Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 68

368@-

Vợ


*


Trước cổng bệnh viện, người qua lại tấp nập.


 


Bùi Như Nghi đứng chờ con gái ở cổng, bệnh nhân cùng phòng bên cạnh cũng xuất viện hôm nay. Hai người đứng ở cửa buôn chuyện.


 


Người kia thở dài: "Con gái cô đối xử với cô thật đúng là chẳng chê được chỗ nào, lúc nào cũng lo lắng, chẳng than một lời nào. Chẳng giống con trai tôi, vài câu là đã cáu giận."


 


Bùi Như Nghi cười: "Có đâu, con trai chị cũng tốt mà."


 


Miệng thì khiêm tốn nói vậy, nhưng trong lòng bà vẫn thấy vui.


 


Hai mẹ con bà trong nhiều chuyện vẫn còn có những quan điểm khác biệt, nhưng con gái đối với bà rất tốt, gần như chuyện gì cũng đáp ứng. Từ lâu bà đã biết điều đó.


 


"Nó chưa lấy chồng à? Có thích ai chưa, hay để tôi..."


 


"Không cần." Khương Mẫn vừa xong việc đi đến, vừa hay nghe được câu đó: "Cảm ơn, thật sự không cần."


 


Bùi Như Nghi muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Được rồi, bà Ngô. Bọn tôi về trước, lần sau hẹn nhau đi xem kịch nhé."


 


Khương Mẫn ôm lấy mẹ: "Mẹ, đi nhanh thôi."


 


Sáng nay, cô đã chuyển hết đồ cá nhân của Bùi Như Nghi lên xe, lại chạy lên chạy xuống trong bệnh viện vài vòng, tranh thủ hoàn tất thủ tục xuất viện.


 


Đợi hai người lên xe, Bùi Như Nghi than thở: "Nói xem con vội cái gì đấy, người ta có lòng, con cũng đâu có thích ai, gặp một lần thôi mà, biết đâu hợp mắt thì sao."


 


"Ai nói con không thích ai." Khương Mẫn nhìn thẳng về phía trước, đề máy xe, khóe môi cong lên một chút.


 


Bùi Như Nghi sửng sốt: "Gì cơ? Con để ý ai rồi à?"


 


"Chọc mẹ thôi."


 


Khương Mẫn trả lời nhẹ nhàng như gió thoảng.


 


Cô nhấn ga, tăng tốc.


 


Cửa sổ mở hé, gió xuân tràn vào. Ánh nắng trong trẻo và sáng sủa.


 


Tâm trạng cô cũng sáng bừng.


 


"Bao nhiêu tuổi rồi còn đùa kiểu này."


 


Bùi Như Nghi lẩm bẩm, không vừa ý.


 


Khương Mẫn lái xe khá nhanh, khi về đến nhà, đầu tiên cô cho quần áo của mẹ vào máy giặt, một số đồ cá nhân khác cũng mang vào bếp rửa sạch.


 


Bùi Như Nghi hơi khó tính về việc sạch sẽ, mấy ngày ở bệnh viện, cũng khá vất vả với bà.


 


"Con để đó đi, mẹ tự làm được mà, người mà, vẫn nên có việc để làm." Bùi Như Nghi gọi cô lại, "Thời gian ở viện, mẹ sắp chán đến bệnh luôn rồi."


 


Bà vốn không chịu ngồi yên, Khương Mẫn hiểu rõ nên cũng không tranh.


 


Lúc này vẫn chưa đến 11 giờ, Khương Mẫn quay lại phòng, bắt đầu thu dọn hành lý của mình. Thực ra hôm qua cô đã gần như sắp xếp xong, bây giờ chỉ cần nhét thêm vài thứ lặt vặt như dây sạc, khăn giấy là được.


 


Thu dọn hành lý xong, cô bước đến bàn học.


 


Hôm qua, có người ngồi ở đó, cầm tấm ảnh tốt nghiệp trung học của cô, không biết đang cười gì, trông cực kỳ mãn nguyện.


 


Trên bàn còn để lại một mảnh giấy nhớ, viết bằng bút chì:


 


Nhớ nghỉ ngơi cho ngoan nhé.


 


Em về Minh Xuyên trước.


 


Khương Mẫn kẹp mảnh giấy đó vào một cuốn sách thường đọc, rồi xách vali ra ngoài.


 


Bùi Như Nghi đang giặt quần áo, quay lại thấy cô liền dừng tay.


 


"Sao nhanh vậy? Ăn trưa ở nhà chút rồi hẵng đi chứ. Mẹ xuống mua ít đồ nấu ăn."


 


"Không cần đâu, mẹ vừa ra viện, nghỉ ngơi cho tốt, đừng vừa nấu nướng vừa rửa bát mệt lắm."


 



"Không ăn trưa ở nhà à? Vậy con ăn gì?"


 


"Trên đường mua gì đó cũng được. Hôm qua mẹ nhờ con nấu canh, con đã nấu rồi, mẹ tự nếm xem mặn nhạt thế nào, cần thêm muối không thì chỉnh nhé."


 


Bùi Như Nghi cởi găng tay, chống tay vào hông: "Không phải, đã nói là ăn trưa xong mới đi mà, sao bây giờ đến cơm trưa cũng không ăn thế?"


 


"Chỉ mua được vé tàu cao tốc lúc hơn một giờ thôi." Khương Mẫn bước tới ôm mẹ, dịu dàng nói: "Mẹ, con đi trước nhé."


 


Bùi Như Nghi không vừa ý liếc cô một cái: "Đi đi đi, mau cút xéo đi."


 


"Ở nhà cẩn thận nhé, chú ý sức khỏe, nếu không khỏe thì lập tức báo cho con biết." Khương Mẫn xách vali ra cửa, vẫn không quên dặn thêm vài câu, rồi trong ánh mắt đầy oán trách của "Thái hậu" nhà mình, vội vàng bước đi.


 


Cánh cổng sắt cũ kêu cót két, từ từ khép lại.


 


Bùi Như Nghi nhìn theo bóng lưng cô, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thật sự có người thích rồi sao?"


 


*


 


Khương Mẫn ở gần ga cao tốc, ăn vội một bát mì trộn, xếp hàng qua cửa soát vé, rồi lên tàu.


 


Hơn ba tiếng đồng hồ trên đường, dự kiến về Minh Xuyên khoảng năm giờ chiều.


 


Đầu ngón tay khẽ gõ lên màn hình điện thoại.


 


Cô lại mở xem đoạn trò chuyện với Lâm Tự Thanh.


 


Vừa rồi Lâm Tự Thanh nhắn hỏi cô mấy giờ tàu khởi hành, cô gửi ảnh chụp vé cho nàng, người ấy chỉ đáp lại một chữ "đã nhận".


 


Khương Mẫn dở khóc dở cười.


 


"Đã nhận" cái gì "đã nhận". Người khác nhìn vào còn tưởng cô là sếp, cử nhân viên đi đón tàu ấy chứ.


 


Lâm Tự Thanh cũng không nhắn gì thêm.


 


Đã mấy tiếng đồng hồ rồi.


 


Khương Mẫn biết nàng không giỏi bày tỏ, nên cũng đã quen từ lâu.


 


Nhưng... bây giờ khác với trước rồi.


 


Nghĩ đến đây, cô cũng mỉm cười.


 


Thật đấy, đã lớn đến từng tuổi này rồi, sao vẫn để ý những chi tiết nhỏ nhặt này nhỉ.


 


Từ hôm qua đến giờ, thật ra cô cũng có chút cảm giác mơ hồ.


 


Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình... cũng sẽ rơi vào một mối tình.


 


Người xưa nói "vật tụ vật, nhân tụ nhân" vẫn có phần đúng.


 


Bạn bè xung quanh cô hầu hết cũng độc thân.


 


Không có mẫu tham khảo nào để xem người khác yêu thế nào, học hỏi theo.


 


Nhưng cũng không sao.


 


Từng bước một, từ từ, chắc sẽ ổn thôi.


 


Tàu đến ga sớm hơn khoảng mười mấy phút, Khương Mẫn bước ra khỏi cửa ga, ngay lập tức nhìn thấy Lâm Tự Thanh.


 


Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn màn hình lớn của ga. Nàng mặc áo len màu xanh, quần dài cạp cao màu trắng. Gam xanh dịu dàng tôn lên làn da trắng nõn của nàng.


 


Người này eo thon, chân dài, dáng cao mảnh khảnh, tóc đen dài buông xõa, khí chất thanh khiết, nổi bật giữa đám đông.


 


Nhưng mà.


 


Cô gái xinh đẹp như vậy, là của cô rồi.


 


Khương Mẫn bước nhanh về phía nàng.


 


Thật là một cảm giác kỳ lạ.


 


Từ thời đại học, cô đã đến Minh Xuyên, sau khi đi làm, ngoài ba bốn năm chuyển công tác vào Nam, hầu hết thời gian đều ở Minh Xuyên.



Tính ra, cô đã ở Minh Xuyên gần hai mươi năm. Đây là lần đầu tiên có người đến ga đón cô.


 


Lâm Tự Thanh cuối cùng cũng cúi đầu, nhìn thấy cô, vẫy tay về phía cô.


 


Khi gần đến trước mặt cô, nàng dừng lại, như không dám tiến thêm bước nữa.


 


Từ hôm qua đến nay, Lâm Tự Thanh hầu như không dám nói chuyện với Khương Mẫn.


 


Sợ tất cả chỉ là ảo giác của mình. Sợ cô chỉ nhất thời bốc đồng, hoặc chỉ vì thấy nàng đáng thương, không đành lòng.


 


Khương Mẫn quét thẻ, qua cửa soát vé, bước thêm hai bước, tránh đám đông rồi dừng lại.


 


Cô buông vali, thoáng mở rộng tay, khóe môi nở nụ cười, lặng lẽ nhìn nàng.


 


Ngọt ngào, chân thành.


 


Không cần xác nhận thêm.


 


Lâm Tự Thanh cuối cùng cũng tiến tới hai bước, ôm chầm lấy cô.


 


Vẫn là cái ôm rất chặt.


 


Tình cảm sâu đậm và sự dựa dẫm, không cần kiềm chế nữa.


 


Nàng thật sự... có thể đứng bên cạnh cô rồi.


 


Khương Mẫn ôm lại nàng, cảm nhận được hơi ấm thuộc về nhau.


 


Trong những khoảnh khắc cô đơn và mệt mỏi đó, cô đã không ít lần nhớ đến vòng tay này.


 


Khương Mẫn nhẹ nhàng nói vào tai nàng: "Xin lỗi, sau này sẽ không để em phải đợi nữa."


 


"...Không sao đâu."


 


Không sao đâu. Dù đợi bao lâu cũng không sao.


 


Lâm Tự Thanh kiềm chế tiếng nghẹn ngào khe khẽ trong giọng nói, áp má vào cổ cô, thì thầm.


 


Đám đông cuồn cuộn.


 


Hai người ôm nhau rất lâu.


 


Người đi đường ai cũng liếc nhìn họ.


 


Khương Mẫn hơi ngại: "Được rồi, đi thôi, đi ăn tối nào."


 


Người ta đang nhìn kìa...


 


Lâm Tự Thanh mới chịu buông tay, kéo vali của cô: "Vâng."


 


"Gọi taxi đi."


 


"Không cần, em lái xe."


 


"Hửm?"


 


Nàng mua xe khi nào vậy?


 


Đợi thang máy xuống tầng hầm một, Khương Mẫn nhìn chiếc Ferrari mui trần trước mặt, suy nghĩ một lúc, rồi quay sang Lâm Tự Thanh: "Em đi cướp ngân hàng à?"


 


"Không có đâu." Mặt Lâm Tự Thanh lộ ra vẻ chán nản: "Của Đường Tiểu Ngữ đấy. Cậu ấy nhất quyết bắt em lái xe của cậu ấy đến đón chị."


 


Lúc đó cô Đường nói gì nhỉ...


 


À. Nói cuối cùng nàng cũng đã theo đuổi được bạn gái, sao còn ra vẻ nghèo khó, đến ga đón người còn phải cùng đi taxi về nhà nữa.


 


Cô Đường nhất định bắt Lâm Tự Thanh chọn một trong hai chiếc Porsche và Ferrari của mình. Nàng không muốn chọn, nhưng lại bị Đường Tiểu Ngữ vừa đẩy vừa xô, nhét thẳng vào chiếc xe sang trước mặt.


 


Thật sự quá phô trương.


 


Khương Mẫn mỉm cười: "Tiểu Ngữ cũng khá đáng yêu mà."


 


Lâm Tự Thanh đang cho hành lý của cô vào cốp, nghe vậy bèn nhíu mày.



 


Xe vừa lái ra khỏi bãi, ánh nắng chiếu vào.


 


Lâm Tự Thanh đột nhiên hỏi: "Đáng yêu đến vậy sao?"


 


Khương Mẫn: "Gì cơ?"


 


Sau hai giây, cô mới phản ứng, kéo dài giọng: "À~ Tiểu Ngữ sao, em ấy đáng yêu thật mà."


 


Lâm Tự Thanh mím môi, không nói gì.


 


Khương Mẫn trêu nàng một câu rồi dừng: "Được rồi, cũng không ai đáng yêu bằng khi người nào đó ghen đâu."


 


"Em không ghen..."


 


Lâm Tự Thanh nghe câu đó, đỏ mặt, cũng không nhịn được cười rộ lên. Cô với Đường Tiểu Ngữ có chuyện gì đâu mà phải bận tâm.


 


"Tối nay muốn ăn gì?"


 


"Gần nhà chị đi, em sao cũng được. Theo chị thôi."


 


"Vậy, đến đó rồi tính tiếp."


 


Lâm Tự Thanh gật đầu: "Ừm."


 


Nàng đổi làn đường, bất chợt hỏi: "Chị thích xe gì?"


 


"Em muốn mua xe à?"


 


"...Ừ. Có xe sẽ tiện đón chị."


 


Chắc thật sự bị Đường Tiểu Ngữ "tẩy não" lâu quá, đầu óc nàng đầy những chuyện mua nhà mua xe.


 


Xe là để tiện đón Khương Mẫn, không thể lúc nào cũng lái xe của người khác. Còn nhà... hiện tại nàng đang ở ghép với cô Đường, cũng không tiện.


 


Hơn nữa, Khương Mẫn ở vùng ngoại ô, môi trường tốt, thích hợp trồng cây làm vườn, nhưng có khi cô tăng ca muộn, lái xe về quá xa, cũng không an toàn. Tốt nhất là mua một căn nhỏ gần khu công nghiệp, vừa tiện đi làm, vừa dễ đón cô.


 


May mà mấy năm trước nàng bán mạng làm việc, cũng tích cóp được ít tiền. Chắc là thiếu một chút, nhưng không nhiều lắm.


 


...Phải tính toán lại kỹ lưỡng thôi.


 


"Chị có xe mà, đâu cần đón chị." Khương Mẫn nhìn sắc mặt nàng, thấy nàng khá nghiêm túc, liền trêu: "Em không định mua nhà nữa đấy chứ?"


 


Lâm Tự Thanh bị cô nói trúng tim đen: "Em..."


 


Khương Mẫn cười: "Lâm Tự Thanh, em học ai thế, mua nhà mua xe cưới v..."


 


Vợ à?


 


Nói đến cuối, cô đột nhiên im bặt.


 


...Thật là, cô đang nói cái gì vậy?


 


Lâm Tự Thanh nhìn đèn giao thông, không nghe rõ, hỏi: "Gì cơ?"


 


Khương Mẫn cứng nhắc đáp: "Không có gì đâu."


 


"À..." Lâm Tự Thanh gật đầu, rồi nhanh chóng nhận ra, bật cười khúc khích.


 


Khương Mẫn nghiêm mặt: "Không được cười!"


 


Cười cái gì!


 


Lâm Tự Thanh gật mạnh, theo lời cô: "Ừm. Không cười."


 


Giọng điệu nghe khá ngoan ngoãn, nhưng khóe môi vẫn không dằn được đường cong.


 


Khương Mẫn hơi bực mình.


 


Cô quay người, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh.


 


Vành tai ẩn trong mái tóc, vẫn còn nóng hổi.


 



 


Cô, mới bắt đầu thôi, đã muốn trao trọn cả trái tim và mọi thứ của mình.


 


Bữa tối là tại một nhà hàng món gia truyền.


 


Khương Mẫn đã đến đây ăn hai lần, vị ngon, không gian cũng đẹp.


 


Cô bảo Lâm Tự Thanh gọi món: "Chị không kiêng món gì đâu."


 


Lâm Tự Thanh nhớ khẩu vị của cô, gọi xong món, hỏi: "Em có thể ngồi gần chị được không?"


 


Nàng muốn ở gần cô hơn một chút.


 


Chiếc bàn quá rộng.


 


Ngồi đối diện, khoảng cách giữa họ gần một mét.


 


"Ngồi cạnh chị à?"


 


"Vâng!"


 


Chưa đợi Khương Mẫn đồng ý, Lâm Tự Thanh đứng dậy, ngồi xuống cạnh cô, còn sắp xếp lại bát đũa của mình.


 


Sắp xong, nàng mới quay sang, cười với Khương Mẫn.


 


Khương Mẫn cúi đầu cười.


 


...Quả thật là khá "bám dính" nhỉ.


 


Số lần họ ăn riêng với nhau cũng không nhiều.


 


Lúc Lâm Tự Thanh còn học đại học, mỗi khi nhận học bổng hay giải thưởng cuộc thi, nàng đều báo ngay cho Khương Mẫn biết.


 


Khương Mẫn đôi khi sẽ dẫn nàng đi ăn, thưởng nhỏ cho nàng. Dù Lâm Tự Thanh có nhất định muốn dùng học bổng của mình trả tiền, Khương Mẫn cũng sẽ không đồng ý.


 


Sau khi đi làm, hầu hết là ăn cùng đồng nghiệp. Người nhiều, ồn ào, Lâm Tự Thanh hầu như không nói chuyện được với Khương Mẫn.


 


Ngoại trừ lần tăng ca xong, họ ăn tối kiểu gần như ăn đêm ở một quán nhỏ ven đường.


 


Ngay khoảnh khắc này, họ ở bên cạnh nhau.


 


Khi món ăn được bưng lên, Khương Mẫn bất đắc dĩ: "Em không ăn cay mà, gọi nhiều món cay làm gì."


 


Lâm Tự Thanh gắp cho cô: "Không sao đâu."


 


Không sao đâu. Cô thích mới quan trọng.


 


"Sao lại không sao được. Lần sau để chị gọi món."


 


"Vâng."


 


Lâm Tự Thanh gật đầu, khóe môi khẽ cong.


 


Lần sau.


 


Đúng vậy. Họ còn rất nhiều "lần sau" phía trước.


 


Khương Mẫn là khách quen, chủ quán còn tặng thêm một miếng bánh việt quất.


 


Cô thử một miếng, quay sang hỏi: "Cũng khá ngon, em có muốn thử không?"


 


Khóe môi cô dính chút kem, nhưng lại không nhận ra.


 


Lâm Tự Thanh theo phản xạ đưa tay, đầu ngón tay chạm vào khóe môi cô, nhẹ nhàng lau đi lớp kem.


 


Khương Mẫn chớp chớp mắt, nhìn vào nàng.


 


Khoảng cách giữa họ gần đến vậy, ánh mắt phản chiếu rõ ràng hình bóng trong nhau.


 


Hơi thở hòa quyện, không khí dường như cũng trở nên đặc quánh.


 


Lâm Tự Thanh nhìn Khương Mẫn, ánh mắt đi từ đôi mắt đến mũi... cuối cùng dừng ở đôi môi đỏ mọng.


 


Nàng khẽ cắn nhẹ môi dưới.


Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Story Chương 68
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...