Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 335: Những Con Mắt [3]


‖—[10%]—————‖


“Chào mừng đến với Hotel Claire!”


Người lễ tân nở nụ cười rạng rỡ chào anh.


“Chúc quý khách lưu trú vui vẻ! Nếu có thắc mắc gì, xin cứ hỏi thoải mái ạ.”


“Cảm ơn.”


Anh đáp lại nụ cười, nhận chìa khóa rồi đưa mắt quan sát khắp sảnh. Không gian rộng lớn, sáng rực, khách qua lại tấp nập.


Một thứ gì đó trên bức tường phía xa lập tức thu hút ánh nhìn của anh.


Một bức tranh lớn được đóng khung cầu kỳ.


Từ xa, nó giống như cảnh lễ hội, nơi nhiều người tụ họp lại. Nhưng điều lạ lùng là… tất cả gương mặt đều bị che mờ. Thay vì khuôn mặt, mỗi người chỉ có những con mắt—và những đôi mắt ấy…


…đang nhìn thẳng vào anh.


“Thêm một lần nữa, chào mừng quý khách đến với Hotel Claire. Tôi rất vui được phục vụ ạ.”


Nụ cười của người lễ tân kéo anh khỏi dòng suy tưởng. Nụ cười ấy hơi quá hoàn hảo, ánh mắt dừng trên anh lâu hơn cần thiết. Rồi không hiểu sao, cô ấy bật cười rộng hơn nữa.


Anh hơi khựng lại, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng vẫn cố mỉm cười đáp lễ.


“Cảm ơn.”


“Xin mời theo tôi. Tôi sẽ đưa quý khách lên phòng.”


Một nhân viên phục vụ xuất hiện ngay sau đó, cung kính dẫn anh đến phòng.


“Đây là phòng của quý khách. Một lát nữa sẽ có hoạt động chung; nếu thích, quý khách có thể tham gia.”


“Chỗ này tuyệt thật!”


Người nhân viên rời đi, để lại anh một mình trong căn phòng rộng rãi. Anh hứng khởi ngắm nhìn từng chi tiết: tranh treo tường, nội thất tinh tế, chiếc TV bóng loáng.


Dù vậy, bức tranh lúc nãy vẫn lảng vảng trong đầu anh. Có thứ gì đó trong nó… sống động một cách kỳ lạ. Không chỉ là tranh vẽ.


Nhưng anh cố gạt đi cảm giác bất an.



‘Có lẽ do mình mệt thôi.’


‖———[60%]———‖


“Chào mừng mọi người!”


Một bà lão mặc bộ váy trắng tinh bước lên phía trước, nở nụ cười hiền hòa chào tất cả.


“Tôi sẽ là người phục vụ mọi người hôm nay, đồng thời điều hành các hoạt động.”


Bà ấy vô cùng thân thiện, tiếng cười lan khắp sảnh khiến bầu không khí trở nên ấm áp. Mọi người bắt đầu trò chuyện và hòa vào các hoạt động. Anh cũng nhập cuộc, nhảy cùng vài cô gái xinh đẹp, chìm trong sự náo nhiệt đến mức quên sạch mọi thứ ban đầu khiến mình bận lòng.


Khi đang cười nói và xoay người theo điệu nhạc, anh chợt nhận ra một mùi hương lạ.


Mùi cam quýt thanh nhẹ, ngọt và dễ chịu đến mức ru mê.


Càng hít vào, anh càng có cảm giác như bản thân bị cuốn trôi, say sẩm theo hương thơm ấy.


Trong khoảnh khắc lâng lâng đó, ánh mắt anh lướt qua một bức tranh ở cuối phòng—khung tranh tối màu, đường nét cầu kỳ như muốn nuốt luôn ánh sáng quanh nó.


Trong tranh là một người đàn ông ngồi thẳng trên ghế, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi. Thoạt nhìn không có gì bất thường, nhưng càng quan sát kỹ, cảm giác bất an lại càng rõ rệt—y hệt như khi đứng trước bức tranh ở sảnh.


Như thể…


Người đàn ông ấy đang nhìn anh, theo dõi mọi cử động nhỏ nhất.


Nhưng—


“Hãy vui vẻ nào mọi người!”


“…Nhảy đi! Đừng dừng lại!”


“Thư giãn nào!”


Những tiếng hô vọng lên, và chỉ trong giây lát, mọi nỗi sợ đều tan biến khỏi đầu anh.


Vui quá.


Vui đến mức không thể dừng lại.


Nơi này…


Đúng là thiên đường.



Hả…?


Sao tối om thế này?


Anh đang ở đâu…?


Không… nhớ được.


Mình đang làm gì? Hình như… đang ở khách sạn. Đang nhảy. Đang vui với những cô gái xinh đẹp.


Đúng không?


…Hay không phải?


Khoan.


Mình… là ai?


Ai—


Ánh sáng chợt bừng lên. Trước mặt anh là một người đàn ông và một người phụ nữ, còn giữa họ là một bé gái với đôi mắt đen láy, gương mặt trắng đến mức gần như phát sáng. Cả đời anh chưa từng thấy đứa trẻ nào đẹp đến như vậy.


Nhưng tại sao họ lại nhìn anh?


Tại sao—


Giật. Giật.


Môi anh rung lên.


Mí mắt khẽ giật, rồi khóe môi bị kéo căng thành một nụ cười… không phải của anh.


Và—


“Chào mừng đến với Hotel Claire!”


Những lời nói bật ra khỏi miệng anh một cách tự động.


Anh đứng sững, tâm trí chống cự vô vọng, nhưng cơ thể thì không nghe theo. Cánh tay anh đưa ra, trao một bộ chìa khóa.


“Chúc quý khách lưu trú vui vẻ! Nếu có thắc mắc gì, xin cứ hỏi thoải mái ạ.”


Giọng nói của anh vang lên trơn tru, chuẩn xác, như thể đã thuộc lòng từ rất lâu.



Bức tranh quen thuộc khi nãy. Nhưng lần này, những bóng người trong tranh không nhìn vào anh nữa. Ánh mắt họ đang dán chặt vào đôi nam nữ và đứa trẻ mà anh vừa đưa chìa khóa.


Ý nghĩ đó khiến nụ cười trên môi anh càng rộng hơn.


“Một lần nữa, chào mừng đến với Hotel Claire. Tôi rất vui được—”


Swoosh!


Da thịt tôi bỏng rát.


“Đội trưởng! Đội trưởng!”


Tiếng gọi hoảng loạn vang lên.


“Đội trưởng!!”


“To hơn!”


Tôi bật dậy, nhìn quanh. Ngọn lửa đã bùng lên dữ dội.


Mọi người nhìn tôi với vẻ kinh hoàng.


“Thang máy không mở! Giờ phải làm sao?!”


Khói đặc quánh không khí, mỗi hơi thở đều như đốt cháy phổi.


Tôi liếc đồng hồ.


[13:02]


Vẫn còn một phút.


Tim tôi nặng trĩu, bởi có quá nhiều điều cần xử lý—đặc biệt là cái bóng người xuất hiện trong ảo ảnh. Một bóng người tôi quá quen thuộc.


Nhưng—


“Đội trưởng! Chúng ta sẽ bị thiêu sống mất!”


“Đừng hỏi Đội trưởng nữa! Anh ấy không thể xử lý hết mọi thứ! Mia, dùng âm thanh đẩy lửa ra!”


“Min, che chắn cho Mia!”


“Sarah, thử xem em có—”



Tôi đứng lên, đưa mắt nhìn khắp nơi trước khi ánh nhìn dừng lại trên một bức tranh cháy đen. Dù bị lửa thiêu gần như hoàn toàn, tôi vẫn nhận ra nó từng vẽ gì.


Không còn thời gian để hoài nghi.


Trong lúc Joanna còn đang ra lệnh, tôi lao về phía bức tranh.


“Đội trưởng!”


Những giọng nói thì thầm quen thuộc lại vang lên, những con mắt vô hình hướng theo tôi, giãn ra rồi co lại trong sự tò mò quỷ dị. Tôi lờ tất cả đi—chỉ tập trung vào ngọn lửa đang gào thét, thiêu đốt da thịt.


Dù vậy, xung quanh vẫn lạnh.


Lạnh thấu xương.


Tôi dừng trước bức tranh, nhìn ngọn lửa đang l**m trọn nó.


Swoosh!


Sức nóng phả thẳng vào mặt khiến tôi suýt phải lùi lại. Nhưng không còn thời gian. Chỉ hơn hai mươi giây.


Cắn răng, tôi nắm lấy khung kim loại.


Cơn đau bén nhọn khiến tôi gần như bật tiếng hét, nhưng tôi vẫn kéo mạnh, giật cả bức tranh ra và ném sang bên.


BANG!


Phần còn lại của nó rơi xuống, tiếp tục cháy đỏ rực.


Và ngay lúc ấy, tôi nhìn thấy thứ giấu phía sau bức tranh.


Không hiểu vì sao, nhiệt độ quanh tôi như giảm mạnh. Cơn bỏng rát mờ đi—tất nhiên chỉ là ảo giác. Lửa vẫn đang cháy mạnh.


Nhưng như vậy là đủ.


Tôi quay đầu, hét lớn:


“Bên này!!”


Trong sự sửng sốt của mọi người, tôi tung một cú đấm thẳng vào… con mắt.


BANG!


Tường… vỡ như bìa các-tông.


Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để mình biết cảm nhận nha! 


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 335: Những Con Mắt [3]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...