Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 60: Dục vọng chiếm hữu của bổn vương cũng rất mạnh

164@-

 
Du Tinh Lan vẻ mặt mờ mịt.


Gì cơ? Nam nhân của ta, không được chạm vào. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi chết không yên.


Tại sao ngay cả Cố Đình cũng dám nói như vậy! Đây là muốn cùng gã xé rách mặt sao! Cần phải làm quá đến vậy sao.


Du Tinh Lan hoàn toàn không hiểu tình cảnh trước mắt. Người sống nhờ khuôn mặt, cây thụ sống nhờ vỏ. Trong kinh thành ai ai cũng phải sống theo quy củ, ở bất cứ trường hợp nào, điều quan trọng nhất là dù trong lòng nghĩ gì thì lời nói vẫn phải đẹp đẽ. Dù trong lòng đang mắng cha người ta, ngoài mặt cũng phải cười ha hả chào hỏi thân tình. Một câu mắng phải bẻ cong ra thành tám trăm vòng, nói khéo đến mức chỉ người có tâm mới hiểu được, tuyệt đối không thể trắng trợn thẳng thừng buông lời khó nghe.


Trấn Bắc Vương quanh năm chinh chiến, tính cách thẳng thắn còn tạm chấp nhận, nhưng vì sao ngay cả Cố Đình cũng thế... Rõ ràng trước kia đâu có như vậy!


Du Tinh Lan vốn có rất nhiều kinh nghiệm: nói sao cho vừa lòng, xử lý tình huống sao cho hài hòa, nhưng chưa bao giờ học cách đối mặt khi bị người khác chửi thẳng mặt. Gã chưa từng gặp chuyện này bao giờ.


"Nam nhân của ngươi... không được chạm vào?"


Đầu óc gã hoàn toàn tê liệt, chỉ còn bản năng của con người. Không nghĩ ra được lời nào phản bác, chỉ theo phản xạ lặp lại câu của Cố Đình. Cuối cùng gã không thể giữ nổi vẻ kiêu ngạo tao nhã ngày xưa, hình tượng công tử ngoan ngọt mềm mại cũng vỡ vụn.


Cố Đình nâng cao chiếc lò sưởi tay bằng đồng đỏ khảm chim hỉ thước và mai, cằm ngẩng thật cao, đuôi mắt nhướng lên đầy kiêu ngạo: "Ngươi điếc sao? Không hiểu tiếng người à?"


Du Tinh Lan: "Ngươi mới điếc! Ngươi mới là kẻ không hiểu tiếng người!"


Quá tức giận, gã không thể giữ lý trí, lập tức mắng trả lại.


Nhưng mắng xong lại hối hận, cảm giác như vậy thì bản thân chẳng còn chút đáng yêu nào. Nhưng không mắng lại thì thật sự bị người ta ức h**p đến mức quá đáng, mất mặt quá! Mà nghĩ kỹ lại, mắng trả cũng chẳng kéo lại được hình tượng, khí thế vẫn quá yếu, rốt cuộc vẫn mất mặt.


Không biết phải làm sao để xoay chuyển tình thế, gã dậm chân thật mạnh, hung hăng trừng Cố Đình một cái rồi xoay người bỏ chạy.


Gã cảm thấy mình chắc phải bệnh mất thôi.


Đường đường là con trai út của chính phòng của hầu phủ Nghi Xương, từ nhỏ được sủng ái, sau lưng còn có thế lực lớn, vậy mà vì hai kẻ không biết điều này mà bị ấm ức đến mức thương tâm thành bệnh, các ngươi có dám không áy náy? Có dám không quan tâm?


Kết quả là...


Hai người kia quả thật dám.


Gã giả bệnh, nằm không dậy nổi, nhưng trong đội ngũ quân Trấn Bắc chẳng ai hỏi thăm một câu. Nếu không phải có người hầu luôn chú ý, e rằng họ đã thẳng thừng bỏ gã lại rồi, thậm chí chẳng thèm gọi gã một tiếng.


Du Tinh Lan sốt ruột, cắn móng tay suy nghĩ thật lâu, cuối cùng sai hạ nhân ở khách đ**m phô trương lộ ra thân phận mình, nhắc đến danh hào hầu phủ Nghi Xương, muốn lấy đó để uy h**p Hoắc Diễm và Cố Đình.


Sắp đến kinh thành rồi, đây chính là địa bàn nhà gã. Ngay cả hoàng thượng cũng phải nể mặt, hai ngươi dám đắc tội ta, không sợ phiền phức sao!


Thật sự gã không ngờ, hai người kia vẫn không lay động! Người khác nhắc đến hầu phủ Nghi Xương đều e dè, vậy mà bọn họ còn nghi hoặc hỏi lại: "Hầu phủ Nghi Xương đã lợi hại như vậy, sao lại để công tử đây bị bỏ mặc, chẳng có đối sách gì, ai nấy đều thờ ơ à?"


Du Tinh Lan hít mạnh một hơi khí lạnh. Thậm chí còn dám nghi ngờ gã! Hầu phủ Nghi Xương lẽ nào không đủ lớn, không đủ tư cách để các ngươi coi trọng sao!


Gã thật sự kinh ngạc, cảm giác hai người này không hề ngu xuẩn, vậy sao lại hành xử thế này?


Ban đầu, gã đối với Hoắc Diễm chỉ là tò mò, muốn có được, nhất kiến chung tình... Cũng chỉ là muốn cùng người này một đêm xuân phong. Dáng vẻ và khí chất của Hoắc Diễm thật sự quá tuyệt, cả kinh thành chẳng ai sánh được. Nhưng hết lần này đến lần khác bị thất bại, tức giận và ấm ức chồng chất, ý chí hiếu thắng của gã lại bùng nổ — người này, gã nhất định phải có được!


Dù sao cũng chỉ tốn chút thời gian, các ngươi dám buông tay ta, để ta thử xem! Nếu ngay cả việc đồng hành một chặng đường cũng không làm được, thì ta còn tính là tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương gì nữa!


Nhưng gã tuyệt đối không ngờ, ám khí hôm qua không phải ngẫu nhiên. Đó chỉ là thử, là sai sót nhỏ, còn hôm nay mới thật sự là ám sát!


"Đa đa đa đa đa ——"


"Vút ——"


Trong đêm tối u ám, ám khí và mưa tên ào ạt kéo tới, đao quang kiếm ảnh theo sát. Khách đ**m đột nhiên bị tập kích, gần như trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết vang khắp nơi, mùi máu tanh tràn ngập, toàn bộ khách đ**m biến thành biển giết chóc.


Trong đó, đội ngũ của Trấn Bắc Vương bị công kích dữ dội nhất. Người tới đều bịt mặt khăn đen, mục tiêu chính xác, động tác dứt khoát, vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị!


Hoắc Diễm thân là Trấn Bắc Vương, thế nhưng không màng "quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm". Tay cầm trường đao, dẫn đầu binh sĩ giết ra ngoài. Giữa đêm tối, hàn quang lóe sáng, thân ảnh hắn khi ẩn khi hiện, di chuyển như rồng bay, mũi đao quét đến đâu, kẻ địch ngã gục đến đó!



Cảnh tượng này Cố Đình đã quen. Dù ở Cửu Nguyên hay chiến trường, mỗi lần Hoắc Diễm ra tay đều nghiêm túc, khí thế vô song. Nhưng với Du Tinh Lan, đây là lần đầu tiên gã thấy.


Lần đầu tiên, gã thấy mục tiêu bị ám sát lại chủ động lao ra. Lần đầu tiên, gã thấy mục tiêu bị ám sát lại bảo vệ người khác. Lần đầu tiên, gã thấy một mục tiêu bị ám sát bá đạo mạnh mẽ đến mức không ai có thể động vào!


Tim Du Tinh Lan đập nhanh hơn, lúc này gã cũng quên mất sợ hãi, chỉ lặng lẽ nhìn Hoắc Diễm.


Gã nghĩ, dù sao thích khách nhắm vào Trấn Bắc Vương, bản thân gã sẽ an toàn. Dù sao Trấn Bắc Vương lợi hại như thế, chắc chắn sẽ phá cục. Dù sao Trấn Bắc Vương yêu dân như con, che chở bá tánh như con mình.


Nếu gã gặp nguy hiểm, Trấn Bắc Vương nhất định sẽ cứu! Dù là vì tín niệm lâu dài hay danh tiếng vững bền, Hoắc Diễm cũng sẽ không để người vô tội chết trước mặt mình!


Ân cứu mạng... tất nhiên phải dùng thân để báo đáp.


Ánh mắt Du Tinh Lan càng lúc càng sáng. Gã chậm rãi bò ra từ góc, mặc kệ hạ nhân ngăn cản, bỗng nhào ra lan can ——


"Vương gia ca ca, cứu ta!"


Gã đang ở lầu hai, lan can chẳng có gì che chắn, nhảy ra chỉ có một kết cục: rơi xuống sàn nhà. Với tình huống hỗn loạn, khả năng cao sẽ bị thích khách chém thêm vài nhát.


Nói cách khác, gã thực sự rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!


Du Tinh Lan tin tưởng chắc chắn rằng Hoắc Diễm sẽ tới cứu mình!


Trước khi lao ra, gã còn liếc nhìn vị trí của Cố Đình. Tên đó trốn rất kỹ, bên cạnh còn ba hộ vệ, căn bản chẳng thể gặp chuyện gì. Như vậy chắc chắn chẳng ai để ý đến cậu nữa!


Nhưng kết quả lại khiến gã trợn tròn mắt.


Hoắc Diễm hoàn toàn không quan tâm đến mạng gã! Chỉ thuận tay chém gọn một thích khách, sau đó mũi chân điểm đất, cả thân hình lao thẳng về phía... Cố Đình!


Chỉ vì một mũi tên lạc đang bay về phía đó, hắn muốn xử lý nó cho bằng được!


Mắt Du Tinh Lan muốn nứt ra. Nếu không nhờ hộ vệ hầu phủ giữ chặt, có lẽ gã đã ngã chết từ lâu!


"Tại sao!" Rơi xuống đất, gã tức giận chỉ vào Cố Đình, hét về phía Hoắc Diễm: "Bên đó có ba hộ vệ, ai nấy đều cảnh giác, một mũi tên lạc cũng xử lý không được chắc? Làm lá chắn thịt cũng có cả đống, sao ngươi tình nguyện thừa thãi đi cứu mà không liếc ta lấy một cái! Nếu ta chết thật thì sao!"


Hoắc Diễm vẻ mặt khó hiểu: "Ngươi chết thì hiển nhiên là hộ vệ của hầu phủ Nghi Xương thất trách, liên quan gì đến bổn vương?"


Du Tinh Lan sững sờ: "Nhưng ta ở ngay bên cạnh ngươi... Khoảng cách gần như vậy, chỉ cần tiện tay, tại sao ngươi lại không chịu?"


Hoắc Diễm nhướng mày: "Xin lỗi, ta không thấy."


Cặp mắt đẹp của hắn rõ ràng chỉ dán chặt vào Cố Đình!


Du Tinh Lan cắn môi, thất vọng vô cùng: "Bình thường sinh mạng bá tánh đối với Vương gia chẳng lẽ không quan trọng sao? Chết cũng là chết oan sao?"


Hoắc Diễm lại nhấn mạnh: "Ngươi không phải bá tánh bình thường, ngươi là tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương, có mấy chục hộ vệ bảo vệ xung quanh."


Ngực Du Tinh Lan phập phồng, thở dồn dập, tức đến mức muốn ngất.


Trong khi gã còn đang hậm hực, Cố Đình đưa tay đặt lên vai Hoắc Diễm, khoảng cách mập mờ thân mật. Giọng cậu mang theo sự đắc ý khó che giấu: "Xin lỗi nhé, Vương gia nhà ta cũng không cố ý, tất cả đều là theo bản năng thôi. Dù sao bảo bối trong tim vẫn luôn là quan trọng nhất mà. Du tiểu công tử là người ôn nhu rộng lượng, chắc chắn sẽ không giận chứ?"


Còn dám học gã cách nói chuyện!


Du Tinh Lan nghiến răng ken két.


Hoắc Diễm nắm lấy bàn tay mềm mại trên vai, ánh mắt và giọng nói ôn nhu như dỗ dành bé người yêu nhút nhát: "Đừng khen người khác nữa, Đình Đình cũng rất ôn nhu thiện lương, là người tốt nhất trên đời."


Trời ạ——


Ngươi không biết mở miệng nịnh ta sao! Sao lại chỉ dành những lời này cho cậu ta!


Du Tinh Lan tức đến mức mắt cũng đỏ rồi. Hai tên cẩu nam nam này! Cố Đình rốt cuộc đã cho ngươi ăn bùa mê thuốc gì mà khiến ngươi cố chấp đến thế!


"Dù sao cũng đồng hành một đường, các ngươi... thật sự không thích ta chút nào sao?" Gã mặt mày buồn rầu, vừa như muốn khóc vừa đáng thương: "Ta thật sự đáng ghét đến thế sao?"



Còn chưa đủ à! Hết lần này đến lần khác ngươi không mệt, nhưng ta thật sự mệt rồi!


"Nói ra thì ta cũng thật phiền não." Cậu giả vờ thở dài, vuốt mặt mình: "Đẹp trai quá cũng chẳng phải chuyện tốt gì, người khác lúc nào cũng nhìn chằm chằm, ta mà có gương mặt bình thường như ngươi thì tốt biết mấy."


Du Tinh Lan:!!!!!


Tên họ Cố kia có biết mình đang nói gì không! Thế mà lại chê gã xấu! Gã xấu chỗ nào!! Cả kinh thành này thử tìm xem có được mấy công tử trẻ tuổi tươi đẹp, trong sáng như gã!


Niềm tin sắt đá vào bản thân bị đả kích trí mạng, Du Tinh Lan cuối cùng cũng không chịu nổi, ngón tay run run chỉ vào đôi cẩu nam nam kia: "Ngươi, hai người các ngươi cứ chờ đó cho ta!"


Từ đó trở đi, tất nhiên sẽ không đi cùng đường nữa.


Dù sao thì, mạng mình vẫn quan trọng nhất. Du Tinh Lan ham vui, thích nam nhân, đặc biệt thích nam nhân cường tráng. Đầu óc gã tự nhiên không thể quá ngốc, nếu ngốc quá thì sao chơi nổi nhiều trò như vậy. Gã nhìn ra ngay, tất cả thích khách đều nhắm vào Trấn Bắc Vương, nếu cứ tiếp tục đồng hành, gã chắc chắn sẽ bị liên lụy.


Mặc kệ sau này thế nào, trước mắt tuyệt đối không thể đi chung.


Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt tuyệt đối không thể biểu hiện, nhất định phải giả vờ dáng vẻ kiểu "ta rất đau lòng, ta vô cùng đau lòng".


Cố Đình xoa linh miêu trong lòng ngực, khóe mắt hơi nghiêng nhìn Hoắc Diễm: "Du tiểu công tử tình sâu nghĩa nặng thật đấy, Vương gia chẳng lẽ không lưu lại một chút tình cảm sao?"


Hoắc Diễm cũng tiện tay vuốt bộ lông xù trong lòng ngực cậu, cúi mắt giọng dịu dàng: "Tiểu công tử của ta cũng rất tình sâu nghĩa nặng."


Tai Cố Đình lập tức đỏ bừng.


Nói, nói cái gì linh tinh vậy! Tiểu công tử là ai! Ai là tiểu công tử của ngươi! Ai thâm tình với ngươi! Đừng có chiếm tiện nghi!


Cậu trừng Hoắc Diễm: "Ngươi đừng coi thường, đắc tội người khác tàn nhẫn như vậy, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Có khi vì yêu sinh hận chỉ trong chớp mắt, quay về kinh thành rồi, e là sẽ có rất nhiều phiền toái."


Hoắc Diễm nhướng mày: "Bổn vương đã đến, còn sợ phiền toái sao?"


Cố Đình:......


Được rồi, ngươi bá đạo. Ngươi giỏi.


Xử lý xong Du Tinh Lan, lại bất ngờ giải quyết thích khách, con đường phía trước trở nên bình yên rộng mở. Ven đường có cỏ non xanh mơn mởn trồi lên, khung cảnh hiếm khi nhu hòa, tình ý phảng phất.


Cố Đình bèn viết thư cho Mạnh Trinh, kể sơ chuyện mình gặp phải, hỏi huynh đệ họ đi đến đâu rồi, trên đường có gặp rắc rối gì không?


Hồi âm đến rất nhanh, mà cũng không hẳn là hồi âm, vì đúng lúc Mạnh Trinh cũng viết cho cậu. Trong thư ngập tràn ngạc nhiên cảm thán, nói quả nhiên kinh thành thật xuất sắc, cậu ta gặp được người tốt! Một đại ca ca siêu cấp tốt bụng, siêu cấp dịu dàng, đặc biệt biết chăm sóc người khác. Bọn họ mới gặp nhau một lần, trong đêm tuyết ở quán trà, uống chung chén trà nhỏ mà thôi, vậy mà đại ca ca đã nhìn thấu cậu ta là người rất tốt, lần sau gặp lại càng khiến cậu ta thấy vô cùng thoải mái!


Cố Đình:......


"Xong rồi." Cậu lo lắng nhìn Hoắc Diễm: "Mạnh Trinh e là bị lừa rồi."


Ánh mắt Hoắc Diễm lướt nhanh qua thư, nghe vậy khẽ gật cằm: "Ngươi đọc xuống chút nữa xem."


Cố Đình cúi đầu đọc tiếp. Sau màn khen ngợi đại ca ca kia dịu dàng chu đáo ra sao, bỗng quanh co —— "Bất quá ta cũng nhìn ra rồi, gã đang lừa ta thôi! Nhưng ta là ai, ta chính là Mạnh Trinh, tiểu vương gia giỏi giang của phủ Cô Tàng Vương nha! Ngay cả hộ vệ của ta cũng không phục, giống như ta chỉ cần cười với người ta một chút là có thể bán chính mình đi vậy......"


"Phì ——"


Cố Đình bật cười.


"Câu nào hay đến mức khiến ngươi cười vậy?" Hoắc Diễm ghé sát vào nhìn, vừa rồi hình như hắn chưa phát hiện ra.


Cố Đình chỉ vào một hàng chữ: "Ngươi xem chỗ này, Mạnh Trinh viết chữ tròn vo, kích động quá còn vẽ thêm cái đuôi nhỏ!"


Hai người cùng nhau nhìn thư, trán chạm trán, hoàn toàn không ý thức được khung cảnh này thân mật đến nhường nào.


Đọc xong một bức thư, Cố Đình đại khái hiểu được, mọi người vào kinh đều gặp nhiều chuyện éo le, bất quá khác bọn họ, bọn họ thì gặp phải kẻ đáng ghét khó tả, còn Mạnh Trinh lại gặp được một đại ca ca dịu dàng chăm sóc.


"Vận khí cũng thật tốt......" Cố Đình không nhịn được cảm thán.


Hoắc Diễm khẽ nói: "Thật sự là vận khí sao?"



Khoảnh khắc đó, cậu bất giác thấy gương mặt Hoắc Diễm ngay trước mắt, tim đập thình thịch.


Khi nào...... Bọn họ lại gần nhau như vậy?


Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, rọi vào cửa sổ xe, ôn nhu chiếu lên gương mặt Hoắc Diễm, làm đôi mắt hắn ánh lên sắc hổ phách nhạt, mềm mại vô cùng, chẳng còn sự xa xăm lạnh lẽo thường ngày.


Cố Đình lập tức lùi lại, mắt nhìn sang chỗ khác, lúng búng đổi chủ đề: "Một đứa nhỏ xoay xở giỏi vậy, mà ca ca cậu ta lại yên tâm để cậu ta đi...... Không sợ bị bắt cóc sao?"


Một ngón tay ấm áp khẽ chạm, hóa ra Hoắc Diễm dùng ngón trỏ gõ nhẹ.


Cố Đình:!!!


Hoắc Diễm như không thấy tai cậu đỏ bừng, vẫn bình thản chỉ vào dòng chữ: "Xem chỗ này."


Cố Đình nhìn theo, là hai chữ "hộ vệ".


Hoắc Diễm: "Từ khi nào Mạnh Trinh lại thích nhắc đến một tên hộ vệ nhiều như thế?"


Cố Đình:........................


Thật sự cậu không thể ở cạnh Hoắc Diễm được, nếu không suy nghĩ của cậu sẽ bị ảnh hưởng, đầu óc đều không thông suốt! Rõ ràng chuyện đơn giản như vậy, tại sao vừa nãy cậu lại không nhận ra!


Cậu không biết phủ Cô Tàng Vương gặp phải chuyện gì, cũng không rõ thánh chỉ thế nào, hay thái giám truyền chỉ có kèm theo yêu cầu đặc biệt gì của hoàng thượng. Nhưng với tính cách Mạnh Sách coi trọng đệ đệ như vậy, sao có thể yên tâm để đệ đệ một mình vào kinh? Không để lộ ra bất cứ thái độ nào cũng không hợp lý, tuyệt đối không phải chuyện Mạnh Sách sẽ làm.


Mà tính tình Mạnh Trinh vốn đơn thuần, ít khi nói mấy lời vô nghĩa, vậy mà cứ nhắc đến một hộ vệ với bạn tốt như cậu, thì hộ vệ này chắc chắn không bình thường.


Có lẽ chính là Mạnh Sách!


Không trách lần trước thư viết vòng vo mập mờ, không chịu nói thẳng. Chắc chắn Mạnh Trinh đang giấu chuyện, muốn đợi gặp mặt sẽ dọa cậu một phen!


Cố Đình nghĩ thông suốt, lại nảy sinh nghi ngờ mới: "Nhưng tại sao nhất định phải giả làm hộ vệ? Đường đường chính chính đi cùng nhau không được sao?"


Lý do thì có nhiều, đâu phải không nghĩ ra được.


Bất ngờ trên đầu truyền đến cảm giác ấm áp, là bàn tay to của Hoắc Diễm đặt xuống.


"Ở trước mặt bổn vương mà còn quan tâm đến nam nhân khác? Hửm?" Hoắc Diễm không chỉ xoa đầu cậu, còn ép cậu quay đầu nhìn mình: "d*c v*ng chiếm hữu của bổn vương cũng rất mạnh đấy."


Cố Đình có chút không quen kiểu thân mật này, hất tay Hoắc Diễm ra, chột dạ liếc ra ngoài cửa sổ: "Xung quanh cũng chẳng có ai, Vương gia không cần phải quá tay như vậy."


Khóe môi Hoắc Diễm cong lên: "Ngày thường không nghiêm túc, đến lúc mấu chốt làm sao mà giống thật được? Phu nhân mới là, đừng có tiêu cực lười nhác."


Cố Đình: ...


Tại sao chuyện này đột nhiên lại biến thành chính sự vậy! Rất xấu hổ có được không! Suốt ngày cứ dính lấy nhau ân ái, không thấy ngượng sao!


Cố Đình muốn từ chối, nhưng lý do của đối phương so với cậu còn chính đáng hơn, nói câu nào cũng hợp tình hợp lý, có khí phách. Cậu muốn từ chối thì ngược lại càng lép vế, khí thế cực kỳ bất lợi. Huống chi người này lại quá mức tuấn mỹ, gương mặt ấy, gần gũi dịu dàng như vậy, thường nhân làm sao mà chống đỡ nổi?


Cố Đình niệm thầm tâm kinh, không ngừng nhắc nhở bản thân sắc tức thị không, không tức thị sắc... rồi vội vàng kéo sang chuyện khác: "Dù sao thì, không gặp ám sát chính là may rồi."


Hoắc Diễm khẽ cười: "Ngươi sao biết là không có? Có lẽ bọn họ đã gặp rồi, chỉ là chưa kịp viết trong thư."


Cố Đình: ...


Cậu kiên quyết không thừa nhận bản thân hồ đồ, tất cả đều tại nhan sắc gây họa, làm loạn tâm trí cậu! Chỉ cần Hoắc Diễm không ở đó, chỉ số thông minh của cậu tuyệt đối không tệ như vậy!


...


Huynh đệ Mạnh Sách – Mạnh Trinh thật sự đã gặp ám sát. Quy mô lớn nhỏ chẳng kém gì Trấn Bắc Vương và mọi người, cũng là một đám thích khách hắc y không rõ lai lịch, hoàn toàn không thể tra ra. Khác biệt duy nhất là, "hộ vệ" Mạnh Sách tận tâm tận lực, lần đầu tiên không sai khiến binh sĩ liều chết xông lên phía trước, mà vẫn luôn ôm lấy đệ đệ trốn ở chỗ an toàn, chưa bao giờ buông. Dù đệ đệ có đẩy ra hay làm ầm ĩ thế nào, cũng không bỏ.


Mạnh Trinh nói: "Ca buông em ra đi, buông ra mới có thể đánh nhau."


Mạnh Sách nhẹ xoa đầu cậu ta: "Hôm nay chỉ bảo vệ em, không đánh nhau."



Mạnh Sách bất đắc dĩ: "Ôm em, cũng có thể đánh được."


Mạnh Trinh cúi đầu, bàn tay nhỏ bấu vào sợi chỉ trên áo: "Nhưng ca là ca ca, em là đệ đệ, chúng ta đều đã lớn, không thể cứ ôm mãi."


"Sai rồi, em không phải đệ đệ, ta cũng không phải ca ca. Em là tiểu Vương gia, ta là hộ vệ của em."


Đao quang kiếm ảnh kết thúc, "hộ vệ" Mạnh Sách bước qua một đường máu, đặt đệ đệ an toàn lên giường rồi quỳ một gối xuống, tay phải nắm tay đặt trước ngực trái, ánh mắt thành kính mà sâu sắc: "Hộ vệ Mạnh Sách, nguyện vì tiểu Vương gia quên mình phục vụ!"


Ánh trăng lay động, đêm tĩnh mịch không một tiếng động.


Gương mặt nghiêng của ca ca chìm trong ánh bạc, gần đến mức khiến người ta nghẹt thở.


Sống mũi Mạnh Trinh cay cay, trong lòng có chút ê ẩm. Cậu ta không hiểu đây là cảm xúc gì, chỉ khẽ đặt bàn tay nhỏ lên ngực mình.


Mạnh Sách lo lắng: "Sao vậy? Ở đâu khó chịu?"


Mạnh Trinh cúi đầu nhìn bàn tay mình, ngây thơ lắc đầu: "Không... không có chỗ nào khó chịu."


Chỉ là tim đập hơi nhanh, không hiểu vì sao. Nhưng cậu ta không muốn ca ca lo lắng nên không nói ra.


Mạnh Sách chăm chú quan sát rất lâu, không thấy có gì bất thường, sắc mặt tinh thần đều ổn, cũng không hộc máu mới dần yên tâm: "Người mấy hôm trước, sau này không cần để ý đến nữa."


Mạnh Trinh phì cười: "Em biết rồi! Ca ca thật là, người ta chỉ vô ý làm đổ trà lên áo ca một lần, mà ca ghi thù đến giờ. Yên tâm đi ca ca, em biết gã sai, cho dù gã là người tốt thì trên đời này cũng còn rất nhiều người tốt khác, em sao có thể từng người đều quan tâm? Ca ca thích ai, em cũng sẽ thích; ca ca không thích ai, cho dù tốt thế nào em cũng không cần nghe người ta nói gì hết!"


Mạnh Sách xoa đầu đệ đệ, ánh mắt sâu thẳm u tối: "Ngoan."


Mạnh Trinh cười rạng rỡ với ca ca: "Sau này em cũng sẽ ngoan!"


Mạnh Sách: "Qua hai ngày nữa là có thể đuổi kịp Cố Đình, vui không?"


Mạnh Trinh gật đầu thật mạnh: "Ừ! Em muốn cùng Đình Đình chơi cờ năm quân! Lần này nhất định sẽ thắng cậu ấy!"


Đáng tiếc chưa kịp đuổi theo Cố Đình, bọn họ lại gặp sơn tặc.


Giữa ban ngày ban mặt, sơn tặc ngang nhiên chặn đường. Chúng dựng chướng ngại chắn ngang, bất kể người đến là ai, số lượng bao nhiêu, tóm lại chỉ một chữ: Cản! Đưa tiền thì cho đi, không thì để mạng lại đây!


Nhìn từ xa dáng vẻ thô kệch dữ tợn của đám sơn tặc, Mạnh Trinh vô cùng căng thẳng, ôm chặt cánh tay "hộ vệ" Mạnh Sách, nhỏ giọng hỏi: "Phải làm sao bây giờ?"


Ánh mắt Mạnh Sách lướt qua bọn sơn tặc, rồi đặt lên vách núi hiểm trở một bên, vừa cao vừa cheo leo.


"Tiểu vương gia sợ độ cao không?" Hắn ta mỉm cười nhìn Mạnh Trinh.


Đôi mắt Mạnh Trinh sáng lên: "Không sợ!"


Có ca ca ở đây, cậu ta chẳng sợ gì cả!


"Ngoan."


Mạnh Sách phủ thêm áo choàng dày chắc cho cậu ta, rồi lại ôm cả người lẫn áo vào lòng: "Chúng ta lên núi."


Mạnh Trinh thấy không thoải mái, lại bị ôm nữa... Cậu ta khẽ đẩy Mạnh Sách: "Em có thể tự đi."


Mấy bước nhảy nhanh, Mạnh Sách đã bế người lao vào rừng núi: "Đường núi khó đi, cũng không an toàn. Ngoan một chút, được không?"


Mạnh Trinh nhìn ra ngoài, quả nhiên, đường núi chỗ cao chỗ thấp không hề bằng phẳng, chẳng có lối đi, quả thực khó mà đi được... Thôi, nghe ca ca vậy.


Chỉ là ca ca ôm quá chặt.


Cậu ta khẽ vỗ vai Mạnh Sách: "Ca ca thả lỏng chút đi, chứ em có phải không cho ôm đâu."


Mạnh Sách sững người một lát rồi nới lỏng chút lực, ánh mắt cũng nhu hòa hơn: "Tiểu Trinh nói rất đúng, chúng ta còn nhiều ngày tháng."


Tiếng cười trầm thấp theo gió lướt qua rừng cây, hộ vệ ôm tiểu Vương gia đi thẳng về phía trước. Núi rừng đầy rẫy hiểm nguy, nhưng với hắn ta lại chẳng là gì. Sau lưng ẩn hiện bóng của tùy tùng, không khí vừa tĩnh lặng vừa sinh động.


Người nào đó đang vui vẻ, ngay cả lá cây lay động cũng biết.
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 60: Dục vọng chiếm hữu của bổn vương cũng rất mạnh
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...