Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 74
Chương 74
Y tá đến gõ cửa đã phá vỡ bầu không khí ái muội trong phòng, bảo Lương Tê Nguyệt đi làm xét nghiệm trước phẫu thuật.
Lương Tê Nguyệt đáp một tiếng, vừa định bước xuống giường thì Thẩm Ký Vọng cúi người xuống, luồn một tay qua đầu gối cô, bế cô kiểu công chúa lên luôn.
Lương Tê Nguyệt theo phản xạ vòng tay qua cổ anh để giữ thăng bằng, sau đó buông một tay ra, vỗ nhẹ vai anh, trách yêu: “Anh làm gì đấy?”
Thẩm Ký Vọng nhìn cô từ trên xuống: “Không phải đau bụng à?”
“Chân em có bị què đâu.” Lương Tê Nguyệt cảm thấy hơi ngượng khi bị anh bế như vậy, hai chân cô đạp đạp trong không khí, giọng điệu ra lệnh: “Thả em xuống.”
“Không thả.” Thẩm Ký Vọng không nghe lời cô, cứ thế bế cô đi ra ngoài.
“Thẩm Ký Vọng!” Thấy anh thật sự định bế mình đi làm xét nghiệm, Lương Tê Nguyệt hoảng hốt, cô không muốn ra ngoài như thế này để người khác nhìn chằm chằm như xem khỉ.
Không biết là anh cố ý hay vô tình, ngay khi Lương Tê Nguyệt vừa gọi tên anh, anh liền quay đầu lại, cằm vừa vặn chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại của cô, chỉ là một cái chạm khẽ.
Một luồng điện nhỏ xẹt qua tim cả hai cùng lúc.
Lần này Lương Tê Nguyệt không né tránh anh, ở góc khuất mà anh không nhìn thấy, cô khẽ mím môi, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Tay cô túm lấy lớp vải áo trên vai anh, đầu kề sát, hơi thở mềm mại phả vào làn da cổ anh, giọng khi nói chuyện rõ ràng dịu hơn lúc nãy: “Bụng em bây giờ không đau nữa rồi, anh thả em xuống, được không?”
Hai chữ “được không” cuối câu kéo dài ra, như đang làm nũng.
Cô biết Thẩm Ký Vọng là kiểu người ăn mềm không ăn cứng.
Anh chỉ muốn cô phải chịu thua.
“Được.” Thẩm Ký Vọng đáp lại một chữ với giọng điệu cợt nhả, rõ ràng là rất hài lòng với thái độ hiện tại của cô.
Chân Lương Tê Nguyệt vừa chạm đất, cô lập tức biến sắc mặt, giáng một cú mạnh vào ngực Thẩm Ký Vọng, giận dữ mắng một tiếng “Đồ khốn nạn”, “Còn dám chiếm tiện nghi của tôi.”
Thẩm Ký Vọng cúi người ghé sát cô, mặt dày nói: “Để em chiếm lại nhé?”
Lương Tê Nguyệt: “Chiếm cái đầu anh ấy!”
Thẩm Ký Vọng nghe thấy giọng điệu hơi bực bội của cô lại cảm thấy rất quen thuộc.
Khác với vẻ lạnh lùng trước đây, cô cuối cùng đã trở lại là chính mình nhất khi ở trước mặt anh.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp ấy nhuốm một chút ý cười, nốt ruồi lệ ở khóe mắt càng thêm quyến rũ, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ cưng chiều.
Lương Tê Nguyệt thấy anh đột nhiên cười, có chút khó hiểu.
Cô hậm hực, đẩy mạnh anh một cái: “Tránh ra!”
Thẩm Ký Vọng nghiêng người nhường chỗ cho cô, rồi bước theo sau.
Lương Tê Nguyệt vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng của bệnh viện, rất dễ gây chú ý, cộng thêm phía sau còn có một soái ca cao lớn lẽo đẽo đi theo, càng khiến người ta ngoái nhìn.
Mỗi khi làm một xét nghiệm, cả hai lại nhận được ánh mắt chú ý của những người xung quanh.
Lương Tê Nguyệt liền kéo giãn khoảng cách với anh, không cho Thẩm Ký Vọng đi theo mình nữa.
“Vậy anh bế em nhé?” Thẩm Ký Vọng lại dùng chiêu vừa nãy.
Lương Tê Nguyệt cảm thấy anh thật sự có thể nói là làm, so với việc bị bế kiểu công chúa, cô vẫn chọn chấp nhận tình cảnh hiện tại hơn.
Lấy máu là xét nghiệm cuối cùng của Lương Tê Nguyệt, ở đại sảnh tầng một, lúc này người đông nghẹt, còn phải lấy số xếp hàng.
Bụng Lương Tê Nguyệt lại bắt đầu đau, cô ôm bụng đi về phía máy lấy số, bước chân có chút loạng choạng.
Thẩm Ký Vọng vươn tay ôm eo cô, động tác tự nhiên và thân mật, bảo cô ngồi xuống ghế ở đại sảnh trước: “Để anh đi lấy cho.”
Lương Tê Nguyệt không từ chối, bụng cô thực sự đau quá, không còn sức để đi nữa.
Thẩm Ký Vọng lấy số xong thì đứng xếp hàng phía sau, khi gần đến lượt mình, anh vẫy tay gọi Lương Tê Nguyệt đang ngồi một bên, ra hiệu cho cô đi tới.
Vì lượng người lấy máu khá đông, thời gian chờ đợi khiến mọi người có chút sốt ruột.
Một người đàn ông đứng phía sau ban đầu đang cúi đầu xem điện thoại, đột nhiên thấy hàng phía trước mình lại xuất hiện thêm một người phụ nữ, chưa kịp nhìn rõ tình hình, liền bước tới đẩy Lương Tê Nguyệt một cái, lớn tiếng quát: “Này, sao cô lại chen hàng?”
Lương Tê Nguyệt bất ngờ, cả người đâm sầm vào lưng Thẩm Ký Vọng, tay theo quán tính vịn lấy eo anh.
Thẩm Ký Vọng nghe tiếng thì quay người lại, nhanh chóng đổi vị trí cả hai, che chắn cô hoàn toàn phía sau.
Tiếng quát vừa rồi của người đàn ông đã thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
“Đừng tưởng mình đẹp trai là muốn làm gì thì làm nhé, có biết tôn trọng trật tự công cộng không?”
Người đàn ông vừa nãy đã thấy khó chịu với Thẩm Ký Vọng rồi, phía sau có mấy cô gái cứ bàn tán về anh, nói rằng có một anh chàng đẹp trai đang xếp hàng phía trước, làm tai anh ta đau nhức.
Thẩm Ký Vọng không để ý đến anh ta, lập tức hỏi Lương Tê Nguyệt: “Em có sao không?”
Lương Tê Nguyệt nhíu mày, cảm thấy lưng mình hơi đau.
Thẩm Ký Vọng tinh ý nhận ra biểu cảm nhỏ của cô, ánh mắt lạnh đi, quay đầu lại cũng đưa tay đẩy người đàn ông đang lải nhải kia một cái.
“Xin lỗi cô ấy.”
Người đàn ông nổi giận, cảm thấy rất nực cười: “Mấy người chen hàng còn có lý lẽ à?”
Lúc này, một phụ nữ mang thai đứng phía sau Thẩm Ký Vọng lên tiếng: “Anh đẹp trai này không có chen hàng, anh ấy vừa nãy đã nói với tôi là giúp vợ mình xếp hàng rồi.”
Người đàn ông nhận ra mình đã gây ra hiểu lầm, nhưng vẫn cố cãi: “Đâu phải không tay không chân, còn phải nhờ người xếp hàng.”
“Sao anh nói chuyện khó nghe thế, không thấy vợ người ta đang mang thai à?” Chưa kịp để Thẩm Ký Vọng nói gì, người phụ nữ mang thai đã kích động hơn cả anh: “Anh vừa nãy còn đẩy cô ấy một cái, lỡ té ngã thì đó là cả một mạng người đấy!”
Người đàn ông nhìn động tác Lương Tê Nguyệt ôm bụng, lúc này mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Lương Tê Nguyệt: “???”
Ai, ai mang thai cơ.
Thẩm Ký Vọng thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía bụng Lương Tê Nguyệt.
Cô vừa nãy vì đau bụng dưới nên ôm bụng, sau khi bị người đàn ông kia đẩy, vị trí đặt tay ban đầu đã dịch sang bên trái, thành ra động tác ôm bụng.
Thẩm Ký Vọng nhân cơ hội, vẻ mặt lo lắng hỏi Lương Tê Nguyệt: “Vợ ơi, em có sao không?”
Lương Tê Nguyệt hiểu ý anh, phối hợp diễn xuất, ôm bụng mình, bi thương nói: “Em không sao, chỉ là không biết con có sao không.”
Cô sợ mình sẽ cười phá lên, vùi mặt vào ngực Thẩm Ký Vọng, giọng nói nghèn nghẹn truyền ra, còn tự mình thêm kịch tính: “Đứa bé này em mới khó khăn lắm mới mang thai được.”
Mọi người từ lời cô nói nhanh chóng tự biên tự diễn một vở kịch lớn về cặp vợ chồng “con đường cầu con gian nan khó khăn, cuối cùng cũng có được trái ngọt”, rồi đồng loạt lên án người đàn ông vừa đẩy Lương Tê Nguyệt.
Người đàn ông bị nhiều người chỉ trích, vội vàng xin lỗi, cũng không xếp hàng tiếp nữa, lủi thủi bỏ đi.
Còn có người an ủi Lương Tê Nguyệt: “Cô gái trẻ, có cần đi kiểm tra lại không?”
Lương Tê Nguyệt: “Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ hỏi bác sĩ.”
Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ khi đến lượt Lương Tê Nguyệt lấy máu, người phụ nữ mang thai đứng phía sau lại bắt chuyện với Thẩm Ký Vọng.
“Anh đẹp trai, vợ anh mang thai được bao lâu rồi?”
Hoàn toàn không biết câu trả lời, Thẩm Ký Vọng đưa ra một câu trả lời rất mơ hồ: “Mới mang thai.”
“Thảo nào, bụng chưa lộ rõ.” Người phụ nữ mang thai nhìn cặp trai tài gái sắc này, cảm thán: “Gen hai người tốt thế này, sau này đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.”
Thẩm Ký Vọng: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Cô giơ bàn tay đang rảnh rỗi lên, nhìn bàn tay Thẩm Ký Vọng đang buông thõng bên eo mình, móc ngón út vào ngón út anh, khẽ lắc nhẹ, dùng hơi thì thầm trao đổi với anh: “Đừng nói nữa.”
Cái gì mà em bé, bây giờ căn bản là không có, bị anh nói cứ như thật vậy.
Người phụ nữ mang thai không nghe thấy Lương Tê Nguyệt nói gì, vẫn tiếp tục trò chuyện với Thẩm Ký Vọng: “Tôi nói anh nghe, phụ nữ làm mẹ vất vả lắm, bình thường anh phải chăm sóc vợ nhiều hơn đấy.”
Thẩm Ký Vọng: “Tôi sẽ làm vậy.”
“Đàn ông đừng chỉ nói suông, phải có hành động thực tế chứng minh. Như chồng tôi ấy, lần nào khám thai cũng đi cùng tôi, nhưng bây giờ anh ấy đi vệ sinh rồi…”
Người phụ nữ bắt đầu khen chồng mình, chủ đề cũng chuyển sang chuyện khác.
—
Sau khi lấy máu, bác sĩ điều trị chính của Lương Tê Nguyệt đến tìm cô, cần ký một bản cam kết thông báo, dặn dò cô không được ăn uống bất cứ thứ gì trước phẫu thuật.
Lương Tê Nguyệt nghe xong mặt mày méo xệch, hối hận vì sáng nay không ăn sáng, giờ bụng trống rỗng, đói đến mức bụng trước dán vào lưng sau.
Thẩm Ký Vọng nhìn thấy biểu cảm của cô, hỏi bác sĩ: “Có thể truyền cho cô ấy chút glucose không?”
Bác sĩ cũng đã quen với những bệnh nhân chưa ăn gì trước phẫu thuật, thấy tình trạng cô cũng bình thường: “Được, lát nữa sẽ sắp xếp cho cô ấy truyền dịch.”
Vẻ mặt Lương Tê Nguyệt càng thêm khổ sở.
Không có gì để ăn, lại còn phải tiêm.
Truyền dịch xong, Lương Tê Nguyệt ngủ một giấc, mơ màng bị người ta gọi dậy, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ký Vọng phóng đại ngay trước mặt.
Gương mặt anh vốn đã tinh tế, nhìn gần gần như không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, hơn nữa khuôn mặt thường ngày lạnh lùng của anh giờ lại pha thêm chút dịu dàng.
Khiến Lương Tê Nguyệt chợt nảy sinh một ảo giác, cảm thấy mình hình như vẫn còn đang trong mơ.
“Thất Thất.” Giọng anh dịu dàng như vẻ mặt hiện tại: “Sắp phải đi phẫu thuật rồi.”
Lương Tê Nguyệt “ồ” một tiếng, dáng vẻ ngoan ngoãn.
Cô lúc này đã thu lại móng vuốt sắc bén của mình, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta mềm lòng.
Thẩm Ký Vọng không kìm được, đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Đừng sợ, anh sẽ ở ngoài đợi em.”
“…”
Câu này nghe sao mà lạ thế.
Lương Tê Nguyệt không biết có phải do nhập vai quá sâu không, mơ hồ có cảm giác như mình sắp bước vào phòng sinh.
Về quá trình phẫu thuật, ký ức của Lương Tê Nguyệt chỉ dừng lại ở lúc bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô, khi tỉnh lại lần nữa, cô đã nằm trên giường bệnh cũ rồi.
Vừa mở mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy vẫn là Thẩm Ký Vọng.
Vừa thấy anh, cô lại nhớ đến nụ hôn anh đặt lên trán cô trước khi cô được đẩy vào phòng mổ.
Vẻ mặt dịu dàng của anh, ánh mắt chăm chú, và cả động tác nhẹ nhàng.
Bên cạnh là cửa sổ, màn đêm đã bao trùm hoàn toàn mặt đất, chỉ lờ mờ thấy được một vài đốm lửa xa xa, lúc tỏ lúc mờ chiếu lên khuôn mặt anh, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh lặng, khiến người ta không nỡ đánh thức.
Lương Tê Nguyệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của anh, không khỏi thất thần.
Sau khi hai người gặp lại nhau, hình như cô chưa bao giờ nghiêm túc nhìn anh như thế này.
Chỉ có thể lợi dụng lúc anh ngủ, lén lút phác họa lại đường nét khuôn mặt anh.
Tỉ lệ ngũ quan của anh trong mắt cô luôn luôn hoàn hảo.
Dưới hàng lông mày đen rậm là đôi mắt hoa đào, ngũ quan tinh tế đến mức đáng kinh ngạc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng màu nhạt, mọi chi tiết đều được tạo hóa điêu khắc tinh xảo.
Khuôn mặt này, thời niên thiếu đã khiến cô nhất kiến chung tình, sau vài năm gặp lại, tim cô vẫn đập không hề chậm lại.
Từng gặp gỡ người quá đỗi kinh diễm, thật sự muốn quên cũng không thể quên được.
Cửa sổ không đóng chặt, một khe hở lọt vào luồng gió lạnh thổi vào cổ anh, Thẩm Ký Vọng bị lạnh mà tỉnh.
Khoảnh khắc anh mở mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt chưa kịp thu lại của Lương Tê Nguyệt.
Thẩm Ký Vọng nghiêng cả người về phía cô, che chắn cho cô khỏi chút gió bên ngoài, kéo chăn trên người cô lên cao hơn một chút, đầu ngón tay vô tình lướt qua cằm cô.
“Cảm thấy thế nào, còn đau không?”
Cảm giác, cảm thấy rất đau.
Tác dụng của thuốc mê trên người hình như vẫn chưa hết hẳn, cả người lơ mơ như bị vật gì đè nặng, vết thương ở bụng đau quặn từng cơn.
Và môi rất khô, khô đến mức như muốn nứt ra.
Lương Tê Nguyệt há miệng, cổ họng quá đau khiến cô khó khăn phát ra tiếng.
May mà Thẩm Ký Vọng nhìn ra ý định của cô, khẽ hỏi: “Có phải muốn uống nước không?”
Lương Tê Nguyệt khẽ gật đầu.
“Đợi anh một chút.”
Thẩm Ký Vọng quay người đi một lát, nhanh chóng quay lại, trên tay anh là một cái cốc đựng nước và một gói nhỏ tăm bông.
“Bác sĩ nói em tạm thời không được uống nước.” Sau khi Lương Tê Nguyệt phẫu thuật xong, bác sĩ đã dặn dò Thẩm Ký Vọng một số điều cần chú ý sau mổ.
Anh rút một cây tăm bông ra, chấm vào nước trong cốc, thoa lên môi cô.
Tăm bông mềm mại chạm vào môi cô, mang theo chút ẩm ướt, Lương Tê Nguyệt theo bản năng mím môi, khi hai môi tách ra, vẫn có thể nhìn thấy hàm răng trắng ẩn bên trong.
Động tác đơn thuần lại mang một vẻ gợi cảm quyến rũ.
Động tác trên tay Thẩm Ký Vọng dừng lại một chút.
Xúc động sâu kín ẩn chứa trong cơ thể trỗi dậy một chút rồi nhanh chóng bị anh kìm nén.
Lương Tê Nguyệt cảm thấy mình lúc này trông giống như một người liệt giường không thể tự chăm sóc bản thân, hoàn toàn phải dựa vào anh.
Nhưng không còn cách nào khác, cô bây giờ giống như một con cá thiếu nước, cực kỳ khát khao nguồn nước, và Thẩm Ký Vọng hiện tại chính là người duy nhất có thể cho cô nước.
Cô đưa tay ra từ trong chăn trắng, ngón tay kéo nhẹ vào lớp vải áo ở khuỷu tay anh như đang thúc giục anh tiếp tục công việc vừa nãy.
Thẩm Ký Vọng lại dùng tăm bông thấm nước cho cô, giọng điệu nghiêm túc nhưng lời nói ra lại không hề nghiêm túc như thế.
“Anh vừa nãy đột nhiên muốn hôn em.”
Lương Tê Nguyệt chớp chớp mắt, vẻ mặt hơi ngây ra, phần nhiều là kinh ngạc.
Dường như không ngờ anh lại đột nhiên nói ra những lời này.
“Bây giờ anh hôn em, chắc em cũng không tránh được.” Anh bình tĩnh nói ra một sự thật, dường như đang cân nhắc xem có nên tuân theo suy nghĩ chân thật trong lòng mình lúc này không.
Nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại: “Tuy nhiên anh không thể thừa nước đục thả câu.”
Mặc dù Lương Tê Nguyệt không mở miệng nói, nhưng trong mắt cô lại ánh lên ý “anh biết là tốt”.
Thẩm Ký Vọng lại không định bỏ qua cho cô như vậy, anh nâng bàn tay cô đang đặt trên chăn lên, cúi đầu, hôn lên mu bàn tay cô.
Một cái chưa đủ, anh còn lật lòng bàn tay cô lại, rồi hôn thêm mấy cái.
“Mau khỏe lại, nhé?” Giọng anh trầm thấp mang theo sự quyến rũ mê hoặc.
Cảm giác tê dại lan truyền từ tay lên, truyền đến tim, đến má cô, hơi nóng lan tỏa.
Lương Tê Nguyệt mơ hồ đọc ra được ý nghĩa phía sau câu nói vừa rồi của anh.
— Mau khỏe lại, anh có thể hôn em rồi.
Lương Tê Nguyệt thực ra rất ít khi thấy một Thẩm Ký Vọng như thế này.
Hôm nay mỗi câu anh nói với cô đều dịu dàng, mỗi hành động anh làm đều vô cùng cẩn thận.
Dịu dàng đến mức khiến người ta đắm chìm trong đó, không thể chối từ.
Lúc anh nói muốn hôn cô, cô thậm chí còn không nghĩ đến việc phải từ chối anh như thế nào.
Bản thân cô dường như đã quy phục trước sự dịu dàng này của anh.
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lương Tê Nguyệt vẫn phải tiếp tục truyền dịch, tĩnh mạch của cô vốn đã khá nhỏ, trước đây lúc lấy máu cũng đã gặp khó khăn.
Vì thế Thẩm Ký Vọng đã bàn bạc với bác sĩ, tìm một y tá lớn tuổi có kinh nghiệm hơn đến giúp.
Trong lúc truyền dịch, Thẩm Ký Vọng vẫn ngồi ở vị trí cũ bên cạnh cô.
Trong thời gian đó, bác sĩ điều trị chính của cô đã đến thăm khám một lần, nói rằng bây giờ cô có thể xuống giường đi lại, cần phải thúc đẩy việc thải khí trong ổ bụng, tránh dính ruột.
Lương Tê Nguyệt nghe thấy thuật ngữ chuyên môn phía sau, đầu óc nhất thời không kịp phản ứng: “Ý là sao ạ?”
Thẩm Ký Vọng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Đánh rắm.”
“…”
Lương Tê Nguyệt quay đầu lườm anh: “Anh mắng ai đấy!”
Quả nhiên sự dịu dàng ngày hôm qua chỉ là vẻ bề ngoài, mới một ngày anh đã trở lại nguyên hình rồi.
Bác sĩ lúc này cười bổ sung: “Thải khí trong ổ bụng, chính là ý đánh rắm đó.”
Lương Tê Nguyệt: “…”
Bây giờ có đào một cái lỗ cho cô chui xuống không.
—
Tác giả có lời muốn nói
Mọi người yên tâm, các tình tiết sau này đều là ngọt ngào nhé TvT —
—
Chết cười với 2 vợ chồng nhà này =)))
Hết chương 74
Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Đánh giá:
Truyện Nguyện Vọng Trọn Đời - Nguyệt Tầm Tinh
Story
Chương 74
10.0/10 từ 42 lượt.
