Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Chương 55
352@-
Khoảng cách
*
Căn phòng nhỏ xanh thẫm mờ tối, như hòn đảo cô độc giữa biển sâu, tĩnh lặng và yên ả.
Thời gian dường như cũng ngưng đọng, thong thả trôi đi.
Chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ, rơi lộp độp, tí tách không ngừng.
Mãi đến khi hành lang vang lên một tràng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa:
"Đàn chị, chị có ở đó không?"
Là giọng của Mễ Duy.
Cô ấy đang ở ngay phòng bên cạnh, gõ cửa phòng làm việc của Khương Mẫn.
Khương Mẫn lập tức bừng tỉnh, thoát ra khỏi vòng tay Lâm Tự Thanh, như thể vừa choàng tỉnh từ một cơn mơ sâu.
Cô vén mái tóc dài hơi rối ra sau tai, khẽ mím môi, đứng dậy, nhìn Lâm Tự Thanh thật sâu, rồi cầm chiếc áo vest, vừa khoác lên vừa bước ra ngoài.
Lâm Tự Thanh nhìn theo bóng lưng cô.
Nàng biết hôm nay mình đã quá trớn, đã vượt qua ranh giới.
Đây là môi trường làm việc, không phải ở một nơi nào khác.
Nhưng nàng... chẳng thể kiềm chế được cảm xúc.
Liệu cô có ghét nàng không?
Nàng không biết.
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện.
"Đàn chị, chị đang nghỉ à?"
"...Ừ, chợp mắt một chút. Có chuyện gì sao?"
"À, những chỗ chị nhờ bọn em chỉnh sửa đã xong rồi. Chị không ở phòng họp, nên chị Tuyết Tư bảo em sang tìm chị."
"Không cần qua đó đâu, em cứ để vào thư mục chia sẻ đi. Chị sẽ xem trực tiếp trên máy tính ở văn phòng."
Khi tiếng bước chân của Mễ Duy dần khuất xa, Lâm Tự Thanh mới mở cửa phòng nghỉ nhỏ bước ra.
Khương Mẫn đứng trước cửa văn phòng, định bước vào, nhưng khi nghe thấy tiếng động của nàng, cô lại quay sang nhìn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rồi bước vào trong, khép cửa lại.
Tối nay cô không muốn quay lại phòng họp nữa.
...Vì Lâm Tự Thanh cũng ở đó.
Nhìn thấy nàng, khả năng cao là sẽ xao nhãng.
Mà xao nhãng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc.
Khương Mẫn lắng nghe tiếng mưa, ngẩn người.
Vành tai vẫn còn hơi nóng.
Liệu cô... đã tiến quá gần Lâm Tự Thanh rồi sao?
Mối quan hệ giữa hai người, dường như đang dần đi về... một hướng mà cô khó lòng hiểu nổi.
Có lẽ là vì, lúc mới quen, Lâm Tự Thanh vẫn chỉ là một cô bé mười bốn, mười lăm tuổi. Còn Khương Mẫn khi đó vừa sắp tốt nghiệp đại học, luôn xem nàng như một đứa trẻ con.
Sau này, khi Lâm Tự Thanh vào đại học ở Minh Xuyên, cô cũng đã đi làm được vài năm, nhưng Khương Mẫn vẫn giữ cách đối xử như vậy.
Dù giữa họ chỉ chênh nhau bảy tuổi.
Tâm lý ấy kéo dài cho đến tận bây giờ.
Khương Mẫn không nói ra, nhưng lại để tay lên ngực tự hỏi, thì ra với Lâm Tự Thanh, phần lớn thời gian, cô đều rất hay chiều chuộng.
Cô khẽ thở dài một tiếng.
Lâm Tự Thanh nhỏ hơn cô bảy tuổi là đúng, nhưng dù sao cũng đã là người trưởng thành. Trong khoảng ba, bốn tháng ngắn ngủi ấy, cô đã sớm nhận ra Lâm Tự Thanh cư xử rất chín chắn, điềm tĩnh lý trí, năng lực làm việc lại càng không phải bàn cãi.
Khương Mẫn nhíu mày, xoa nhẹ trán.
Cô chưa từng gần gũi với ai như vậy.
Cô và Tuyết Tư là bạn thân nhiều năm, cũng là tri kỷ. Với Ninh Nhu lại là tình cảm từ nhỏ đến lớn, nhưng chẳng mối quan hệ nào lại dính chặt như với Lâm Tự Thanh.
Khoảnh khắc vừa rồi giữa cô và Lâm Tự Thanh...
Khương Mẫn không muốn nghĩ tiếp nữa.
Đây là nơi làm việc, còn nhiệm vụ đang chờ đợi.
Nhưng cô... lại mặc cho Lâm Tự Thanh ôm chặt mình.
Khoảng cách giữa họ quá gần, gần đến mức khiến bản năng cô cảm thấy không quen.
...Hoặc nói chính xác hơn, cái cách cô như vậy khiến cô cảm thấy lạ lẫm với chính bản mình.
Có lẽ...
Khoảng cách giữa họ nên được giữ ở mức thích hợp hơn.
*
Sáng thứ Hai, Khương Mẫn đọc lại toàn bộ bản thảo một lần nữa, kiểm tra từng chi tiết nhiều lần, rồi kịp nộp đúng hạn trước khi hệ thống đóng.
Bản thảo nộp hôm nay, phải đến thứ Sáu mới có điểm sơ khảo, điều đó cũng có nghĩa là hai ngày này cuối cùng cô có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Qua sáu giờ chiều, nhóm Giản Minh đã rút về hết.
Chỉ còn lại họ, mọi người gần như kiệt sức, vừa cười ngớ ngẩn vừa than thở, nói chuyện thêm một lúc lâu, rồi mới lác đác rủ nhau đi chung xe về nhà.
Khương Mẫn đứng ven đường, dặn dò vài câu đi đường cẩn thận.
Cô quay lại, thấy Lâm Tự Thanh đứng một bên, cứ nhìn cô như đang chờ nói chuyện.
"Em chưa đi sao?"
"Ừm. Còn chị?"
"Chị cũng phải về rồi. Em đi cẩn thận nhé."
"Ừm."
Lâm Tự Thanh cảm nhận được khoảng cách mà cô cố tình duy trì, cũng không dám tiến tới nữa: "Vậy em đi trước."
Ánh mắt Khương Mẫn dao động, không nhìn nàng nữa: "Ừ. Nghỉ ngơi cho tốt."
Về đến nhà, Khương Mẫn lần đầu tiên không hề động tay chăm chút hoa cỏ, lăn ra ngủ mất.
Khoảng thời gian này cô gần như kiệt sức, không nhớ nổi bao nhiêu đêm liền thức trắng. Cô quá mệt mỏi.
Giấc ngủ kéo dài đến tận chiều thứ Ba.
Tối đó, cô đơn giản sắp xếp hành lý, sáng hôm sau lái xe về Định An.
Kể từ khi Bùi Như Nghi gọi điện lần trước, Khương Mẫn vẫn không yên tâm, quyết định trực tiếp về thăm nhà.
Ngày làm việc, đường vắng, cô xuất phát từ Minh Xuyên khoảng sáu, bảy giờ, về đến Định An đúng mười giờ.
Khu chung cư cũ, chỗ đậu xe ít, cô tìm tạm một chỗ ven đường.
Nhanh chân đi vào nhà, vừa gặp ngay một chị hàng xóm quen thuộc.
"Tiểu Khương à, mẹ em thế nào rồi?"
"Bà ấy thế nào ạ? Bà ấy không ở nhà sao?"
"Hả? Em không biết à? Mẹ em nằm viện mấy ngày rồi đấy!"
"...Cảm ơn. Em biết rồi."
Khương Mẫn nhanh chân bước về nhà, vừa đi vừa gọi điện cho mẹ.
Cuộc gọi nhanh chóng được nối.
"A Mẫn à, hôm nay không phải ngày làm việc sao, sao lại còn gọi điện cho mẹ?"
Khương Mẫn xách túi, lên tầng bốn, lấy chìa khoá mở cửa: "Mẹ, mẹ ở đâu thế?"
"Mẹ à? Mẹ ở nhà mà. Vừa tập thể dục buổi sáng về."
"Ở nhà à? Mẹ, con đang ở nhà đây."
Bùi Như Nghi dừng một lúc, thở dài: "Đứa nhỏ này, sao tự dưng lại về nhà vậy... Mẹ đang ở viện. Mấy ngày trước mẹ không được khỏe, tự đi kiểm tra một chút. Ban đầu định chờ kết quả xong rồi mới nói với con."
"Con đã nói rồi mà, nếu mẹ có chỗ nào không khỏe, đừng giấu con, sao mẹ lại..."
Khương Mẫn tức đến nghẹn lời: "Thôi, là bệnh viện số 2 đúng không? Con sẽ đến ngay."
Cúp điện thoại, cô tiện tay lấy một ít đồ vệ sinh cá nhân và quần áo để thay. Tối nay nhiều khả năng sẽ phải qua đêm ở bệnh viện, không thể tay không mà đến.
Bệnh viện số 2 gần đây, chưa đến nửa tiếng, Khương Mẫn đã tới phòng bệnh của mẹ.
Bùi Như Nghi đang chải tóc, thấy cô, chưa nói gì đã cười: "Mẹ là bệnh nhân, không được phép la rầy mẹ đâu."
"Mẹ giấu con đi nhập viện, giờ con còn chẳng được nói câu nào sao?" Khương Mẫn vừa giận vừa buồn cười, đặt túi xuống, lấy trái cây ra: "Ăn một quả táo nhé?"
"Táo ngon, được."
"Vâng, đợi chút ạ."
Khương Mẫn đi ra cửa, quay lưng lại, gọt táo.
Bùi Như Nghi nhìn dáng lưng cô, chậm rãi chải mái tóc bạc, chỉnh lại cổ áo, lau mặt, cố gắng để trông có tinh thần hơn.
Khương Mẫn gọt xong vỏ táo, cắt thành miếng nhỏ, nhìn mẹ từ từ ăn.
"Hồ sơ bệnh án đâu?"
"Dưới gối."
Khương Mẫn đáp một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Chút nữa, khi bà mệt và đi ngủ, cô mới cầm hồ sơ bệnh án đi tìm bác sĩ.
Bùi Như Nghi từ trước đã vất vả, công việc thì liều mạng, sau khi ly hôn một mình nuôi con gái, lại tiễn đưa cha mẹ, bận rộn đến mức cơ thể thường xuyên bị quá sức.
Tám chín năm trước, bà mắc ung thư vú, cũng đã trải qua một thời gian dài điều trị. Lần tái khám này, bác sĩ nói lại xuất hiện một khối u nhỏ, chưa biết là lành tính hay ác tính, kết quả vẫn chưa có.
Ngoài ra, bà còn có khá nhiều bệnh vặt khác.
Đường ruột, dạ dày, cột sống cổ, gan... đều phải kiểm tra toàn diện.
Từ thứ Tư đến thứ Sáu, Khương Mẫn chạy lên chạy xuống trong bệnh viện.
May mà tuần này công việc không nhiều, cô đã nhờ Giang Tuyết Tư sắp xếp, nói rằng cần ở nhà lo việc gia đình, mấy ngày này nghỉ phép năm.
Đến chiều thứ Sáu, cô mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi, uống nước.
Cô đang chờ kết quả kiểm tra.
Khương Mẫn nhìn tin nhắn WeChat. Không có tin mới.
Chỉ có hôm thứ Tư, Lâm Tự Thanh nhắn một tin hỏi thăm tình hình cô. Khi đó cô đang xếp hàng lấy thuốc, trả lời vỏn vẹn: "Không sao, lát nữa nói sau."
Lâm Tự Thanh đáp lại cô một biểu tượng "Ngoan ngoãn nghe lời".
Hai ngày sau đó cũng không nhắc gì thêm.
Khương Mẫn nhìn vào hộp thoại một lúc, rồi mới thoát ra, tắt màn hình.
Đến bốn giờ chiều, cô nhận được kết quả kiểm tra của mẹ.
Khối u mới xuất hiện là ác tính.
Với kết quả này, cô không quá bất ngờ.
Cả cô lẫn Bùi Như Nghi chắc hẳn đều đoán được. Nếu chỉ là u lành, mẹ cô không đến mức mệt mỏi kiệt sức như vậy.
Nhưng dù đã có dự đoán, trái tim vẫn cảm thấy nặng nề.
Cầm kết quả trên tay, Khương Mẫn còn chưa biết nói với mẹ thế nào, thì thấy có tin nhắn mới trong nhóm công việc.
Tin nhắn rất nhiều, bởi lần này kết quả điểm sơ khảo dự án đã được công bố.
Dự án của Giản Minh xếp thứ ba. Của họ... đứng áp chót, chênh lệch hẳn năm điểm.
Giản Minh tỏ vẻ tự mãn, còn nhắn trong nhóm: "Những người từng đi quay ở Minh Xuyên, có thể thu dọn đồ đạc rồi."
Câu nói vừa tung ra, Du Huỷ không nhịn được, lập tức cãi lại trong nhóm. Các trợ thủ thân tín của Giản Minh cũng nhanh chóng đáp trả.
Một nhóm làm việc vốn yên bình, giờ trở nên căng thẳng.
Cơn giông tố sắp kéo đến.
Khương Mẫn bấm thoát ra, xoa trán.
Lần này, điểm sơ khảo dự án chiếm 40%, điều đó có nghĩa là muốn lật ngược tình thế bằng thuyết trình trực tiếp sẽ rất khó. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể.
Ngoài ra, bên mảng tự truyền thông, Du Huỷ và Mễ Duy đã đăng tải hai tập video nhưng hiệu quả không tốt, cần nhanh chóng xác định đúng hướng đi, có thêm một thành tích nữa thì mới có khả năng thuyết phục Giản Yến Bình.
Nghĩ đến đó, Khương Mẫn mở nhóm làm việc nhỏ về buổi quay ở Đông Lăng, trong nhóm rất yên lặng.
Cô lại gọi điện cho Giang Tuyết Tư.
"A Mẫn, cậu thấy tin nhắn trong nhóm chưa?"
"Ừ. Tôi sẽ nói chuyện với mọi người. Bây giờ chắc họ cũng hơi khó chịu rồi."
"Ừm. Tôi gọi mọi người vào phòng họp trung, chúng ta mở một cuộc họp video ngắn nhé?"
"Được. Xong rồi cứ gọi video cho tôi."
Khương Mẫn nắm chặt báo cáo khám bệnh của mẹ, xuống lầu, tìm một chỗ yên tĩnh.
Giang Tuyết Tư rất năng động, nhanh chóng gửi lời mời video.
Cô nhấn nút nhận cuộc gọi.
Ở Minh Xuyên, phòng họp trung tâm.
Trên máy chiếu nhanh chóng xuất hiện gương mặt tươi tắn, điềm tĩnh.
Lâm Tự Thanh nhìn cô, chậm rãi siết chặt tay.
Chắc gia đình cô thật sự có chuyện rồi. Nếu không, với tính cách của cô, sao có thể không về ngay.
Bây giờ... chắc cô rất khó chịu.
Khương Mẫn chào mọi người: "Chúng ta nói chuyện ngắn gọn thôi."
"Mọi người, tôi đã biết về kết quả điểm sơ loại. Điểm sơ loại chiếm 40%, nhưng phần thuyết trình trực tiếp vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế. Vạn sự đều do con người, hiện tại không cần so đo với nhóm Giản Minh. Còn vài ngày trước thứ Sáu tuần sau, chúng ta tranh thủ thời gian, hoàn thiện sản phẩm của mình."
"Nhờ Tuyết Tư tìm hiểu xem các dự án đạt điểm cao ở vòng sơ loại có hướng đề tài như thế nào, nếu có thể, đồng thời tìm hiểu xem điểm trừ của chúng ta rơi vào những hạng mục nào."
"Nhờ Du Huy và Mễ Duy nhanh chóng tải lên video thứ ba của kênh tự truyền thông, đồng thời hỏi thêm Từ Dao về cách làm."
"Nhờ chị Hành cùng các đồng nghiệp phụ trách quay phim và hậu kỳ, rà soát lại toàn bộ nội dung video một lần nữa."
"Cuối cùng, rất xin lỗi, vì có việc gấp ở nhà, tôi không có mặt ở Minh Xuyên được. Chủ nhật tuần này tôi sẽ quay lại. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn."
Cô nói không nhanh, giọng rõ ràng và dứt khoát, vô tình khiến người nghe cảm thấy yên tâm.
Luôn là người hành động tỉnh táo, sáng suốt, khi cô nói xong, không nghi ngờ gì nữa, mọi người đều như được tiêm thêm một liều dũng khí.
Một vài người mắt đỏ hoe.
Lâm Tự Thanh nhìn gương mặt sáng rõ của cô, trong khoảnh khắc... thật sự muốn ở bên cạnh cô.
Nhưng nàng không thể. Nàng có tư cách gì để xuất hiện ở Định An chứ?
"Vậy chúng ta kết thúc ở đây, thứ Hai tuần tới gặp lại."
Khương Mẫn ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Cô tạm thời sắp xếp xong công việc, nhưng những cảm xúc bị dồn nén từ trước đến giờ lại trào lên. Cô nhìn xuống bản báo cáo kiểm tra đang cầm trong tay.
"Không sao đâu, sẽ ổn thôi." Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu bước lên cầu thang, vừa suy nghĩ cách nói với mẹ, vừa nhớ đến chuyện phải quay lại Minh Xuyên vào tuần tới.
Cô là người dù bị một cú đánh trực diện cũng vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Cô chưa bao giờ cho phép bản thân đắm chìm trong cảm xúc, cũng không bao giờ khóc. Bởi nước mắt chẳng giải quyết được gì, vậy khóc để làm gì.
Nhưng cho đến khi đi đến trước phòng bệnh, cô vẫn chưa nghĩ ra cách mở lời với Bùi Như Nghi.
Bởi cô không biết mẹ mình sẽ phản ứng ra sao.
Cô đẩy cửa ra, không ngờ Bùi Như Nghi đang đeo kính lão, tay cầm một tờ báo cáo đang xem.
Nghe tiếng mở cửa, Bùi Như Nghi ngẩng đầu, giọng điệu bình thản: "Vừa đúng lúc bác sĩ tới khám, mang cho mẹ một bản báo cáo."
Khương Mẫn đi đến, ngồi xuống bên giường bệnh: "Vậy chúng ta hẹn bác sĩ lịch mổ đi. Chúng ta sẽ làm phẫu thuật."
Vẻ mặt Bùi Như Nghi mệt mỏi, nhẹ giọng nói: "A Mẫn. Thực ra mẹ không sợ bản thân bị bệnh. Chỉ là nghĩ đến con cô đơn một mình, luôn không có ai chăm sóc, mẹ thực sự không yên lòng."
Khương Mẫn không ngờ mẹ lại nhắc lại chuyện cũ, hơi đau đầu, đành đổi đề tài, nhẹ nhàng nói vài câu linh tinh, dỗ mẹ ngủ, rồi mới ra ngoài tìm bác sĩ để hẹn thời gian phẫu thuật.
Bác sĩ thấy cô, có vẻ hơi ngạc nhiên: "Không phải mẹ cô đã nói rồi sao? Bà định làm phẫu thuật vào thứ Bảy. Muộn một chút cũng không sao, trong hai ngày tới vẫn còn phải làm thêm một số xét nghiệm."
Khương Mẫn chợt sững lại.
Đôi mắt cô thoáng ươn ướt.
Cô đã kể với mẹ về buổi thuyết trình dự án vào thứ Sáu tuần tới.
Vậy nên... Bùi Như Nghi không muốn làm gián đoạn công việc của cô, nên đã chủ động đặt lịch phẫu thuật trước với bác sĩ.
"Vâng. Cảm ơn bác sĩ. Tôi còn muốn hỏi thêm, sau khi phẫu thuật xong..."
"Việc này tôi cũng đã nói với mẹ cô rồi. Khối u ác tính, phải cắt bỏ ngay. Còn việc có lan ra hay không, phải chờ kết quả sau phẫu thuật."
Nghe đến "tình hình sau phẫu thuật"... không ngạc nhiên khi vừa rồi Bùi Như Nghi lại nhắc lại câu cũ.
Rời văn phòng bác sĩ, Khương Mẫn ngồi xuống ghế dài ở hành lang.
Dù đã là mùa xuân, nhưng mấy hôm nay trời cứ mưa gió liên tục, nhiệt độ giảm đáng kể. Gió lạnh thổi qua, không khí cũng se lạnh.
Cô nhìn vào bức tường trắng tinh, trầm ngâm.
Khương Mẫn bất chợt nghĩ đến Lâm Tự Thanh.
...Lúc này, cô thật sự muốn nghe nàng nói vài câu.
Cô chợt tự nhủ.
Nếu nàng ở đây, thật tốt biết bao.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Khoảng cách
*
Căn phòng nhỏ xanh thẫm mờ tối, như hòn đảo cô độc giữa biển sâu, tĩnh lặng và yên ả.
Thời gian dường như cũng ngưng đọng, thong thả trôi đi.
Chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ, rơi lộp độp, tí tách không ngừng.
Mãi đến khi hành lang vang lên một tràng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa:
"Đàn chị, chị có ở đó không?"
Là giọng của Mễ Duy.
Cô ấy đang ở ngay phòng bên cạnh, gõ cửa phòng làm việc của Khương Mẫn.
Khương Mẫn lập tức bừng tỉnh, thoát ra khỏi vòng tay Lâm Tự Thanh, như thể vừa choàng tỉnh từ một cơn mơ sâu.
Cô vén mái tóc dài hơi rối ra sau tai, khẽ mím môi, đứng dậy, nhìn Lâm Tự Thanh thật sâu, rồi cầm chiếc áo vest, vừa khoác lên vừa bước ra ngoài.
Lâm Tự Thanh nhìn theo bóng lưng cô.
Nàng biết hôm nay mình đã quá trớn, đã vượt qua ranh giới.
Đây là môi trường làm việc, không phải ở một nơi nào khác.
Nhưng nàng... chẳng thể kiềm chế được cảm xúc.
Liệu cô có ghét nàng không?
Nàng không biết.
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện.
"Đàn chị, chị đang nghỉ à?"
"...Ừ, chợp mắt một chút. Có chuyện gì sao?"
"À, những chỗ chị nhờ bọn em chỉnh sửa đã xong rồi. Chị không ở phòng họp, nên chị Tuyết Tư bảo em sang tìm chị."
"Không cần qua đó đâu, em cứ để vào thư mục chia sẻ đi. Chị sẽ xem trực tiếp trên máy tính ở văn phòng."
Khi tiếng bước chân của Mễ Duy dần khuất xa, Lâm Tự Thanh mới mở cửa phòng nghỉ nhỏ bước ra.
Khương Mẫn đứng trước cửa văn phòng, định bước vào, nhưng khi nghe thấy tiếng động của nàng, cô lại quay sang nhìn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rồi bước vào trong, khép cửa lại.
Tối nay cô không muốn quay lại phòng họp nữa.
...Vì Lâm Tự Thanh cũng ở đó.
Nhìn thấy nàng, khả năng cao là sẽ xao nhãng.
Mà xao nhãng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc.
Khương Mẫn lắng nghe tiếng mưa, ngẩn người.
Vành tai vẫn còn hơi nóng.
Liệu cô... đã tiến quá gần Lâm Tự Thanh rồi sao?
Mối quan hệ giữa hai người, dường như đang dần đi về... một hướng mà cô khó lòng hiểu nổi.
Có lẽ là vì, lúc mới quen, Lâm Tự Thanh vẫn chỉ là một cô bé mười bốn, mười lăm tuổi. Còn Khương Mẫn khi đó vừa sắp tốt nghiệp đại học, luôn xem nàng như một đứa trẻ con.
Sau này, khi Lâm Tự Thanh vào đại học ở Minh Xuyên, cô cũng đã đi làm được vài năm, nhưng Khương Mẫn vẫn giữ cách đối xử như vậy.
Dù giữa họ chỉ chênh nhau bảy tuổi.
Tâm lý ấy kéo dài cho đến tận bây giờ.
Khương Mẫn không nói ra, nhưng lại để tay lên ngực tự hỏi, thì ra với Lâm Tự Thanh, phần lớn thời gian, cô đều rất hay chiều chuộng.
Cô khẽ thở dài một tiếng.
Lâm Tự Thanh nhỏ hơn cô bảy tuổi là đúng, nhưng dù sao cũng đã là người trưởng thành. Trong khoảng ba, bốn tháng ngắn ngủi ấy, cô đã sớm nhận ra Lâm Tự Thanh cư xử rất chín chắn, điềm tĩnh lý trí, năng lực làm việc lại càng không phải bàn cãi.
Khương Mẫn nhíu mày, xoa nhẹ trán.
Cô chưa từng gần gũi với ai như vậy.
Cô và Tuyết Tư là bạn thân nhiều năm, cũng là tri kỷ. Với Ninh Nhu lại là tình cảm từ nhỏ đến lớn, nhưng chẳng mối quan hệ nào lại dính chặt như với Lâm Tự Thanh.
Khoảnh khắc vừa rồi giữa cô và Lâm Tự Thanh...
Khương Mẫn không muốn nghĩ tiếp nữa.
Đây là nơi làm việc, còn nhiệm vụ đang chờ đợi.
Nhưng cô... lại mặc cho Lâm Tự Thanh ôm chặt mình.
Khoảng cách giữa họ quá gần, gần đến mức khiến bản năng cô cảm thấy không quen.
...Hoặc nói chính xác hơn, cái cách cô như vậy khiến cô cảm thấy lạ lẫm với chính bản mình.
Có lẽ...
Khoảng cách giữa họ nên được giữ ở mức thích hợp hơn.
*
Sáng thứ Hai, Khương Mẫn đọc lại toàn bộ bản thảo một lần nữa, kiểm tra từng chi tiết nhiều lần, rồi kịp nộp đúng hạn trước khi hệ thống đóng.
Bản thảo nộp hôm nay, phải đến thứ Sáu mới có điểm sơ khảo, điều đó cũng có nghĩa là hai ngày này cuối cùng cô có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Qua sáu giờ chiều, nhóm Giản Minh đã rút về hết.
Chỉ còn lại họ, mọi người gần như kiệt sức, vừa cười ngớ ngẩn vừa than thở, nói chuyện thêm một lúc lâu, rồi mới lác đác rủ nhau đi chung xe về nhà.
Khương Mẫn đứng ven đường, dặn dò vài câu đi đường cẩn thận.
Cô quay lại, thấy Lâm Tự Thanh đứng một bên, cứ nhìn cô như đang chờ nói chuyện.
"Em chưa đi sao?"
"Ừm. Còn chị?"
"Chị cũng phải về rồi. Em đi cẩn thận nhé."
"Ừm."
Lâm Tự Thanh cảm nhận được khoảng cách mà cô cố tình duy trì, cũng không dám tiến tới nữa: "Vậy em đi trước."
Ánh mắt Khương Mẫn dao động, không nhìn nàng nữa: "Ừ. Nghỉ ngơi cho tốt."
Về đến nhà, Khương Mẫn lần đầu tiên không hề động tay chăm chút hoa cỏ, lăn ra ngủ mất.
Khoảng thời gian này cô gần như kiệt sức, không nhớ nổi bao nhiêu đêm liền thức trắng. Cô quá mệt mỏi.
Giấc ngủ kéo dài đến tận chiều thứ Ba.
Tối đó, cô đơn giản sắp xếp hành lý, sáng hôm sau lái xe về Định An.
Kể từ khi Bùi Như Nghi gọi điện lần trước, Khương Mẫn vẫn không yên tâm, quyết định trực tiếp về thăm nhà.
Ngày làm việc, đường vắng, cô xuất phát từ Minh Xuyên khoảng sáu, bảy giờ, về đến Định An đúng mười giờ.
Khu chung cư cũ, chỗ đậu xe ít, cô tìm tạm một chỗ ven đường.
Nhanh chân đi vào nhà, vừa gặp ngay một chị hàng xóm quen thuộc.
"Tiểu Khương à, mẹ em thế nào rồi?"
"Bà ấy thế nào ạ? Bà ấy không ở nhà sao?"
"Hả? Em không biết à? Mẹ em nằm viện mấy ngày rồi đấy!"
"...Cảm ơn. Em biết rồi."
Khương Mẫn nhanh chân bước về nhà, vừa đi vừa gọi điện cho mẹ.
Cuộc gọi nhanh chóng được nối.
"A Mẫn à, hôm nay không phải ngày làm việc sao, sao lại còn gọi điện cho mẹ?"
Khương Mẫn xách túi, lên tầng bốn, lấy chìa khoá mở cửa: "Mẹ, mẹ ở đâu thế?"
"Mẹ à? Mẹ ở nhà mà. Vừa tập thể dục buổi sáng về."
"Ở nhà à? Mẹ, con đang ở nhà đây."
Bùi Như Nghi dừng một lúc, thở dài: "Đứa nhỏ này, sao tự dưng lại về nhà vậy... Mẹ đang ở viện. Mấy ngày trước mẹ không được khỏe, tự đi kiểm tra một chút. Ban đầu định chờ kết quả xong rồi mới nói với con."
"Con đã nói rồi mà, nếu mẹ có chỗ nào không khỏe, đừng giấu con, sao mẹ lại..."
Khương Mẫn tức đến nghẹn lời: "Thôi, là bệnh viện số 2 đúng không? Con sẽ đến ngay."
Cúp điện thoại, cô tiện tay lấy một ít đồ vệ sinh cá nhân và quần áo để thay. Tối nay nhiều khả năng sẽ phải qua đêm ở bệnh viện, không thể tay không mà đến.
Bệnh viện số 2 gần đây, chưa đến nửa tiếng, Khương Mẫn đã tới phòng bệnh của mẹ.
Bùi Như Nghi đang chải tóc, thấy cô, chưa nói gì đã cười: "Mẹ là bệnh nhân, không được phép la rầy mẹ đâu."
"Mẹ giấu con đi nhập viện, giờ con còn chẳng được nói câu nào sao?" Khương Mẫn vừa giận vừa buồn cười, đặt túi xuống, lấy trái cây ra: "Ăn một quả táo nhé?"
"Táo ngon, được."
"Vâng, đợi chút ạ."
Khương Mẫn đi ra cửa, quay lưng lại, gọt táo.
Bùi Như Nghi nhìn dáng lưng cô, chậm rãi chải mái tóc bạc, chỉnh lại cổ áo, lau mặt, cố gắng để trông có tinh thần hơn.
Khương Mẫn gọt xong vỏ táo, cắt thành miếng nhỏ, nhìn mẹ từ từ ăn.
"Hồ sơ bệnh án đâu?"
"Dưới gối."
Khương Mẫn đáp một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Chút nữa, khi bà mệt và đi ngủ, cô mới cầm hồ sơ bệnh án đi tìm bác sĩ.
Bùi Như Nghi từ trước đã vất vả, công việc thì liều mạng, sau khi ly hôn một mình nuôi con gái, lại tiễn đưa cha mẹ, bận rộn đến mức cơ thể thường xuyên bị quá sức.
Tám chín năm trước, bà mắc ung thư vú, cũng đã trải qua một thời gian dài điều trị. Lần tái khám này, bác sĩ nói lại xuất hiện một khối u nhỏ, chưa biết là lành tính hay ác tính, kết quả vẫn chưa có.
Ngoài ra, bà còn có khá nhiều bệnh vặt khác.
Đường ruột, dạ dày, cột sống cổ, gan... đều phải kiểm tra toàn diện.
Từ thứ Tư đến thứ Sáu, Khương Mẫn chạy lên chạy xuống trong bệnh viện.
May mà tuần này công việc không nhiều, cô đã nhờ Giang Tuyết Tư sắp xếp, nói rằng cần ở nhà lo việc gia đình, mấy ngày này nghỉ phép năm.
Đến chiều thứ Sáu, cô mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi, uống nước.
Cô đang chờ kết quả kiểm tra.
Khương Mẫn nhìn tin nhắn WeChat. Không có tin mới.
Chỉ có hôm thứ Tư, Lâm Tự Thanh nhắn một tin hỏi thăm tình hình cô. Khi đó cô đang xếp hàng lấy thuốc, trả lời vỏn vẹn: "Không sao, lát nữa nói sau."
Lâm Tự Thanh đáp lại cô một biểu tượng "Ngoan ngoãn nghe lời".
Hai ngày sau đó cũng không nhắc gì thêm.
Khương Mẫn nhìn vào hộp thoại một lúc, rồi mới thoát ra, tắt màn hình.
Đến bốn giờ chiều, cô nhận được kết quả kiểm tra của mẹ.
Khối u mới xuất hiện là ác tính.
Với kết quả này, cô không quá bất ngờ.
Cả cô lẫn Bùi Như Nghi chắc hẳn đều đoán được. Nếu chỉ là u lành, mẹ cô không đến mức mệt mỏi kiệt sức như vậy.
Nhưng dù đã có dự đoán, trái tim vẫn cảm thấy nặng nề.
Cầm kết quả trên tay, Khương Mẫn còn chưa biết nói với mẹ thế nào, thì thấy có tin nhắn mới trong nhóm công việc.
Tin nhắn rất nhiều, bởi lần này kết quả điểm sơ khảo dự án đã được công bố.
Dự án của Giản Minh xếp thứ ba. Của họ... đứng áp chót, chênh lệch hẳn năm điểm.
Giản Minh tỏ vẻ tự mãn, còn nhắn trong nhóm: "Những người từng đi quay ở Minh Xuyên, có thể thu dọn đồ đạc rồi."
Câu nói vừa tung ra, Du Huỷ không nhịn được, lập tức cãi lại trong nhóm. Các trợ thủ thân tín của Giản Minh cũng nhanh chóng đáp trả.
Một nhóm làm việc vốn yên bình, giờ trở nên căng thẳng.
Cơn giông tố sắp kéo đến.
Khương Mẫn bấm thoát ra, xoa trán.
Lần này, điểm sơ khảo dự án chiếm 40%, điều đó có nghĩa là muốn lật ngược tình thế bằng thuyết trình trực tiếp sẽ rất khó. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể.
Ngoài ra, bên mảng tự truyền thông, Du Huỷ và Mễ Duy đã đăng tải hai tập video nhưng hiệu quả không tốt, cần nhanh chóng xác định đúng hướng đi, có thêm một thành tích nữa thì mới có khả năng thuyết phục Giản Yến Bình.
Nghĩ đến đó, Khương Mẫn mở nhóm làm việc nhỏ về buổi quay ở Đông Lăng, trong nhóm rất yên lặng.
Cô lại gọi điện cho Giang Tuyết Tư.
"A Mẫn, cậu thấy tin nhắn trong nhóm chưa?"
"Ừ. Tôi sẽ nói chuyện với mọi người. Bây giờ chắc họ cũng hơi khó chịu rồi."
"Ừm. Tôi gọi mọi người vào phòng họp trung, chúng ta mở một cuộc họp video ngắn nhé?"
"Được. Xong rồi cứ gọi video cho tôi."
Khương Mẫn nắm chặt báo cáo khám bệnh của mẹ, xuống lầu, tìm một chỗ yên tĩnh.
Giang Tuyết Tư rất năng động, nhanh chóng gửi lời mời video.
Cô nhấn nút nhận cuộc gọi.
Ở Minh Xuyên, phòng họp trung tâm.
Trên máy chiếu nhanh chóng xuất hiện gương mặt tươi tắn, điềm tĩnh.
Lâm Tự Thanh nhìn cô, chậm rãi siết chặt tay.
Chắc gia đình cô thật sự có chuyện rồi. Nếu không, với tính cách của cô, sao có thể không về ngay.
Bây giờ... chắc cô rất khó chịu.
Khương Mẫn chào mọi người: "Chúng ta nói chuyện ngắn gọn thôi."
"Mọi người, tôi đã biết về kết quả điểm sơ loại. Điểm sơ loại chiếm 40%, nhưng phần thuyết trình trực tiếp vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế. Vạn sự đều do con người, hiện tại không cần so đo với nhóm Giản Minh. Còn vài ngày trước thứ Sáu tuần sau, chúng ta tranh thủ thời gian, hoàn thiện sản phẩm của mình."
"Nhờ Tuyết Tư tìm hiểu xem các dự án đạt điểm cao ở vòng sơ loại có hướng đề tài như thế nào, nếu có thể, đồng thời tìm hiểu xem điểm trừ của chúng ta rơi vào những hạng mục nào."
"Nhờ Du Huy và Mễ Duy nhanh chóng tải lên video thứ ba của kênh tự truyền thông, đồng thời hỏi thêm Từ Dao về cách làm."
"Nhờ chị Hành cùng các đồng nghiệp phụ trách quay phim và hậu kỳ, rà soát lại toàn bộ nội dung video một lần nữa."
"Cuối cùng, rất xin lỗi, vì có việc gấp ở nhà, tôi không có mặt ở Minh Xuyên được. Chủ nhật tuần này tôi sẽ quay lại. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn."
Cô nói không nhanh, giọng rõ ràng và dứt khoát, vô tình khiến người nghe cảm thấy yên tâm.
Luôn là người hành động tỉnh táo, sáng suốt, khi cô nói xong, không nghi ngờ gì nữa, mọi người đều như được tiêm thêm một liều dũng khí.
Một vài người mắt đỏ hoe.
Lâm Tự Thanh nhìn gương mặt sáng rõ của cô, trong khoảnh khắc... thật sự muốn ở bên cạnh cô.
Nhưng nàng không thể. Nàng có tư cách gì để xuất hiện ở Định An chứ?
"Vậy chúng ta kết thúc ở đây, thứ Hai tuần tới gặp lại."
Khương Mẫn ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Cô tạm thời sắp xếp xong công việc, nhưng những cảm xúc bị dồn nén từ trước đến giờ lại trào lên. Cô nhìn xuống bản báo cáo kiểm tra đang cầm trong tay.
"Không sao đâu, sẽ ổn thôi." Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu bước lên cầu thang, vừa suy nghĩ cách nói với mẹ, vừa nhớ đến chuyện phải quay lại Minh Xuyên vào tuần tới.
Cô là người dù bị một cú đánh trực diện cũng vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Cô chưa bao giờ cho phép bản thân đắm chìm trong cảm xúc, cũng không bao giờ khóc. Bởi nước mắt chẳng giải quyết được gì, vậy khóc để làm gì.
Nhưng cho đến khi đi đến trước phòng bệnh, cô vẫn chưa nghĩ ra cách mở lời với Bùi Như Nghi.
Bởi cô không biết mẹ mình sẽ phản ứng ra sao.
Cô đẩy cửa ra, không ngờ Bùi Như Nghi đang đeo kính lão, tay cầm một tờ báo cáo đang xem.
Nghe tiếng mở cửa, Bùi Như Nghi ngẩng đầu, giọng điệu bình thản: "Vừa đúng lúc bác sĩ tới khám, mang cho mẹ một bản báo cáo."
Khương Mẫn đi đến, ngồi xuống bên giường bệnh: "Vậy chúng ta hẹn bác sĩ lịch mổ đi. Chúng ta sẽ làm phẫu thuật."
Vẻ mặt Bùi Như Nghi mệt mỏi, nhẹ giọng nói: "A Mẫn. Thực ra mẹ không sợ bản thân bị bệnh. Chỉ là nghĩ đến con cô đơn một mình, luôn không có ai chăm sóc, mẹ thực sự không yên lòng."
Khương Mẫn không ngờ mẹ lại nhắc lại chuyện cũ, hơi đau đầu, đành đổi đề tài, nhẹ nhàng nói vài câu linh tinh, dỗ mẹ ngủ, rồi mới ra ngoài tìm bác sĩ để hẹn thời gian phẫu thuật.
Bác sĩ thấy cô, có vẻ hơi ngạc nhiên: "Không phải mẹ cô đã nói rồi sao? Bà định làm phẫu thuật vào thứ Bảy. Muộn một chút cũng không sao, trong hai ngày tới vẫn còn phải làm thêm một số xét nghiệm."
Khương Mẫn chợt sững lại.
Đôi mắt cô thoáng ươn ướt.
Cô đã kể với mẹ về buổi thuyết trình dự án vào thứ Sáu tuần tới.
Vậy nên... Bùi Như Nghi không muốn làm gián đoạn công việc của cô, nên đã chủ động đặt lịch phẫu thuật trước với bác sĩ.
"Vâng. Cảm ơn bác sĩ. Tôi còn muốn hỏi thêm, sau khi phẫu thuật xong..."
"Việc này tôi cũng đã nói với mẹ cô rồi. Khối u ác tính, phải cắt bỏ ngay. Còn việc có lan ra hay không, phải chờ kết quả sau phẫu thuật."
Nghe đến "tình hình sau phẫu thuật"... không ngạc nhiên khi vừa rồi Bùi Như Nghi lại nhắc lại câu cũ.
Rời văn phòng bác sĩ, Khương Mẫn ngồi xuống ghế dài ở hành lang.
Dù đã là mùa xuân, nhưng mấy hôm nay trời cứ mưa gió liên tục, nhiệt độ giảm đáng kể. Gió lạnh thổi qua, không khí cũng se lạnh.
Cô nhìn vào bức tường trắng tinh, trầm ngâm.
Khương Mẫn bất chợt nghĩ đến Lâm Tự Thanh.
...Lúc này, cô thật sự muốn nghe nàng nói vài câu.
Cô chợt tự nhủ.
Nếu nàng ở đây, thật tốt biết bao.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Story
Chương 55
10.0/10 từ 36 lượt.