Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 88

300@-

Bản tâm


*


Khương Mẫn có cảm giác cả người mình như đang phiêu đãng giữa tầng mây. Trải nghiệm cảm quan chưa từng có khiến cô như đang bay bổng, nhưng rồi hết lần này đến lần khác lại có cảm giác rơi tự do mất trọng lực.


 


Lặp đi lặp lại như thế.


 


Cô vốn dĩ luôn có h*m m**n kiểm soát rất mạnh đối với bản thân, đối với công việc và cuộc sống của mình, rất hiếm khi rơi vào trạng thái tâm tình chao đảo dữ dội. Thế mà lúc này, cô chẳng thể khống chế nổi sự rung động trong tâm thần, chẳng thể khống chế nổi nhịp thở và tim đập hỗn loạn, chẳng thể khống chế nổi nhiệt độ cơ thể dâng cao từng chút một.


 


Thậm chí còn không thể khống chế đôi tay mình, móng tay theo bản năng cào xuống.


 


Người trong tầm mắt đã trở thành một bóng hình dịu dàng nhòe mờ.


 


Lâm Tự Thanh từ nhỏ đã luôn cao gầy. Lần đầu tiên Khương Mẫn gặp nàng cũng là dáng vẻ ấy. Gầy nhưng không yếu đuối, thân hình cân đối, thon dài mảnh mai. Đôi tay cũng đặc biệt đẹp, khớp xương rõ ràng.


 


Đã từng không chỉ một lần, trong lúc họp, khi cô vô tình ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy dáng vẻ Lâm Tự Thanh cầm bút ghi chép nghiêm túc, bàn tay dài gọn, sạch sẽ. Khi ấy ánh mắt Khương Mẫn sẽ vô thức dừng lại thêm một chút, rồi mới lặng lẽ dời đi.


 


Cũng không biết có phải do từ nhỏ đã làm nhiều việc nặng ở nhà hay không, mà khác với người khác, lòng bàn tay và đầu ngón tay của Lâm Tự Thanh phủ một lớp chai mỏng.


 


Ngay từ lần đầu tiên Lâm Tự Thanh nắm lấy tay mình, Khương Mẫn đã nhận ra. Nhưng cô không nói gì. Cũng chỉ là một chuyện nhỏ.


 


Chỉ là vào giây phút này, cô lại cảm nhận được rõ ràng... chỗ chai ở ngón trỏ còn thô ráp hơn cả ngón giữa. Đầu ngón tay mơn man nơi ấy, vừa dịu dàng vừa kiên quyết, khơi dậy một tầng run rẩy mỏng manh, khiến cô càng thêm chẳng thể kiểm soát nổi bản thân.


 


Có lẽ đây là cách đáp lại câu nói bực dỗi của cô vừa rồi. Có lẽ là muốn nói: tuyệt đối sẽ không "cút khỏi giường của chị".


 


Nhiều năm trôi qua, Khương Mẫn đã sớm quen với việc làm việc, sinh hoạt một mình. Cô sống trên hòn đảo cô độc của chính mình, từ kinh tế đến tinh thần đều hoàn toàn độc lập. Không dựa dẫm vào bất cứ ai, chỉ giương buồm theo hướng gió của mình.


 


Cô vốn là một vòng tròn trọn vẹn. Mà lúc này, cảm giác bị xâm nhập lại mãnh liệt đến mức không thể phớt lờ. Cô bị mở ra một khe hở, đón lấy nhiệt độ vốn không thuộc về mình, kết nối với một sinh mệnh sống động, đang yêu thương mình.


 


Thì ra tình yêu là thế này. Không chỉ phải trải qua đủ chua ngọt đắng cay, hỉ nộ bi ai, mà còn có cả sự... cực lạc như thế.


 


Khương Mẫn mơ hồ gọi tên nàng: "Lâm Tự Thanh..."


 


Lâm Tự Thanh chìm đắm trong tất cả thuộc về người yêu.


 


Đôi mắt dịu dàng của cô, trán và đầu mũi lấm tấm mồ hôi, nhịp thở gấp gáp thấp trầm.


 


Nghe tiếng cô gọi, Lâm Tự Thanh ngẩng đầu, nắm lấy tay người phụ nữ, mười ngón đan chặt, dịu giọng hỏi: "Chị có ổn không?"


 


Nàng không biết mình làm có đúng không, luôn cảm thấy bản thân chưa đủ tốt với cô, không biết phải làm sao mới có thể thương cô, yêu cô thật tốt.


 


Nàng gắng sức kìm nén d*c v*ng chiếm hữu quá mãnh liệt của mình, động tác dịu dàng và đầy kiềm chế.


 


Khương Mẫn ngước nhìn lại, mái tóc con trước trán bị mồ hôi làm ướt, cô nhìn vào mắt Lâm Tự Thanh, khẽ mỉm cười.


 


Trong ánh mắt ấy, ẩn chứa sự dịu dàng thương xót.


 


Tựa như đã nhìn thấu những h*m m**n mãnh liệt, quấn quýt không tan trong lòng nàng.


 


Sẽ không để nàng phải cô đơn nữa.


 


Không cần một mình đi qua những con đường núi tối tăm, không cần một mình băng qua núi cao biển rộng. Không cần cô độc đến thế nữa.


 


Đừng tự đặt mình vào vị trí không cân xứng nữa.


 


Đừng kìm nén tình yêu của mình nữa.


 


Lâm Tự Thanh đọc hiểu ánh mắt ấy, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.


 


Nàng chưa bao giờ dám mơ tưởng rằng Khương Mẫn có thể yêu mình một cách ngang bằng.



 


Thế nhưng trong ánh mắt Khương Mẫn lại rõ ràng đang nói...


 


Nhưng mà, chị cũng muốn thật lòng thương em.


 


Bởi vì chị cũng yêu em.


 


Có lẽ tình yêu của chị đến muộn hơn một chút so với em.


 


Nhưng tuyệt đối chẳng hề ít đi.


 


Lâm Tự Thanh cúi xuống hôn sâu lên môi cô, không còn kìm nén nổi tình cảm của mình nữa. Vừa hôn vừa thì thầm: "Em yêu chị, Khương Mẫn. Em yêu chị."


 


Không còn là Giám đốc Khương xa cách, cố tình lạnh nhạt, cũng chẳng chỉ là người chị mà nàng ngưỡng mộ kính yêu. Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên, gọi với thân phận người yêu.


 


Trong giọng nàng khẽ nghẹn ngào: "Cả đời này em sẽ đối xử với chị thật tốt."


 


"Ừm... chị biết." Khương Mẫn đón lấy nụ hôn của nàng, vòng tay ôm chặt lưng nàng, "Chị cũng yêu em."


 


Cô không còn cố gắng duy trì sự lý trí, điềm nhiên thường ngày nữa, mặc cho ý thức mình tan rã. Trong nụ hôn của người yêu, muôn vàn tinh tú nổ tung rực rỡ.


 


......


 


Rạng sáng một giờ, gió đêm đã lắng.


 


Đôi mắt cá chân trắng ngần đặt xuống đất, từng bước nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ.


 


Lâm Tự Thanh đẩy khung cửa ra.


 


Trong không khí sau mưa vương chút mùi đất, mát lạnh dễ chịu, hoàn toàn chẳng còn cái oi bức ngột ngạt trước cơn mưa lớn.


 


Nàng quay lại bên giường, cúi xuống, ghé bên tai Khương Mẫn, khẽ hỏi: "Mệt không?"


 


Rõ ràng vừa rồi chính nàng mới là người phải thay lại ga trải giường.


 


"Cũng ổn..." Khương Mẫn nằm nghiêng, giọng khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi rã rời khó diễn tả, "Chị đi tắm."


 


Người dính nhớp, vô cùng khó chịu.


 


Lâm Tự Thanh vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai: "Để em bế chị vào phòng tắm."


 


Khương Mẫn khẽ gạt tay nàng ra: "Không cần."


 


Để nàng đi cùng, không chừng chút nữa lại chẳng biết sẽ còn bị dây dưa đến khi nào.


 


Cô thở nhẹ một hơi, rồi mới chống người ngồi dậy, khoác áo ngủ lên.


 


Cô cũng chẳng buồn nhìn ánh mắt làm bộ tội nghiệp của người kia, vòng qua chiếc gối rơi trên sàn và đống ga giường ướt nhẹp vo thành cục. Nhăn nhúm bừa bộn, thật chẳng dám nhìn.


 


Thấy thái độ cô dứt khoát như vậy, Lâm Tự Thanh cũng biết bản thân vừa rồi... quả thực có hơi chọc giận cô.


 


Nàng ở trong phòng đợi một lúc, rồi cũng dứt khoát ra ngoài, sang phòng bên rửa mặt, thay lại bộ đồ ngủ lần đầu tiên từng mặc.


 


Khi nàng quay về phòng, Khương Mẫn đã rửa mặt xong, dựa vào đầu giường, mang dáng vẻ hơi mệt mỏi, mày nhíu lại.


 


Lâm Tự Thanh nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Sao lại mệt thế, chưa ăn tối sao?"


 


"Ừ." Khương Mẫn vốn đã hơi đói, giờ lại càng cảm thấy rã rời, "Còn không phải vội vàng chạy đi tìm một người vô tâm nào đó. Sau đó còn phải dỗ, phải bầu bạn với em..."


 


Vừa rồi cũng thế. Giày vò nửa ngày, hai lần vẫn chưa đủ. Nhất định phải ba lần bốn lần. Khi ấy cô tức mới buột miệng bảo nàng cút xuống giường, kết quả bây giờ người suýt không xuống nổi giường được lại là bản thân mình...



 


Lâm Tự Thanh vốn chỉ muốn dịu dàng trêu một câu, không ngờ lại nói trúng tim đen, lập tức thấy mình tội lỗi tày trời, lòng đầy áy náy: "Do em không tốt. Để em đi nấu chút gì nhé. Chị muốn ăn gì?"


 


"Không biết."


 


"Vậy chị nghỉ một chút đi. Chút nữa em bế chị ra ăn, được không?" Giọng Lâm Tự Thanh mềm mại chu đáo, ánh mắt tràn đầy quan tâm tỉ mỉ.


 


Khương Mẫn nhìn nàng, lần này không còn lạnh lùng từ chối nữa, khẽ gật đầu, giọng rất nhẹ: "Ra phòng khách luôn đi."


 


Cô thật sự vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, trên gương mặt sáng trong lộ vẻ mệt nhọc nhàn nhạt, chiếc cổ trắng mảnh hơi nghiêng xuống.


 


Đến cả giọng nói cũng chẳng còn sức, chẳng giống dáng vẻ mạnh mẽ sắc bén thường ngày.


 


Không còn lớp vỏ cứng cỏi để bảo vệ bản thân, mà lộ ra sự mềm mại mảnh mai bên trong.


 


Lâm Tự Thanh chăm chú ngóng nhìn cô, trong mắt tràn ngập yêu thương, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, hoàn toàn bế cô lên.


 


Khương Mẫn vòng tay qua cổ nàng, tựa vào lòng nàng.


 


Ban đầu vẫn còn có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ lại... trước mặt người yêu của mình. Có lẽ cô không cần phải cố sức che giấu điều gì.


 


Có thể yếu mềm. Có thể dịu dàng.


 


Lâm Tự Thanh bế cô ra ghế sofa phòng khách, khẽ hôn lên trán: "Ăn chút hoành thánh được không?"


 


"Đều được, ăn gì cũng được." Khương Mẫn khép mắt lại, tỏ vẻ chẳng muốn nói thêm câu nào.


 


Lâm Tự Thanh khẽ vuốt gò má cô, rồi mới đứng dậy đi vào bếp.


 


Trong tủ lạnh vốn chỉ còn ít đồ, rau tươi để lâu dễ hỏng nên nàng không mua nhiều. Giờ chỉ còn cà chua bi, khoai tây, đậu đũa. Không muốn tốn quá nhiều thời gian, nàng nấu hai bát hoành thánh nhỏ, thêm chút rong biển và tôm khô.


 


Vừa nấu vừa thỉnh thoảng quay đầu ra nhìn phòng khách, thấy Khương Mẫn khép hờ mắt, như thể đã ngủ thiếp đi. Nghĩ đến chuyện vừa rồi cứ khăng khăng ôm chặt lấy cô, khiến cô mệt đến vậy, lòng nàng áy náy, rồi vành tai lại đỏ lên.


 


Trong lúc mơ màng, Khương Mẫn thấp thoáng thấy bóng người. Ý thức dần quay lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Lâm Tự Thanh hơi cúi xuống, ánh mắt chứa chan tình ý dịu dàng bền lâu.


 


Chưa kịp nói gì, cô đã bị bế lên.


 


Khương Mẫn khẽ vỗ vào cánh tay nàng: "Chỉ có mấy bước thôi mà..."


 


Sao cứ nhất định phải bế chứ.


 


Lâm Tự Thanh đặt cô xuống cạnh bàn ăn, dỗ dành: "Em thích ôm chị."


 


Khương Mẫn không cãi thêm, chỉ thấy mặt nóng bừng lên.


 


"Trong nhà cũng không còn nhiều nguyên liệu, mai em đi mua thêm. Tối nay ăn tạm vậy nhé."


 


"Không sao đâu. Chị không kén ăn."


 


Bát hoành thánh thanh đạm nhưng ngọt lành, nước nóng trôi xuống dạ dày, xoa dịu cảm giác mệt mỏi trước đó.


 


Khương Mẫn thấy cả người tỉnh táo hơn, cuối cùng cũng chịu mở lời thêm đôi câu.


 


"Em gói hoành thánh khi nào vậy?"


 


"Hôm chị về nhà hai ngày. Thu dọn hành lý khá bận, hơi mệt, em muốn nấu chút gì ăn, không ngờ mở tủ lạnh ra lại thấy trống rỗng, ngay cả nửa cọng mì cũng không tìm thấy."


 


Khương Mẫn nghe nàng nói thế, hơi ngượng: "Chị vốn chẳng giỏi nấu nướng."


 


Lâm Tự Thanh vốn cũng không đói, chỉ ngồi ăn cùng cô. Lúc này lại nghiêng đầu nhìn, chống cằm, cười khẽ: "Chị không cần biết nấu đâu."



 


Nàng cứ thế mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô.


 


Khương Mẫn hừ nhẹ: "Thế còn tạm chấp nhận được."


 


Hình như trước nay, cô chưa từng trải qua khoảnh khắc thế này.


 


Nhiều năm qua, trừ khi công việc bắt buộc, cô hiếm khi thức khuya, càng chưa từng ăn khuya thế này. Ở nhà một mình, cô chăm hoa, tập thể dục, đọc sách, nghe podcast. Cuối tuần sẽ đi dạo với Tuyết Tư và bạn bè. Khi rảnh rỗi, lại dọn dẹp nhà cửa gọn ghẽ tinh tươm.


 


Cuộc sống nề nếp, kiểm soát được. Nhưng dường như lại thiếu một chút ấm áp.


 


Không giống bây giờ. Ngoài trời, mưa vừa dứt, im ắng vô cùng.


 


Còn cô, đang ngồi cùng người mình thích, trong căn nhà nhỏ ấm áp, ăn một bát hoành thánh nóng hổi. Thật tốt.


 


Lâm Tự Thanh chỉ ăn qua loa hai thìa hoành thánh, bỗng như nhớ ra gì đó, lập tức đứng dậy:


 


"Chị chờ em một chút."


 


"Gì thế?"


 


Khương Mẫn nhìn bóng lưng vội vã của nàng, thấy nàng đi vào phòng ngủ phụ, một lúc lâu vẫn chưa ra.


 


Cô đợi, đợi rất lâu cũng chẳng thấy người đâu. Đến khi ăn xong bát hoành thánh, Khương Mẫn dứt khoát về phòng trước.


 


Còn bếp... để mai dọn cũng được.


 


Lăn lộn như thế, kim đồng hồ trên tường đã sắp chỉ hai giờ.


 


Khương Mẫn khẽ ngáp, thầm lo sáng mai liệu còn đủ sức dậy đi làm không.


 


"Lâm Tự Thanh?"


 


Khương Mẫn gọi một tiếng, cuối cùng cũng khiến người kia bước ra.


 


"Đây, tới ngay." Lâm Tự Thanh đáp, rốt cuộc cũng đi qua.


 


"Trong tay em cầm cái gì vậy?"


 


Khương Mẫn thấy nàng cầm theo một túi hồ sơ đưa cho mình, nên cô nhận lấy, đổ ra mới phát hiện lộn xộn đủ thứ: thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm giấy, hợp đồng bảo hiểm...


 


Đôi mắt Lâm Tự Thanh sáng rực, nhìn cô:
"Thẻ này là toàn bộ khoản tích lũy của em từ khi đi học đến giờ. Em tính toán rõ cả rồi. Thật ra mới làm việc một hai năm là đã để dành đủ. Trước giờ vẫn luôn muốn đưa cho chị."


 


Nàng ngập ngừng một chút, giọng khẽ hạ thấp:


 


"Chỉ sợ... sẽ giống như đang cố tình phân chia rạch ròi quá..."


 


"Còn lại thì sao?" Khương Mẫn trêu nàng, "Thời buổi nào rồi mà còn giữ cả sổ tiết kiệm giấy nữa?"


 


Đây chẳng phải là định đem cả gia tài giao hết cho cô sao.


 


"Cái đó để từ lâu rồi." Lâm Tự Thanh hơi ngượng, đưa tay gãi tai, "Em đã muốn đưa cho chị từ sớm... chỉ là chưa có cơ hội."


 


Cũng sợ dọa cô, sợ mình làm vậy sẽ bị xem là quá mức...


 


Khương Mẫn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Nhận tiền của em rồi thì coi như chị thuộc về em à?"


 


Mặt Lâm Tự Thanh đỏ bừng: "Không thể... nói thẳng như vậy được..."


 


"Có bao nhiêu?"



 


Lâm Tự Thanh bị hỏi đến, ngẫm nghĩ một lúc: "Chắc đủ mua một căn hộ ở Minh Xuyên."


 


Khương Mẫn tính sơ sơ thời gian nàng làm việc, nghiêng đầu cười: "Em đi đào mỏ ở Châu Phi về đấy à?"


 


"Không có." Lâm Tự Thanh nghiêm túc lắc đầu, rõ ràng biết cô đùa, nhưng vẫn chăm chú giải thích, "Em cũng chẳng tiêu xài gì mấy."


 


"Được rồi." Khương Mẫn cắt lời, "Khuya lắm rồi. Mau cất đi, chuẩn bị ngủ thôi."


 


Nhưng Lâm Tự Thanh vẫn chẳng chịu nhúc nhích, bướng bỉnh nhìn cô.


 


Rõ ràng là nếu cô không cất, nàng cũng nhất định không yên lòng nghỉ ngơi.


 


Khương Mẫn thật chẳng biết làm sao, đành kéo ngăn kéo đầu giường, tự tay bỏ hết vào trong.


 


Lúc này Lâm Tự Thanh mới thỏa lòng cong mắt cười, rút một tờ khăn ướt lau sạch tay cho cô, rồi mới tắt đèn.


 


Khương Mẫn vừa nằm xuống, nàng lại chẳng hề kiêng dè, dính chặt lấy cô, không để chừa chút khoảng cách nào.


 


Nhưng cũng không phải lần đầu nữa, Khương Mẫn đã sớm quen, thậm chí còn có chút thích được người kia ôm ấp, hoàn toàn buông lỏng, cả người đều rúc vào vòng tay ấm áp ấy.


 


"À đúng rồi." Khương Mẫn vốn đã sắp thiếp đi, nhưng bỗng nhớ ra gì đó, khẽ hỏi: "Mấy hôm trước, là vì thấy chị nói chuyện với Ninh Nhu nên em giận đúng không?"


 


Lâm Tự Thanh không ngờ cô lại đột nhiên nhắc đến, thoáng có chút ngượng ngùng: "Em..."


 


Đến lúc này rồi, nàng còn để bụng chuyện người khác làm gì chứ.


 


"Hôm đó, chị phát hiện ra em ấy trở thành tình nhân của Giản Yến Bình. Chị rất sốc, hỏi thế nào em ấy cũng không chịu nói. Sau đó tan rã không vui, về đến nhà chị cũng không thoải mái lắm."


 


Lâm Tự Thanh cũng ngạc nhiên, nhưng chuyện của người khác nàng chẳng bao giờ quan tâm. Ngoài Khương Mẫn ra, chẳng có điều gì lọt vào mắt nàng. Cơn ngạc nhiên qua đi, trong lòng chỉ còn sự dửng dưng. Nàng yên lặng lắng nghe, không chen lời.


 


"Có lẽ chị chưa từng nói với em." Giọng Khương Mẫn nhẹ nhàng, nhắc đến quá khứ cũng chỉ đơn giản vài câu, "Mẹ Ninh Nhu và mẹ chị là bạn thân từ nhỏ. Bà ấy mất trong một vụ tai nạn trên đường sang thăm mẹ chị. Đối với chị, Ninh Nhu là người nhà, là em gái."


 


"Em ấy là trách nhiệm của chị."


 


Bao nhiêu năm qua, Khương Mẫn đã quen với việc chăm sóc Ninh Nhu, quen với những giọt nước mắt của cô ấy, quen với những lần mẹ không ngừng nhắn nhủ.


 


Đó là trách nhiệm cô buộc phải gánh.


 


Trong bóng tối, Lâm Tự Thanh khẽ nín thở.


 


Quen biết Khương Mẫn bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nàng nghe cô nhắc đến những chuyện cũ ấy.


 


Bao nhiêu ghen tuông, bất an chẳng ai biết, bao nhiêu đêm trằn trọc, lo được lo mất, tất cả dần tan biến.


 


Vô số đêm dài khó ngủ, cảm xúc chập chờn trồi sụt, nỗi nhớ chẳng thể nói thành lời, những tâm sự chua xót không thể thổ lộ...


 


Tận sâu trong đáy lòng, nàng cảm nhận được cơn bão và sóng thần do một cánh bướm khẽ động mà nên. Mỗi tiếng gầm của sóng đều là tên Khương Mẫn.


 


Nàng thầm tự hỏi... vậy còn em thì sao?


 


Như nghe thấy tâm tư ấy, Khương Mẫn khẽ cười.


 


"Em không giống."


 


"Em là bản tâm của chị."


 


Dứt lời, cơn buồn ngủ đã dìm cô vào cõi mộng.


 


Chỉ còn lại Lâm Tự Thanh trong bóng tối, nước mắt rơi đầy mặt.


Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Story Chương 88
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...