Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 348: Kẻ Điên Đeo Kính Râm [3]


Cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi vòng tay của mọi người.


“…Ukh.”


Tôi nắm lấy cổ áo, tựa vào tường hành lang để lấy hơi. Không cần soi gương cũng biết gương mặt mình lúc này trông thê thảm ra sao. Họ bám riết lấy tôi như bạch tuộc, siết từ mọi phía đến mức ép sạch không khí trong phổi.


Phải tự nhắc bản thân: đừng bao giờ làm chuyện kiểu này thêm lần nào nữa.


Chỉ cần nhớ lại thôi cũng đủ khiến toàn thân tôi nổi da gà.


Nhưng…


Cảm giác ấy cũng không tệ. Ít nhất nhờ nó mà bây giờ tôi có thể hành động thoải mái hơn.


Mình sẽ không công khai toàn bộ năng lực ngay lập tức. Từng chút chuyển đổi, từng chút hé lộ… như vậy mình có thể đường đường chính chính nói về việc cần thu thập mảnh vỡ.


Kế hoạch này tôi đã suy nghĩ rất lâu. Đây là bước đi cần thiết nếu muốn tiến xa hơn.


Trrr! Trrr!


“Hử?”


Cảm nhận rung động, tôi lôi điện thoại từ túi ra. Khoảnh khắc màn hình sáng lên, trán tôi lập tức nhíu lại.


“Gì đây…”


Rất nhiều tin nhắn gửi đến cùng lúc.


[Jamie]: Điên thật. Tớ… không nghĩ cậu dám đeo kính râm đi vào cổng. Cậu đúng là đồ điên.
[Idris]: Trời ơi, cậu thật sự là kẻ điên mà? Không lạ gì game cậu làm lại hay vậy.
[Ryan]: Sếp… đúng nghĩa điên luôn.



Vừa hết đợt tin nhắn, tôi lại mở mạng. Và ở đó, hàng loạt bài báo, bài đăng về “vụ việc” đập ngay vào mắt — cùng một bức ảnh khiến tôi đứng hình vài giây.


“…”


Là tôi. Trong khung hình. Đeo kính râm.


Ngay dưới chân tôi là một bóng người tóc bạc.

  • Đeo kính râm đi vào cổng? Kẻ điên nào đây vậy…?
  • Trời ơi, đá một cô gái đẹp ngã luôn. Bắt hắn lại!
  • Thằng điên này là ai thế lmaooo
  • Tớ biết hắn. Đây không phải lần đầu hắn làm trò này.
  • Đây là tài khoản của hắn, đúng nghĩa kẻ điên.

Tôi dừng đọc ngay lập tức. Không cần xem cũng biết những bình luận tiếp theo chẳng có gì tốt đẹp. Mới lướt vài dòng đã đủ làm máu tôi sôi lên.


Tôi tắt phần bình luận, tim hơi chùng xuống.


Biệt danh của tôi bắt đầu lan rộng. Có người còn lôi cả những chuyện trước đây ra bàn tán. Biệt danh từ “thằng điên đeo kính râm” nâng cấp thành “kẻ điên đeo kính râm”.


Không chỉ dân mạng — những người trong Guild, những người đã thấy tôi trong khoảnh khắc cuối cùng, cũng nhìn tôi như thể tôi là sinh vật kỳ dị nào đó.


Ý nghĩ ấy khiến dạ dày tôi như thắt lại, nhưng tôi chỉ biết nén xuống.


Chỉ làm những gì cần thiết để sống sót thôi.


Liếc quanh để chắc không ai chú ý, tôi lẻn vào ch* k*n đáo rồi mới lấy mảnh vỡ ra xem.


“Hừm…”


Vừa nhìn là thấy vấn đề. Bề mặt đục, độ tinh khiết thấp. Dù đã vượt qua cổng, kết quả vẫn cách xa kỳ vọng.


Tôi biết vì sao.


Rốt cuộc mình vẫn chưa tìm ra nguyên nhân vụ cháy ở khách sạn.


Không — có lẽ tôi đã thấy manh mối.



Tôi ngồi xuống, nhắm mắt nhớ lại mọi thứ. Cổng bị biến đổi nặng nề bởi sự can thiệp của giáo phái. Và khách sạn cũng có liên quan đến chúng.


Cảnh cuối cùng tôi thấy trong cổng đã khiến tôi đưa ra kết luận:


Vụ cháy có khả năng rất cao là do giáo phái tiến hành hiến tế để kích hoạt thứ gì đó.


Nhưng để làm gì? Tại sao lặp lại một nghi thức nguy hiểm như vậy?


Tôi vẫn chưa có đáp án.


Manh mối duy nhất là bức bích họa kỳ lạ — bóng người không mặt trên đỉnh và con số 71.


Ngoài ra không còn gì.


Chắc chắn có liên kết, nhưng mình vẫn không tìm ra được.


Tôi day sống mũi, mở mạng tìm kiếm thông tin, nhưng chẳng thu được gì. Tìm mãi vẫn không có. Cứ như thể toàn bộ thông tin liên quan đều bị giấu đi.


Có lẽ đúng là đã bị che giấu…


“…Phiền thật.”


Tôi thậm chí truy cập cả cơ sở dữ liệu của Guild, nhưng quyền hạn lại không đủ.


Cuối cùng chỉ có thể tạm bỏ qua.


“Sau này phải hỏi Trưởng Ban… hoặc Kyle. Với quyền hạn của cậu ấy thì—”


Trrr! Trrr!


Điện thoại lại rung. Thấy tên người gửi, tôi chỉ thở ra một hơi dài, nhét điện thoại vào túi.



“Xem ra đến lượt mình rồi.”


Tôi phải nộp bản tường trình.


Hừm…


Ngón tay gõ nhịp đều lên mặt bàn kim loại lạnh. Phía sau bàn, Trưởng Ban cúi người, mắt lướt nhanh qua những xấp giấy tờ và báo cáo chất thành từng chồng cao. Áp lực hiện rõ trên trán qua từng nếp nhăn sâu.


“…Phiền phức thật.”


Quá nhiều thứ đổ xuống cùng lúc.


Cách truyền thông đưa tin về sự cố.
Chi phí điều động đặc vụ đến bệnh viện.
Nhà tài trợ nổi nóng.
Và cuối cùng — công bố bảng xếp hạng kỳ thi.


Tất cả chồng chất, khiến ông đau đầu không ngớt.


Đặc biệt là bảng xếp hạng…


Do ngoại lực can thiệp, rất nhiều thí sinh không thể thể hiện thực lực. Một vài nhân vật quan trọng còn bị thương, khiến mọi thứ càng rối hơn.


Tình huống này khiến ông cực kỳ bị động.


“Kyle và Zoey là chắc chắn rồi.”


Họ không thể hiện nhiều trong kỳ thi lần này, nhưng vì đó là nhiệm vụ. Họ được giao trách nhiệm tập hợp và bảo vệ càng nhiều người càng tốt. Và họ đã làm rất xuất sắc.


Ngoài họ, vẫn còn vài đội nổi bật.


Và đặc biệt…


“Đội này.”



Ông bật một đoạn video. Một đội tác chiến với độ chính xác đến kinh ngạc. Từng động tác mượt mà như đã được luyện cả năm. Dù cấp bậc thấp, họ lại cho cảm giác như một đơn vị kỳ cựu thực thụ.


Màn thể hiện gần như hoàn hảo.


Tuy vậy… họ cũng có “tổn thất”.


Dù thế, họ vẫn là đội nổi bật nhất trong kỳ thi lần này. Sự chú ý đổ dồn về họ, thậm chí lượng xem trực tiếp có lúc lên đến 50.000 người.


Bình luận bùng nổ. Bầu không khí căng đến nghẹt thở.


Chính là đội của Seth.


Trrr! Trrr!


Điện thoại của Trưởng Ban vẫn tiếp tục rung do nhà tài trợ gọi liên tục. Dù thành tích của đội Seth mở ra nhiều cơ hội, nhưng với ông… đây lại là vấn đề lớn.


Vì ngoài sự chú ý của công chúng, còn có sự chú ý từ các tổ chức khác.


[Đề nghị chính thức] — Seth Thorne: 5.000.000 USD
[Đề nghị chính thức] — Myles Holms: 8.000.000 USD


Trưởng Ban nhăn mặt.


“Chết tiệt.”


Ông đâu muốn họ xem những đề nghị này. Nhưng ông cũng không thể cấm họ.


Điều ông muốn nhất là giữ họ lại càng lâu càng tốt.


“Phiền phức… thật sự phiền phức.”


Seth chính thức trở thành “kẻ điên đeo kính râm” nổi tiếng toàn đảo rồi đó!
Bị dân mạng đào info, gọi là kẻ điên, mà nhà tài trợ vẫn sẵn sàng quăng 5 triệu đô – còn Myles tận 8 triệu!
Lương 5 triệu: cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, cầu comment nha ~


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 348: Kẻ Điên Đeo Kính Râm [3]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...