Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 347: Kẻ Điên Đeo Kính Râm [2]
Cạch…
Cánh cửa khép lại sau lưng hai người, để lại khoảng lặng nhẹ nhàng trên hành lang bệnh viện. Không ai mở lời cho đến khi Joanna khẽ nói.
“Trước tiên em muốn xin lỗi vì chuyện xảy ra trong cổng. Lúc ấy ai cũng hoảng loạn vì tưởng Sarah đã chết. Không ai thật sự có ý đối xử với anh như vậy.”
“…”
Tôi không biết nên phản hồi thế nào.
Tôi đã mơ hồ đoán được chủ đề này, nhưng việc cô ấy nói thẳng ra vẫn khiến tôi bất ngờ.
“Mọi người đều rất quý Sarah, và—”
“Họ nhờ em nói giúp à?”
Tôi ngắt lời Joanna, khẽ quay đầu. Trong khe cửa đằng sau, vài đôi mắt đang lén quan sát. Khi ánh mắt tôi chạm tới, chúng hoảng hốt rồi biến mất sau cánh cửa đóng vội.
‘Chết rồi, anh ấy thấy rồi…’
‘Tại cái đầu bự của cậu đấy!’
‘Nnn!?’
Tôi giả vờ như không nghe thấy những tiếng thì thầm vọng ra. Joanna thì mặt giật liên tục, cố giữ bình tĩnh. Cuối cùng cô khẽ gật đầu, vai hơi rũ xuống.
“Vâng…”
“…Anh hiểu rồi.”
Thực ra tôi cũng phần nào đoán được. Tôi thấy họ từng người một tìm tới Joanna, liếc tôi bằng ánh mắt khó tả. Từ lúc nào cô ấy đã trở thành đại diện của cả đội.
Cũng tốt. Mình cũng định xin lỗi mà…
Nhưng ý định mở miệng đột ngột dừng lại khi một suy nghĩ lóe lên.
Joanna nhìn tôi, lo lắng: “Anh sao vậy…?”
Đây là lúc thích hợp để nói thật.
Tôi chỉ vào thái dương—vị trí node của mình.
“Em thấy đấy… anh cũng chẳng khác Sarah bao nhiêu.”
“Hả?”
Joanna ngơ ngác vài giây, rồi như có dòng điện chạy qua. Mắt cô mở lớn.
“Khoan đã… đừng nói là—”
“Ừ.”
Tôi gõ nhẹ lên thái dương.
“Anh cũng bị nứt node.”
Joanna sững sờ hoàn toàn. Đằng sau, hành lang lặng im như tờ—không còn tiếng xì xào. Tôi biết họ đang nghe lén.
Dù sao đây cũng là bí mật ngay cả Guild không biết. Lần đầu tiên tôi nói ra.
“Đó là lý do anh không dùng năng lực. Và lý do anh hành xử như vậy lúc Sarah gặp chuyện. Không phải anh không cảm xúc… mà là anh không cảm được.”
Joanna che miệng, mắt run rẩy.
Tôi để họ hấp thụ sự thật. Đây là việc tôi đã suy nghĩ quá nhiều trong suốt thời gian qua.
Có thể tiết lộ năng lực là nước đi ngu ngốc—nguy cơ lộ mình là Tên Hề, nguy cơ chết ngay lập tức.
Nhưng hành động mà không bao giờ thể hiện năng lực… là điều không thể kéo dài.
Và hệ thống thì đang giấu node của tôi. Nếu muốn hành động công khai hơn, tôi phải để lộ nó một phần—dựng chuyện mình thất bại ở lần tỉnh thức đầu tiên.
Và vì vậy… tôi chọn tiết lộ.
Cạch!
Cửa bật ra.
Một đám người lao tới cùng lúc.
Min là người ôm tôi đầu tiên. Bàn tay cậu ấy to lớn và siết chặt đến đáng ngại.
“X… xin lỗi.”
Đằng sau Min, Mia khóc the thé, vừa khóc vừa nhào tới ôm.
“Đội trưởng! Em xin lỗi! Anh đã làm quá nhiều cho tụi em rồi mà… mà…”
“Khoan đã, khoan, Mia—em đang ch** n**c mũi lên áo anh đó!”
“Waaaaaah!”
Tôi bị kéo lệch cả người.
Niel cũng bước tới, tay đẩy gọng kính.
“Em… cũng xin lỗi. Em không hề biết.”
Tôi nhìn sang Nora, mong một tia hy vọng.
Cô ấy nhìn tôi. Tôi liền dùng ánh mắt kêu cứu.
Nora tỏ ra do dự một giây.
Rồi—
“…Sniff…”
Nét mặt cô ấy thay đổi, đôi tay dang rộng.
“…Đội trưởng!”
Cô ấy lao vào ôm luôn.
Con nhỏ này!!!
Tôi sắp chìm trong biển người thì Joanna—người tôi tin là lý trí nhất—tiến đến.
“Các em đang làm gì vậy?”
Tôi thở phào.
…Cho đến khi thấy cô ấy cũng dang tay.
“Gắn kết nhóm thôi Đội trưởng. Gắn kết nhóm.”
“Như Mia nói, anh đã làm rất nhiều cho chúng em. Đến lúc chúng em báo đáp rồi.”
“Báo… đáp bằng cách gỡ họ ra khỏi người anh đi!”
“Nhưng vậy thì còn gì vui?”
“Cái gì mà vui?! Sao anh lại là người chịu khổ khi các em ‘báo đáp’?!”
“Xui thôi.”
Joanna nói xong liền siết mạnh hơn. Tôi nghẹt thở.
“Cảm ơn anh vì tất cả, Đội trưởng.” – Joanna thì thầm bên phải.
“Chúng em quý anh thật lòng.” – Nora bên trái thêm vào.
Tôi rùng mình vì hơi thở họ phả sát tai.
Nhưng rồi khi nhìn biểu cảm chân thành của cả đội… tôi buông tay.
Có lẽ… để họ ôm một lúc cũng chẳng sao.
Với những điều tôi đang hướng đến, sự ấm áp này—tôi chưa chắc có thể thấy lại lần nữa.
Không xa nhóm, Kyle đứng nhìn, há hốc miệng.
“…Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tại sao mọi người bu lấy Seth như—”
Anh chưa nói hết câu thì nhận ra Zoey đứng cạnh mình, biểu cảm khác lạ. Rõ ràng cô đã nghe được một phần câu chuyện.
Kyle nhíu mày: “Cậu ổn chứ?”
“…Hử?”
Zoey giật mình, rồi khẽ đáp: “Ừ… mình ổn. Chỉ là… bất ngờ thôi. Mình cũng hơi mệt.”
Kyle gật đầu. “Thôi đi báo cáo cho Trưởng Ban. Xong sớm thì nghỉ sớm.”
“Ừ…”
Hai người quay đi.
Cùng lúc đó—
“Erkh! Đ-đủ rồi… thật sự anh không thở nổi nữa…”
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ và để lại bình luận để mình có thêm động lực nha!
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 347: Kẻ Điên Đeo Kính Râm [2]
10.0/10 từ 14 lượt.
