Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 291
[Nút trung cấp: Hồi Ức]
Khi chạm vào dị thường, người dùng sẽ nhìn thấy những mảnh ký ức đã bị chôn vùi. Mối liên kết với quá khứ càng sâu, sức mạnh càng lớn.
‖—[10%]—————‖
“Tôi xin lỗi… nhưng có lẽ chúng ta không thể tiếp tục được nữa.”
“…Hả?”
Khuôn mặt người phụ nữ đối diện khẽ nhăn lại.
“Tôi đã nghĩ rất nhiều. Tôi muốn dồn toàn bộ tâm sức cho âm nhạc. Mà như vậy, tôi sẽ không thể dành thời gian cho em. Rồi em sẽ oán trách tôi, bảo tôi hãy quan tâm nhiều hơn đến em và con gái chúng ta. Nhưng tôi biết mình không thể. Tôi thấy rõ chúng ta đang bắt đầu ghét nhau. Dừng lại lúc này… vẫn còn kịp trước khi mọi thứ trở nên độc hại với con bé.”
Một khoảng lặng nặng nề kéo dài như hàng giờ. Người phụ nữ chỉ nhìn anh trân trân.
Cuối cùng, cô gần như bật thốt:
“Cái… cái gì? Anh đang nói gì vậy?”
“Tôi muốn trở nên hoàn hảo.”
“Nhưng anh—”
“Không phải với em.”
Lời cắt ngang lạnh lẽo. Trong mắt anh, có thứ gì đó kỳ quái giữa khao khát và điên loạn.
“Tôi muốn âm nhạc của mình hoàn hảo.”
Người phụ nữ cố giữ bình tĩnh, hít sâu… nhưng chỉ vài giây sau đã sụp đổ.
“Anh muốn âm nhạc hoàn hảo, nên anh bỏ rơi chính gia đình mình sao? Người phụ nữ đã dành năm năm nuôi con, giúp anh theo đuổi giấc mơ dù anh chẳng kiếm được gì, dù buổi biểu diễn nào cũng vắng tanh? Anh đang ám chỉ lỗi là ở tôi sao?”
Anh không hề do dự.
“Đúng. Chính xác như vậy.”
“…Anh đúng là quái vật.”
‖——[30%]————‖
“Tôi ở đây vì một lý do.”
Hình bóng người đàn ông phản chiếu trong gương.
Tóc bết lại vì nước từ bồn rửa.
Da tái nhợt.
Gò má hóp sâu.
Cơ thể gầy guộc.
“Tôi đã từ bỏ tất cả: vợ, con gái, sự nghiệp đang phát triển… thậm chí cả sức khỏe. Nhưng nếu bị lãng quên là cái giá để được nhớ đến, thì cứ vậy đi. Tôi thà tan vỡ mà được ghi nhớ… còn hơn nguyên vẹn mà bị lãng quên.”
Anh chậm rãi quay người, loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm.
Một giai điệu trầm lắng vang lên từ phía hội trường. Dịu dàng, du dương, kỳ lạ thay lại mang hơi ấm an ủi.
Anh ngẩng đầu nhìn qua khe rèm. Ánh đèn chói lóa rải xuống dàn nhạc đang biểu diễn.
Âm nhạc ngân thêm một phút rồi dừng.
Vỗ tay! Vỗ tay! Vỗ tay!
Tiếng vỗ tay như sấm rền, chấn động đến mức mọi thứ trong đầu anh như ngừng lại.
Nhưng anh chỉ nhìn ban nhạc, ánh mắt đen đặc một sự trống rỗng đầy ám ảnh.
Không đủ tốt.
Vẫn chưa đủ.
“Này!”
Một người đàn ông lực lưỡng quát lên, chỉ vào cái thùng dưới đất.
“Làm việc đi! Mang cái này tới sân khấu!”
‖———[60%]———‖
“Tôi còn gì ngoài âm nhạc?”
Âm thanh vang dội trong căn phòng chật chội.
Một người đàn ông và một cây đàn piano.
Giấy tờ vứt lung tung.
Mùi mồ hôi và máu lẫn vào nhau.
“Tôi đã từ bỏ mọi thứ. Vợ. Con gái. Niềm hạnh phúc cuối cùng. Giờ tôi còn giá trị gì khi đã vứt bỏ hết thảy?”
Anh nhìn vào hình phản chiếu lờ mờ trên mặt đàn.
Mồ hôi rơi xuống.
Những phím đàn nhuộm đỏ dưới tay.
Nhịp thở hỗn loạn như đang vật lộn để tồn tại.
“Tôi đã vứt bỏ thật sao…?”
Ánh mắt anh lướt xuống một tờ giấy bị gió thổi lệch.
Khen ngợi.
Tôn vinh.
Công nhận.
Anh đã có tất cả.
Nhưng…
“Vẫn chưa đủ.”
Anh nhìn đôi tay đầy máu, phồng rộp. Nắm lại, buông ra, tìm kiếm cảm giác đau—
Nhưng không có gì.
“Tôi cần… nhiều hơn nữa.”
Tok. Tok.
Có tiếng gõ cửa.
Clank!
Một bóng người bước vào.
“Thưa ngài, khán giả đã ổn định. Ban nhạc đã sẵn sàng. Buổi diễn sẽ bắt đầu sau mười phút.”
Anh vẫn bất động.
“Tôi cũng mang thứ ngài yêu cầu. Ngài… chắc không muốn thợ may chỉnh lại bộ vest? Nếu—”
“Không.”
Anh giơ tay nhận chiếc hộp đen nhỏ.
“…Thứ này không phải để sửa vest.”
“Không phải sao?”
“Không.”
Một khoảng lặng.
Trợ lý gật đầu rồi rời đi, như thể đã quen với những điều dị thường.
“Tôi còn gì ngoài âm nhạc?”
Anh thì thầm lại.
Ánh mắt rơi xuống chiếc hộp. Anh mở nó.
Bên trong… chỉ có một cây kim và sợi chỉ thêu.
Hơi thở anh khựng lại.
“…Không, chưa hết.”
Anh vẫn còn thứ để hiến dâng.
“Giọng nói của tôi.”
Bàn tay run rẩy nâng cây kim lên môi.
Một cú đâm.
Cơn đau xé toạc.
Máu trào ra.
Nhưng tay anh vẫn tiếp tục.
Tỉ mỉ, chậm rãi… khâu từng đường lên đôi môi của chính mình.
Đến khi đôi môi khép kín hoàn toàn.
Nhưng vẫn chưa xong.
“Tôi vẫn còn… thị giác của mình.”
Anh đưa tay lên mí mắt.
Một cú đâm khác.
Cơn đau nhói.
Tầm nhìn tối sầm.
Anh mất cả giọng nói.
Mất thị giác.
Tik. Tik—
Cây kim rơi xuống sàn. Anh đứng lên.
Trong màn đêm tăm tối ấy, mọi âm thanh càng vang lên rõ nét: tiếng tích tắc đồng hồ, tiếng tim đập, tiếng hơi thở run rẩy.
Cảm giác trên da cũng sắc hơn: từng giọt mồ hôi… từng giọt máu.
Tất cả.
‖————[80%]——‖
‘Tôi còn gì ngoài âm nhạc?’
Người đàn ông bước ra sân khấu. Ánh đèn chiếu thẳng xuống thân hình bê bết máu.
Khán giả nhìn anh, kinh hoàng.
Trợ lý cũng run rẩy, nhưng vẫn dìu anh ra đúng vị trí.
Anh không quan tâm.
Anh giơ cây đũa chỉ huy lên.
Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy mình là trung tâm của vũ trụ.
Mọi âm thanh nín bặt.
Cả thế giới như đang chờ anh.
Anh nghe rõ tiếng mọi người hít thở.
‘Tôi đã từ bỏ cuộc đời mình. Vợ. Con gái. Niềm hạnh phúc cuối cùng. Thị giác. Giọng nói. Tất cả. Tôi đã vứt bỏ tất cả thật sao?’
Câu trả lời…
…là có.
Và giờ—
‘Tôi chỉ còn lại âm nhạc.’
Cây đũa chỉ huy hạ xuống.
‘Đó là giá trị của tôi.’
Anh vung mạnh.
OÀNH—!
Âm nhạc bùng nổ.
‖——————[100%]‖
Tôi mở mắt.
Ánh sáng tràn vào.
Hàng trăm ánh nhìn hướng về phía tôi.
Tôi hít sâu.
Đây là…
Lương 5 triệu: Ai đoán được bản nhạc sắp tới thì comment thử xem nào!
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
