Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 135: Xuân hạ thu đông chẳng cần dừng lại, thì tốt biết bao

89@-

 
Sau khi thành thân chưa bao lâu thì đến Trung Thu, trăng tròn người sum vầy, phủ Trấn Bắc Vương mở tiệc lớn. Lần này khác với thành thân, không có nhiều quy củ kiêng kỵ, Diệp Bồng Trinh và Đình Diệp đều có mặt trong danh sách khách mời, mọi người cùng nhau tụ họp một bữa, náo nhiệt chẳng khác gì Tết.


Mạnh Trinh uống say, ôm lấy Cố Đình than thở, đến mức ngay cả Mạnh Sách cũng không nhận ra, còn mắng hắn ta là tên cướp ngựa, ngay cả vạt áo cũng không cho chạm vào.


Diệp Bồng Trinh thì từ Nữ Thần Tài biến thành người thích làm nũng, cứ quấn lấy Đình Diệp không buông, nói Đình Diệp là do nàng cầu mà cưới về, giờ nàng đang mang thai, đi lại bất tiện, nên nhất định phải ở bên cạnh chăm sóc, còn phải thường xuyên hôn hít dỗ dành, nếu không thì nàng và cả đứa nhỏ trong bụng đều không vui.


Đình Diệp sống mà chẳng còn gì luyến tiếc, ngưỡng mộ nhìn về phía Mạnh Sách, nào ngờ Mạnh Sách lại đang ngưỡng mộ nhìn hắn ta. Hai người bốn mắt chạm nhau, đều chỉ biết cười khổ bất đắc dĩ.


Trong tứ đại thân tín, cả đám đều uống say khướt rồi dạng người thành hình chữ X, chỉ có dáng vẻ thư sinh nghiêm cẩn của Ông Mẫn là còn chống được không ngã xuống, nhưng lại nhíu mày phiền não, trong lòng thầm trách: sao từng người một đều không ngoan, cứ hở ra là muốn gây chuyện?


Cố Đình và Hoắc Diễm thì tiện hơn nhiều, say hay không có gì quan trọng? Dù sao nhà cũng ở đây, giường cũng ở trong phòng, muốn làm gì thì cứ làm thôi!


Những ngày này sống đặc biệt ngọt ngào, mật ngọt bao phủ, giống như tưởng tượng. Nhưng lạ ở chỗ, ngọt thì ngọt thật, lại vẫn có chút gì đó kỳ lạ khó tả.


Hoắc Diễm không phải người bình thường, Cố Đình cũng có việc riêng của mình, ai cũng bận rộn. Thành thân chỉ khiến cả hai thêm gần gũi, đêm cùng gối, ngày ba bữa ngồi chung bàn. Cố Đình vốn nghĩ sẽ nhanh chóng đi vào nếp sống phu phu già, tình yêu mãnh liệt sẽ dần biến thành tình thân, dù sao bọn họ quen biết cũng đã lâu, thân thuộc cũng đã đủ nhiều. Nhưng hóa ra không phải vậy.


Không hiểu sao, Cố Đình luôn nhớ đến Hoắc Diễm, bất kể ngày hay đêm, không phân biệt tình huống. Trước kia cũng từng có lúc nhàn rỗi nghĩ không biết Hoắc Diễm đang làm gì, có nhớ mình không, có nên chủ động đi tìm một chút không. Nhưng bây giờ, Cố Đình chỉ nghĩ tới chuyện Hoắc Diễm "làm" mình.


Nói ra thì xấu hổ, nhưng ở cùng Hoắc Diễm... làm chuyện đó, càng làm càng thấy say mê, càng cảm nhận càng thấm. Chỉ cần nghĩ đến nụ hôn của hắn, bàn tay của hắn, những lần tình triều cuồng nhiệt khó kìm, Cố Đình sẽ thấy nóng ruột nóng gan.


Cẩu nam nhân này, chuyện khác không nói, nhưng chỉ đúng có chuyện kia là làm rất giỏi!


Càng nhớ hắn, càng muốn tìm hắn, nhưng lại càng không dám tìm, chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt chạy đến nói "cả ngày em chỉ nghĩ chuyện đó thôi" sao?


Nhưng tính người vốn dĩ là vậy, ăn uống sắc dục, khó mà né tránh.


Cố Đình vừa xấu hổ vừa cố kìm nén, rồi lại phát hiện Hoắc Diễm cũng y chang mình.


Đối với chuyện này mê muội, đối với thân thể mình mê muội, đặc biệt nhiệt tình, giống như nắng gắt mùa hè phơi khô củi lửa, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể bùng cháy dữ dội.


Rõ ràng bệnh đã khỏi hẳn, sẽ không vì xa mặt mà lo lắng, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà luôn đến tìm. Người ta ở đâu, Hoắc Diễm sẽ tìm đến đó, gặp ai hỏi, hắn chỉ nói: "Đón Vương phi của bổn vương về nhà."



Mỗi lần gặp nhất định phải nắm tay, không có ai thì nhất định phải ôm, về phòng thì nhất định phải hôn, lên giường thì... không biết tiết chế. Cả căn phòng chẳng có chỗ nào hắn không động vào, giường, bàn, cửa sổ, bể tắm... nơi nào cũng thành địa bàn của Trấn Bắc Vương, khiến Cố Đình quen thuộc hết cả từng ngóc ngách trong phòng.


Mỗi lần tình nồng, Hoắc Diễm luôn miệng gọi "bảo bối", hôn môi lưu luyến, như thể mình là trân bảo thế gian, yêu thương không buông, không muốn rời một giây, hận không thể biến cả người cậu thành bé xíu để hắn có thể mang theo bên người đi khắp nơi.


Cố Đình lấy lại lý trí, cảm thấy cứ tiếp tục thế này không ổn, ép Hoắc Diễm phải dừng lại. Nhưng Hoắc Diễm liền "hung hăng" cắn cổ cậu: "Chúng ta còn trẻ còn khỏe mạnh, đang độ sung sức, vì sao lại không thể? Chẳng lẽ phải chờ đến già rồi ——"


Nói đến đây, hắn lại cười gian: "Thì ra Vương phi muốn nước chảy lâu dài, già rồi cũng còn hưởng được, yên tâm, nam nhân của em bản lĩnh lắm, đảm bảo đến 70 tuổi cũng còn sảng khoái."


Kế tiếp lại là một trận phong nguyệt mới.


Cố Đình: ... Ngài có thể sống đến 70 đi rồi hãy nói.


Thật là mệt lòng.


Mấy ngày liên tiếp "mệt nhọc", eo đã chịu không nổi, Cố Đình lúc này mới hiểu rõ chuyện phòng the đúng là thứ khiến người ta mê mệt, khó trách Phật gia nói "sắc là lưỡi dao trên đầu", khó trách từ xưa đến nay bao nhiêu người vì nó mà sa ngã, nào là thần tiên cũng sa, tình lang mật ngọt, bao nhiêu quân vương chẳng buồn tảo triều sớm... hóa ra đều có lý.


Không được, vẫn phải tiết chế thôi.


Cố Đình nghĩ, giống như chữa bệnh, cần giữ khoảng cách thích hợp, chậm rãi thích ứng, hiệu quả chắc cũng không tệ.


Thế là cậu nảy ra một ý, đi theo Diệp Bồng Trinh sang huyện bên cạnh một chuyến.


Đình Diệp dạo này rất bận, chuyện liên quan đến kho báu chưa dứt, cần phải có một kế sách vẹn toàn để chấm dứt hẳn. Nếu không giải quyết, hắn ta khó mà sống cuộc sống bình thường, nên vì tương lai, hắn ta cũng phải cố gắng.


Diệp Bồng Trinh vì vậy rất chán, vừa hay nghe nói huyện bên có một thương nhân lớn đến, muốn đi làm một vụ buôn bán lớn.


Cố Đình vừa nhìn vẻ mặt nàng thì biết, thương nhân này chắc chắn không phải người tốt, tám phần là kẻ thù cũ, rõ ràng nàng không phải muốn làm ăn, mà là muốn bẫy người ta. Đã có trò vui để xem thì đương nhiên phải đi hóng!


Ngoài việc xem náo nhiệt, cậu cũng có tính toán khác — chính là tiền vô cùng quan trọng. Hiện tại thiên hạ tạm yên bình, cậu chưa cần động tâm nhiều, nhưng tiền thì càng nhiều càng tốt. Đánh trận cần tiền, nuôi quân cần tiền, thúc giục quan lại làm việc cũng cần tiền, chuyện gì mà chẳng cần tiền? Huống hồ về sau... càng không thể thiếu.


Cậu muốn theo Diệp Bồng Trinh học bản lĩnh, học cái cách biến cát thành vàng của Nữ Thần Tài. Dù học được nhiều hay ít, cũng đều là lời lãi cả!


Một chuyến đi này, quả thật mở rộng tầm mắt.



Khi ấy có một loại đặc sản gọi là tùng thạch. Nói là đá thì không cứng bằng đá, nói là ngọc thì lại không dễ bể như ngọc, ánh sáng cũng chẳng bóng loáng, nhưng màu sắc thì vô cùng đặc biệt: xanh biếc như hồ xuân, rực rỡ như lông đuôi công, rất bắt mắt. Người ta thường dùng nó làm trang sức, đồ trang trí, hoặc mài thành phấn để vẽ. Dùng tùng thạch làm màu vẽ thì bền màu, không phai, quả thực là đồ quý.


Sau khi thu thập tin tức, sắp xếp kế hoạch đâu vào đấy, Diệp Bồng Trinh bắt tay thực hiện.


Đầu tiên, nàng lấy danh nghĩa mình là Nữ Thần Tài, đường hoàng đến các hiệu buôn tùng thạch trong thành, cao giọng "mượn" hàng tồn kho. Đúng vậy, là mượn chứ không phải mua. Hai bên lập khế ước rõ ràng: chất lượng, số lượng, thời gian mượn, thù lao, quá hạn thì xử lý thế nào, chi tiết rành mạch.


Không ai tin Nữ Thần Tài sẽ quỵt nợ, coi như kết duyên lành. Đây là Nữ Thần Tài mà, ôm chặt lấy nàng sau này ắt phát tài! Chuyện chạy làng thì không thể, vì hợp đồng ghi rất rõ: mượn thì có trả, quá hạn thì lấy giá thị trường mua lại, người ta có thể đòi, thương giới còn thêm niềm tin. Ai cũng biết Nữ Thần Tài không phải thật sự thiếu tiền, cùng lắm chỉ là tạm thời vốn xoay chưa kịp, hoặc hứng thú buôn bán bất chợt, cần mấy ngày xoay sở ngân lượng. Chuyện này thương nhân ai cũng rõ, sợ gì? Nhiều người thậm chí nghĩ nàng là nữ tử, ngại ngùng không nói thẳng là không có tiền, nên mới bày trò "giấy vay" thôi.


Càng nhiều người nghe tin, lại càng suy đoán: Nữ Thần Tài đã đến mà chỉ nhắm vào tùng thạch, chẳng lẽ đây là thương cơ? Có phải giá tùng thạch sắp tăng không? Chẳng bao lâu, tin đồn lan khắp nơi.


Diệp Bồng Trinh vốn giao tiếp giỏi, đã đến thì tất nhiên tham gia đủ loại thương hội, dự tiệc các nơi. Lần nào đi cũng đeo đầy trang sức tùng thạch, lại nói toàn chuyện phu nhân kinh thành, mốt mới Giang Nam. Không cần nàng tự thổi, chỉ cần người ta nhìn thấy trên người nàng đủ loại tùng thạch đã đủ để thiên hạ khen lấy khen để.


Kết quả, giá tùng thạch lập tức tăng vọt.


Diệp Bồng Trinh nhắm vào một thương nhân họ Lý, vốn là con thứ ba, nổi tiếng làm giàu bằng mánh khóe bẩn, ỷ mạnh h**p yếu, cướp bốn phương, chặn đường sống người khác, lòng dạ đen tối. Năm xưa gã từng trêu ghẹo Diệp Bồng Trinh, nói giường chiếu sẵn sàng, nàng mà chịu thì sẽ cho làm thiếp phòng thứ mười tám, ăn sung mặc sướng. Đến nay Diệp Bồng Trinh vẫn còn nhớ ánh mắt d*m đ*ng đó, ghi hận trong lòng. Nay có cơ hội, đương nhiên nàng phải trả thù. Các bước bố trí đều chu toàn... Lý lão tam lập tức sập bẫy.


Lý lão tam vốn không sợ Diệp Bồng Trinh, nhà gã cũng có chỗ dựa. Chuyện năm xưa, ai còn nhớ? Nếu thật để bụng, sao bao năm qua nàng chẳng động tĩnh gì? Gã chắc mẩm nàng đã quên.


Nhưng gã cũng cảnh giác. Lăn lộn thương trường bao năm, hiểu sự đời, quyết định đứng ngoài quan sát xem đây có thật là cơ hội không. Nhưng chỉ vài ngày sau, giá tùng thạch đột nhiên tăng điên cuồng!


Khắp nơi người ta bàn nhau mua, ai cũng muốn đầu tư, nhưng không có tiền xoay kịp. Người khác không xoay được, nhưng Lý lão tam thì không thành vấn đề. Ban đầu gã còn định nhẫn nại, nhưng càng nhẫn, giá càng leo. Nhìn không thấy đỉnh, hối hận vì chần chừ, nghĩ nếu mua sớm thì nay đã lời lớn! Nhưng giờ giá cao thế này...


Gã do dự, thì giá lại tiếp tục tăng!


Ngày nào gã cũng lo lắng đến phát run, nghĩ bụng "gan to thì no, gan nhỏ thì đói", không thể chần chừ nữa, mua thôi!


Nhưng hỏi khắp nơi, thương nhân nhỏ đã bán hết tùng thạch, chỉ còn mỗi Diệp Bồng Trinh giữ hàng. Không còn cách nào, Lý lão tam đành đến cầu nàng, bị nàng mỉm cười "hố" cho một mẻ tiền lớn, cuối cùng cũng an tâm, nghĩ mình chắc chắn lời.


Nào ngờ vừa khi nàng bán xong, hạ lệnh giải tán cơn sốt giả tạo. Giá tùng thạch nhanh chóng hạ nhiệt. Thực tế thì nó đẹp thật, nhưng vàng bạc châu báu chẳng phải cũng đẹp sao? Người có tiền sao phải bỏ châu ngọc để đeo tùng thạch? Ăn của lạ thì nhất thời hứng thú, qua vài ngày ai còn cần? Giá tùng thạch ở mức trung bình, người giàu chê, kẻ nghèo không mua nổi, còn loại có chút tiền thì lại muốn dành mua đồ tốt. Thị trường vốn đã nhỏ, lấy đâu ra cơn sốt thật sự? Người vẽ tranh cần màu vẽ cũng ít, số người sẵn sàng nghiên cứu kỹ lại càng ít. Dù có dùng ngày này qua ngày khác thì tiêu hao cũng chẳng là bao. Xào nấu thế nào thì thị trường vẫn ổn định, khó mà tăng trưởng thêm.


Kết quả, giá tùng thạch rớt thê thảm, hàng hóa trong tay Lý lão tam trở thành cục nợ.


Đến lúc này, gã đương nhiên biết mình bị lừa, nhưng biết thì sao? Thương trường như chiến trường, nào có tình nghĩa. Gã vốn lòng dạ đen tối, giờ cũng không thể trách người ta thủ đoạn cao tay. Hàng trong tay chẳng khác gì đá vụn, bán đi còn đỡ thiệt hại, thu lại được đồng nào hay đồng ấy.



Nàng đẩy qua đẩy lại, cuối cùng cũng "chịu khó" giúp gã giải quyết hết hàng, nhưng chỉ lấy giá bằng ba phần mười thị trường. Sau đó đem toàn bộ số hàng "mượn" từ đầu trả lại cho thương nhân, còn đưa cả tiền thù lao đã hứa. Trong ngoài tính ra, Lý lão tam thì "thiếu máu", còn nàng thì kiếm đẫm. Các thương gia trong vùng cũng không có gì để trách.


Bảo rằng nàng chơi khăm họ ư? Không, vì nàng có khế ước rõ ràng, trả đủ phí tổn, còn chuyện giá tăng giá giảm là quy luật. Ai cũng biết Diệp Bồng Trinh bày trò để trị một người, những người sáng suốt đều tránh né. Ai tham thì dính, kết quả giống Lý lão tam mà thôi. Gã vốn chẳng phải người tốt, từng hại bao nhiêu kẻ, lần này coi như Nữ Thần Tài thay dân trừ hại.


Hơn nữa, chẳng lẽ các thương nhân không được lợi gì sao? Ít nhất nhờ chuyện này, người ta biết đến tùng thạch nhiều hơn, thị trường dần dần cũng sẽ ổn định và tăng trưởng. Nhận thức đã mở, danh tiếng đã có, sau này còn nhiều hy vọng.


Cả một ván cờ từ chuẩn bị đến kết thúc, kéo dài không ngắn. Trước đó Cố Đình chỉ biết loáng thoáng, đến hai ngày cuối cùng mới tận mắt thấy nàng thu lưới, trong lòng tán thưởng không dứt: bản lĩnh này, thật tuyệt!


Trên bàn, Diệp Bồng Trinh vui vẻ đếm ngân phiếu, hào phóng đưa cho Cố Đình mấy xấp: "Cầm đi, cữu mẫu cho ngươi mua ít điểm tâm ăn!"


Cố Đình: ......


Này, nhiêu đây mà ngươi kêu là mua ít điểm tâm sao!


"Chúng ta làm buôn bán thì phải có tầm nhìn rộng, thương nhân giỏi là người biết nhìn đại cục. Trong tay không có tiền cũng phải xoay được tiền. Thị trường như mặt nước phẳng lặng, ai cũng không kiếm được gì thì không sống nổi, mọi người đều phải có chút lợi lộc thì mới lâu dài. Biết lòng người khó đoán, về sau phải mở thêm vài con mắt, học thêm vài phần khôn khéo trong buôn bán, chẳng phải cũng là chuyện tốt sao?"


Cố Đình ghi nhớ trong lòng.


Bất cứ ngành nào, người có thể làm đến mức tốt nhất, đạt đến cực hạn, nhất định là trong lòng có nguyên tắc, có thói quen thường ngày, có mục tiêu theo đuổi.


Tính toán quan trọng, nhưng tâm tính càng quan trọng hơn.


"Ơ? Trời mưa rồi, thời tiết này đúng hợp để ăn..." Diệp Bồng Trinh vừa liếc ra cửa sổ, sắc mặt lại tối sầm: "Đi đi đi, mau đi, có người đến đón ngươi!"


Cố Đình bước ra ngoài nhìn, thấy ngoài phố dưới cửa sổ, có một chiếc ô giấy màu xanh biếc. Mưa rơi lộp độp trên ô, bắn lên từng làn hơi nước mỏng. Sau làn hơi nước ấy, là gương mặt tuấn mỹ của Trấn Bắc Vương.


Trái tim bỗng nhiên đập điên cuồng.


Mới chỉ xa nhau hai ngày một đêm, không tính là lâu, nhưng cậu đã chẳng thể đếm nổi mình nghĩ đến Hoắc Diễm bao nhiêu lần. Nỗi nhớ cào gan xé ruột, cái gì cũng nghĩ, cái gì cũng muốn. Giờ vừa nhìn thấy hắn, nhất thời không kiềm chế nổi. Tuổi trẻ si tình, chắc hẳn chính là như thế này – hận không thể thiêu đốt tất cả, chẳng cần quan tâm điều gì.


Cố Đình vội vã chạy xuống lầu, ngay khoảnh khắc Hoắc Diễm còn chưa đi đến, đã lao ra ngoài mưa, nhào vào lòng ngực hắn.


Hoắc Diễm ôm chặt lấy eo cậu.



Xa xa là những người qua đường vội vã, gần kề chỉ còn hơi thở của hắn. Trong không gian nhỏ bé ấy, đầy ắp mùi hương và hơi ấm của hắn.


Mưa bắn lên chân, làm ướt giày, hương vị mát lạnh của nước mưa thoảng trong gió, tươi mát ngọt lành. Cơn gió nhẹ thổi qua, hất bay mấy sợi tóc, vạt áo.


Họ chẳng còn tâm trí để ý, chỉ cảm nhận được độ ấm của nhau, môi răng chẳng muốn rời, khát vọng và nhớ thương tràn đầy trong cơ thể hòa quyện.


Giọng Hoắc Diễm hơi khàn: "Nam nhân của em rất nhớ em... Còn em, có nhớ hắn không?"


Đầu ngón tay Cố Đình khẽ run: "Nhớ."


Rất nhớ, rất nhớ.


"Chỉ mới hai ngày một đêm thôi mà..."


"Đúng vậy..."


Chỉ mới hai ngày một đêm thôi, sao lại dài đằng đẵng đến thế?


Hôm ấy Cố Đình chưa ăn cơm tối, mệt đến mức tắm rửa xong thì ngủ thiếp đi. Là Hoắc Diễm giúp cậu tắm. Khi tỉnh lại, ánh nắng đã rực rỡ.


Bàn tay to của Hoắc Diễm quấn lấy cậu, hôn m*t đầy khát vọng: "Vương phi của ta rốt cuộc là yêu tinh nhỏ gì vậy? Sao lại khiến bổn vương... chẳng buồn ăn uống, chẳng nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ muốn có em?"


Cố Đình định đẩy hắn ra, nhưng chẳng đẩy nổi.


Hoắc Diễm giữ chặt tay cậu, trượt xuống: "Nó cũng không chịu nghỉ ngơi đâu."


Cố Đình co tay lại như bị điện giật, cắn hắn một cái.


Hoắc Diễm bật cười: "Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, bên cữu mẫu cũng đã báo tin. Ăn xong, chúng ta ngồi xe ngựa về nhà... Được không?"


Cố Đình bị hắn dỗ đến mơ màng, chỉ nhớ mình khẽ ừ một tiếng, sau đó lại bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm.


"Bảo bối... Ta thật sự hạnh phúc... Nếu không phải đi đánh giặc, có thể mãi mãi ôm em như thế này, xuân hạ thu đông chẳng cần dừng lại, thì tốt biết bao..."


Thời gian trôi đi trong lặng lẽ, tháng năm yên bình. Nếu hạnh phúc thế này có thể trở thành chuyện thường ngày của mọi người, nếu thế gian chẳng còn chiến tranh, chẳng còn loạn lạc thì tốt biết bao.
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 135: Xuân hạ thu đông chẳng cần dừng lại, thì tốt biết bao
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...