Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 365: Ăn Cắp? [1]
Ngay từ khoảnh khắc trò chơi khởi động, tôi đã thật sự bị cuốn vào.
Không phải kiểu ấn tượng nhẹ nhàng, mà là thứ cảm giác mạnh mẽ, chạm thẳng vào dây thần kinh.
Đồ họa đẹp đến choáng ngợp, giao diện mượt mà, điều khiển cực kỳ trực quan.
“Ý tưởng game cũng rất mới mẻ.”
Người chơi sẽ ngồi trong một căn phòng nhỏ, theo dõi hệ thống camera của một rạp xiếc khổng lồ và điều khiển các khu vực từ xa. Trong những căn phòng ấy là những món đồ kỳ lạ, và những con búp bê trông gần như người thật.
Mục tiêu của trò chơi lại đơn giản đến khó tin: phải luôn theo dõi chúng.
Nếu phát hiện điều bất thường — ví dụ búp bê biến mất hay xuất hiện ở phòng khác — người chơi phải nhanh chóng khóa cửa để chúng không thể xâm nhập vào phòng bảo vệ.
Tất nhiên, để tăng độ căng thẳng, game có hệ thống “nguồn điện” giới hạn. Khóa cửa quá lâu sẽ hết điện, và lúc đó… người chơi không còn gì để phòng thủ.
“Quả thật thú vị. Mình còn chẳng thể nghĩ ra ý tưởng như này. Không lạ khi nó bán chạy như vậy.”
Tôi tập trung vào màn hình và bắt đầu chơi.
Càng chơi càng thấy ấn tượng.
Nhưng…
“Không đáng sợ lắm.”
Có lẽ tôi đã trải qua quá nhiều tình huống còn đáng sợ hơn ngoài đời thật.
Một trò chơi như thế này chẳng thấm vào đâu.
Căn phòng trong game nhỏ xíu, giống phòng làm việc của tôi, chỉ có chiếc bàn để theo dõi camera và ánh sáng yếu ớt từ màn hình.
Tất cả trông rất chân thực… nhưng thiếu một điều gì đó khó diễn tả.
“Không rõ lắm. Chỉ là cảm giác…”
Da~ Da~ Da!
Một giai điệu vang lên bất ngờ khiến tôi khựng lại.
Camera nhấp nháy, tôi lập tức hướng mắt về màn hình.
“Một con búp bê biến mất rồi.”
Tôi nhanh chóng chuyển camera.
Click!
Tôi duyệt từng phòng cho đến khi thấy nó.
“Phòng thứ hai tính từ phòng bảo vệ.”
Căn phòng giống một nhà kho, đủ thứ bừa bộn. Con búp bê vũ công ba-lê đứng giữa phòng, làn da trắng bệch, khuôn mặt duyên dáng đông cứng trong nụ cười giả tạo. Một cánh tay giơ lên, mềm mại nhưng đáng ngờ.
Tôi vô thức l**m môi.
“…Không rõ vì sao, nhưng có gì đó… thay đổi rồi.”
Hơi thở nặng dần. Không khí trong phòng cũng trở nên khác lạ.
Tôi hít sâu, kiểm tra nguồn điện rồi chuyển sang camera khác.
Nhưng đúng lúc đó…
Da~ Da~ Da!
Lần này, cảm giác căng thẳng ập đến ngay tức thì.
Toàn thân tôi bất giác cứng lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Từ thời điểm đó, tôi biết trò chơi đã không còn bình thường nữa.
Có gì đó sai hoàn toàn — sai đến mức khiến da tôi nổi gai.
“Từ lúc nào chứ…?”
Tôi nhìn quanh.
Mọi thứ vẫn y như cũ.
Nhưng khi hướng mắt về camera…
Tim tôi gần như ngừng đập.
“…!?”
Một con búp bê đang đứng ngay trước cửa phòng tôi.
Da~ Da~ Da!
Nhịp thở tôi trở nên gấp gáp.
ẦM!
Cánh cửa trong game rung mạnh, khiến tôi theo phản xạ quay đầu nhìn cửa thật ngoài đời.
Chưa kịp định thần—
Da~ Da~ Da!
Một con búp bê khác xuất hiện ở cửa còn lại.
“Khỉ thật!”
Tôi vội khóa nốt cánh cửa thứ hai.
ẦM!
Tim tôi nhói lên theo cú rung của cửa kim loại.
Lách tách! Lách tách—!
Đèn nhấp nháy.
Nguồn điện giảm nhanh một cách bất thường.
“Không ổn rồi…”
Camera tắt trước tiên.
Màn hình tối đen.
Tôi hoàn toàn không biết búp bê đang ở đâu.
Và hệ thống điện cũng sắp cạn kiệt.
“Phải làm gì bây giờ…?”
Tôi nhìn đồng hồ trong game, cắn răng.
Còn một chút nữa là qua màn.
Tôi phải mạo hiểm.
Cách duy nhất để tiết kiệm điện…
Là mở một cánh cửa.
Tôi chọn cửa nơi búp bê đã xuất hiện đầu tiên — phòng mà tôi nghĩ là ít khả năng có búp bê nhất.
Két—
Không thấy gì.
Có vẻ an toàn.
Nhưng chỉ vài giây sau—
Lách tách!
Đèn tắt ngóm hoàn toàn.
Tôi chìm vào bóng tối.
“Haaa… Haa…”
Tiếng thở của chính tôi vang vọng khắp phòng.
“Bình tĩnh lại. Chỉ là game. Bình tĩnh.”
Kéeeet…
“…!?”
Âm thanh kéo dài đầy ghê rợn.
Tôi ngoảnh sang trái.
Chỉ thấy bóng tối đặc quánh.
Kéeeet… Kéeeet…
Thứ đó đang tiến tới.
Tim tôi đập như muốn nổ tung.
Kéeeeeeeet—!
Sàn nhà vang lên tiếng rít dài, sát ngay trước mặt.
Và rồi—
Chạm.
Một cái chạm nhẹ lên vai tôi.
Tôi quay đầu…
“…Ư— Khự!”
Một khuôn mặt trắng toát, méo mó, vặn vẹo gào thét ngay trước mặt tôi.
Tôi giật lùi suýt ngã, mắt mở lớn trong hoảng loạn.
Dòng chữ [Game Over] hiện lên.
Capsule mở ra.
Tôi nằm ngửa nhìn lên trần nhà, không nói được gì.
“…”
Tôi không rõ đã ngồi đó bao lâu.
Cho đến khi có một bóng người xuất hiện trước mặt.
“Hả…?”
Người đó bước đến gần, và tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường.
Đôi mắt từng bị khâu kín nay rách toạc.
Miệng cũng vậy.
Người Điều Khiển đứng sừng sững, phẫn nộ đến đáng sợ.
‘Tại sao…? Chuyện gì xảy ra?’
“Kẻ trộm.”
Giọng hắn khàn đặc, như bị xé ra từ lồng ngực.
“Kẻ trộm.”
Hắn lặp lại, ánh mắt dữ dội nhìn thẳng vào capsule.
Tôi chết lặng.
Ngay khoảnh khắc ấy—
Giai điệu Da~ Da~ Da! quen thuộc vang lên trong đầu tôi như một tiếng sét.
Tôi mở to mắt.
Không thể nào…
Cầu thả tim – cầu lưu trữ – để lại bình luận để ủng hộ mình nhé!
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 365: Ăn Cắp? [1]
10.0/10 từ 14 lượt.
