Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 141: Ta xem kẻ nào dám động đến nàng!
126@-
Khói lửa tràn ngập thành Tấn.
Tòa thành này xây dựng dựa lưng vào núi, phía bắc có dãy núi kéo dài, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, nhiều khi ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy đỉnh núi, xa xôi mà lại khiến người ta kính sợ. Đây vốn là nơi hiểm yếu, không cần phòng thủ, không cần canh gác, vẫn sừng sững vững bền, che chở qua biết bao nhiêu cuộc chiến tranh và tranh giành.
Thế nhưng lần này lại khác thường, một nơi hiểm yếu như thế, vậy mà có người dám vượt qua, thật sự đã xông vào được.
Không ai biết Bắc Địch rốt cuộc kéo tới bao nhiêu quân, tổn thất bao nhiêu, cuối cùng lọt vào được bao nhiêu người. Chỉ biết rằng sườn núi đã bị phá thủng một lỗ hổng, rất nhanh, trong thành rối loạn, Đình Diệp... cũng bị ép phải lộ diện.
Vốn dĩ hắn ta đang chuẩn bị bước cuối cùng của kế hoạch, chỉ cần làm xong việc trong tay, quay người rời đi, là có thể thành công thoát khỏi tất cả ánh mắt bám theo. Núi non thành Tấn yên tĩnh như thế, kho báu kia cũng vậy, có thể chờ người đủ khả năng sau này đến mở, hắn ta hoàn toàn không ngờ lại xảy ra biến cố này.
Chiến hỏa bùng lên, thoạt nhìn giống như chỉ là bọn dị tộc hung hãn, nhưng thời điểm này lại quá nhạy cảm, liệu có khả năng... mục tiêu của chúng không chỉ là thành trì này?
Gánh vác trách nhiệm bao năm, Đình Diệp không dám xem nhẹ bất kỳ điều bất thường nào, đặc biệt là trực giác của bản thân. Hắn ta biết rõ đối phương thế tới ồ ạt, rất nhiều nguy hiểm nhưng vẫn phải quay lại thử một lần... Quả nhiên, nếu không quay lại thì đã không phát hiện, kẻ khác thật sự có ý muốn "một mũi tên trúng hai đích"!
Có những người rất khôn khéo, nhất là khi nhắm đến kho báu, phát hiện không thể dễ dàng chiếm lấy thì tìm trăm phương nghìn kế, cho dù bán đứng tin tức, đẩy mọi thứ thành hỗn loạn, cũng phải kiếm lợi cho mình! Lương tri gì, giới hạn gì, trong lòng họ chẳng còn chút nào!
Đình Diệp siết chặt trường kiếm trong tay, nheo mắt lại: "Ta phải quay về."
Diệp Bồng Trinh lập tức giữ chặt tay hắn ta: "Chàng không thể đi! Nếu chàng đi, chẳng khác nào xác nhận đối phương đoán đúng, chỉ khiến chúng càng thêm tin tưởng và điên cuồng hơn thôi!"
Không biết kho báu có thật hay không, đối phương đã thế tới ồ ạt. Nếu biết kho báu là thật, chúng lại càng liều chết mà đoạt lấy!
Đình Diệp đáp: "Không đi, bọn chúng cũng sẽ tìm."
Nói cách khác, đi hay không thì kết quả đều như nhau. Đi thì đối phương càng chắc chắn tin tức là thật mà điên cuồng hơn. Không đi, chúng cũng sẽ mò đến đây, nhất định sẽ điều tra cẩn thận, sớm muộn gì cũng tìm được dấu vết.
"Dựa theo quyển sách truyền lại xác định chỗ giấu kho báu, ta từng kiểm tra kỹ bốn phía. Có một chỗ vô cùng hiểm yếu." Đình Diệp nhìn Diệp Bồng Trinh, giọng thấp xuống: "Nơi đó hẻo lánh ít dấu chân người, nằm sâu trong núi, cơ bản chẳng ai lui tới, vốn dĩ sẽ không nguy hiểm. Nhưng lần này kẻ địch lại trèo núi mà đến... An toàn nhất lại biến thành nguy hiểm nhất."
Diệp Bồng Trinh biết rõ, nàng không thể thuyết phục được nam nhân này.
Người đàn ông này mãi mãi đều như vậy, thoạt nhìn như chơi đùa tại nhân gian, chuyện gì cũng có thể bông đùa, cái gì cũng dám, nhưng trong lòng lại có một ngọn núi cao, có một trách nhiệm. Chỉ cần chạm tới, tất cả mọi người phải nhường bước.
Diệp Bồng Trinh không thấy tủi thân, bởi nàng thích chính là nam nhân có trách nhiệm, có gánh vác, trong lòng kiên định như thế. Nếu người khác việc gì cũng nghe theo nàng, cái gì cũng trông chờ ánh mắt nàng thì còn có gì thú vị?
Nàng chỉ là... có chút lo lắng.
"Nếu nhất định phải đi, thì để ta đi cùng."
Nàng khẽ vuốt gương mặt nam nhân, đuôi mắt cong cong, mắt đẹp chảy xuôi ý cười.
Vị trí của hai người lúc này rất vi diệu. Vốn dĩ nghe thấy chiến sự bất ngờ, bọn họ đã ra khỏi thành, sau đó cảm thấy phương hướng của khói lửa không đúng, Đình Diệp quay lại một chuyến. Để tránh bị phát hiện, hắn ta không vào thành mà vòng qua dãy núi ngoài thành, đến tận bây giờ bọn họ vẫn ở ngoài thành, chưa bước vào trong.
Nếu muốn ngăn cản một việc sắp xảy ra, sức một người chắc chắn không đủ, họ buộc phải vào thành, buộc phải tìm người khác giúp đỡ.
Đình Diệp không nói gì, chỉ nắm lấy tay Diệp Bồng Trinh.
Hắn ta không nỡ.
Bao nhiêu năm kiềm chế, bao nhiêu năm xa cách, bao nhiêu năm ôm nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm, người ngoài đâu biết, là vì cái gì?
Hắn ta thà để Diệp Bồng Trinh làm một "góa phụ", ít nhất nàng vẫn có thể sống tự tại, muốn làm gì thì làm, tiêu tiền thoải mái, không phải lo nguy hiểm cho hắn ta, càng không cần theo hắn ta mạo hiểm bốn phương, liều mạng nơi chân trời.
Diệp Bồng Trinh giữ chặt tay hắn ta, trừng mắt: "Sao nào, đi theo ta – Nữ Thần Tài, lại thấy ấm ức hả? Trước kia không chịu làm phu quân ta, bây giờ cũng không chịu làm bộ thuộc hạ ta, ở bên cạnh ta mất mặt đến vậy sao?"
Đình Diệp thở dài: "Nàng biết rõ không phải vậy."
Diệp Bồng Trinh: "Không phải thì nghe ta, đi cùng ta!"
Đình Diệp vẫn bất động.
Diệp Bồng Trinh cắn môi, hàng mi rũ xuống, giọng cũng nhỏ dần: "Bao nhiêu năm qua, ta cũng mệt rồi. Tuổi tác đã lớn, không còn như thời con gái có thể tung hoành, chạy nhảy khắp nơi, khó khăn mấy cũng kiên trì nổi. Giờ không còn sức đuổi theo ai, cũng... không muốn lại làm kẻ ở lại. Nếu lần này chàng chết, ta tuyệt đối không sống một mình."
Đình Diệp hoảng hốt: "Đừng nói bậy, loại lời này đừng lặp lại ——"
Diệp Bồng Trinh khẽ nhón chân, hôn lên môi hắn ta, chặn lời kế tiếp.
"Cho nên, chàng phải sống sót."
Trong đáy mắt nàng phản chiếu gương mặt nam nhân, cảm giác thật lạ. Bao năm đã qua, ai cũng đã trải qua nhiều, tâm tính chẳng còn như xưa, dáng người diện mạo cũng chẳng còn ngây ngô tuổi trẻ. Nhưng mỗi khi nhìn hắn ta, trong lòng nàng vẫn hồn nhiên như thuở ban đầu, chưa từng đổi thay.
Nàng nên cảm ơn hắn ta, cảm ơn vì đã đồng hành, cảm ơn vì đã cho nàng trưởng thành. Nàng hy vọng, thật lâu về sau, nàng trước mặt hắn ta vẫn có thể là cô nương năm ấy, hồn nhiên tinh nghịch. Hắn ta trước mặt nàng cũng vẫn là chàng thiếu niên ngày xưa, tiêu sái phóng khoáng, khí phách hiên ngang.
Hy vọng đến khi đầu bạc, đến khoảnh khắc hấp hối, hắn ta vẫn có thể giống như năm ấy lo tang cho phụ thân nàng, đứng sừng sững tựa núi cao trước mặt nàng, nói với nàng: "Đừng sợ, ta ở đây."
"Hãy để ta giúp chàng, được không?"
Diệp Bồng Trinh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Đình Diệp: "Chàng có thể nghĩ kỹ rồi trả lời. Nếu lần này không tránh nổi, phải táng thân ở đây, thì ký ức kế tiếp chính là đoạn cuối của đời người. Chàng nỡ để nó không đẹp sao?"
Trong lòng Đình Diệp chấn động, cảm giác như bị tiểu cô nương trước mặt dồn đến bước đường cùng.
Không đồng ý thì chẳng ra gì, mà đồng ý rồi cũng chẳng khác hơn.
Ánh mắt nam nhân quá nóng bỏng, khiến mặt Diệp Bồng Trinh đỏ lên, mắt cũng khẽ né tránh, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay, dịu dàng mà kiên định: "Chàng từng nói, sẽ cho ta thứ tốt đẹp nhất trên đời. Ta bây giờ... chỉ muốn có được, được không?"
"Chúng ta sẽ không sao, ký ức tiếp theo nhất định không phải là đoạn kết. Hãy tin chính mình, cho dù chỉ vì ta, được không?"
"Được."
Đáp lại nàng là nụ hôn của nam nhân, mãnh liệt đoạt lấy, giống như mãnh thú vùng vẫy, động tác không ngừng, th* d*c liên hồi, nhưng dù vậy trong kích động, trong mất kiểm soát, bàn tay to ôm chặt eo nàng vẫn tràn đầy ôn nhu.
Bất kể khi nào, hắn ta cũng sẽ không làm tổn thương nàng. Nàng trong lòng hắn ta là chốn ấm áp cuối cùng, là ánh sáng của hắn ta, là cứu rỗi, là tất cả của Đình Diệp.
"Chờ lần này xong việc, chúng ta sẽ thành thân." Giọng nam nhân khàn khàn, mang theo khát cầu dường như không bao giờ có điểm dừng.
"Ừm... đều nghe chàng." Giọng nữ nhân dịu dàng như mưa xuân trong đêm, khiến vạn vật thoải mái, mang đến hy vọng cùng ngày mai.
Thời gian không còn nhiều, không gian bàn bạc để lại cho hai người cũng hữu hạn. Đại khái kế hoạch nhanh chóng thành hình: bọn họ chuẩn bị trực tiếp vào thành, liên lạc tất cả nhân mạch có thể tìm rồi cùng tiến ra sau núi – một là để kháng địch, hai là để dẫn hướng khiến đối phương rời xa, không để kẻ khác tiếp cận kho báu kia.
Diệp Bồng Trinh làm buôn bán, nơi nào có sinh ý thì có nhân mạch. Đình Diệp nhiều năm nay âm thầm hoạt động, trong tay cũng nắm không ít bí mật. Dù là tình cảm, giao dịch, hay chi tiền để mua chuộc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, đều có vô số cách. Chỉ cần vào thành, bọn họ chắc chắn sẽ có biện pháp.
Đáng tiếc, bước đầu tiên chưa kịp thực hiện thì đã gặp cản trở – thành Tấn phong tỏa.
Do chiến sự bất ngờ, cửa thành trực tiếp đóng lại, cấm ngặt người ra vào. Ngoài thành chen chúc quá nhiều người, phần lớn là dân thường. Bên trong tình thế hỗn loạn, để tránh rước thêm phiền phức, Đình Diệp không tiện ra tay lộ võ công.
Giữa lúc hai người còn đang do dự, trên tường thành vang lên tiếng thủ vệ hô lớn: "Trong đám người này, có ai quen thuộc đường núi không? Giờ trong thành gặp nạn, Giang đại nhân cần một người dẫn đường. Có ai dám đứng ra, vì nước tận sức!"
Ngoài thành bỗng lặng im.
Diệp Bồng Trinh cùng Đình Diệp ngẩng đầu nhìn, thấy Giang Mộ Vân đang đứng ở một góc trên thành.
Áo xanh tung bay, phong thái nho nhã, gã ta vẫn như xưa, trông đầy khí chất quý phái.
"Ngoại địch xâm lấn, triều đình không quên. Giang đại nhân thậm chí còn thân mình vào hang hổ, đi đầu vì vạn người, các ngươi chẳng lẽ lại hèn nhát lùi bước?" Thủ vệ kia bắt đầu quát mắng.
Nhưng vẫn chẳng ai mở miệng.
Không phải mọi người thật sự không có dũng khí, mà chỉ là bị biến cố bất ngờ làm hoảng sợ, trong lòng xoay chuyển không kịp. Đặc biệt cái vị "đại nhân" này – ngươi là ai? Thủ vệ nói ngươi là ai thì ngươi là thế à. Nghe qua thì có vẻ ghê gớm, nhưng ai dám làm kẻ đầu tiên xông ra chịu chết? Chúng ta là dân thường, không phải quan lại, cũng không có người che chở, chỉ có một mạng, mất rồi thì hết!
Đình Diệp vốn đang cân nhắc có nên đứng ra hay không, vì mục đích duy nhất của hắn ta là vào thành. Vào được rồi mới có cơ hội làm việc khác. Nhưng đúng lúc đó, hắn ta nhìn thấy môi Giang Mộ Vân khẽ động.
Đúng vậy – hắn ta thấy được. Sau nhiều năm bôn ba giang hồ, ngoài võ công xuất chúng để bảo vệ mình, khinh công, thính lực của hắn ta đều rất tốt. Và hắn ta còn có một sở trường đặc biệt: đọc khẩu hình. Dù xung quanh có ồn ào thế nào, chỉ cần nhìn được môi đối phương, Đình Diệp có thể hiểu được người kia đang nói gì.
Giang Mộ Vân nói với tâm phúc bên cạnh: Ta không biết kho báu ở đâu, nhưng chắc chắn nằm trong thành này... Đánh chiếm được, thì nó là của ta. Dù phải đào từng tấc đất, lần này ta tuyệt đối không để thất bại!
Đồng tử của Đình Diệp lập tức siết chặt.
Giang Mộ Vân biết! Và lý do gã ta có mặt ở đây chính là vì kho báu!
Nhưng tại sao lại chọn đúng lúc này, cơ hội này? Nghĩ kỹ lại, có lẽ tất cả đều đã được sắp đặt, từ đại thế trong triều cho đến trận chiến này.
Đình Diệp lập tức hiểu rằng, thành này giờ đã thành nơi nguy hiểm nhất. Không chỉ có một kẻ địch, hôm nay chắc chắn sẽ là một kiếp nạn lớn. Dẫn đối phương đi chỗ khác đã không còn là cách, Giang Mộ Vân cũng không thể bị lừa mà bỏ qua. Việc cần làm là lập tức truyền tin ra ngoài... cầu viện binh!
Diệp Bồng Trinh cũng nhanh chóng nghĩ đến điều đó, ánh mắt hơi nheo lại: "Chàng đi đi, nơi này để ta trông chừng!"
Nói rồi, nàng chẳng buồn để hắn ta phản đối, trực tiếp đẩy Đình Diệp ra, bước lên phía trước, giọng vang dõng dạc: "Nếu Giang đại nhân cần, ta thông thạo đường núi."
Giang Mộ Vân lập tức nhận ra nàng, thoáng bất ngờ: "Diệp phu nhân? Sao lại ở đây?"
Diệp Bồng Trinh ra vẻ than thở: "Ôi, chúng ta làm buôn bán, nay đây mai đó, hễ có biến là chạy trốn. Ai ngờ lần này lại đụng phải, cũng là xui xẻo thôi."
Miệng nói "xui xẻo", nhưng giọng lại đầy chán ghét, như thể cực kỳ không muốn vướng vào chuyện này, thế mà vẫn cố chen đến gần Giang Mộ Vân. Trong cảnh chiến loạn, nơi nơi đều nguy hiểm, còn đâu an toàn bằng ở cạnh quan lớn?
Giang Mộ Vân trầm ngâm một lát: "Diệp phu nhân quen thuộc đường núi ở thành này?"
Diệp Bồng Trinh mỉm cười: "Tất nhiên. Bao nhiêu năm lăn lộn khắp nơi, Đại Hạ chỗ nào hẻo lánh mà ta chưa từng đi? Đại nhân nếu không tin có thể tra, hai tháng trước ta còn từng dừng ở đây để mua dược liệu, núi sâu cũng đã đi qua. Trong thành, các thương hội hẳn vẫn còn ấn tượng."
Nàng nói rất thản nhiên, không chút gian dối. Giang Mộ Vân hiểu, đối phương không cần thiết phải nói lời giả dối dễ bị vạch trần như vậy. Gã ta gật đầu, lập tức sai người mở cổng, mời Diệp Bồng Trinh vào thành.
Đình Diệp đứng nhìn cảnh này diễn ra, không thể lên tiếng. Hắn ta không thể phụ lòng Diệp Bồng Trinh, cũng không thể hối hận vì bản thân bất lực, lỡ dở đại sự. Hắn ta chỉ có thể siết chặt nắm tay, nhìn thật sâu bóng dáng nàng một lần rồi xoay người rời đi.
Phải nhanh, thật nhanh, phải gắng hết sức, phải sống, phải sớm trở về gặp lại nàng... Họ nhất định sẽ bình an, không ai được phép chết!
Diệp Bồng Trinh biết hắn ta đi về phía nào, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại, cũng không có ý muốn. Nàng phải tự bảo vệ mình, cũng phải bảo vệ nam nhân ấy. Chỉ đến khi cảm giác ánh mắt dõi theo nơi lưng nàng biến mất, nàng mới thật sự yên tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Không hổ là nam nhân của nàng, khí phách! Phải tin tưởng nàng như vậy mới đúng!
Nàng tự biết bản thân không phải nhân vật lớn lao, không giữ nổi nước, không che nổi dân. Chỉ là một thương nhân, nhưng thương nhân cũng hiểu: quốc gia yên ổn, dân sống an cư, sinh ý mới phát đạt. Nàng chẳng có chí hướng gì cao xa, cũng chẳng cần tự cho mình cao thượng. Nếu trong lúc này có thể góp chút sức, thì đó đã là vinh dự.
Diệp Bồng Trinh không đặt kỳ vọng gì lớn vào mình, cũng chẳng gánh nhiều trọng trách. Dù sao thì có loạn đến đâu, nàng vẫn còn có Đình Đình, còn có Trấn Bắc Vương. Chỉ cần nàng có thể kéo dài thêm chút thời gian, chỉ cần tin tức chính xác truyền ra ngoài, quân Trấn Bắc kịp đến – thì đó chính là thắng lợi!
Trong thành, Diệp Bồng Trinh gặp Giang Mộ Vân, dáng người uyển chuyển, hành lễ: "Dân phụ Diệp thị, ra mắt Giang đại nhân."
Giang Mộ Vân đáp: "Diệp phu nhân thật có nghĩa khí, tại hạ bội phục."
Gã ta cũng không nghi ngờ nàng. Trên con đường giúp Tống Thời Thu tranh đoạt ngôi vị, gã ta vô cùng bận rộn, mưu kế chồng chất, khó mà nắm hết mọi chuyện. Có khi ngay cả việc Cố Đình đang làm gì gã ta còn không kịp để ý, huống chi là Diệp Bồng Trinh?
Trong mắt gã ta, nàng không có lý do để hại mình. Thương nhân coi trọng lợi ích, mà gã ta lại có thể cho nàng lợi ích lớn hơn bất kỳ ai, hiện tại có, tương lai cũng có.
Ngược lại, Diệp Bồng Trinh, do gần gũi Cố Đình nên Giang Mộ Vân cũng ít nhiều nghe được đôi chút về nàng. Gã ta khinh thường phẩm chất của Cố Đình, nhưng cũng biết cách nói gì để làm đối phương yên lòng.
"Có câu nói: quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Ta tuy là nữ nhân, cũng không muốn tụt hậu. Giang đại nhân không cần khách khí. Tính ta vốn ngay thẳng, nói thẳng luôn – thành Tấn này, ta đến không ít lần, từng đi nhiều chỗ. Còn về đường núi, đông tây nam bắc đều đi qua. Không biết Giang đại nhân muốn đi nơi nào? Là chỉ cần vào núi thôi, hay còn có yêu cầu khác? Chẳng hạn như chỉ đi ngựa, hay muốn cả xe ngựa cùng qua?"
Nàng nói vậy, ít nhiều cũng mang theo chút thăm dò. Giữa lông mày Giang Mộ Vân thoáng hiện ra một nét gần như không thể nhận thấy.
Thấy đối phương tự nhiên, hào phóng, nụ cười trong sáng, mà chuyện đi bộ và đi xe ngựa thật sự không thể dùng chung một con đường, gã ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Bổn quan nhận được tin báo, Bắc Địch xâm lấn thành này, hình như cho rằng trong dãy núi kia có bảo vật. Tuy ta không biết sự thật ra sao, nhưng nơi đây là lãnh thổ Đại Hạ ta. Nếu có bảo vật thì phải bảo vệ, nếu không có, cũng phải đánh đuổi địch nhân ra ngoài. Phu nhân nói có đúng không?"
Nói dối nghệ thuật chính là trộn lẫn thật giả. Toàn là dối trá thì chẳng ai tin, toàn nói thật thì lại bị tin đến mức xui xẻo. Pha trộn vừa phải mới là khéo léo.
Diệp Bồng Trinh nghiêm mặt: "Thì ra là vậy. Vậy đúng là phải đánh. Giang đại nhân có gì phân phó, xin cứ nói thẳng!"
Lúc đầu, nàng còn ứng đối nhẹ nhàng, nhưng ở bên kia, Đình Diệp lại gặp phải áp lực chưa từng có. Người khác đã nhắm đến kho báu mà tới, thì chắc chắn không thể không biết đến hắn ta. Hiện giờ chẳng biết bao nhiêu cặp mắt đang tìm hắn ta. Nếu có lợi thì họ sẽ giữ lại, nếu không thì thẳng tay giết để khỏi bị kẻ khác chiếm tiện nghi!
Đình Diệp chẳng mấy chốc đã gặp cản trở. Hắn ta liều mạng xông ra ngoài, trên vai, trên người chẳng biết đã dính bao nhiêu máu người khác. Vừa đánh vừa tìm đường, trong lòng vẫn còn may mắn: may mà họ chưa biết quan hệ giữa hắn ta và Diệp Bồng Trinh, nếu không thì tiểu cô nương kia sẽ gặp nguy hiểm!
Từng bước một, từng chút một, hắn ta gian nan phá vây. Nhưng đối phương quá đông, tốc độ hắn ta không cách nào duy trì được, chỉ có thể không ngừng tự nhủ: mạnh lên, phải mạnh thêm nữa, còn có người đang chờ!
Không biết bao lâu trôi qua, nguy hiểm cuối cùng vẫn đến. Diệp Bồng Trinh rốt cuộc không thể suốt chặng đường lừa gạt Giang Mộ Vân, cuối cùng cũng bị bại lộ.
Thị vệ vây nàng lại. Giang Mộ Vân đứng giữa bọn họ, híp mắt: "Diệp phu nhân hình như vẫn luôn dẫn chúng ta đi vòng vòng?"
Diệp Bồng Trinh cười rạng rỡ: "Đại nhân đây là ý gì......"
Giang Mộ Vân mỉm cười: "Đừng nói với ta ngươi lạc đường. Cái cớ đó thì ai mà tin được."
Diệp Bồng Trinh khẽ vuốt mấy sợi tóc mai bên tai: "Đại nhân phát hiện rồi sao?"
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Lời nói thì như thể nàng lạc đường, nhưng kỳ thật chỉ cố kéo dài thêm chút thời gian, không biết có đủ hay không. Nhưng đó cũng đã là hết sức nàng rồi.
Kế tiếp không còn kế hoạch gì, cả người căng thẳng đến mức như sắp vỡ tung. Nàng thật sự buông xuôi, thậm chí ngồi xổm xuống, sờ nắm đất dưới chân rồi vỗ tay phủi đi, còn tỏ ra vừa lòng: "Đại nhân muốn giết ta, vậy thì ngay chỗ này đi? Ở đây phong cảnh cũng được, đất cũng ổn, không ẩm thấp, lại có mùi nắng, ta cũng khá thích."
Giang Mộ Vân nói: "Ngươi cũng biết, dám lừa bổn quan thì ít người lắm."
"Vì sẽ chẳng có kết cục tốt đúng không? Không sao." Diệp Bồng Trinh quay đầu, cười rực rỡ với gã ta, còn nghiêng nhẹ đầu, mấy sợi tóc rơi xuống, lộ ra nét phong tình: "Dù trong lòng ta muốn được chết cho gọn, nhưng chắc tâm trạng hiện tại của đại nhân —— sẽ chẳng để ta như ý. Nếu muốn ta chết khổ sở, chậm chạp thì xin cứ làm thật chắc tay, chậm bao nhiêu cũng được."
Giang Mộ Vân ít khi nghe thấy loại yêu cầu thế này: "Không ngờ Diệp phu nhân lại có khẩu vị lạ như vậy."
Diệp Bồng Trinh thản nhiên xua tay: "Đâu có, là người thì ai cũng sợ chết, đại nhân từng trải việc đời, sao lại không biết? Ta không có lừa ngươi, chỉ là ——" Nàng chớp mắt với gã ta, có chút tinh nghịch: "Con người ở đời ai cũng có ràng buộc. Chắc chắn sẽ có người đến cứu ta. Đại nhân giết ta chậm một chút, thì ta sống thêm được chút thời gian. Dù có tàn phế, chỉ cần ta còn sống, thì sẽ không bị bỏ rơi. Ta vốn ích kỷ, nghĩ đến cảnh nửa đời còn lại có người chăm sóc, thấy cũng không tệ đâu."
Giang Mộ Vân hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được một đáp án như vậy.
"Ràng buộc" sao...... Một kẻ buôn bán chỉ biết đến tiền, một quả phụ chẳng có nam nhân, mà dám ngang nhiên nói ra những lời đó? Gã ta đã nhìn thấu thế gian, vậy nàng chẳng lẽ không nhìn rõ nhân tình? Đã hiểu sự đời, thế mà còn dám có kỳ vọng vào lòng người —— có buồn cười không chứ?
Càng buồn cười hơn, là nàng đã nghĩ vậy thì chắc chắn có người vì nàng mà đến. Còn gã ta, tuy đứng đây với đầy thị vệ, kỳ thật chẳng có ai thật lòng nguyện ý chăm sóc mình suốt quãng đời còn lại.
Rõ ràng lúc này chính gã ta muốn giết nàng, nàng mới đáng thương. Nhưng sao trong lòng gã ta lại không thấy vậy?
Trong lòng gã ta bỗng dâng lên một luồng oán khí mơ hồ, chẳng còn tâm trạng chơi trò thủ đoạn nữa. Giang Mộ Vân phất tay: "Giết nàng!"
"Đừng —— đại nhân, ta cầu xin ngươi, đừng cho ta chết nhanh như vậy, hãy giết chậm một chút —— thậm chí có thể lăng trì!"
Trong miệng Diệp Bồng Trinh kêu hoảng loạn, nhưng trong lòng thì cười thầm.
Thật ra, chết tử tế cũng chẳng bằng sống thêm. Nhưng ai lại muốn trải qua cái chết đau đớn? Nếu bắt buộc phải chết, nàng vẫn mong được đi nhanh gọn, cho mình, cũng cho người khác.
Nàng không tự cho là mình vĩ đại, cũng chẳng thấy mình hi sinh gì to tát, chỉ đơn giản nghĩ như thế thôi.
Tên thị vệ vạm vỡ kéo nàng ra gốc cây, trường đao trong tay giơ cao. Nàng có thể thấy lưỡi đao phản chiếu ánh mặt trời, sắc bén, lạnh lẽo —— đó chính là hơi thở của diêm vương.
Nàng nhắm mắt lại.
Vút ——
Bất ngờ có một mũi tên xé gió bay tới, sắc bén, dữ dội. Trong nháy mắt, nó găm thẳng vào lưng kẻ đang cầm đao.
Không nghe tiếng đao chém xuống, Diệp Bồng Trinh mở mắt, thấy máu chảy lênh láng, hai xác người ngã xuống. Nàng vội xoay lại và nhìn thấy càng nhiều mưa tên, cùng bóng dáng một người cưỡi bạch mã xông tới.
"Ta xem kẻ nào dám động đến nàng!"
Là Cố Đình.
Cậu cưỡi ngựa, khoác giáp, tay cầm trường kiếm. Thân hình không to khỏe như những binh lính phía sau, nhưng khí thế không hề kém cạnh. Phong thái oai hùng, ánh mắt kiên định, chấp nhất —— cậu đến vì nàng!
Ở nơi nàng không thấy, cậu đã trưởng thành đến mức này. Dù võ lực thua kém người khác, cậu vẫn nguyện vì người thân mà mặc giáp, chém gai mà tới!
Nhìn cậu, tầm mắt nàng bỗng trở nên mờ đi.
Là Đình Đình...... Người kia, huyết mạch gắn bó như máu thịt, cháu ngoại của nàng.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Khói lửa tràn ngập thành Tấn.
Tòa thành này xây dựng dựa lưng vào núi, phía bắc có dãy núi kéo dài, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, nhiều khi ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy đỉnh núi, xa xôi mà lại khiến người ta kính sợ. Đây vốn là nơi hiểm yếu, không cần phòng thủ, không cần canh gác, vẫn sừng sững vững bền, che chở qua biết bao nhiêu cuộc chiến tranh và tranh giành.
Thế nhưng lần này lại khác thường, một nơi hiểm yếu như thế, vậy mà có người dám vượt qua, thật sự đã xông vào được.
Không ai biết Bắc Địch rốt cuộc kéo tới bao nhiêu quân, tổn thất bao nhiêu, cuối cùng lọt vào được bao nhiêu người. Chỉ biết rằng sườn núi đã bị phá thủng một lỗ hổng, rất nhanh, trong thành rối loạn, Đình Diệp... cũng bị ép phải lộ diện.
Vốn dĩ hắn ta đang chuẩn bị bước cuối cùng của kế hoạch, chỉ cần làm xong việc trong tay, quay người rời đi, là có thể thành công thoát khỏi tất cả ánh mắt bám theo. Núi non thành Tấn yên tĩnh như thế, kho báu kia cũng vậy, có thể chờ người đủ khả năng sau này đến mở, hắn ta hoàn toàn không ngờ lại xảy ra biến cố này.
Chiến hỏa bùng lên, thoạt nhìn giống như chỉ là bọn dị tộc hung hãn, nhưng thời điểm này lại quá nhạy cảm, liệu có khả năng... mục tiêu của chúng không chỉ là thành trì này?
Gánh vác trách nhiệm bao năm, Đình Diệp không dám xem nhẹ bất kỳ điều bất thường nào, đặc biệt là trực giác của bản thân. Hắn ta biết rõ đối phương thế tới ồ ạt, rất nhiều nguy hiểm nhưng vẫn phải quay lại thử một lần... Quả nhiên, nếu không quay lại thì đã không phát hiện, kẻ khác thật sự có ý muốn "một mũi tên trúng hai đích"!
Có những người rất khôn khéo, nhất là khi nhắm đến kho báu, phát hiện không thể dễ dàng chiếm lấy thì tìm trăm phương nghìn kế, cho dù bán đứng tin tức, đẩy mọi thứ thành hỗn loạn, cũng phải kiếm lợi cho mình! Lương tri gì, giới hạn gì, trong lòng họ chẳng còn chút nào!
Đình Diệp siết chặt trường kiếm trong tay, nheo mắt lại: "Ta phải quay về."
Diệp Bồng Trinh lập tức giữ chặt tay hắn ta: "Chàng không thể đi! Nếu chàng đi, chẳng khác nào xác nhận đối phương đoán đúng, chỉ khiến chúng càng thêm tin tưởng và điên cuồng hơn thôi!"
Không biết kho báu có thật hay không, đối phương đã thế tới ồ ạt. Nếu biết kho báu là thật, chúng lại càng liều chết mà đoạt lấy!
Đình Diệp đáp: "Không đi, bọn chúng cũng sẽ tìm."
Nói cách khác, đi hay không thì kết quả đều như nhau. Đi thì đối phương càng chắc chắn tin tức là thật mà điên cuồng hơn. Không đi, chúng cũng sẽ mò đến đây, nhất định sẽ điều tra cẩn thận, sớm muộn gì cũng tìm được dấu vết.
"Dựa theo quyển sách truyền lại xác định chỗ giấu kho báu, ta từng kiểm tra kỹ bốn phía. Có một chỗ vô cùng hiểm yếu." Đình Diệp nhìn Diệp Bồng Trinh, giọng thấp xuống: "Nơi đó hẻo lánh ít dấu chân người, nằm sâu trong núi, cơ bản chẳng ai lui tới, vốn dĩ sẽ không nguy hiểm. Nhưng lần này kẻ địch lại trèo núi mà đến... An toàn nhất lại biến thành nguy hiểm nhất."
Diệp Bồng Trinh biết rõ, nàng không thể thuyết phục được nam nhân này.
Người đàn ông này mãi mãi đều như vậy, thoạt nhìn như chơi đùa tại nhân gian, chuyện gì cũng có thể bông đùa, cái gì cũng dám, nhưng trong lòng lại có một ngọn núi cao, có một trách nhiệm. Chỉ cần chạm tới, tất cả mọi người phải nhường bước.
Diệp Bồng Trinh không thấy tủi thân, bởi nàng thích chính là nam nhân có trách nhiệm, có gánh vác, trong lòng kiên định như thế. Nếu người khác việc gì cũng nghe theo nàng, cái gì cũng trông chờ ánh mắt nàng thì còn có gì thú vị?
Nàng chỉ là... có chút lo lắng.
"Nếu nhất định phải đi, thì để ta đi cùng."
Nàng khẽ vuốt gương mặt nam nhân, đuôi mắt cong cong, mắt đẹp chảy xuôi ý cười.
Vị trí của hai người lúc này rất vi diệu. Vốn dĩ nghe thấy chiến sự bất ngờ, bọn họ đã ra khỏi thành, sau đó cảm thấy phương hướng của khói lửa không đúng, Đình Diệp quay lại một chuyến. Để tránh bị phát hiện, hắn ta không vào thành mà vòng qua dãy núi ngoài thành, đến tận bây giờ bọn họ vẫn ở ngoài thành, chưa bước vào trong.
Nếu muốn ngăn cản một việc sắp xảy ra, sức một người chắc chắn không đủ, họ buộc phải vào thành, buộc phải tìm người khác giúp đỡ.
Đình Diệp không nói gì, chỉ nắm lấy tay Diệp Bồng Trinh.
Hắn ta không nỡ.
Bao nhiêu năm kiềm chế, bao nhiêu năm xa cách, bao nhiêu năm ôm nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm, người ngoài đâu biết, là vì cái gì?
Hắn ta thà để Diệp Bồng Trinh làm một "góa phụ", ít nhất nàng vẫn có thể sống tự tại, muốn làm gì thì làm, tiêu tiền thoải mái, không phải lo nguy hiểm cho hắn ta, càng không cần theo hắn ta mạo hiểm bốn phương, liều mạng nơi chân trời.
Diệp Bồng Trinh giữ chặt tay hắn ta, trừng mắt: "Sao nào, đi theo ta – Nữ Thần Tài, lại thấy ấm ức hả? Trước kia không chịu làm phu quân ta, bây giờ cũng không chịu làm bộ thuộc hạ ta, ở bên cạnh ta mất mặt đến vậy sao?"
Đình Diệp thở dài: "Nàng biết rõ không phải vậy."
Diệp Bồng Trinh: "Không phải thì nghe ta, đi cùng ta!"
Đình Diệp vẫn bất động.
Diệp Bồng Trinh cắn môi, hàng mi rũ xuống, giọng cũng nhỏ dần: "Bao nhiêu năm qua, ta cũng mệt rồi. Tuổi tác đã lớn, không còn như thời con gái có thể tung hoành, chạy nhảy khắp nơi, khó khăn mấy cũng kiên trì nổi. Giờ không còn sức đuổi theo ai, cũng... không muốn lại làm kẻ ở lại. Nếu lần này chàng chết, ta tuyệt đối không sống một mình."
Đình Diệp hoảng hốt: "Đừng nói bậy, loại lời này đừng lặp lại ——"
Diệp Bồng Trinh khẽ nhón chân, hôn lên môi hắn ta, chặn lời kế tiếp.
"Cho nên, chàng phải sống sót."
Trong đáy mắt nàng phản chiếu gương mặt nam nhân, cảm giác thật lạ. Bao năm đã qua, ai cũng đã trải qua nhiều, tâm tính chẳng còn như xưa, dáng người diện mạo cũng chẳng còn ngây ngô tuổi trẻ. Nhưng mỗi khi nhìn hắn ta, trong lòng nàng vẫn hồn nhiên như thuở ban đầu, chưa từng đổi thay.
Nàng nên cảm ơn hắn ta, cảm ơn vì đã đồng hành, cảm ơn vì đã cho nàng trưởng thành. Nàng hy vọng, thật lâu về sau, nàng trước mặt hắn ta vẫn có thể là cô nương năm ấy, hồn nhiên tinh nghịch. Hắn ta trước mặt nàng cũng vẫn là chàng thiếu niên ngày xưa, tiêu sái phóng khoáng, khí phách hiên ngang.
Hy vọng đến khi đầu bạc, đến khoảnh khắc hấp hối, hắn ta vẫn có thể giống như năm ấy lo tang cho phụ thân nàng, đứng sừng sững tựa núi cao trước mặt nàng, nói với nàng: "Đừng sợ, ta ở đây."
"Hãy để ta giúp chàng, được không?"
Diệp Bồng Trinh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Đình Diệp: "Chàng có thể nghĩ kỹ rồi trả lời. Nếu lần này không tránh nổi, phải táng thân ở đây, thì ký ức kế tiếp chính là đoạn cuối của đời người. Chàng nỡ để nó không đẹp sao?"
Trong lòng Đình Diệp chấn động, cảm giác như bị tiểu cô nương trước mặt dồn đến bước đường cùng.
Không đồng ý thì chẳng ra gì, mà đồng ý rồi cũng chẳng khác hơn.
Ánh mắt nam nhân quá nóng bỏng, khiến mặt Diệp Bồng Trinh đỏ lên, mắt cũng khẽ né tránh, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay, dịu dàng mà kiên định: "Chàng từng nói, sẽ cho ta thứ tốt đẹp nhất trên đời. Ta bây giờ... chỉ muốn có được, được không?"
"Chúng ta sẽ không sao, ký ức tiếp theo nhất định không phải là đoạn kết. Hãy tin chính mình, cho dù chỉ vì ta, được không?"
"Được."
Đáp lại nàng là nụ hôn của nam nhân, mãnh liệt đoạt lấy, giống như mãnh thú vùng vẫy, động tác không ngừng, th* d*c liên hồi, nhưng dù vậy trong kích động, trong mất kiểm soát, bàn tay to ôm chặt eo nàng vẫn tràn đầy ôn nhu.
Bất kể khi nào, hắn ta cũng sẽ không làm tổn thương nàng. Nàng trong lòng hắn ta là chốn ấm áp cuối cùng, là ánh sáng của hắn ta, là cứu rỗi, là tất cả của Đình Diệp.
"Chờ lần này xong việc, chúng ta sẽ thành thân." Giọng nam nhân khàn khàn, mang theo khát cầu dường như không bao giờ có điểm dừng.
"Ừm... đều nghe chàng." Giọng nữ nhân dịu dàng như mưa xuân trong đêm, khiến vạn vật thoải mái, mang đến hy vọng cùng ngày mai.
Thời gian không còn nhiều, không gian bàn bạc để lại cho hai người cũng hữu hạn. Đại khái kế hoạch nhanh chóng thành hình: bọn họ chuẩn bị trực tiếp vào thành, liên lạc tất cả nhân mạch có thể tìm rồi cùng tiến ra sau núi – một là để kháng địch, hai là để dẫn hướng khiến đối phương rời xa, không để kẻ khác tiếp cận kho báu kia.
Diệp Bồng Trinh làm buôn bán, nơi nào có sinh ý thì có nhân mạch. Đình Diệp nhiều năm nay âm thầm hoạt động, trong tay cũng nắm không ít bí mật. Dù là tình cảm, giao dịch, hay chi tiền để mua chuộc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, đều có vô số cách. Chỉ cần vào thành, bọn họ chắc chắn sẽ có biện pháp.
Đáng tiếc, bước đầu tiên chưa kịp thực hiện thì đã gặp cản trở – thành Tấn phong tỏa.
Do chiến sự bất ngờ, cửa thành trực tiếp đóng lại, cấm ngặt người ra vào. Ngoài thành chen chúc quá nhiều người, phần lớn là dân thường. Bên trong tình thế hỗn loạn, để tránh rước thêm phiền phức, Đình Diệp không tiện ra tay lộ võ công.
Giữa lúc hai người còn đang do dự, trên tường thành vang lên tiếng thủ vệ hô lớn: "Trong đám người này, có ai quen thuộc đường núi không? Giờ trong thành gặp nạn, Giang đại nhân cần một người dẫn đường. Có ai dám đứng ra, vì nước tận sức!"
Ngoài thành bỗng lặng im.
Diệp Bồng Trinh cùng Đình Diệp ngẩng đầu nhìn, thấy Giang Mộ Vân đang đứng ở một góc trên thành.
Áo xanh tung bay, phong thái nho nhã, gã ta vẫn như xưa, trông đầy khí chất quý phái.
"Ngoại địch xâm lấn, triều đình không quên. Giang đại nhân thậm chí còn thân mình vào hang hổ, đi đầu vì vạn người, các ngươi chẳng lẽ lại hèn nhát lùi bước?" Thủ vệ kia bắt đầu quát mắng.
Nhưng vẫn chẳng ai mở miệng.
Không phải mọi người thật sự không có dũng khí, mà chỉ là bị biến cố bất ngờ làm hoảng sợ, trong lòng xoay chuyển không kịp. Đặc biệt cái vị "đại nhân" này – ngươi là ai? Thủ vệ nói ngươi là ai thì ngươi là thế à. Nghe qua thì có vẻ ghê gớm, nhưng ai dám làm kẻ đầu tiên xông ra chịu chết? Chúng ta là dân thường, không phải quan lại, cũng không có người che chở, chỉ có một mạng, mất rồi thì hết!
Đình Diệp vốn đang cân nhắc có nên đứng ra hay không, vì mục đích duy nhất của hắn ta là vào thành. Vào được rồi mới có cơ hội làm việc khác. Nhưng đúng lúc đó, hắn ta nhìn thấy môi Giang Mộ Vân khẽ động.
Đúng vậy – hắn ta thấy được. Sau nhiều năm bôn ba giang hồ, ngoài võ công xuất chúng để bảo vệ mình, khinh công, thính lực của hắn ta đều rất tốt. Và hắn ta còn có một sở trường đặc biệt: đọc khẩu hình. Dù xung quanh có ồn ào thế nào, chỉ cần nhìn được môi đối phương, Đình Diệp có thể hiểu được người kia đang nói gì.
Giang Mộ Vân nói với tâm phúc bên cạnh: Ta không biết kho báu ở đâu, nhưng chắc chắn nằm trong thành này... Đánh chiếm được, thì nó là của ta. Dù phải đào từng tấc đất, lần này ta tuyệt đối không để thất bại!
Đồng tử của Đình Diệp lập tức siết chặt.
Giang Mộ Vân biết! Và lý do gã ta có mặt ở đây chính là vì kho báu!
Nhưng tại sao lại chọn đúng lúc này, cơ hội này? Nghĩ kỹ lại, có lẽ tất cả đều đã được sắp đặt, từ đại thế trong triều cho đến trận chiến này.
Đình Diệp lập tức hiểu rằng, thành này giờ đã thành nơi nguy hiểm nhất. Không chỉ có một kẻ địch, hôm nay chắc chắn sẽ là một kiếp nạn lớn. Dẫn đối phương đi chỗ khác đã không còn là cách, Giang Mộ Vân cũng không thể bị lừa mà bỏ qua. Việc cần làm là lập tức truyền tin ra ngoài... cầu viện binh!
Diệp Bồng Trinh cũng nhanh chóng nghĩ đến điều đó, ánh mắt hơi nheo lại: "Chàng đi đi, nơi này để ta trông chừng!"
Nói rồi, nàng chẳng buồn để hắn ta phản đối, trực tiếp đẩy Đình Diệp ra, bước lên phía trước, giọng vang dõng dạc: "Nếu Giang đại nhân cần, ta thông thạo đường núi."
Giang Mộ Vân lập tức nhận ra nàng, thoáng bất ngờ: "Diệp phu nhân? Sao lại ở đây?"
Diệp Bồng Trinh ra vẻ than thở: "Ôi, chúng ta làm buôn bán, nay đây mai đó, hễ có biến là chạy trốn. Ai ngờ lần này lại đụng phải, cũng là xui xẻo thôi."
Miệng nói "xui xẻo", nhưng giọng lại đầy chán ghét, như thể cực kỳ không muốn vướng vào chuyện này, thế mà vẫn cố chen đến gần Giang Mộ Vân. Trong cảnh chiến loạn, nơi nơi đều nguy hiểm, còn đâu an toàn bằng ở cạnh quan lớn?
Giang Mộ Vân trầm ngâm một lát: "Diệp phu nhân quen thuộc đường núi ở thành này?"
Diệp Bồng Trinh mỉm cười: "Tất nhiên. Bao nhiêu năm lăn lộn khắp nơi, Đại Hạ chỗ nào hẻo lánh mà ta chưa từng đi? Đại nhân nếu không tin có thể tra, hai tháng trước ta còn từng dừng ở đây để mua dược liệu, núi sâu cũng đã đi qua. Trong thành, các thương hội hẳn vẫn còn ấn tượng."
Nàng nói rất thản nhiên, không chút gian dối. Giang Mộ Vân hiểu, đối phương không cần thiết phải nói lời giả dối dễ bị vạch trần như vậy. Gã ta gật đầu, lập tức sai người mở cổng, mời Diệp Bồng Trinh vào thành.
Đình Diệp đứng nhìn cảnh này diễn ra, không thể lên tiếng. Hắn ta không thể phụ lòng Diệp Bồng Trinh, cũng không thể hối hận vì bản thân bất lực, lỡ dở đại sự. Hắn ta chỉ có thể siết chặt nắm tay, nhìn thật sâu bóng dáng nàng một lần rồi xoay người rời đi.
Phải nhanh, thật nhanh, phải gắng hết sức, phải sống, phải sớm trở về gặp lại nàng... Họ nhất định sẽ bình an, không ai được phép chết!
Diệp Bồng Trinh biết hắn ta đi về phía nào, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại, cũng không có ý muốn. Nàng phải tự bảo vệ mình, cũng phải bảo vệ nam nhân ấy. Chỉ đến khi cảm giác ánh mắt dõi theo nơi lưng nàng biến mất, nàng mới thật sự yên tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Không hổ là nam nhân của nàng, khí phách! Phải tin tưởng nàng như vậy mới đúng!
Nàng tự biết bản thân không phải nhân vật lớn lao, không giữ nổi nước, không che nổi dân. Chỉ là một thương nhân, nhưng thương nhân cũng hiểu: quốc gia yên ổn, dân sống an cư, sinh ý mới phát đạt. Nàng chẳng có chí hướng gì cao xa, cũng chẳng cần tự cho mình cao thượng. Nếu trong lúc này có thể góp chút sức, thì đó đã là vinh dự.
Diệp Bồng Trinh không đặt kỳ vọng gì lớn vào mình, cũng chẳng gánh nhiều trọng trách. Dù sao thì có loạn đến đâu, nàng vẫn còn có Đình Đình, còn có Trấn Bắc Vương. Chỉ cần nàng có thể kéo dài thêm chút thời gian, chỉ cần tin tức chính xác truyền ra ngoài, quân Trấn Bắc kịp đến – thì đó chính là thắng lợi!
Trong thành, Diệp Bồng Trinh gặp Giang Mộ Vân, dáng người uyển chuyển, hành lễ: "Dân phụ Diệp thị, ra mắt Giang đại nhân."
Giang Mộ Vân đáp: "Diệp phu nhân thật có nghĩa khí, tại hạ bội phục."
Gã ta cũng không nghi ngờ nàng. Trên con đường giúp Tống Thời Thu tranh đoạt ngôi vị, gã ta vô cùng bận rộn, mưu kế chồng chất, khó mà nắm hết mọi chuyện. Có khi ngay cả việc Cố Đình đang làm gì gã ta còn không kịp để ý, huống chi là Diệp Bồng Trinh?
Trong mắt gã ta, nàng không có lý do để hại mình. Thương nhân coi trọng lợi ích, mà gã ta lại có thể cho nàng lợi ích lớn hơn bất kỳ ai, hiện tại có, tương lai cũng có.
Ngược lại, Diệp Bồng Trinh, do gần gũi Cố Đình nên Giang Mộ Vân cũng ít nhiều nghe được đôi chút về nàng. Gã ta khinh thường phẩm chất của Cố Đình, nhưng cũng biết cách nói gì để làm đối phương yên lòng.
"Có câu nói: quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Ta tuy là nữ nhân, cũng không muốn tụt hậu. Giang đại nhân không cần khách khí. Tính ta vốn ngay thẳng, nói thẳng luôn – thành Tấn này, ta đến không ít lần, từng đi nhiều chỗ. Còn về đường núi, đông tây nam bắc đều đi qua. Không biết Giang đại nhân muốn đi nơi nào? Là chỉ cần vào núi thôi, hay còn có yêu cầu khác? Chẳng hạn như chỉ đi ngựa, hay muốn cả xe ngựa cùng qua?"
Nàng nói vậy, ít nhiều cũng mang theo chút thăm dò. Giữa lông mày Giang Mộ Vân thoáng hiện ra một nét gần như không thể nhận thấy.
Thấy đối phương tự nhiên, hào phóng, nụ cười trong sáng, mà chuyện đi bộ và đi xe ngựa thật sự không thể dùng chung một con đường, gã ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Bổn quan nhận được tin báo, Bắc Địch xâm lấn thành này, hình như cho rằng trong dãy núi kia có bảo vật. Tuy ta không biết sự thật ra sao, nhưng nơi đây là lãnh thổ Đại Hạ ta. Nếu có bảo vật thì phải bảo vệ, nếu không có, cũng phải đánh đuổi địch nhân ra ngoài. Phu nhân nói có đúng không?"
Nói dối nghệ thuật chính là trộn lẫn thật giả. Toàn là dối trá thì chẳng ai tin, toàn nói thật thì lại bị tin đến mức xui xẻo. Pha trộn vừa phải mới là khéo léo.
Diệp Bồng Trinh nghiêm mặt: "Thì ra là vậy. Vậy đúng là phải đánh. Giang đại nhân có gì phân phó, xin cứ nói thẳng!"
Lúc đầu, nàng còn ứng đối nhẹ nhàng, nhưng ở bên kia, Đình Diệp lại gặp phải áp lực chưa từng có. Người khác đã nhắm đến kho báu mà tới, thì chắc chắn không thể không biết đến hắn ta. Hiện giờ chẳng biết bao nhiêu cặp mắt đang tìm hắn ta. Nếu có lợi thì họ sẽ giữ lại, nếu không thì thẳng tay giết để khỏi bị kẻ khác chiếm tiện nghi!
Đình Diệp chẳng mấy chốc đã gặp cản trở. Hắn ta liều mạng xông ra ngoài, trên vai, trên người chẳng biết đã dính bao nhiêu máu người khác. Vừa đánh vừa tìm đường, trong lòng vẫn còn may mắn: may mà họ chưa biết quan hệ giữa hắn ta và Diệp Bồng Trinh, nếu không thì tiểu cô nương kia sẽ gặp nguy hiểm!
Từng bước một, từng chút một, hắn ta gian nan phá vây. Nhưng đối phương quá đông, tốc độ hắn ta không cách nào duy trì được, chỉ có thể không ngừng tự nhủ: mạnh lên, phải mạnh thêm nữa, còn có người đang chờ!
Không biết bao lâu trôi qua, nguy hiểm cuối cùng vẫn đến. Diệp Bồng Trinh rốt cuộc không thể suốt chặng đường lừa gạt Giang Mộ Vân, cuối cùng cũng bị bại lộ.
Thị vệ vây nàng lại. Giang Mộ Vân đứng giữa bọn họ, híp mắt: "Diệp phu nhân hình như vẫn luôn dẫn chúng ta đi vòng vòng?"
Diệp Bồng Trinh cười rạng rỡ: "Đại nhân đây là ý gì......"
Giang Mộ Vân mỉm cười: "Đừng nói với ta ngươi lạc đường. Cái cớ đó thì ai mà tin được."
Diệp Bồng Trinh khẽ vuốt mấy sợi tóc mai bên tai: "Đại nhân phát hiện rồi sao?"
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Lời nói thì như thể nàng lạc đường, nhưng kỳ thật chỉ cố kéo dài thêm chút thời gian, không biết có đủ hay không. Nhưng đó cũng đã là hết sức nàng rồi.
Kế tiếp không còn kế hoạch gì, cả người căng thẳng đến mức như sắp vỡ tung. Nàng thật sự buông xuôi, thậm chí ngồi xổm xuống, sờ nắm đất dưới chân rồi vỗ tay phủi đi, còn tỏ ra vừa lòng: "Đại nhân muốn giết ta, vậy thì ngay chỗ này đi? Ở đây phong cảnh cũng được, đất cũng ổn, không ẩm thấp, lại có mùi nắng, ta cũng khá thích."
Giang Mộ Vân nói: "Ngươi cũng biết, dám lừa bổn quan thì ít người lắm."
"Vì sẽ chẳng có kết cục tốt đúng không? Không sao." Diệp Bồng Trinh quay đầu, cười rực rỡ với gã ta, còn nghiêng nhẹ đầu, mấy sợi tóc rơi xuống, lộ ra nét phong tình: "Dù trong lòng ta muốn được chết cho gọn, nhưng chắc tâm trạng hiện tại của đại nhân —— sẽ chẳng để ta như ý. Nếu muốn ta chết khổ sở, chậm chạp thì xin cứ làm thật chắc tay, chậm bao nhiêu cũng được."
Giang Mộ Vân ít khi nghe thấy loại yêu cầu thế này: "Không ngờ Diệp phu nhân lại có khẩu vị lạ như vậy."
Diệp Bồng Trinh thản nhiên xua tay: "Đâu có, là người thì ai cũng sợ chết, đại nhân từng trải việc đời, sao lại không biết? Ta không có lừa ngươi, chỉ là ——" Nàng chớp mắt với gã ta, có chút tinh nghịch: "Con người ở đời ai cũng có ràng buộc. Chắc chắn sẽ có người đến cứu ta. Đại nhân giết ta chậm một chút, thì ta sống thêm được chút thời gian. Dù có tàn phế, chỉ cần ta còn sống, thì sẽ không bị bỏ rơi. Ta vốn ích kỷ, nghĩ đến cảnh nửa đời còn lại có người chăm sóc, thấy cũng không tệ đâu."
Giang Mộ Vân hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được một đáp án như vậy.
"Ràng buộc" sao...... Một kẻ buôn bán chỉ biết đến tiền, một quả phụ chẳng có nam nhân, mà dám ngang nhiên nói ra những lời đó? Gã ta đã nhìn thấu thế gian, vậy nàng chẳng lẽ không nhìn rõ nhân tình? Đã hiểu sự đời, thế mà còn dám có kỳ vọng vào lòng người —— có buồn cười không chứ?
Càng buồn cười hơn, là nàng đã nghĩ vậy thì chắc chắn có người vì nàng mà đến. Còn gã ta, tuy đứng đây với đầy thị vệ, kỳ thật chẳng có ai thật lòng nguyện ý chăm sóc mình suốt quãng đời còn lại.
Rõ ràng lúc này chính gã ta muốn giết nàng, nàng mới đáng thương. Nhưng sao trong lòng gã ta lại không thấy vậy?
Trong lòng gã ta bỗng dâng lên một luồng oán khí mơ hồ, chẳng còn tâm trạng chơi trò thủ đoạn nữa. Giang Mộ Vân phất tay: "Giết nàng!"
"Đừng —— đại nhân, ta cầu xin ngươi, đừng cho ta chết nhanh như vậy, hãy giết chậm một chút —— thậm chí có thể lăng trì!"
Trong miệng Diệp Bồng Trinh kêu hoảng loạn, nhưng trong lòng thì cười thầm.
Thật ra, chết tử tế cũng chẳng bằng sống thêm. Nhưng ai lại muốn trải qua cái chết đau đớn? Nếu bắt buộc phải chết, nàng vẫn mong được đi nhanh gọn, cho mình, cũng cho người khác.
Nàng không tự cho là mình vĩ đại, cũng chẳng thấy mình hi sinh gì to tát, chỉ đơn giản nghĩ như thế thôi.
Tên thị vệ vạm vỡ kéo nàng ra gốc cây, trường đao trong tay giơ cao. Nàng có thể thấy lưỡi đao phản chiếu ánh mặt trời, sắc bén, lạnh lẽo —— đó chính là hơi thở của diêm vương.
Nàng nhắm mắt lại.
Vút ——
Bất ngờ có một mũi tên xé gió bay tới, sắc bén, dữ dội. Trong nháy mắt, nó găm thẳng vào lưng kẻ đang cầm đao.
Không nghe tiếng đao chém xuống, Diệp Bồng Trinh mở mắt, thấy máu chảy lênh láng, hai xác người ngã xuống. Nàng vội xoay lại và nhìn thấy càng nhiều mưa tên, cùng bóng dáng một người cưỡi bạch mã xông tới.
"Ta xem kẻ nào dám động đến nàng!"
Là Cố Đình.
Cậu cưỡi ngựa, khoác giáp, tay cầm trường kiếm. Thân hình không to khỏe như những binh lính phía sau, nhưng khí thế không hề kém cạnh. Phong thái oai hùng, ánh mắt kiên định, chấp nhất —— cậu đến vì nàng!
Ở nơi nàng không thấy, cậu đã trưởng thành đến mức này. Dù võ lực thua kém người khác, cậu vẫn nguyện vì người thân mà mặc giáp, chém gai mà tới!
Nhìn cậu, tầm mắt nàng bỗng trở nên mờ đi.
Là Đình Đình...... Người kia, huyết mạch gắn bó như máu thịt, cháu ngoại của nàng.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 141: Ta xem kẻ nào dám động đến nàng!
10.0/10 từ 16 lượt.