Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 136: Ngài là của em, chưa được em cho phép, ngài không được chết

119@-

 
Thời gian tân hôn thật sự rất ngọt ngào, bất kể là Hoắc Diễm hay Cố Đình, hiếm có lúc nào được nhàn rỗi, thoải mái thả lỏng bản thân như vậy. Đáng tiếc, chuyện đời mười phần thì hết tám chín phần là không như ý muốn.


Tin chiến sự, lại đến ngay lúc này.


Phản ứng đầu tiên của Hoắc Diễm là nhìn ra ngoài trời. Tháng chín vừa mới bắt đầu, còn chưa đến lúc lạnh buốt, sao có thể như vậy?


Nhưng chiến báo đâu có đùa. Quân Bạch Địch đã rối loạn biên cảnh, thế như chẻ tre, phá được một tòa thành ở Đông Bắc.


Trước kia là thái tử, rồi đến nhị hoàng tử và chính Kiến Bình đế, hoàng thất người người chết sạch, đổi sang triều đại khác. Một kẻ chẳng biết từ đâu chui ra leo lên ngôi hoàng đế. Thoạt nhìn triều đại mới như muôn việc đổi mới, hừng hực khí thế, kỳ thật... không hề vững chắc.


Kiến Bình đế có tệ hại cỡ nào đi nữa, nhưng quốc khố còn đó, làm hoàng đế bao năm cũng có nền tảng, uy tín không thể cạn sạch ngay. Nhưng Tống Thời Thu thì khác. Dù Giang Mộ Vân hao hết tâm cơ, dắt gã đến trước mặt Kiến Bình đế, khiến lão tự mình nhận lấy, nâng đỡ gã rồi nhân cơ hội mà đưa lên ngôi, quá trình thoạt nhìn thuận lợi, nhưng thực ra ngầm chứa vô số hiểm họa.


Thí dụ như thân thế. Nói gã là con thân vương thì có thật không? Loại chuyện này dễ dàng bị bới móc nhất, cũng dễ dàng bị công kích nhất. Nói gã cai trị nhân từ, biết mưu tính, thương yêu thuộc hạ – mấy lời tâng bốc này thì ai mà chẳng thổi được? Trong bụng có thật hay không, có mắt nhìn xa hay không, qua mấy lần chầu triều, mấy lần bàn chính sự, các đại thần tự khắc rõ ràng.


Các đại thần thích hoàng đế thế nào? Đương nhiên không thể là bạo quân, trên đầu ngồi một hôn quân thì cả triều cùng xui xẻo, có khi mạng sống chẳng giữ nổi. Nhưng cũng không thể là minh quân quá lợi hại, bởi đấu không lại, quyền lực không với tới, chỗ tốt chẳng chạm vào. Dưới tay minh quân, ngày tháng chưa chắc dễ chịu. Bọn họ thích nhất chính là vị hoàng đế vừa có chút hẹp hòi, vừa không lay chuyển nổi quần thần, dọa vài câu là nghe lời.


Thời bình thì không sao, ai cũng chẳng ý kiến. Nhưng lúc đặc biệt, thì đó lại là điểm yếu lớn nhất.


Tân triều không ổn, giống như bước trên băng mỏng. Không có thần tử trung tâm, không người giúp đỡ, ai cũng ôm riêng một bụng tâm tư. Chẳng khác nào miếng thịt béo ngậy thơm phức, ai lại không muốn cắn một miếng? Quân Bắc Địch thì đang rục rịch, quân Bạch Địch đã động binh. Mà nguyên nhân khởi sự – e rằng có liên quan đến việc trước đó Giang Mộ Vân cố tình câu kéo người ta.


Thế nào, ngươi thì được phép mượn sức bọn họ để chèn ép Trấn Bắc Vương, triệu Trấn Bắc Vương nhập kinh, còn người ta thì không được phép đao thật thương thật mà đánh một trận sao?


Chiến báo từ nhiều nơi đưa về, kinh thành bị dọa không nhẹ. Tâm tư nhỏ ngày càng lộ rõ. Bên phía Cô Tàng Vương, hai huynh đệ cũng có phản ứng giống hệt Hoắc Diễm.


Mạnh Trinh trừng to mắt: "Cái này cũng quá nhanh đi, mới tháng chín thôi mà!"


Tuy sớm muộn gì trời cũng sẽ lạnh, người yếu đã bắt đầu mặc thêm áo, nhưng khoảng thời gian mà địch nhân thường hay quấy nhiễu biên cảnh vẫn còn xa chứ!


Cố Đình hơi lo lắng: "Chỉ sợ sau những cuộc quấy nhiễu nhỏ nhặt này, ẩn giấu mới là sát cục thật sự."


Nếu tình hình không thay đổi, đại chiến năm nay e rằng sẽ bắt đầu từ đây.


Hoắc Diễm nắm tay cậu: "Sớm đánh hay muộn đánh cũng chẳng khác, cuối cùng vẫn phải đánh."


Nhiều năm trước còn giữ được, năm nay cũng sẽ như thế!


Mạnh Sách nghĩ nghĩ, nhìn sang Mạnh Trinh: "Chúng ta trở về thôi."


Mạnh Trinh ngẩn ra một thoáng: "Nhưng mà......"


Mạnh Sách xoa đầu cậu ta, mắt ôn nhu: "Rốt cuộc cũng phải về."


"Cũng đúng, luôn phải về nhà..." Mạnh Trinh ngoan ngoãn nắm chặt tay Mạnh Sách, nhìn sang Cố Đình: "Chúng ta đi đây! Không biết khi nào ngươi mới đến Cô Tàng thăm ta. Ta vẫn chưa đưa ngươi đi chơi cho ra trò đâu."



Cố Đình cũng rất tiếc: "Vốn định lần này ngươi đi, ta cùng Hoắc Diễm muốn đưa ngươi về, nhân tiện ở chỗ ngươi chơi mấy ngày. Ai ngờ... xem ra chỉ đợi sau trận chiến này, lại tìm cơ hội thôi."


"Ừm!"


Hai huynh đệ này hành động dứt khoát, không dây dưa. Nói đi là đi, ngựa tốt đã được dắt tới. Mạnh Sách lấy áo choàng quấn Mạnh Trinh kín mít, bế cậu ta lên ngựa, hướng Hoắc Diễm gật đầu: "Bảo trọng."


Rất nhiều khi, chiến tranh không phải chỉ là chuyện ở biên cảnh. Địch thì xảo quyệt, lại luôn có tiểu nhân trong bóng tối muốn thừa cơ hớt váng. Tin giả tin thật bay loạn khắp nơi. Chỉ lo cho riêng mình chưa chắc đã tốt, phải cùng nhau giữ vững mới có thể giành thắng lợi cuối cùng.


Chiến tranh vô tình, chẳng ai tuyệt đối an toàn. Mọi người đều là phiên Vương trấn thủ một phương, trong lòng hiểu rõ, lời dư thừa cũng không cần nói.


Tiễn hai huynh đệ đi, Cố Đình và Hoắc Diễm nhận được tin từ Diệp Bồng Trinh. Nàng đi tìm Đình Diệp, bảo bọn họ không cần lo, sẽ tùy cơ ứng biến. Biết tình thế như thế nào, và sẽ thường xuyên gửi thư để yên lòng.


Hoắc Diễm hỏi: "Sách đã đưa rồi?"


Cố Đình gật đầu: "Ừ."


Sau khi bố trí đâu vào đấy, bên phía Đình Diệp lại tạm thời yên ổn. Cậu đã đưa quyển sách qua. Quả nhiên Đình Diệp theo gia huấn giải được mật mã, lén lên núi, thật sự tìm thấy manh mối, xác định kho báu tồn tại. Nhưng không thể đào, muốn động đến nó thì phải có kế hoạch kỹ càng hơn. Giờ chiến sự bất ngờ bùng phát, càng không thể đào.


Bản thân Đình Diệp mang theo bí mật, ngày thường vốn đã bấp bênh, nay nếu tình thế loạn hơn, ắt càng nhiều kẻ trắng trợn muốn bắt hắn ta. Nhận được tin từ Cố Đình mà vẫn chưa trở về, chính là không muốn gây thêm phiền phức cho Vương phủ.


"Cữu cữu em sẽ không sao." Hoắc Diễm ép đầu Cố Đình quay mặt lại với mình: "Tin tưởng hắn ta, cũng tin tưởng ta, được không?"


Cố Đình hít sâu một hơi, mỉm cười: "Ừ, chúng ta đều sẽ ổn thôi."


Kinh thành lại truyền tin, lần này không phải thánh chỉ, mà là thư cầu viện. Không có chút thái độ bề trên, mà viết chân thành tha thiết, rất khiến người cảm động.


Hoắc Diễm nhìn thư, gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh sáng mờ, lông mày sắc như kiếm, mắt sâu đen thẳm. Rất lâu, rất lâu, vẫn không lên tiếng.


Cố Đình nhìn mặt hắn, dần dần, lông mày cũng nhíu lại, lộ ra sự lo lắng mà chính cậu cũng không nhận ra.


Hoắc Diễm nhìn cậu, mỉm cười, bước tới nâng mặt cậu lên: "Nhìn ta như vậy làm gì? Ta chỉ là một Vương gia, chỉ có thể bảo hộ được Cửu Nguyên, không có nhiều lòng trắc ẩn hơn, bởi vì vô ích. Ta không có khả năng bảo hộ tất cả mọi người. Làm người, phải tự hiểu lấy."


Cố Đình không nói gì, chỉ ôm chặt lấy hắn.


Hoắc Diễm hiện giờ chỉ là một Vương gia, chỉ có thể giữ một thành. Nếu... có thể tiến thêm một bước, có phải sẽ bảo vệ được tất cả chăng?


Quyền lực vốn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nó giam cầm con người, thay đổi con người. Nhưng quyền lực cũng là thứ tốt, nó có thể giúp người tài hoa phát huy thêm nhiều ánh sáng và nhiệt huyết... Có một số người, thật sự đáng để đặt cược.


Chiến báo mới liên tục bay về, tình thế ngày càng sa sút. Bạch Địch thế như chẻ tre, đã phá thêm một tòa thành trì ở Đông Bắc biên giới Đại Hạ, chỉ cần tiến thêm, e rằng sẽ thẳng tới kinh thành!


Trong triều đình, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Các đại thần ai nấy đều mặt mày ủ dột, tân đế thì không lùi nửa bước.


Tống Thời Thu mặc hoàng bào, ngồi trên long ỷ, tay khẽ siết chặt, ánh mắt nhìn xuống, giọng cố gắng giữ vững: "Tình thế chiến sự như vậy, các khanh nói nên làm thế nào?"


Triều đường lặng ngắt, không một ai lên tiếng.



Đại điện càng thêm yên lặng.


Tống Thời Thu thở dài: "Là trẫm sai. Nếu trẫm trước sau không biết thân thế của mình, không nhận tổ quy tông, để người có tài giỏi kế vị, Đại Hạ e rằng đã không lâm cảnh khó khăn thế này."


Lời vừa dứt, phía dưới ầm ầm đồng loạt quỳ xuống.


"Bạch Địch xâm lấn, gieo tai họa, là lỗi của kẻ khác, hoàng thượng có gì sai?"


"Người ngoài dã tâm như sói, Đại Hạ gian nguy, chính là lúc cần mọi người đồng lòng, hợp sức như thành đồng, hoàng thượng còn phải dẫn dắt chúng thần gánh vác, tuyệt đối không thể nản chí!"


"Ngô hoàng vạn tuế, trời xanh phù hộ, tất phúc trạch lâu dài, giang sơn vững chắc!"


Nói thật ra, phụ tử Kiến Bình đế đều chết, giang sơn vạn dặm này nếu không có Tống Thời Thu chống, lấy đâu ra tráng đinh để giữ? Khi ấy chắc chắn đại loạn! Trong triều thế nào, mọi người đều rõ, không chịu nổi thêm sóng gió. Có thể yên ổn một chút đã may, ai ngờ giờ còn chiến tranh? Nội loạn ngoại xâm cùng tới, còn sống nổi sao?


Hoàng thượng có thể yếu một chút, nhưng không thể buông xuôi, không thể thoái lui. Nếu ngay cả tân đế cũng mất, giang sơn vô chủ, còn nói gì đến thắng lợi?


Tống Thời Thu nhìn hàng đầu quan đen nghìn nghịt, lòng thấy vừa ý. Chính vì biết tình thế bất lợi, gã mới dám nói như vậy. Nhiều khi, yếu thế còn dễ lấy lòng hơn mạnh mẽ. Bao nhiêu năm rồi, gã vẫn đi nước cờ này.


"Nếu vậy, chi bằng trẫm thân chinh?"


"Hoàng thượng không thể! Tuyệt đối không thể!"


"Long thể là trọng, sao có thể mạo hiểm?"


"Xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ vừa ban!"


Tống Thời Thu khẽ xoay ngón tay, khóe môi nhếch cười. Dù trẫm là phế vật, các ngươi cũng không dám để trẫm sơ suất. Vậy thì còn không mau nghĩ cách, lấy mạng mình mà lấp đi, chẳng lẽ muốn mất nước sao!


Các đại thần nhìn nhau, dần dần có người mở lời.


"Binh lực đại doanh đã ra trận, hoàn toàn không ngăn nổi. Trong triều thật sự không còn tướng tài hữu dụng..."


"Trương gia bao đời võ tướng, dù Trương Đoạt đã mất, trong tộc vẫn có con cháu. Nhưng những người ấy chỉ tự học, chưa từng ra chiến trường..."


"Thật sự không ổn..."


Không ai có đủ kinh nghiệm. Cử ai đi? Ai chịu? Ai dám giao mạng sống cho người khác?


"Quân Trấn Bắc thiện chiến, nếu Trấn Bắc Vương chịu ra tay, cục diện này sẽ phá."


Nhưng chẳng phải vô nghĩa sao! Nếu Trấn Bắc Vương chịu đến, còn cần ngồi đây bàn bạc sao? Cũng bởi vị kia không muốn cầu, cầu cũng chẳng tới!


Thế nhưng, lời này vẫn phải nói. Ai nấy đều rõ tình cảnh. Tân đế, chẳng lẽ ngươi không chịu ra chút sức sao?


Triều đình lại lặng im.



Giờ tình thế chẳng giống hệt năm đó sao? Vẫn là Bạch Địch phạm biên, chưa kịp đến cửa quan thì Hoắc Diễm đã ngàn dặm cấp tốc ứng cứu, giải kinh thành nguy cơ, song không rảnh giữ Cửu Nguyên, khiến Bắc Địch nhân thừa cơ xâm nhập... Phủ Trấn Bắc Vương tổn thất thảm trọng.


Các triều thần lại trầm mặc, một lúc sau có người khẽ nói: "Trấn Bắc Vương dù có oán, thì cũng là với tiên đế, liên quan gì đến hoàng thượng..."


Có người khác lại nói: "Nếu Trấn Bắc Vương không tiện, liệu Cô Tàng Vương bên kia có thể tranh thủ chăng?"


"Chỉ e lần trước tiểu Vương gia hồi kinh chịu chút thiệt, Cô Tàng Vương đã nổi trận lôi đình, sợ trong lòng cũng mang oán khí..."


Tóm lại, cái này không được, cái kia không xong. Bàn cả buổi vẫn chẳng có biện pháp, đành lui triều. Nhưng kinh thành đã loạn cả lên, ai cũng chỉ lo thân mình, không muốn dính phiền phức. Cứ thế này nữa, hoàng thượng không ra tay, kinh thành chẳng lẽ bỏ mặc cho giặc chiếm sao?


Không muốn cũng phải làm thôi.


Về tới nội điện, Tống Thời Thu lại một lần hất mũ xuống đất.


"Đoạt công thì ai cũng tranh, sợ trẫm không thấy sao? Đến khi thật sự phải ra tay thì trốn hết, mong trẫm mù để khỏi thấy bọn họ. Lúc cần thiết chẳng ai đứng ra, mở miệng thì khéo lắm. Cái gì mà Trấn Bắc Vương chỉ oán với tiên đế, không liên quan đến trẫm? Chẳng lẽ muốn trẫm đi cầu sao? Muốn trẫm, thiên tử, quỳ ba lạy chín dập cầu một phiên Vương? Nếu Hoắc Diễm muốn cho trẫm mặt mũi, lúc trẫm đăng cơ hắn đã đến rồi!"


Cái gì đã qua thì để nó qua, cũng là bức ép các đại thần phải nghĩ cách. Nhưng cơn giận trong lòng khó chịu, không thể không phát tiết.


Lúc đó hạ thánh chỉ triệu Hoắc Diễm vào kinh, triều đình ai mà không biết? Nhưng thánh chỉ bị hắn xé, thái giám truyền chỉ bị ném ra khỏi Cửu Nguyên. Chẳng lẽ trẫm không cần mặt mũi sao? Giờ mới qua bao lâu, các ngươi đã quên hết, lại muốn trẫm chịu nhục lần nữa? Mơ hay quá!


Giang Mộ Vân nhặt mũ quan, nhẹ nhàng đặt lại trên án: "Hoàng thượng bớt giận, thần nghĩ với tâm tính Trấn Bắc Vương, hắn sẽ không làm ngơ."


Tống Thời Thu dịu giận đôi chút, hừ lạnh: "Ngươi thì hiểu hắn."


Giang Mộ Vân: "Quả thật vậy. Lần trước chuyện xảy ra trong kinh, hoàng thượng chẳng phải đều biết cả sao?"


Tống Thời Thu đúng là biết. Cho nên, các tin tức gã đều rõ. Không chỉ rõ tính cách, lựa chọn của Hoắc Diễm, gã còn biết rõ cách làm người của Cố Đình, cùng với —— chút tiếc nuối mơ hồ nơi nào đó.


"Trẫm quả thật đã quên, ngươi đối Trấn Bắc Vương phi hiểu rõ quá sâu, lúc nào cũng nhớ tới, tự nhiên càng thấu đáo."


Lời này mang theo chút chua chát, phản ứng của Giang Mộ Vân vốn nên là dùng chút thủ đoạn dỗ dành, trước đây gã ta vẫn luôn làm vậy. Nhưng hôm nay, gã ta đột nhiên có phần mất kiên nhẫn, giọng lạnh nhạt: "Hoàng thượng cũng biết mình đang nói gì chứ? Cứ nhất định phải dây dưa với chuyện đã qua sao?"


Tống Thời Thu bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Xin lỗi, là trẫm lỡ lời. Tâm ý của ngươi, trẫm hiểu rõ nhất, sau này sẽ không thế nữa."


Trong lòng Giang Mộ Vân có chút rối loạn: "Cũng do tình thế căng thẳng, trong lòng ta hơi nôn nóng, có chút thất thố... Hoàng thượng yên tâm, lần này ta nhất định sẽ giúp ngươi vượt qua!"


...


Lịch sử luôn khiến người ta giật mình vì sự lặp lại. Giống hệt bảy năm trước, chiến sự lại bắt đầu từ Bạch Địch, thế tới ầm ầm, Bắc Địch cũng rục rịch, như thể lúc nào cũng sẵn sàng xé lấy một miếng thịt. Không khí ở biên cảnh Cửu Nguyên căng thẳng, trên đường cũng không còn náo nhiệt như trước.


Thiếu đi bất kỳ một tòa thành nào cũng không còn là Đại Hạ hoàn chỉnh nữa. Nếu Bạch Địch vượt qua được phòng tuyến cuối cùng, đánh thẳng vào kinh thành, tiến quân thần tốc thì Cửu Nguyên chắc chắn sẽ không tránh khỏi khói lửa. Nếu đã vươn tay cướp đoạt, vì sao lại không ăn no? Đã bắt được kinh thành, chẳng lẽ lại buông tha Cửu Nguyên? Kẻ xâm lược vốn đến là để chiếm đoạt, sao có thể có lòng tốt?


Hoàng thất nếu vô dụng, chết thì cũng đáng, nhưng bá tánh thì có tội tình gì?


Sắc mặt Hoắc Diễm ngày càng căng thẳng, ngay cả khi luyện võ cũng trở nên dữ dội hơn.



Giữa mày Cố Đình nhíu chặt, lo lắng gật đầu.


Thái Vương phi vỗ vỗ tay cậu: "Đừng sợ, cứ để chính nó tự nghĩ. Ý định quan trọng phải là do mình quyết, nếu cứ bị người khác xô đẩy, càng về sau sẽ càng do dự. Tốt nhất vẫn là tự hạ quyết tâm... Nó sẽ suy nghĩ cẩn thận."


Cố Đình: "Vâng."


Năm trước mới gặp, tóc bà còn điểm đen, năm nay đã bạc trắng cả đầu. Ở tuổi này mà còn phải nhọc lòng, cậu thấy thật xót xa.


Nhưng bà lại nhìn thoáng qua rồi cười: "Đừng lo cho ta, ai cũng có số mệnh. Một quốc gia cần có vua gánh vác, một gia đình cũng phải có người chống đỡ. Từ khi còn là tiểu cô nương ta đã quen cứng, ta thích vậy, cũng không thấy khổ. Ta thích nhìn bá tánh trên đường ở Cửu Nguyên, trên mặt ai cũng có nụ cười, trong mắt có ánh sáng, có mục tiêu để vươn tới. Người già rồi thì phải đi, nhưng người trẻ là hi vọng, nếu bọn họ sống tốt, tâm ngay thẳng, con đường phía trước nhất định càng rộng mở. Mấy ngày trước ta thấy một lão nhân ngoài đường, đã gần chín mươi mà vẫn khỏe mạnh, còn có thể răn dạy cháu chắt không được hèn nhát. Người ta già mà vẫn không chịu thua, không chịu phục, ta đây mới bao nhiêu tuổi, sợ gì chứ?"


Bà nhét chén trà vào tay Cố Đình: "Cứ yên tâm, tổ mẫu còn muốn sống cùng các con thêm mấy chục năm nữa. Con cứ chuyên tâm làm việc phía trước, vạn sự đã có tổ mẫu."


Cố Đình khẽ đáp, những lời căn dặn của trưởng bối tựa hồ khiến năm tháng cũng mềm lại.


Rốt cuộc, ngày ấy vẫn đến.


Hoắc Diễm khoác lên áo giáp, chuẩn bị ngựa.


Cố Đình hỏi: "Phải đi rồi sao?"


Hoắc Diễm: "Em đã sớm đoán được?"


Cố Đình mỉm cười, đón lấy bộ giáp từ tay hắn, giúp hắn mặc vào: "Câu nói đêm thành thân của em, ngài còn nhớ chứ?"


Ánh mắt Hoắc Diễm sâu thẳm: "Em nói từ nay về sau, Vương phủ là nhà của hai chúng ta, ta muốn đi đâu cũng được, muốn làm gì cũng được. Còn nơi này ——"


Cố Đình: "Nơi này em sẽ thay ngài giữ. Tất cả người ngài để tâm, vật ngài trân trọng, đều sẽ không sao cả."


Ngón tay Hoắc Diễm khẽ run, ôm chặt cậu: "Xin lỗi, ta từng nói sẽ bảo vệ em thật tốt, nhưng lại không làm được."


"Làm sao gọi là không làm được? Chỉ cần ngài sống sót trở về, đó chính là sự bảo vệ lớn nhất với em." Cố Đình khẽ gãi lòng bàn tay hắn: "Em còn muốn mượn danh Trấn Bắc Vương để tác uy tác phúc nữa cơ."


*tác uy tác phúc: làm cho người ta sợ mình, ý nói có quyền thế, muốn làm gì tùy ý.


Hai tay Hoắc Diễm siết chặt, giọng nói khàn khàn: "... Được."


Mắt Cố Đình hơi ươn ướt: "Ngài nhớ kỹ, đi đâu không quan trọng, làm gì cũng không quan hệ, quan trọng là cái mạng này —— mạng ngài là của em. Hiểu không? Ngài là của em, chưa được em cho phép, ngài không được chết."


Hoắc Diễm không nói gì, hoặc cũng chẳng biết phải nói gì.


Cố Đình biết hắn nghe thấy, nhón chân hôn hắn một cái: "Phải tin vào chính mình, cũng phải tin vào em... Em sẽ chờ ngài trở về."


Hoắc Diễm ôm mặt cậu, cuối cùng không kìm được mà hôn thật sâu: "Ta sẽ trở lại rất nhanh."


Nhiều lời căn dặn không cần phải nói nữa. Cả hai đều là người thông minh, đều biết gặp tình huống thì phải làm thế nào. Không có màn tiễn đưa long trọng, chiến sự chẳng đợi người. Một khi đã quyết, thì không thể chần chừ.


Hoắc Diễm đi rất nhanh. Cố Đình đứng trên tường thành, nhìn bóng dáng hắn dần biến mất. Cậu không khóc, bởi cậu tin, Hoắc Diễm sẽ trở về, rất nhanh thôi.
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 136: Ngài là của em, chưa được em cho phép, ngài không được chết
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...