Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 292: Vòng Xoay Hoàn Hảo [1]


Im lặng.


Cả thế giới chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.


Trong khoảnh khắc đó, mọi chuyển động dường như chậm lại.


Cuồng si. Khát khao. Điên loạn. Hoàn hảo.


Hoàn hảo không chỉ đến từ một khía cạnh. Nó hình thành từ vô số mảnh ghép. Đó là điều tôi lĩnh hội được từ ký ức.


Không khó để thấu hiểu.


Nhưng để đạt đến hoàn hảo, người ta phải đánh đổi thứ bản thân trân quý nhất.


Hoàn hảo chỉ đến với kẻ dám dốc cạn tất cả.


Đam mê là chưa đủ.


Đam mê chỉ là sự hứng thú mãnh liệt trước một lĩnh vực nào đó, thứ khiến người ta nhận được những lời ngợi khen.


“Bạn thật đam mê!"


“Tuyệt vời!”


“Ồ, bạn tìm được đam mê của mình rồi à? Tốt quá! Hãy theo đuổi nó đi!”


Đam mê rất tốt.


Nhưng liệu đam mê có thể đưa người ta đến hoàn hảo?


Không.


Vẫn chưa đủ.


Để chạm tới hoàn hảo, cần phải cuồng si.


Nhưng cuồng si không bao giờ được thế gian tán thưởng. Người ta cau mày trước nó. Họ xem nó là biểu hiện của sự mất kiểm soát, của điên rồ, của kẻ không bao giờ biết đủ.


Song chính cuồng si lại mở ra con đường dẫn tới hoàn hảo.


Khát khao là thứ níu người ta ở lại trên con đường ấy.


Còn điên loạn…


Đó.


Đó chính là thứ giữ kẻ ấy mãi mãi trong cuồng si.


Cuồng si. Khát khao. Điên loạn.


Ba vòng xoay tạo nên sự hoàn hảo.


Vòng xoay nghiệt ngã của Nhạc Trưởng.


Một ý nghĩ kỳ lạ. Chính tôi còn khó hiểu hết, nhưng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của nó. Chỉ thoáng nhìn thấy kết quả của hoàn hảo, tim tôi đã đập hỗn loạn.


Hoàn hảo…


Tôi cũng muốn đạt được nó.


Tôi từng nghĩ mình đã chạm đến, nhưng hóa ra chỉ là ảo tưởng.


Tôi còn xa lắm.


Nhưng mà…


Hoàn hảo không hề dễ nắm bắt. Nhạc Trưởng từng cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Dù vậy, lý do khiến hắn theo đuổi hoàn hảo không chỉ vì sự cuồng si dành cho nó.


Hắn theo đuổi hoàn hảo để để lại dấu ấn.


Để được khắc ghi.


Để…



Không bị lãng quên.


Sự thấu suốt bất ngờ ấy kéo tôi chìm sâu hơn vào trạng thái nhập tâm.


Những ngón tay đang run rẩy bỗng trở nên vững vàng.


Nhịp thở cũng đều đặn trở lại.


Và sự im lặng quanh mình… không còn khiến tôi khó chịu nữa.


Nó giống như một dạng bình yên khác lạ.


Chớp mắt thật chậm, tôi đảo nhìn xung quanh. Ánh đèn không còn chói lóa. Nhạc Trưởng cũng không còn đáng sợ. Cả thế giới… bỗng trở nên trống rỗng một cách kỳ lạ.


Nhưng giữa sự trống rỗng ấy, vẫn còn một bóng người hiện rõ trong tầm mắt tôi.


Xoẹt!


Cây đũa chỉ huy của hắn hạ xuống.


Dang!


Một nốt nhạc đơn độc vang lên.


Nhẹ nhàng… nhưng lại chấn động.


“…”


Ngực tôi phập phồng. Nút thắt thứ ba rung lên. Một dòng sức mạnh lạ lẫm bắt đầu rỉ ra từ cơ thể tôi. Một sức mạnh quen thuộc nhưng không thể kiểm soát.


“H-hooo…”


Tôi thả lỏng cổ tay.


Dang, dang—!


Ngón tay lướt qua mặt phím. Chúng nhảy múa, khắc lên từng phím những nốt nhạc mới.


Sức nặng trên nút thắt lại gia tăng sau mỗi lần tôi nhấn phím. Thứ gì đó đang tuôn trào khỏi cơ thể… nhưng tôi không biết đó là gì.


Tôi chỉ đắm mình trong cảm giác này.


Cảm giác…


Hoàn hảo là một vòng xoay tàn khốc.


Cuồng si. Khát khao. Điên loạn.


Tôi tập trung trọn vẹn vào những nốt nhạc trước mặt. Tôi nhấn từng phím bằng cùng một lực chính xác. Đến cả hơi thở cũng bị bỏ quên. Mồ hôi nhỏ xuống, tầm nhìn nhòe đi… tôi vẫn mặc kệ.


Tôi muốn tiến tới điểm tận cùng.


Lưng tôi vô thức gập xuống.


‘Thêm nữa. Thêm nữa. Thêm nữa…’


Dang— Dang!


Mỗi nốt đều khác nhau.


Chúng mang cao độ riêng, ngân vang theo cách riêng.


Dang!


Nhưng vẫn chưa đủ.


Nhanh hơn.


Mạnh hơn.


Mượt mà hơn.


Tôi tiếp tục. Lần này, tốc độ dần chậm lại. Tôi đã đi qua nửa đoạn nhạc. Đây là phần lắng nhất trước khi bước sang đoạn thứ hai…


Phần điên loạn nhất.



Tôi chậm dần.


Nút thắt trong đầu cũng ngừng xoay mạnh.


Tôi không rõ thế giới bên ngoài đã hỗn loạn tới mức nào. Tôi chìm trong âm nhạc đến mức mọi thứ khác đều bị dìm xuống.


Cho đến khi tôi dừng lại, cả thế giới lại rơi vào tĩnh lặng.


“…”


Chậm rãi, tôi ngẩng đầu.


Tôi nhìn Nhạc Trưởng.


Hắn nhìn tôi. Gương mặt cứng đờ.


Tôi chớp mắt rồi nhìn ra sau hắn.


Đỏ.


Một biển đỏ.


Một cảnh tàn sát.


Hơi thở tôi nghẹn lại.


Lo lắng chực trào.


Nhưng giữa tất cả…


Tôi lại mỉm cười.


“Hehehe.”


Tiếng cười bật ra.


Nhẹ nhàng vang trong nhà hát.


Tiếng cười…


Khiến chính da thịt tôi cũng lạnh dọc sống lưng.


“…Tôi sẽ bắt đầu lại.”


Dang!


Bản nhạc lại tiếp tục.


Một nỗi ngột ngạt bao trùm nhà hát. Không ai dám lên tiếng. Tất cả chỉ nhìn Tên Hề; cơ thể nó ép sát cây đàn piano, đôi tay lướt trên phím, tạo nên giai điệu đẹp đến ám ảnh.


Đôi mắt nó cháy rực sắc đỏ. Không ai thấy rõ biểu cảm, nhưng sự điên loạn phả ra từ từng chuyển động của nó khiến mọi người đều rùng mình.


Quá đáng sợ.


“H-ha… đây là thứ quái gì vậy?”


“Tôi… tôi không chịu nổi nữa.”


“Cứu với…”


Cùng với âm nhạc là sức mạnh kinh khủng. Một sức mạnh ngang ngửa, thậm chí vượt hơn cả Nhạc Trưởng.


“Nó đang tăng… đang tăng…”


Trưởng Ban nhìn chằm chằm thiết bị trên tay. Kim chỉ điên cuồng leo thang. Nhanh hơn bao giờ hết. Chỉ còn chút nữa là chạm đến cấp .


‘Không… không…’


Hoảng loạn lan khắp nhà hát.


Các nhóm khác đều tái nhợt. Nhiều người gục xuống. Người chết… không còn đếm nổi.


Trị liệu của mọi nhóm cùng hợp lực giữ người sống sót, nhưng sự điên cuồng của âm nhạc vẫn xuyên thẳng vào họ.


Da-da-da-da-da-da—Dang!



Trưởng Ban không kìm được nữa.


Ông lao tới, đặt tay lên vai Trưởng nhóm thì thầm: “Có thể sẽ đau. Cố chịu.”


Nút thắt trong đầu ông xoay mạnh. Mái vòm bảo vệ dày lên, mở rộng. Ông chưa dừng lại. Nút thắt kế tiếp chuyển động. Một lớp khiên thứ hai chồng lên lớp cũ.


Cơ mặt ông giật liên hồi vì sức ép, nhưng ông vẫn chống chịu.


Ông phải giữ vững.


“Gọi hai Trị liệu sư qua đây! Mau trị liệu cho cô ấy!”


Hai người chạy tới, đặt tay lên cơ thể Trưởng nhóm đang run rẩy.


Chưa dừng lại.


Trưởng Ban quay sang Kyle.


“Sẵn sàng chưa?”


“Vâng…”


Ông đặt tay lên Kyle. Nút thắt lại chuyển động. Cơ thể Kyle giật mạnh.


“Thêm một Trị liệu sư nữa!”


Thời gian như chậm lại.


Các nốt nhạc chậm theo, khiến tình hình dịu đi một nhịp.


Nhưng chỉ một phút.


Tik. Tik—!


Kim chỉ tiếp tục tăng.


Năng lượng trong cổng ngày càng phun trào.


Mắt Tên Hề càng đỏ. Lưng nó càng gù xuống.


Oàm! Oàm!


Tay nó đập mạnh xuống phím.


Những giọt đỏ b*n r*.


Dù vậy, nó vẫn chìm trong sắc đỏ, từng động tác ngày càng ghê rợn.


Tuyệt vọng.


Cuồng si.


…Hoàn hảo.


OÀÀÀÀM—!


Âm thanh như sấm.


“Cố lên! Giữ vững! Sắp xong rồi!”


Trưởng Ban gào lên.


Crack! Crack!


Mái vòm đầu tiên nứt.


OÀÀÀÀM—!


Bốp!


Nó vỡ.


Mặt Trưởng Ban tái mét. Trưởng Nhóm trợn mắt rồi ngất lịm. Nhưng lớp khiên thứ hai vẫn còn. Nút thắt của ông vẫn xoay. Cơ thể ông run rẩy dữ dội.


OÀÀÀÀM—!



Tên Hề đứng dậy.


Lớp khiên thứ hai nứt.


Nó lại nâng tay.


Kim chỉ ngả thêm.


‘Không… không—!’


OÀÀÀM!


Tay nó đập xuống.


Lớp khiên vỡ tan. Nhiều người tái mặt, bất tỉnh, thậm chí chết ngay tại chỗ.


Máu rỉ ở miệng Trưởng Ban. Ông nhìn Kyle.


Kyle là tuyến phòng thủ cuối cùng.


Ông không thể để cậu ấy gục.


Ông—


“Ơ?”


Ông khựng lại.


Ngay khoảnh khắc ấy, ông nhận ra điều gì đó.


“…”


Nhà hát lại im lặng.


Không còn một âm thanh nào.


Trưởng Ban ngẩng đầu.


Tên Hề ngồi trước cây đàn. Tay đặt trên phím.


Đầu hơi cúi xuống. Đôi mắt đỏ rực.


Trưởng Ban nhìn đồng hồ bỏ túi.


Cấp .


Khoảnh khắc ấy, toàn bộ ánh mắt đổ dồn vào Tên Hề.


Cả Nhạc Trưởng.


Cả khán giả.


Mọi thứ đều hướng về nó.


Ánh đèn phủ lên thân hình gù xuống, những chiếc chuông lủng lẳng khẽ lay động.


Và rồi, Tên Hề từ tốn nâng tay.


Dang!


Nốt cuối cùng vang lên.


Trong Cuồng si, nó theo đuổi hoàn hảo.


Trong Khát khao, nó tiến về hoàn hảo.


Trong Điên loạn, nó chạm đến hoàn hảo.


Xoẹt!


Rèm khép lại.


Vòng Xoay Hoàn Hảo.


Đó là tên bản nhạc.


Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận cho dịch giả biết mọi người đang nghĩ gì nha ~
“Vòng Xoay Hoàn Hảo” làm mọi người nổi da gà chưa? Ai đoán được kết cục của Tên Hề thì cmt ngay nào!!


Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu! Story Chương 292: Vòng Xoay Hoàn Hảo [1]
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...