Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 340: 71 [2]


Chương 340: 71 [2]


Tôi nín thở, cố gắng không tạo ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.


Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản năng mách bảo rằng tôi phải tuyệt đối im lặng.


Creak!


Sàn gỗ kêu lên một tiếng nhỏ, tim tôi lập tức đập mạnh hơn.


Tác dụng phụ dần tan đi, cảm xúc trở lại và những tín hiệu cảnh báo từ cơ thể bắt đầu hiện rõ trong đầu.


‘Giữ vững. Giữ vững.’


“Hoo… hoo…”


Tôi buộc bản thân thở hai hơi thật ngắn, cố ghìm lại cơn run. Cổ họng khô rát, không khí xung quanh như đặc quánh lại.


“…Hừm, đúng rồi. Chắc chắn có người từng ở đây.”


Giọng nói ấy tiếp tục vang lên, lần này nghe còn gần hơn. Tôi rùng mình, vội cúi thấp người hơn nữa, cố gắng làm mờ sự hiện diện của bản thân đến mức thấp nhất.


Cái lạnh của sàn nhà thấm vào má, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng.


‘Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? Những người trong phòng này là ai? Nếu bị phát hiện thì phải làm gì…?’


Hàng loạt ý nghĩ lao qua đầu. Tôi biết mình đang ở trong thế giới bên trong gương, và có lẽ đây chính là “tầng tám” thực sự. Tôi cần tìm ra câu trả lời.


Ít nhất, tôi phải hiểu con số “71” trong quyển sách là gì.


‘Ừ… có lẽ đó là lý do mình bị kéo đến đây.’


Creak!


Tiếng động lại vang lên. Gần hơn. Dạ dày tôi siết chặt khi tôi ép người sát xuống, hòa mình hoàn toàn vào bóng tối.


Cùng lúc đó, mũi tôi bắt đầu nhột. Bụi trên sàn khiến tôi khó chịu, ngón chân theo phản xạ co lại.


‘Không, không, không…’



“…”


Rồi bỗng nhiên—im bặt.


Tôi nín thở, cố kìm cơn hắt hơi đang dâng lên dữ dội. Mũi tôi nhăn lại, một cảm giác buồn buồn chạy dọc sống mũi khiến tôi hoa mắt.


Ngực tôi căng lên, mắt cay xè.


Tôi cắn môi, dằng co giữa sống – chết – và hắt hơi.


Nhưng rồi,


Cảm giác ấy chậm rãi tan biến.


Tôi chưa kịp thở phào thì đã cảm nhận được sự hiện diện đáng sợ vẫn quanh quẩn gần mình. Giữ bình tĩnh hết mức có thể, tôi từ từ thò tay vào túi, run rẩy mở khóa điện thoại. Màn hình trượt đi dưới ngón tay run rẩy. Tôi bật camera trước, chậm rãi nâng điện thoại hướng lên khe hở nhỏ phía trên.


Thình thịch! Thình thịch!


Từ lúc nào, một cái bóng đen đã phủ lên khu vực của tôi.


Khe hở chỉ đủ để lộ ra một phần bóng đó, nhưng từng ấy đã đủ khiến ruột gan tôi xoắn lại. Hình dáng cao gầy, nơi lẽ ra là gương mặt chỉ có một khoảng rỗng sâu thẳm. Chỉ có hai hốc tối nơi mắt và miệng đáng lẽ phải nằm.


Tay tôi run bần bật dù đã cố giữ yên. Móng tay siết vào lòng bàn tay, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.


Tôi cảm nhận ánh nhìn của nó lướt qua nơi tôi đang ẩn nấp. Như thể nó đang cố phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của tôi.


Tôi gần như không thở nữa, gắng giữ nhịp tim ổn định.


Khoảnh khắc kéo dài như vô tận. Tôi ép mình sát xuống hơn, gần như hòa vào sàn nhà. Ánh mắt vô hồn ấy quét qua một vòng… rồi dừng lại.


Rất lâu.


Cuối cùng, cái đầu đó dịch chuyển đi, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên rồi mờ dần.


Không gian lại chìm vào yên tĩnh.


Nhưng tôi vẫn không dám thở mạnh. Không thể liều.


‘Chưa được. Chưa được…’


Tôi không biết sinh vật đó là gì, càng không chắc nó đã đi hẳn hay chưa. Tôi hạ đầu xuống, liếc nhìn chiếc camera gài trên áo.



Tôi sững lại.


‘Tắt rồi…’


Đèn báo hoạt động đã tắt.


‘…À. Cũng hợp lý. Mình không ở “thế giới thật” nên camera không hoạt động.’


Nếu vậy…


Mọi thứ thay đổi hoàn toàn.


Tôi không còn cần giữ im lặng tuyệt đối như trước nữa. Nhận ra điều này, cơ thể tôi như được thả lỏng phần nào. Bóng tối dưới chân khẽ dao động, một sinh vật nhỏ thò ra khỏi đó.


‘Đi kiểm tra xung quanh. Xem liệu còn ai không.’


Kẻ Đi Trong Mơ ngước nhìn tôi bằng hình dạng thu nhỏ. Không nói gì, nhưng ánh mắt nó trông như đang trách móc kiểu “Lại nữa sao…”


Tôi khẽ dụi mũi.


Nếu nó chết thì có thể hồi sinh. Còn tôi thì không. Vậy nên phải hy sinh vì lợi ích chung.


Có vẻ hiểu ý tôi, Kẻ Đi Trong Mơ lắc đầu rồi tan vào bóng tối. Tôi ngồi yên, kiên nhẫn chờ đợi dù cảm giác bất an cứ lan rộng.


Tôi không biết đã qua bao lâu. Vài giây? Hay vài phút? Thời gian như bị kéo dài vô tận. Ngay khi kiên nhẫn gần cạn, tôi cảm nhận được tín hiệu.


‘…Tốt. Đường thông thoáng.’


Nhờ thời gian trôi qua, kết nối giữa tôi và Kẻ Đi Trong Mơ cải thiện đáng kể. Tôi có thể giao tiếp từ xa ở mức nhất định.


Một cú giật nhẹ trong node giúp tôi biết đã đến lúc hành động. Tôi lặng lẽ đứng dậy, kiểm tra quanh mình rồi rời khỏi chỗ ẩn, bước ra khỏi phòng chứa.


‘Bên ngoài cũng an toàn.’


Tôi mở cửa. Trước mắt là hành lang dài.


Và tôi khựng lại.


Quả nhiên…


‘Chỗ này khác hoàn toàn trước đây.’



Đèn sáng trên cao chiếu xuống tấm thảm đỏ mềm mại dưới chân. Hai bên tường là những bức tranh xếp hàng ngay ngắn. Tôi thận trọng nhìn quanh, cố tìm lại những thứ quen thuộc trước đó… nhưng tất cả như biến mất vào hư không.


Không hề cảm thấy nhẹ nhõm, tôi tiếp tục tiến lên.


‘Mình từng đi qua chỗ này. Lần trước tối om, nhưng mình có thể nhận ra đường.’


Tấm thảm mềm dưới chân, sự im lặng kéo dài khi tôi lướt qua từng khung tranh.


Thình thịch. Thình thịch.


Tim tôi đập mạnh theo từng bước chân dè dặt.


‘Không cảm nhận được gì… Sao nơi này lại trống trải đến vậy?’


Càng im lặng, không khí càng ngột ngạt. Như thể các bức tường đang ép sát lại.


Tôi đi thêm một đoạn nữa thì dừng bước.


‘Đúng rồi. Chỗ này.’


Tôi áp tay lên tường.


‘Rỗng. Khác hẳn những vị trí khác.’


Phía bên kia là căn phòng nơi Sa—


Tôi cắn môi, kìm mọi cảm xúc. Dựa vào phần tác dụng phụ còn sót lại để giữ bình tĩnh.


Tôi không muốn nghĩ đến chuyện của cô ấy. Không phải lúc này. Không được để cảm xúc kéo mình xuống.


Tôi hít sâu, áp tai lên tường. Không biết vì sao tôi làm vậy—nhưng cảm giác đây là lựa chọn đúng.


‘Di chuyển… chậm thôi.’


‘Một… người mất tích.’


‘Nó… sắp đến…’


‘Đang nghe.’


“…!?”



Họ đang… nhảy?


Tôi áp tai sát hơn, sự chú ý căng lên như dây đàn.


‘…Mặt…’


‘Đảm bảo… không nhảy…’


‘Hy sinh.’


Những giọng nói rõ dần. Lần này tôi nghe rõ hơn.


‘Họ đang bàn về… một nghi lễ hy sinh?’
‘Ừ, nghĩ lại thì… khách sạn này từ đầu tới giờ đều xoay quanh việc đó.’


Những điệu nhảy dị hợm. Sinh vật không mặt trong bích họa. Những lời lẩm bẩm khó hiểu…


Toàn bộ nơi này giống như một giáo phái.


Đột nhiên tôi nhớ lại ảo ảnh từng thấy, liếc sang bức tranh có một cái đầu nhỏ ló ra.


‘Đúng rồi. Cô bé đó từng ở đây.’


Mirelle.


Cô bé đã từng đặt chân vào nơi này. Tôi đã thấy qua node thứ ba.


Nếu vậy…


Rất nhiều thứ bỗng trở nên rõ ràng.


Nơi này là—


Bang!


“…!?”


Tường trước mặt tôi nổ tung thành từng mảng. Một cánh tay thò ra ngay cạnh mặt khiến tim tôi như ngừng đập.


Rồi…


Một khuôn mặt không mặt ghé sát, đôi hốc tối sâu hoắm nhìn thẳng vào tôi từ khe nứt. Cơ thể tôi đông cứng lại trong thoáng chốc.


“Hy sinh cuối cùng đã đến. Chúng ta có thể bắt đầu nghi thức rồi.”


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 340: 71 [2]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...