Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 142: Giết sạch lũ Bắc Địch chó má!
90@-
Cố Đình ngày thường thích giúp người, cũng chưa bao giờ nghĩ phải được báo đáp, nhưng cậu thật sự rất thích kiểu báo đáp bất ngờ này. Quả nhiên, người có lòng tốt đều sẽ được ông trời đối xử tử tế.
Lần này cậu đi một mình, không thể mang theo quá nhiều binh lực, bèn viết thư xin phủ doãn thành Tấn giúp đỡ. Phương phủ doãn nhớ ơn trước đây khi con gái được cứu, không nói hai lời mà lập tức đồng ý, trực tiếp đưa binh phù đến, hợp lực cùng quân phủ, để mặc cậu điều khiển.
Vì thế, Phương phủ doãn thậm chí còn chuẩn bị sẵn thư nhận tội, tự mình chỉ huy cho mượn binh lực cho phủ Trấn Bắc Vương, bị giáng tội, mất chức là chuyện nhỏ, ông hoàn toàn không hối hận.
Cố Đình đã nhận ơn người khác, xong việc đương nhiên sẽ báo đáp. Người khác không giữ lại điều gì với cậu, thì cậu cũng sẽ nghĩ cách giữ lại cho đối phương tất cả, thậm chí còn cho nhiều hơn. Người tốt nhất định sẽ có quả tốt. Chỉ là hiện giờ tình thế gấp gáp, tạm thời chưa kịp ra tay.
Cậu cũng biết chuyến này bản thân tới đây rất nguy hiểm, nhưng trên đời này làm gì có nơi nào tuyệt đối an toàn? Ở trong phủ Trấn Bắc Vương, chẳng lẽ người khác sẽ không công thành, sẽ không ám sát sao? Ông trời nếu muốn ngươi chết, chỉ uống một ngụm nước cũng có thể nghẹn mà chết, huống chi là lúc chiến tranh, đao kiếm vô tình, đâu đâu cũng đầy sát khí. Trong đời luôn có những thứ phải kiên trì giữ lấy, ví dụ như —— thật khó khăn mới tìm lại được người thân!
Từ xa, Cố Đình đã thấy rõ ai đang muốn giết Diệp Bồng Trinh, lập tức giương cung bắn thẳng về phía Giang Mộ Vân!
Theo lẽ thường, sức lực và kỹ thuật bắn của cậu hoàn toàn không bằng võ tướng, mũi tên b*n r* cũng chậm, lực sát thương không đủ, người bình thường đều có thể né tránh. Nhưng chẳng hiểu sao Giang Mộ Vân lại không tránh thoát, còn gần như bị trúng, may mắn là gã ta kịp mạnh tay đẩy một cái, khiến bản thân loạng choạng ngã sát gốc cây, mũi tên nhờ đó mà lệch đi. Dù tránh được, nhưng tâm trí gã ta rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Cố Đình, không thể dung nạp thêm ai khác.
Ngô Phong phản ứng cực nhanh, giẫm lên mưa tên xông tới, kéo Diệp Bồng Trinh cứu trở lại.
Một phen sinh tử thay đổi quá nhanh, Diệp Bồng Trinh còn chưa kịp phản ứng, đã đứng ngay trước mặt Cố Đình. Sau cơn cảm động và biết ơn, trong lòng nàng tràn đầy nỗi sợ hãi: "Ngươi sao lại tới đây? Ai bảo ngươi tới? Nguy hiểm thế nào có biết không!"
Cố Đình mỉm cười: "Không sao đâu, cữu mẫu không cần lo cho ta, ta chẳng phải vẫn khỏe mạnh đây sao?"
Nói rồi, cậu còn nhét cho Diệp Bồng Trinh một cây sáo trúc, ánh mắt đầy ẩn ý ——
Ta biết ngươi và cữu cữu có ám hiệu, chuyện cũ ta cũng từng nghe qua, thời gian không nhiều, đừng tranh cãi với ta, mau làm việc đi!
Diệp Bồng Trinh hiểu nói nhiều cũng vô ích, cái tên nhóc này đã quyết, ai có thể quản được chứ? Nàng trừng mắt liếc cậu một cái rồi sang một bên, hít sâu vài hơi, ngón tay run rẩy mới dần bình tĩnh lại. Nàng đặt sáo trúc lên môi, thử vài âm rồi bắt đầu thổi chậm rãi.
Là khúcGiang Nam.
Tiếng sáo uyển chuyển, du dương, phảng phất như vẽ ra cảnh sông nước Giang Nam khói sóng, lâu đài, yên bình, đẹp đẽ.
Tựa như chẳng hề hợp với cảnh đao quang kiếm ảnh trước mắt, nhưng Cố Đình lại nghe thấy sự quý trọng, luyến tiếc, cùng vô vàn mong ước tốt đẹp. Ta muốn giúp ngươi thành toàn, ta và ngươi cùng nương tựa niềm tin, chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta nắm tay bước đi, sẽ chẳng có gì là khó...
Địch nhân không thích loại tình cảnh này, chính mình càng nên thích.
Cố Đình nở nụ cười sáng sủa, hết sức chân thành, giọng vang cao: "Đi mà không từ biệt, Giang đại nhân đi vội vàng như vậy, chẳng phải hơi thất lễ sao?"
Giang Mộ Vân lúc này đã định thần lại, đáp: "Ta cho rằng đãi khách vô đạo, cũng chẳng có tư cách chỉ trích đối phương vô lễ ——"
Gã ta thật sự không hiểu nổi cảnh trước mắt. Nếu Cố Đình vì Hoắc Diễm mà mạo hiểm, gã ta hiểu được. Nhưng còn Diệp Bồng Trinh...... vì sao?
Trong thoáng chốc, từng cảnh cũ hiện về.
Cố Đình và Diệp Bồng Trinh vốn quan hệ không tệ, gã ta biết, hai người quen nhau từ kinh thành. Diệp Bồng Trinh thủ tiết nhiều năm sau khi phu quân chưa cưới mất sớm, đối với thiếu niên tuấn tú sinh hứng thú cũng là bình thường. Nàng từng tặng Cố Đình rất nhiều đồ, dù chỉ để đáp lễ thì cũng coi như qua lại. Thậm chí nàng còn tham dự hôn sự của Trấn Bắc Vương, với thân phận họ hàng xa của Cố gia.
Gã ta vốn tưởng chỉ vì Cố Đình là người tốt nên dễ khiến người khác thích. Đây cũng là sự thật, ai mà có thể không thích một người như Cố Đình. Gã ta cho rằng tất cả những qua lại đó chẳng có tình cảm sâu xa, nhiều lắm chỉ liên quan đến lợi ích. Nhưng không ngờ...... khoảng cách của họ đã gần đến vậy, thậm chí đến mức có thể phó thác cả tính mạng.
Diệp Bồng Trinh gặp nguy hiểm, Cố Đình lập tức biết, lập tức tới cứu. Tin tức không thể truyền nhanh như thế, nhất định là do Cố Đình kết hợp các yếu tố khác mà dự đoán được nàng sẽ gặp nguy hiểm ở đây, nên đã chạy đến cứu.
Như vậy, tất cả chuyện của Diệp Bồng Trinh, Cố Đình đều biết. Vậy còn chuyện của Cố Đình, Diệp Bồng Trinh biết được bao nhiêu?
Diệp Bồng Trinh vốn tâm tư phức tạp, lần này lại chủ động xuất hiện, rõ ràng biết mình đang làm gì. Những lần giả vờ vô tình kia, thật ra đều là thăm dò, nàng biết gã ta đến vì kho báu!
Cố Đình đến kịp thời như thế, thế tới mãnh liệt chỉ để cứu người, làm sao có thể không biết tất cả.
Lần đầu tiên, Giang Mộ Vân bắt đầu sâu sắc hoài nghi chính bản thân mình. Xưa nay gã ta vẫn tự cho là đang khống chế tất cả, nhưng liệu có thật không? Là gã ta luôn chơi đùa người khác, hay chính gã ta mới là kẻ bị người khác chơi?
Rốt cuộc là ai đang dắt mũi ai đây?
Gió rừng chợt thổi qua, vạt áo tung bay, tóc mai bị thổi rối, tầm nhìn mờ mịt khiến lòng người xao động, bất an.
Giang Mộ Vân nhìn Cố Đình, rõ ràng vẫn là con người kia, rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, nhưng lại cảm thấy ngày càng xa lạ. Thế nhưng gã ta không hề chán ghét, ngược lại còn thấy kỳ lạ, thậm chí mong chờ đối phương sẽ mang đến cho mình thêm kinh hỉ, hay là kinh hách.
Nghĩ ngợi, trên mặt gã ta không kìm được nở nụ cười, Giang Mộ Vân bước lên hai bước: "Ngươi tới cứu người, đi một mình sao?"
Cố Đình liếc mắt nhìn đám thị vệ phía sau Giang Mộ Vân, cười ngông cuồng: "Có lẽ ngươi thấy sau lưng ngươi chẳng có ai thật sự là người, nhưng ta thì khác, sau lưng ta đều là huynh đệ. Cho nên —— đương nhiên ta không tới một mình!"
Binh sĩ Trấn Bắc lập tức sục sôi khí thế, huýt sáo, hô to, tinh thần lập tức bốc lên.
Ngược lại, bên phía Giang Mộ Vân, đám thị vệ không một ai dám hé răng, đến tức giận cũng không dám thể hiện, mà khí thế thì rõ ràng tuột xuống.
Giang Mộ Vân không để tâm đến mấy trò vặt này, gã ta chỉ tay về phía Diệp Bồng Trinh đang thổi sáo: "Ngươi muốn che chở cho nàng, hay là —— còn muốn bảo vệ người khác?"
Quả nhiên tâm cơ thâm sâu, giờ phút này đã đoán xa hơn một bước.
Cố Đình ngồi cao trên lưng ngựa, chỉ cười không đáp.
Khóe môi Giang Mộ Vân lại nhếch lên: "Ta đoán là còn có người khác, nếu không thì đâu cần làm điều thừa này."
Ý gã ta chỉ cây sáo, nếu chỉ định cứu một người, cần gì dùng cách đó để báo tin?
Cố Đình vỗ tay: "Giang đại nhân quả thật thông minh, sao không đoán tiếp xem?"
Giang Mộ Vân nheo mắt: "Trên núi này có thứ gì, ngươi chắc hẳn đều biết chứ? Lúc trước ở cửa thành Cửu Nguyên ta hỏi, ngươi cũng là lừa ta sao? Ngươi biết Lý Quý đã chết, còn biết lão chết ở đâu, vì sao chết, vậy mà còn giả vờ không biết, còn dắt mũi ta nói? Ngươi giam giữ ta, chẳng qua cũng không phải để thật sự suy xét lời ta nói, mà chỉ để kéo dài thời gian? Ngươi lại tin Hoắc Diễm như thế, không sợ hắn bị hương dược khống chế sao?"
Cố Đình nhún vai: "Đúng vậy, phu quân nhà ta vốn lợi hại như thế, chẳng cần ai lo lắng, kể cả ta. Vốn dĩ mọi người đều có thể cùng nhau chờ xem một vở kịch hay, chỉ tiếc Giang đại nhân lại đi sớm quá."
Giang Mộ Vân: ......
Thật ra khi bị giam, gã ta đã hoài nghi, nếu không đã chẳng quyết đoán trốn đi. Nhưng khi đó còn chưa rõ nguyên nhân. Nếu chỉ vì Hoắc Diễm thì chưa đủ sức thuyết phục, chẳng cần thiết làm thế. Giờ thì đã rõ, tất cả mọi chuyện, bất kể là chiến sự hay kho báu, Cố Đình đều biết. Cho nên thế cục mới từng bước đi đến đây. Gã ta có thể dùng thế lực uy h**p Diệp Bồng Trinh, thì Cố Đình cũng có thể tới cứu nàng.
Chỉ tiếc có chuyện, cậu vẫn tính sót.
Giang Mộ Vân vẫn cười như trước: "Ngươi đã đến đây, lại có trọng binh trong tay, thế cục nghiêng hẳn về ngươi, uy h**p ta cũng chẳng khó. Nhưng phía bắc thì sao? Bắc Địch đã xâm nhập...... Bây giờ phải làm thế nào?"
Bắc Địch đã có động thái, bất kể là với Cửu Nguyên hay thành Tấn đều là áp lực. Cho dù kinh thành không thể kiềm chế Hoắc Diễm, thì bọn Bạch Địch cũng có thể chặn bước hắn. Trấn Bắc Vương tuyệt đối không thể phân thân kịp.
Không có chiến lực lớn nhất, mạnh nhất, Cố Đình lại mang người đến đây, Cửu Nguyên rỗng không. Một khi Bắc Địch biết được, mở đại quy mô tấn công, tai họa sẽ đến ngay tức khắc!
Vậy mà Cố Đình vẫn bình thản như thường, thậm chí còn nhàn nhã vuốt ngựa: "Chuyện đó, Giang đại nhân khỏi phải lo."
Giang Mộ Vân chợt nheo mắt: "Ngươi còn có hậu chiêu!"
Trong thời gian ngắn thế này, vậy mà hắn vẫn chuẩn bị được sao?
Diệp Bồng Trinh cũng nhận ra điều này, vừa thổi sáo, vừa liếc mắt đầy lo lắng.
"Chuyện đó khỏi nhọc Giang đại nhân lo." Cố Đình búng tay một cái, cười ngạo nghễ: "Trước tiên cứ nghiêm túc qua cửa ải này của ta đã, thế nào!"
......
Phía bắc ngọn núi, nơi quân Bắc Địch đang tập trung xâm nhập, đột nhiên xuất hiện một đội quân. Họ luyện tập nghiêm chỉnh, mặc giáp nhẹ, xếp thành hàng, bước chân vững chắc, vừa nhìn đã biết là tinh binh!
Tướng Bắc Địch lập tức đau đầu: "Không phải nói nơi này không có ai trấn thủ, chắc chắn có thể chiếm thành sao!"
Phó tướng cắn răng: "Không phải thuộc hạ sơ suất, mà là...... Trấn Bắc Vương phi dẫn người tới!"
"Thật chẳng ra gì! Đã tới tận đây, Cửu Nguyên ắt có thể đánh, lần này đại cục định rồi! Nhưng ngươi dám nói vậy sao!" Tướng lãnh túm cổ phó tướng kéo ra trước, quát: "Mở to mắt chó ra mà nhìn kỹ! Đây có phải quân Trấn Bắc không!"
Phó tướng nhìn đội ngũ ngày càng tới gần, càng xem càng thấy lạ. Không đúng...... Bọn họ năm nào cũng lấn biên, năm nào cũng chạm mặt quân Trấn Bắc. Có thể binh lính mỗi lần không giống, quân phục mỗi lần khác nhau, nhưng khí thế của quân Trấn Bắc thì quen thuộc, vừa xa đã nhận ra được. Nhưng lần này thì không, thật sự không phải quân Trấn Bắc!
Khi quân đội đến gần, thấy rõ ràng, gã suýt nữa ngồi bệt xuống đất: "Là...... Là...... Kỳ quân của Cô Tàng!"
Là quân Cô Tàng!
"Đồ vô dụng." Tướng Bắc Địch quăng phó tướng, giương cung lắp tên, vừa chỉa mũi tên về phía xa, vừa quát lớn: "Các vị vạn dặm tới đây, không bằng nghỉ ngơi đi! Đây không phải địa bàn của Cô Tàng, nhiều lắm cũng chỉ là ân oán giữa ta và Trấn Bắc Vương, các ngươi hà tất xen vào, lấy mạng vô ích!"
Bên Cô Tàng, dẫn quân chính là tâm phúc của Mạnh Sách —— Trịnh Thập Nhất. Nghe vậy, y suýt bật cười: "Đám Bắc Địch thiển cận! Các ngươi biết gì chứ! Giang sơn Đại Hạ là của chung, khi nguy nan dĩ nhiên cũng là trách nhiệm của chung. Huống chi tiểu Vương gia của chúng ta cùng Trấn Bắc Vương phi có giao tình sâu nặng, các ngươi bắt nạt cậu ấy, tức là bắt nạt cả tiểu Vương gia chúng ta. Vương gia sao có thể ngồi yên mặc kệ!"
Trịnh Thập Nhất vốn xuất thân ám vệ, nhiều năm theo Mạnh Sách chinh chiến sa trường, học được không ít binh pháp, võ công cũng chẳng bỏ xuống, ám sát là sở trường. Người khác chỉ giương cung chưa bắn, y đã nhanh chóng chọn góc độ, giương cung bắn tên. Tên xé gió lao ra, nhanh, chuẩn, độc, thẳng vào ngực tướng Bắc Địch!
Mũi tên này lập tức nâng cao sĩ khí. Bản thân Trịnh Thập Nhất cũng rất hài lòng, giọng càng cao: "Nghe cho rõ, tiểu Vương gia đã nói, lần này thắng trận trở về, tất có trọng thưởng phong công, Vương gia cũng đã gật đầu. Sau khi trở về, đừng nói cưới vợ, ngay cả tiền dưỡng lão cũng đủ. Các huynh đệ còn chờ gì nữa, xông lên cho ta!"
"Xông lên!"
"Giết —— giết sạch lũ Bắc Địch chó má!"
"Về nhà lĩnh thưởng! Huynh đệ xông lên!"
Quân Cô Tàng thế như chẻ tre, như sóng trào cuộn tới, nhanh chóng vây chặt binh Bắc Địch.
Những chuyện đã qua, người khác có lẽ không rõ, nhưng Trịnh Thập Nhất làm tâm phúc của Mạnh Sách, từ nhỏ đã ở bên cạnh tiểu Vương gia, nhìn quá nhiều, thấy quá rõ. Trận chiến bảy năm trước, là cái gai trong lòng Vương gia, cũng là bóng ma nhiều lần đè nặng trong lòng tiểu Vương gia. Lần trước không thể làm được, để lại tiếc nuối, lần này tuyệt đối sẽ không sai!
Bắc Địch lòng lang dạ thú, cục diện bày ra đủ lớn đủ tàn nhẫn, nhiều nơi biên giới đều bị xâm phạm, đất Cô Tàng cũng không được yên. Vương gia bất đắc dĩ, bản thân không thể đến, lại không yên tâm để tiểu Vương gia một mình đi nên chia quân đội cho y, chỉ giao một nhiệm vụ: trợ giúp quân Trấn Bắc, đánh đuổi Bắc Địch! Nếu chiến thắng trở về, phần thưởng hậu hĩnh chắc chắn không thiếu, nhưng nếu thất bại, thì không ai được phép quay lại!
Trịnh Thập Nhất ở bên Cô Tàng Vương lâu ngày, thấm nhuần tư tưởng và tín niệm từ hắn ta. Những lời vừa nói đều thật lòng. Đại Hạ là Đại Hạ của chung, nên mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh kết lại như thành đồng để cùng bảo vệ. Khi Trấn Bắc Vương mang quân gấp rút từ Đông Bắc về chống Bạch Địch, chẳng lẽ không biết có nguy cơ sao? Có, hắn biết, nhưng vẫn dứt khoát đi trước. Trấn Bắc Vương phi dẫn quân vào núi, chẳng lẽ không biết nguy hiểm sao? Biết, nhưng vẫn tới! Người khác có dũng khí tiến lên không lùi, trí tuệ rộng lớn như thế, lẽ nào Cô Tàng lại không thể có?
Lần này đến cứu viện, không chỉ vì lệnh của Vương gia, mà bản thân Trịnh Thập Nhất cùng tất cả binh lính dưới trướng đều hoàn toàn tự nguyện!
"Giết——"
Trịnh Thập Nhất giơ cao trường đao, ánh mắt sắc bén, hai chân kẹp mạnh, thúc ngựa lao lên phía trước. Nơi y đi qua, máu tươi tung tóe, rơi xuống toàn là đầu quân địch!
Các ngươi dù có dũng mãnh, không sợ chết mà tràn đến như núi đổ thì đã sao? Đã tới, thì đừng hòng quay về!
Gió nổi lên hiu quạnh, cuốn lá rụng và cát bụi bay đầy trời, mang theo đủ loại âm thanh, truyền đi rất xa, rất xa.
Đình Diệp nghe thấy tiếng sáo, mơ hồ, dựng tai lắng nghe kỹ, đó là khúcGiang Nam.
Đã rất lâu, rất lâu rồi hắn ta chưa nghe khúc nhạc này. Nhiều năm trước, đó là khúc mà Diệp Bồng Trinh thích nhất, vui thì thổi, buồn cũng thổi. Mỗi lần hắn ta rời đi không từ biệt, nàng chẳng thể tiễn, chỉ có thể tức giận khóc lớn một trận rồi mắng hắn ta, sau đó quay đầu lại thổi, vẫn là khúcGiang Nam.
Năm đó tiểu cô nương đã trưởng thành, nhưng trong xương cốt vẫn hồn nhiên chân thành. Dù trải qua bao khổ cực, khi nhìn thấy hắn ta, vẫn là gương mặt rạng rỡ nụ cười.
Không ai biết, nụ cười ấy đẹp đến nhường nào.
Đây không phải khúc tiễn biệt, mà là báo bình an. Nói cho hắn ta biết mọi thứ đều tốt, giống như cảnh xuân Giang Nam, khói sóng mờ ảo, thủy mặc nhạt màu. Dù nàng đơn độc trên đường xa, nhưng vẫn chờ hắn ta trở về.
Trong lòng Đình Diệp dâng lên xúc động không kìm nén nổi. Tiểu cô nương của hắn ta không sao, hơn nữa còn được cứu giúp, tất có người đến viện trợ! Mà hắn ta liều mạng xông ra trùng vây là vì cái gì? Không phải chính là vì điều này sao?
Nếu vậy, còn cần tìm cứu binh gì nữa!
Đình Diệp lập tức đổi thân pháp, không còn né tránh đột kích mà giương cung bắn một mũi tên lệnh!
Mũi tên lệnh mang theo tiếng huýt gió, bay vút lên tận trời cao, âm thanh bén nhọn vang xa, vang rất xa. Mà bản thân hắn ta, vừa dẫm chân xuống, cũng kiên quyết đổi hướng xông lên!
Dù xung quanh hỗn loạn, tiếng sáo vẫn không thể che lấp, Diệp Bồng Trinh ngơ ngác nhìn về phía chân trời, nước mắt rơi xuống.
Chàng tới rồi.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Cố Đình ngày thường thích giúp người, cũng chưa bao giờ nghĩ phải được báo đáp, nhưng cậu thật sự rất thích kiểu báo đáp bất ngờ này. Quả nhiên, người có lòng tốt đều sẽ được ông trời đối xử tử tế.
Lần này cậu đi một mình, không thể mang theo quá nhiều binh lực, bèn viết thư xin phủ doãn thành Tấn giúp đỡ. Phương phủ doãn nhớ ơn trước đây khi con gái được cứu, không nói hai lời mà lập tức đồng ý, trực tiếp đưa binh phù đến, hợp lực cùng quân phủ, để mặc cậu điều khiển.
Vì thế, Phương phủ doãn thậm chí còn chuẩn bị sẵn thư nhận tội, tự mình chỉ huy cho mượn binh lực cho phủ Trấn Bắc Vương, bị giáng tội, mất chức là chuyện nhỏ, ông hoàn toàn không hối hận.
Cố Đình đã nhận ơn người khác, xong việc đương nhiên sẽ báo đáp. Người khác không giữ lại điều gì với cậu, thì cậu cũng sẽ nghĩ cách giữ lại cho đối phương tất cả, thậm chí còn cho nhiều hơn. Người tốt nhất định sẽ có quả tốt. Chỉ là hiện giờ tình thế gấp gáp, tạm thời chưa kịp ra tay.
Cậu cũng biết chuyến này bản thân tới đây rất nguy hiểm, nhưng trên đời này làm gì có nơi nào tuyệt đối an toàn? Ở trong phủ Trấn Bắc Vương, chẳng lẽ người khác sẽ không công thành, sẽ không ám sát sao? Ông trời nếu muốn ngươi chết, chỉ uống một ngụm nước cũng có thể nghẹn mà chết, huống chi là lúc chiến tranh, đao kiếm vô tình, đâu đâu cũng đầy sát khí. Trong đời luôn có những thứ phải kiên trì giữ lấy, ví dụ như —— thật khó khăn mới tìm lại được người thân!
Từ xa, Cố Đình đã thấy rõ ai đang muốn giết Diệp Bồng Trinh, lập tức giương cung bắn thẳng về phía Giang Mộ Vân!
Theo lẽ thường, sức lực và kỹ thuật bắn của cậu hoàn toàn không bằng võ tướng, mũi tên b*n r* cũng chậm, lực sát thương không đủ, người bình thường đều có thể né tránh. Nhưng chẳng hiểu sao Giang Mộ Vân lại không tránh thoát, còn gần như bị trúng, may mắn là gã ta kịp mạnh tay đẩy một cái, khiến bản thân loạng choạng ngã sát gốc cây, mũi tên nhờ đó mà lệch đi. Dù tránh được, nhưng tâm trí gã ta rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Cố Đình, không thể dung nạp thêm ai khác.
Ngô Phong phản ứng cực nhanh, giẫm lên mưa tên xông tới, kéo Diệp Bồng Trinh cứu trở lại.
Một phen sinh tử thay đổi quá nhanh, Diệp Bồng Trinh còn chưa kịp phản ứng, đã đứng ngay trước mặt Cố Đình. Sau cơn cảm động và biết ơn, trong lòng nàng tràn đầy nỗi sợ hãi: "Ngươi sao lại tới đây? Ai bảo ngươi tới? Nguy hiểm thế nào có biết không!"
Cố Đình mỉm cười: "Không sao đâu, cữu mẫu không cần lo cho ta, ta chẳng phải vẫn khỏe mạnh đây sao?"
Nói rồi, cậu còn nhét cho Diệp Bồng Trinh một cây sáo trúc, ánh mắt đầy ẩn ý ——
Ta biết ngươi và cữu cữu có ám hiệu, chuyện cũ ta cũng từng nghe qua, thời gian không nhiều, đừng tranh cãi với ta, mau làm việc đi!
Diệp Bồng Trinh hiểu nói nhiều cũng vô ích, cái tên nhóc này đã quyết, ai có thể quản được chứ? Nàng trừng mắt liếc cậu một cái rồi sang một bên, hít sâu vài hơi, ngón tay run rẩy mới dần bình tĩnh lại. Nàng đặt sáo trúc lên môi, thử vài âm rồi bắt đầu thổi chậm rãi.
Là khúcGiang Nam.
Tiếng sáo uyển chuyển, du dương, phảng phất như vẽ ra cảnh sông nước Giang Nam khói sóng, lâu đài, yên bình, đẹp đẽ.
Tựa như chẳng hề hợp với cảnh đao quang kiếm ảnh trước mắt, nhưng Cố Đình lại nghe thấy sự quý trọng, luyến tiếc, cùng vô vàn mong ước tốt đẹp. Ta muốn giúp ngươi thành toàn, ta và ngươi cùng nương tựa niềm tin, chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta nắm tay bước đi, sẽ chẳng có gì là khó...
Địch nhân không thích loại tình cảnh này, chính mình càng nên thích.
Cố Đình nở nụ cười sáng sủa, hết sức chân thành, giọng vang cao: "Đi mà không từ biệt, Giang đại nhân đi vội vàng như vậy, chẳng phải hơi thất lễ sao?"
Giang Mộ Vân lúc này đã định thần lại, đáp: "Ta cho rằng đãi khách vô đạo, cũng chẳng có tư cách chỉ trích đối phương vô lễ ——"
Gã ta thật sự không hiểu nổi cảnh trước mắt. Nếu Cố Đình vì Hoắc Diễm mà mạo hiểm, gã ta hiểu được. Nhưng còn Diệp Bồng Trinh...... vì sao?
Trong thoáng chốc, từng cảnh cũ hiện về.
Cố Đình và Diệp Bồng Trinh vốn quan hệ không tệ, gã ta biết, hai người quen nhau từ kinh thành. Diệp Bồng Trinh thủ tiết nhiều năm sau khi phu quân chưa cưới mất sớm, đối với thiếu niên tuấn tú sinh hứng thú cũng là bình thường. Nàng từng tặng Cố Đình rất nhiều đồ, dù chỉ để đáp lễ thì cũng coi như qua lại. Thậm chí nàng còn tham dự hôn sự của Trấn Bắc Vương, với thân phận họ hàng xa của Cố gia.
Gã ta vốn tưởng chỉ vì Cố Đình là người tốt nên dễ khiến người khác thích. Đây cũng là sự thật, ai mà có thể không thích một người như Cố Đình. Gã ta cho rằng tất cả những qua lại đó chẳng có tình cảm sâu xa, nhiều lắm chỉ liên quan đến lợi ích. Nhưng không ngờ...... khoảng cách của họ đã gần đến vậy, thậm chí đến mức có thể phó thác cả tính mạng.
Diệp Bồng Trinh gặp nguy hiểm, Cố Đình lập tức biết, lập tức tới cứu. Tin tức không thể truyền nhanh như thế, nhất định là do Cố Đình kết hợp các yếu tố khác mà dự đoán được nàng sẽ gặp nguy hiểm ở đây, nên đã chạy đến cứu.
Như vậy, tất cả chuyện của Diệp Bồng Trinh, Cố Đình đều biết. Vậy còn chuyện của Cố Đình, Diệp Bồng Trinh biết được bao nhiêu?
Diệp Bồng Trinh vốn tâm tư phức tạp, lần này lại chủ động xuất hiện, rõ ràng biết mình đang làm gì. Những lần giả vờ vô tình kia, thật ra đều là thăm dò, nàng biết gã ta đến vì kho báu!
Cố Đình đến kịp thời như thế, thế tới mãnh liệt chỉ để cứu người, làm sao có thể không biết tất cả.
Lần đầu tiên, Giang Mộ Vân bắt đầu sâu sắc hoài nghi chính bản thân mình. Xưa nay gã ta vẫn tự cho là đang khống chế tất cả, nhưng liệu có thật không? Là gã ta luôn chơi đùa người khác, hay chính gã ta mới là kẻ bị người khác chơi?
Rốt cuộc là ai đang dắt mũi ai đây?
Gió rừng chợt thổi qua, vạt áo tung bay, tóc mai bị thổi rối, tầm nhìn mờ mịt khiến lòng người xao động, bất an.
Giang Mộ Vân nhìn Cố Đình, rõ ràng vẫn là con người kia, rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, nhưng lại cảm thấy ngày càng xa lạ. Thế nhưng gã ta không hề chán ghét, ngược lại còn thấy kỳ lạ, thậm chí mong chờ đối phương sẽ mang đến cho mình thêm kinh hỉ, hay là kinh hách.
Nghĩ ngợi, trên mặt gã ta không kìm được nở nụ cười, Giang Mộ Vân bước lên hai bước: "Ngươi tới cứu người, đi một mình sao?"
Cố Đình liếc mắt nhìn đám thị vệ phía sau Giang Mộ Vân, cười ngông cuồng: "Có lẽ ngươi thấy sau lưng ngươi chẳng có ai thật sự là người, nhưng ta thì khác, sau lưng ta đều là huynh đệ. Cho nên —— đương nhiên ta không tới một mình!"
Binh sĩ Trấn Bắc lập tức sục sôi khí thế, huýt sáo, hô to, tinh thần lập tức bốc lên.
Ngược lại, bên phía Giang Mộ Vân, đám thị vệ không một ai dám hé răng, đến tức giận cũng không dám thể hiện, mà khí thế thì rõ ràng tuột xuống.
Giang Mộ Vân không để tâm đến mấy trò vặt này, gã ta chỉ tay về phía Diệp Bồng Trinh đang thổi sáo: "Ngươi muốn che chở cho nàng, hay là —— còn muốn bảo vệ người khác?"
Quả nhiên tâm cơ thâm sâu, giờ phút này đã đoán xa hơn một bước.
Cố Đình ngồi cao trên lưng ngựa, chỉ cười không đáp.
Khóe môi Giang Mộ Vân lại nhếch lên: "Ta đoán là còn có người khác, nếu không thì đâu cần làm điều thừa này."
Ý gã ta chỉ cây sáo, nếu chỉ định cứu một người, cần gì dùng cách đó để báo tin?
Cố Đình vỗ tay: "Giang đại nhân quả thật thông minh, sao không đoán tiếp xem?"
Giang Mộ Vân nheo mắt: "Trên núi này có thứ gì, ngươi chắc hẳn đều biết chứ? Lúc trước ở cửa thành Cửu Nguyên ta hỏi, ngươi cũng là lừa ta sao? Ngươi biết Lý Quý đã chết, còn biết lão chết ở đâu, vì sao chết, vậy mà còn giả vờ không biết, còn dắt mũi ta nói? Ngươi giam giữ ta, chẳng qua cũng không phải để thật sự suy xét lời ta nói, mà chỉ để kéo dài thời gian? Ngươi lại tin Hoắc Diễm như thế, không sợ hắn bị hương dược khống chế sao?"
Cố Đình nhún vai: "Đúng vậy, phu quân nhà ta vốn lợi hại như thế, chẳng cần ai lo lắng, kể cả ta. Vốn dĩ mọi người đều có thể cùng nhau chờ xem một vở kịch hay, chỉ tiếc Giang đại nhân lại đi sớm quá."
Giang Mộ Vân: ......
Thật ra khi bị giam, gã ta đã hoài nghi, nếu không đã chẳng quyết đoán trốn đi. Nhưng khi đó còn chưa rõ nguyên nhân. Nếu chỉ vì Hoắc Diễm thì chưa đủ sức thuyết phục, chẳng cần thiết làm thế. Giờ thì đã rõ, tất cả mọi chuyện, bất kể là chiến sự hay kho báu, Cố Đình đều biết. Cho nên thế cục mới từng bước đi đến đây. Gã ta có thể dùng thế lực uy h**p Diệp Bồng Trinh, thì Cố Đình cũng có thể tới cứu nàng.
Chỉ tiếc có chuyện, cậu vẫn tính sót.
Giang Mộ Vân vẫn cười như trước: "Ngươi đã đến đây, lại có trọng binh trong tay, thế cục nghiêng hẳn về ngươi, uy h**p ta cũng chẳng khó. Nhưng phía bắc thì sao? Bắc Địch đã xâm nhập...... Bây giờ phải làm thế nào?"
Bắc Địch đã có động thái, bất kể là với Cửu Nguyên hay thành Tấn đều là áp lực. Cho dù kinh thành không thể kiềm chế Hoắc Diễm, thì bọn Bạch Địch cũng có thể chặn bước hắn. Trấn Bắc Vương tuyệt đối không thể phân thân kịp.
Không có chiến lực lớn nhất, mạnh nhất, Cố Đình lại mang người đến đây, Cửu Nguyên rỗng không. Một khi Bắc Địch biết được, mở đại quy mô tấn công, tai họa sẽ đến ngay tức khắc!
Vậy mà Cố Đình vẫn bình thản như thường, thậm chí còn nhàn nhã vuốt ngựa: "Chuyện đó, Giang đại nhân khỏi phải lo."
Giang Mộ Vân chợt nheo mắt: "Ngươi còn có hậu chiêu!"
Trong thời gian ngắn thế này, vậy mà hắn vẫn chuẩn bị được sao?
Diệp Bồng Trinh cũng nhận ra điều này, vừa thổi sáo, vừa liếc mắt đầy lo lắng.
"Chuyện đó khỏi nhọc Giang đại nhân lo." Cố Đình búng tay một cái, cười ngạo nghễ: "Trước tiên cứ nghiêm túc qua cửa ải này của ta đã, thế nào!"
......
Phía bắc ngọn núi, nơi quân Bắc Địch đang tập trung xâm nhập, đột nhiên xuất hiện một đội quân. Họ luyện tập nghiêm chỉnh, mặc giáp nhẹ, xếp thành hàng, bước chân vững chắc, vừa nhìn đã biết là tinh binh!
Tướng Bắc Địch lập tức đau đầu: "Không phải nói nơi này không có ai trấn thủ, chắc chắn có thể chiếm thành sao!"
Phó tướng cắn răng: "Không phải thuộc hạ sơ suất, mà là...... Trấn Bắc Vương phi dẫn người tới!"
"Thật chẳng ra gì! Đã tới tận đây, Cửu Nguyên ắt có thể đánh, lần này đại cục định rồi! Nhưng ngươi dám nói vậy sao!" Tướng lãnh túm cổ phó tướng kéo ra trước, quát: "Mở to mắt chó ra mà nhìn kỹ! Đây có phải quân Trấn Bắc không!"
Phó tướng nhìn đội ngũ ngày càng tới gần, càng xem càng thấy lạ. Không đúng...... Bọn họ năm nào cũng lấn biên, năm nào cũng chạm mặt quân Trấn Bắc. Có thể binh lính mỗi lần không giống, quân phục mỗi lần khác nhau, nhưng khí thế của quân Trấn Bắc thì quen thuộc, vừa xa đã nhận ra được. Nhưng lần này thì không, thật sự không phải quân Trấn Bắc!
Khi quân đội đến gần, thấy rõ ràng, gã suýt nữa ngồi bệt xuống đất: "Là...... Là...... Kỳ quân của Cô Tàng!"
Là quân Cô Tàng!
"Đồ vô dụng." Tướng Bắc Địch quăng phó tướng, giương cung lắp tên, vừa chỉa mũi tên về phía xa, vừa quát lớn: "Các vị vạn dặm tới đây, không bằng nghỉ ngơi đi! Đây không phải địa bàn của Cô Tàng, nhiều lắm cũng chỉ là ân oán giữa ta và Trấn Bắc Vương, các ngươi hà tất xen vào, lấy mạng vô ích!"
Bên Cô Tàng, dẫn quân chính là tâm phúc của Mạnh Sách —— Trịnh Thập Nhất. Nghe vậy, y suýt bật cười: "Đám Bắc Địch thiển cận! Các ngươi biết gì chứ! Giang sơn Đại Hạ là của chung, khi nguy nan dĩ nhiên cũng là trách nhiệm của chung. Huống chi tiểu Vương gia của chúng ta cùng Trấn Bắc Vương phi có giao tình sâu nặng, các ngươi bắt nạt cậu ấy, tức là bắt nạt cả tiểu Vương gia chúng ta. Vương gia sao có thể ngồi yên mặc kệ!"
Trịnh Thập Nhất vốn xuất thân ám vệ, nhiều năm theo Mạnh Sách chinh chiến sa trường, học được không ít binh pháp, võ công cũng chẳng bỏ xuống, ám sát là sở trường. Người khác chỉ giương cung chưa bắn, y đã nhanh chóng chọn góc độ, giương cung bắn tên. Tên xé gió lao ra, nhanh, chuẩn, độc, thẳng vào ngực tướng Bắc Địch!
Mũi tên này lập tức nâng cao sĩ khí. Bản thân Trịnh Thập Nhất cũng rất hài lòng, giọng càng cao: "Nghe cho rõ, tiểu Vương gia đã nói, lần này thắng trận trở về, tất có trọng thưởng phong công, Vương gia cũng đã gật đầu. Sau khi trở về, đừng nói cưới vợ, ngay cả tiền dưỡng lão cũng đủ. Các huynh đệ còn chờ gì nữa, xông lên cho ta!"
"Xông lên!"
"Giết —— giết sạch lũ Bắc Địch chó má!"
"Về nhà lĩnh thưởng! Huynh đệ xông lên!"
Quân Cô Tàng thế như chẻ tre, như sóng trào cuộn tới, nhanh chóng vây chặt binh Bắc Địch.
Những chuyện đã qua, người khác có lẽ không rõ, nhưng Trịnh Thập Nhất làm tâm phúc của Mạnh Sách, từ nhỏ đã ở bên cạnh tiểu Vương gia, nhìn quá nhiều, thấy quá rõ. Trận chiến bảy năm trước, là cái gai trong lòng Vương gia, cũng là bóng ma nhiều lần đè nặng trong lòng tiểu Vương gia. Lần trước không thể làm được, để lại tiếc nuối, lần này tuyệt đối sẽ không sai!
Bắc Địch lòng lang dạ thú, cục diện bày ra đủ lớn đủ tàn nhẫn, nhiều nơi biên giới đều bị xâm phạm, đất Cô Tàng cũng không được yên. Vương gia bất đắc dĩ, bản thân không thể đến, lại không yên tâm để tiểu Vương gia một mình đi nên chia quân đội cho y, chỉ giao một nhiệm vụ: trợ giúp quân Trấn Bắc, đánh đuổi Bắc Địch! Nếu chiến thắng trở về, phần thưởng hậu hĩnh chắc chắn không thiếu, nhưng nếu thất bại, thì không ai được phép quay lại!
Trịnh Thập Nhất ở bên Cô Tàng Vương lâu ngày, thấm nhuần tư tưởng và tín niệm từ hắn ta. Những lời vừa nói đều thật lòng. Đại Hạ là Đại Hạ của chung, nên mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh kết lại như thành đồng để cùng bảo vệ. Khi Trấn Bắc Vương mang quân gấp rút từ Đông Bắc về chống Bạch Địch, chẳng lẽ không biết có nguy cơ sao? Có, hắn biết, nhưng vẫn dứt khoát đi trước. Trấn Bắc Vương phi dẫn quân vào núi, chẳng lẽ không biết nguy hiểm sao? Biết, nhưng vẫn tới! Người khác có dũng khí tiến lên không lùi, trí tuệ rộng lớn như thế, lẽ nào Cô Tàng lại không thể có?
Lần này đến cứu viện, không chỉ vì lệnh của Vương gia, mà bản thân Trịnh Thập Nhất cùng tất cả binh lính dưới trướng đều hoàn toàn tự nguyện!
"Giết——"
Trịnh Thập Nhất giơ cao trường đao, ánh mắt sắc bén, hai chân kẹp mạnh, thúc ngựa lao lên phía trước. Nơi y đi qua, máu tươi tung tóe, rơi xuống toàn là đầu quân địch!
Các ngươi dù có dũng mãnh, không sợ chết mà tràn đến như núi đổ thì đã sao? Đã tới, thì đừng hòng quay về!
Gió nổi lên hiu quạnh, cuốn lá rụng và cát bụi bay đầy trời, mang theo đủ loại âm thanh, truyền đi rất xa, rất xa.
Đình Diệp nghe thấy tiếng sáo, mơ hồ, dựng tai lắng nghe kỹ, đó là khúcGiang Nam.
Đã rất lâu, rất lâu rồi hắn ta chưa nghe khúc nhạc này. Nhiều năm trước, đó là khúc mà Diệp Bồng Trinh thích nhất, vui thì thổi, buồn cũng thổi. Mỗi lần hắn ta rời đi không từ biệt, nàng chẳng thể tiễn, chỉ có thể tức giận khóc lớn một trận rồi mắng hắn ta, sau đó quay đầu lại thổi, vẫn là khúcGiang Nam.
Năm đó tiểu cô nương đã trưởng thành, nhưng trong xương cốt vẫn hồn nhiên chân thành. Dù trải qua bao khổ cực, khi nhìn thấy hắn ta, vẫn là gương mặt rạng rỡ nụ cười.
Không ai biết, nụ cười ấy đẹp đến nhường nào.
Đây không phải khúc tiễn biệt, mà là báo bình an. Nói cho hắn ta biết mọi thứ đều tốt, giống như cảnh xuân Giang Nam, khói sóng mờ ảo, thủy mặc nhạt màu. Dù nàng đơn độc trên đường xa, nhưng vẫn chờ hắn ta trở về.
Trong lòng Đình Diệp dâng lên xúc động không kìm nén nổi. Tiểu cô nương của hắn ta không sao, hơn nữa còn được cứu giúp, tất có người đến viện trợ! Mà hắn ta liều mạng xông ra trùng vây là vì cái gì? Không phải chính là vì điều này sao?
Nếu vậy, còn cần tìm cứu binh gì nữa!
Đình Diệp lập tức đổi thân pháp, không còn né tránh đột kích mà giương cung bắn một mũi tên lệnh!
Mũi tên lệnh mang theo tiếng huýt gió, bay vút lên tận trời cao, âm thanh bén nhọn vang xa, vang rất xa. Mà bản thân hắn ta, vừa dẫm chân xuống, cũng kiên quyết đổi hướng xông lên!
Dù xung quanh hỗn loạn, tiếng sáo vẫn không thể che lấp, Diệp Bồng Trinh ngơ ngác nhìn về phía chân trời, nước mắt rơi xuống.
Chàng tới rồi.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 142: Giết sạch lũ Bắc Địch chó má!
10.0/10 từ 16 lượt.