Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Chương 87
184@-
Hương vị
*
Lâm Tự Thanh bị câu nói đột ngột ấy của cô làm choáng váng đầu óc.
Nửa đời trước nàng học tập, làm việc ở bên ngoài, thậm chí còn ra nước ngoài xa xôi, từng thấy đủ loại cám dỗ khác nhau, vậy mà không gì có sức công phá bằng mấy chữ ngắn ngủi kia.
Cả người nàng suýt nữa bị mê hoặc đến hồn xiêu phách lạc.
Trong những chuyện như thế này, Khương Mẫn luôn rất chiều nàng, phần lớn đều để mặc nàng tùy ý. Nhưng kiểu chủ động thế này, lại là lần đầu tiên.
Huống hồ, nhiều chuyện làm thì là một chuyện, nói ra miệng... lại là chuyện khác hẳn.
"Chị đi tắm trước." Khương Mẫn không nhìn nàng, bước vào phòng tắm, đến cửa thì cuối cùng cũng quay lại, "Thay bộ đồ ngủ khác đi. Mặc cái này không được ôm chị ngủ."
Vẫn còn chê bộ đồ ngủ của nàng vướng víu.
Lâm Tự Thanh: "... Chút nữa em thay rồi vứt luôn."
Đợi Khương Mẫn vào phòng tắm, Lâm Tự Thanh mới tạm thời tìm lại được một phần nghìn lý trí sau cơn choáng váng kia.
Nàng định đi thay đồ...
Nhưng nàng lại ngồi yên, chẳng muốn đứng dậy.
Nàng cầm lòng chẳng đặng, đem câu nói vừa rồi nghiền ngẫm ra từng chữ từng chữ, khắc sâu vào tận đáy lòng.
Cô vừa mới nói...
Lâm Tự Thanh mím môi, nở một nụ cười mang chút ngượng ngùng, lại càng choáng váng hơn.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Lâm Tự Thanh mới lưu luyến bước ra khỏi phòng, vội vã chạy sang phòng bên tìm bộ đồ ngủ Khương Mẫn đã mua cho mình.
Chất vải mềm mại dịu dàng, kiểu cổ lật, hơi giống dáng chữ V.
Tim Lâm Tự Thanh cứ thấp thỏm không yên, đi một vòng quanh phòng, lại rửa mặt, súc miệng lại lần nữa, đặt hai tay dưới dòng nước xối rửa thật lâu.
Lúc nãy vội vàng chạy ra, tóc cũng chưa sấy khô hẳn, đuôi tóc vẫn còn hơi ướt, nên dứt khoát sấy thêm cho khô.
Cứ thế bận rộn hết việc này đến việc khác, Lâm Tự Thanh lại dựng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng Khương Mẫn.
Nghe tiếng nước dường như ngừng lại, sau đó lại vang lên tiếng máy sấy tóc.
Nàng sợ nếu đi ngay bây giờ sẽ trông quá nóng vội, như không để cho Khương Mẫn chút khoảng không nào, đành phải kìm nén, cố nhịn thêm một lúc nữa.
Cửa sổ phòng khách chưa đóng chặt, vài sợi gió đêm len lỏi thổi vào.
Lúc này mưa đã vơi bớt. Có lẽ chút nữa sẽ lại mưa to hơn. Nàng vội vàng đi đóng cửa sổ. Đóng xong lại thấy đèn bếp còn bật, bèn qua tắt đi.
Khoan đã... chậu cây xanh đặt trên bệ cửa sổ cũng phải mang vào trong.
Lâm Tự Thanh ra sức tìm cho mình không ít việc để làm.
Đợi đến khi thật sự không chịu nổi nữa, nàng mới rón rén bước qua.
Như thể sợ sẽ làm kinh động đến điều gì đó.
Cánh cửa phòng được đẩy ra.
Khương Mẫn đã rửa mặt xong, mái tóc dài dày mượt buông xõa, ngồi ở đầu giường, chẳng hiểu sao lại còn cầm một quyển sách đọc.
Góc nghiêng gương mặt trầm tĩnh dịu dàng.
Tựa như vừa rồi hoàn toàn chưa từng nói câu kia.
Nghe thấy tiếng bước chân, Khương Mẫn ngẩng lên nhìn nàng, rồi rất nhanh lại cúi đầu xuống.
Lâm Tự Thanh cố giữ bình tĩnh bước đến, đá văng giày, quỳ ngồi bên giường, nhìn thẳng vào Khương Mẫn.
Lúc này mới phát hiện... mặt cô đã ửng hồng.
Chỉ là thoạt nhìn vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh.
Chị của nàng, thật ra cũng biết ngượng ngùng.
Nàng nên chủ động một chút mới đúng.
Bị nàng nhìn chằm chằm như thế, cuối cùng Khương Mẫn cũng đặt quyển sách xuống, quan sát nàng vài giây, vành tai thoáng đỏ lên: "Thay đồ rồi à?"
Lâm Tự Thanh ngoan ngoãn gật đầu: "Em thay bộ khác rồi."
Khương Mẫn mua cho nàng hai bộ đồ ngủ.
Lần trước nàng mặc bộ xanh lam, lần này là màu xanh nhạt dịu mắt. Lúc nãy suy nghĩ một chút, nàng quyết định mặc bộ này.
Khương Mẫn khẽ kéo tay áo nàng, thấy cũng tạm coi là thuận mắt, liền nhẹ giọng nói: "Thế còn được."
Đó vẫn là giọng điệu quen thuộc của cô, âm thanh ôn hòa, lại xen chút kiêu ngạo khó gọi thành lời.
Khiến lòng người chao đảo đầy kỳ lạ.
Lâm Tự Thanh cúi xuống, vén mái tóc dài của cô, hôn lên.
Nụ hôn dịu dàng quấn quýt. Từng chút một nếm lấy hương vị của cô.
Quyển sách được dùng để che giấu kia rơi "bịch" xuống sàn.
Như thể có công tắc nào đó được bật mở, lý trí và kiềm chế trước đó, vào khoảnh khắc này đều bị vứt ra sau đầu. Nhiệt độ dần leo thang, từng tấc một.
"Có cần tắt đèn không?"
Hơi thở Lâm Tự Thanh đã có chút rối loạn, nhưng vẫn chu đáo hỏi, ánh mắt khóa chặt lấy người phụ nữ, không nỡ rời đi dù chỉ một giây.
"Không cần." Khương Mẫn đưa tay vuốt qua lông mày, mắt nàng, trong thần sắc mang theo sự dịu dàng cưng chiều, "Muốn nhìn chị phải không. Chị cũng muốn nhìn em."
Ánh đèn ấm áp.
Tình ý trong mắt đôi người yêu nhau cũng chan chứa như thế.
Nơi từng được dịu dàng đối đãi trước kia, giờ đã trở nên quen thuộc. Chỉ là lần này càng thêm thành thục, càng thuận theo tự nhiên.
Nàng là tín đồ thành kính nhất của cô.
Nàng nguyện làm bất cứ điều gì vì cô.
Cả đời này, nàng không muốn xa rời cô thêm một lần nào nữa.
Khương Mẫn cảm giác cả người mình sắp tan chảy trong nhiệt tình của nàng, theo bản năng cong người lại.
Thế nhưng so với thường ngày, cô đã không còn bình tĩnh, thoải mái nữa, cơ thể hơi căng cứng.
Ngoài cửa sổ, tiếng sấm rền vang. Gió đêm cuộn trào qua thành phố này. Cơn mưa vừa rồi còn nhỏ đi một chút, giờ lại rào rào trút xuống. Lá cành trong sân bị gió thổi xào xạc, khắp nơi ướt át đầm đìa.
Lâm Tự Thanh có một thoáng do dự, nhưng chỉ trong chốc lát.
Lần trước, nàng đã lầm tưởng sự căng cứng của Khương Mẫn là chống cự. Nhưng lúc này nàng chợt nhận ra... không phải vậy. Thật ra đó là căng thẳng xen lẫn mong chờ.
Không hề có chút nào là phản kháng.
Ngẫm kỹ lại... đối với nàng, Khương Mẫn kỳ thực luôn là có cầu tất ứng.
Cô chưa bao giờ thực sự chống lại nàng, cũng chưa từng từ chối nàng.
Đèn vẫn sáng.
Nhưng Khương Mẫn lại cảm thấy ánh đèn hơi chói. Có lẽ là tầm mắt của cô thoáng mờ đi.
Cô không kìm được giơ tay lên, dùng mu bàn tay che ánh sáng rọi vào mắt, nhưng vẫn cảm giác cả người như chao đảo. Tựa như một vòng tròn hoàn chỉnh, lúc này bị nhẹ nhàng mở ra.
Đầu ngón tay siết chặt lấy lớp chăn mềm, cố kìm nén tất cả âm thanh trong cổ họng.
Lâm Tự Thanh thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn sắc mặt cô, chẳng bao lâu lại không nhịn được cúi xuống ngậm lấy lần nữa, dịu dàng m*t mải. Nàng thực sự quá muốn nghe thêm nhiều tiếng của cô, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại khẽ cắn một cái.
Khương Mẫn khẽ nhíu mày, không kìm được, đưa chân đá nhẹ vào vai nàng, giọng trách khẽ: "...Cắn cái gì đấy."
Không nặng, cũng không nhẹ.
Là chó sao.
Lâm Tự Thanh ngẩng đầu nhìn cô, quỳ gối dịch lại gần, thì thầm bên tai lời xin lỗi: "Xin lỗi..."
Khương Mẫn vốn là người thẳng thắn, trực tiếp, chưa từng làm ra vẻ giận dỗi bao giờ, vậy mà lúc này không hiểu sao lại nổi chút cảm xúc, kiên quyết không thèm để ý đến nàng.
Cô cũng chẳng ngờ bản thân lại chịu đau kém đến thế.
Thấy Khương Mẫn không để ý, Lâm Tự Thanh chỉ đành ôm chặt lấy, dịu giọng dỗ dành: "Xin lỗi, là lỗi của em, làm chị đau rồi..."
Vừa dịu dàng dỗ vừa muốn cúi xuống hôn lên gương mặt đang ửng đỏ kia.
Khương Mẫn nghiêng đầu tránh đi, giọng thoáng chê trách: "Không được..."
Bởi vì mới ngay vừa rồi...
Lâm Tự Thanh chớp mắt, hiểu ngay ý cô, không kìm được bật cười.
Vừa thấy buồn cười, lại vừa thấy xót xa.
Khương Mẫn thoáng liếc nàng, nửa oán nửa trách.
Người này, đầu mũi và má vẫn còn lấp lánh hơi nước, thế mà còn cười được.
Lại càng khiến cô bực thêm.
Khương Mẫn giả bộ muốn xoay người, không thèm nhìn nữa.
Lâm Tự Thanh vội vàng ôm chặt, lần này mặc kệ sự chống cự, nắm lấy cằm cô, ép gương mặt ấy quay lại, hôn xuống triệt để.
Ban đầu Khương Mẫn không muốn bị nàng hôn như thế, đã đẩy ra mấy lần, nhưng thật sự chẳng cứng đầu bằng nàng, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhận trọn một nụ hôn dài dằng dặc.
Đợi đến khi Lâm Tự Thanh thỏa mãn, mới khẽ hôn lên những sợi tóc rối tản mát của cô, trêu chọc: "Sao còn chê bản thân thế?"
"Đừng nói linh tinh nữa." Mặt Khương Mẫn đỏ bừng, có chút bực bội, lạnh mặt quát nàng, "Không làm thì cút xuống giường của chị."
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Hương vị
*
Lâm Tự Thanh bị câu nói đột ngột ấy của cô làm choáng váng đầu óc.
Nửa đời trước nàng học tập, làm việc ở bên ngoài, thậm chí còn ra nước ngoài xa xôi, từng thấy đủ loại cám dỗ khác nhau, vậy mà không gì có sức công phá bằng mấy chữ ngắn ngủi kia.
Cả người nàng suýt nữa bị mê hoặc đến hồn xiêu phách lạc.
Trong những chuyện như thế này, Khương Mẫn luôn rất chiều nàng, phần lớn đều để mặc nàng tùy ý. Nhưng kiểu chủ động thế này, lại là lần đầu tiên.
Huống hồ, nhiều chuyện làm thì là một chuyện, nói ra miệng... lại là chuyện khác hẳn.
"Chị đi tắm trước." Khương Mẫn không nhìn nàng, bước vào phòng tắm, đến cửa thì cuối cùng cũng quay lại, "Thay bộ đồ ngủ khác đi. Mặc cái này không được ôm chị ngủ."
Vẫn còn chê bộ đồ ngủ của nàng vướng víu.
Lâm Tự Thanh: "... Chút nữa em thay rồi vứt luôn."
Đợi Khương Mẫn vào phòng tắm, Lâm Tự Thanh mới tạm thời tìm lại được một phần nghìn lý trí sau cơn choáng váng kia.
Nàng định đi thay đồ...
Nhưng nàng lại ngồi yên, chẳng muốn đứng dậy.
Nàng cầm lòng chẳng đặng, đem câu nói vừa rồi nghiền ngẫm ra từng chữ từng chữ, khắc sâu vào tận đáy lòng.
Cô vừa mới nói...
Lâm Tự Thanh mím môi, nở một nụ cười mang chút ngượng ngùng, lại càng choáng váng hơn.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Lâm Tự Thanh mới lưu luyến bước ra khỏi phòng, vội vã chạy sang phòng bên tìm bộ đồ ngủ Khương Mẫn đã mua cho mình.
Chất vải mềm mại dịu dàng, kiểu cổ lật, hơi giống dáng chữ V.
Tim Lâm Tự Thanh cứ thấp thỏm không yên, đi một vòng quanh phòng, lại rửa mặt, súc miệng lại lần nữa, đặt hai tay dưới dòng nước xối rửa thật lâu.
Lúc nãy vội vàng chạy ra, tóc cũng chưa sấy khô hẳn, đuôi tóc vẫn còn hơi ướt, nên dứt khoát sấy thêm cho khô.
Cứ thế bận rộn hết việc này đến việc khác, Lâm Tự Thanh lại dựng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng Khương Mẫn.
Nghe tiếng nước dường như ngừng lại, sau đó lại vang lên tiếng máy sấy tóc.
Nàng sợ nếu đi ngay bây giờ sẽ trông quá nóng vội, như không để cho Khương Mẫn chút khoảng không nào, đành phải kìm nén, cố nhịn thêm một lúc nữa.
Cửa sổ phòng khách chưa đóng chặt, vài sợi gió đêm len lỏi thổi vào.
Lúc này mưa đã vơi bớt. Có lẽ chút nữa sẽ lại mưa to hơn. Nàng vội vàng đi đóng cửa sổ. Đóng xong lại thấy đèn bếp còn bật, bèn qua tắt đi.
Khoan đã... chậu cây xanh đặt trên bệ cửa sổ cũng phải mang vào trong.
Lâm Tự Thanh ra sức tìm cho mình không ít việc để làm.
Đợi đến khi thật sự không chịu nổi nữa, nàng mới rón rén bước qua.
Như thể sợ sẽ làm kinh động đến điều gì đó.
Cánh cửa phòng được đẩy ra.
Khương Mẫn đã rửa mặt xong, mái tóc dài dày mượt buông xõa, ngồi ở đầu giường, chẳng hiểu sao lại còn cầm một quyển sách đọc.
Góc nghiêng gương mặt trầm tĩnh dịu dàng.
Tựa như vừa rồi hoàn toàn chưa từng nói câu kia.
Nghe thấy tiếng bước chân, Khương Mẫn ngẩng lên nhìn nàng, rồi rất nhanh lại cúi đầu xuống.
Lâm Tự Thanh cố giữ bình tĩnh bước đến, đá văng giày, quỳ ngồi bên giường, nhìn thẳng vào Khương Mẫn.
Lúc này mới phát hiện... mặt cô đã ửng hồng.
Chỉ là thoạt nhìn vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh.
Chị của nàng, thật ra cũng biết ngượng ngùng.
Nàng nên chủ động một chút mới đúng.
Bị nàng nhìn chằm chằm như thế, cuối cùng Khương Mẫn cũng đặt quyển sách xuống, quan sát nàng vài giây, vành tai thoáng đỏ lên: "Thay đồ rồi à?"
Lâm Tự Thanh ngoan ngoãn gật đầu: "Em thay bộ khác rồi."
Khương Mẫn mua cho nàng hai bộ đồ ngủ.
Lần trước nàng mặc bộ xanh lam, lần này là màu xanh nhạt dịu mắt. Lúc nãy suy nghĩ một chút, nàng quyết định mặc bộ này.
Khương Mẫn khẽ kéo tay áo nàng, thấy cũng tạm coi là thuận mắt, liền nhẹ giọng nói: "Thế còn được."
Đó vẫn là giọng điệu quen thuộc của cô, âm thanh ôn hòa, lại xen chút kiêu ngạo khó gọi thành lời.
Khiến lòng người chao đảo đầy kỳ lạ.
Lâm Tự Thanh cúi xuống, vén mái tóc dài của cô, hôn lên.
Nụ hôn dịu dàng quấn quýt. Từng chút một nếm lấy hương vị của cô.
Quyển sách được dùng để che giấu kia rơi "bịch" xuống sàn.
Như thể có công tắc nào đó được bật mở, lý trí và kiềm chế trước đó, vào khoảnh khắc này đều bị vứt ra sau đầu. Nhiệt độ dần leo thang, từng tấc một.
"Có cần tắt đèn không?"
Hơi thở Lâm Tự Thanh đã có chút rối loạn, nhưng vẫn chu đáo hỏi, ánh mắt khóa chặt lấy người phụ nữ, không nỡ rời đi dù chỉ một giây.
"Không cần." Khương Mẫn đưa tay vuốt qua lông mày, mắt nàng, trong thần sắc mang theo sự dịu dàng cưng chiều, "Muốn nhìn chị phải không. Chị cũng muốn nhìn em."
Ánh đèn ấm áp.
Tình ý trong mắt đôi người yêu nhau cũng chan chứa như thế.
Nơi từng được dịu dàng đối đãi trước kia, giờ đã trở nên quen thuộc. Chỉ là lần này càng thêm thành thục, càng thuận theo tự nhiên.
Nàng là tín đồ thành kính nhất của cô.
Nàng nguyện làm bất cứ điều gì vì cô.
Cả đời này, nàng không muốn xa rời cô thêm một lần nào nữa.
Khương Mẫn cảm giác cả người mình sắp tan chảy trong nhiệt tình của nàng, theo bản năng cong người lại.
Thế nhưng so với thường ngày, cô đã không còn bình tĩnh, thoải mái nữa, cơ thể hơi căng cứng.
Ngoài cửa sổ, tiếng sấm rền vang. Gió đêm cuộn trào qua thành phố này. Cơn mưa vừa rồi còn nhỏ đi một chút, giờ lại rào rào trút xuống. Lá cành trong sân bị gió thổi xào xạc, khắp nơi ướt át đầm đìa.
Lâm Tự Thanh có một thoáng do dự, nhưng chỉ trong chốc lát.
Lần trước, nàng đã lầm tưởng sự căng cứng của Khương Mẫn là chống cự. Nhưng lúc này nàng chợt nhận ra... không phải vậy. Thật ra đó là căng thẳng xen lẫn mong chờ.
Không hề có chút nào là phản kháng.
Ngẫm kỹ lại... đối với nàng, Khương Mẫn kỳ thực luôn là có cầu tất ứng.
Cô chưa bao giờ thực sự chống lại nàng, cũng chưa từng từ chối nàng.
Đèn vẫn sáng.
Nhưng Khương Mẫn lại cảm thấy ánh đèn hơi chói. Có lẽ là tầm mắt của cô thoáng mờ đi.
Cô không kìm được giơ tay lên, dùng mu bàn tay che ánh sáng rọi vào mắt, nhưng vẫn cảm giác cả người như chao đảo. Tựa như một vòng tròn hoàn chỉnh, lúc này bị nhẹ nhàng mở ra.
Đầu ngón tay siết chặt lấy lớp chăn mềm, cố kìm nén tất cả âm thanh trong cổ họng.
Lâm Tự Thanh thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn sắc mặt cô, chẳng bao lâu lại không nhịn được cúi xuống ngậm lấy lần nữa, dịu dàng m*t mải. Nàng thực sự quá muốn nghe thêm nhiều tiếng của cô, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại khẽ cắn một cái.
Khương Mẫn khẽ nhíu mày, không kìm được, đưa chân đá nhẹ vào vai nàng, giọng trách khẽ: "...Cắn cái gì đấy."
Không nặng, cũng không nhẹ.
Là chó sao.
Lâm Tự Thanh ngẩng đầu nhìn cô, quỳ gối dịch lại gần, thì thầm bên tai lời xin lỗi: "Xin lỗi..."
Khương Mẫn vốn là người thẳng thắn, trực tiếp, chưa từng làm ra vẻ giận dỗi bao giờ, vậy mà lúc này không hiểu sao lại nổi chút cảm xúc, kiên quyết không thèm để ý đến nàng.
Cô cũng chẳng ngờ bản thân lại chịu đau kém đến thế.
Thấy Khương Mẫn không để ý, Lâm Tự Thanh chỉ đành ôm chặt lấy, dịu giọng dỗ dành: "Xin lỗi, là lỗi của em, làm chị đau rồi..."
Vừa dịu dàng dỗ vừa muốn cúi xuống hôn lên gương mặt đang ửng đỏ kia.
Khương Mẫn nghiêng đầu tránh đi, giọng thoáng chê trách: "Không được..."
Bởi vì mới ngay vừa rồi...
Lâm Tự Thanh chớp mắt, hiểu ngay ý cô, không kìm được bật cười.
Vừa thấy buồn cười, lại vừa thấy xót xa.
Khương Mẫn thoáng liếc nàng, nửa oán nửa trách.
Người này, đầu mũi và má vẫn còn lấp lánh hơi nước, thế mà còn cười được.
Lại càng khiến cô bực thêm.
Khương Mẫn giả bộ muốn xoay người, không thèm nhìn nữa.
Lâm Tự Thanh vội vàng ôm chặt, lần này mặc kệ sự chống cự, nắm lấy cằm cô, ép gương mặt ấy quay lại, hôn xuống triệt để.
Ban đầu Khương Mẫn không muốn bị nàng hôn như thế, đã đẩy ra mấy lần, nhưng thật sự chẳng cứng đầu bằng nàng, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhận trọn một nụ hôn dài dằng dặc.
Đợi đến khi Lâm Tự Thanh thỏa mãn, mới khẽ hôn lên những sợi tóc rối tản mát của cô, trêu chọc: "Sao còn chê bản thân thế?"
"Đừng nói linh tinh nữa." Mặt Khương Mẫn đỏ bừng, có chút bực bội, lạnh mặt quát nàng, "Không làm thì cút xuống giường của chị."
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Story
Chương 87
10.0/10 từ 36 lượt.