Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 81: Ta thích em
181@-
Trong đại điện, rượu và tiếng nhạc tràn ngập.
Quả thật, Trấn Bắc Vương và Cố Đình đã thu hút phần lớn sự chú ý nên không mấy người để tâm đến Mạnh Trinh. Nhưng dù không nhiều, vẫn phải có vài người. Chẳng bao lâu sau khi hai người kia rời đi, đã có người đến mời rượu tiểu Vương gia, nói rằng nghe nói tiểu Vương gia thích sưu tầm dược liệu đặc biệt. Vừa hay hắn ta có một món bảo bối quý hiếm, muốn đưa cho tiểu Vương gia xem. Nhưng ở nơi này không tiện, nên hỏi tiểu Vương gia có muốn hẹn ra ngoài nói chuyện một chút không.
Bảo bối ư? Thứ tốt ư?
Trong lúc nghe đối phương khoa trương miêu tả, Mạnh Trinh mở to mắt, cái miệng nhỏ há ra, gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Được được, ta muốn xem bảo bối!"
Tiểu Vương gia vốn là người rất nghiêm túc và giữ chữ tín, đã đồng ý với người khác thì nhất định phải làm. Nên chẳng bao lâu sau, Mạnh Trinh đã rời bàn tiệc, bước ra khỏi đại điện.
Nhưng đi loanh quanh một hồi bên ngoài lại không thấy bóng dáng người đã hẹn.
"Ơ? Người đâu rồi?"
Mạnh Trinh đợi một lát, rồi quay lại con đường đi ra ban nãy, định gặp thử nhưng đi tới đi lui rất lâu vẫn không gặp được người đáng lẽ phải xuất hiện.
Tiểu Vương gia không vui, nhíu mày nhỏ hỏi hộ vệ phía sau: "Vừa rồi người nói chuyện với em, ca ca có thấy không?"
Hộ vệ Mạnh Sách: ...
"Không có."
Thực ra đây vốn là một trò dàn cảnh. Nhưng tiểu tổ tông này lại đi lạc. Người ta nói đi hướng đông, cậu vừa bước ra đã rẽ hướng tây. Đi đi dừng dừng, phương hướng thì toàn sai, cho dù có nghiêm túc thế nào cũng không thể nào gặp được người kia!
Tất nhiên, Mạnh Sách sẽ không nhắc nhở.
Đệ đệ nhíu mày, vò đầu bứt tai vẻ mặt rầu rĩ, trông lại càng đáng yêu.
Giọng Mạnh Sách nhàn nhạt: "Không tìm được thì thôi, có lẽ người ta vốn chỉ định lừa em chơi thôi."
"Sao có thể thế được! Thế mà lại gạt người!" Mạnh Trinh lập tức giận dữ, nắm chặt nắm tay nhỏ, mặt mày nghiêm lại: "Tên xấu xa kia, em phải đi mắng hắn ta!"
Nói rồi còn vừa đi vừa xắn tay áo, thoạt nhìn thật sự định gây chuyện lớn.
Đương nhiên là bị giữ lại.
Mạnh Sách bật cười: "Đường đường là tiểu Vương gia, không tiện ra mặt đánh người. Để thuộc hạ đi, nhẹ tay một chút, lặng lẽ thôi."
"Được nha được nha." Mạnh Trinh lập tức thả tay áo xuống, chớp mắt, cười gian như một con mèo nhỏ tinh quái: "Nhưng không được đánh chết đâu nha, đánh sưng một cục trên đầu là được, tốt nhất là trên trán, để hắn ta không biết ai làm!"
Ánh mắt Mạnh Sách thoáng tối lại, đưa tay xoa đầu cậu ta: "Ừ."
Dám giở trò trước mặt hắn ta, lừa gạt đệ đệ hắn ta, thì phải trả giá. Bảo bối ư? Thứ tốt ư? Đệ đệ hắn tamuốn xem bảo bối nào mà hắn ta lại không có?
"Trở về không?"
"Không cần, bên trong ồn ào quá, em muốn ngồi ở đây một lát."
Mạnh Trinh không muốn trở về đại điện, nhưng cũng hiểu chuyện, biết nơi này không thể tùy tiện lang thang nên cũng không đi xa, chỉ ngồi ở một đình nhỏ hóng gió.
Phải công nhận cảnh sắc trong hoàng cung thật không tồi: đình đài lầu các xen lẫn nhau, có cầu nhỏ nước chảy, có cây cối xanh biếc. Không biết người làm vườn đã dùng cách gì, mà ngay đầu xuân hoa đã nở rộ khắp nơi, cảnh trí rất đẹp.
Cậu ta vốn muốn yên lặng ngồi ngắm cảnh, không gặp ai nhưng người khác lại chủ động tới.
Bỗng nghe tiếng ngọc bội leng keng, một mỹ nhân dáng người uyển chuyển bước đến, xuyên qua hoa liễu mà đi. Từ xa đã nghe thấy cung nhân hành lễ:
"Tham kiến Diêu mỹ nhân."
Nghe có nữ quyến đến, vốn dĩ Mạnh Trinh định kéo ca ca tránh đi, nhưng vừa nghe cái tên đã đứng yên.
Cả đoàn Diêu mỹ nhân có lẽ không thấy họ, phía sau một cung nữ nhỏ giọng hỏi: "Mỹ nhân, vừa rồi người đắc tội Cố công tử cùng Trấn Bắc Vương, có phải là không hay lắm không?"
Mạnh Trinh vô cùng nhạy cảm với tên của đồng bọn mình, nhưng cậu ta không sợ người khác nhắc tới, chỉ sợ thực sự có chuyện. Đắc tội? Tại sao lại đắc tội? Thù oán gì sao?
Cậu ta nhẹ kéo tay áo ca ca, đôi mắt mở to đầy chờ đợi.
Mạnh Sách bất đắc dĩ, bàn tay to vòng qua eo, xoay người một cái, giấu cả hai vào sau lùm cây.
Lùm cây đủ rậm rạp, hương vị cũng tươi mát, nhưng lại không đủ kín, che thân hình hai người hơi miễn cưỡng. Mạnh Trinh ôm chặt lấy ca ca, sợ để lộ ra, hai cái đầu kề sát nhau, vai dựa vai. Chỉ cần Mạnh Sách hơi cúi xuống một chút...
Diêu mỹ nhân quả không hổ danh là mỹ nhân, dung mạo rất đẹp, lông mày yêu kiều, gương mặt diễm lệ, chỉ tiếc mặc y phục quá giản dị, có chút không xứng với danh hiệu này.
Mỹ nhân kia bước đi rất nhanh, chẳng thèm để ý, vừa đi vừa trừng mắt: "Ngươi nghĩ ta tình nguyện sao? Nhưng ta mà không làm vậy thì trong hậu cung này làm sao sống nổi? Con tiện nhân họ Vưu kia nắm được hoàng thượng, không cho chúng ta gặp thì thôi, ta vốn cũng không màng. Nhưng ta đã bước vào cung rồi, chẳng lẽ không muốn sống yên ổn? Thế mà ả ta cứ cảnh giác như vậy, rốt cuộc là sao?"
Nàng ta nghiến răng, hung hăng vò khăn: "Cũng là ta mạng tiện! Không có bản lĩnh bảo vệ bản thân, chỉ có thể nghe người khác sắp đặt!"
Cung nữ lo lắng nhìn quanh, nhỏ giọng: "Nhưng vị Cố công tử kia... trông không giống người dễ bị ức h**p."
Mặt Diêu mỹ nhân sa sầm: "Cho nên ta càng tức! Ai cũng có bản lĩnh, ai cũng lợi hại, còn ta thì bị coi như dễ bắt nạt nhất trong cả hoàng cung này đúng không!"
Cung nữ cúi đầu, giọng lí nhí: "Vậy... tiếp theo... chủ tử định làm gì?"
Diêu mỹ nhân tức giận: "Ngươi nói thử xem!"
Cung nữ im bặt, không dám nói nữa.
Diêu mỹ nhân hừ lạnh: "Làm thì e là vài ngày nữa ta sẽ bị Trấn Bắc Vương giết. Không làm thì đêm nay ta phải chôn thây trong giếng ở Tử Cấm Thành này!"
Căn bản là không có lựa chọn nào khác.
"Nhưng mà..." Diêu mỹ nhân cắn chặt môi: "Ta thấy Cố công tử rất xem trọng Vương gia, Vương gia cũng thật nể tình. Hai người bọn họ đều lợi hại như vậy, ta bên này chẳng có gì, làm không thành chuyện cũng bình thường thôi..."
Nghĩ vậy xong, nàng ta lại lắc đầu: "Không được, không được, ta nhất định phải làm cho bằng được! Trong nhà còn có một đứa nhỏ mới tập ăn, còn chưa trưởng thành, nếu ta chết rồi, nó chắc chắn sẽ chết yểu ngay!"
Làm! Nhất định phải làm! Còn phải làm cho thành công!
Hai mắt Diêu mỹ nhân bốc lửa, bước đi mạnh mẽ rời đi.
Mạnh Trinh nghe xong, ngẩng đầu nhìn ca ca, khoảng cách hai người quá gần, môi cậu như chạm vào mặt ca ca, lại như không.
Cậu ta còn chưa kịp hỏi thì ca ca đã mở miệng: "Muốn giúp nàng ta sao?"
Mạnh Trinh hơi do dự.
Mạnh Sách nhìn ra ngay. Đệ đệ tuy không có võ công, cũng chẳng hiểu nhiều chuyện, nhưng từ nhỏ đã rất nhạy cảm, trực giác cực kỳ linh, giống như động vật nhỏ trời sinh có bản năng. Cậu ta chạy trốn xa như vậy mà còn không bị kẻ xấu bắt đi, chính là nhờ vào trực giác này. Đã vậy, nếu đệ đệ không cảm thấy người kia quá xấu, thì chắc chắn sẽ không làm hại cậu ta.
"Ở trước mặt ca ca, đừng có e dè, nghĩ gì thì nói ra, được không?"
Mạnh Trinh lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm... Hoàng cung chỗ này phức tạp quá, em không dám tùy tiện quyết định. Nhỡ đâu vị mỹ nhân kia không cảm kích, sau lại muốn trả thù chúng ta thì làm sao?"
"Vậy thì nói cho Cố Đình bọn họ biết, để họ tự mình chọn. Họ đều thông minh, chắc chắn sẽ chọn con đường tốt nhất cho bản thân." Mạnh Sách khẽ chạm trán vào trán đệ đệ.
Mạnh Trinh lập tức yên tâm: "Ừm! Đình Đình thông minh nhất!"
Không khí lại tĩnh lặng. Hai người chuẩn bị đi ra thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ.
"Ưm... Nhẹ thôi... Ngươi thật là..."
Mạnh Trinh chớp mắt: "Lại, lại có người tới sao?"
Tiếng động lần này từ hướng ngược lại với Diêu mỹ nhân khi nãy, còn hẻo lánh hơn. Cậu ta tò mò quay đầu nhìn, nhưng bất ngờ bị tấm màn lụa từ đâu đó che lên mắt: "A a a ca ca, em không thấy gì hết!"
Mạnh Sách giật tấm màn trong đình, phủ lên đầu đệ đệ, ánh mắt lạnh băng quét qua góc tường nơi có thứ bẩn thỉu đang nhìn lén, ôm chặt đệ đệ nhảy ra ngoài.
"Không có gì, chỉ là gió hơi mạnh thôi."
Đây là hoàng cung, thủ vệ nghiêm ngặt, những chỗ khuất như vậy thường không có chuyện nguy hiểm gì quá lớn nên Mạnh Sách không dùng khinh công, chỉ ôm chặt đệ đệ chạy nhanh ra ngoài.
Gió tuy lớn nhưng có hạn, màn lụa sắp rơi xuống ——
Mà cặp mắt dơ dáy kia vẫn còn nhìn lén.
Mạnh Sách sốt ruột, cúi đầu, cách qua màn lụa, hôn lên mắt Mạnh Trinh.
Mạnh Trinh hoàn toàn không hiểu gì, chỉ thấy trên mắt ấm ấm, ngứa ngứa, mềm mềm như bông, giống như khi còn nhỏ ca ca hay mình cậu vậy.
"Ca ca?"
Mạnh Trinh lo lắng, nhưng sức lực thế nào cũng không kéo nổi màn lụa.
Mạnh Sách không nói gì, chỉ ôm chặt cậu ta mà đi.
Mạnh Trinh càng lo, lại ra sức gỡ màn, cuối cùng cũng kéo xuống được —— nhưng trước mắt lại tối đen!
Mạnh Sách đã đưa tay che mắt cậu: "Ngoan nào, được không?"
"Ca ca..." Mạnh Trinh không thấy nguy hiểm, nhìn dáng vẻ ca ca cũng không giống đang nguy hiểm, nên hơi yên tâm. Nhưng rồi lại thấy thẹn thùng: "Ca làm gì vậy..."
Đi đến một góc yên tĩnh, không còn ai hay thứ bẩn nào nữa, Mạnh Sách mới buông tay: "Chỉ nhìn ca ca thôi, không tốt sao?"
Đôi mắt đã thấy sáng trở lại, Mạnh Trinh nhìn quanh, chẳng thấy gì, cuối cùng lại nhìn về phía ca ca: "Ca ca sao vậy?"
Mạnh Sách không trả lời, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm, trong lòng mây cuồn cuộn.
Mạnh Trinh đỏ mặt, ca ca đúng là người đẹp nhất trên đời! Thật đẹp trai, hiên ngang, lại có khí thế chinh chiến, thật là nam nhân mười phần! Cậu ta thật muốn trở thành người như ca ca, đáng tiếc đời này chắc không được.
Thiếu niên gầy yếu, ánh mắt trong trẻo như mặt hồ xuân trong vắt, chỉ phản chiếu bóng một người, đầy sùng bái, ngưỡng mộ, gần gũi và tin tưởng tuyệt đối.
Mạnh Sách cảm thấy không chịu nổi, tim đập loạn, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh dơ bẩn khi nãy, đầy bản năng thú tính.
Hắn ta muốn không màng tất cả, cúi đầu cưỡng ép chiếm lấy nhưng lại không dám. Dù đang ôm chặt thế này, hắn ta cũng không cho phép mình quá phóng túng, luôn né tránh để đệ đệ không nhìn thấy sự khốn khổ của mình.
Chụt.
Mạnh Trinh hôn một cái lên má ca ca.
Mạnh Sách sững sờ, sau đó nhắm chặt mắt, ngón tay siết đến trắng bệch: "Không được như vậy, ca ca đã nói rồi, còn nhớ không?"
Mạnh Trinh gật gù: "Em nhớ, nhưng nơi này không có ai, ca ca lại giống như rất buồn..."
Cậu ta không biết ca ca vừa thấy gì, nghĩ gì, có chuyện gì khó xử, nhưng cậu ta luôn không giúp được gì, không biết an ủi thế nào, chỉ biết làm thế này mới có thể giúp ca ca vơi bớt cảm xúc.
Cậu ta với ca ca nương tựa nhau mà sống, ca ca sẽ không ghét bỏ cậu ta, cậu ta biết chứ!
"Không sao, em sẽ luôn ở bên ca, cho đến khi ca tìm được tẩu tử, sinh tiểu bảo bảo!"
Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, từng lời đều chân thành, nhiệt huyết.
Trong lòng Mạnh Sách càng ấm, lại càng bực: "Ta sẽ không sinh tiểu bảo bảo."
Mạnh Trinh: "Hả?"
Mạnh Sách nghiến răng: "Đời này cũng không bao giờ!"
Trong cung điện nguy nga, dưới ánh sao và ngói vàng, như chứng kiến tình cảm trường tồn. Có sự dịu dàng thấm sâu, có cả nhiệt liệt cháy bỏng. Sao sáng lặng im, đèn dầu lập lòe, ngay cả ngọn gió đêm cũng như nhuốm thêm tình ý.
Giữa gió đêm lạnh, dưới bầu trời sáng, Cố Đình đang ngồi trên người Hoắc Diễm, được hắn ôm nhảy đi, chẳng thấy ngượng ngùng gì.
Thành thân là chuyện cả đời, là việc quan trọng, phải thật sự cân nhắc. Về sau còn có khó khăn, nguy hiểm, khi bất an thì lấy gì để an ủi bản thân? Làm sao để đối đãi người bên cạnh? Có thể thật lòng, kiên định ở bên nhau, bảo vệ, không rời xa.
Chuyện này phải suy nghĩ kỹ, không thể đùa.
Nếu chưa quyết định thì phải giữ khoảng cách, giữ lý trí. Nhưng nếu đã quyết định, đã nghĩ kỹ thì còn gì phải xấu hổ?
Ai thẹn thùng là người thiệt!
Cố Đình đã hiểu, đối phó kẻ lưu manh, phải còn lưu manh hơn! Nếu ngươi cứ đỏ mặt ngượng ngùng, chẳng phải bị người ta chọc ghẹo mãi sao? Từ nay về sau, hắn sẽ không biết xấu hổ nữa, xem thử Hoắc Diễm, cái tên Vương gia mặt dày kia, còn có thể làm gì!
Dọc đường theo tiếng động, Cố Đình ôm chặt Hoắc Diễm. Dù sao cậu chẳng có gì, còn tên này, hừ, có bản lĩnh thì ngoan ngoãn đừng động đậy!
"Dừng! Hình như có người!"
Cố Đình vỗ vai Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm vốn nhạy cảm với động tĩnh, lập tức dừng lại trên mái điện.
Ở xa, có hai người đang nói chuyện. Một người khoác áo choàng trùm kín đầu, một người mặc quần áo cung nhân bình thường. Nhưng có che mặt hay không thì cũng vô ích, vì khoảng cách xa, lại tối nên Cố Đình và Hoắc Diễm không nhìn rõ mặt.
"Vẫn chưa tìm được..."
"Phải nhanh hơn... Đồ của nương nương... Giờ đã không còn an toàn... Hoàng thượng cũng chẳng để tâm chuyện năm đó nữa..."
"Nếu như không tìm thấy..."
"Phải tìm được bằng mọi giá..."
Trong đêm tối tĩnh lặng, âm thanh truyền đi rất xa, dù hai người kia đã cố hạ giọng, Cố Đình và Hoắc Diễm vẫn lờ mờ nghe được.
"Diêu mỹ nhân bên kia... Vừa rồi đã có hành động... Tiếc là manh mối chưa đủ..."
"Chốc lát nữa phải tiếp tục! Qua đêm nay, e rằng sẽ không còn cơ hội tốt hơn!"
"Hoàng thượng thì sao..."
"Suỵt!"
Đột nhiên, bên kia dường như phát hiện ra có động tĩnh, giơ tay bắn một mũi tên nhỏ.
Hoắc Diễm tất nhiên không để Cố Đình bị thương, lập tức ôm cậu tránh né. Trong lúc vội vã, khó tránh khỏi để lộ hành tung. Nơi đó dường như không chỉ có hai kẻ mưu đồ, thị vệ tuần tra cũng phát hiện, lập tức bắn cung, tên bay "vun vút" không ngừng bay tới.
Nơi góc tường này không thể tiếp tục nghe lén được nữa.
Hoắc Diễm lập tức ôm Cố Đình rời đi.
Hắn di chuyển cực nhanh, ánh mắt chuẩn xác, động tác lại nhẹ nhàng, nhảy liên tục né tránh từng trận mưa tên, giống như một con mèo lớn kiêu hãnh, không nhanh không chậm, ung dung thong dong.
Tim Cố Đình đập thình thịch, cảm giác nếu cứ nhìn thế này thì không ổn, cậu lại thấy tên lưu manh này lúc này quả thực vô cùng đẹp trai!
Cậu chuyển ý nghĩ, tập trung vào những lời vừa nghe. Trong hoàng cung mà lén lút nói mấy câu như thế, chắc chắn không phải chuyện chính đáng! Nương nương kia là ai? Trong cung vốn không có hoàng hậu, chỉ có Vưu quý phi độc chiếm, ngoài bà ta ra thì còn ai xứng đáng được gọi là nương nương?
Vậy nên, Vưu quý phi đang tìm thứ gì đó? Thứ đó còn rất quan trọng, có thể dùng để an thân lập nghiệp? Cái câu "chỗ dựa không còn an toàn, hoàng thượng cũng chẳng để tâm chuyện năm đó nữa" là ý gì? Năm đó đã xảy ra chuyện gì... Vưu quý phi độc sủng đến nay, có khi không phải nhờ chân tình của hoàng đế, mà là trong tay bà ta đang nắm nhược điểm của Kiến Bình đế?
Thế thì thú vị rồi.
Nếu tất cả dựa trên tình cảm, nhiều chuyện khó lòng phá vỡ, bởi con người trong thâm tâm vốn coi trọng tình nghĩa. Nhưng nếu tất cả chỉ dựa trên lợi ích, thì cũng sẽ vì lợi ích mà tan vỡ.
Mối quan hệ này từ đầu đã không đơn thuần, có kẻ vì thế mà đắc ý, có kẻ vì thế mà mờ mắt, có kẻ giăng lưới, tính toán tất cả các hướng đi, không phải cuộc đua song phương, thì là do một bên cố tình dẫn dắt.
Cố Đình cảm thấy Vưu quý phi không phải là kẻ ngu, nhưng để sống sót trong chốn thâm cung này, thì vẫn chưa đủ thông minh.
Diêu mỹ nhân đã hành động... Hành động với ai? Định làm gì? Hay nói đúng hơn, Vưu quý phi muốn nàng ta làm gì?
Cố Đình mơ hồ thấy chuyện này rất quan trọng, tiếc là tin tức quá ít, chưa thể ghép lại toàn cảnh.
"Đừng sợ." Hoắc Diễm như cảm nhận được sự căng thẳng của Cố Đình, cúi đầu, hơi thở ấm áp lướt qua tai cậu: "Có ta ở đây."
Cố Đình ôm chặt hắn: "Ta đâu có sợ."
Chỉ là vừa rồi có hơi nghĩ nhiều, cảm thấy hoàng cung nhìn ngoài thì rực rỡ, nguy nga sáng lấp lánh nhưng thực chất lại là một quái vật ăn người.
Mưa tên vẫn tiếp tục, nhưng không còn bắn về phía này. Hoắc Diễm ôm Cố Đình tránh vào một góc kín đáo, trên đầu là ánh sao sáng, bên ngoài mưa tên rào rạt.
Hai người ở rất gần nhau, trong mắt chỉ có bóng hình của đối phương.
Trốn ở đây, an toàn hơn nhiều so với cứ chạy loạn bên ngoài. Trấn Bắc Vương rất ung dung, nắm tay Cố Đình: "Nói thật đi, trước đó vì sao không vui? Hửm?"
Cố Đình để mặc hắn nắm, đuôi mắt cụp xuống: "Vì ta nghĩ Vưu quý phi chắc đã âm thầm bày mưu... Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy rồi chứ? Bà ta dường như có rất nhiều bí mật, cũng chuẩn bị nhiều thứ, như tìm món đồ gì đó, còn có cả chuyện Diêu mỹ nhân..."
"Nói dối."
Hoắc Diễm ép cậu tựa vào tường, ánh mắt chuyên chú đầy nguy hiểm: "Em biết ta đang nói chuyện gì."
Tim Cố Đình loạn nhịp, nhìn thẳng mắt hắn, nhìn những mũi tên lướt qua trên đầu rồi khó khăn thẳng thắn: "Không liên quan đến ngươi, là ta tự mình không tốt, luôn không kiềm được mà so đo."
Có những chuyện rõ ràng trong lòng đã hiểu, biết bản chất thế nào, vậy mà vẫn khó chịu, cảm xúc cứ trào dâng, lý trí không thể kiểm soát.
Khóe môi Hoắc Diễm nhếch lên, ánh mắt sáng rực: "Đó là vì em để ý." Hắn hơi đắc ý: "Em để ý ta."
Tai Cố Đình bỗng đỏ bừng.
Hoắc Diễm lại ghé sát hơn, gần như thì thầm: "Em cứ để tâm ta nhiều hơn chút nữa cũng được. Ta rất thích."
Cố Đình: ...
"Ta với nữ nhân kia không có quan hệ gì hết. Đến hôm nay ta mới biết nàng ta tên Thi Nhã Nhàn, không đúng, phải là Du Thị thị. Năm đó ta vào kinh thành, gặp vài chuyện, tình cờ thấy nàng ta bị sơn tặc bắt, tiện tay cứu."
Thấy vẻ mặt Cố Đình hơi cứng lại, Hoắc Diễm khẽ cười: "Đừng nói ta không thích nữ nhân, dù có thích đi nữa thì năm đó Thị thị mới chỉ là cô bé mười mấy tuổi, ta không thể nào nảy sinh ý nghĩ gì. Núi rừng rộng lớn, đường đi khó khăn, nên mới có cái gọi là "ở cùng hai ngày đêm", thực chất ta chẳng hề trò chuyện với nàng ta, chỉ là không lạnh lùng đuổi đi. Trong hang núi, ta có lúc thay quần áo bị nàng ta nhìn thấy, lúc đó chỉ nghĩ là trùng hợp, nhưng nay nghĩ lại, có lẽ không hẳn, có những người vốn trưởng thành sớm."
"Nhưng ta không hổ thẹn với lòng. Đổi là bất kỳ ai trong tình cảnh đó, ta đều sẽ cứu. Bất cứ lúc nào, ta cũng không thể giả vờ không thấy một thiếu nữ yếu ớt bị bắt nạt. Em đừng ghen nữa, được không?"
Mặt Cố Đình đỏ bừng.
Tên khốn này rõ ràng đã biết cả rồi! Vậy mà còn giả vờ không hiểu, cứ để cậu bực mình, thật là quá đáng!
Cậu hung hăng trừng Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm cười: "Vì sao không hỏi thẳng ta?"
Cố Đình lại hạ giọng, cụp mắt: "Bởi vì ta biết rồi..."
Cậu biết Hoắc Diễm vốn là người như vậy, biết chuyện này chắc chắn chẳng có gì, Hoắc Diễm cũng không giấu cậu.
Hoắc Diễm nhướng mày: "Đã biết, mà vẫn không tin ta?"
Cố Đình lắc đầu. Không phải không tin, cũng chẳng phải thật sự giận, nếu giận thì sao có thể nhanh chóng nguôi vậy? Chỉ là từ lúc hạ quyết tâm, trong lòng cậu đã nảy sinh một loại h*m m**n chiếm hữu kỳ lạ, không cho phép người khác dòm ngó, thậm chí nhìn nhiều một cái cũng không được.
Nhưng lời này làm sao có thể nói ra miệng?
Hoắc Diễm bất ngờ cúi đầu, nâng cằm cậu lên, mạnh mẽ hôn xuống.
Đó không phải một nụ hôn dịu dàng, mà là mãnh liệt, mang theo cả sự bá đạo như dã thú chiếm lĩnh địa bàn. Cố Đình bị ép vào tường, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, giống như bị một con mãnh thú vừa được thả lỏng rình rập, sắp nuốt chửng vào bụng.
d*c v*ng cuồng nhiệt, mãnh liệt, quấn lấy nhau.
Hơi thở rối loạn, tim như quên mất nhịp, không biết là tim của cậu hay của người kia.
Hoắc Diễm thở hổn hển, cọ lên môi cậu, giọng khàn khàn: "Bây giờ, đã tin chưa?"
Cố Đình cảm giác mình sắp thở không nổi, không dám nhìn thẳng hắn: "Ngươi..."
Hoắc Diễm: "Hôm đó ta đã muốn làm như vậy."
Mặt Cố Đình đỏ bừng, cậu biết rõ ngày mà hắn nhắc đến là ngày nào.
Hoắc Diễm nâng mặt cậu lên, ánh mắt dịu dàng, tựa trăng sáng đầy trời: "Ta thích em, cả đời này chỉ mình em, tình ý không đổi."
Cố Đình cảm thấy gương mặt mình sắp cháy rụi.
Hoắc Diễm nhìn cậu, khẽ cười: "Em muốn biết điều gì, ta đều có thể từ từ kể cho em. Còn về phần em, tất cả dáng vẻ của em ta đều thích. Quá khứ không quan trọng, tương lai mới quan trọng. Nắm chặt tay ta là được, em hiểu không?"
Cố Đình chợt hiểu ra, quả thật bọn họ không thể xen vào quá khứ của nhau, có nhiều chuyện không rõ ràng. Nhưng chính vì cái "không biết" ấy, quá trình khám phá mới đáng quý. Đời người dài rộng, quá khứ cất giấu châu ngọc, là điều bất ngờ; tương lai đầy sao trời, là huy hoàng. Cho nên tất cả, cậu đều có thể có được.
Một chút so đo nhỏ cũng chẳng sao, đôi khi bộc phát tính khí cũng chẳng sao. Ghen tuông vốn là gia vị trong tình yêu, là một phần trong cảm tình. Hai người chưa từng trải qua, chỉ có thể cùng nhau bắt đầu, trong cãi vã mà thêm thân thiết, trong hiểu nhau mà thêm yêu thương, có tò mò, có vướng bận và vì vậy tình cảm này sẽ kéo dài mãi, đi đến tận cùng.
Thấy bảo bối nhỏ chỉ cười mà không nói, Hoắc Diễm khẽ híp mắt: "Vẫn không chịu trả lời, hửm?" Hắn giữ chặt tay cậu, mười ngón đan xen: "Trước kia còn có thể thoát, bây giờ thì không."
Hắn lại cúi xuống cắn lấy môi cậu: "Em là của ta!"
Trong không gian chật hẹp, không thể trốn, cũng không thể tránh. Cố Đình không nhúc nhích, mặc cho đối phương tùy ý chiếm đoạt.
Trong lòng Hoắc Diễm vừa mềm yếu, vừa vui sướng.
Người hắn yêu đang trong ngực hắn, mềm mại, ngoan ngoãn, bị hắn trêu đến đỏ mắt mà vẫn không đẩy ra. Làm sao lại có thể đáng yêu đến thế!
"Thích ta, đúng không?"
Cố Đình chỉ cười, không nói.
Hoắc Diễm không nhịn được lại cúi đầu, tiếp tục hôn.
Hắn muốn ôm cậu thật chặt, nhưng ôm mạnh thì sợ cậu không thoải mái, còn không ôm thì lại khó chịu.
"Cùng ta thành thân, được không?"
"Còn phải xem biểu hiện của ngài."
Bề ngoài Cố Đình vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng thì cuồn cuộn, hoàn toàn không kiềm chế nổi.
Xong rồi.
Chuyện chơi trò lưu manh thế này, cậu hoàn toàn không đấu lại được tên Vương gia chó má này, biết phải làm sao bây giờ!
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Trong đại điện, rượu và tiếng nhạc tràn ngập.
Quả thật, Trấn Bắc Vương và Cố Đình đã thu hút phần lớn sự chú ý nên không mấy người để tâm đến Mạnh Trinh. Nhưng dù không nhiều, vẫn phải có vài người. Chẳng bao lâu sau khi hai người kia rời đi, đã có người đến mời rượu tiểu Vương gia, nói rằng nghe nói tiểu Vương gia thích sưu tầm dược liệu đặc biệt. Vừa hay hắn ta có một món bảo bối quý hiếm, muốn đưa cho tiểu Vương gia xem. Nhưng ở nơi này không tiện, nên hỏi tiểu Vương gia có muốn hẹn ra ngoài nói chuyện một chút không.
Bảo bối ư? Thứ tốt ư?
Trong lúc nghe đối phương khoa trương miêu tả, Mạnh Trinh mở to mắt, cái miệng nhỏ há ra, gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Được được, ta muốn xem bảo bối!"
Tiểu Vương gia vốn là người rất nghiêm túc và giữ chữ tín, đã đồng ý với người khác thì nhất định phải làm. Nên chẳng bao lâu sau, Mạnh Trinh đã rời bàn tiệc, bước ra khỏi đại điện.
Nhưng đi loanh quanh một hồi bên ngoài lại không thấy bóng dáng người đã hẹn.
"Ơ? Người đâu rồi?"
Mạnh Trinh đợi một lát, rồi quay lại con đường đi ra ban nãy, định gặp thử nhưng đi tới đi lui rất lâu vẫn không gặp được người đáng lẽ phải xuất hiện.
Tiểu Vương gia không vui, nhíu mày nhỏ hỏi hộ vệ phía sau: "Vừa rồi người nói chuyện với em, ca ca có thấy không?"
Hộ vệ Mạnh Sách: ...
"Không có."
Thực ra đây vốn là một trò dàn cảnh. Nhưng tiểu tổ tông này lại đi lạc. Người ta nói đi hướng đông, cậu vừa bước ra đã rẽ hướng tây. Đi đi dừng dừng, phương hướng thì toàn sai, cho dù có nghiêm túc thế nào cũng không thể nào gặp được người kia!
Tất nhiên, Mạnh Sách sẽ không nhắc nhở.
Đệ đệ nhíu mày, vò đầu bứt tai vẻ mặt rầu rĩ, trông lại càng đáng yêu.
Giọng Mạnh Sách nhàn nhạt: "Không tìm được thì thôi, có lẽ người ta vốn chỉ định lừa em chơi thôi."
"Sao có thể thế được! Thế mà lại gạt người!" Mạnh Trinh lập tức giận dữ, nắm chặt nắm tay nhỏ, mặt mày nghiêm lại: "Tên xấu xa kia, em phải đi mắng hắn ta!"
Nói rồi còn vừa đi vừa xắn tay áo, thoạt nhìn thật sự định gây chuyện lớn.
Đương nhiên là bị giữ lại.
Mạnh Sách bật cười: "Đường đường là tiểu Vương gia, không tiện ra mặt đánh người. Để thuộc hạ đi, nhẹ tay một chút, lặng lẽ thôi."
"Được nha được nha." Mạnh Trinh lập tức thả tay áo xuống, chớp mắt, cười gian như một con mèo nhỏ tinh quái: "Nhưng không được đánh chết đâu nha, đánh sưng một cục trên đầu là được, tốt nhất là trên trán, để hắn ta không biết ai làm!"
Ánh mắt Mạnh Sách thoáng tối lại, đưa tay xoa đầu cậu ta: "Ừ."
Dám giở trò trước mặt hắn ta, lừa gạt đệ đệ hắn ta, thì phải trả giá. Bảo bối ư? Thứ tốt ư? Đệ đệ hắn tamuốn xem bảo bối nào mà hắn ta lại không có?
"Trở về không?"
"Không cần, bên trong ồn ào quá, em muốn ngồi ở đây một lát."
Mạnh Trinh không muốn trở về đại điện, nhưng cũng hiểu chuyện, biết nơi này không thể tùy tiện lang thang nên cũng không đi xa, chỉ ngồi ở một đình nhỏ hóng gió.
Phải công nhận cảnh sắc trong hoàng cung thật không tồi: đình đài lầu các xen lẫn nhau, có cầu nhỏ nước chảy, có cây cối xanh biếc. Không biết người làm vườn đã dùng cách gì, mà ngay đầu xuân hoa đã nở rộ khắp nơi, cảnh trí rất đẹp.
Cậu ta vốn muốn yên lặng ngồi ngắm cảnh, không gặp ai nhưng người khác lại chủ động tới.
Bỗng nghe tiếng ngọc bội leng keng, một mỹ nhân dáng người uyển chuyển bước đến, xuyên qua hoa liễu mà đi. Từ xa đã nghe thấy cung nhân hành lễ:
"Tham kiến Diêu mỹ nhân."
Nghe có nữ quyến đến, vốn dĩ Mạnh Trinh định kéo ca ca tránh đi, nhưng vừa nghe cái tên đã đứng yên.
Cả đoàn Diêu mỹ nhân có lẽ không thấy họ, phía sau một cung nữ nhỏ giọng hỏi: "Mỹ nhân, vừa rồi người đắc tội Cố công tử cùng Trấn Bắc Vương, có phải là không hay lắm không?"
Mạnh Trinh vô cùng nhạy cảm với tên của đồng bọn mình, nhưng cậu ta không sợ người khác nhắc tới, chỉ sợ thực sự có chuyện. Đắc tội? Tại sao lại đắc tội? Thù oán gì sao?
Cậu ta nhẹ kéo tay áo ca ca, đôi mắt mở to đầy chờ đợi.
Mạnh Sách bất đắc dĩ, bàn tay to vòng qua eo, xoay người một cái, giấu cả hai vào sau lùm cây.
Lùm cây đủ rậm rạp, hương vị cũng tươi mát, nhưng lại không đủ kín, che thân hình hai người hơi miễn cưỡng. Mạnh Trinh ôm chặt lấy ca ca, sợ để lộ ra, hai cái đầu kề sát nhau, vai dựa vai. Chỉ cần Mạnh Sách hơi cúi xuống một chút...
Diêu mỹ nhân quả không hổ danh là mỹ nhân, dung mạo rất đẹp, lông mày yêu kiều, gương mặt diễm lệ, chỉ tiếc mặc y phục quá giản dị, có chút không xứng với danh hiệu này.
Mỹ nhân kia bước đi rất nhanh, chẳng thèm để ý, vừa đi vừa trừng mắt: "Ngươi nghĩ ta tình nguyện sao? Nhưng ta mà không làm vậy thì trong hậu cung này làm sao sống nổi? Con tiện nhân họ Vưu kia nắm được hoàng thượng, không cho chúng ta gặp thì thôi, ta vốn cũng không màng. Nhưng ta đã bước vào cung rồi, chẳng lẽ không muốn sống yên ổn? Thế mà ả ta cứ cảnh giác như vậy, rốt cuộc là sao?"
Nàng ta nghiến răng, hung hăng vò khăn: "Cũng là ta mạng tiện! Không có bản lĩnh bảo vệ bản thân, chỉ có thể nghe người khác sắp đặt!"
Cung nữ lo lắng nhìn quanh, nhỏ giọng: "Nhưng vị Cố công tử kia... trông không giống người dễ bị ức h**p."
Mặt Diêu mỹ nhân sa sầm: "Cho nên ta càng tức! Ai cũng có bản lĩnh, ai cũng lợi hại, còn ta thì bị coi như dễ bắt nạt nhất trong cả hoàng cung này đúng không!"
Cung nữ cúi đầu, giọng lí nhí: "Vậy... tiếp theo... chủ tử định làm gì?"
Diêu mỹ nhân tức giận: "Ngươi nói thử xem!"
Cung nữ im bặt, không dám nói nữa.
Diêu mỹ nhân hừ lạnh: "Làm thì e là vài ngày nữa ta sẽ bị Trấn Bắc Vương giết. Không làm thì đêm nay ta phải chôn thây trong giếng ở Tử Cấm Thành này!"
Căn bản là không có lựa chọn nào khác.
"Nhưng mà..." Diêu mỹ nhân cắn chặt môi: "Ta thấy Cố công tử rất xem trọng Vương gia, Vương gia cũng thật nể tình. Hai người bọn họ đều lợi hại như vậy, ta bên này chẳng có gì, làm không thành chuyện cũng bình thường thôi..."
Nghĩ vậy xong, nàng ta lại lắc đầu: "Không được, không được, ta nhất định phải làm cho bằng được! Trong nhà còn có một đứa nhỏ mới tập ăn, còn chưa trưởng thành, nếu ta chết rồi, nó chắc chắn sẽ chết yểu ngay!"
Làm! Nhất định phải làm! Còn phải làm cho thành công!
Hai mắt Diêu mỹ nhân bốc lửa, bước đi mạnh mẽ rời đi.
Mạnh Trinh nghe xong, ngẩng đầu nhìn ca ca, khoảng cách hai người quá gần, môi cậu như chạm vào mặt ca ca, lại như không.
Cậu ta còn chưa kịp hỏi thì ca ca đã mở miệng: "Muốn giúp nàng ta sao?"
Mạnh Trinh hơi do dự.
Mạnh Sách nhìn ra ngay. Đệ đệ tuy không có võ công, cũng chẳng hiểu nhiều chuyện, nhưng từ nhỏ đã rất nhạy cảm, trực giác cực kỳ linh, giống như động vật nhỏ trời sinh có bản năng. Cậu ta chạy trốn xa như vậy mà còn không bị kẻ xấu bắt đi, chính là nhờ vào trực giác này. Đã vậy, nếu đệ đệ không cảm thấy người kia quá xấu, thì chắc chắn sẽ không làm hại cậu ta.
"Ở trước mặt ca ca, đừng có e dè, nghĩ gì thì nói ra, được không?"
Mạnh Trinh lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm... Hoàng cung chỗ này phức tạp quá, em không dám tùy tiện quyết định. Nhỡ đâu vị mỹ nhân kia không cảm kích, sau lại muốn trả thù chúng ta thì làm sao?"
"Vậy thì nói cho Cố Đình bọn họ biết, để họ tự mình chọn. Họ đều thông minh, chắc chắn sẽ chọn con đường tốt nhất cho bản thân." Mạnh Sách khẽ chạm trán vào trán đệ đệ.
Mạnh Trinh lập tức yên tâm: "Ừm! Đình Đình thông minh nhất!"
Không khí lại tĩnh lặng. Hai người chuẩn bị đi ra thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ.
"Ưm... Nhẹ thôi... Ngươi thật là..."
Mạnh Trinh chớp mắt: "Lại, lại có người tới sao?"
Tiếng động lần này từ hướng ngược lại với Diêu mỹ nhân khi nãy, còn hẻo lánh hơn. Cậu ta tò mò quay đầu nhìn, nhưng bất ngờ bị tấm màn lụa từ đâu đó che lên mắt: "A a a ca ca, em không thấy gì hết!"
Mạnh Sách giật tấm màn trong đình, phủ lên đầu đệ đệ, ánh mắt lạnh băng quét qua góc tường nơi có thứ bẩn thỉu đang nhìn lén, ôm chặt đệ đệ nhảy ra ngoài.
"Không có gì, chỉ là gió hơi mạnh thôi."
Đây là hoàng cung, thủ vệ nghiêm ngặt, những chỗ khuất như vậy thường không có chuyện nguy hiểm gì quá lớn nên Mạnh Sách không dùng khinh công, chỉ ôm chặt đệ đệ chạy nhanh ra ngoài.
Gió tuy lớn nhưng có hạn, màn lụa sắp rơi xuống ——
Mà cặp mắt dơ dáy kia vẫn còn nhìn lén.
Mạnh Sách sốt ruột, cúi đầu, cách qua màn lụa, hôn lên mắt Mạnh Trinh.
Mạnh Trinh hoàn toàn không hiểu gì, chỉ thấy trên mắt ấm ấm, ngứa ngứa, mềm mềm như bông, giống như khi còn nhỏ ca ca hay mình cậu vậy.
"Ca ca?"
Mạnh Trinh lo lắng, nhưng sức lực thế nào cũng không kéo nổi màn lụa.
Mạnh Sách không nói gì, chỉ ôm chặt cậu ta mà đi.
Mạnh Trinh càng lo, lại ra sức gỡ màn, cuối cùng cũng kéo xuống được —— nhưng trước mắt lại tối đen!
Mạnh Sách đã đưa tay che mắt cậu: "Ngoan nào, được không?"
"Ca ca..." Mạnh Trinh không thấy nguy hiểm, nhìn dáng vẻ ca ca cũng không giống đang nguy hiểm, nên hơi yên tâm. Nhưng rồi lại thấy thẹn thùng: "Ca làm gì vậy..."
Đi đến một góc yên tĩnh, không còn ai hay thứ bẩn nào nữa, Mạnh Sách mới buông tay: "Chỉ nhìn ca ca thôi, không tốt sao?"
Đôi mắt đã thấy sáng trở lại, Mạnh Trinh nhìn quanh, chẳng thấy gì, cuối cùng lại nhìn về phía ca ca: "Ca ca sao vậy?"
Mạnh Sách không trả lời, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm, trong lòng mây cuồn cuộn.
Mạnh Trinh đỏ mặt, ca ca đúng là người đẹp nhất trên đời! Thật đẹp trai, hiên ngang, lại có khí thế chinh chiến, thật là nam nhân mười phần! Cậu ta thật muốn trở thành người như ca ca, đáng tiếc đời này chắc không được.
Thiếu niên gầy yếu, ánh mắt trong trẻo như mặt hồ xuân trong vắt, chỉ phản chiếu bóng một người, đầy sùng bái, ngưỡng mộ, gần gũi và tin tưởng tuyệt đối.
Mạnh Sách cảm thấy không chịu nổi, tim đập loạn, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh dơ bẩn khi nãy, đầy bản năng thú tính.
Hắn ta muốn không màng tất cả, cúi đầu cưỡng ép chiếm lấy nhưng lại không dám. Dù đang ôm chặt thế này, hắn ta cũng không cho phép mình quá phóng túng, luôn né tránh để đệ đệ không nhìn thấy sự khốn khổ của mình.
Chụt.
Mạnh Trinh hôn một cái lên má ca ca.
Mạnh Sách sững sờ, sau đó nhắm chặt mắt, ngón tay siết đến trắng bệch: "Không được như vậy, ca ca đã nói rồi, còn nhớ không?"
Mạnh Trinh gật gù: "Em nhớ, nhưng nơi này không có ai, ca ca lại giống như rất buồn..."
Cậu ta không biết ca ca vừa thấy gì, nghĩ gì, có chuyện gì khó xử, nhưng cậu ta luôn không giúp được gì, không biết an ủi thế nào, chỉ biết làm thế này mới có thể giúp ca ca vơi bớt cảm xúc.
Cậu ta với ca ca nương tựa nhau mà sống, ca ca sẽ không ghét bỏ cậu ta, cậu ta biết chứ!
"Không sao, em sẽ luôn ở bên ca, cho đến khi ca tìm được tẩu tử, sinh tiểu bảo bảo!"
Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, từng lời đều chân thành, nhiệt huyết.
Trong lòng Mạnh Sách càng ấm, lại càng bực: "Ta sẽ không sinh tiểu bảo bảo."
Mạnh Trinh: "Hả?"
Mạnh Sách nghiến răng: "Đời này cũng không bao giờ!"
Trong cung điện nguy nga, dưới ánh sao và ngói vàng, như chứng kiến tình cảm trường tồn. Có sự dịu dàng thấm sâu, có cả nhiệt liệt cháy bỏng. Sao sáng lặng im, đèn dầu lập lòe, ngay cả ngọn gió đêm cũng như nhuốm thêm tình ý.
Giữa gió đêm lạnh, dưới bầu trời sáng, Cố Đình đang ngồi trên người Hoắc Diễm, được hắn ôm nhảy đi, chẳng thấy ngượng ngùng gì.
Thành thân là chuyện cả đời, là việc quan trọng, phải thật sự cân nhắc. Về sau còn có khó khăn, nguy hiểm, khi bất an thì lấy gì để an ủi bản thân? Làm sao để đối đãi người bên cạnh? Có thể thật lòng, kiên định ở bên nhau, bảo vệ, không rời xa.
Chuyện này phải suy nghĩ kỹ, không thể đùa.
Nếu chưa quyết định thì phải giữ khoảng cách, giữ lý trí. Nhưng nếu đã quyết định, đã nghĩ kỹ thì còn gì phải xấu hổ?
Ai thẹn thùng là người thiệt!
Cố Đình đã hiểu, đối phó kẻ lưu manh, phải còn lưu manh hơn! Nếu ngươi cứ đỏ mặt ngượng ngùng, chẳng phải bị người ta chọc ghẹo mãi sao? Từ nay về sau, hắn sẽ không biết xấu hổ nữa, xem thử Hoắc Diễm, cái tên Vương gia mặt dày kia, còn có thể làm gì!
Dọc đường theo tiếng động, Cố Đình ôm chặt Hoắc Diễm. Dù sao cậu chẳng có gì, còn tên này, hừ, có bản lĩnh thì ngoan ngoãn đừng động đậy!
"Dừng! Hình như có người!"
Cố Đình vỗ vai Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm vốn nhạy cảm với động tĩnh, lập tức dừng lại trên mái điện.
Ở xa, có hai người đang nói chuyện. Một người khoác áo choàng trùm kín đầu, một người mặc quần áo cung nhân bình thường. Nhưng có che mặt hay không thì cũng vô ích, vì khoảng cách xa, lại tối nên Cố Đình và Hoắc Diễm không nhìn rõ mặt.
"Vẫn chưa tìm được..."
"Phải nhanh hơn... Đồ của nương nương... Giờ đã không còn an toàn... Hoàng thượng cũng chẳng để tâm chuyện năm đó nữa..."
"Nếu như không tìm thấy..."
"Phải tìm được bằng mọi giá..."
Trong đêm tối tĩnh lặng, âm thanh truyền đi rất xa, dù hai người kia đã cố hạ giọng, Cố Đình và Hoắc Diễm vẫn lờ mờ nghe được.
"Diêu mỹ nhân bên kia... Vừa rồi đã có hành động... Tiếc là manh mối chưa đủ..."
"Chốc lát nữa phải tiếp tục! Qua đêm nay, e rằng sẽ không còn cơ hội tốt hơn!"
"Hoàng thượng thì sao..."
"Suỵt!"
Đột nhiên, bên kia dường như phát hiện ra có động tĩnh, giơ tay bắn một mũi tên nhỏ.
Hoắc Diễm tất nhiên không để Cố Đình bị thương, lập tức ôm cậu tránh né. Trong lúc vội vã, khó tránh khỏi để lộ hành tung. Nơi đó dường như không chỉ có hai kẻ mưu đồ, thị vệ tuần tra cũng phát hiện, lập tức bắn cung, tên bay "vun vút" không ngừng bay tới.
Nơi góc tường này không thể tiếp tục nghe lén được nữa.
Hoắc Diễm lập tức ôm Cố Đình rời đi.
Hắn di chuyển cực nhanh, ánh mắt chuẩn xác, động tác lại nhẹ nhàng, nhảy liên tục né tránh từng trận mưa tên, giống như một con mèo lớn kiêu hãnh, không nhanh không chậm, ung dung thong dong.
Tim Cố Đình đập thình thịch, cảm giác nếu cứ nhìn thế này thì không ổn, cậu lại thấy tên lưu manh này lúc này quả thực vô cùng đẹp trai!
Cậu chuyển ý nghĩ, tập trung vào những lời vừa nghe. Trong hoàng cung mà lén lút nói mấy câu như thế, chắc chắn không phải chuyện chính đáng! Nương nương kia là ai? Trong cung vốn không có hoàng hậu, chỉ có Vưu quý phi độc chiếm, ngoài bà ta ra thì còn ai xứng đáng được gọi là nương nương?
Vậy nên, Vưu quý phi đang tìm thứ gì đó? Thứ đó còn rất quan trọng, có thể dùng để an thân lập nghiệp? Cái câu "chỗ dựa không còn an toàn, hoàng thượng cũng chẳng để tâm chuyện năm đó nữa" là ý gì? Năm đó đã xảy ra chuyện gì... Vưu quý phi độc sủng đến nay, có khi không phải nhờ chân tình của hoàng đế, mà là trong tay bà ta đang nắm nhược điểm của Kiến Bình đế?
Thế thì thú vị rồi.
Nếu tất cả dựa trên tình cảm, nhiều chuyện khó lòng phá vỡ, bởi con người trong thâm tâm vốn coi trọng tình nghĩa. Nhưng nếu tất cả chỉ dựa trên lợi ích, thì cũng sẽ vì lợi ích mà tan vỡ.
Mối quan hệ này từ đầu đã không đơn thuần, có kẻ vì thế mà đắc ý, có kẻ vì thế mà mờ mắt, có kẻ giăng lưới, tính toán tất cả các hướng đi, không phải cuộc đua song phương, thì là do một bên cố tình dẫn dắt.
Cố Đình cảm thấy Vưu quý phi không phải là kẻ ngu, nhưng để sống sót trong chốn thâm cung này, thì vẫn chưa đủ thông minh.
Diêu mỹ nhân đã hành động... Hành động với ai? Định làm gì? Hay nói đúng hơn, Vưu quý phi muốn nàng ta làm gì?
Cố Đình mơ hồ thấy chuyện này rất quan trọng, tiếc là tin tức quá ít, chưa thể ghép lại toàn cảnh.
"Đừng sợ." Hoắc Diễm như cảm nhận được sự căng thẳng của Cố Đình, cúi đầu, hơi thở ấm áp lướt qua tai cậu: "Có ta ở đây."
Cố Đình ôm chặt hắn: "Ta đâu có sợ."
Chỉ là vừa rồi có hơi nghĩ nhiều, cảm thấy hoàng cung nhìn ngoài thì rực rỡ, nguy nga sáng lấp lánh nhưng thực chất lại là một quái vật ăn người.
Mưa tên vẫn tiếp tục, nhưng không còn bắn về phía này. Hoắc Diễm ôm Cố Đình tránh vào một góc kín đáo, trên đầu là ánh sao sáng, bên ngoài mưa tên rào rạt.
Hai người ở rất gần nhau, trong mắt chỉ có bóng hình của đối phương.
Trốn ở đây, an toàn hơn nhiều so với cứ chạy loạn bên ngoài. Trấn Bắc Vương rất ung dung, nắm tay Cố Đình: "Nói thật đi, trước đó vì sao không vui? Hửm?"
Cố Đình để mặc hắn nắm, đuôi mắt cụp xuống: "Vì ta nghĩ Vưu quý phi chắc đã âm thầm bày mưu... Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy rồi chứ? Bà ta dường như có rất nhiều bí mật, cũng chuẩn bị nhiều thứ, như tìm món đồ gì đó, còn có cả chuyện Diêu mỹ nhân..."
"Nói dối."
Hoắc Diễm ép cậu tựa vào tường, ánh mắt chuyên chú đầy nguy hiểm: "Em biết ta đang nói chuyện gì."
Tim Cố Đình loạn nhịp, nhìn thẳng mắt hắn, nhìn những mũi tên lướt qua trên đầu rồi khó khăn thẳng thắn: "Không liên quan đến ngươi, là ta tự mình không tốt, luôn không kiềm được mà so đo."
Có những chuyện rõ ràng trong lòng đã hiểu, biết bản chất thế nào, vậy mà vẫn khó chịu, cảm xúc cứ trào dâng, lý trí không thể kiểm soát.
Khóe môi Hoắc Diễm nhếch lên, ánh mắt sáng rực: "Đó là vì em để ý." Hắn hơi đắc ý: "Em để ý ta."
Tai Cố Đình bỗng đỏ bừng.
Hoắc Diễm lại ghé sát hơn, gần như thì thầm: "Em cứ để tâm ta nhiều hơn chút nữa cũng được. Ta rất thích."
Cố Đình: ...
"Ta với nữ nhân kia không có quan hệ gì hết. Đến hôm nay ta mới biết nàng ta tên Thi Nhã Nhàn, không đúng, phải là Du Thị thị. Năm đó ta vào kinh thành, gặp vài chuyện, tình cờ thấy nàng ta bị sơn tặc bắt, tiện tay cứu."
Thấy vẻ mặt Cố Đình hơi cứng lại, Hoắc Diễm khẽ cười: "Đừng nói ta không thích nữ nhân, dù có thích đi nữa thì năm đó Thị thị mới chỉ là cô bé mười mấy tuổi, ta không thể nào nảy sinh ý nghĩ gì. Núi rừng rộng lớn, đường đi khó khăn, nên mới có cái gọi là "ở cùng hai ngày đêm", thực chất ta chẳng hề trò chuyện với nàng ta, chỉ là không lạnh lùng đuổi đi. Trong hang núi, ta có lúc thay quần áo bị nàng ta nhìn thấy, lúc đó chỉ nghĩ là trùng hợp, nhưng nay nghĩ lại, có lẽ không hẳn, có những người vốn trưởng thành sớm."
"Nhưng ta không hổ thẹn với lòng. Đổi là bất kỳ ai trong tình cảnh đó, ta đều sẽ cứu. Bất cứ lúc nào, ta cũng không thể giả vờ không thấy một thiếu nữ yếu ớt bị bắt nạt. Em đừng ghen nữa, được không?"
Mặt Cố Đình đỏ bừng.
Tên khốn này rõ ràng đã biết cả rồi! Vậy mà còn giả vờ không hiểu, cứ để cậu bực mình, thật là quá đáng!
Cậu hung hăng trừng Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm cười: "Vì sao không hỏi thẳng ta?"
Cố Đình lại hạ giọng, cụp mắt: "Bởi vì ta biết rồi..."
Cậu biết Hoắc Diễm vốn là người như vậy, biết chuyện này chắc chắn chẳng có gì, Hoắc Diễm cũng không giấu cậu.
Hoắc Diễm nhướng mày: "Đã biết, mà vẫn không tin ta?"
Cố Đình lắc đầu. Không phải không tin, cũng chẳng phải thật sự giận, nếu giận thì sao có thể nhanh chóng nguôi vậy? Chỉ là từ lúc hạ quyết tâm, trong lòng cậu đã nảy sinh một loại h*m m**n chiếm hữu kỳ lạ, không cho phép người khác dòm ngó, thậm chí nhìn nhiều một cái cũng không được.
Nhưng lời này làm sao có thể nói ra miệng?
Hoắc Diễm bất ngờ cúi đầu, nâng cằm cậu lên, mạnh mẽ hôn xuống.
Đó không phải một nụ hôn dịu dàng, mà là mãnh liệt, mang theo cả sự bá đạo như dã thú chiếm lĩnh địa bàn. Cố Đình bị ép vào tường, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, giống như bị một con mãnh thú vừa được thả lỏng rình rập, sắp nuốt chửng vào bụng.
d*c v*ng cuồng nhiệt, mãnh liệt, quấn lấy nhau.
Hơi thở rối loạn, tim như quên mất nhịp, không biết là tim của cậu hay của người kia.
Hoắc Diễm thở hổn hển, cọ lên môi cậu, giọng khàn khàn: "Bây giờ, đã tin chưa?"
Cố Đình cảm giác mình sắp thở không nổi, không dám nhìn thẳng hắn: "Ngươi..."
Hoắc Diễm: "Hôm đó ta đã muốn làm như vậy."
Mặt Cố Đình đỏ bừng, cậu biết rõ ngày mà hắn nhắc đến là ngày nào.
Hoắc Diễm nâng mặt cậu lên, ánh mắt dịu dàng, tựa trăng sáng đầy trời: "Ta thích em, cả đời này chỉ mình em, tình ý không đổi."
Cố Đình cảm thấy gương mặt mình sắp cháy rụi.
Hoắc Diễm nhìn cậu, khẽ cười: "Em muốn biết điều gì, ta đều có thể từ từ kể cho em. Còn về phần em, tất cả dáng vẻ của em ta đều thích. Quá khứ không quan trọng, tương lai mới quan trọng. Nắm chặt tay ta là được, em hiểu không?"
Cố Đình chợt hiểu ra, quả thật bọn họ không thể xen vào quá khứ của nhau, có nhiều chuyện không rõ ràng. Nhưng chính vì cái "không biết" ấy, quá trình khám phá mới đáng quý. Đời người dài rộng, quá khứ cất giấu châu ngọc, là điều bất ngờ; tương lai đầy sao trời, là huy hoàng. Cho nên tất cả, cậu đều có thể có được.
Một chút so đo nhỏ cũng chẳng sao, đôi khi bộc phát tính khí cũng chẳng sao. Ghen tuông vốn là gia vị trong tình yêu, là một phần trong cảm tình. Hai người chưa từng trải qua, chỉ có thể cùng nhau bắt đầu, trong cãi vã mà thêm thân thiết, trong hiểu nhau mà thêm yêu thương, có tò mò, có vướng bận và vì vậy tình cảm này sẽ kéo dài mãi, đi đến tận cùng.
Thấy bảo bối nhỏ chỉ cười mà không nói, Hoắc Diễm khẽ híp mắt: "Vẫn không chịu trả lời, hửm?" Hắn giữ chặt tay cậu, mười ngón đan xen: "Trước kia còn có thể thoát, bây giờ thì không."
Hắn lại cúi xuống cắn lấy môi cậu: "Em là của ta!"
Trong không gian chật hẹp, không thể trốn, cũng không thể tránh. Cố Đình không nhúc nhích, mặc cho đối phương tùy ý chiếm đoạt.
Trong lòng Hoắc Diễm vừa mềm yếu, vừa vui sướng.
Người hắn yêu đang trong ngực hắn, mềm mại, ngoan ngoãn, bị hắn trêu đến đỏ mắt mà vẫn không đẩy ra. Làm sao lại có thể đáng yêu đến thế!
"Thích ta, đúng không?"
Cố Đình chỉ cười, không nói.
Hoắc Diễm không nhịn được lại cúi đầu, tiếp tục hôn.
Hắn muốn ôm cậu thật chặt, nhưng ôm mạnh thì sợ cậu không thoải mái, còn không ôm thì lại khó chịu.
"Cùng ta thành thân, được không?"
"Còn phải xem biểu hiện của ngài."
Bề ngoài Cố Đình vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng thì cuồn cuộn, hoàn toàn không kiềm chế nổi.
Xong rồi.
Chuyện chơi trò lưu manh thế này, cậu hoàn toàn không đấu lại được tên Vương gia chó má này, biết phải làm sao bây giờ!
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 81: Ta thích em
10.0/10 từ 16 lượt.