Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 82: Phu nhân thật bản lĩnh

152@-

 
Ánh sao rực rỡ, gió đêm thì thầm, hoàng cung trong đêm khuya có một vẻ đẹp khó tả thành lời.


Cố Đình cùng Hoắc Diễm đi ra từ một góc, xung quanh yên tĩnh, mọi người sớm đã tản hết, nào còn có tiếng thì thầm trong đêm hay mưa tên đan chéo?


Hoắc Diễm cứ dính lấy Cố Đình không rời, ánh mắt thường xuyên lại liếc nhìn, mỗi lần dừng lại đều là môi cậu, rõ ràng đang nghĩ gì.


Cố Đình mặt lạnh, gạt tay hắn ra: "Không phải còn chuyện khác phải làm sao?"


Hoắc Diễm: ...


"Đã nhìn ra rồi à?"


Cố Đình mỉm cười: "Mang theo em thì bất tiện phải không?"


Hoắc Diễm gãi mũi: "Cũng có chút, chỗ ta sắp tới có thể không sạch sẽ lắm."


Bảo bối nhỏ tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy, hắn không muốn để cậu thấy bất cứ thứ gì dơ bẩn. Hơn nữa bản thân hắn hiện tại... nếu lại cứ ôm ôm cọ cọ với cậu, e rằng sẽ xảy ra chuyện.


Cố Đình: "Vậy ngài đi đi, em sẽ canh chừng cho."


Hoắc Diễm suýt nữa cười, muốn nói là em thì có thể canh cái gì? Nhưng thôi, đứng ngoài chờ vẫn hơn là trở về đại điện bị người khác quấy rầy. Dù sao nơi hắn muốn đến cũng không xa, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại.


"Vậy em ở đây, đừng đi đâu, ta sẽ quay lại nhanh thôi." Hoắc Diễm xoa nhẹ đầu Cố Đình, rồi quay người biến mất.


Cố Đình cũng không muốn về đại điện, đến giờ mặt cậu vẫn còn đỏ, máu nóng sôi trào, cảm giác kia vẫn chưa tan hết, thật sự cần gió đêm thổi cho mát.


Đang buồn chán, không biết làm sao xua đi cảm xúc này, cậu chợt thấy có người đi tới.


Một nữ nhân búi tóc gọn gàng, gương mặt ẩn chút sầu, nhìn vào khiến người ta thương xót. Rất quen thuộc — chính là người vừa gặp lúc nãy trong đại điện, còn có trò chuyện: Thi Nhã Nhàn.


Thi Nhã Nhàn thướt tha tiến lại gần, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Cố Đình thì nói: "Thật khéo, từ xa đã thấy có người ở đây, không ngờ lại là Cố công tử."


Cố Đình nghĩ thầm, chắc gì là trùng hợp thật. Cậu đứng đây đã một lúc, người ta từ xa thấy, lẽ ra phải tránh, vậy mà lại tiến thẳng đến. Như thế nào lại gọi là khéo?


"Phu nhân vẫn luôn tìm ta sao?"


Cậu nói thẳng, Thi Nhã Nhàn cũng không giả bộ được nữa, cười khổ: "Thật hâm mộ ngươi, sống tiêu sái tự tại, không như ta..." Giọng nàng ta thấp xuống, đầy ai oán: "Gả làm vợ lẽ, chỗ nào cũng không thể tùy ý."


Cố Đình: "Ngươi không biết sao?"


Thi Nhã Nhàn: "Biết cái gì?"


Khóe môi Cố Đình nhếch lên, cười như không cười: "Ta cũng là con vợ lẽ, trong nhà lại không chức không tước. Có được hôm nay, là vì ta không than trời trách người, không đem chuyện mình khó khăn đi kể khổ với người khác."


Lời này chẳng khác nào vả mặt. Thi Nhã Nhàn sao lại không nghe ra?


Nàng ta siết chặt khăn trong tay, cúi mắt: "Nam nhân và nữ nhân, rốt cuộc không giống nhau. Có việc ngươi làm được, ta lại không thể; có lời ngươi nói được, ta lại chẳng thể thốt ra."


Giọng tuy mềm mại, nhưng rõ ràng là đang trách Cố Đình — ngươi thì hiểu gì, nữ nhân vốn mệnh khổ, chỉ cần sống sót đã khó, nào có được như nam nhân, đi đâu cũng được, chơi gì cũng được.


Cố Đình cười: "Phu nhân có phải tự xem thường mình quá không? Thế sự quả thật gian nan, nhưng một người không sống nổi là do lòng mình yếu, chứ không phải hoàn cảnh. Tổ tiên Hoắc gia từng có một cô cô, là nữ tướng oai hùng, cầm quân ra trận, là gương cho binh sĩ, không kém gì nam nhân. Khi đó bà ấy mồ côi cha mẹ, đệ đệ nhỏ cần nuôi, trong nhà không ai chống đỡ, lên chiến trường còn bị mắng chửi thậm tệ. Thế nhưng bà ấy chịu đựng, rồi thành nữ tướng quân được mọi người kính phục. Nghe nói ở Giang Nam có một Nữ Thần Tài, tung hoành thương giới, chẳng ai dám cản trở, thậm chí nàng muốn dạy ai một bài học thì người ta chỉ biết chạy. Mà lúc đầu, nàng cũng phải gánh hàng với cha, vấp ngã không biết bao lần, mệt mỏi không kể xiết. Giờ đây nàng sống một mình, phu quân chưa cưới đã mất, vậy mà vẫn vững vàng. Phu nhân, tình cảnh của ngươi lẽ nào còn khó hơn họ? Ngoài các nàng, trong dân gian không biết bao nhiêu nữ tử nhờ cốt khí và kiên trì mà tự lập, phu nhân lại khổ hơn tất cả sao?"


Thi Nhã Nhàn cắn môi.


Cố Đình: "Người khác làm được, ngươi lại không, không phải vì ngươi không thông minh, mà vì ngươi lười. Ngươi do dự, thương hại bản thân, chỉ biết nghĩ mình đáng thương, sao không tìm nam nhân dựa dẫm? Ngươi rõ ràng biết còn có con đường khác, chỉ là sợ khổ, sợ mệt, sợ khó. Cho rằng dựa vào nam nhân, dựa tâm kế bò lên nhanh hơn, dễ dàng hơn nên mới bỏ cuộc."


Sắc mặt Thi Nhã Nhàn tái nhợt, không tự chủ lùi lại vài bước.



Lời này quá sắc bén, cũng quá chạm lòng. Cố Đình rõ ràng còn trẻ, sao lại nhìn thấu sự đời như thế?


Cậu đưa tay vào tay áo, mỉm cười: "Ta nói này Du phu nhân, lúc được áo cơm sung túc, hưởng thụ đủ điều thì không nói một câu, mà hễ bất mãn thì kêu khổ, gặp ai cũng kể lể đáng thương, chờ người khác thương hại. Nếu có bản lĩnh, hãy tự mình tạo nên một khoảng trời riêng khiến người khác ngưỡng mộ, bản thân cũng thoải mái."


Thi Nhã Nhàn cắn môi thật chặt. Nếu nàng ta làm được, sao giờ lại thành ra hèn mọn thế này?


"Được rồi, trước mặt ta thì khỏi cần diễn nữa." Cố Đình ngáp một cái, lười nhác nói: "Nói đi, tìm ta làm gì?"


Thi Nhã Nhàn chau mày, rất khó mở miệng, nhưng lại sợ cậu bỏ đi nên cuối cùng vẫn phải nói: "Ta muốn cầu xin Vương gia tha thứ, vừa rồi trong điện những lời ta nói... cũng là bất đắc dĩ."


Cố Đình giơ tay ngăn: "Khoan, muốn cầu hắn tha thứ thì tìm ta làm gì?"


Thi Nhã Nhàn: ...


Nàng ta xem như hiểu rõ, giảng đạo lý thì vô dụng, bởi Cố Đình còn giỏi giảng hơn. Xin lỗi cũng chẳng ăn thua, khóc lóc kể khổ lại càng vô ích... Cố Đình căn bản không phải kẻ thương hoa tiếc ngọc. Vậy chỉ còn cách đó thôi sao?


"Công tử không biết ta năm đó gặp phải chuyện gì... Con đường ta đi vốn dĩ đã khó hơn người khác." Nàng ta mắt đỏ hoe, nước mắt lấp lóe: "Năm đó ta cùng Vương gia ở chung hai ngày hai đêm. Vương gia là nam nhân, có thể dễ dàng quên hết, người khác nhắc tới nhiều nhất cũng chỉ nói một câu phong lưu. Nhưng ta... ta không có làm gì, chỉ là danh tiếng, hai chữ đó như ngọn núi lớn, đè ép đến nỗi ta thở không nổi."


Lời nói mập mờ, ẩn ý rõ ràng, ai nghe cũng hiểu.


Dù chưa từng nghe tâm sự trước đây, Cố Đình cũng chẳng thể hiểu lầm. Cậu nhiều lắm chỉ ăn dấm chua, chứ tuyệt đối tin tưởng Hoắc Diễm. Giờ đã biết ngọn ngành, càng chẳng thể có biểu tình mà Thi Nhã Nhàn chờ mong, thậm chí còn thấy buồn cười.


Nhưng...


Trong mắt cậu lóe sáng, trong lòng nảy ra ý tưởng, thuận lời đối phương mà hỏi: "Khó đến mức nào?"


Trong đáy mắt Thi Nhã Nhàn thoáng qua một tia mừng, rồi nhanh chóng nhíu mày u sầu: "Chuyện này..."


Trông như rất khó nói, nhưng Cố Đình biết, kỳ thực nàng ta rất muốn nói. Thế nên cậu không thúc giục, chỉ thong thả vung tay áo chờ.


Quả nhiên, nàng ta giả vờ một lúc rồi cũng mở miệng, nếu không, lỡ người ta không chịu nghe thì sao?


"Vì chuyện này, ta luôn bị người đời phê phán. Đến tuổi làm mai, chẳng nhà nào muốn nhận. Mấy mối hôn sự đều tan biến. Sau này dù có gả vào hầu phủ Nghi Xương, cuộc sống cũng khổ sở, bị mẹ chồng làm khó, chị em dâu chế giễu, hầu như ai cũng biết... ta cùng Vương gia... cùng Vương gia... hắn thấy thân thể ta, ta cũng thấy thân thể hắn..."


Trong lòng Cố Đình khẽ cười khẩy, ngươi tưởng là bị nhìn lén à? Khi còn nhỏ gặp thổ phỉ, áo quần lộn xộn, có lẽ vậy thì bị nhìn qua. Còn nói Hoắc Diễm thấy thân thể nàng ta... cậu cảm thấy đây là bịa đặt.


Thi Nhã Nhàn cố tình nói mập mờ, chính là để khiến cậu khó chịu.


Nhưng cậu lại là người dễ bị chọc tức sao?


Thi Nhã Nhàn nói rất nhiều, nào là gió thảm mưa sầu, nào là danh tiếng của mình ngày càng tệ đi, người khác thì trốn tránh mình, lại có mấy kẻ du thủ du thực đến hỏi cưới, nàng ta phải gian nan né tránh thế nào, bị người soi mói bắt bẻ ra sao, trong mấy bữa tiệc nhỏ thì mất mặt đến mức nào, rồi nàng ta đã chùm chăn khóc hai ngày hai đêm. Tất cả những điều này, chẳng qua là bởi vì Trấn Bắc Vương không để tâm.


"Ta chưa bao giờ trách Vương gia, cũng chưa bao giờ mong gì nhiều. Lần này đến cầu xin ngài ấy, thật sự không vì điều gì khác." Thi Nhã Nhàn nước mắt giàn giụa nhìn Cố Đình: "Chuyện cũ ngày đó đã bị khơi lại, tất cả mọi người đều biết rồi. Ta chỉ cầu xin Vương gia có thể thông cảm cho ta, nể chút tình cảm lúc ấy, đừng nhằm vào hầu phủ Nghi Xương, cho ta giữ lại chút thể diện, được không?"


Cố Đình khẽ nheo mắt.


Thi Nhã Nhàn muốn đâu chỉ đơn giản như thế. Oan có đầu, nợ có chủ, Hoắc Diễm vốn không phải người thích liên luỵ cả nhà ai. Ban đầu cũng không tính toán nhằm vào hầu phủ Nghi Xương, giờ thì hay rồi, tất cả lại thành ra bởi tình cảm mà thôi? Ngươi lấy đâu ra cái mặt lớn như vậy? Cùng ngươi xảy ra chút chuyện, danh tiếng của ngươi đã không hay, Vương gia thì có thể giữ được cái danh gì?


Nàng ta tính toán không phải cho hiện tại, mà là cho tương lai. Cố Đình thật không ngờ, nàng ta có thể bày trò đi xa đến vậy.


Mà những lời vừa rồi, thật đúng là có ý tứ.


Cố Đình nhếch môi cười lạnh: "Những khốn cảnh này, chẳng phải đều do chính ngươi tự chuốc lấy sao?"


Thi Nhã Nhàn sững sờ: "Cố công tử, ý ngươi là sao?"


Cố Đình nhìn thẳng: "Khi đó ngươi cũng chỉ mười một, mười hai tuổi." Cậu nhìn nàng ta, cân nhắc tuổi tác: "Nhiều nhất cũng mười ba, thân thể còn chưa trưởng thành, có thể cùng Vương gia xảy ra chuyện gì được? Cho rằng ta sẽ bị ngươi lừa ư?"


Thi Nhã Nhàn mặt cứng ngắc, nước mắt lưng tròng mà không rơi, xấu hổ cực độ.



Cố Đình tiếp lời: "Mấy lời than thân trách phận, sống không nổi kia, thực ra đều là thủ đoạn của ngươi? Mẹ ngươi và Vương gia từng có giao tình, ngươi lập tức lấy đó mà tô vẽ bản thân, gặp người hợp ý thì ám chỉ rằng ngươi và Vương gia từng thân thiết, sau này sẽ có lợi; không muốn gả cho ai thì lại ám chỉ Vương gia thích ngươi, hắn dám cưới ép thì tất sẽ bị báo thù. Có phải vậy không?"


Thi Nhã Nhàn lảo đảo, suýt ngã.


Cố Đình lại nói: "Ngươi trông có vẻ đáng thương, nhưng thực ra toan tính khắp nơi. Việc gả vào hầu phủ cũng là do ngươi tính toán? Ngươi là họ hàng xa bên ngoại của Trương gia, cũng không phải không nơi nương tựa. Sao cuối cùng lại chỉ gả cho một đứa con vợ lẽ? Là do Trương gia không vừa mắt ngươi, hay là khi ấy có sự cố ngoài ý muốn? Ngươi vốn tính kế nhắm đến người khác, chẳng hạn như... thế tử hầu phủ?"


Đồng tử Thi Nhã Nhàn co rút, gần như nghẹn thở.


Không cần thêm gì nữa, Cố Đình cũng rõ: "Xem ra ta đoán đúng rồi." Cậu cười khẩy, tiếc nuối: "Chơi lửa thì có ngày tự thiêu, làm việc phải cẩn thận."


Trong lòng cậu lại nghĩ, chẳng trách Hoắc Nguyệt từng viết thư nhắc nhở mình, còn nhắc khéo khéo như vậy. Một tiểu cô nương chưa lấy chồng thì khó mà nói thẳng, chẳng lẽ muội ấy từng nghe đồn gì?


Thi Nhã Nhàn này có khi từng gửi tin vớ vẩn đến phủ Trấn Bắc Vương, gây chuyện yêu đương linh tinh?


Cố Đình nheo mắt nhìn nàng ta một lúc, lại nghĩ đến Hoắc Diễm, cái tên Vương gia kia trông như chẳng biết gì... cũng không giống giả vờ. Dù có chuyện thật, e rằng cũng đã bị Thái Vương phi xử lý. Người như Thái Vương phi, đôi mắt nhìn thấu thế sự, sao lại bị một tiểu cô nương lừa được?


Cậu lại nhớ đến những lần nàng ta tiến cung bị phu nhân khác chèn ép, bỗng nhiên hiểu ra: "Khi tiến cung, ngươi bị chèn ép, có phải cũng là cố ý để ta nhìn thấy?"


Ban đầu bán thảm, tạo ấn tượng cho cậu, sau đó tiếp tục diễn để tăng vẻ đáng thương. Chỉ cần không phải kẻ sắt đá, tất sẽ động lòng. Một khi mềm lòng, sẽ bị nàng ta lợi dụng!


Thi Nhã Nhàn cúi đầu, xoắn khăn tay, không nói gì.


Cố Đình lạnh giọng: "Phu nhân bản lĩnh thật đấy, chuyện gì cũng tính trước, việc gì cũng lo xa. Hôm nay đến đây vốn có mục đích, chẳng phải đã nghĩ chắc chắn sẽ thành công sao? Ta không có mắt nhìn, làm phu nhân thất vọng, thật xin lỗi vậy!"


Thi Nhã Nhàn hoảng loạn: "Ta... ta không có..."


Trong lòng nàng ta hoang mang. Sao kết quả lại hoàn toàn khác với tưởng tượng? Rõ ràng nàng đã bỏ công sức, từng việc đều chắc chắn, còn hỏi thăm kỹ càng. Trấn Bắc Vương chỉ là trông hung dữ, chứ vốn không giết bừa người. Cố công tử chỉ trông ngạo mạn, chứ chưa từng vô cớ bắt nạt ai, lẽ ra đều là người tốt.


Những thủ đoạn ấy, vốn chỉ có tác dụng với người quân tử chứ không với kẻ tiểu nhân. Từ trước đến nay nàng ta luôn thuận lợi, sao hôm nay lại không dùng được nữa!


Cố Đình nhìn nàng ta, dung mạo thật sự không tệ, nhưng tâm tư thì bẩn thỉu, từng chuyện từng chuyện, khiến cậu – một nam nhân – cũng muốn nôn mửa, không chịu nổi.


"Chuyện quá khứ, ngươi lợi dụng lúc Vương gia không ở kinh thành, muốn nói thế nào thì nói, muốn lợi dụng thế nào thì lợi dụng. Nay Vương gia đã trở về, ngươi còn dám tính kế, sao có chuyện dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ coi phủ Trấn Bắc Vương đã chết rồi?"


Thi Nhã Nhàn liên tục lắc đầu, nước mắt rơi xuống: "Không... ta không có... ngươi đừng nói vậy..."


Cố Đình "à" một tiếng, cười lạnh: "Vậy sao? Dù gì cũng muốn ở lại kinh thành, phu nhân không thừa nhận cũng không sao. Ta với Vương gia tra một lần là rõ —— chẳng lẽ phu nhân mong ta tra to chuyện ra?"


Mắt Thi Nhã Nhàn lóe sáng, vừa khóc vừa cầu: "Thiếp thân... đúng là không quang minh chính đại, nhưng cũng chỉ có cách đó mới có thể sống vài ngày yên ổn. Thiếp thân làm tất cả chỉ là trong điều kiện hiện có, là sự lựa chọn duy nhất. Thiếp thân cũng không muốn hại ai, chưa bao giờ hại ai, xin ngài... thiếp thân xin quỳ xuống cầu ngài..."


Nàng ta nhấc váy định quỳ.


Tất cả toan tính đều bày rõ, vừa đáng ghét lại vừa đáng thương, nhưng ——


Cố Đình không động lòng: "Ta vì sao phải giúp ngươi?"


Thi Nhã Nhàn gần như không chịu nổi, thân mình loạng choạng: "Công tử lại có thể tuyệt tình đến vậy sao..."


Cố Đình không hề đưa tay đỡ, chẳng buồn có ý giúp.


Đến đây thôi, tất cả đã rõ ràng. Nữ nhân này tính nết thế nào, cậu đã nắm chắc. Cố Đình lười dây dưa, dứt khoát nói thẳng: "Từ nay về sau, ngươi hãy làm người cho tử tế, bớt nghĩ những chuyện không đâu. Đừng dây dưa với Vương gia, cũng đừng dây dưa với ta. Ta coi như đêm nay chưa từng gặp ngươi. Nếu còn dám giở trò, mơ tưởng đến Vương gia của ta nửa phần, để ta nghe thấy —— ta nhất định sẽ ra tay dạy dỗ ngươi, nghe rõ chưa!"


Mắt Thi Nhã Nhàn chấn động: "Ngươi..."


Cố Đình lạnh mặt: "Sao vậy, chưa từng thấy người như ta sao? Trong suy nghĩ của ngươi, nếu ngươi là ta, gặp phải khiêu khích thế này, nhất định sẽ chạy đến Vương gia khóc lóc kể khổ, giả vờ đáng thương, dùng đủ trò, để Vương gia càng thêm đau lòng, đúng không? Còn ta thì không. Ta mà thấy ai dám bắt nạt Vương gia nhà ta, tay ta sẽ ngứa ngáy, chỉ muốn tát cho một cái thật mạnh!"


Thi Nhã Nhàn run rẩy, giống như thật sự cảm nhận được cú tát ấy, đau từ mặt lan ra cả người.


Con đường này đã bế tắc.



Nhưng chưa đi được bao xa, nàng ta đã đụng mặt Hoắc Diễm.


Hoắc Diễm khoanh tay đứng tựa vào cột hành lang, không rõ đến từ khi nào, cũng không biết đã đứng đó bao lâu. Có lẽ những lời vừa rồi... hắn đều nghe được?


Không hiểu sao, lưng Thi Nhã Nhàn lạnh toát. Đặc biệt khi nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Vương gia, đầu gối nàng ta nhũn ra, lập tức quỳ sụp xuống!


Người này muốn giết mình! Thật sự muốn giết mình!


Hoắc Diễm ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng nhếch nhẹ: "Đã hiểu chưa?"


Thi Nhã Nhàn không hiểu, ngơ ngác ngẩng đầu.


Hoắc Diễm cười lạnh: "Ngươi chọc bổn vương thì không sao, bổn vương không thèm so đo với nữ nhân. Nhưng nếu ngươi dám không nghe lời em ấy, bổn vương sẽ không còn dễ nói chuyện đâu —— tất cả những gì ngươi đang có, những gì ngươi quý trọng, ngươi sẽ mất hết, kể cả mạng. Hiểu chưa?"


Thi Nhã Nhàn cảm giác cổ mình lạnh buốt như có lưỡi kiếm đặt lên, nào dám không gật đầu?


"Thiếp thân... thiếp thân hiểu rồi, sau này tuyệt đối không dám chọc vào Cố công tử nữa!"


Chớp mắt một cái, trước mắt nàng ta trống rỗng, ngẩng đầu thì bóng dáng Trấn Bắc Vương đã biến mất.


Thi Nhã Nhàn tay chân bủn rủn bò dậy, cảm thấy mình vừa đi một vòng qua Quỷ Môn Quan. Tất cả những mong chờ trong lòng, những tính toán nhỏ bé, nay đều hóa thành hư không. Nàng ta chẳng những chẳng được gì, còn tự mình nói ra những lời ấy trong điện, danh tiếng của nàng ta... căn bản không thể cứu vãn.


Trấn Bắc Vương sẽ không quan tâm, nàng ta cũng không thể nói bừa thêm nữa. Vậy sau này... phải làm sao đây?


Lần này đi dự yến trong cung, nàng ta quả thật đã sai lầm rồi.


......


Cố Đình nhìn thấy Hoắc Diễm, dĩ nhiên rất vui: "Đã về rồi? Chuyện đã xong chưa?"


Cậu không nhắc đến Thi Nhã Nhàn, Hoắc Diễm cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cậu, mười ngón đan xen: "Ừ, xong cả rồi."


Cố Đình: "Có thu hoạch gì không?"


Hoắc Diễm: "Ở điện Nguyệt Hoa, ta thấy một lão thái giám quen mặt, em và ta đều thấy rất quen."


Cố Đình biết hắn sẽ không nói bừa. Điện Nguyệt Hoa là tẩm cung của Vưu quý phi, làm sao Hoắc Diễm lại quen người ở đó? Nếu chỉ là người bình thường, Hoắc Diễm đã chẳng nói ra. Nói ra nghĩa là kẻ này không đơn giản, có lẽ trước đây bọn họ đã từng bàn tới.


Trong đầu loé sáng, Cố Đình lập tức nhớ tới một người: "Thái giám Lý Quý?"


Kẻ mang danh giám quân, đi cùng Vưu Đại Xuân đến Cửu Nguyên, nhưng chẳng hề làm tròn trách nhiệm giám quân, cả quá trình đều an toàn né tránh được đủ loại nguy hiểm, phần lớn thời gian tung tích không rõ, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.


Ánh mắt Hoắc Diễm lộ ra vẻ tán thưởng: "Không sai, chính là lão ta. Khi nãy chúng ta thấy hai người nói chuyện, lão ta là một trong số đó."


Cố Đình giật mình: "Vậy tức là lão ta là người của Vưu quý phi?"


Hoắc Diễm lắc đầu: "Cũng chưa chắc."


Trong cung toàn kẻ tâm cơ, đặc biệt là thái giám già đời, quen sống hai mặt, đổi chủ như cơm bữa, đều có cách sinh tồn riêng. Muốn hiểu rõ, phải điều tra thêm.


Cố Đình bỗng có một suy đoán táo bạo: "Chẳng lẽ là hoàng..."


Cậu chỉ tay lên trời.


Chẳng lẽ thứ đó, hoàng thượng cũng đang tìm?


Hoắc Diễm vẫn lắc đầu: "Chưa thể khẳng định, không có chứng cứ, khả năng nào cũng có thể."


Cố Đình khẽ động mũi, bỗng ngửi thấy mùi máu tanh, lập tức cảnh giác: "Ngài vừa làm gì vậy?"



Hoắc Diễm nâng tay áo, đưa lên ngửi: "Không sao, không phải ta bị thương. Ta vừa giết một mật thám của Bắc Địch, không thể để gã sống sót."


Cố Đình không kịp nghĩ sao trong hoàng cung lại có mật thám Bắc Địch, chỉ thấy lo lắng: hắn đã biết trước sự tồn tại của kẻ này sao?


Cậu gấp gáp: "Sao lại giết ngay, không bằng bắt lại để hỏi cung chứ!"


Hoắc Diễm cười: "Đã hỏi xong rồi."


"À vậy à." Cố Đình thở ra, nghĩ hỏi xong thì giết cũng được: "Nhưng việc này phải xử lý thế nào?"


Hoắc Diễm: "Không cần xử lý."


"Như vậy sao được?"


Cố Đình lại cuống lên, chẳng lẽ đời trước chính là vì chuyện này? Không được, cậu không thể để Hoắc Diễm gặp nạn, phải nghĩ ra cách an toàn hơn, hoặc tìm ai đó chịu trách nhiệm thay!


"Lúc ngài giết gã, có ai nhìn thấy không?"


"Không có."


Nếu không ai thấy, vậy đời trước vì sao... Nhưng cũng phải thôi, nơi này là hoàng cung, muốn ghép tội thì thiếu gì cớ? Chỉ e rằng năm đó không trừng trị Hoắc Diễm, mà vốn là cố tình chờ, không ngờ lại đúng dịp!


Vẫn là lý do cũ, ở nơi này, sự thật ra sao không quan trọng, quan trọng là kẻ cầm quyền nghĩ thế nào... Không cần rõ chân tướng, chỉ cần mấy vị trong hoàng thất không tìm phiền toái, hoặc đừng cho họ cơ hội gây phiền toái là được!


Phải làm sao đây...


Đang suy nghĩ thì Mạnh Trinh và Mạnh Sách bất ngờ xuất hiện.


Cố Đình có chút ngây người: "Sao các ngươi lại ở đây?"


Thấy Mạnh Sách cùng Hoắc Diễm gật đầu chào nhau, xem như chào hỏi, cậu lập tức hiểu ra, hai người kia đều biết võ công, giác quan nhạy bén, thường ngày chắc chắn có liên lạc, khẳng định có ám hiệu riêng, muốn tìm nhau thì tất nhiên sẽ tìm được.


Mạnh Trinh rất sốt ruột: "Đình Đình, ta phải nói với ngươi một chuyện!"


Cậu ta lạch bạch chạy tới, đem chuyện vừa rồi cùng ca ca nhìn thấy, nghe được, tất cả những gì liên quan đến Diêu mỹ nhân, kể lại cho Cố Đình nghe.


Cố Đình nghe xong, liên hệ từ trước tới nay, hiểu ra: "Diêu mỹ nhân?"


Chẳng phải chính là người lúc trước chẳng nói chẳng rằng, vừa tới đã giận dỗi với cậu sao? Đồng thời cũng là người do Vưu quý phi sắp đặt phía sau?


Cậu nói mà, cái màn khiêu khích kia vừa nhìn đã thấy giả tạo, ngu ngốc, chẳng có thành ý gì, thì ra là vậy.


Cậu chớp mắt, lập tức hiểu ý hai huynh đệ: "Đi, chúng ta đi xúi giục nàng ta!"


Mạnh Trinh có chút lo lắng: "Nàng ta có chịu nghe lời không?"


Cố Đình chẳng bận tâm: "Nghe hay không thì cũng chẳng thiệt thòi gì cho chúng ta phải không? Có phải thật sự định kết giao với nàng ta đâu."


Mạnh Trinh ngẩn người, rồi mới đập tay cái bốp phản ứng lại: "Đúng ha!"


Cố Đình xoa đầu đồng bọn nhỏ: "Diêu mỹ nhân hiện tại ở đâu, biết chứ?"


Mạnh Trinh gật đầu, giơ cái tay mập mập chỉ về một hướng: "Vừa rồi ta cùng ca ca thấy nàng ta, hình như đang chuẩn bị cái gì đó trong đình bên kia, thoạt nhìn thật đáng nghi..."


Mấy người Cố Đình đi qua, từ xa đã thấy đình kia, lập tức hiểu tại sao Mạnh Trinh lại nói khả nghi.


Trong hoàng cung, các đình hóng gió thường lớn hơn chỗ khác, cũng tinh xảo hơn rất nhiều. Nhưng dẫu có tinh xảo, thì cũng chỉ là đình thôi, nào có chuyện xung quanh lại che màn lụa mỏng, hơn nữa còn là màu hồng nhạt; bàn ghế trong đình bị dọn ra, thay bằng một cái giường trải đệm, bên trên còn bày bàn nhỏ, gối chăn lụa mềm mại, bố trí vừa êm ái vừa chu đáo khiến người ta rất muốn ngả lưng thử một lần.


Sao mà lại có cảm giác hơi hơi mờ ám vậy chứ?


Nữ nhân này rốt cuộc đang tính toán cái gì?
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 82: Phu nhân thật bản lĩnh
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...