Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 67

428@-

Thình thịch


*


Bầu trời xanh ngắt, trong vắt như thủy tinh.


 


Ánh nắng ấm áp, rực rỡ xuyên qua kẽ lá xanh, đầy dịu dàng.


 


Thị trấn Định An này được trồng cây rất nhiều, khắp nơi đều có cây xanh: Cây long não, bạch đồng, ngọc lan... Tán cây rợp bóng, người đi bộ ven đường cũng thấy tâm trạng dễ chịu.


 


Mỗi khi đi qua một nơi nào đó, Lâm Tự Thanh lại không khỏi nghĩ... trong suốt những năm qua, Khương Mẫn có từng đi qua con đường này không.


 


Thỉnh thoảng nàng còn có cảm giác như xuyên qua ranh giới thời gian, nhìn thấy ai đó đeo cặp sách, mặc đồng phục xanh trắng, nụ cười ấm áp phía không xa.


 


Đó là những ký ức mà nàng chưa từng biết đến.


 


Hôm qua, Từ Dao gửi định vị đến cho nàng là một quán cà phê.


 


Trùng hợp thay, quán lại rất gần khách sạn nơi nàng đang ở.


 


Chắc là vì thấy nàng lâu không trả lời, tối qua Từ Dao lại gửi thêm một dấu hỏi.


 


Lâm Tự Thanh phần nào đoán ra ý cô ấy, nhưng không biết nên trả lời thế nào.


 


Sáng nay thức dậy, nàng đã làm thủ tục trả phòng.


 


Nàng đi đến gần quán cà phê đó, thấy cửa vẫn đóng.


 


Quá sớm. Quán phải đến 11 giờ mới mở cửa.


 


Nhưng nàng không vội.


 


Vé chiều về đã mua xong, là chuyến buổi chiều. Nàng vẫn còn đủ thời gian để thong thả dạo bước trong thành phố này.


 


Lúc này, dưới cùng một bầu trời, nàng đang hít thở cùng bầu không khí với người mà mình luôn quan tâm.


 


Chỉ bấy nhiêu thôi, có lẽ đã là đủ.


 


Nghĩ đến đây, nàng cúi đầu mỉm cười.


 



 


"A Mẫn, giúp mẹ rót thêm nước nóng nhé."


 


"A Mẫn?"


 


Bùi Như Nghi gọi hai lần, Khương Mẫn mới hoàn hồn: "À... vâng."


 


"Sao vậy, tối qua ngủ không ngon à?"


 


"Vâng, nghĩ chút chuyện thôi."


 


"Nghĩ chuyện gì? Vì chuyện công việc à?"


 


"Không có gì. Không liên quan đến công việc ạ."


 


Khương Mẫn đặt cốc nước xuống, lại nói thêm: "Cũng không phải chuyện phiền muộn gì đâu."


 


Là... sự bận lòng ngọt ngào.


 


"Không phải chuyện phiền mà còn nghĩ gì, mẹ thấy con ngồi suy nghĩ cả buổi sáng rồi đó."


 


"Thật đấy. Mẹ đừng lo lắng thay con nữa."


 


"Rồi rồi rồi, mẹ không quản nữa. Quản thêm lại bảo mẹ lắm lời..." Bùi Như Nghi nói xong, lại than thở: "Ôi, cuối cùng ngày mai cũng được xuất viện rồi, cả ngày ở bệnh viện, ngồi mãi cũng đau eo."


 


"Vậy lát nữa con về nhà lấy cho mẹ đệm massage lưng."


 


"Ngày mai là về nhà rồi, còn bày vẽ gì nữa."


 


"Không sao, vốn dĩ chiều nay con cũng định xuống đi dạo. Tiện thể về nhà sắp xếp một chút."


 


Bùi Như Nghi lấy làm lạ: "Sắp xếp gì cơ?"


 


"Ngày mai làm xong thủ tục xuất viện cho mẹ, con sẽ về Minh Xuyên."


 


"Vội thế à? Thứ Năm đi không được sao? Không phải nói dạo này công việc không bận à?"


 


Bà một mạch hỏi ba câu liền, Khương Mẫn bất đắc dĩ: "Có việc khác cần phải xử lý."


 


Cô nói vậy, rõ ràng là không muốn nói tiếp nữa.


 


Bùi Như Nghi biết cô xưa nay rất có chủ kiến, chuyện đã quyết thì chín trâu cũng không kéo lại được, nên cũng thôi không khuyên, chỉ khẽ than một câu: "Đúng là không giữ nổi con."


 


Khương Mẫn không định nói thêm, đổi đề tài: "Trưa nay mẹ muốn ăn gì?"


 



Bùi Như Nghi chẳng có hứng: "Mua đại chút gì cũng được."


 


"Hôm qua hình như mẹ bảo muốn ăn bún thịt dê ở ngoại thành phải không, hơi xa. Để con gọi đồ ăn ngoài."


 


"Tùy con."


 


Khương Mẫn nghe ra được, Bùi Như Nghi có chút không hài lòng với thái độ vội vã muốn rời khỏi nhà của cô.


 


Nhưng cô không định nhượng bộ.


 


Cô phải về sớm.


 


Bởi vì... cô có người muốn gặp.


 


Đêm qua cô thật sự không ngủ ngon.


 


Nghĩ đến lời Từ Dao nói với mình, lại nghĩ đến bao lần Lâm Tự Thanh lặng lẽ nhìn cô, lặng lẽ ở bên cạnh cô.


 


Muốn nói chuyện với Lâm Tự Thanh, nhưng lại không biết nên mở lời từ đâu.


 


Thế là tâm trí cứ lên xuống như sóng suốt cả đêm.


 


*


 


Lâm Tự Thanh cúi đầu bước đi, đang nghĩ xem mấy giờ thì nên chuẩn bị ra ga tàu cao tốc.


 


Từ đây sang bên đó không gần, phải chừa đủ thời gian.


 


Hôm nay nhất định phải đi rồi.


 


Nàng chỉ xin nghỉ hai ngày, còn công việc phải quay về xử lý.


 


Đang mải suy nghĩ, nàng loáng thoáng nghe thấy sau lưng có tiếng xe con chạy đến, liền lùi vào trong hai bước, không ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, khuỷu tay đã bị người khác nắm lấy


 


"Đi đường cũng không cẩn thận gì cả."


 


Một giọng nói quen thuộc vang lên, là ngữ điệu quan tâm, lại mang chút trách nhẹ dịu dàng.


 


Lâm Tự Thanh đứng sững tại chỗ.


 


...Nàng vẫn tưởng hôm nay sẽ không gặp được cô nữa.


 


Một chiếc xe điện chạy vụt ngang qua bên cạnh họ.


 


Chiếc xe lắp thêm mái che rất rộng, mép mái che suýt nữa đã quệt vào má Lâm Tự Thanh.


 


May mà vừa rồi Khương Mẫn kéo lấy nàng.


 


Lâm Tự Thanh chậm rãi quay người lại.


 


Ánh mắt không biết nên dừng ở đâu, hàng mi dài và rậm khẽ rũ xuống. Nàng nhìn chằm chằm mũi giày của mình.


 


Tối qua khi thấy định vị đó, nàng nghĩ một lúc, rồi cũng đoán được ý của Từ Dao.


 


Nàng tra bản đồ, quanh quán cà phê ấy ngoài bệnh viện ra thì chẳng có công trình nào khác.


 


Thêm vào đó, trước đây nàng cũng biết chuyện mẹ của Khương Mẫn bị bệnh, đáp án đã quá rõ ràng.


 


Nàng biết cô ở đây.


 


Nhưng... nàng không thể quấy rầy.


 


Khương Mẫn thấy nàng không nói gì, chậm rãi buông tay ra: "Gặp chị rồi, cũng chẳng gọi một tiếng sao?"


 


Ký ức bất chợt bị đánh thức.


 


Nhiều năm trước, khi Lâm Tự Thanh đến Minh Xuyên học đại học, Khương Mẫn đã ra bến xe đón cô. Lâm Tự Thanh suýt chút nữa không tìm thấy, đến khi thấy rồi cũng ngẩn người ra, mãi chẳng chào hỏi. Lúc ấy Khương Mẫn mở miệng, câu đầu tiên cũng chính là câu này.


 


Lâm Tự Thanh ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng tìm lại được giọng của mình, trong mắt thoáng ánh lên chút lệ sáng: "...Chị."


 


Khương Mẫn khẽ cong khóe môi.


 


Cô nghĩ một lúc mới hỏi: "Chị phải về nhà lấy ít đồ, có muốn đi cùng không?"


 


Mẹ đang nghỉ trưa, cô phải về nhà lấy đệm lưng, tiện thể cũng thu dọn hành lý.


 


Thật sự không ngờ lại gặp được Lâm Tự Thanh ở đây.


 


Lâm Tự Thanh: "...Sao cơ?"


 


Nàng gần như nghi ngờ tai mình, có phải nghe nhầm rồi không?


 


Cô vừa nói gì?


 


Cô phải về nhà? Lại còn hỏi mình có muốn đi cùng không?



Khương Mẫn khẽ bật cười.


 


Sao mà ngốc thế.


 


"Có đi hay không?"


 


Cô cất bước, tỏ rõ dáng vẻ nếu không đi thì cô sẽ đi trước.


 


Lâm Tự Thanh vội nói: "Em đi cùng chị."


 


Mắt Khương Mẫn khẽ cong.


 


Cô gọi một chiếc taxi, đợi đến khi đã ngồi lên xe, mới hỏi: "Em đến Định An từ khi nào vậy?"


 


Đúng là ngoài ý muốn.


 


Sao tự nhiên người này lại từ Minh Xuyên chạy đến Định An, mà cũng chẳng báo cho cô một tiếng. Hai ngày nay cô vẫn luôn lo lắng, nghĩ không biết có phải nàng gặp chuyện gì rồi không, nếu không thì sao lại tự nhiên xin nghỉ phép.


 


Lâm Tự Thanh nghĩ một chút rồi mới nói: "Đến cũng được một lúc rồi."


 


Cách nói này quả thật hơi kỳ lạ.


 


Có ai lại nói "đến cũng được một lúc rồi" đâu chứ.


 


Khương Mẫn lập tức hiểu ra.


 


Chắc chắn không phải hôm nay nàng mới đến.


 


Là hôm qua sao?


 


Hay là từ khi nào rồi?


 


Nhớ lại ngày đó Lâm Tự Thanh từng nói: Em sẽ không làm chị khó xử đâu, chị yên tâm.


 


Trong lòng Khương Mẫn bỗng thấy thoáng xót xa.


 


Sao lại ngốc nghếch thế này chứ.


 


Đã đến tận Định An rồi, mà cũng chẳng thèm nói với cô một tiếng sao?


 


Nàng đã đến, chẳng lẽ cô lại không chịu gặp nàng sao?


 


Nhưng, Lâm Tự Thanh vốn dĩ luôn như vậy.


 


Lúc nào cũng lo nghĩ, chu toàn mọi điều vì cô.


 


Trong xe còn có tài xế, cũng không tiện nói gì thêm, cả hai đều im lặng.


 


Hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng khu chung cư.


 


Khương Mẫn xuống xe trước, đi phía trước, thuận miệng nói: "Đây là căn hộ trước kia trường phân cho mẹ chị, cũng hơi cũ rồi."


 


Lâm Tự Thanh bước chậm hơn nửa bước, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô.


 


Vẫn còn cảm giác... tất cả chỉ là ảo giác của mình.


 


"Đi chậm thế làm gì?"


 


Khương Mẫn dừng lại, nghiêng người gọi nàng.


 


"À... vâng."


 


Lâm Tự Thanh vội bước nhanh đến, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng xác nhận được tất cả là thật, không phải ảo giác của nàng.


 


Nàng chợt mỉm cười.


 


Khương Mẫn thu trọn nụ cười ấy vào mắt.


 


Sao mà dễ dỗ thế này... rõ ràng cô còn chưa nói gì?


 


Về đến nhà, Khương Mẫn mở cửa, lấy dép đi trong nhà đưa cho nàng: "Vào ngồi đi."


 


Lâm Tự Thanh khẽ đáp một tiếng, rồi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.


 


Khương Mẫn rót nước, bưng ly ra, thấy nàng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, cũng thấy buồn cười: "Đây. Uống nước đi."


 


"Vâng." Lâm Tự Thanh đón lấy, theo thói quen nói: "Cảm..."


 


Chữ "ơn" thứ hai còn chưa kịp thốt ra đã bị ánh mắt cảnh cáo của Khương Mẫn chặn lại.


 


— Khương Mẫn xưa nay không thích nàng quá khách sáo với mình.


 


Khương Mẫn ngồi xuống cạnh nàng, nhìn nàng uống nước, lại nhìn nàng đặt cốc xuống.


 


Người này cũng đã đến tận Định An rồi, thế mà gặp cô lại chẳng chịu nói một câu.



 


Bị cô nhìn chằm chằm, Lâm Tự Thanh thấy ngượng.


 


Đôi tai dần ửng đỏ.


 


Khương Mẫn nhìn vành tai đỏ bừng ấy, rồi nghiêng người lại gần, đầu ngón tay khẽ lướt qua má nàng, cố ý trêu chọc: "May mà vừa rồi không bị mái che cào trúng."


 


"Hả? Gì cơ?"


 


"Thì vừa rồi đấy. Có sẹo là chị sẽ không cần em nữa đâu."


 


Lâm Tự Thanh ngạc nhiên nhìn cô.


 


Vừa rồi cô nói gì?


 


Có sẹo thì không cần nàng nữa sao?


 


Thấy vẻ mặt lại hoảng hốt ngẩn ngơ của nàng, Khương Mẫn không trêu thêm nữa: "Được rồi, em ngồi đây chút đi. Chị vào phòng lấy chút đồ."


 


Lâm Tự Thanh dõi theo bóng lưng cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua gò má mình, rồi lại đưa lên sờ tai.


 


Biết rõ tất cả những điều này không phải mơ, nhưng lại ngỡ như đang trong mơ.


 


Khương Mẫn lục trong tủ tìm ra cái đệm lưng, rồi lại không nhịn được quay đầu nhìn ra phòng khách, khẽ mím môi cười.


 


Đầu gỗ. Gặp cô rồi mà cũng chẳng nói được mấy câu.


 


Thật là... lẽ nào bắt cô – một người lớn tuổi hơn – phải chủ động mở miệng nói mấy lời ướt át buồn nôn sao?


 


Thực ra... chính cô cũng không biết phải nói gì mới được.


 


Nhưng hai người đều không mở lời thì lại có chút ngượng ngùng.


 


Thôi thì tìm việc gì đó làm vậy.


 


Cô đặt đệm lưng sang một bên, lại bắt đầu thu dọn quần áo của mình.


 


Trưa mai rời nhà, chắc đến chiều tối là có thể về đến Minh Xuyên.


 


Đang nghĩ ngợi, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.


 


Cô quay đầu lại, thấy Lâm Tự Thanh đang đứng ở cửa, rất lễ phép và cẩn trọng giữ khoảng cách, chưa được chủ nhân cho phép nên không dám bước vào nửa bước.


 


Khương Mẫn hỏi: "Tuyết Tư nói em xin nghỉ hai ngày, hôm nay về à?"


 


Lâm Tự Thanh liếc nhìn đồng hồ treo tường theo phản xạ: "Vâng, chút nữa có vé xe. Còn ba tiếng nữa."


 


"Em có muốn nghỉ một chút không?"


 


"Vâng?"


 


"Nếu muốn nghỉ thì có thể vào phòng chị ngủ một chút."


 


"... Sao cơ?"


 


"Này, Lâm Tự Thanh." Khương Mẫn cười, giọng mang theo chút bất mãn, "Hôm nay chị nói gì, em cũng phải hỏi lại lần nữa à?"


 


Thấy cô làm ra vẻ hờn dỗi, Lâm Tự Thanh vẫn còn do dự: "Phòng?"


 


Dù sao thì đó cũng là không gian riêng tư của cô.


 


Nàng có thể vào không?


 


"Vào đi. Tự nhiên một chút."


 


Lâm Tự Thanh chậm rãi bước vào phòng.


 


Cả người như đang dẫm lên mây, ngay cả bước chân cũng nhẹ bẫng.


 


Cảm giác hạnh phúc dồn dập đến mức gần như muốn làm nàng ngất đi.


 


Đã từng có biết bao lần, nàng âm thầm buồn tủi. Tiếc nuối vì mình không thể hiểu được quá khứ của Khương Mẫn, ghen tị vì Ninh Nhu đã từng có mặt trong quá khứ ấy.


 


Thế giới của Khương Mẫn, với nàng mà nói, từng là cánh cửa không thể bước vào.


 


Nhưng ngay giây phút này, cánh cửa ấy đang mở rộng trước mắt.


 


"Ngồi đi, ghế hay giường đều được."


 


Khương Mẫn ném lại một câu như thế, rồi đi ra phòng khách tiếp tục thu dọn hành lý.


 


— Cô đã hoàn toàn để căn phòng của mình lại cho nàng.


 


Lâm Tự Thanh nhìn chiếc giường gọn gàng, sạch sẽ, nghĩ một chút, rồi chọn ngồi xuống trước bàn học.


 



 


Còn có một tấm ảnh... dường như là ảnh tốt nghiệp của Khương Mẫn.


 


Chỉ cần thoáng nhìn, nàng đã nhận ra Khương Mẫn ngay giữa đám đông.


 


Giống như trong tưởng tượng của nàng, Khương Mẫn mười mấy tuổi, buộc tóc đuôi ngựa cao, vầng trán đầy đặn, ánh mắt sáng ngời, mặc đồng phục cũng rất xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ và ấm áp.


 


Khương Mẫn thu dọn xong đồ lặt vặt trong phòng khách, quay đầu lại, nhìn thấy nàng nửa người dựa vào bàn, cười một mình, dường như vui vẻ vô cùng.


 


Đúng vậy. Lâm Tự Thanh vốn dĩ rất dễ vui.


 


Chỉ cần Khương Mẫn mỉm cười với nàng một chút, nàng có thể hạnh phúc rất lâu.


 


Nhưng... cô phải về lại bệnh viện rồi.


 


Trước khi xuất viện vào ngày mai, cô đã hẹn mẹ đi khám tổng quát. Một hạng mục được xếp vào lúc 3 giờ rưỡi chiều hôm nay.


 


Khương Mẫn bước nhẹ nhàng, lặng lẽ vào phòng mình.


 


Lâm Tự Thanh đang chăm chú xem tấm ảnh tốt nghiệp, khi ngẩng lên thấy cô đứng bên cạnh, khó tránh khỏi cảm giác chột dạ.


 


"Em tìm ra chị rồi à?"


 


"Tất nhiên! Hàng cuối cùng, bên phải cùng là chị."


 


Khương Mẫn khen nàng một câu: "Cũng khá thông minh đấy."


 


Lâm Tự Thanh dần yên tâm, ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười, trong đôi mắt đen láy là sự yêu mến không giấu diếm, không kìm được hỏi: "Khi nào chị về Minh Xuyên?"


 


Chỉ cần nói một câu như vậy, sự ngượng ngùng im lặng trước đó tan biến hoàn toàn.


 


Giữa họ vốn đã gần gũi.


 


Luôn là như vậy.


 


Khương Mẫn cảm thấy lòng mềm mại đến lạ, cô đưa tay lên, vuốt nhẹ má nàng: "Ngày mai là về rồi."


 


Bàn tay ấm áp áp vào má nàng.


 


Lâm Tự Thanh không thốt ra lời, cảm giác cả người như càng lịm đi.


 


"Nhưng, bây giờ chị phải đi rồi. Còn phải về bệnh viện."


 


"Tàu cao tốc còn sớm mà, đứng chờ ở ga cũng chán. Em có thể ở nhà lâu thêm một chút."


 


Nói đến đây, Khương Mẫn hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Mai gặp lại nhé."


 


Nói xong, cô đứng thẳng người, định ra ngoài.


 


Cô sợ nếu không đi ngay... sẽ không muốn rời đi nữa.


 


"Em..." Lâm Tự Thanh nắm lấy tay Khương Mẫn từ phía sau, như muốn giữ cô lại.


 


Khương Mẫn quay lại: "Hửm? Sao vậy em?"


 


Nàng khẽ chớp mắt: "Em có thể đi đón chị không?"


 


Khương Mẫn mỉm cười: "Chị ở Minh Xuyên đã hai mươi năm rồi, còn cần em đón nữa sao?"


 


Lâm Tự Thanh không nói gì, chỉ ngoan cố nhìn cô như vậy.


 


"Được." Khương Mẫn đành chịu thua, giọng không khỏi có chút chiều chuộng, "Em đi đón chị. Được chứ?"


 


Nghe được lời hứa hẹn ấy, Lâm Tự Thanh khẽ mỉm cười, nắm chặt tay cô không muốn buông. Nàng do dự một chút rồi cúi đầu, nhanh chóng hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.


 


Hình như vừa hôn xong còn thấy ngượng, buông đôi tay đang nắm lấy cô ra.


 


Khương Mẫn: "..."


 


Xong rồi. Cảm giác như gương mặt cô đang nóng lên


 


Người này nhìn thì lặng lẽ, ai ngờ... lại biết cách quyến rũ đến vậy.


 


Không biết là do tính cạnh tranh nổi lên hay lý do gì khác, Khương Mẫn cúi người, lại gần cô: "Sao thế, không nỡ xa chị sao?"


 


Mái tóc dài rũ xuống.


 


Một làn hương dễ chịu bay đến.


 


Lâm Tự Thanh giật mình, trong đôi mắt là gương mặt rạng rỡ bất ngờ gần lại, khóe môi khẽ mỉm cười dịu dàng, trong ánh mắt phản chiếu hình bóng của chính mình.


 


Nàng gần như không biết thở thế nào.


 


Tim đập thình thịch.


 


"Được rồi, nghỉ một chút ở đây đi." Khương Mẫn nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói trong trẻo vang lên bên tai nàng, "Ngoan nhé."


Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Story Chương 67
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...