Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 75
Chương 75
Ngày thứ ba sau ca phẫu thuật, Lương Tê Nguyệt đã có thể ăn được, nhưng cũng chỉ là cháo mà thôi.
Bát cháo này là do đích thân Thẩm Ký Vọng nấu. Bà nội anh thường nói thức ăn bán bên ngoài thường cho rất nhiều gia vị, không tốt cho sức khỏe. Anh nghĩ Lương Tê Nguyệt vừa mới phẫu thuật xong, cần chú ý nhiều hơn đến chế độ ăn uống.
Bệnh viện gần nhà ông bà nội anh hơn. Mấy ngày nay Thẩm Ký Vọng ở lại nhà ông bà để tiện chăm sóc Lương Tê Nguyệt.
Anh tranh thủ lúc Lương Tê Nguyệt còn đang ngủ buổi sáng, mua ít nguyên liệu về nấu.
Khi cháo vừa nấu xong, anh tình cờ gặp bà nội Thẩm vừa thức dậy.
Ban đầu bà nội Thẩm còn tưởng mình nhìn nhầm: “Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Thằng nhóc nhà cháu lại chịu khó dậy sớm làm bữa sáng à.”
Thẩm Ký Vọng: “Trong bếp còn chút cháo, phần cho bà và ông.”
Ông bà nội Thẩm luôn dậy rất đúng giờ, bình thường giờ này là đã tỉnh rồi nên Thẩm Ký Vọng tiện tay nấu luôn phần của họ.
Bà nội Thẩm thấy anh đổ cháo vào hộp giữ nhiệt, lại lấy thêm cái muỗng, các động tác đóng gói thuần thục.
Bà bày tỏ sự nghi ngờ của mình: “Công ty cháu phá sản rồi à, giờ phải đi làm thêm nghề giao đồ ăn sao?”
Thẩm Ký Vọng: “…”
Bà nội Thẩm không trêu anh nữa: “Nói đi, mang cho ai?”
Ai có thể khiến đứa cháu trai từ bé đã “tay không dính nước” của bà lại chịu dậy sớm nấu nướng như thế này.
Ngay cả Mộ Lâm, người có mối quan hệ tốt nhất với anh, cũng chưa từng được hưởng sự đãi ngộ này từ bé đến lớn.
Thẩm Ký Vọng: “Cháu dâu tương lai của bà.”
Anh nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến lúc, lát nữa bác sĩ đến kiểm tra phòng thì Lương Tê Nguyệt chắc cũng sẽ thức dậy nên chuẩn bị rời đi.
Giọng bà Thẩm vọng lại từ phía sau: “Cháu dâu gì chứ, mày lại lừa bà nữa à.”
“Trừ khi cháu dẫn con bé về đây cho ông bà gặp mặt đi—”
—
Đến bệnh viện thì bác sĩ vừa mới kiểm tra phòng xong.
Thẩm Ký Vọng lấy cháo từ hộp giữ nhiệt ra, đựng vào bát. Sau khi húp ngụm cháo đầu tiên, Lương Tê Nguyệt mím môi: “Bát cháo này…”
Thẩm Ký Vọng hiếm khi thấy hơi căng thẳng: “Sao vậy?”
Lương Tê Nguyệt: “Ngon lắm, mua ở đâu thế?”
Nghe được lời nhận xét của cô, Thẩm Ký Vọng thở phào nhẹ nhõm: “Ngon thì ăn nhiều vào.”
Nhưng anh không trả lời câu hỏi sau đó của cô.
Lương Tê Nguyệt nhìn chiếc hộp giữ nhiệt đựng cháo và cái muỗng trong tay, có vẻ không giống đồ mua ngoài.
Trong lòng cô chợt lóe lên một suy đoán, dò hỏi anh: “Anh nấu à?”
Thẩm Ký Vọng “ừm” một tiếng, khóe mày hơi nhếch lên, có chút tự mãn.
Bởi vì cô khen ngon.
Lương Tê Nguyệt: “Vậy anh đã ăn sáng chưa?”
“Chưa, lát nữa anh sẽ ra ngoài mua gì đó.” Thẩm Ký Vọng chỉ nấu phần cho một mình cô, hoàn toàn không nghĩ đến bản thân, định lát nữa ra ngoài mua đại gì đó ăn.
Lương Tê Nguyệt nhìn hộp giữ nhiệt, còn lại khá nhiều: “Em ăn không hết, anh ăn một chút đi.”
Sau khi bị bệnh, cô không còn cảm giác thèm ăn, khẩu phần cũng giảm đi.
Thẩm Ký Vọng chỉ vào bát trong tay cô: “Được, vậy em ăn hết phần này trước đã.”
Ăn uống no đủ Lương Tê Nguyệt lại thấy buồn ngủ. Thẩm Ký Vọng đắp chăn cẩn thận cho cô, rót một cốc nước ấm đặt trên tủ đầu giường, nhìn thấy túi dịch truyền sắp hết thì đi gọi y tá.
Sau khi làm xong những việc này, anh mới rảnh rỗi ngồi xuống ăn uống.
Thẩm Ký Vọng không mang thêm bộ đồ ăn nào khác, lúc uống cháo đương nhiên cũng dùng cái muỗng mà Lương Tê Nguyệt vừa dùng. Lương Tê Nguyệt cũng nhận ra điều này, nhắc nhở: “Anh đi rửa đi.”
“Không cần.” Thẩm Ký Vọng không hề bận tâm, húp cháo một cách ngon lành.
Như thể nhớ ra điều gì đó, anh lại ngước mắt nhìn cô, ánh mắt chứa ý cười: “Đâu phải chưa từng thử.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Cô biết anh đang nói gì. Khi hai người còn quen nhau, ngoài bước cuối cùng, họ đã làm mọi thứ.
Ăn đồ ăn người kia đã ăn chẳng là gì.
Nhưng bây giờ mối quan hệ của họ không còn như trước, Lương Tê Nguyệt khẽ nói: “Anh không ngại là được.”
Tưởng rằng Thẩm Ký Vọng không nghe thấy, nhưng ngay khi Lương Tê Nguyệt vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ, cô nghe thấy giọng nói của anh bên tai: “Không ngại.”
—
Lương Tê Nguyệt đang ngủ say, lờ mờ nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài.
“Bà nội, sao bà lại đến đây?”
“Bệnh viện là nhà của anh à, anh đến được thì tôi không đến được sao?”
“Ý con không phải vậy.”
“Vậy anh tránh ra, tôi phải vào thăm cháu dâu của tôi.”
“Cô ấy đang ngủ.”
“Ngủ mà anh còn nói lớn tiếng như vậy, làm con bé tỉnh giấc thì sao.”
Thẩm Ký Vọng: “…”
Rốt cuộc là ai nói lớn tiếng, giọng còn đầy sinh lực thế kia.
Bà nội Thẩm: “Mày đừng cản bà nữa, bà chỉ vào nhìn một cái, nhìn xong sẽ đi ngay.”
Vài năm trước, có một ngày thằng nhóc này nói sẽ dẫn một cô cháu dâu về nhà cho bà gặp mặt vào dịp Tết.
Bà nội Thẩm mừng quýnh, cuối cùng thì cũng không phải lo lắng nhà họ Thẩm tuyệt tự rồi.
Không biết đứa cháu trai “đoạn tình tuyệt ái” này mở lòng từ bao giờ, lại biết yêu đương.
Đứa cháu ngoại Tạ Dịch Thần của bà cũng vừa nhận tổ quy tông, chuyện vui đến liên tiếp.
Bà nội Thẩm chưa đến Tết đã mong ngóng, mong ngóng đứa cháu ngoại và cháu dâu, cùng với cô cháu dâu mà Thẩm Ký Vọng hứa sẽ đưa về.
Bà còn sốt ruột gọi điện hỏi Thẩm Ký Vọng hỏi khi nào trường anh nghỉ lễ, nghỉ rồi thì mau về nhà.
Thẩm Ký Vọng: “Con đã nghỉ hơn nửa tháng rồi.”
Bà nội Thẩm: “…”
Bà nội Thẩm: “Vậy sao con không về nhà, mau đưa cháu dâu của bà về đây, bà làm món ngon cho con bé…”
Thẩm Ký Vọng: “Tụi con chia tay rồi.”
Một câu nói như sét đánh ngang tai, bao nhiêu nhiệt huyết của bà nội Thẩm bị dội gáo nước lạnh.
Cho đến bây giờ bà nội Thẩm vẫn không quên được cảm giác lúc đó, cho người ta hy vọng rồi lại bị hủy hoại một cách tàn nhẫn.
Bao nhiêu năm rồi, bà chỉ muốn xem cô cháu dâu này có thực sự tồn tại không.
Nếu thằng nhóc này dám lừa bà, bà sẽ đánh gãy chân nó.
Bà nội Thẩm định đẩy cửa bước vào, Thẩm Ký Vọng đưa tay chặn lại. Khi quay người, anh phát hiện cửa phòng bệnh phía sau không biết đã hé ra từ lúc nào, chắc là do anh vừa ra ngoài quên đóng kỹ.
Giấc ngủ của Lương Tê Nguyệt rất nông, không biết cô có nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của họ không.
Thẩm Ký Vọng đóng cửa lại, ngăn bước chân của bà nội đi vào, kéo bà sang một bên, hạ thấp giọng: “Bà nội, bà nghe con nói đây.”
“Con không lừa bà, con đang theo đuổi cô ấy nhưng chưa chính thức quay lại. Chuyện gặp mặt gia đình, con hy vọng là cô ấy tự nguyện, chứ không phải bị ép buộc trong khi cô ấy không hề hay biết.”
Bà nội Thẩm nhìn thấy sự nghiêm túc hiếm có trong mắt anh.
“Con thật sự không lừa bà?”
Thẩm Ký Vọng buột miệng nói: “Con xin lấy tổ tông nhà họ Thẩm ra mà thề…”
Bà nội Thẩm cốc vào đầu anh một cái: “Con bị trời đánh cũng được, đừng có lôi bà và ông con xuống nước.”
Thẩm Ký Vọng: “…”
Bà nội Thẩm lần nữa tin lời anh nói.
Cũng nhận ra hành động của mình quả thực có hơi không thỏa đáng.
“Là bà nôn nóng quá.”
Thực ra bà cũng sợ đứa cháu này không biết cách theo đuổi người ta nên muốn đến xem, xem bà già này có thể giúp gì được không.
Nhưng Thẩm Ký Vọng nói đúng, cô bé còn chưa đồng ý quay lại với nó, chuyện gặp mặt gia đình có vẻ hơi quá vội vàng.
Không gặp được cháu dâu, bà nội Thẩm có chút thất vọng: “Vậy bà về trước đây…”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Lương Tê Nguyệt khom lưng, thò đầu ra mép cửa, vừa vặn đối diện với bà nội Thẩm đang chuẩn bị rời đi.
“…”
Thẩm Ký Vọng ôm trán.
Khó khăn lắm mới thuyết phục được bà nội đi về, sao con thỏ trắng lại tự mình dâng tới cửa rồi.
Kẻ địch bất động ta bất động, Lương Tê Nguyệt và bà nội Thẩm nhìn nhau, không ai dời mắt trước.
Bề ngoài Lương Tê Nguyệt tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong thì đã sớm rối loạn.
Lúc nãy cô không nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài nữa, tưởng không còn ai, nghĩ rằng ngủ cả buổi sáng rồi thì nên xuống giường đi lại một chút cho khí huyết lưu thông, tiện thể ra ngoài hít thở không khí.
Không ngờ họ vẫn còn ở đây.
Bà nội Thẩm đánh giá cô gái trước mặt, mặc một bộ quần áo bệnh nhân, trông hơi gầy. Tuy khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng ngũ quan rất đẹp, gương mặt thanh tú, dịu dàng, đặc biệt là đôi mắt kia, to và rất sáng.
Nhìn người đôi khi nhìn vào đôi mắt là chuẩn nhất.
Cô có một đôi mắt rất trong trẻo, khiến người ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô cháu dâu này, bà vô cùng hài lòng.
Nhưng cháu trai bà đã nói, không được gặp mặt gia đình khi cô không biết.
Bà chỉ có thể án binh bất động trước.
Thẩm Ký Vọng là người phản ứng trước, anh đi về phía cô, giới thiệu: “Bà nội anh, bà ấy tình cờ đi ngang qua đây.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Nếu không phải cô vừa nghe thấy những lời họ nói ngoài cửa, cô đã tin rồi.
Thẩm Ký Vọng: “Em lùi lại một chút.”
Lương Tê Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời lùi lại một chút. Thẩm Ký Vọng đẩy cửa hoàn toàn, đưa tay đỡ lấy giá treo chai dịch truyền trong tay cô, rồi hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Lương Tê Nguyệt đổi lời: “Không, không đi đâu cả.”
Thẩm Ký Vọng: “Vậy thì quay về giường nằm đi.”
Lương Tê Nguyệt: “Ồ.”
Lương Tê Nguyệt định quay người lại, nhìn thấy người bên ngoài vẫn đứng yên tại chỗ nhìn về phía họ, ánh mắt hiền từ, đầy vẻ yêu thương.
Sau khi do dự một lúc, Lương Tê Nguyệt vẫn mủi lòng, cảm thấy không nên đối xử với người lớn tuổi như vậy.
Cô nhìn bà nội Thẩm một lần nữa, lịch sự hỏi: “Bà nội, bà có muốn vào trong ngồi chơi một lát không ạ?”
Cô gọi quá thuận miệng, hoàn toàn không nhận ra vấn đề với cách xưng hô này.
Bà nội Thẩm nghe thấy tiếng “bà nội” này cũng sững lại một chút, rồi đáp lời: “Ôi! Được chứ!”
Lương Tê Nguyệt lúc này mới nhận ra mình vừa gọi gì, còn chưa kịp giải thích, bà nội Thẩm đã tiến lên vài bước đứng trước mặt cô.
Thẩm Ký Vọng sợ bà quá kích động sẽ vô tình chạm vào Lương Tê Nguyệt, nhắc nhở: “Bà nội, cô ấy vừa mới phẫu thuật, bà đừng đến gần quá.”
Bà Thẩm vẻ mặt lo lắng: “Phẫu thuật? Phẫu thuật gì?”
Lương Tê Nguyệt: “Viêm ruột thừa ạ, tiểu phẫu thôi.”
Bà nội Thẩm vịn tay cô đi vào trong: “Ôi trùng hợp quá, bà cũng từng bị viêm ruột thừa rồi, đau lắm cơ.”
Lương Tê Nguyệt cảm thấy bà nội của Thẩm Ký Vọng hình như hơi khác so với những gì cô tưởng tượng, giọng điệu nói chuyện rất đáng yêu.
Lương Tê Nguyệt nằm lại trên giường bệnh, bà nội Thẩm còn ân cần giúp cô đắp chăn.
Lương Tê Nguyệt: “Cháu cảm ơn bà nội Thẩm, cháu tự làm được ạ.”
Bà nội Thẩm: “Đừng có gọi chữ Thẩm, cứ gọi bà nội thôi, bà nghe cách xưng hô đó thấy vui.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Cô nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
Thẩm Ký Vọng nhận ra sự khó xử của cô, nói với bà nội Thẩm: “Bà nội, nếu bà không có việc gì thì về đi ạ.”
“Mông còn chưa ấm chỗ mà anh đã đuổi tôi đi rồi.” Bà nội Thẩm liếc anh một cái: “Hơn nữa, là cháu dâu… là cô bé mời tôi vào ngồi mà.”
Thẩm Ký Vọng: “…”
Đó là vì bà không nhận ra lời mời khách sáo của cô, giống như câu “rảnh rỗi ghé qua nhà ăn cơm” mà bà hay nói vậy.
Bà nội Thẩm lại nhìn Lương Tê Nguyệt, càng nhìn càng ưng ý, cười tủm tỉm hỏi: “Cô bé, cháu tên là gì?”
“Lương Tê Nguyệt, Tê trong chim đậu cành, Nguyệt trong mặt trăng ạ.”
Bà nội Thẩm rất nhạy cảm với âm “qi” (Tê), chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn sợi dây đỏ đeo trên cổ tay Thẩm Ký Vọng.
Rồi nhìn thẳng vào ánh mắt thản nhiên của cháu trai mình.
Không phủ nhận, tức là ngầm đồng ý.
Xem ra cô bạn gái mà ngày xưa nó nói sẽ đưa về nhà chính là người trước mặt này.
Quanh đi quẩn lại, vẫn là người cũ.
Nụ cười trong mắt bà nội Thẩm càng sâu hơn, khen ngợi: “Tê Nguyệt, tên hay thật.”
Bà nội Thẩm lại hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Ký Vọng: “24, nhỏ hơn con hai tuổi.”
Bà nội Thẩm: “Quê cháu ở đâu?”
Thẩm Ký Vọng: “Người bản xứ Nam Thành.”
Bà nội Thẩm lườm cháu trai mình một cái: “Tôi không hỏi anh, chen lời làm gì.”
Thẩm Ký Vọng: “Bà muốn hỏi gì về cô ấy, con đều biết hết.”
Bà nội Thẩm vẫn không tin, lại hỏi Lương Tê Nguyệt thích ăn gì.
Thẩm Ký Vọng: “Thích ăn gì à, nhiều lắm, thích ăn con có tính không?”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Đến lượt Lương Tê Nguyệt trừng mắt với anh, ý bảo anh im miệng.
Ai lại nói chuyện như vậy chứ.
Thẩm Ký Vọng không nói đùa nữa, đưa ra câu trả lời chuẩn xác: “Thích ăn thịt nhưng không ăn mỡ, thích hải sản, đặc biệt là tôm, tốt nhất là tôm đã bóc vỏ; rau thì không thích cần tây, những loại khác đều chấp nhận được; hoa quả thích dâu tây và xoài, gần đây hình như lại thích nho hơn một chút…”
Lương Tê Nguyệt không ngờ anh lại biết cả sở thích gần đây của cô.
Mùa này nho thường xuyên có, vừa to vừa ngọt. Lương Tê Nguyệt đi làm về ngang qua tiệm hoa quả thường không nhịn được mua về ăn.
Bà nội Thẩm thấy Thẩm Ký Vọng từng chút từng chút nói ra sở thích của cô gái, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ mãn nguyện.
Sau đó bà nội Thẩm kéo Lương Tê Nguyệt trò chuyện thêm một lúc.
Thẩm Ký Vọng thấy Lương Tê Nguyệt ngáp, có vẻ buồn ngủ, biết cô vừa bị đánh thức chưa ngủ đủ nên muốn bà nội mình về trước.
Bà nội Thẩm thấy cô vừa mới phẫu thuật quả thực cần nghỉ ngơi nhiều, đành gạt đi ý định tiếp tục trò chuyện với Lương Tê Nguyệt, nói với Thẩm Ký Vọng: “Cho bà thêm năm phút, mày ra ngoài trước đi.”
Sau khi đuổi khéo Thẩm Ký Vọng, trong phòng bệnh chỉ còn lại một già một trẻ. Bà nội Thẩm mỉm cười hiền từ hỏi: “Thất Thất, bà gọi cháu như vậy được không?”
Lương Tê Nguyệt: “Tất nhiên là được ạ.”
“Vậy bà nói thẳng nhé, Thập Lục đang theo đuổi cháu đúng không?” Thấy Lương Tê Nguyệt không phủ nhận, bà nội Thẩm nói ra mục đích của mình: “Bà hy vọng cháu, đừng đồng ý với nó nhanh quá.”
Lương Tê Nguyệt: “???”
Diễn biến của kịch bản này hình như không đúng lắm.
Bà nội Thẩm càng ngày càng đi xa trên con đường “gài bẫy” cháu trai mình: “Phải thử thách nó nhiều vào, bắt nó theo đuổi cháu lâu hơn một chút.”
Lương Tê Nguyệt nhất thời không thể xác định lời nói này của bà nội Thẩm là thật hay giả, nhưng cô thấy bà có vẻ rất nghiêm túc.
Bà nội Thẩm: “Lần trước cháu quen nó, chắc đã phải chịu không ít khổ sở nhỉ.”
Đôi mắt Lương Tê Nguyệt mở to hơn một chút, không biết bà nội Thẩm làm sao biết chuyện cô và Thẩm Ký Vọng từng yêu nhau.
Trước đây Thẩm Ký Vọng có nhắc đến cô với người nhà không?
Dường như nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt cô, bà nội Thẩm giải thích: “Từ lúc nó nói sẽ đưa cháu về nhà, bà đã biết cháu dâu của bà chỉ có thể là cháu.”
Bà nội Thẩm đột nhiên nắm lấy bàn tay Lương Tê Nguyệt đang đặt trên chăn, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, giọng nói dịu dàng hơn: “Mặc dù bà không biết lý do hai đứa chia tay là gì, nhưng chắc chắn là do thằng nhóc Thập Lục.”
Tính cách của cháu trai mình bà hiểu rõ nhất, từ bé đã là một đứa ương ngạnh, không thích bị quản thúc, tính tình phóng túng, lại thích chơi bời.
Nó chưa từng yêu đương, lần trước khó khăn lắm mới quen được người ta, kết quả lại chia tay.
Bà nội Thẩm nghĩ rằng việc chia tay chắc chắn là do vấn đề của chính Thẩm Ký Vọng, nó cũng giống như ba nó, như ông nội nó, là người không biết cưng chiều.
Hồi trẻ bà nội Thẩm cũng từng nghĩ đến chuyện ly hôn với ông nội Thẩm, sau này mới phát hiện đàn ông nhà họ Thẩm đều có tính cách như vậy, dù có thích cũng không biểu lộ quá rõ ràng, nên người phụ nữ sẽ cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.
“Phụ nữ cần rất nhiều tình yêu, đàn ông họ không hiểu.”
Bà nội Thẩm dù sao cũng là người từng trải, một câu đã nói trúng vấn đề.
Lương Tê Nguyệt lập tức tìm thấy sự đồng cảm.
Cô thừa nhận mình thiếu thốn tình cảm, nên cần đối phương dành cho mình thật nhiều, thật nhiều tình yêu.
Bà nội Thẩm đưa ra lời khuyên cho cô: “Nhưng cháu có thể dạy nó.”
“Dạy nó phải yêu cháu nhiều hơn một chút, nó sẽ nghe lời thôi.”
Hết chương 75
Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Story
Chương 75
10.0/10 từ 42 lượt.
