Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 64

344@-

Ước định


*


Từ ga tàu cao tốc đến bệnh viện, trời đã tối.


 


Khi Khương Mẫn đẩy cửa bước vào, đã thấy Bùi Như Nghi đang gọi điện với Ninh Nhu. Bà nghiêng đầu nhìn thấy cô, hỏi ngay: "A Mẫn, Tiểu Nhu nói mấy hôm trước con bị ốm à?"


 


"Chỉ cảm nhẹ thôi ạ." Khương Mẫn cười, lắc đầu, "Em ấy sao vẫn giống hệt hồi nhỏ, chuyện gì cũng mách mẹ cả."


 


"Con đấy, ốm đau cũng chẳng chịu nói với mẹ." Bùi Như Nghi vừa lo vừa trách, "Chuyện gì cũng giấu trong lòng. Giá mà được một nửa sự quấn quýt của Tiểu Nhu thì mẹ mừng biết mấy."


 


"Vâng vâng, thế thì mẹ cứ gọi điện cho Tiểu Nhu nhiều vào. Mẹ vui thì con cũng yên tâm."


 


"Chỉ biết dỗ mẹ thôi." Bùi Như Nghi liếc cô một cái, rồi quay sang điện thoại nói: "Tiểu Nhu, lát nữa dì gọi lại cho con nhé."


 


Đợi bà cúp máy, Khương Mẫn quan sát mẹ.


 


Khí sắc trông khá tốt, có vẻ thời gian sau ca mổ hồi phục ổn.


 


Khương Mẫn khẽ thở phào.


 


"A Mẫn, nếu thật sự muốn mẹ vui lòng..." Bùi Như Nghi ngập ngừng, "Con cứ mãi lủi thủi một mình, bên cạnh chẳng có ai chăm sóc..."


 


Những lời này, trước đây bà đã từng nói. Khi đó Khương Mẫn còn trẻ, hay cứng đầu, phản bác rất gay gắt. Hai năm gần đây bà ít nhắc lại. Có lẽ vì lần này nằm viện, lại khó tránh khỏi lặp lại chuyện cũ.


 


Mẹ vẫn đang dưỡng bệnh, Khương Mẫn không muốn cãi lại trong bệnh viện, chỉ coi như không nghe thấy, liền chuyển chủ đề: "Để con bảo hộ lý về trước, tối nay con ở lại trông mẹ."


 


"Không cần đâu." Bùi Như Nghi vội nói, "Con vừa mới ốm sốt xong, về nhà nghỉ đi. Thiếu gì một hai đêm."


 


Khương Mẫn nghĩ ngợi rồi gật đầu.


 


Cơn ho của cô vẫn chưa dứt hẳn, đặc biệt ban đêm thường ho dữ, nói không chừng lại làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Bùi Như Nghi.


 


"Vậy... bên mẹ còn chuyện gì nữa không?"


 


Thấy dáng vẻ ủ rũ của con gái, Bùi Như Nghi cũng biết cô không muốn nói tiếp đề tài ban nãy, trong lòng vừa thương vừa xót: "Không có gì. Con về nghỉ sớm đi."


 


Khương Mẫn vâng một tiếng: "Vậy con đi trước."


 


Rời khỏi bệnh viện, Khương Mẫn ngẩng lên nhìn đồng hồ, mới tám giờ rưỡi.


 


Sớm hơn dự tính. Vốn định sẽ ở lại bên mẹ lâu hơn một chút.


 


Nhưng cô thật sự không muốn nghe những lời ấy nữa.


 


Đôi khi cô cảm thấy, kỳ vọng của mẹ đối với mình quá chia rẽ.


 


Khi còn nhỏ, bà mong cô học giỏi, mong có công việc ổn định, mong cô xuất sắc, có tiền đồ.


 


Về sau lại mong cô lấy được một người đàn ông gọi là "tốt", nếu có thể ở lại Định An với bà thì càng hay.


 


Những năm trước cô còn thấy khổ sở, không biết làm thế nào để không khiến mẹ thất vọng.


 


Nhưng giờ thì không.


 


Không ai sống là để gánh vác kỳ vọng của người khác cả.


 


Về đến nhà, Khương Mẫn tắm rửa xong, từ phòng tắm bước ra, chợt thấy trên điện thoại có hai dấu đỏ.


 


Có tin nhắn chưa đọc.


 


Cô lập tức nghĩ tới điều gì đó, mở WeChat... nhấn vào xem, hóa ra là Giang Tuyết Tư gửi đến, hỏi cô có rảnh không, có tiện nghe điện thoại không.


 


Cô bỗng thấy hụt hẫng.


 


Qua một lúc, Khương Mẫn gọi lại cho Giang Tuyết Tư.


 


"A Mẫn, về Định An rồi à?"



 


"Ừm. Vừa tới bệnh viện thăm mẹ, giờ mới về nhà nghỉ ngơi. Sao vậy, có chuyện gì không?"


 


"Cũng không có gì, chỉ là chuyện công việc thôi. Tuần trước bên tôi đã gửi bản nháp phim quảng bá văn hoá du lịch huyện Đông Lăng, phía Sở Văn hoá và Du lịch Đông Lăng muốn chúng ta bổ sung thêm nội dung, có thể sẽ phải cử người đi quay bổ sung. Tôi nghĩ nên để Tiểu Lâm với Mễ Duy đi, cậu thấy sao?"


 


"Tôi..." Khương Mẫn im lặng giây lát, "Cậu cứ hỏi ý kiến em ấy đi, xem em ấy có muốn đi không."


 


"Tiểu Lâm sao? Tôi hỏi hay cậu hỏi? Nếu cậu muốn em ấy đi, em ấy chắc chắn sẽ đi thôi."


 


Khương Mẫn sững người.


 


Đúng vậy. Lâm Tự Thanh... dường như sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô.


 


"Cậu hỏi đi. Nếu em ấy không muốn thì sắp xếp người khác. Tôi nghỉ trước đây."


 


"Được, dạo này cậu cũng mệt rồi. Bye bye."


 


Cúp máy xong, Khương Mẫn lại đọc sách một lúc, rồi mới chuẩn bị đi ngủ.


 


Tắt đèn, cô nằm xuống, trong bóng tối thật lâu vẫn chẳng sao chợp mắt được.


 


Cô nhớ lại câu nói khi nãy của Giang Tuyết Tư.


 


Từ ngày đông có tuyết rơi năm ngoái cho đến nay, khi thì nắng rực rỡ, khi thì mưa bụi lất phất của mùa xuân, Lâm Tự Thanh vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh cô.


 


Làm việc thì chăm chú nghiêm túc, dẫu có vất vả cũng chưa từng oán thán.


 


Nhiều lần, chỉ cần cô vô tình quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt Lâm Tự Thanh đang dõi theo mình.


 


Cô biết Lâm Tự Thanh thích bám lấy mình.


 


Có lúc cô chỉ cần mỉm cười với nàng một cái, hoặc khẽ nhéo má nàng, là gương mặt kia sẽ bừng sáng rạng rỡ, vui mừng đến mức như muốn viết to hai chữ "hạnh phúc" trên mặt, trong mắt trong lòng đều ngập tràn bóng hình cô.


 


Cô nhớ đến vô số khoảnh khắc.


 


Nhớ đến dáng vẻ Lâm Tự Thanh ngủ say dưới ánh đèn. Cô ngắm nhìn, rồi khẽ dùng đầu ngón tay chạm vào hàng mi ấy, trong lòng dâng chút ấm áp và dễ chịu.


 


Nhớ đến khung chat đã lâu chẳng có thêm dòng tin nhắn mới nào.


 


Khương Mẫn thậm chí không nhịn được mà nghĩ, hôm ấy... có phải chỉ là phút bốc đồng của nàng không?


 


Nhưng Lâm Tự Thanh vốn chẳng phải người bốc đồng.


 


Chỉ là, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?


 


Là khi ở Đông Lăng, hai người tay trong tay ngắm đèn hoa, hay khi trong thung lũng cùng nhau ngắm hoa đào... hay trong cái đêm mất điện ấy, trong vòng ôm tràn đầy mùi hương ẩm ướt, trong lành kia?


 


Có thể, còn sớm hơn nữa chăng?


 


Có phải là ngày hai người lặng lẽ nghe nhịp thở của nhau, cùng ngắm tuyết rơi không?


 


Hay là lúc cùng nhau xem pháo hoa đón năm mới?


 


Liệu... còn sớm hơn nữa sao?


 


...Chắc không phải là lúc nàng còn đang đi học đâu nhỉ.


 


Không biết.


 


Khương Mẫn nghĩ rất lâu nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời.


 


Nghĩ cũng chẳng ích gì. Thôi.


 


Cô không cố gắng tìm câu trả lời nữa.


 


Chỉ là, tâm trí trôi nổi, lại nhớ đến vô số chuyện.


 


Nhớ đến lúc hai người từng hẹn nhau, lần sau sẽ cùng xem một màn pháo hoa.



Nhớ đến lời cô đã hứa với Lâm Tự Thanh, khi hạt giống hoa từ Đông Lăng nảy mầm, lớn lên, sẽ chụp ảnh cho nàng xem.


 


Nhớ đến lời cô nói, khi cánh hoa kim ngân khô đi, đêm hè sẽ cùng nhau pha trà hoa.


 


Hóa ra...


 


Không hay biết, hai người đã từng hẹn biết bao nhiêu "sau này" như vậy rồi sao?


 


*


 


Lâm Tự Thanh nhìn thấy bức ảnh em gái gửi đến.


 


Bố nàng lại quay trở lại bệnh viện.


 


Chiều hôm đó, Lâm Thiến đến bệnh viện lập tức gọi điện cho nàng.


 


Lâm Tự Thanh chỉ nói vài câu ngắn gọn với bố, Lâm Tự Lập lặng lẽ nghe xong, không nói thêm gì, chỉ nói một câu: "Bố biết rồi, con yên tâm."


 


Sau khi gửi ảnh, có lẽ thấy nàng không trả lời, Lâm Thiến lại gọi điện.


 


"Chị ơi, bố đã yên tâm ở lại bệnh viện rồi. Ngày mai bọn em sẽ chụp CT đầu cho bố. Bố ngã trúng đầu, bọn em lo có thể bị chấn động nhẹ."


 


"Nếu có chuyện gì, em sẽ nói với chị ngay."


 


"Chị không cần về đâu nhé."


 


Lâm Tự Thanh: "Thật sự không cần chị về sao?"


 


"Không cần không cần! Thật mà, tin em đi!"


 


"Ừm. Tạm như thế đi."


 


Lâm Tự Thanh chuẩn bị cúp máy, thì lại bị Lâm Thiến gọi.


 


"À, chị, em còn có vài lời muốn nói với chị, nhưng không biết phải nói thế nào..." Lâm Thiến ngập ngừng, "Chị ơi, mong chị sau này chỉ sống vì bản thân thôi. Được không ạ?"


 


Lâm Tự Thanh: "Ừm?"


 


Câu nói đầu tiên đã nói ra khỏi miệng, dường như Lâm Thiến cũng có thêm chút can đảm, mở lời thận trọng: "Chị cứ xem như em lắm mồm nhé. Em, em chỉ muốn nói..."


 


"Chị thích người đó, chắc đã rất rất nhiều năm rồi đúng không? Không biết chị bắt đầu từ khi nào. Nhưng em cứ có cảm giác, bây giờ chị vẫn còn thích cô ấy."


 


"Hãy nói với cô ấy đi, được không?"


 


Lâm Tự Thanh im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Cảm ơn em, Thiến Thiến."


 


Cúp điện thoại, nàng lặng im suy nghĩ rất lâu.


 


Không biết bắt đầu từ khi nào sao?


 


...Quả thật, đã rất rất nhiều năm rồi.


 


Năm đó, nàng học năm hai đại học.


 


Bố nàng nghe lời các chú bác cùng làng, từ quê lên Minh Xuyên làm việc. Vào mùa nông nhàn, Lâm Tự Lập vốn ở nhà cũng làm thợ xây, nhưng ở Minh Xuyên công trình trả công cao hơn, nên ông cũng theo lên làm việc.


 


Lâm Tự Thanh chỉ từng đến công trường thăm bố một lần, một phần vì học quá bận, lại có vài công việc làm thêm, thực sự không có thời gian. Một phần cũng vì bố không cho nàng đi, bảo nàng tập trung học hành.


 


Nàng dự định sẽ đi sau khi hoàn tất kỳ thi cuối kỳ, ai ngờ chưa lâu sau, lần gặp bố tiếp theo, đã là ở bệnh viện.


 


—Một chú trong làng gọi điện báo cho nàng, Lâm Tự Lập bị người nào đó đẩy từ giàn giáo xuống công trường, gãy nhiều xương sườn, phải mổ ngay.


 


Đó là lần đầu tiên, cũng là duy nhất, nàng gọi điện cho Khương Mận vì chuyện nhà.


 


Bởi vì họ từng hứa với nhau, Khương Mận chỉ lo việc học cho nàng, không quản chuyện gia đình.


 


Nhưng nàng không có tiền. Bố lại phải nhập viện. Nàng bất lực.


 



 


Khương Mẫn hơi bất ngờ trước cuộc gọi của nàng: "Tiểu Lâm, sao thế?"


 


— Lâm Tự Thanh rất ít khi gọi cho cô, huống chi là vào thời gian làm việc ban ngày.


 


Lâm Tự Thanh mười chín tuổi cố gắng để giọng nói nghe bình thường: "Chị Khương Mẫn, em, bố em bị thương phải nhập viện. Em có thể mượn chị chút tiền được không?"


 


Mỗi từ nàng nói ra, lòng tự trọng của nàng lại bị dằn vặt, như sụp đổ thêm một phần.


 


Khương Mẫn hỏi: "Em đang ở bệnh viện nào?"


 


"Em, em ở Bệnh viện số ba."


 


Điện thoại lập tức bị cúp.


 


Đó có lẽ là một lời từ chối.


 


Nàng đã chuẩn bị sẵn cho mọi chuyện.


 


Có lẽ do nàng đã đưa ra yêu cầu quá đáng. Là lỗi của nàng.


 


Nàng ngồi trên băng ghế lạnh lẽo trong bệnh viện, một lần nữa căm ghét sự yếu mềm và bất lực của bản thân.


 


Hàng ngàn suy nghĩ vụt qua trong đầu nàng. Nhưng nàng sợ rằng mỗi lựa chọn phía sau đều có thể dẫn đến sai lầm. Nàng không dám, cũng không thể mạo hiểm một cách tùy tiện.


 


Có người đối tốt với nàng như vậy. Nàng còn chưa đáp lại được nửa ơn tình. Sao có thể tùy tiện liều lĩnh chứ.


 


Khóc thêm một chút thôi.


 


Khóc xong rồi, sẽ lau khô nước mắt, rồi tìm cách giải quyết.


 


Nhưng nàng khóc chưa lâu, đã có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Lâm Tự Thanh, khóc gì đấy."


 


Trong nháy mắt, nàng đã được ôm vào một vòng tay ấm áp.


 


Lồng ngực người ấy vẫn dập dồn dữ dội, như vừa vội vã chạy đến.


 


Lâm Tự Thanh trân trân nhìn cô, không dám tưởng tượng cô sẽ đến.


 


...Chứ đừng nói đến vòng ôm mà nàng không dám mơ ước từ trước đến nay.


 


Đó là sự dựa dẫm ấm áp mà nàng chưa từng có sau quãng đường dài tự đi một mình.


 


Khương Mẫn lau nước mắt cho nàng, lòng bàn tay mềm mại vuốt nhẹ má nàng, rồi lại ôm nàng thêm: "Không khóc nữa nhé. Chị ở đây mà."


 


Nói xong, cô lại khẽ thở dài, như tự nhủ: Em mới mười chín tuổi, còn nhỏ, chịu nổi bao nhiêu chuyện thế này sao.


 


Ca phẫu thuật hôm đó đã diễn ra suôn sẻ.


 


Khương Mẫn ứng trước một khoản tiền. Số tiền cụ thể Lâm Tự Thanh không nhớ rõ... sau khi nhận được lương và tiền bồi thường của Lâm Tự Lập, nàng sẽ trả lại.


 


Nhưng khoản tiền đó... cũng là Khương Mẫn giúp nàng đòi được.


 


Khi tình hình của bố ổn định, hôm sau, Lâm Tự Thanh đi hỏi rõ các chú bác đồng hương, người đẩy Lâm Tự Lập là cháu trai của chủ thầu.


 


Đối phương nhất quyết không nhận, nói rằng Lâm Tự Lập sơ ý.


 


Cũng vào lúc đó, nàng còn trẻ, chỉ là một cô gái mười tám, mười chín tuổi, một mình chạy tới công trường đòi công lý.


 


Đối phương tức giận, cầm cây gậy trên đất lên: "Con ranh này, không đi thì ông đây đập mày đấy."


 


Nàng bướng, cười lạnh: "Ông đánh đi."


 


Chú bác cùng quê ngăn nàng lại, bên kia cũng có người can ngăn.


 


Nàng không nghe lời khuyên, thái độ lạnh lùng sắc bén, bị thái độ côn đồ của đối phương làm bực tức, mở miệng nói sẽ đi tố cáo lên cơ quan chính quyền, sẽ tìm đến báo chí phơi bày.


 


Tình hình càng thêm hỗn loạn.



Người kia đỏ mắt, vung gậy một phát, bổ thẳng vào đầu nàng.


 


Nàng không kịp tránh.


 


"Lâm Tự Thanh!"


 


Có người từ phía sau ôm lấy nàng, xoay người, gắt gao bảo vệ nàng phía sau.


 


Cây gậy đập mạnh xuống —


 


Lâm Tự Thanh không nhớ sau đó làm sao rời khỏi đó, cũng không nhớ làm sao đến bệnh viện.


 


Chỉ nhớ tối hôm ấy ở bệnh viện. Màn che hạ xuống, bác sĩ kiểm tra cho Khương Mẫn, nói là chấn thương ngoài nhưng cũng không nhẹ, dặn cô phải nghỉ ngơi cẩn thận.


 


Chỉ nhớ đôi mắt mình ướt đẫm nước mắt, hết lần này lần khác nói: "Xin lỗi."


 


Chỉ nhớ đã thầm thề, nói khẽ rằng sẽ đối xử tốt với cô cả đời.


 


Chỉ cần cô muốn, nàng sẽ làm bất cứ việc gì cho cô.


 


Khi bác sĩ ra ngoài kê đơn, Khương Mẫn gọi nàng vào.


 


Khương Mẫn không trách nàng, chỉ bất đắc dĩ: "Sao lại nóng nảy thế. Em là con gái, cãi nhau với cả đám đàn ông, cũng không nghĩ đến an toàn của mình."


 


"Chuyện của bố em, chị sẽ nhờ bạn là luật sư giúp."


 


"Đừng lo quá."


 


"Giúp chị bôi thuốc nhé."


 


"...Vâng."


 


Lâm Tự Thanh kìm nén cảm xúc, cuối cùng lấy hết can đảm, nhìn rõ vết thương của Khương Mẫn.


 


Vết thâm dài màu xanh tím, có chỗ tụ máu, từ vai chạy xuống, gần như lan đến sống lưng gầy gò.


 


Người quay lưng lại với nàng, áo tháo hờ một nửa, làn da dưới ánh đèn trắng nõn như ngọc.


 


Mắt nàng chợt bị ánh sáng đốt nóng trong giây lát.


 


Hầu như không biết nên nhìn đâu, tay cầm bông gòn cũng chần chừ không dám hạ xuống.


 


Trong lòng vốn đầy rẫy cảm giác tội lỗi và tự trách. Nhưng khoảnh khắc ấy, một cảm xúc khác trào lên trong tim. Một ý nghĩ lóe lên, như sét đánh ngang tai.


 


Nàng thầm tự trách bản thân: Mày điên rồi.


 


Nhưng vừa tự trách, trong đầu nàng lại hiện ra vô số ký ức trước đây.


 


Rất nhiều năm qua đi, cô vẫn là điểm sáng duy nhất trong cuộc sống của nàng.


 


Mềm mại, mơ hồ, trào dâng rồi lắng xuống.


 


Nàng chờ đợi thư hồi âm từ cô, mong được đến Minh Xuyên học tập, mong gặp lại cô, mong cô đến trường thăm mình.


 


Cô sẽ mỉm cười nhìn nàng, vuốt má nàng, tặng nàng gấu bông và khăn quàng, dạy nàng chụp ảnh, cùng nàng đi dạo trong khuôn viên trường.


 


Nàng nhớ về một mùa thu nhiều năm trước.


 


Khoảnh khắc hoàng hôn rải ánh cuối ngày.


 


Khương Mẫn hơi cúi người, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt dịu dàng và bình thản, nhìn nàng thật lâu.


 


Đó là khởi điểm của định mệnh nàng.


 


...Nàng đã yêu cô một cách không còn cứu vãn từ lâu.


 


Nếu thời gian quay ngược, lặp lại một lần, một trăm, một nghìn lần.


 


Nàng vẫn sẽ, vấp ngã vào chính con đường ấy.


Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Story Chương 64
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...