Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Chương 275: Kẻ Thế Thân [2]
Chương 275: Kẻ Thế Thân [2]
“…Tôi cũng không chắc.”
Trưởng Ban khẽ lẩm bẩm, một tay che miệng. Có quá nhiều chuyện cùng xảy ra, dồn dập đến mức ông không còn thời gian để phân tâm sang dị thường kia. Nhưng bỏ qua hoàn toàn cũng không được.
Nếu đó là một dị thường phát sinh từ cổng cấp , ông bắt buộc phải cảnh giác đặc biệt.
“Trước mắt, tôi sẽ gửi báo cáo đầy đủ lên Cục. Nhưng… nhân lực hiện tại cực kỳ thiếu hụt. Tôi sẽ điều một số người qua đó, đồng thời thông báo cho tất cả các Guild trên đảo. Phải cẩn thận tuyệt đối.”
Ông quay lại nhìn hình chiếu, dừng ở khung cảnh cuối cùng khi dị thường mỉm cười. Ông giơ điện thoại chụp lại rồi gửi thẳng vào cơ sở dữ liệu.
“Khả năng cao khuôn mặt của nó sẽ thay đổi. Dù vậy, tôi đã nhập vào hệ thống. Nếu bất kỳ camera hay thiết bị giám sát nào trên đảo nhận dạng được khuôn mặt này, chúng ta sẽ được cảnh báo ngay.”
Tùy cấp bậc và mức độ quan trọng của nhiệm vụ, các Guild đều được phép truy cập từ xa vào hệ thống an ninh của đảo – một biện pháp bảo vệ an toàn tuyệt đối cho người dân.
“Được rồi. Còn lại là viết báo cáo gửi Cục và chuyển tiếp cho Hội trưởng.”
Cất điện thoại, Trưởng Ban quay sang Clara.
Ông vừa định mở miệng thì…
Trrr! Trrr—
Điện thoại ông rung lên.
Ông khựng lại, nhìn Clara rồi nhìn màn hình. Thấy Clara khẽ gật đầu, ông mới bắt máy.
“…Vâng?”
Giọng ông trầm hẳn xuống.
Clara đứng cạnh, im lặng quan sát. Chỉ vài giây sau, sắc mặt Trưởng Ban đột nhiên sa sầm, nặng trĩu như có vật gì đè xuống.
“Cái gì?”
Giọng ông khàn hẳn đi.
Clara lập tức ngồi thẳng lên. Chưa kịp đoán được chuyện gì thì biểu cảm của Trưởng Ban đã hoàn toàn biến dạng.
“Hắn sắp đến đây? Không, tôi không muốn gặp hắn. Đó là điều cuối cùng tôi muốn!”
Rời khỏi khu văn phòng, tôi lập tức bị cuốn vào một cảnh tượng hỗn loạn.
Khu vực chính đông nghẹt người. Tiếng máy in chạy xoẹt xoẹt, tiếng giày dồn dập, tiếng bàn ghế va vào nhau.
“Coi chừng!”
“Ngay đây!”
Những gương mặt lạ lướt qua tôi, ôm chồng hồ sơ cao đến mức tưởng rơi bất cứ lúc nào. Bước chân ai cũng gấp gáp như đang chạy đua với thời gian. Giấy tờ sột soạt, bàn bị kéo lệch, ghế xoay trượt nửa vòng… tất cả tạo thành một mớ hỗn loạn choáng ngợp.
‘Chuyện gì xảy ra vậy…?’
Và nó còn ồn kinh khủng.
Tôi phải mất vài giây mới quen được tiếng ồn để đánh giá tình hình. Nhưng chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay.
‘Cổng Nhạc trưởng sắp mở trong vài ngày nữa. Mọi người chắc đang tổng hợp thông tin và chuẩn bị.’
Tôi không biết kế hoạch cụ thể của Guild, nhưng chắc chắn họ sẽ huy động lực lượng lớn.
‘…Họ sẽ đưa toàn bộ tinh anh vào cổng. Chỉ hy vọng họ không nhắm vào mình. Nếu có, tôi phải tìm cách từ chối.’
Chỉ nghĩ thôi mà sống lưng đã lạnh toát.
“Seth…?”
Một giọng nói quen kéo tôi về thực tại. Quay ra, tôi nhận ra ngay.
“Rowan?”
Anh ta đang làm gì ở đây?
Tôi nhìn thời gian. Hôm nay không phải ngày trị liệu.
Khoan đã—
“Rowan!”
“…Ơ?”
“Về việc trị liệu… tôi muốn—”
“À, thật khéo. Tôi cũng đang tìm anh để nói chuyện đó.”
Rowan đột ngột cười, vỗ vai tôi.
“Tôi muốn cảm ơn anh vì những buổi trước. Từ vài buổi gần đây, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Tôi còn có thể ngủ mà không gặp ác mộng nữa. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi.”
Anh ta nhìn tôi với vẻ chân thành đến mức khiến tôi càng thêm bối rối.
Buổi trước…?
Ý anh ta là buổi trị liệu cách đây hơn hai mươi ngày?
‘Ừ thì… tôi vui vì anh ta khá hơn. Nhưng…’
“Buổi hai ngày trước đặc biệt tuyệt vời. Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ không cần trị liệu nữa.”
Rowan bật cười, lại vỗ vai tôi. Anh ta còn thì thầm: “Anh thực sự cứu mạng tôi.”
Tôi thì hoàn toàn đơ người.
Hai ngày trước…?
Anh ta đang nói cái gì vậy? Hai ngày trước tôi còn chưa—
“À, tôi phải đi đây. Dạo này bận quá. Mai tôi vẫn ghé! Cảm ơn nhé!”
Với nụ cười sáng rỡ, Rowan quay lại công việc.
“À!”
Anh ta bất ngờ quay lại, như nhớ ra gì đó.
“Chúc mừng nhé! Nghe nói anh đang làm rất tốt!”
Nói xong, anh ta đi luôn.
Tôi chỉ biết đứng như trời trồng.
…Cái gì vậy?
Tôi nuốt khan.
‘Rốt cuộc trong hai mươi ngày mình biến mất, chuyện gì đã xảy ra?’
Không thể nào nắm bắt nổi tình hình, tôi nhìn quanh và thấy Zoey đang cắm đầu vào cả núi giấy tờ.
Tôi dừng ngay sau vách ngăn bàn cô ấy.
“…”
Tôi định mở miệng, nhưng lại chẳng biết nói gì. Cuối cùng chính Zoey ngẩng lên trước.
“Có chuyện gì?”
“Chào.”
“…”
“…”
Không khí im lặng đến mức tôi cũng thấy ngượng.
Tôi hắng giọng, đảo mắt.
“Kyle đâu? Cô biết cậu ấy đang ở đâu không?”
“Kyle…?”
Zoey nhìn tôi như thể tôi nói điều gì đó rất kỳ lạ.
“Anh… không biết à?”
“…Ờm, tôi quên.”
Biểu cảm cô ấy càng kỳ quặc hơn, nhưng cuối cùng cô vẫn trả lời:
“Cậu ấy đang làm nhiệm vụ.”
Làm nhiệm vụ…?
Ý cô ấy là Kyle đang ở trong cổng?
“Gần đây có rất nhiều người đổ về đảo vì cổng sắp mở. Cậu ấy đang hỗ trợ giữ trật tự.”
“…À, hiểu rồi.”
Tôi gật đầu.
“Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi.”
“…”
Zoey nhìn tôi một cách khó hiểu. Như muốn nói gì, rồi lại thôi. Cuối cùng cô cúi xuống, xua xua tay.
“Đi đi. Tôi bận.”
Tôi mím môi rồi quay đi.
‘Không sao. Tôi cũng không muốn ở lại lâu. Chỉ muốn hỏi về Kyle thôi.’
Tôi đã nhắn cho cậu ấy nhưng không nhận được phản hồi.
Vừa định bước sang văn phòng khác, Zoey lại gọi.
“À… đúng rồi.”
Tôi quay lại.
Zoey không nhìn tôi, mắt vẫn dán vào giấy tờ nhưng giọng hơi ngập ngừng.
“…Chúc mừng. Có lẽ vậy.”
Chúc mừng?
Tôi nhướn mày.
Zoey lẩm bẩm, vẫn không ngẩng đầu:
“Về mấy lần vượt cổng gần đây của anh. Nghe nói anh vượt ải hoàn hảo. Khá ấn tượng đấy.”
“…”
Tôi đứng sững lại.
Cô ấy… đang nói gì vậy?
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên mình nhé.
Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Đánh giá:
Truyện Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!
Story
Chương 275: Kẻ Thế Thân [2]
10.0/10 từ 14 lượt.
