Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 61: Sợ vợ chưa chắc đã là người xấu
175@-
Không phải một nhóm mà là hai, đoàn người của Trấn Bắc Vương cũng gặp sơn tặc.
Cố Đình không chọn đường vòng qua núi rừng, vì quá mệt và lâu, nhìn thôi cũng muốn ngất đi rồi!
Hoắc Diễm thì chưa chắc không nghĩ đến cái cảnh Mạnh Sách kia ôm tới ôm lui người ta coi như chuyện vui, cùng là Vương gia, tại sao hắn lại không thể thử một chút? Tiếc là người giống mà số khác, Cố Đình tuyệt đối không cho hắn cơ hội này.
Vậy thì chuyện trước mắt phải giải quyết thế nào?
Tình huống quả thật quái dị: đường núi vắng vẻ, chật hẹp, thân hình sơn tặc cao lớn, vác đao, thoạt nhìn thì đáng sợ, nhưng nhìn kỹ thì chẳng đáng sợ. Một đám quần áo rách rưới, dao trên tay mẻ lưỡi, không biết từ năm nào lượm lại, nghèo rớt mồng tơi mà còn dám hô to: Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua thì để lại tiền đường!
Tay nghề thế nào không biết, nhưng theo cách chặn đường này thì chỉ có hai lựa chọn: hoặc đưa tiền, hoặc mất mạng.
Cố Đình liếc Hoắc Diễm một cái, khóe mắt hơi nhướng —— những kẻ này nhìn đâu có vẻ lợi hại?
Hoắc Diễm gật đầu, ánh mắt hơi trầm.
Cố Đình thì không nhìn ra, nhưng Hoắc Diễm chinh chiến nhiều năm, ánh mắt cực kỳ tinh tường. Đừng nói không lợi hại, chỉ riêng Phàn Đại Xuyên cũng đủ dẹp yên cả đám này.
Phàn Đại Xuyên quả thật khó mà kìm nổi tức giận. Nghĩ lại quân Trấn Bắc tung hoành biên quan bao nhiêu năm, lần nào chẳng đánh cho quân Bắc Địch kêu cha gọi mẹ? Thế mà mấy tên tép riu này cũng dám chặn đường bọn họ? Đúng là tìm chết!
Nhưng vừa mới bước ra khỏi hàng, nhổ nước miếng, cầm lấy vũ khí chuẩn bị ra oai thì tên đầu sỏ sơn tặc lại ngã rạp xuống đất trước!
"Hãy tới đây! Mau giết bọn ta đi! Như vậy đại danh của Trấn Bắc Vương sẽ truyền đi! Người nhà lão tử còn được nhận thêm ít tiền an ủi!"
Hoắc Diễm: ......
Cố Đình: ......
Phàn Đại Xuyên: ......
Không phải chứ, các ngươi làm sơn tặc mà khí phách đâu rồi? Còn chưa đánh đã lăn ra giả chết là thế nào?
Cố Đình và Hoắc Diễm nhìn nhau, cùng cảm thấy cảnh này thật không ổn.
Không phải không thể giết, nhưng giết rồi thì chẳng khác gì thắng không võ. Nhìn bộ dạng bọn họ, đúng là phạm pháp thật, nhưng chẳng giống loại hung ác máu lạnh. Nếu ác đến tận cùng thì đã không nghèo đến mức quần áo rách rưới thế này. Có lẽ là bị ép đến đường cùng mới phải lên núi làm giặc, chứ chẳng giống hạng thích chém giết. Nếu so đo với họ thì quá đáng thương, chỉ là... Trấn Bắc Vương mà bị sơn tặc cướp đường thì truyền ra ngoài còn gì thể diện?
Hơn nữa, bọn này biết rõ thân phận của họ, giống như đã sớm nhận được tin tức, cố tình chặn ở đây.
Gặp chuyện thế này, bọn họ là người từ nơi khác đến nên thấy khó xử, chứ dân bản địa thì dễ thôi. Nhìn bọn sơn tặc cũng chẳng ghê gớm gì, lại gần thành, chỉ cần nhờ vài mối quan hệ nhỏ là có thể dẹp gọn.
"Đáng tiếc thật......"
Cố Đình thở dài, đối với họ thì nhân mạch ở kinh thành đúng là mấu chốt sống còn.
Hoắc Diễm gật đầu: "Đúng vậy."
Trấn Bắc Vương ở tận Cửu Nguyên xa xôi, vốn không nên có quan hệ ở kinh thành, mà có thì lại càng không nên vì chuyện nhỏ mà bại lộ. Nhưng nhìn những kẻ đáng thương này, nếu không mất mặt thì cũng phải lộ bí mật, không còn đường thứ ba để chọn.
Phàn Đại Xuyên tức tối vò đầu. Trong kinh mà ngay cả đánh sơn tặc cũng khó chịu thế này, đúng là tức chết hắn ta mà!
Cố Đình lập tức tính toán nhanh trong đầu, rồi liếc Hoắc Diễm: Để ta xử lý!
Hoắc Diễm cong môi nhường đường, cho cậu cơ hội biểu diễn.
Cố Đình khụ nhẹ, tiến lên mấy bước: "Ta thấy các vị lời nói thì có phần thô lỗ, nhưng hành động lại có quy củ, quần áo tuy rách nhưng mặt mày ngay thẳng, ánh mắt quang minh, không giống kẻ ác. Nếu không phải đường cùng, ắt hẳn sẽ không làm nghề này. Mạo muội hỏi một câu, không biết các vị gặp phải khó khăn gì?"
Tên đầu lĩnh to con, mày rậm quát lại: "Liên quan gì đến ngươi! Nói cho ngươi biết, đừng có lắm lời, hôm nay bọn ta chẳng cần gì khác, chỉ cần tiền! Nếu không thì người bọn ta đông lắm, các ngươi đừng hòng mà thoát!"
Cố Đình hơi ngẩng đầu, không thèm để ý lời đe dọa: "Bản thân có thể chết, nhưng người nhà thì không thể bỏ. Tình nghĩa của các vị, ta rất khâm phục."
Có thể biết rõ thời điểm, đối tượng để ra tay, còn tính cả tiền an ủi sau khi chết, thậm chí biết kêu gào đúng chỗ. Nhìn qua thì rõ là có kẻ đứng sau sai khiến. Bọn sơn tặc nghèo rớt, hẳn không có thế lực gì, chắc chỉ bị lợi dụng làm công cụ mà chẳng hay biết. Nghĩ cũng thật đáng thương.
Cố Đình không vạch trần, bởi có nói ra bọn họ cũng chưa chắc tin, chỉ cười nhàn nhã đưa ra đề nghị: "Các vị khốn khó, chẳng lẽ không nghĩ đến đổi đường sống khác? Như quân Trấn Bắc chẳng hạn, chính là cái tên khiến quân Bắc Địch nghe mà khiếp sợ. Năm nào cũng liều mạng chỉ để bảo vệ gia viên, bảo vệ bá tánh Đại Hạ. Các vị có bao giờ nghĩ đến việc nhập ngũ chưa?"
Tên đầu lĩnh mày rậm sững người: "Đi lính?"
Cố Đình mỉm cười: "Đúng vậy, nhập ngũ. Không giấu gì, chúng ta đây đều là những nam tử sắt máu, trên đường mà gặp cướp thì sao có thể chịu để mất mặt? Mạng thì có thể vứt, nhưng khí tiết thì không thể. Nhưng nếu các vị thực sự không còn đường sống, mới bất đắc dĩ làm thế này, thì cũng là con dân Đại Hạ. Quân Trấn Bắc ta toàn là hán tử nhiệt huyết, sao lại không giúp các vị một con đường?"
Tên đầu lĩnh mày rậm dường như lần đầu nghe lời như vậy, theo bản năng lẩm bẩm: "Đi lính... Cửu Nguyên..."
Cố Đình tiếp tục: "Con đường ta đã chỉ ra, không biết các ngươi có dám đi thử không? Các ngươi chặn đường cướp của, rốt cuộc có gì đáng mặt? Sao không đường đường chính chính làm người, tự mình lấy quân công mà nuôi sống gia đình, mở ra một con đường cho bản thân? Cái tên Trấn Bắc Vương hẳn các ngươi đã nghe rồi, giữ gìn một phương an bình, bảo hộ bá tánh, thưởng phạt phân minh, ngẩng đầu cúi đầu đều là trời đất chứng giám!"
Tên đầu lĩnh mày rậm hừ một tiếng: "Ha, nói lời dễ nghe thì ai mà không nói được, làm người tốt đâu có dễ vậy! Nói thì văn hoa bóng bẩy thế thôi, ai biết Trấn Bắc Vương là hạng người thế nào chứ!"
Nhưng ngay lúc này, bất ngờ xảy ra biến cố.
Bọn sơn tặc giăng chướng ngại trên đường, làm vài cái bẫy cơ quan đơn giản, trên dây thừng căng đầy mũi tên. Vốn dĩ mọi thứ còn nằm trong tầm khống chế, nào ngờ chẳng biết ai hắt xì một cái, tay lỡ run, một mũi tên "vút" bay ra, không nhằm vào ai khác mà lại bay thẳng về phía lão đại của bọn chúng!
Tên đầu lĩnh mày rậm né không kịp, còn đang sững sờ, Hoắc Diễm nhíu mày, hất mũi chân đá một cú, mũi tên đã bị hất rơi.
Tên đầu lĩnh còn chưa kịp sợ thì hiểm cảnh đã qua, trong lòng chợt rối bời khó tả.
Rõ ràng là kẻ chặn đường người ta, kết quả lại được người ta cứu? Thế tiếp theo phải làm sao? Có còn cướp nữa không? Không cướp thì quả thật không sống nổi, trong nhà chẳng còn hạt gạo nào nấu cơm. Còn nếu cướp, thì lại thấy có chút áy náy.
Chưa kịp nghĩ lý do gì, lại thấy từ chỗ mũi tên vừa b*n r*, một mũi khác lao tới, lần này không nhằm vào gã, mà lại nhắm thẳng vào vị công tử tuấn tú vừa rồi còn nói chuyện với hắn!
"Cẩn thận ——"
Gã lập tức xông lên đẩy Cố Đình một cái.
Cố Đình vốn phản ứng chậm với mấy chuyện này, ngã lăn ra đất, mắt vẫn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tên sơn tặc mày rậm trúng tên ở cánh tay, vết thương không nặng nhưng chắc chắn đau lắm. Gã vừa nhăn nhó che lại vết thương, vừa trừng mắt với Cố Đình: "Ta vừa mới cứu ngươi đó! Ngươi là con tin đổi lấy tiền, chúng ta làm việc tuy chẳng ra gì, nhưng cũng phải giữ nghĩa khí. Tiền chưa lấy được thì con tin nhất định phải an toàn!"
Cố Đình: .........
Đám sơn tặc này cũng thật đặc biệt.
"Các ngươi......"
Còn chưa kịp nói hết câu, trước mắt tối sầm, cậu đã bị Hoắc Diễm bế lên, đặt xuống một tảng đá sạch sẽ bên cạnh.
"Hả?" Cố Đình hoàn toàn không hiểu, Hoắc Diễm làm gì vậy?
Sắc mặt Hoắc Diễm tối lại, giọng cũng trầm xuống: "Ngươi bị thương mà không biết sao?"
"Bị thương?"
Cố Đình cau mày cúi đầu.
Đến lúc này cậu mới nhìn thấy mũi tên kia, cũng hiểu vì sao tên đầu lĩnh sơn tặc lại đẩy mình. Cậu còn cử động được, không thấy có vấn đề gì, nhưng nghe Hoắc Diễm nói thế, mới như chợt nhận ra đau.
Hoắc Diễm ngồi xổm bên chân cậu, tay thô lớn cởi giày, kéo vớ, xắn ống quần, lộ ra làn da trắng mịn, đồng thời lộ ra một mảng trầy đỏ. Vết thương ở ngay gần mắt cá chân, diện tích không lớn nhưng đỏ bầm, rỉ chút máu, nhìn khá ghê.
Cố Đình thấy tâm trạng Hoắc Diễm có vẻ không hay, an ủi: "Ta không sao, cũng chẳng đau lắm."
"Câm miệng."
Hoắc Diễm mím môi chặt lại, lấy bình thuốc bôi cho cậu.
Không khí xung quanh trở nên quỷ dị yên tĩnh.
"Lại là ta nói bừa." Giọng Hoắc Diễm khàn đi khi nắm lấy chân Cố Đình, mắt dán vào mảng đỏ chói: "Ta đã nói sẽ không để ngươi bị thương nữa, vậy mà chưa tới kinh thành, ngươi đã bị thế này rồi."
Bàn tay hắn quá mạnh mẽ, khiến tai Cố Đình đỏ bừng. Cậu lí nhí: "Đã nói là không sao, chỉ trầy da thôi, có gì mà phải cuống lên......"
Cậu thật sự nghĩ không có chuyện gì lớn.
Nhưng Hoắc Diễm thì thật sự coi đó là chuyện lớn. Bảo bối nhỏ này đẹp đẽ thế kia, hắn muốn nâng niu, chẳng muốn để một vết thương nào dính vào.
Mắt cá vẫn mảnh mai tinh xảo, những ngón chân trắng mịn, đường cong bắp chân còn đẹp hơn lần trước. Hoắc Diễm che chắn không cho ai khác nhìn thấy, xử lý vết thương xong, bôi thuốc cũng xong nhưng vẫn không muốn buông ra.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn cúi đầu, khẽ hôn lên mắt cá chân Cố Đình.
Cố Đình: !!!!!
Mặt cậu đỏ bừng, Hoắc Diễm đang làm cái gì vậy chứ!
Hôn rồi thì Hoắc Diễm tất nhiên chẳng hối hận. Lần trước hắn đã muốn làm thế. Bàn tay lại siết chặt chân Cố Đình hơn: "Đừng động, để ta mang vớ lại cho ngươi."
Mọi người: .........
Mắt họ có bị mù không? Giữa ban ngày mà nhìn thấy cảnh gì đây? Có người giữa đường lại làm chuyện như thế!
Cố Đình chưa từng nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra, lại còn ngay trước mặt bao người! Dù muốn giả vờ thân mật để bồi dưỡng tình cảm thì cũng đâu cần đến mức này! Nếu đã vậy thì chí ít cũng phải tìm ch* k*n đáo mới làm chứ!
Không đúng, ch* k*n cũng không được!
Hoắc Diễm điên rồi sao! Loại chuyện này vốn chẳng nằm trong thỏa thuận gì hết!
Nhưng Hoắc Diễm lại ung dung, giúp cậu mang giày vớ vào, kéo ống quần xuống rồi quay đầu nói: "Bổn vương hôn phu nhân của mình một cái, có gì mà không được? Chẳng lẽ các ngươi không có phu nhân, sao mà phải ngạc nhiên như vậy?"
Một câu nói thản nhiên, nhưng lại đầy vẻ khoe khoang, vô cùng trơ trẽn.
Bọn sơn tặc suýt chút nữa mắng ra tiếng. Có vợ thì giỏi lắm sao! Đường đường một Vương gia, chiêu gì chẳng có, lại dùng cái chiêu này để chọc tức người khác!
Cố Đình...... Cố Đình chỉ biết lấy tay áo che mặt, không muốn nói gì nữa.
Thật sự, ngươi muốn làm gì thì làm, ta chịu hết nổi mất mặt rồi!
Nhưng Hoắc Diễm lại nắm chặt tay cậu, nhất quyết không cho đi.
Cố Đình: ......
Ngài bị bệnh sao, Vương gia!
"Ngươi...... Ngươi chính là Cố công tử đó sao!"
Tên đầu lĩnh mày rậm bỗng vỗ mạnh tay vào lòng bàn tay, như chợt nhớ ra!
Tin tức về đại thắng ở Cửu Nguyên truyền khắp nơi, triều đình thì quan tâm đến kết quả, đến chiến công. Bách tính chỉ biết quân ta thắng lớn, Trấn Bắc Vương lợi hại, nhưng lan truyền nhiều nhất lại là những tin vặt hấp dẫn ánh mắt. Nào là có một vị Cố công tử...... Tướng mạo tuyệt sắc, vừa cứng rắn vừa mềm mỏng, biết mắng chửi cũng biết thủ thành, lại còn được nuông chiều đặc biệt. Chẳng lẽ chính là vị này trước mắt sao?
Không phải nói chỉ là bảo bối của Vương gia thôi sao, giờ đã thành phu nhân rồi? Đây chẳng phải là chuyện đã định rồi ư?
Bị hàng loạt ánh mắt nóng rực dán vào người, Cố Đình hận không tìm được chỗ chui xuống. Chưa bao giờ cậu thấy mình bẽ bàng như thế, nhưng lại không thể nào gỡ tay Hoắc Diễm ra. Cậu tức tối giẫm mạnh lên chân Hoắc Diễm: "Ngươi buông ta ra!"
"Đừng cử động, coi chừng vết thương đau hơn." Hoắc Diễm chẳng hề lay động, còn uy h**p: "Nếu không nghe lời, ta bế ngươi giữa đám đông đấy."
Cố Đình: .........
Người này còn dám làm chuyện vừa nãy thì lời này hiển nhiên không chỉ là hù dọa.
Cố Đình không nói gì nữa, tức giận cắn mạnh một cái.
Hoắc Diễm từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên, ngay cả đuôi mày cũng không nhấc lên, dáng vẻ như thể "vợ có đánh có mắng cũng cam chịu", chẳng những không để ý mà còn thấy vui vẻ, hãnh diện.
Tên lão đại mày rậm càng nhìn càng thấy sáng mắt, đến mức muốn vén râu ra: "Vương gia đúng thật là người có khí độ, oai phong bất phàm, thiên hạ vô song, là một vị Vương gia tốt!"
Lão nhị đứng sau lưng hắn nhỏ giọng nhắc: "Lão đại, ngài đừng vì thấy hắn cũng sợ vợ giống ngài mà nghĩ hắn là người tốt chứ......"
Tên mày rậm lập tức quay đầu, vừa che vết thương băng bó sơ sài, vừa cố gắng cho lão nhị một cái tát: "Tiểu tử, ngươi biết gì! Trên đời này ai sợ vợ đều không phải người xấu! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau thu hết binh khí về, cả đám tên kia cũng nhổ xuống hết, đừng để bắn loạn nữa!"
Một mặt là vì nhìn thấy Trấn Bắc Vương có vẻ mặt đời thường, thấy có chút gần gũi, mặt khác cũng có tính toán riêng. Gã cùng huynh đệ lăn lộn bao năm nay mà vẫn không khá giả, chỉ vì trong lòng giữ một chút kiên trì, có giới hạn, có những chuyện nhất định không làm. Dù người ta ép cũng không chịu làm. Khó khăn trăm bề gánh bao áp lực mới đến được ngày hôm nay. Cố Đình nói câu kia không sai, nếu không phải đường cùng, ai muốn làm sơn tặc chứ.
Nhưng hôm nay phía đối diện lại cho họ một con đường ra, quả thật quá hấp dẫn.
Tên mày rậm chắp tay với Hoắc Diễm: "Ta thật lòng muốn tìm chỗ yên thân, không biết Cửu Nguyên có chịu nhận không?"
Hoắc Diễm: "Chỉ cần không làm việc xấu phạm pháp, biết giữ quy củ, thành Cửu Nguyên ta không hẹp hòi với bất kỳ ai."
Vậy là có đường sống rồi!
Cố Đình cuối cùng cũng yên tâm, ra hiệu Phàn Đại Xuyên mau qua xử lý.
Phàn Đại Xuyên không đa mưu như Hạ Tam Mộc, không nhạy bén như Ông Mẫn, cũng không nóng nảy như Vi Liệt, nhưng hắn ta rất kiên định, trong bốn người thì trung trực nhất. Nếu không phải kẻ địch, lại muốn nương nhờ thì hắn ta sẽ đổi thái độ ngay, chân thành hơn, không giấu diếm, mau chóng xóa bỏ khoảng cách.
Đám sơn tặc dần buông đề phòng, nhưng quyết định này là xúc động nhất thời, về sau còn phải chuẩn bị nhiều thứ. Phàn Đại Xuyên cũng không ngại, thậm chí còn dẫn một đội binh nhỏ đến tận sào huyệt sơn tặc xem xét.
Vấn đề nan giải như vậy đã được giải quyết!
"Bây giờ có thể yên tâm chưa?" Hoắc Diễm quay đầu nhìn Cố Đình.
Cố Đình gật gật đầu: "Lần này cũng coi như may mắn."
Hoắc Diễm một tay khoác vai, một tay vòng qua đầu gối, bế ngang Cố Đình lên: "Không phải may mắn, là vì bổn vương có người vợ tốt."
Cố Đình hoảng hồn: "Ngươi nói cái ——"
Toàn là mấy lời vớ vẩn!
"Hư ——" Hoắc Diễm cong môi nhắc nhở: "Nhỏ giọng thôi, nhiều người đang nhìn kìa."
Cố Đình khổ sở lấy tay che mặt.
Ngươi cũng biết nhiều người nhìn hả! Ta chỉ bị xước chút da, vẫn đi đứng bình thường, có cần phải bế như vậy không!
Không còn cách nào, đã bắt đầu diễn thì phải diễn cho trót. Nếu đã tỏ ra thân mật thì phải thân mật đến cùng, không thể để người ta phát hiện là giả vờ......
Cố Đình len lén nhìn bầu trời xanh qua kẽ ngón tay, cảm thấy buồn bực, sao lại có cảm giác như chính mình tự đào hố rồi tự nhảy vào vậy?
Nếu lúc đầu cậu không làm ra cái trò "bảo bối được sủng trong tim", nếu mấy ngày trước không chủ động xin theo ra trận để giả làm "người nhà Trấn Bắc Vương" thì bây giờ đâu đến mức gặp cảnh xấu hổ thế này?
Đúng là báo ứng!
Đi đến chỗ vắng người, Cố Đình lập tức nhắc: "Được rồi, ở đây không ai, mau thả ta xuống!"
Hoắc Diễm: "Còn có ám vệ, đi thêm chút nữa."
Cố Đình: "Chỗ này cũng được rồi! Không một bóng người, mau thả xuống!"
Hoắc Diễm hết lý do từ chối, chậm rãi đặt Cố Đình xuống: "Được thôi."
Ánh mắt lướt qua vòng eo nhỏ, không còn nắm giữ trong lòng bàn tay, dường như hơi tiếc nuối.
......
Qua ngọn núi này, đi tiếp là quan đạo, chưa đến một ngày đã có thể vào kinh thành, chỉ cần nghỉ một đêm ở quán trọ ven đường.
Đến đây thì chắc không còn phiền toái gì nữa.
Cố Đình hỏi Hoắc Diễm: "Chúng ta ở đây chờ Mạnh Trinh sao?"
Hoắc Diễm nhìn quanh, gật đầu: "Bọn họ chắc sắp đến rồi."
Quả nhiên, chưa đến lúc trời tối, Mạnh Trinh đã tới. Vừa thấy Cố Đình, cậu ta đã nhảy xuống xe, chẳng thèm gọi ca ca hay hộ vệ gì nữa: "A a a a Đình Đình! Đình Đình Đình Đình!"
Cậu ta ôm chặt lấy Cố Đình, còn dụi dụi vào người: "Ta nhớ ngươi lắm đó! Ngươi có nhớ ta không? Năm mới qua thế nào? Ngươi cũng chẳng viết thư cho ta! Ta còn định đón ngươi về Cô Tàng chơi, nào ngờ lại đột nhiên nhận được thánh chỉ, chúng ta phải gặp nhau ở kinh thành! Mau mau, để ta nhìn kỹ xem, ngươi có gầy đi không?"
Cậu ta còn tiến tới ngửi ngửi: "Có mùi thuốc, ngươi bị thương hả?"
"Không có, ta không sao."
Cố Đình hơi xấu hổ, tiện tay trừng Hoắc Diễm một cái. Chỉ là xước da thôi, nếu không phải hắn bôi thuốc băng bó làm quá thì giờ đã lành rồi! Thế mà Hoắc Diễm lại làm như nghiêm trọng lắm, chẳng biết xấu hổ để người ta nhìn thấy.
May mà Mạnh Trinh đơn giản, dễ lừa, lập tức đổi đề tài: "Mà ngươi thì sao, dọc đường đi thế nào? Có thuận lợi không, có gặp rắc rối gì không?"
"Cũng có phiền toái, cái người mà ta viết thư kể với ngươi chẳng ra gì cả, sau lại còn gặp ám sát rồi cả sơn tặc. Nếu không nhờ hộ vệ của ta ——"
Mạnh Trinh bỗng nhớ ra chuyện gì, đẩy tên hộ vệ mặt lạnh bên cạnh tới trước mặt Cố Đình: "Đình Đình, ngươi mau nhìn xem, đây là ai!"
Chỉ trang điểm và ngụy trang sơ sơ, người quen nhìn đã nhận ra ngay —— là Mạnh Sách.
Cố Đình: ......
Nhưng mà vẻ mặt Mạnh Trinh mong chờ, trông như rất kinh ngạc vui mừng, Cố Đình đành phải vỗ tay, làm ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc: "A, thì ra là ngươi!"
Mạnh Trinh cười ra lúm đồng tiền, khuôn mặt tròn trĩnh rạng rỡ vui vẻ: "Ha ha ha, bị dọa rồi chứ, ca ——"
Cố Đình đột nhiên đưa tay bịt kín miệng cậu ta.
Mạnh Trinh chớp mắt mấy cái, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt kinh hãi nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là ngươi lanh lợi... Đây là bí mật, rất nguy hiểm, không thể tùy tiện nói."
"Meo meo ——"
Linh miêu nhớ được mùi của Mạnh Trinh, lập tức nhảy tới, nhảy lên vai cậu ta, nũng nịu dụi dụi: "Meo ——"
Mạnh Trinh càng vui hơn: "Ôi, tiểu báo tử! Lại đây cho ta ôm một cái! Mấy ngày nay có nhớ ta không? Có ăn uống đàng hoàng không? Ây, cái bụng nhỏ tròn vo thế này, chắc chắn ăn không ít nha!"
Hai bảo bối nhỏ cộng thêm một vật nhỏ, bầu không khí vui vẻ không nói thành lời.
Mạnh Sách và Hoắc Diễm chỉ khẽ gật đầu chào nhau, sau đó nhìn về phía bảo bối nhỏ nhà mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Có đôi khi, thật sự là đồng cảm, cứ như bản thân mình cũng bị dính vào vậy.
Bạn bè tốt gặp nhau, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là phải cùng nhau ăn một bữa thật ngon!
Bốn món nguội, bốn món nóng, tám đĩa nhỏ, thêm một nồi canh nóng hổi, rượu được hâm ấm, bàn tròn tám người ngồi, vừa ăn vừa vui vẻ nói chuyện, cũng tiện kể lại những ngày vừa qua.
Nói chuyện một hồi, Cố Đình đột nhiên dừng lại: "Có thấy... hành trình của chúng ta thật sự rất giống nhau không?"
Hoắc Diễm cùng Mạnh Sách cũng nghĩ tới điều này, nên khi nghe câu ấy cũng không ngạc nhiên. Ngược lại là Mạnh Trinh, ngây ngô chẳng hiểu: "Giống cái gì cơ?"
Cố Đình giơ ngón tay đếm: "Ngươi xem, chúng ta gặp Du Tinh Lan, ngươi thì gặp một vị đại ca đặc biệt ôn nhu săn sóc; chúng ta bị ám sát, các ngươi cũng gặp; gặp sơn tặc chặn đường lại càng rõ ràng hơn, dù không phải cùng một nhóm, nhưng chuyện gặp phải thì y chang nhau!"
Mạnh Trinh "A" một tiếng, có chút sợ hãi: "Vậy... vậy có ý nghĩa gì......"
Mạnh Sách nhéo nhéo cổ đệ đệ, bảo thả lỏng: "Đó là thử."
Mạnh Trinh ngẩng đầu: "Tất cả đều là thử?"
Mạnh Sách gật đầu: "Ừ."
Hoắc Diễm đặt chén rượu xuống: "Thứ nhất, thử nhược điểm. Thứ hai, thử năng lực. Thứ ba, dò xét mối quan hệ."
Khóe môi Cố Đình nhếch lên, cười châm biếm: "Nhược điểm của Trấn Bắc Vương là nuông chiều vợ, ngươi không phải thích kiểu thiếu niên như thế sao? Thế thì đưa ngươi một người, xem ngươi chọn thế nào. Tiểu vương gia của Cô Tàng thì thích nhất là bám ca ca, thích nhất được người khác chăm sóc, vậy cũng đưa cho một người, xem ngươi có nhận không."
Mỗi một lựa chọn đều là để chia rẽ, để ly gián, là khe nứt bắt đầu mở ra và kéo dài.
Mạnh Sách nói: "Ám sát là để nhìn phản ứng, phản chiếu thực lực thật sự, có thể ngăn được nguy hiểm đến mức nào. Ứng phó sơn tặc thế nào, có thất bại hay không, lại chính là để cho bọn họ thấy mối quan hệ ở kinh thành."
Chỉ là người ta không ngờ Hoắc Diễm lại chọn đường vòng hiểm trở, vượt núi cao, cũng không ngờ Cố Đình không đi con đường bình thường, trực tiếp lừa người ta đến doanh trại quân Trấn Bắc.
Mạnh Trinh đập bàn: "Cái này quá xấu xa rồi! Ai nghĩ ra chiêu này chứ!"
Vấn đề này, ba người còn lại giờ cũng không có đáp án.
Chỉ biết rằng chuyến đi này chắc chắn không thể suôn sẻ, hố to nối tiếp hố to, không ngờ lại dồn dập, nhiều đến thế. Hiện tại đã vậy thì trong kinh thành còn có những rắc rối gì đang chờ họ?
Ở đó có hoàng thượng, có quý phi, có thái tử, nhị hoàng tử, các thế gia, các loại lợi ích đan xen. Với việc bọn họ xuất hiện, sẽ có kẻ muốn báo thù, kẻ muốn thử, kẻ muốn lôi kéo, kẻ muốn tiêu diệt... Nhiều không đếm xuể.
Cố Đình nhẹ nhàng vỗ tay Mạnh Trinh: "Kích động làm gì, chẳng sao cả. Tóm lại sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau, không có gì là không giải quyết được, không cần sợ."
Đôi mắt Mạnh Trinh sáng rỡ: "Ừ!"
Dưới màn đêm, bóng tối thật dày đặc, nhưng chốn hồng trần mênh mông, nơi nơi đều có ánh đèn.
......
Chuyến này vào kinh, không chỉ họ lo lắng, mà ở mọi người Cửu Nguyên cũng lo. Sáng sớm hôm sau, Cố Đình đã nhận được thư từ phủ Trấn Bắc Vương.
Có thư của Thái vương phi, là những lời dặn dò ân cần của bậc trưởng bối. Cũng có thư của Hoắc Nguyệt và Hoắc Giới. Hoắc Giới còn nhỏ, tự mình viết, chữ vừa ngây ngô vừa náo nhiệt, trong thư cũng toàn lời trách móc vì bọn họ đi mà không mang nhóc theo, la hét lần sau nhất định phải đi cùng. Hoắc Nguyệt thì đã lớn hơn một tuổi, tâm tư cũng chín chắn hơn, lo lắng nhiều hơn.
Trong thư, nàng nhắc nhở Cố Đình phải cẩn thận với một người.
Một nữ nhân mà huynh trưởng từng quen biết.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Không phải một nhóm mà là hai, đoàn người của Trấn Bắc Vương cũng gặp sơn tặc.
Cố Đình không chọn đường vòng qua núi rừng, vì quá mệt và lâu, nhìn thôi cũng muốn ngất đi rồi!
Hoắc Diễm thì chưa chắc không nghĩ đến cái cảnh Mạnh Sách kia ôm tới ôm lui người ta coi như chuyện vui, cùng là Vương gia, tại sao hắn lại không thể thử một chút? Tiếc là người giống mà số khác, Cố Đình tuyệt đối không cho hắn cơ hội này.
Vậy thì chuyện trước mắt phải giải quyết thế nào?
Tình huống quả thật quái dị: đường núi vắng vẻ, chật hẹp, thân hình sơn tặc cao lớn, vác đao, thoạt nhìn thì đáng sợ, nhưng nhìn kỹ thì chẳng đáng sợ. Một đám quần áo rách rưới, dao trên tay mẻ lưỡi, không biết từ năm nào lượm lại, nghèo rớt mồng tơi mà còn dám hô to: Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua thì để lại tiền đường!
Tay nghề thế nào không biết, nhưng theo cách chặn đường này thì chỉ có hai lựa chọn: hoặc đưa tiền, hoặc mất mạng.
Cố Đình liếc Hoắc Diễm một cái, khóe mắt hơi nhướng —— những kẻ này nhìn đâu có vẻ lợi hại?
Hoắc Diễm gật đầu, ánh mắt hơi trầm.
Cố Đình thì không nhìn ra, nhưng Hoắc Diễm chinh chiến nhiều năm, ánh mắt cực kỳ tinh tường. Đừng nói không lợi hại, chỉ riêng Phàn Đại Xuyên cũng đủ dẹp yên cả đám này.
Phàn Đại Xuyên quả thật khó mà kìm nổi tức giận. Nghĩ lại quân Trấn Bắc tung hoành biên quan bao nhiêu năm, lần nào chẳng đánh cho quân Bắc Địch kêu cha gọi mẹ? Thế mà mấy tên tép riu này cũng dám chặn đường bọn họ? Đúng là tìm chết!
Nhưng vừa mới bước ra khỏi hàng, nhổ nước miếng, cầm lấy vũ khí chuẩn bị ra oai thì tên đầu sỏ sơn tặc lại ngã rạp xuống đất trước!
"Hãy tới đây! Mau giết bọn ta đi! Như vậy đại danh của Trấn Bắc Vương sẽ truyền đi! Người nhà lão tử còn được nhận thêm ít tiền an ủi!"
Hoắc Diễm: ......
Cố Đình: ......
Phàn Đại Xuyên: ......
Không phải chứ, các ngươi làm sơn tặc mà khí phách đâu rồi? Còn chưa đánh đã lăn ra giả chết là thế nào?
Cố Đình và Hoắc Diễm nhìn nhau, cùng cảm thấy cảnh này thật không ổn.
Không phải không thể giết, nhưng giết rồi thì chẳng khác gì thắng không võ. Nhìn bộ dạng bọn họ, đúng là phạm pháp thật, nhưng chẳng giống loại hung ác máu lạnh. Nếu ác đến tận cùng thì đã không nghèo đến mức quần áo rách rưới thế này. Có lẽ là bị ép đến đường cùng mới phải lên núi làm giặc, chứ chẳng giống hạng thích chém giết. Nếu so đo với họ thì quá đáng thương, chỉ là... Trấn Bắc Vương mà bị sơn tặc cướp đường thì truyền ra ngoài còn gì thể diện?
Hơn nữa, bọn này biết rõ thân phận của họ, giống như đã sớm nhận được tin tức, cố tình chặn ở đây.
Gặp chuyện thế này, bọn họ là người từ nơi khác đến nên thấy khó xử, chứ dân bản địa thì dễ thôi. Nhìn bọn sơn tặc cũng chẳng ghê gớm gì, lại gần thành, chỉ cần nhờ vài mối quan hệ nhỏ là có thể dẹp gọn.
"Đáng tiếc thật......"
Cố Đình thở dài, đối với họ thì nhân mạch ở kinh thành đúng là mấu chốt sống còn.
Hoắc Diễm gật đầu: "Đúng vậy."
Trấn Bắc Vương ở tận Cửu Nguyên xa xôi, vốn không nên có quan hệ ở kinh thành, mà có thì lại càng không nên vì chuyện nhỏ mà bại lộ. Nhưng nhìn những kẻ đáng thương này, nếu không mất mặt thì cũng phải lộ bí mật, không còn đường thứ ba để chọn.
Phàn Đại Xuyên tức tối vò đầu. Trong kinh mà ngay cả đánh sơn tặc cũng khó chịu thế này, đúng là tức chết hắn ta mà!
Cố Đình lập tức tính toán nhanh trong đầu, rồi liếc Hoắc Diễm: Để ta xử lý!
Hoắc Diễm cong môi nhường đường, cho cậu cơ hội biểu diễn.
Cố Đình khụ nhẹ, tiến lên mấy bước: "Ta thấy các vị lời nói thì có phần thô lỗ, nhưng hành động lại có quy củ, quần áo tuy rách nhưng mặt mày ngay thẳng, ánh mắt quang minh, không giống kẻ ác. Nếu không phải đường cùng, ắt hẳn sẽ không làm nghề này. Mạo muội hỏi một câu, không biết các vị gặp phải khó khăn gì?"
Tên đầu lĩnh to con, mày rậm quát lại: "Liên quan gì đến ngươi! Nói cho ngươi biết, đừng có lắm lời, hôm nay bọn ta chẳng cần gì khác, chỉ cần tiền! Nếu không thì người bọn ta đông lắm, các ngươi đừng hòng mà thoát!"
Cố Đình hơi ngẩng đầu, không thèm để ý lời đe dọa: "Bản thân có thể chết, nhưng người nhà thì không thể bỏ. Tình nghĩa của các vị, ta rất khâm phục."
Có thể biết rõ thời điểm, đối tượng để ra tay, còn tính cả tiền an ủi sau khi chết, thậm chí biết kêu gào đúng chỗ. Nhìn qua thì rõ là có kẻ đứng sau sai khiến. Bọn sơn tặc nghèo rớt, hẳn không có thế lực gì, chắc chỉ bị lợi dụng làm công cụ mà chẳng hay biết. Nghĩ cũng thật đáng thương.
Cố Đình không vạch trần, bởi có nói ra bọn họ cũng chưa chắc tin, chỉ cười nhàn nhã đưa ra đề nghị: "Các vị khốn khó, chẳng lẽ không nghĩ đến đổi đường sống khác? Như quân Trấn Bắc chẳng hạn, chính là cái tên khiến quân Bắc Địch nghe mà khiếp sợ. Năm nào cũng liều mạng chỉ để bảo vệ gia viên, bảo vệ bá tánh Đại Hạ. Các vị có bao giờ nghĩ đến việc nhập ngũ chưa?"
Tên đầu lĩnh mày rậm sững người: "Đi lính?"
Cố Đình mỉm cười: "Đúng vậy, nhập ngũ. Không giấu gì, chúng ta đây đều là những nam tử sắt máu, trên đường mà gặp cướp thì sao có thể chịu để mất mặt? Mạng thì có thể vứt, nhưng khí tiết thì không thể. Nhưng nếu các vị thực sự không còn đường sống, mới bất đắc dĩ làm thế này, thì cũng là con dân Đại Hạ. Quân Trấn Bắc ta toàn là hán tử nhiệt huyết, sao lại không giúp các vị một con đường?"
Tên đầu lĩnh mày rậm dường như lần đầu nghe lời như vậy, theo bản năng lẩm bẩm: "Đi lính... Cửu Nguyên..."
Cố Đình tiếp tục: "Con đường ta đã chỉ ra, không biết các ngươi có dám đi thử không? Các ngươi chặn đường cướp của, rốt cuộc có gì đáng mặt? Sao không đường đường chính chính làm người, tự mình lấy quân công mà nuôi sống gia đình, mở ra một con đường cho bản thân? Cái tên Trấn Bắc Vương hẳn các ngươi đã nghe rồi, giữ gìn một phương an bình, bảo hộ bá tánh, thưởng phạt phân minh, ngẩng đầu cúi đầu đều là trời đất chứng giám!"
Tên đầu lĩnh mày rậm hừ một tiếng: "Ha, nói lời dễ nghe thì ai mà không nói được, làm người tốt đâu có dễ vậy! Nói thì văn hoa bóng bẩy thế thôi, ai biết Trấn Bắc Vương là hạng người thế nào chứ!"
Nhưng ngay lúc này, bất ngờ xảy ra biến cố.
Bọn sơn tặc giăng chướng ngại trên đường, làm vài cái bẫy cơ quan đơn giản, trên dây thừng căng đầy mũi tên. Vốn dĩ mọi thứ còn nằm trong tầm khống chế, nào ngờ chẳng biết ai hắt xì một cái, tay lỡ run, một mũi tên "vút" bay ra, không nhằm vào ai khác mà lại bay thẳng về phía lão đại của bọn chúng!
Tên đầu lĩnh mày rậm né không kịp, còn đang sững sờ, Hoắc Diễm nhíu mày, hất mũi chân đá một cú, mũi tên đã bị hất rơi.
Tên đầu lĩnh còn chưa kịp sợ thì hiểm cảnh đã qua, trong lòng chợt rối bời khó tả.
Rõ ràng là kẻ chặn đường người ta, kết quả lại được người ta cứu? Thế tiếp theo phải làm sao? Có còn cướp nữa không? Không cướp thì quả thật không sống nổi, trong nhà chẳng còn hạt gạo nào nấu cơm. Còn nếu cướp, thì lại thấy có chút áy náy.
Chưa kịp nghĩ lý do gì, lại thấy từ chỗ mũi tên vừa b*n r*, một mũi khác lao tới, lần này không nhằm vào gã, mà lại nhắm thẳng vào vị công tử tuấn tú vừa rồi còn nói chuyện với hắn!
"Cẩn thận ——"
Gã lập tức xông lên đẩy Cố Đình một cái.
Cố Đình vốn phản ứng chậm với mấy chuyện này, ngã lăn ra đất, mắt vẫn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tên sơn tặc mày rậm trúng tên ở cánh tay, vết thương không nặng nhưng chắc chắn đau lắm. Gã vừa nhăn nhó che lại vết thương, vừa trừng mắt với Cố Đình: "Ta vừa mới cứu ngươi đó! Ngươi là con tin đổi lấy tiền, chúng ta làm việc tuy chẳng ra gì, nhưng cũng phải giữ nghĩa khí. Tiền chưa lấy được thì con tin nhất định phải an toàn!"
Cố Đình: .........
Đám sơn tặc này cũng thật đặc biệt.
"Các ngươi......"
Còn chưa kịp nói hết câu, trước mắt tối sầm, cậu đã bị Hoắc Diễm bế lên, đặt xuống một tảng đá sạch sẽ bên cạnh.
"Hả?" Cố Đình hoàn toàn không hiểu, Hoắc Diễm làm gì vậy?
Sắc mặt Hoắc Diễm tối lại, giọng cũng trầm xuống: "Ngươi bị thương mà không biết sao?"
"Bị thương?"
Cố Đình cau mày cúi đầu.
Đến lúc này cậu mới nhìn thấy mũi tên kia, cũng hiểu vì sao tên đầu lĩnh sơn tặc lại đẩy mình. Cậu còn cử động được, không thấy có vấn đề gì, nhưng nghe Hoắc Diễm nói thế, mới như chợt nhận ra đau.
Hoắc Diễm ngồi xổm bên chân cậu, tay thô lớn cởi giày, kéo vớ, xắn ống quần, lộ ra làn da trắng mịn, đồng thời lộ ra một mảng trầy đỏ. Vết thương ở ngay gần mắt cá chân, diện tích không lớn nhưng đỏ bầm, rỉ chút máu, nhìn khá ghê.
Cố Đình thấy tâm trạng Hoắc Diễm có vẻ không hay, an ủi: "Ta không sao, cũng chẳng đau lắm."
"Câm miệng."
Hoắc Diễm mím môi chặt lại, lấy bình thuốc bôi cho cậu.
Không khí xung quanh trở nên quỷ dị yên tĩnh.
"Lại là ta nói bừa." Giọng Hoắc Diễm khàn đi khi nắm lấy chân Cố Đình, mắt dán vào mảng đỏ chói: "Ta đã nói sẽ không để ngươi bị thương nữa, vậy mà chưa tới kinh thành, ngươi đã bị thế này rồi."
Bàn tay hắn quá mạnh mẽ, khiến tai Cố Đình đỏ bừng. Cậu lí nhí: "Đã nói là không sao, chỉ trầy da thôi, có gì mà phải cuống lên......"
Cậu thật sự nghĩ không có chuyện gì lớn.
Nhưng Hoắc Diễm thì thật sự coi đó là chuyện lớn. Bảo bối nhỏ này đẹp đẽ thế kia, hắn muốn nâng niu, chẳng muốn để một vết thương nào dính vào.
Mắt cá vẫn mảnh mai tinh xảo, những ngón chân trắng mịn, đường cong bắp chân còn đẹp hơn lần trước. Hoắc Diễm che chắn không cho ai khác nhìn thấy, xử lý vết thương xong, bôi thuốc cũng xong nhưng vẫn không muốn buông ra.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn cúi đầu, khẽ hôn lên mắt cá chân Cố Đình.
Cố Đình: !!!!!
Mặt cậu đỏ bừng, Hoắc Diễm đang làm cái gì vậy chứ!
Hôn rồi thì Hoắc Diễm tất nhiên chẳng hối hận. Lần trước hắn đã muốn làm thế. Bàn tay lại siết chặt chân Cố Đình hơn: "Đừng động, để ta mang vớ lại cho ngươi."
Mọi người: .........
Mắt họ có bị mù không? Giữa ban ngày mà nhìn thấy cảnh gì đây? Có người giữa đường lại làm chuyện như thế!
Cố Đình chưa từng nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra, lại còn ngay trước mặt bao người! Dù muốn giả vờ thân mật để bồi dưỡng tình cảm thì cũng đâu cần đến mức này! Nếu đã vậy thì chí ít cũng phải tìm ch* k*n đáo mới làm chứ!
Không đúng, ch* k*n cũng không được!
Hoắc Diễm điên rồi sao! Loại chuyện này vốn chẳng nằm trong thỏa thuận gì hết!
Nhưng Hoắc Diễm lại ung dung, giúp cậu mang giày vớ vào, kéo ống quần xuống rồi quay đầu nói: "Bổn vương hôn phu nhân của mình một cái, có gì mà không được? Chẳng lẽ các ngươi không có phu nhân, sao mà phải ngạc nhiên như vậy?"
Một câu nói thản nhiên, nhưng lại đầy vẻ khoe khoang, vô cùng trơ trẽn.
Bọn sơn tặc suýt chút nữa mắng ra tiếng. Có vợ thì giỏi lắm sao! Đường đường một Vương gia, chiêu gì chẳng có, lại dùng cái chiêu này để chọc tức người khác!
Cố Đình...... Cố Đình chỉ biết lấy tay áo che mặt, không muốn nói gì nữa.
Thật sự, ngươi muốn làm gì thì làm, ta chịu hết nổi mất mặt rồi!
Nhưng Hoắc Diễm lại nắm chặt tay cậu, nhất quyết không cho đi.
Cố Đình: ......
Ngài bị bệnh sao, Vương gia!
"Ngươi...... Ngươi chính là Cố công tử đó sao!"
Tên đầu lĩnh mày rậm bỗng vỗ mạnh tay vào lòng bàn tay, như chợt nhớ ra!
Tin tức về đại thắng ở Cửu Nguyên truyền khắp nơi, triều đình thì quan tâm đến kết quả, đến chiến công. Bách tính chỉ biết quân ta thắng lớn, Trấn Bắc Vương lợi hại, nhưng lan truyền nhiều nhất lại là những tin vặt hấp dẫn ánh mắt. Nào là có một vị Cố công tử...... Tướng mạo tuyệt sắc, vừa cứng rắn vừa mềm mỏng, biết mắng chửi cũng biết thủ thành, lại còn được nuông chiều đặc biệt. Chẳng lẽ chính là vị này trước mắt sao?
Không phải nói chỉ là bảo bối của Vương gia thôi sao, giờ đã thành phu nhân rồi? Đây chẳng phải là chuyện đã định rồi ư?
Bị hàng loạt ánh mắt nóng rực dán vào người, Cố Đình hận không tìm được chỗ chui xuống. Chưa bao giờ cậu thấy mình bẽ bàng như thế, nhưng lại không thể nào gỡ tay Hoắc Diễm ra. Cậu tức tối giẫm mạnh lên chân Hoắc Diễm: "Ngươi buông ta ra!"
"Đừng cử động, coi chừng vết thương đau hơn." Hoắc Diễm chẳng hề lay động, còn uy h**p: "Nếu không nghe lời, ta bế ngươi giữa đám đông đấy."
Cố Đình: .........
Người này còn dám làm chuyện vừa nãy thì lời này hiển nhiên không chỉ là hù dọa.
Cố Đình không nói gì nữa, tức giận cắn mạnh một cái.
Hoắc Diễm từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên, ngay cả đuôi mày cũng không nhấc lên, dáng vẻ như thể "vợ có đánh có mắng cũng cam chịu", chẳng những không để ý mà còn thấy vui vẻ, hãnh diện.
Tên lão đại mày rậm càng nhìn càng thấy sáng mắt, đến mức muốn vén râu ra: "Vương gia đúng thật là người có khí độ, oai phong bất phàm, thiên hạ vô song, là một vị Vương gia tốt!"
Lão nhị đứng sau lưng hắn nhỏ giọng nhắc: "Lão đại, ngài đừng vì thấy hắn cũng sợ vợ giống ngài mà nghĩ hắn là người tốt chứ......"
Tên mày rậm lập tức quay đầu, vừa che vết thương băng bó sơ sài, vừa cố gắng cho lão nhị một cái tát: "Tiểu tử, ngươi biết gì! Trên đời này ai sợ vợ đều không phải người xấu! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau thu hết binh khí về, cả đám tên kia cũng nhổ xuống hết, đừng để bắn loạn nữa!"
Một mặt là vì nhìn thấy Trấn Bắc Vương có vẻ mặt đời thường, thấy có chút gần gũi, mặt khác cũng có tính toán riêng. Gã cùng huynh đệ lăn lộn bao năm nay mà vẫn không khá giả, chỉ vì trong lòng giữ một chút kiên trì, có giới hạn, có những chuyện nhất định không làm. Dù người ta ép cũng không chịu làm. Khó khăn trăm bề gánh bao áp lực mới đến được ngày hôm nay. Cố Đình nói câu kia không sai, nếu không phải đường cùng, ai muốn làm sơn tặc chứ.
Nhưng hôm nay phía đối diện lại cho họ một con đường ra, quả thật quá hấp dẫn.
Tên mày rậm chắp tay với Hoắc Diễm: "Ta thật lòng muốn tìm chỗ yên thân, không biết Cửu Nguyên có chịu nhận không?"
Hoắc Diễm: "Chỉ cần không làm việc xấu phạm pháp, biết giữ quy củ, thành Cửu Nguyên ta không hẹp hòi với bất kỳ ai."
Vậy là có đường sống rồi!
Cố Đình cuối cùng cũng yên tâm, ra hiệu Phàn Đại Xuyên mau qua xử lý.
Phàn Đại Xuyên không đa mưu như Hạ Tam Mộc, không nhạy bén như Ông Mẫn, cũng không nóng nảy như Vi Liệt, nhưng hắn ta rất kiên định, trong bốn người thì trung trực nhất. Nếu không phải kẻ địch, lại muốn nương nhờ thì hắn ta sẽ đổi thái độ ngay, chân thành hơn, không giấu diếm, mau chóng xóa bỏ khoảng cách.
Đám sơn tặc dần buông đề phòng, nhưng quyết định này là xúc động nhất thời, về sau còn phải chuẩn bị nhiều thứ. Phàn Đại Xuyên cũng không ngại, thậm chí còn dẫn một đội binh nhỏ đến tận sào huyệt sơn tặc xem xét.
Vấn đề nan giải như vậy đã được giải quyết!
"Bây giờ có thể yên tâm chưa?" Hoắc Diễm quay đầu nhìn Cố Đình.
Cố Đình gật gật đầu: "Lần này cũng coi như may mắn."
Hoắc Diễm một tay khoác vai, một tay vòng qua đầu gối, bế ngang Cố Đình lên: "Không phải may mắn, là vì bổn vương có người vợ tốt."
Cố Đình hoảng hồn: "Ngươi nói cái ——"
Toàn là mấy lời vớ vẩn!
"Hư ——" Hoắc Diễm cong môi nhắc nhở: "Nhỏ giọng thôi, nhiều người đang nhìn kìa."
Cố Đình khổ sở lấy tay che mặt.
Ngươi cũng biết nhiều người nhìn hả! Ta chỉ bị xước chút da, vẫn đi đứng bình thường, có cần phải bế như vậy không!
Không còn cách nào, đã bắt đầu diễn thì phải diễn cho trót. Nếu đã tỏ ra thân mật thì phải thân mật đến cùng, không thể để người ta phát hiện là giả vờ......
Cố Đình len lén nhìn bầu trời xanh qua kẽ ngón tay, cảm thấy buồn bực, sao lại có cảm giác như chính mình tự đào hố rồi tự nhảy vào vậy?
Nếu lúc đầu cậu không làm ra cái trò "bảo bối được sủng trong tim", nếu mấy ngày trước không chủ động xin theo ra trận để giả làm "người nhà Trấn Bắc Vương" thì bây giờ đâu đến mức gặp cảnh xấu hổ thế này?
Đúng là báo ứng!
Đi đến chỗ vắng người, Cố Đình lập tức nhắc: "Được rồi, ở đây không ai, mau thả ta xuống!"
Hoắc Diễm: "Còn có ám vệ, đi thêm chút nữa."
Cố Đình: "Chỗ này cũng được rồi! Không một bóng người, mau thả xuống!"
Hoắc Diễm hết lý do từ chối, chậm rãi đặt Cố Đình xuống: "Được thôi."
Ánh mắt lướt qua vòng eo nhỏ, không còn nắm giữ trong lòng bàn tay, dường như hơi tiếc nuối.
......
Qua ngọn núi này, đi tiếp là quan đạo, chưa đến một ngày đã có thể vào kinh thành, chỉ cần nghỉ một đêm ở quán trọ ven đường.
Đến đây thì chắc không còn phiền toái gì nữa.
Cố Đình hỏi Hoắc Diễm: "Chúng ta ở đây chờ Mạnh Trinh sao?"
Hoắc Diễm nhìn quanh, gật đầu: "Bọn họ chắc sắp đến rồi."
Quả nhiên, chưa đến lúc trời tối, Mạnh Trinh đã tới. Vừa thấy Cố Đình, cậu ta đã nhảy xuống xe, chẳng thèm gọi ca ca hay hộ vệ gì nữa: "A a a a Đình Đình! Đình Đình Đình Đình!"
Cậu ta ôm chặt lấy Cố Đình, còn dụi dụi vào người: "Ta nhớ ngươi lắm đó! Ngươi có nhớ ta không? Năm mới qua thế nào? Ngươi cũng chẳng viết thư cho ta! Ta còn định đón ngươi về Cô Tàng chơi, nào ngờ lại đột nhiên nhận được thánh chỉ, chúng ta phải gặp nhau ở kinh thành! Mau mau, để ta nhìn kỹ xem, ngươi có gầy đi không?"
Cậu ta còn tiến tới ngửi ngửi: "Có mùi thuốc, ngươi bị thương hả?"
"Không có, ta không sao."
Cố Đình hơi xấu hổ, tiện tay trừng Hoắc Diễm một cái. Chỉ là xước da thôi, nếu không phải hắn bôi thuốc băng bó làm quá thì giờ đã lành rồi! Thế mà Hoắc Diễm lại làm như nghiêm trọng lắm, chẳng biết xấu hổ để người ta nhìn thấy.
May mà Mạnh Trinh đơn giản, dễ lừa, lập tức đổi đề tài: "Mà ngươi thì sao, dọc đường đi thế nào? Có thuận lợi không, có gặp rắc rối gì không?"
"Cũng có phiền toái, cái người mà ta viết thư kể với ngươi chẳng ra gì cả, sau lại còn gặp ám sát rồi cả sơn tặc. Nếu không nhờ hộ vệ của ta ——"
Mạnh Trinh bỗng nhớ ra chuyện gì, đẩy tên hộ vệ mặt lạnh bên cạnh tới trước mặt Cố Đình: "Đình Đình, ngươi mau nhìn xem, đây là ai!"
Chỉ trang điểm và ngụy trang sơ sơ, người quen nhìn đã nhận ra ngay —— là Mạnh Sách.
Cố Đình: ......
Nhưng mà vẻ mặt Mạnh Trinh mong chờ, trông như rất kinh ngạc vui mừng, Cố Đình đành phải vỗ tay, làm ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc: "A, thì ra là ngươi!"
Mạnh Trinh cười ra lúm đồng tiền, khuôn mặt tròn trĩnh rạng rỡ vui vẻ: "Ha ha ha, bị dọa rồi chứ, ca ——"
Cố Đình đột nhiên đưa tay bịt kín miệng cậu ta.
Mạnh Trinh chớp mắt mấy cái, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt kinh hãi nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là ngươi lanh lợi... Đây là bí mật, rất nguy hiểm, không thể tùy tiện nói."
"Meo meo ——"
Linh miêu nhớ được mùi của Mạnh Trinh, lập tức nhảy tới, nhảy lên vai cậu ta, nũng nịu dụi dụi: "Meo ——"
Mạnh Trinh càng vui hơn: "Ôi, tiểu báo tử! Lại đây cho ta ôm một cái! Mấy ngày nay có nhớ ta không? Có ăn uống đàng hoàng không? Ây, cái bụng nhỏ tròn vo thế này, chắc chắn ăn không ít nha!"
Hai bảo bối nhỏ cộng thêm một vật nhỏ, bầu không khí vui vẻ không nói thành lời.
Mạnh Sách và Hoắc Diễm chỉ khẽ gật đầu chào nhau, sau đó nhìn về phía bảo bối nhỏ nhà mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Có đôi khi, thật sự là đồng cảm, cứ như bản thân mình cũng bị dính vào vậy.
Bạn bè tốt gặp nhau, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là phải cùng nhau ăn một bữa thật ngon!
Bốn món nguội, bốn món nóng, tám đĩa nhỏ, thêm một nồi canh nóng hổi, rượu được hâm ấm, bàn tròn tám người ngồi, vừa ăn vừa vui vẻ nói chuyện, cũng tiện kể lại những ngày vừa qua.
Nói chuyện một hồi, Cố Đình đột nhiên dừng lại: "Có thấy... hành trình của chúng ta thật sự rất giống nhau không?"
Hoắc Diễm cùng Mạnh Sách cũng nghĩ tới điều này, nên khi nghe câu ấy cũng không ngạc nhiên. Ngược lại là Mạnh Trinh, ngây ngô chẳng hiểu: "Giống cái gì cơ?"
Cố Đình giơ ngón tay đếm: "Ngươi xem, chúng ta gặp Du Tinh Lan, ngươi thì gặp một vị đại ca đặc biệt ôn nhu săn sóc; chúng ta bị ám sát, các ngươi cũng gặp; gặp sơn tặc chặn đường lại càng rõ ràng hơn, dù không phải cùng một nhóm, nhưng chuyện gặp phải thì y chang nhau!"
Mạnh Trinh "A" một tiếng, có chút sợ hãi: "Vậy... vậy có ý nghĩa gì......"
Mạnh Sách nhéo nhéo cổ đệ đệ, bảo thả lỏng: "Đó là thử."
Mạnh Trinh ngẩng đầu: "Tất cả đều là thử?"
Mạnh Sách gật đầu: "Ừ."
Hoắc Diễm đặt chén rượu xuống: "Thứ nhất, thử nhược điểm. Thứ hai, thử năng lực. Thứ ba, dò xét mối quan hệ."
Khóe môi Cố Đình nhếch lên, cười châm biếm: "Nhược điểm của Trấn Bắc Vương là nuông chiều vợ, ngươi không phải thích kiểu thiếu niên như thế sao? Thế thì đưa ngươi một người, xem ngươi chọn thế nào. Tiểu vương gia của Cô Tàng thì thích nhất là bám ca ca, thích nhất được người khác chăm sóc, vậy cũng đưa cho một người, xem ngươi có nhận không."
Mỗi một lựa chọn đều là để chia rẽ, để ly gián, là khe nứt bắt đầu mở ra và kéo dài.
Mạnh Sách nói: "Ám sát là để nhìn phản ứng, phản chiếu thực lực thật sự, có thể ngăn được nguy hiểm đến mức nào. Ứng phó sơn tặc thế nào, có thất bại hay không, lại chính là để cho bọn họ thấy mối quan hệ ở kinh thành."
Chỉ là người ta không ngờ Hoắc Diễm lại chọn đường vòng hiểm trở, vượt núi cao, cũng không ngờ Cố Đình không đi con đường bình thường, trực tiếp lừa người ta đến doanh trại quân Trấn Bắc.
Mạnh Trinh đập bàn: "Cái này quá xấu xa rồi! Ai nghĩ ra chiêu này chứ!"
Vấn đề này, ba người còn lại giờ cũng không có đáp án.
Chỉ biết rằng chuyến đi này chắc chắn không thể suôn sẻ, hố to nối tiếp hố to, không ngờ lại dồn dập, nhiều đến thế. Hiện tại đã vậy thì trong kinh thành còn có những rắc rối gì đang chờ họ?
Ở đó có hoàng thượng, có quý phi, có thái tử, nhị hoàng tử, các thế gia, các loại lợi ích đan xen. Với việc bọn họ xuất hiện, sẽ có kẻ muốn báo thù, kẻ muốn thử, kẻ muốn lôi kéo, kẻ muốn tiêu diệt... Nhiều không đếm xuể.
Cố Đình nhẹ nhàng vỗ tay Mạnh Trinh: "Kích động làm gì, chẳng sao cả. Tóm lại sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau, không có gì là không giải quyết được, không cần sợ."
Đôi mắt Mạnh Trinh sáng rỡ: "Ừ!"
Dưới màn đêm, bóng tối thật dày đặc, nhưng chốn hồng trần mênh mông, nơi nơi đều có ánh đèn.
......
Chuyến này vào kinh, không chỉ họ lo lắng, mà ở mọi người Cửu Nguyên cũng lo. Sáng sớm hôm sau, Cố Đình đã nhận được thư từ phủ Trấn Bắc Vương.
Có thư của Thái vương phi, là những lời dặn dò ân cần của bậc trưởng bối. Cũng có thư của Hoắc Nguyệt và Hoắc Giới. Hoắc Giới còn nhỏ, tự mình viết, chữ vừa ngây ngô vừa náo nhiệt, trong thư cũng toàn lời trách móc vì bọn họ đi mà không mang nhóc theo, la hét lần sau nhất định phải đi cùng. Hoắc Nguyệt thì đã lớn hơn một tuổi, tâm tư cũng chín chắn hơn, lo lắng nhiều hơn.
Trong thư, nàng nhắc nhở Cố Đình phải cẩn thận với một người.
Một nữ nhân mà huynh trưởng từng quen biết.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 61: Sợ vợ chưa chắc đã là người xấu
10.0/10 từ 16 lượt.