Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 339: 71 [1]


Có điều gì đó lay động trong tôi ngay khi nhìn thấy con số ấy.


Tôi không hiểu vì sao, nhưng càng nhìn lâu vào con số trên trang giấy, lồng ngực càng thắt chặt. Hơi thở trở nên nặng nề, mỗi nhịp hít vào đều nặng hơn nhịp trước. Cổ họng khô rát khi tôi cố gắng nắm bắt ý nghĩa của nó.


Tại sao mình lại thấy con số này quen thuộc? Mình chắc chắn đã gặp nó đâu đó rồi… nhưng không sao nhớ ra.


Cảm giác như đáp án đang lơ lửng ngay đầu lưỡi.


Fwip!


Tôi lật sang trang tiếp theo, mong tìm được điều gì khác. Nhưng từ trang thứ hai đến trang cuối cùng… tất cả đều trắng trơn. Thứ duy nhất tồn tại trong cuốn sách là con số đó.


Tôi lật ngược lại, định hỏi xem mọi người có manh mối nào không.


Nhưng—


“Hả?”


Biến mất.


Tất cả… biến mất.


“Khoan, chuyện gì đang xảy ra vậy?”


Ngay cả trong tình trạng hiện tại, tim tôi cũng không tránh khỏi co thắt dữ dội.


Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?


Căn phòng vẫn y nguyên. Ánh nến mờ ảo chập chờn, mùi bụi nồng nặc, tấm gương phẳng treo trên tường. Mọi thứ chẳng thay đổi gì… ngoại trừ việc lần này tôi hoàn toàn chỉ có một mình. Sự im lặng đột ngột bao trùm lấy căn phòng khiến tôi bất giác bất an, ánh mắt liên tục đảo quanh để hiểu chuyện gì đã xảy ra.


Tôi không thể hiểu nổi vì sao họ lại biến mất đột ngột như vậy.


Tôi chắc chắn họ vừa đứng ngay sau lưng mình chỉ một giây trước. Chỉ một lần tôi quay sang xem cuốn sách… và họ đã biến mất.


Họ rời khỏi phòng khi mình quay đi sao?


Không… vô lý. Nếu di chuyển, chắc chắn phải có tiếng động, và tôi sẽ nhận ra. Có điều gì đó sai.


Tôi tiếp tục quan sát căn phòng.



Không gian tĩnh lặng đến mức ngột ngạt, như đang đè nén từ mọi phía lên ngực tôi.


Tôi xoay vòng ánh mắt, hy vọng tìm được một dấu vết, dù là nhỏ nhất.


Và rồi—


“Hả?”


Tôi thấy họ.


Không… thấy tất cả bọn họ.


Tim tôi chợt ngừng lại một nhịp.


Trong tấm gương phẳng, tôi nhìn thấy họ, toàn bộ, đứng trong hình phản chiếu—cả nhóm đang nhìn chằm chằm vào một điểm gì đó ngoài tầm mắt của tôi.


“Họ vào trong đó kiểu gì…?”


Tôi tiến lại gần gương.


Creaaak!


Sàn gỗ rên lên dưới bàn chân khi tôi bước đến gần. Một luồng lạnh toát lan dọc cánh tay, khiến lòng bàn tay tôi run lên.


Creaaaaaak!


Tôi bước thêm một bước nữa. Càng đến gần gương, cảm giác bất thường càng tăng lên, như một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng.


Cuối cùng, tôi đứng ngay trước tấm gương.


Và khi đó… tôi hiểu.


Không phải họ bị kẹt trong gương.


Mà là mình.


Tôi mới là người bị giữ lại bên trong.


Trong gương, tôi thấy chính mình—hoàn chỉnh, bình thản, đang tập trung nhìn cuốn sách rồi từ từ đóng lại, quay sang mọi người và nói điều gì đó mà tôi không nghe được.


Tôi đưa tay áp lên mặt kính.



“Không… đó không phải tôi.”


Tôi nói ra, nhưng hoàn toàn không ai nghe thấy.


Chuyện quái gì đang xảy ra?


Trái tim tôi đập thình thịch khi cố gắng hiểu rõ tình hình.


“…Mọi người có thấy tôi không?”


Tôi vẫy tay trước mặt họ, tuyệt vọng tìm kiếm chút phản ứng.


Nhưng như thể tôi vô hình, không ai nhìn sang. Ánh mắt cả nhóm vẫn dán chặt vào “tôi” trong gương—phiên bản không biết có phải là tôi hay không.


Tôi gõ mạnh lên bề mặt kính, hút sự chú ý bằng mọi cách có thể, nhưng…


Vô ích.


Không được rồi. Họ hoàn toàn không nghe thấy mình.


Cuối cùng, tôi đành buông tay. Cố gắng tiếp tục cũng chẳng có tác dụng.


Tôi lùi lại, trấn tĩnh suy nghĩ.


Không rõ bằng cách nào, nhưng mình đã bị nhốt trong gương. Và chuyện này xảy ra ngay sau khi chạm vào cuốn sách.


Tôi cúi xuống nhìn cuốn sách trong tay.


Không có gì đặc biệt: bìa da màu đỏ, một vài trang xém cạnh, nội dung trống rỗng ngoài duy nhất con số đó.


“Dù thế nào… đây chắc chắn là một manh mối quan trọng.”


Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng.


Suy nghĩ một lúc, tôi nhìn về phía lối ra.


Một ý nghĩ vụt đến.


Nếu mình thử rời khỏi đây thì sao?


Khoan.



“Nếu đây chính là tầng tám thật sự… thì sao?”


Tim tôi đập nhanh hơn, nhưng kỳ lạ là vẫn giữ được một sự bình tĩnh nhất định. Tôi siết chặt cuốn sách, liếc sang tấm gương, rồi chậm rãi hướng ánh mắt về chiếc cầu thang dẫn lên trên.


Do dự vài giây, cuối cùng tôi bước tới.


Creaaak!


Tiếng sàn gỗ kêu vang giữa không gian im lặng.


Mỗi bước đi, một cảm giác như bị kéo sâu xuống mặt nước, áp lực siết dần quanh đầu tôi, khiến hơi thở trở nên khó khăn.


Tôi mặc kệ điều đó, tiếp tục leo cho đến khi đến nơi, dừng lại trước cánh cửa.


Clank!


Tôi đẩy cửa.


Không gian trước mắt là căn phòng chứa đồ quen thuộc. Nhưng… khác hẳn.


Lớp bụi dày đặc từng bao phủ mọi thứ đã biến mất. Thay vào đó là sự ngăn nắp bất thường, chiếc đèn sáng treo trên trần, chiếu ánh sáng dễ chịu xuống căn phòng.


Chuyện… gì đang xảy ra vậy?


Bố cục thì giống, nhưng…


Không khí thì hoàn toàn khác.


“Chuyện này thật sự không hợp lý…”


Tôi chậm rãi đi quanh, cố tìm điểm bất thường để hiểu rõ tình huống, nhưng càng quan sát, mọi thứ càng rối ren.


Cuối cùng, tôi dừng lại trước lối vào căn phòng.


Đúng lúc đó, những giọng nói mơ hồ từ bên trong vang lên. Tôi cau mày, áp tai lên cửa.


‘…Tôi… thấy rồi.’


‘Bên… này cũng…’


‘…Biến mất…’



Một cảm giác lạnh người chạy dọc sống lưng khi tôi nhận ra sự quen thuộc của những giọng nói ấy.


Gần như…


Những giọng nói phát ra từ những con mắt…


Hơi thở tôi ngắt lại. Một linh cảm khó chịu trào lên trong ngực.


Ngay lúc ấy, tiếng thịch nhẹ vang lên từ bên ngoài. Tôi cứng đờ cả người, lắng nghe.


Tiếng bước chân… tiến thẳng về phía tôi.


Họ đang đến gần…


Tôi vội rời khỏi cánh cửa, đảo mắt tìm nơi trốn. Những giá kim loại xếp đầy thùng carton kéo dài thành hàng. Ánh mắt tôi dừng lại ở một dãy phía xa. Tôi chạy đến, khom người thật thấp, ẩn mình phía sau.


Tôi không biết đang phải đối mặt với điều gì, nhưng chắc chắn chưa thể để bản thân bị bắt lúc này.


Không lâu sau—


Clank!


Cửa phòng mở.


Hai bóng người cao lớn bước vào.


Thình thịch… thình thịch…


Nhịp tim tôi dồn dập khi cảm nhận sự hiện diện nặng nề của họ. Không khí trong phòng dường như đặc quánh lại, trói chặt lấy tôi.


Rồi—


Một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng thân thuộc lạ thường, khiến tôi lạnh sống lưng.


“Có người đã ở đây.”


Một khoảng lặng kéo dài.


Khoảnh khắc im ắng ấy khiến từng tế bào trên cơ thể tôi run rẩy.


“Không… họ vẫn còn ở đây. Ở đâu đó.”


Lương 5 triệu:
Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, và nhớ để lại bình luận để dịch giả biết mọi người nghĩ gì nha ~


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 339: 71 [1]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...