Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 54

498@-

Eo thon


*


Mưa xuân tầm tã.


 


Khương Mẫn đứng bên cửa sổ, nhìn những giọt mưa dưới mái hiên kết thành chuỗi, rồi "tách" một tiếng rơi xuống, bắn tung tóe thành từng vệt nước.


 


Trước đó, khi họ còn ở huyện Đông Lăng, thời tiết vô cùng đẹp, nắng vàng rực rỡ, xuân sắc ngập tràn.


 


Vậy mà vừa trở lại Minh Xuyên, trước là âm u suốt hai ngày, rồi mấy hôm gần đây lại bắt đầu mưa.


 


Những ngày mưa âm u luôn dễ khiến tâm trạng con người trùng xuống.


 


Mọi người sau khi trở về đã bận rộn gần hai tuần liền, đến giờ gần như chỉ còn gắng gượng ngồi trước máy tính, quầng thâm mắt rõ rệt, vừa ngáp vừa làm việc.


 


Thời gian này, họ đã hoàn thành bản thuyết minh dự án và video dự án, chỉnh sửa tới ba bốn lần.


 


Hôm nay là Chủ nhật, mọi người tụ tập trong phòng họp trung để cùng tăng ca thảo luận.


 


Ngày mai, thứ Hai, năm giờ chiều, hệ thống nộp hồ sơ dự án sẽ đóng lại, mà bây giờ đã là chiều Chủ nhật rồi.


 


Khương Mẫn đưa ra ý kiến chỉnh sửa cho bản cuối cùng, dự đoán phải sửa đến tối nay mới có thể chốt. Sang thứ Hai còn phải bổ sung thêm một số tài liệu chi tiết nữa, rồi mới coi như hoàn thành xong nhiệm vụ này.


 


Xét đây là dự án của chính quyền, lần này góc tiếp cận vẫn tương đối theo hướng chủ lưu, tập trung vào chủ đề "người nông dân mới" và "chấn hưng nông thôn", triển khai từ các phương diện như xây dựng diện mạo mới cho sản phẩm nông – phụ đặc trưng, truyền thừa văn hóa phi vật thể, và dòng chảy nhân tài quay trở lại trong quản trị nông thôn.


 


Ngoài ra, chủ đề cho các video tự truyền thông cũng đã được quyết định vài mục, chỉ là lúc này mọi người vẫn chưa có thời gian chuẩn bị.


 


Chuyện này đành tạm gác lại trước.


 


Tối qua Khương Mẫn gần như không ngủ, lúc này đầu óc nặng trĩu và choáng váng, nhưng không thể nghỉ ngơi.


 


Cô đang chờ bản chỉnh sửa cuối cùng được đưa ra.


 


Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.


 


Là cuộc gọi từ Bùi Như Nghi.


 


Khương Mẫn bấm nhận, vừa đi ra ngoài, vừa đứng ở hành lang nghe máy.


 


"Mẹ, có chuyện gì vậy?"


 


"À, A Mẫn à, mẹ không có chuyện gì đâu. Hôm nay Chủ nhật, ở nhà nghỉ ngơi chứ?"


 


"Con đang tăng ca. Trước đó con có nói với mẹ về dự án đăng ký kia, hạn chót là thứ Hai, nên hôm nay vẫn đang chỉnh sửa."


 


"À..." Bùi Như Nghi ngừng lại một chút, như mang chút cảm khái, "Đang tăng ca à..."


 


Khương Mẫn khẽ nhíu mày: "Mẹ sao vậy, có chuyện gì cần tìm con à? Là chuyện ở nhà hay mẹ thấy trong người không khỏe?"


 


"Không. Ở nhà mọi thứ đều tốt, mẹ cũng không thấy khó chịu gì."


 


"Thật chứ?"


 


"Thật mà, không có gì đâu. Chỉ là hơi chóng mặt một chút."


 


"Sao lại chóng mặt, bị bao lâu rồi, có cần đến bệnh viện khám không? Con..."


 


Khương Mẫn vẫn không mấy tin tưởng.


 


Tính tình của Bùi Như Nghi, mấy chuyện ốm đau lặt vặt sẽ chẳng dễ dàng nói với cô.


 


Cô không yên tâm, nên cứ phải hỏi đi hỏi lại để xác nhận.


 


"Được rồi được rồi." Bùi Như Nghi bật cười trách cô, "Mẹ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, con thì lúc nào cũng sốt ruột cả."


 


"Con sẽ về trong vài ngày nữa, rồi mình cùng đi bệnh viện kiểm tra nhé."


 


"Được, được, đợi con làm xong việc đã rồi hãy nói. À phải rồi, Tiểu Nhu dạo này thế nào? Con có gặp con bé không?"


 


"Dạo trước con đi công tác, chưa gặp được." Khương Mẫn liếc nhìn lịch, chợt nhận ra đã một tháng nay cô chưa gặp Ninh Nhu.


 


Trong ấn tượng của cô, dường như chưa bao giờ xa cách lâu đến thế.


 


Cô mở khung trò chuyện với Ninh Nhu mới phát hiện có một tin nhắn: Ninh Nhu hỏi cô có bận không, vậy mà cô quên mất không trả lời.


 


Xem lại lịch, tính ra thì đó chính là đêm hôm cô bị trật chân. Lúc đó bận rộn không kịp đáp lại, sau rồi cũng quên hẳn.


 


"Sao lại im lặng thế?"


 


"Không, chỉ là chợt nhớ ra, đã lâu rồi chưa gặp em ấy."


 


"Con đấy, nhớ chăm lo cho Tiểu Nhu nhiều hơn một chút. Gần đây con bé rất vất vả."


 


"Vâng, con biết rồi."


 


Cúp máy với mẹ, Khương Mẫn liền gọi cho Ninh Nhu.


 


Đầu dây bên kia phải thật lâu sau mới bắt máy.


 


Trong giọng nói của Ninh Nhu mang chút tủi thân: "Chị A Mẫn, cuối cùng chị cũng nhớ gọi cho em rồi à."


 


"Xin lỗi, khoảng thời gian trước chị đi công tác, đêm đó có chút việc nên quên trả lời em. Hôm đó em tìm chị có chuyện gì thế?"


 


Ninh Nhu lặng đi một lúc, rồi mới khẽ hỏi: "Hôm nay chị ở nhà hay ở ngoài vậy?"


 


"Chị đang ở khu công nghiệp, sao vậy?"


 


"Khu công nghiệp à. Vừa hay... hôm nay em cũng ở gần đó. Chút nữa em qua tìm chị nhé."


 



Ninh Nhu không nói rõ là chuyện gì, nhưng Khương Mẫn cảm thấy, hẳn là cô ấy có điều gì muốn nói với mình.


 


Khương Mẫn đứng ở hành lang, đưa mắt nhìn ra bầu trời xa xăm.


 


Trong lòng cô thấp thoáng một nỗi bất an, nhưng lại không sao xác định được nó bắt nguồn từ đâu.


 


Ra ngoài hít thở một lúc, cô quay lại phòng họp.


 


"Chị Mẫn, bên em sửa xong rồi, chị xem thử nhé?"


 


"Được, em để trong file chia sẻ đi."


 


Lâm Tự Thanh ngẩng đầu nhìn cô.


 


Lúc nãy nàng có nghe thấy cô nhận điện thoại, chắc là cuộc gọi từ nhà.


 


Không biết có chuyện gì, nhưng dường như cô đang có tâm sự.


 


Nàng muốn hỏi, nhưng hình như... lại chẳng có tư cách để hỏi.


 


Lâm Tự Thanh rũ mắt, khẽ thở dài một hơi.


 


...


 


Đến giờ cơm tối, Mễ Duy gọi cơm hộp cho mọi người.


 


Khương Mẫn không có mấy cảm giác thèm ăn, chỉ gắp qua loa vài miếng. Thấy mọi người vẫn đang ăn, cô lặng lẽ quay người, xuống lầu.


 


Ngoài cửa sổ, mưa đã ngớt.


 


Thỉnh thoảng vẫn còn lất phất vài hạt mưa nhỏ, cô đưa tay ra, một giọt rơi xuống lòng bàn tay, mát lạnh.


 


Mưa rất nhẹ, không che ô cũng chẳng sao.


 


Cô bước lên vài bước, định đi dạo một mình trong khuôn viên.


 


"Không mang ô à?"


 


Giọng của Lâm Tự Thanh vang lên từ phía sau.


 


Trong tay nàng cầm một chiếc ô dài màu xanh đậm, giơ lên lắc nhẹ.


 


"Đâu còn mưa nữa." Khương Mẫn ngoảnh lại nhìn nàng, "Sao em cũng xuống đây?"


 


"Muốn ra ngoài đi dạo một chút."


 


"Vậy cùng đi nhé."


 


"Ừ."


 


Khuôn viên rất rộng, cây xanh cũng nhiều.


 


Những hàng ngô đồng to lớn, cành lá vươn cao, đang bắt đầu ra lộc non.


 


Khương Mẫn ngẩn người nhìn những chiếc lá trong mưa xuân.


 


Lâm Tự Thanh lặng lẽ nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ yên lặng đi bên cạnh.


 


"Đi thôi." Khương Mẫn hoàn hồn lại, "Không thấy chán sao?"


 


"Không đâu. Vốn cũng chỉ là đi dạo, hít thở chút không khí thôi."


 


"Ngày mai nộp bản thảo xong, thứ Ba có thể nghỉ một ngày."


 


"Em không mệt lắm, chị nghỉ ngơi thì tốt hơn."


 


Khương Mẫn gật đầu: "Ừ, cũng cần nghỉ một chút. Thứ Tư chị còn phải về nhà một chuyến."


 


Nghe cô chủ động nhắc đến, Lâm Tự Thanh mới hỏi: "Về Định An à?"


 


"Ừ. Về thăm mẹ chị. Dạo này bà có vẻ không được khỏe lắm."


 


"Thế thì nên về xem sao. Nếu cần giúp gì, bất cứ lúc nào..."


 


"Không cần." Khương Mẫn nhẹ nhàng cắt lời, "Không muốn làm phiền mọi người."


 


Lâm Tự Thanh cúi đầu: "Vậy à..."


 


Nàng không kìm được cảm giác mất mát trong lòng.


 


Như bao lần trước vẫn thế.


 


Cái cảm giác bất lực, chẳng thể bước vào thế giới của cô.


 


Khương Mẫn vòng qua một vũng nước nhỏ trên mặt đất, không để ý đến vẻ mặt nàng.


 


Sắp đến cổng khuôn viên, họ tình cờ gặp Ninh Nhu.


 


Lâu ngày không gặp, Ninh Nhu trông gầy đi đôi chút, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng: "Chị A Mẫn, Tiểu Lâm, hai người mới tan làm à?"


 


"Không." Khương Mẫn cười khổ, "Tối nay vẫn còn việc."


 


"Vậy à..."


 


"Ừ, bọn chị vừa đi dạo quanh đây một vòng, giờ định quay lại. Muốn qua ngồi chơi không?"


 


"Được chứ."


 


Ninh Nhu đi cùng họ quay về.



Khương Mẫn đi giữa, Ninh Nhu bên trái, Lâm Tự Thanh bên phải.


 


Khương Mẫn hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy: "Dạo này thế nào? Công việc vẫn ổn chứ? Triệu Duyên còn đến tìm em không?"


 


"Công việc thì ổn. Còn Triệu Duyên..." Ninh Nhu ngập ngừng, cô ấy ngẩng mắt nhìn Lâm Tự Thanh một thoáng, như muốn ra hiệu rằng mình muốn nói chuyện riêng với Khương Mẫn.


 


Sắc mặt Lâm Tự Thanh bình thản, chạm mắt với cô ấy, rồi lặng lẽ dời đi.


 


Ninh Nhu thoáng bất ngờ.


 


Lâm Tự Thanh đối với cô ấy xưa nay luôn rất khách khí, tôn trọng, lại cực kỳ biết giữ chừng mực. Hôm nay sao lại như vậy...


 


"Triệu Duyên thế nào? Cậu ta lại quấy rầy em à?"


 


"Không có..."


 


Nói đến đây, Ninh Nhu chợt nhớ đến Giản Yến Bình theo bản năng.


 


Nhớ đến ánh mắt cô ấy nhìn mình. Ánh mắt như đang nhìn một con mồi, chan chứa h*m m**n chiếm hữu và kiểm soát.


 


Quãng thời gian này, Ninh Nhu không biết đã nghĩ lại về chuyện đó bao nhiêu lần.


 


Không còn ai đến quấy rầy cô ấy nữa, hiếm hoi lắm Ninh Nhu mới được trải qua sự yên tĩnh và bình ổn, thứ cảm giác an toàn mà đã rất lâu rồi cô ấy không có được. Cô ấy không có cách nào khống chế bản thân, đã có mấy lần muốn gọi điện cho Giản Yến Bình, nhưng rồi lại cố nén xuống.


 


Bởi vì cô ấy biết...


 


Khương Mẫn sẽ không thể chấp nhận được.


 


Cô ấy muốn tâm sự với Khương Mẫn.


 


Nhưng lại chẳng thể mở miệng. Viết ra cũng không được, gặp mặt... càng khó nói.


 


Khương Mẫn nhận ra sự chần chừ và dao động của cô ấy, nhưng không hiểu vì sao cô ấy lại dao động.


 


Cô ấy lúc nào cũng thế, tâm trí bất an, do dự, thiếu quyết đoán.


 


Khương Mẫn dừng bước, nhìn cô ấy, giọng dịu xuống: "Sao vậy, có chuyện gì thì nói cho chị nghe?"


 


Ninh Nhu siết chặt đôi tay, rồi lại buông lỏng: "...Không có gì. Em chỉ là..."


 


Lâm Tự Thanh đi cách họ hai bước.


 


Nàng nhìn khoảng cách giữa mình với hai người họ.


 


Khương Mẫn còn đang cân nhắc lời lẽ, định hỏi Ninh Nhu thêm vài câu, thì một tiếng sấm bất ngờ nổ vang.


 


Những hạt mưa to bằng hạt đậu tức khắc trút xuống ào ạt.


 


Ninh Nhu vội bật ô, muốn che cho Khương Mẫn.


 


Nhưng khi tán ô màu trắng ngà vừa nghiêng qua, thì một tán ô màu xanh đậm đã che phủ phía trên, chắn mưa cho Khương Mẫn kín mít.


 


Lâm Tự Thanh bước lên một bước: "Để tôi cầm. Mưa lớn quá, ô của chị nhỏ, che không nổi hai người đâu."


 


Ninh Nhu khựng lại.


 


Khương Mẫn ngẩng đầu, nhìn tán ô xanh đậm trên đầu: "May mà em mang ô ra, chị còn tưởng mưa tạnh rồi."


 


Lâm Tự Thanh khẽ đáp một tiếng, kéo nhẹ cánh tay cô: "Chị sang bên này đi, em cầm ô tay phải, che sẽ thuận hơn."


 


"Cũng được."


 


Khương Mẫn dịch sang bên phải nàng.


 


Lâm Tự Thanh ngoảnh sang trái, khẽ mỉm cười với Ninh Nhu.


 


Ninh Nhu từ từ siết chặt cán ô trong tay.


 


Mưa càng lúc càng nặng hạt.


 


Lâm Tự Thanh nghiêng ô, tán ô ngả hẳn sang phải.


 


Ba người cùng nhau quay lại văn phòng.


 


Khương Mẫn liếc nhìn đồng hồ: "Tiểu Nhu, hôm nay chị còn việc phải xử lý. Đợi vài hôm nữa xong việc rồi, mình sẽ nói chuyện."


 


Ninh Nhu mím môi khẽ đáp: "Vâng."


 


Vốn dĩ Khương Mẫn còn định nói thêm với Ninh Nhu vài câu, nhưng ánh mắt vừa liếc sang đã thấy ống tay áo bên trái của Lâm Tự Thanh ướt đẫm, từng giọt nước nhỏ xuống tí tách. Cô vội nói: "Áo em sao lại ướt hết thế? Vừa rồi dính mưa cũng không nói, mau đi thay đi! Không thì sẽ cảm lạnh mất."


 


"Em không mang thêm áo."


 


"Chắc là chị có áo dự phòng. Để chị đi lấy cho em."


 


"Thế này đi, Ninh Nhu, em ngồi đây một lúc, đợi mưa ngớt rồi hẳn về nhé." Khương Mẫn hoàn toàn quên mất vừa nãy mình còn định nói gì với cô ấy, "Chị lên trước đây. Hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp."


 


Ninh Nhu thấy sống mũi cay cay: "Được. Chị đi đi."


 


Cô ấy dõi mắt nhìn Khương Mẫn cùng Lâm Tự Thanh đi lên lầu, trong tai còn văng vẳng vài câu trách móc đầy quan tâm.


 


Ánh mắt cô ấy bám theo bóng lưng Khương Mẫn, từng bước không hề dừng lại, cũng chẳng ngoảnh đầu nhìn mình một lần.


 


Cô ấy mở chiếc ô nhỏ của riêng mình, bước vào màn mưa xối xả.


 


Lần đầu tiên, cô ấy cảm nhận được — thì ra Khương Mẫn lại xa cách mình đến thế.


 


*


 


"Trời ạ, không chỉ tay áo bị ướt, chỗ tóc này cũng ướt, giày chắc cũng ướt rồi đúng không?"



 


"Ừ, một chút thôi."


 


Lâm Tự Thanh chẳng mấy để tâm, ngược lại còn mỉm cười với cô.


 


"Còn cười nữa." Khương Mẫn trợn mắt lườm nàng một cái, đưa tay chạm vào lọn tóc ướt sũng của nàng, "Chưa kịp sấy gió, chỉ có thể lau tạm vậy."


 


"Không sao đâu, không cần sấy."


 


"Thật là, lớn thế này rồi, dính mưa rất dễ cảm lạnh, chẳng lẽ không biết à."


 


Nghe những lời trách móc ấy, khóe môi Lâm Tự Thanh khẽ cong lên, nụ cười lặng lẽ lan ra.


 


"Em chờ một chút." Khương Mẫn ném cho nàng một chiếc khăn, "Chị đi tìm xem có áo nào không."


 


Cô lục lọi trong phòng nghỉ khá lâu, xoay tới xoay lui đến nỗi mồ hôi thấm ướt lưng áo.


 


Cô tiện tay cởi chiếc áo khoác ngoài, treo lên lưng ghế.


 


Lâm Tự Thanh vừa lau khô tóc xong, ngẩng đầu lên liền ngây người.


 


Hôm nay Khương Mẫn mặc một bộ vest xám được cắt may vừa vặn, phong cách tối giản nhưng dứt khoát.


 


Bên trong là áo đen tay lỡ, dáng ngắn... ở bên hông khẽ để lộ một khoảng eo trắng nõn.


 


"Không thấy rồi, chắc ở văn phòng của chị, để chị qua đó tìm."


 


"...Vâng."


 


Cánh cửa phòng nghỉ "rầm" một tiếng khép lại.


 


Lúc này Lâm Tự Thanh mới hoàn hồn, đưa tay chạm lên má mình, thầm niệm mấy câu trong lòng... không được nhìn bậy, không được nhìn bậy.


 


Đây là phòng nghỉ của Khương Mẫn.


 


Cô từng đến đây một lần, khi đó là để chợp mắt.


 


Trời vẫn chưa tối hẳn.


 


Rèm cuốn màu lam nhạt đã thả xuống quá nửa, lúc hai người bước vào không bật đèn, ánh sáng ngoài trời len vào, nhuộm cả căn phòng bằng một gam xanh lạnh lẽo nhưng dịu dàng.


 


Tóc đã không còn nhỏ giọt nữa.


 


Chỉ có chiếc sơ mi vẫn ướt sũng, dính sát vào người, vô cùng khó chịu.


 


Nàng bắt đầu tháo khuy áo.


 


Một chiếc. Hai chiếc.


 


...


 


Khương Mẫn quay về văn phòng của mình, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm ra được một chiếc áo.


 


Đó là chiếc áo len xanh nhạt, mỏng, vốn dĩ mùa thu năm ngoái cô từng mang theo để chuẩn bị cho một đêm tăng ca. Sau đó công việc lại kết thúc sớm hơn dự kiến, mới mười một giờ đã về nhà, chiếc áo liền bị bỏ quên lại đây.


 


Cô vội cầm áo lên, bước nhanh sang phòng nghỉ, thuận tay đẩy cửa đi vào.


 


Khoảnh khắc tiếp theo, một tấm lưng trắng muốt, bả vai gầy mảnh, như đôi cánh bướm mỏng manh, lập tức rơi trọn trong tầm mắt cô.


 


"Xin... xin lỗi. Em đang thay đồ à."


 


Khương Mẫn vội dời mắt đi, luống cuống ném bừa chiếc áo lên giường.


 


Cô đưa tay ra khép cửa lại.


 


May mà giờ này hành lang không có ai đi ngang, cũng chẳng ai thấy được cảnh này.


 


Nhưng khi cửa khép kín rồi, Khương Mẫn lại thoáng ngập ngừng. Lâm Tự Thanh đang thay đồ, còn cô thì ở lại làm gì chứ?


 


Cô đành quay mặt nhìn chằm chằm vào bức tường trắng, im lặng chờ nàng thay xong.


 


"Không sao đâu." Lâm Tự Thanh đem chiếc áo ướt đẫm cởi xuống, đặt qua một bên, xoay nửa người lại, với lấy chiếc áo len xanh, bắt đầu mặc vào.


 


Khương Mẫn nghe tiếng sột soạt vang lên, tưởng là nàng đã mặc xong, nào ngờ lại nghe thấy giọng nói khe khẽ: "Chị giúp em một chút, được không?"


 


"... Gì cơ?"


 


"Lưng em còn ướt, áo kéo không xuống được."


 


Khương Mẫn buộc phải quay đầu lại nhìn.


 


Lâm Tự Thanh có khung xương to hơn một chút so với cô, mà chiếc áo này vốn đã nhỏ, lại là len ôm sát người. Lưng lại còn dính nước, vải áo bị ướt dính chặt, kéo thế nào cũng không chịu xuống.


 


Khương Mẫn đi đến, cũng ngồi xuống bên cạnh.


 


Lâm Tự Thanh đưa lưng về phía cô, gấu áo vướng lại ngay trên mép nội y.


 


Người này thật sự quá gầy.


 


Trước mắt là cả một mảng lưng trắng nõn, mảnh mai, làn da trắng mịn, tinh khiết đến mức khiến người khác không dám chạm vào.


 


Một giọt nước theo sống lưng chậm rãi lăn xuống.


 


Khương Mẫn ngẩn người, đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào giọt nước ấy, khẽ miết xuống theo đường cong xương sống.


 


Đầu ngón tay lướt qua phần lưng gầy gò, khẽ khàng mà lại khơi dậy một tầng run rẩy mỏng manh.


 


Lâm Tự Thanh lập tức cứng đờ.


 



 


Khương Mẫn sực tỉnh, chính bản thân còn bị cơn ma xui quỷ khiến kia làm chấn động, vội vàng nói: "Xin lỗi, chị..."


 


Cô làm sao vậy?


 


Tại sao... lại giống hệt một kẻ b**n th** thế này.


 


Thật sự bị sắc làm mờ mắt rồi sao...


 


Không đúng, từ này sao có thể dùng bừa bãi được!


 


"Xin lỗi, chị không nên... chị không nên..."


 


Nói đến nửa chừng, cô vội ngừng lại, suýt thì cắn trúng lưỡi.


 


Trêu chọc? Cái từ này làm sao có thể lỡ miệng nói ra được chứ?!


 


Chắc là do cả đêm qua thức trắng, đầu óc mụ mị hết cả rồi, nên mới nói năng loạn xạ thế này.


 


"Xin lỗi, chị không nên đùa giỡn lung tung." Khương Mẫn hít sâu một hơi, cố kéo lại chút lý trí, vội giúp Lâm Tự Thanh kéo vạt áo xuống, "Xong rồi."


 


Lâm Tự Thanh mới khẽ ngoảnh lại, ánh mắt nhìn về phía cô.


 


Ánh mắt vừa nhẫn nhịn vừa nóng rực, mơ hồ như đang lên án.


 


Khương Mẫn khẽ thở dài một tiếng.


 


Chắc là đắc tội với nàng rồi?


 


"Được rồi, là chị sai." Khương Mẫn đành phải tiếp tục nhận lỗi với nàng, thử nói: "Ôm một cái nhé, đừng giận nữa, được không?"


 


Lâm Tự Thanh mở to mắt, tim đập gần như mất kiểm soát, nhìn cô chậm rãi đổ người lại, giống như đang dỗ một đứa nhỏ, chủ động ôm lấy mình.


 


Khương Mẫn vỗ nhẹ lưng nàng: "Đừng giận nữa, được không?"


 


Lời vừa dứt, Lâm Tự Thanh đã vòng tay ôm lại, siết chặt lấy cô trong vòng tay mình.


 


Lại là như thế...


 


Lại là kiểu ôm dính lấy, quấn quít như lần trước.


 


Khương Mẫn khẽ thở dài.


 


Thật là, sao lại dính chặt lấy mình nữa rồi.


 


Hôm nay đúng là tự rước phiền phức vào thân.


 


Khương Mẫn vốn dĩ không thích tiếp xúc cơ thể với người khác.


 


Cô không thích mùi quá nồng, không thích mùi nước hoa, càng ghét mùi mồ hôi phảng phất trên người người khác vào mùa hè. Cô vốn nhạy mũi, hoàn toàn không chịu nổi.


 


Nhưng Lâm Tự Thanh thì không như vậy.


 


Vòng tay của Lâm Tự Thanh lại mát lành và tinh khiết. Có lúc mang theo hương chanh thoảng nhẹ, có lẽ là mùi sữa tắm trên người nàng, có lúc lại phảng phất hương cỏ cây, nhàn nhạt, dịu dàng, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.


 


Lâm Tự Thanh siết chặt lấy cô, ghì cô sát vào lòng mình, rồi khẽ nói bên tai:


 


"Ôm thêm một chút nữa, thì mới hết giận."


 


Khương Mẫn không đáp, chỉ khe khẽ "ừ" một tiếng.


 


Lâm Tự Thanh ôm cô rất chặt, lắng nghe hơi thở nhè nhẹ kia, cảm nhận được gò má cô ngay sát bên má mình, hơi thở phả ra dịu dàng như lan.


 


... Chỉ cần nàng hơi nghiêng đầu một chút thôi.


 


Nhưng nàng không dám.


 


Cũng không thể.


 


Bàn tay trái vốn chỉ đặt hờ trên eo Khương Mẫn.


 


Giờ phút này, ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng lướt trên làn da trắng mịn ấy.


 


Chẳng bao lâu, bàn tay ấy đã hoàn toàn phủ lên vòng eo mảnh mai.


 


Một tư thế chan chứa d*c v*ng chiếm hữu.


 


Ngón tay khẽ siết, như v**t v*, như chơi đùa.


 


Trong phòng vẫn tĩnh lặng.


 


Mà sự tĩnh lặng này, lại giống như một sự ngầm cho phép.


 


Khương Mẫn rất nhanh đã cảm nhận được nơi eo mình như bốc lửa.


 


Bản năng thúc giục cô khẽ bật ra một tiếng rên, nhưng Khương Mẫn cắn chặt đôi môi đỏ, cố kìm lại. Thế mà toàn thân lại bỗng chốc mềm nhũn, như chẳng còn sức lực, gần như hoàn toàn rúc gọn vào trong vòng tay của Lâm Tự Thanh.


 


Ranh giới và khoảng cách vốn dĩ luôn rõ ràng, giờ phút này lại như tuyết tàn gặp nước sôi, tan chảy rất nhanh.


 


Má kề má.


 


Nhiệt độ mềm mại, áp sát, phẳng lặng, nóng hổi.


 


Gần gũi đến mức gần như chẳng còn khoảng cách nào nữa.


 


Người này...


 


Mặt Khương Mẫn nóng bừng, hô hấp cũng chẳng ổn định. Cô thầm bực bội nghĩ: Sao người này lại thù dai đến vậy, chẳng phải chỉ là vừa rồi cô lỡ chạm vào lưng một chút thôi sao?


 


Đây là định trả lại gấp mười, gấp trăm lần à?


Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Story Chương 54
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...