Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 107: Cái vương triều này, thực sự chẳng có gì khiến người ta ưa thích.
156@-
Hoắc Diễm đêm đó ngủ không hề yên ổn.
Hắn luôn mơ những giấc mộng kỳ quái, cảm giác như định sẵn sẽ mất đi thứ gì đó, không ngừng chạy, không ngừng cố gắng, ngay cả thanh đao trong tay cũng vứt bỏ, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng... Không được, hắn nhất định phải nắm lấy một thứ gì đó! Xem ai dám bỏ hắn mà đi!
Bản thân hắn không ý thức được, nhưng trong mắt những người xung quanh, hắn thường xuyên giật mình tỉnh giấc, nhất quyết phải mở mắt ra nhìn, xác định Cố Đình vẫn ở bên cạnh, nắm chặt lấy tay cậu rồi mới yên tâm ngủ tiếp.
Một đêm như thế, Cố Đình thật sự mệt mỏi. Bên ngoài, mọi hậu quả đã được người bên dưới xử lý dần, thân vệ trong Vương phủ cũng thay nhau canh giữ xung quanh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện xấu gì nữa. Thế nên cậu dứt khoát bỏ mặc tất cả, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hoắc Diễm vẫn luôn nắm tay, cậu không còn cách nào khác, đành cởi áo ngoài, nằm ngủ bên cạnh.
Hoắc Diễm ngủ ra sao cậu không biết, chỉ biết mình bị ôm chặt đến không thở nổi. Cậu ngủ rất say, thỉnh thoảng lại giật mình vì lực siết trong tay, Cố Đình phải đưa tay kia qua vỗ nhẹ lưng hắn, nhắm mắt dỗ dành: "Ngoan, đừng sợ, em ở đây, em ở đây mà..."
Động tác ấy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần suốt đêm, đến khi tỉnh lại thì tay Cố Đình đã mỏi nhừ, vậy mà cậu vẫn dậy trước.
Nghiêng đầu nhìn sang, ánh mặt trời đã lên cao. Vị Trấn Bắc Vương này thường ngày đúng giờ dậy luyện võ, nay vẫn chưa rời giường! Không chỉ nắm chặt tay cậu, mà cả cánh tay, thậm chí cả chân cũng ôm chặt, quấn cậu trong ngực, như mãnh thú giữ chặt con mồi, sợ cậu chạy mất.
Tư thế này rõ ràng rất khó chịu, vậy mà Cố Đình không hề giống thường ngày đạp hắn ra, trong lòng ngược lại thấy chua xót.
Trấn Bắc Vương là trụ cột của quân Trấn Bắc, chiến thần bất bại nơi biên ải, là anh hùng của Cửu Nguyên, dường như chưa bao giờ không căng mình. Thời chiến thì liều chết, lúc bình thường thì lo từ chuyện vận lương, thuế má, truy tra gian tế, cho đến chuyện hàng xóm cãi nhau, người bán rong gian lận. Trước mặt mọi người, hắn luôn nghiêm túc, hiếm khi đùa giỡn, chỉ có ở bên cạnh Cố Đình mới bộc lộ mặt khác không ai biết.
Hắn cũng biết thả lỏng, cũng biết giở trò, có khi như một kẻ lưu manh tùy hứng, lại đặc biệt hay ghen, bất kể nam hay nữ.
Cố Đình đã thấy hắn nghiêm túc, cũng thấy hắn không đứng đắn. Nhưng rất ít khi thấy hắn mệt mỏi như bây giờ.
Ngón tay Cố Đình khẽ vuốt hàng lông mày đang cau chặt của Hoắc Diễm, giọng nhỏ nhẹ: "Rốt cuộc bọn họ đã nói gì với ngài? Sao lại thành ra thế này..."
Mí mắt Hoắc Diễm khẽ run, không biết là đang cố mở ra hay lại bị cảm giác bất an kéo xuống, trông chẳng ổn chút nào.
Cố Đình vội vỗ nhẹ dỗ dành: "Được rồi, không sao đâu, em không cố ý làm phiền ngài, ngủ tiếp đi..."
Cậu liếc ra cửa, giờ cũng đã muộn, không ai đến quấy rầy, chắc chắn không có chuyện lớn. Nhưng nhìn lại tay mình, vẫn bị Hoắc Diễm túm chặt không buông, hoàn toàn không thể dậy nổi.
Thôi, dù sao cũng chẳng có việc gì gấp, nằm thêm một lát cũng được.
Đang nghĩ vậy thì một nụ hôn bất ngờ ập đến, cuồng dã, không cho chối từ.
"Đừng..."
Cố Đình hơi giãy giụa, mới sáng sớm, cậu còn chưa rửa mặt nữa.
Nhưng Hoắc Diễm cứ quấn lấy không tha, thậm chí còn làm càn, hơi thở gấp gáp. Nụ hôn này giống hôm qua, lại không giống hôm qua, dần trở nên triền miên, mang theo kh*** c*m.
Cố Đình nhanh chóng nhận ra, lập tức đá hắn ra: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Hoắc Diễm chưa kịp nhào lại, đã ôm chặt lấy cậu không buông: "Ta bị người ta bắt nạt, mà Đình Đình chẳng thèm đau lòng cho ta."
Nhìn bộ dạng lưu manh đầy tâm cơ này, rõ ràng đã hồi phục rồi, còn bày đặt yếu ớt!
Cố Đình mặt không đổi sắc: "Ồ, em cũng có thể cho ngài càng đau, muốn thử không?"
Hoắc Diễm biết bảo bối của mình thông minh, giả ngốc không xong, đành ôm chặt, mãn nguyện thở dài: "Đừng rời xa ta."
"Em bao giờ rời xa ngài?" Cố Đình đưa tay xoa đầu hắn: "Được rồi, đừng làm nũng nữa, trời sáng rồi, Vương gia mau dậy đi?"
"Cũng phải, ta nên đi điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì."
Hoắc Diễm hôn lên trán Cố Đình, mặt mũi nghiêm túc hẳn, định ngồi dậy. Nhưng mới ngồi được chút đã lại đổ xuống, ôm chặt lấy cậu dụi đầu: "Thật sự không thể làm thêm chút gì sao?"
Cố Đình đập tay hắn cái bốp: "Không được!"
......
Sau khi dậy, Cố Đình bảo người truyền tin đến phủ Cô Tàng Vương. Ăn sáng xong, huynh đệ Mạnh gia cũng tới.
Hôm nay trời trong nắng ấm, hương xuân ngập tràn, bàn bát tiên bày trà bánh, đúng là hợp để chuyện trò.
Cố Đình nhìn Mạnh Sách, trịnh trọng cảm ơn: "Đêm qua, cảm ơn ngươi."
Nếu không nhờ Mạnh Sách kịp thời tới, kiềm được Hoắc Diễm, không biết hắn còn nổi điên làm ra chuyện gì.
Mạnh Sách còn chưa kịp nói "không cần khách sáo", Hoắc Diễm đã liếc hắn ta một cái, hờ hững nói: "Không cần. Vốn hắn ta cũng không định giúp đâu."
Cố Đình: ...
Nghe đi, có giống lời người nói không hả!
Cậu trừng mắt lườm Hoắc Diễm, rồi quay sang cười với Mạnh Sách: "Đừng để ý, hắn đang phát bệnh đấy."
Mạnh Sách điềm nhiên: "Không sao, ta vốn cũng không định giúp thật."
Trong lòng hắn ta nghĩ, tất cả chỉ vì đệ đệ Mạnh Trinh. Đệ đệ an toàn rồi, hắn ta mới tiện tay bắt tay Hoắc Diễm.
Cố Đình: ...
Được rồi, hai người các ngươi tự giải quyết tình hữu nghị rắc rối đi, bổn công tử không xen vào!
"Rốt cuộc tối qua là thế nào?" Đây là điều cậu tò mò nhất.
Mạnh Trinh giơ tay, rất quen thuộc với chuyện này: "Ta bị bắt!"
"Cái gì?" Khuôn mặt Cố Đình đầy kinh ngạc. Đêm qua hỗn loạn quá, Hoắc Diễm lại làm um sùm, cậu chưa kịp hỏi kỹ, thật không ngờ còn có chuyện này: "Sao lại thế? Ai làm?"
Mạnh Trinh gãi mũi: "Ta cũng không biết. Hôm qua ta vẫn ở trong phủ, ngoan ngoãn chờ ca ca trở về, mọi việc đều suôn sẻ. Mấy tên trộm vặt trong nhà bị ta cho ăn độc dược hết rồi! Chiến sự đã yên, ca ca còn về thăm ta, ta vui mừng nhảy nhót, chẳng có vấn đề gì, đến da đầu còn chưa trầy. Ca ca bận việc nên đi xử lý tiếp, bảo sẽ về sớm, ta chỉ nghĩ chờ ca ca về ăn cơm chiều. Thế mà không hiểu sao lại hôn mê. Khi tỉnh lại thì trời đã tối đen, sau gáy đau nhói, ta đoán chắc mình bị đánh ngất rồi bị ném đâu đó... Ta hơi sợ, thấy ánh lửa trong lầu nhỏ thì lần theo ánh sáng mà đi, chẳng bao lâu thì gặp được ca ca."
Mạnh Sách gật đầu: "Chỉ mới đi ra ngoài chốc lát, quay lại thì em ấy đã biến mất. Ta không dám chậm trễ, lập tức dẫn người đi tìm, điều động cả phủ. Tin tức cũng đến chậm, đến tận khuya mới nhận được tín hiệu cầu cứu của Hoắc Diễm."
Cố Đình: "Cầu cứu?"
Hoắc Diễm mà cầu cứu? Nghĩ lại, toà lầu nhỏ hôm qua hình như đúng là cách phủ Cô Tàng Vương không xa.
Mạnh Sách gật đầu: "Tín hiệu chỉ truyền đạt ý tứ mơ hồ, yêu cầu trợ giúp, nhưng Hoắc Diễm rốt cuộc gặp chuyện gì, ta cũng không biết, ta không có thời gian phân tâm để để ý, nhất định phải tìm tiểu Trinh nên đã mặc kệ." Hắn ta hơi cúi mắt, nhìn chén trà trên bàn: "Giống hệt bảy năm trước."
Theo giọng nói của hắn ta rơi xuống, trong phòng trở nên yên tĩnh, không khí có chút vi diệu.
"Các ngươi đều đang nghĩ gì vậy?"
Người khác còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Sách đã chọn trước: "Không cần như thế, dù có lặp lại một lần, ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy, không hối hận cũng không thẹn với lòng."
Mạnh Trinh khẽ kéo kéo tay áo của Mạnh Sách, giọng hơi bất an: "Ca ca..."
Tuy Mạnh Sách nói vậy, nhưng Cố Đình vẫn thấy hơi xót xa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn ta chắc chắn sẽ rất tiếc nuối.
Nhưng tất cả chuyện này, đều không phải lỗi của Mạnh Trinh. Cậu đẩy cái bánh nhỏ đến trước mặt Mạnh Trinh: "Nếm thử cái này đi, đầu bếp mới nghĩ ra mùi vị này, ăn ngon lắm."
Chiếc bánh nhỏ tròn vo, nhìn rất đáng yêu, tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nhìn thôi cũng muốn cắn một miếng. Sự chú ý của Mạnh Trinh lập tức bị dời đi, nhanh chóng cầm một cái, ăn một miếng, hương vị mềm ngọt tan nơi môi răng, mi mắt lập tức cong cong, thích đến không chịu nổi!
Ánh mắt Hoắc Diễm lướt qua Mạnh Trinh đang ăn giống như chuột lang nhỏ, lại ghét bỏ liếc Mạnh Sách một cái, lạnh nhạt hừ: "Nói như thể chỉ có ngươi biết quan tâm đứa nhỏ vậy."
Nếu để hắn chọn, hắn cũng sẽ làm thế thôi, chẳng khác gì.
Mạnh Sách nhíu mày: "Đây là của ta, ngươi sang bên kia đi."
Tựa như sợ Hoắc Diễm giành mất, hắn ta còn dịch lại ngồi sát bên cạnh đệ đệ.
Hoắc Diễm: ...
Trong bàn, ngoài trừ tiểu Trinh đáng yêu, tất cả mọi người đều hiểu rõ ý tứ trong đó. Cố Đình nhìn Hoắc Diễm rồi lại nhìn Mạnh Sách, bất đắc dĩ vỗ trán.
Tình cảm của hai vị huynh đệ Vương gia này tuy có phần "plastic", nhưng trong lòng mỗi người đều rõ, căn bản không cần phải nói nhiều.
Cố Đình nhìn Mạnh Sách, kéo câu chuyện trở lại: "Sau đó ngươi tìm được Mạnh Trinh rồi? Biết ai hại không?"
Mạnh Sách lắc đầu, đôi mắt hơi híp lại: "Tiểu Trinh không chỉ bị đánh ngất mang đi, em ấy còn trúng độc."
"Trúng độc?" Cố Đình bật dậy: "Giải được chưa?"
Mạnh Trinh vội ấn cậu ngồi xuống: "Yên tâm Đình Đình, ta không sao."
Mạnh Sách cũng gật đầu: "Tiểu Trinh hiện tại không sao."
Cố Đình lúc này mới ngồi xuống, trìu mến xoa đầu Mạnh Trinh: "Rốt cuộc là ai lại hại ngươi..."
Một đứa nhỏ đáng yêu, ấm áp và thuần khiết như vậy, xứng đáng có được tất cả điều tốt đẹp trên đời, sao lại có kẻ lòng dạ độc ác muốn hại cậu ta chứ?
Mạnh Sách hơi cúi mắt: "Chưa chắc là muốn hại em ấy, có thể là nhắm vào ta."
Hoắc Diễm thong thả đặt chén trà xuống, khẽ xuy một tiếng: "Chỉ sợ cũng không phải nhằm vào ngươi, mà là nhằm vào chúng ta."
Cố Đình trừng hắn: "Ngài cũng nói thử xem, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Hoắc Diễm đơn giản kể lại: "Bị Trương Đoạt chặn lại, gã nói sẽ ném em vào lầu nhỏ đang cháy, trừ phi ta đồng ý điều kiện của gã, nếu không sẽ thiêu chết em."
"Hả?" Cố Đình ngẩn người: "Vậy mà ngài tin sao? Còn điên cuồng như vậy? Không nghĩ quay về hỏi lại một câu à?"
Hoắc Diễm nhìn cậu: "Không tìm được tin tức của em, ta không tin, cho nên mới muốn đích thân đi xem."
Cố Đình: ...
Ta không cố ý, thật sự không cố ý mà!
Chưa kịp giải thích, Hoắc Diễm lại hừ lạnh, đáy mắt lộ rõ sự tức giận bất mãn: "Nhưng Trương Đoạt cứ ngăn ta, ta càng gấp gã càng chặn, ruồi nhặng phiền phức."
Cố Đình: "Cho nên ngài đã giết gã?"
Hoắc Diễm im lặng một lúc, nghiêm túc đáp: "Là gã không biết điều."
Cố Đình: ...
Thôi được rồi, lúc ấy ngài đã phát điên, còn biết gì nữa đâu?
Hoắc Diễm dường như cảm nhận được Cố Đình không tin, mặt quay sang cậu, kiên định chấp nhất: "Là gã tự tìm chết."
Hắn không nhấn mạnh quá nhiều, nhưng Cố Đình lại nhớ đến bộ dạng điên cuồng hôm qua, cái kiểu bất chấp lao thẳng vào lửa tìm chết ấy, nghĩ lại mà vẫn thấy sợ.
Cố Đình không chỉ sợ, mà còn giận: "Cho dù tạm thời không tìm thấy em, cũng chưa chắc em gặp chuyện ngoài ý muốn. Gã chỉ ngăn ngài, chọc giận ngài, cũng đâu có đưa ra bằng chứng em bị bắt? Nếu em thật sự trong tay gã, thì dù gì gã cũng phải đưa ra một vật làm tin chứ? Đường đường là Vương gia, mà ngài lại tin như thế, đi đánh nhau, giết người, Hoắc Diễm, ngài đúng là có bản lĩnh thật đấy!"
Ánh mắt Hoắc Diễm né sang chỗ khác, có chút chột dạ, nhưng vẫn không chịu nhận sai, thẳng lưng lý lẽ hùng hồn: "Bọn họ dám cả gan ngăn cản bổn vương, chính là phạm thượng, là phản nghịch, chết cũng không oan!"
"Được rồi, được rồi, chuyện đã qua rồi, đừng cãi nhau nữa." Mạnh Trinh đưa cho Cố Đình một chiếc bánh nhỏ mềm mại, lại rót thêm trà cho Hoắc Diễm: "Hôm qua, khi ta đến, ngửi thấy một mùi hương lạ, ta cũng đã nói với Đình Đình, Vương gia là bị người tính kế."
Đôi mắt Hoắc Diễm híp lại: "Mùi hương?"
Mạnh Trinh gật đầu: "Gọi là ly thảo, dùng để tăng cường chấp niệm của con người, khiến tâm trí điên loạn mất lý trí. Thứ này khá bí mật, hiệu quả không mạnh cũng không yếu, ít nhất phải dùng ba lần mới có hiệu quả. Có người dùng nhiều lần vẫn không sao, có người cần tích lũy hàng năm, nhưng một khi trúng thì lần sau chắc chắn dính. Loại hương này... ta từng nghe nói trong hoàng cung."
Lại là hoàng cung.
Hôm qua Hoắc Diễm vừa dẫn binh gấp rút tiếp viện, ổn định kinh thành, chưa qua một ngày, đã có người bắt đầu bày mưu.
Không ai lên tiếng, không khí tĩnh lặng khiến người ta thấy đáng sợ. Mạnh Sách hỏi Cố Đình: "Đêm qua ngươi có gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?"
Sắc mặt Cố Đình tối sầm: "Sáng nay ta nhận được tin, chưởng quầy và tiểu nhị ở tiệm dược thiện bị hại."
"Hả?" Người phản ứng lớn nhất là Mạnh Trinh: "Có phải là Lưu chưởng quầy mặt tròn không? Còn có tiểu nhị hay cầm cái nồi lớn? Vậy thì sao bây giờ?"
Cậu ta thường xuyên đến cửa hàng, thân quen với mọi người, nghe xong lập tức đỏ mắt. Hơn nữa, nháo thành thế này, sau này cửa hàng còn mở được không?
Cố Đình: "Ta đã trợ cấp cho gia đình bọn họ, sau đó cũng sẽ tự mình đến thăm hỏi, còn về sau... chỉ có thể xem tiếp. Nhưng chuyện này rất kỳ quái. Hôm qua ta không về nhà, trên đường định ghé vào tiệm dược thiện nấu canh, xong rồi thì rời đi, còn chưa về đến nhà thì thấy nhà bên cạnh có tiểu cô nương gặp nạn, ta không thể bỏ mặc nên đi giúp, nghĩ còn sớm, gần đó thôi, nên đi một lát, nào ngờ lại ngủ quên, lỡ mất thời gian. Tỉnh lại thì vội vàng chạy đến lầu nhỏ đang cháy, vẫn là muộn."
Nói đến đây, tất cả mọi người đã hiểu.
Hai mắt Mạnh Trinh ngơ ngác: "Vậy thì vốn dĩ không phải trùng hợp, mà là có người cố ý sắp đặt?"
Mạnh Sách khẽ xoa đầu đệ đệ: "Bên cạnh Cố Đình có thân vệ của Hoắc Diễm, đừng nói giết, muốn khống chế cũng khó. Sau đó còn phải đối mặt với sự trả thù của Hoắc Diễm. Nhưng hàng xóm của phủ Trấn Bắc Vương và tiệm dược thiện thì dễ ra tay hơn nhiều."
Bày ra trước sau, khéo léo tạo ra khoảng trống thời gian, lừa được Cố Đình, hoàn toàn không khó.
Mạnh Trinh hít sâu: "Quá ác độc!"
Cố Đình mím môi: "Trương Đoạt chưa chắc là chủ mưu, có lẽ chỉ là một quân cờ trong kế hoạch. Nhưng gã thật sự muốn giết Hoắc Diễm."
Nếu Mạnh Sách không đuổi kịp, Hoắc Diễm chắc chắn sẽ xông vào biển lửa kia. Ngọn lửa đó, chính là lễ tang mà kẻ đứng sau chuẩn bị cho Trấn Bắc Vương.
Ai mà ngờ được, ván cờ này cuối cùng lại thành ra như thế. Trông có vẻ rất nguy hiểm, nhưng thực ra Cố Đình không hề ở nơi hiểm địa, trái lại Hoắc Diễm mới là người bị kích động, cực kỳ nguy hiểm, lại còn giết Trương Đoạt cùng đám hắc y nhân phía sau gã.
Hoắc Diễm nói: "Trương Đoạt vốn không đáng chết. Nếu như gã chịu nghe lời."
Lần này người ta nhắm vào chính hắn, Trương Đoạt chỉ là một quân cờ bị đẩy ra để thúc đẩy kế hoạch. Nếu không phải vì thù riêng, có lẽ gã vẫn không đến mức phải chết, ít nhất cũng phải có tác dụng gì đó chứ không phải kết cục như vậy.
Quân cờ thì không cần có suy nghĩ. Một khi có suy nghĩ, chưa chắc đã là trợ lực, ngược lại có khi còn thành trở ngại.
Cố Đình cười nhạt: "Vậy kẻ đứng sau chắc chắn đang rất tức tối. Bày ra ván cờ lớn như thế, kết quả lại chẳng như mong muốn, nhất định hận Trương gia đến chết." Nghĩ một lát, cậu lại nói: "Người này cũng thú vị thật, muốn bày đại cục, muốn làm đại sự, nhưng lá gan lại nhỏ. Muốn giết ngài, lại còn muốn giữ lại cho mình một đường lui. Nếu như đêm qua ngài chết rồi, em đương nhiên cũng không sống nổi, không ai che chở, chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt, người ta muốn giết thì giết. Việc chưa đề cập tới trước đó thì không sao, nhưng nếu như trước tiên gã giết em, mà ngài lại không chết, chắc chắn ngài sẽ trả thù, kẻ sau màn chịu không nổi, nên mới không dám làm."
Chính vì tâm kế sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại không dám làm cho đến cùng, nên ngược lại không giống một kẻ có thể làm nên đại sự.
Mạnh Trinh nghe xong cũng hiểu, cảm thán: "Là ai vậy, thủ đoạn như thế... máu lạnh thật?"
Mạnh Sách cười lạnh: "Có thể phát hiện ta có mặt ở đây, ngoài người đó ra thì còn ai được nữa?"
Đệ đệ bị bắt, lại trúng độc, vốn không phải trò "điệu hổ ly sơn", sao có thể đơn giản như vậy là muốn giúp Hoắc Diễm. Nếu không phải nhằm vào chính hắn ta, thì làm sao lại ra tay nặng với Mạnh Trinh đến thế.
*điệu hổ ly sơn: nhử kẻ thù ra khỏi vị trí thuận lợi để dễ dàng tấn công và giành chiến thắng.
Hoắc Diễm phân tích: "Thái tử đang tạo phản, đâu còn sức mà lo chuyện khác. Nhị hoàng tử thì dán mắt vào chuyện phản loạn của thái tử, mọi lợi ích đều nằm ở sự kiện này, vì để bảo toàn thành quả thắng lợi, chắc chắn y sẽ không dám phân tâm. Còn Vưu quý phi đã bị biếm vào lãnh cung, tin tức bế tắc, tay chân tổn thất nặng nề. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một người có thể làm được việc này."
Cố Đình mím môi, khóe mắt hơi híp lại: "Kiến Bình đế."
"Lão? Sao lão phải làm vậy? Ý nghĩa gì chứ?" Mạnh Trinh sợ đến ngẩn người, không ngờ bậc đế vương lại chơi lớn như vậy!
Sắc mặt Hoắc Diễm u ám, lập tức đứng dậy, nắm đao định lao ra ngoài.
Nhưng bị Mạnh Sách ngăn lại: "Giờ chưa phải lúc."
Hoắc Diễm cười lạnh: "Tránh ra."
Mạnh Sách không những không nhường, còn giật luôn thanh đao: "Nếu ngươi đã có ý định, bất cứ hành động bốc đồng nào cũng sẽ ảnh hưởng đến đại cục. Nếu ngươi chưa có ý định rõ ràng, lại càng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Một khi cục diện bị phá vỡ, về sau sẽ toàn là đường khó mà đi."
Mạnh Trinh chưa hiểu: "Ý định? Ý định gì?"
Bị Cố Đình lấy tay bịt miệng lại.
Ý nghĩ đó, không thể nói ra.
Cậu ngơ ngác liếc nhìn Mạnh Sách một cái. Người có gan lớn thật sự lại chính là Cô Tàng Vương này. Trong xương cốt hắn ta vốn có tính phản nghịch, ngày thường trầm mặc ít lời, nhìn như vô hại, tất cả chỉ vì đệ đệ ở bên cạnh. Đệ đệ là toàn bộ sự quan tâm của hắn ta, ngoài người này ra, hắn ta chẳng còn mong mỏi gì khác, cũng chẳng hứng thú với chuyện gì. Nhưng thực ra hắn ta lại là người dám nghĩ nhất, và cũng không thiếu năng lực.
Cố Đình thậm chí không dám tưởng, nếu không có Mạnh Trinh, Mạnh Sách sẽ trở thành con người như thế nào.
Nhưng dù ý tưởng đó táo bạo, phản nghịch, Cố Đình lại chẳng thấy sai. Hoàng thất vốn thối nát, đáng ghê tởm. Từ khi vào kinh đến nay, cậu đã chứng kiến từng chuyện một, không có chuyện nào là vì bá tánh, tất cả chỉ vì lợi ích của bọn họ. Một hoàng thất như thế, còn có gì đáng để người ta mong đợi?
"Cái vương triều này, thực sự chẳng có gì khiến người ta ưa thích." Ánh mắt Mạnh Sách sáng rực, khí thế dọa người: "Ngươi và ta nguyện trung thành, nhưng bọn họ không xứng."
Nhưng việc có xứng hay không là một chuyện, còn việc chính mình có nên động thủ hay không, và khi nào ra tay, lại là chuyện khác.
"Ác giả ác báo, ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ đi."
Mạnh Sách không nói thêm, chỉ đặt thanh đao sang một bên.
Trong mắt Hoắc Diễm thoáng hiện vẻ trầm ngâm, cuối cùng không đi ra ngoài nữa, lại ngồi trở về trước bàn.
Cố Đình nhanh trí chuyển chủ đề: "Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng cái hơi nghẹn này trong lòng mà không nuốt xuống được, ta thực sự khó chịu, nhất định phải đòi lại công bằng!"
Mạnh Trinh chớp chớp mắt: "Nhưng chúng ta phải thu dọn thế nào đây? Đối phương là người hoàng thất mà."
Khóe môi Cố Đình hơi cong lên: "Không phải còn có Diêu mỹ nhân sao?"
Làm một tiểu yêu tinh như nàng, hoàn toàn có thể giải quyết được!
Chuyện đêm qua, cậu hoàn toàn không lo lắng, bởi vì từ sáng sớm tin tức đã lần lượt truyền về.
Đêm qua Diệp Bồng Trinh tới kịp thời, lại vung tiền nhiều, mọi người đều hăng hái. Trong khi kẻ khác vẫn còn ngồi uống rượu mừng, thì bọn họ đã lặng lẽ làm xong mọi việc. Đến sáng sớm, tất cả đều gọn gàng sạch sẽ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngươi nói Hoắc Diễm giết người? Không ai thấy! Xác chết la liệt khắp nơi? Ở đâu? Trương Đoạt chết rồi? Cái này thì đúng là gã chết thật, nhưng không có chứng cứ, không có nhân chứng, các ngươi cũng không thể tùy tiện vu oan bôi nhọ!
Còn cái dãy lầu kia, Diệp Bồng Trinh cũng đã tra xét cẩn thận. Thì ra chỉ là một dãy lầu bỏ hoang đã lâu, không ai ở, quanh vùng dân chúng cũng quen rồi, chỉ coi nó như bãi cỏ dại, chẳng mấy ai để ý. Mà những nơi như vậy, dễ sinh chuyện ma quái nhất: nào là yêu quái giết người, con dâu bị giết oan quay về báo thù, thư sinh chết thảm kêu oan... Càng ly kỳ càng dễ tin.
Nếu chỉ mình Diệp Bồng Trinh làm, có lẽ chưa đạt hiệu quả như vậy. Nhưng phía sau nàng còn có người, lại thêm thương nhân tự động đến giúp, công khai đi khắp phố phường, rải tin khắp ngõ ngách. Chuyện dư luận thôi mà, sao lại không kiểm soát được?
Thật giả lẫn lộn, thêm mắm dặm muối vào, lập tức cuốn hết sự chú ý của dân chúng. Ngươi nói Trương Đoạt chết rồi, xin lỗi, gã là ai vậy?
Chẳng ai thèm quan tâm.
So với những chuyện ma quái ghê rợn, lại còn có câu chuyện về Trấn Bắc Vương: ban ngày đánh giặc lưu loát, giết địch dứt khoát, máu me chưa kịp khô, nửa đêm trước mắt bao người lại dám ôm lấy người mình yêu. Cái ôm ấy vừa mãnh liệt, vừa thâm tình, có k*ch th*ch không?
Đêm qua đúng là có chuyện lớn, dấu vết thì không che được người, nhưng sự thật lại có thể bị bóp méo. Không biết Diệp Bồng Trinh cùng đám thương nhân kia thao tác thế nào, mà cuối cùng biến thành Trấn Bắc Vương lao vào biển lửa cứu người, đủ loại anh dũng vô song, uy phong lẫm liệt! Những người chết ngoài ý muốn, thì là số phận không may, không cứu được, nhưng công lao lần này thì không thể xóa nhòa!
Còn có công tử Cố Đình, lợi hại hơn nữa. Lúc Vương gia điên cuồng vì cứu người, chính nhờ một viên ngọc trai mới đánh thức được người kia.
Các ngươi nhà giàu thật lãng mạn, bọn ta học không nổi! Đó là ngọc trai đó, ngọc trai đáng giá cả gia tài, ai lại ném ra chơi bời như thế chứ!
Trước đây từng có lời đồn Cố công tử thích ngọc trai, có người còn không tin. Nhưng sau chuyện này, ấn tượng ấy đã khắc sâu vào lòng người, không thể thay đổi nữa.
Dân chúng bàn tán, thái tử tạo phản, lúc mấu chốt thì Trấn Bắc Vương dẫn binh gấp rút tiếp viện, lập đại công. Họ là dân thường, chẳng biết cảm tạ thế nào, nghĩ Vương gia vốn không thiếu gì, mà ngày nào cũng mặt nặng mày nhẹ, thôi thì chi bằng dồn sức lên người Cố công tử? Ngọc trai biển sâu thì chúng ta không có, nhưng vài hạt châu nhỏ, khéo léo biến tấu một chút, tiểu công tử nhất định cũng thích.
Thế là mấy ngày sau, cứ mỗi sáng cửa phủ Trấn Bắc Vương vừa mở, bên ngoài đã chất đầy đồ vật kết bằng hạt châu.
Màu sắc khác nhau, chất liệu khác nhau, phẩm chất khác nhau, có khi chỉ có một hạt, nhưng khéo léo vô cùng: có vòng tay, có khuy áo, có cả quả cầu mây nhỏ xinh, tinh xảo đẹp đẽ. Linh miêu vừa nhìn đã mê mẩn, bá đạo ôm lấy chơi, chẳng cho ai động vào.
Cố Đình: ...
Dân chúng kinh thành, thật sự cũng rất đáng yêu.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Hoắc Diễm đêm đó ngủ không hề yên ổn.
Hắn luôn mơ những giấc mộng kỳ quái, cảm giác như định sẵn sẽ mất đi thứ gì đó, không ngừng chạy, không ngừng cố gắng, ngay cả thanh đao trong tay cũng vứt bỏ, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng... Không được, hắn nhất định phải nắm lấy một thứ gì đó! Xem ai dám bỏ hắn mà đi!
Bản thân hắn không ý thức được, nhưng trong mắt những người xung quanh, hắn thường xuyên giật mình tỉnh giấc, nhất quyết phải mở mắt ra nhìn, xác định Cố Đình vẫn ở bên cạnh, nắm chặt lấy tay cậu rồi mới yên tâm ngủ tiếp.
Một đêm như thế, Cố Đình thật sự mệt mỏi. Bên ngoài, mọi hậu quả đã được người bên dưới xử lý dần, thân vệ trong Vương phủ cũng thay nhau canh giữ xung quanh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện xấu gì nữa. Thế nên cậu dứt khoát bỏ mặc tất cả, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hoắc Diễm vẫn luôn nắm tay, cậu không còn cách nào khác, đành cởi áo ngoài, nằm ngủ bên cạnh.
Hoắc Diễm ngủ ra sao cậu không biết, chỉ biết mình bị ôm chặt đến không thở nổi. Cậu ngủ rất say, thỉnh thoảng lại giật mình vì lực siết trong tay, Cố Đình phải đưa tay kia qua vỗ nhẹ lưng hắn, nhắm mắt dỗ dành: "Ngoan, đừng sợ, em ở đây, em ở đây mà..."
Động tác ấy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần suốt đêm, đến khi tỉnh lại thì tay Cố Đình đã mỏi nhừ, vậy mà cậu vẫn dậy trước.
Nghiêng đầu nhìn sang, ánh mặt trời đã lên cao. Vị Trấn Bắc Vương này thường ngày đúng giờ dậy luyện võ, nay vẫn chưa rời giường! Không chỉ nắm chặt tay cậu, mà cả cánh tay, thậm chí cả chân cũng ôm chặt, quấn cậu trong ngực, như mãnh thú giữ chặt con mồi, sợ cậu chạy mất.
Tư thế này rõ ràng rất khó chịu, vậy mà Cố Đình không hề giống thường ngày đạp hắn ra, trong lòng ngược lại thấy chua xót.
Trấn Bắc Vương là trụ cột của quân Trấn Bắc, chiến thần bất bại nơi biên ải, là anh hùng của Cửu Nguyên, dường như chưa bao giờ không căng mình. Thời chiến thì liều chết, lúc bình thường thì lo từ chuyện vận lương, thuế má, truy tra gian tế, cho đến chuyện hàng xóm cãi nhau, người bán rong gian lận. Trước mặt mọi người, hắn luôn nghiêm túc, hiếm khi đùa giỡn, chỉ có ở bên cạnh Cố Đình mới bộc lộ mặt khác không ai biết.
Hắn cũng biết thả lỏng, cũng biết giở trò, có khi như một kẻ lưu manh tùy hứng, lại đặc biệt hay ghen, bất kể nam hay nữ.
Cố Đình đã thấy hắn nghiêm túc, cũng thấy hắn không đứng đắn. Nhưng rất ít khi thấy hắn mệt mỏi như bây giờ.
Ngón tay Cố Đình khẽ vuốt hàng lông mày đang cau chặt của Hoắc Diễm, giọng nhỏ nhẹ: "Rốt cuộc bọn họ đã nói gì với ngài? Sao lại thành ra thế này..."
Mí mắt Hoắc Diễm khẽ run, không biết là đang cố mở ra hay lại bị cảm giác bất an kéo xuống, trông chẳng ổn chút nào.
Cố Đình vội vỗ nhẹ dỗ dành: "Được rồi, không sao đâu, em không cố ý làm phiền ngài, ngủ tiếp đi..."
Cậu liếc ra cửa, giờ cũng đã muộn, không ai đến quấy rầy, chắc chắn không có chuyện lớn. Nhưng nhìn lại tay mình, vẫn bị Hoắc Diễm túm chặt không buông, hoàn toàn không thể dậy nổi.
Thôi, dù sao cũng chẳng có việc gì gấp, nằm thêm một lát cũng được.
Đang nghĩ vậy thì một nụ hôn bất ngờ ập đến, cuồng dã, không cho chối từ.
"Đừng..."
Cố Đình hơi giãy giụa, mới sáng sớm, cậu còn chưa rửa mặt nữa.
Nhưng Hoắc Diễm cứ quấn lấy không tha, thậm chí còn làm càn, hơi thở gấp gáp. Nụ hôn này giống hôm qua, lại không giống hôm qua, dần trở nên triền miên, mang theo kh*** c*m.
Cố Đình nhanh chóng nhận ra, lập tức đá hắn ra: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Hoắc Diễm chưa kịp nhào lại, đã ôm chặt lấy cậu không buông: "Ta bị người ta bắt nạt, mà Đình Đình chẳng thèm đau lòng cho ta."
Nhìn bộ dạng lưu manh đầy tâm cơ này, rõ ràng đã hồi phục rồi, còn bày đặt yếu ớt!
Cố Đình mặt không đổi sắc: "Ồ, em cũng có thể cho ngài càng đau, muốn thử không?"
Hoắc Diễm biết bảo bối của mình thông minh, giả ngốc không xong, đành ôm chặt, mãn nguyện thở dài: "Đừng rời xa ta."
"Em bao giờ rời xa ngài?" Cố Đình đưa tay xoa đầu hắn: "Được rồi, đừng làm nũng nữa, trời sáng rồi, Vương gia mau dậy đi?"
"Cũng phải, ta nên đi điều tra xem rốt cuộc là chuyện gì."
Hoắc Diễm hôn lên trán Cố Đình, mặt mũi nghiêm túc hẳn, định ngồi dậy. Nhưng mới ngồi được chút đã lại đổ xuống, ôm chặt lấy cậu dụi đầu: "Thật sự không thể làm thêm chút gì sao?"
Cố Đình đập tay hắn cái bốp: "Không được!"
......
Sau khi dậy, Cố Đình bảo người truyền tin đến phủ Cô Tàng Vương. Ăn sáng xong, huynh đệ Mạnh gia cũng tới.
Hôm nay trời trong nắng ấm, hương xuân ngập tràn, bàn bát tiên bày trà bánh, đúng là hợp để chuyện trò.
Cố Đình nhìn Mạnh Sách, trịnh trọng cảm ơn: "Đêm qua, cảm ơn ngươi."
Nếu không nhờ Mạnh Sách kịp thời tới, kiềm được Hoắc Diễm, không biết hắn còn nổi điên làm ra chuyện gì.
Mạnh Sách còn chưa kịp nói "không cần khách sáo", Hoắc Diễm đã liếc hắn ta một cái, hờ hững nói: "Không cần. Vốn hắn ta cũng không định giúp đâu."
Cố Đình: ...
Nghe đi, có giống lời người nói không hả!
Cậu trừng mắt lườm Hoắc Diễm, rồi quay sang cười với Mạnh Sách: "Đừng để ý, hắn đang phát bệnh đấy."
Mạnh Sách điềm nhiên: "Không sao, ta vốn cũng không định giúp thật."
Trong lòng hắn ta nghĩ, tất cả chỉ vì đệ đệ Mạnh Trinh. Đệ đệ an toàn rồi, hắn ta mới tiện tay bắt tay Hoắc Diễm.
Cố Đình: ...
Được rồi, hai người các ngươi tự giải quyết tình hữu nghị rắc rối đi, bổn công tử không xen vào!
"Rốt cuộc tối qua là thế nào?" Đây là điều cậu tò mò nhất.
Mạnh Trinh giơ tay, rất quen thuộc với chuyện này: "Ta bị bắt!"
"Cái gì?" Khuôn mặt Cố Đình đầy kinh ngạc. Đêm qua hỗn loạn quá, Hoắc Diễm lại làm um sùm, cậu chưa kịp hỏi kỹ, thật không ngờ còn có chuyện này: "Sao lại thế? Ai làm?"
Mạnh Trinh gãi mũi: "Ta cũng không biết. Hôm qua ta vẫn ở trong phủ, ngoan ngoãn chờ ca ca trở về, mọi việc đều suôn sẻ. Mấy tên trộm vặt trong nhà bị ta cho ăn độc dược hết rồi! Chiến sự đã yên, ca ca còn về thăm ta, ta vui mừng nhảy nhót, chẳng có vấn đề gì, đến da đầu còn chưa trầy. Ca ca bận việc nên đi xử lý tiếp, bảo sẽ về sớm, ta chỉ nghĩ chờ ca ca về ăn cơm chiều. Thế mà không hiểu sao lại hôn mê. Khi tỉnh lại thì trời đã tối đen, sau gáy đau nhói, ta đoán chắc mình bị đánh ngất rồi bị ném đâu đó... Ta hơi sợ, thấy ánh lửa trong lầu nhỏ thì lần theo ánh sáng mà đi, chẳng bao lâu thì gặp được ca ca."
Mạnh Sách gật đầu: "Chỉ mới đi ra ngoài chốc lát, quay lại thì em ấy đã biến mất. Ta không dám chậm trễ, lập tức dẫn người đi tìm, điều động cả phủ. Tin tức cũng đến chậm, đến tận khuya mới nhận được tín hiệu cầu cứu của Hoắc Diễm."
Cố Đình: "Cầu cứu?"
Hoắc Diễm mà cầu cứu? Nghĩ lại, toà lầu nhỏ hôm qua hình như đúng là cách phủ Cô Tàng Vương không xa.
Mạnh Sách gật đầu: "Tín hiệu chỉ truyền đạt ý tứ mơ hồ, yêu cầu trợ giúp, nhưng Hoắc Diễm rốt cuộc gặp chuyện gì, ta cũng không biết, ta không có thời gian phân tâm để để ý, nhất định phải tìm tiểu Trinh nên đã mặc kệ." Hắn ta hơi cúi mắt, nhìn chén trà trên bàn: "Giống hệt bảy năm trước."
Theo giọng nói của hắn ta rơi xuống, trong phòng trở nên yên tĩnh, không khí có chút vi diệu.
"Các ngươi đều đang nghĩ gì vậy?"
Người khác còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Sách đã chọn trước: "Không cần như thế, dù có lặp lại một lần, ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy, không hối hận cũng không thẹn với lòng."
Mạnh Trinh khẽ kéo kéo tay áo của Mạnh Sách, giọng hơi bất an: "Ca ca..."
Tuy Mạnh Sách nói vậy, nhưng Cố Đình vẫn thấy hơi xót xa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn ta chắc chắn sẽ rất tiếc nuối.
Nhưng tất cả chuyện này, đều không phải lỗi của Mạnh Trinh. Cậu đẩy cái bánh nhỏ đến trước mặt Mạnh Trinh: "Nếm thử cái này đi, đầu bếp mới nghĩ ra mùi vị này, ăn ngon lắm."
Chiếc bánh nhỏ tròn vo, nhìn rất đáng yêu, tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nhìn thôi cũng muốn cắn một miếng. Sự chú ý của Mạnh Trinh lập tức bị dời đi, nhanh chóng cầm một cái, ăn một miếng, hương vị mềm ngọt tan nơi môi răng, mi mắt lập tức cong cong, thích đến không chịu nổi!
Ánh mắt Hoắc Diễm lướt qua Mạnh Trinh đang ăn giống như chuột lang nhỏ, lại ghét bỏ liếc Mạnh Sách một cái, lạnh nhạt hừ: "Nói như thể chỉ có ngươi biết quan tâm đứa nhỏ vậy."
Nếu để hắn chọn, hắn cũng sẽ làm thế thôi, chẳng khác gì.
Mạnh Sách nhíu mày: "Đây là của ta, ngươi sang bên kia đi."
Tựa như sợ Hoắc Diễm giành mất, hắn ta còn dịch lại ngồi sát bên cạnh đệ đệ.
Hoắc Diễm: ...
Trong bàn, ngoài trừ tiểu Trinh đáng yêu, tất cả mọi người đều hiểu rõ ý tứ trong đó. Cố Đình nhìn Hoắc Diễm rồi lại nhìn Mạnh Sách, bất đắc dĩ vỗ trán.
Tình cảm của hai vị huynh đệ Vương gia này tuy có phần "plastic", nhưng trong lòng mỗi người đều rõ, căn bản không cần phải nói nhiều.
Cố Đình nhìn Mạnh Sách, kéo câu chuyện trở lại: "Sau đó ngươi tìm được Mạnh Trinh rồi? Biết ai hại không?"
Mạnh Sách lắc đầu, đôi mắt hơi híp lại: "Tiểu Trinh không chỉ bị đánh ngất mang đi, em ấy còn trúng độc."
"Trúng độc?" Cố Đình bật dậy: "Giải được chưa?"
Mạnh Trinh vội ấn cậu ngồi xuống: "Yên tâm Đình Đình, ta không sao."
Mạnh Sách cũng gật đầu: "Tiểu Trinh hiện tại không sao."
Cố Đình lúc này mới ngồi xuống, trìu mến xoa đầu Mạnh Trinh: "Rốt cuộc là ai lại hại ngươi..."
Một đứa nhỏ đáng yêu, ấm áp và thuần khiết như vậy, xứng đáng có được tất cả điều tốt đẹp trên đời, sao lại có kẻ lòng dạ độc ác muốn hại cậu ta chứ?
Mạnh Sách hơi cúi mắt: "Chưa chắc là muốn hại em ấy, có thể là nhắm vào ta."
Hoắc Diễm thong thả đặt chén trà xuống, khẽ xuy một tiếng: "Chỉ sợ cũng không phải nhằm vào ngươi, mà là nhằm vào chúng ta."
Cố Đình trừng hắn: "Ngài cũng nói thử xem, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Hoắc Diễm đơn giản kể lại: "Bị Trương Đoạt chặn lại, gã nói sẽ ném em vào lầu nhỏ đang cháy, trừ phi ta đồng ý điều kiện của gã, nếu không sẽ thiêu chết em."
"Hả?" Cố Đình ngẩn người: "Vậy mà ngài tin sao? Còn điên cuồng như vậy? Không nghĩ quay về hỏi lại một câu à?"
Hoắc Diễm nhìn cậu: "Không tìm được tin tức của em, ta không tin, cho nên mới muốn đích thân đi xem."
Cố Đình: ...
Ta không cố ý, thật sự không cố ý mà!
Chưa kịp giải thích, Hoắc Diễm lại hừ lạnh, đáy mắt lộ rõ sự tức giận bất mãn: "Nhưng Trương Đoạt cứ ngăn ta, ta càng gấp gã càng chặn, ruồi nhặng phiền phức."
Cố Đình: "Cho nên ngài đã giết gã?"
Hoắc Diễm im lặng một lúc, nghiêm túc đáp: "Là gã không biết điều."
Cố Đình: ...
Thôi được rồi, lúc ấy ngài đã phát điên, còn biết gì nữa đâu?
Hoắc Diễm dường như cảm nhận được Cố Đình không tin, mặt quay sang cậu, kiên định chấp nhất: "Là gã tự tìm chết."
Hắn không nhấn mạnh quá nhiều, nhưng Cố Đình lại nhớ đến bộ dạng điên cuồng hôm qua, cái kiểu bất chấp lao thẳng vào lửa tìm chết ấy, nghĩ lại mà vẫn thấy sợ.
Cố Đình không chỉ sợ, mà còn giận: "Cho dù tạm thời không tìm thấy em, cũng chưa chắc em gặp chuyện ngoài ý muốn. Gã chỉ ngăn ngài, chọc giận ngài, cũng đâu có đưa ra bằng chứng em bị bắt? Nếu em thật sự trong tay gã, thì dù gì gã cũng phải đưa ra một vật làm tin chứ? Đường đường là Vương gia, mà ngài lại tin như thế, đi đánh nhau, giết người, Hoắc Diễm, ngài đúng là có bản lĩnh thật đấy!"
Ánh mắt Hoắc Diễm né sang chỗ khác, có chút chột dạ, nhưng vẫn không chịu nhận sai, thẳng lưng lý lẽ hùng hồn: "Bọn họ dám cả gan ngăn cản bổn vương, chính là phạm thượng, là phản nghịch, chết cũng không oan!"
"Được rồi, được rồi, chuyện đã qua rồi, đừng cãi nhau nữa." Mạnh Trinh đưa cho Cố Đình một chiếc bánh nhỏ mềm mại, lại rót thêm trà cho Hoắc Diễm: "Hôm qua, khi ta đến, ngửi thấy một mùi hương lạ, ta cũng đã nói với Đình Đình, Vương gia là bị người tính kế."
Đôi mắt Hoắc Diễm híp lại: "Mùi hương?"
Mạnh Trinh gật đầu: "Gọi là ly thảo, dùng để tăng cường chấp niệm của con người, khiến tâm trí điên loạn mất lý trí. Thứ này khá bí mật, hiệu quả không mạnh cũng không yếu, ít nhất phải dùng ba lần mới có hiệu quả. Có người dùng nhiều lần vẫn không sao, có người cần tích lũy hàng năm, nhưng một khi trúng thì lần sau chắc chắn dính. Loại hương này... ta từng nghe nói trong hoàng cung."
Lại là hoàng cung.
Hôm qua Hoắc Diễm vừa dẫn binh gấp rút tiếp viện, ổn định kinh thành, chưa qua một ngày, đã có người bắt đầu bày mưu.
Không ai lên tiếng, không khí tĩnh lặng khiến người ta thấy đáng sợ. Mạnh Sách hỏi Cố Đình: "Đêm qua ngươi có gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?"
Sắc mặt Cố Đình tối sầm: "Sáng nay ta nhận được tin, chưởng quầy và tiểu nhị ở tiệm dược thiện bị hại."
"Hả?" Người phản ứng lớn nhất là Mạnh Trinh: "Có phải là Lưu chưởng quầy mặt tròn không? Còn có tiểu nhị hay cầm cái nồi lớn? Vậy thì sao bây giờ?"
Cậu ta thường xuyên đến cửa hàng, thân quen với mọi người, nghe xong lập tức đỏ mắt. Hơn nữa, nháo thành thế này, sau này cửa hàng còn mở được không?
Cố Đình: "Ta đã trợ cấp cho gia đình bọn họ, sau đó cũng sẽ tự mình đến thăm hỏi, còn về sau... chỉ có thể xem tiếp. Nhưng chuyện này rất kỳ quái. Hôm qua ta không về nhà, trên đường định ghé vào tiệm dược thiện nấu canh, xong rồi thì rời đi, còn chưa về đến nhà thì thấy nhà bên cạnh có tiểu cô nương gặp nạn, ta không thể bỏ mặc nên đi giúp, nghĩ còn sớm, gần đó thôi, nên đi một lát, nào ngờ lại ngủ quên, lỡ mất thời gian. Tỉnh lại thì vội vàng chạy đến lầu nhỏ đang cháy, vẫn là muộn."
Nói đến đây, tất cả mọi người đã hiểu.
Hai mắt Mạnh Trinh ngơ ngác: "Vậy thì vốn dĩ không phải trùng hợp, mà là có người cố ý sắp đặt?"
Mạnh Sách khẽ xoa đầu đệ đệ: "Bên cạnh Cố Đình có thân vệ của Hoắc Diễm, đừng nói giết, muốn khống chế cũng khó. Sau đó còn phải đối mặt với sự trả thù của Hoắc Diễm. Nhưng hàng xóm của phủ Trấn Bắc Vương và tiệm dược thiện thì dễ ra tay hơn nhiều."
Bày ra trước sau, khéo léo tạo ra khoảng trống thời gian, lừa được Cố Đình, hoàn toàn không khó.
Mạnh Trinh hít sâu: "Quá ác độc!"
Cố Đình mím môi: "Trương Đoạt chưa chắc là chủ mưu, có lẽ chỉ là một quân cờ trong kế hoạch. Nhưng gã thật sự muốn giết Hoắc Diễm."
Nếu Mạnh Sách không đuổi kịp, Hoắc Diễm chắc chắn sẽ xông vào biển lửa kia. Ngọn lửa đó, chính là lễ tang mà kẻ đứng sau chuẩn bị cho Trấn Bắc Vương.
Ai mà ngờ được, ván cờ này cuối cùng lại thành ra như thế. Trông có vẻ rất nguy hiểm, nhưng thực ra Cố Đình không hề ở nơi hiểm địa, trái lại Hoắc Diễm mới là người bị kích động, cực kỳ nguy hiểm, lại còn giết Trương Đoạt cùng đám hắc y nhân phía sau gã.
Hoắc Diễm nói: "Trương Đoạt vốn không đáng chết. Nếu như gã chịu nghe lời."
Lần này người ta nhắm vào chính hắn, Trương Đoạt chỉ là một quân cờ bị đẩy ra để thúc đẩy kế hoạch. Nếu không phải vì thù riêng, có lẽ gã vẫn không đến mức phải chết, ít nhất cũng phải có tác dụng gì đó chứ không phải kết cục như vậy.
Quân cờ thì không cần có suy nghĩ. Một khi có suy nghĩ, chưa chắc đã là trợ lực, ngược lại có khi còn thành trở ngại.
Cố Đình cười nhạt: "Vậy kẻ đứng sau chắc chắn đang rất tức tối. Bày ra ván cờ lớn như thế, kết quả lại chẳng như mong muốn, nhất định hận Trương gia đến chết." Nghĩ một lát, cậu lại nói: "Người này cũng thú vị thật, muốn bày đại cục, muốn làm đại sự, nhưng lá gan lại nhỏ. Muốn giết ngài, lại còn muốn giữ lại cho mình một đường lui. Nếu như đêm qua ngài chết rồi, em đương nhiên cũng không sống nổi, không ai che chở, chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt, người ta muốn giết thì giết. Việc chưa đề cập tới trước đó thì không sao, nhưng nếu như trước tiên gã giết em, mà ngài lại không chết, chắc chắn ngài sẽ trả thù, kẻ sau màn chịu không nổi, nên mới không dám làm."
Chính vì tâm kế sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại không dám làm cho đến cùng, nên ngược lại không giống một kẻ có thể làm nên đại sự.
Mạnh Trinh nghe xong cũng hiểu, cảm thán: "Là ai vậy, thủ đoạn như thế... máu lạnh thật?"
Mạnh Sách cười lạnh: "Có thể phát hiện ta có mặt ở đây, ngoài người đó ra thì còn ai được nữa?"
Đệ đệ bị bắt, lại trúng độc, vốn không phải trò "điệu hổ ly sơn", sao có thể đơn giản như vậy là muốn giúp Hoắc Diễm. Nếu không phải nhằm vào chính hắn ta, thì làm sao lại ra tay nặng với Mạnh Trinh đến thế.
*điệu hổ ly sơn: nhử kẻ thù ra khỏi vị trí thuận lợi để dễ dàng tấn công và giành chiến thắng.
Hoắc Diễm phân tích: "Thái tử đang tạo phản, đâu còn sức mà lo chuyện khác. Nhị hoàng tử thì dán mắt vào chuyện phản loạn của thái tử, mọi lợi ích đều nằm ở sự kiện này, vì để bảo toàn thành quả thắng lợi, chắc chắn y sẽ không dám phân tâm. Còn Vưu quý phi đã bị biếm vào lãnh cung, tin tức bế tắc, tay chân tổn thất nặng nề. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một người có thể làm được việc này."
Cố Đình mím môi, khóe mắt hơi híp lại: "Kiến Bình đế."
"Lão? Sao lão phải làm vậy? Ý nghĩa gì chứ?" Mạnh Trinh sợ đến ngẩn người, không ngờ bậc đế vương lại chơi lớn như vậy!
Sắc mặt Hoắc Diễm u ám, lập tức đứng dậy, nắm đao định lao ra ngoài.
Nhưng bị Mạnh Sách ngăn lại: "Giờ chưa phải lúc."
Hoắc Diễm cười lạnh: "Tránh ra."
Mạnh Sách không những không nhường, còn giật luôn thanh đao: "Nếu ngươi đã có ý định, bất cứ hành động bốc đồng nào cũng sẽ ảnh hưởng đến đại cục. Nếu ngươi chưa có ý định rõ ràng, lại càng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Một khi cục diện bị phá vỡ, về sau sẽ toàn là đường khó mà đi."
Mạnh Trinh chưa hiểu: "Ý định? Ý định gì?"
Bị Cố Đình lấy tay bịt miệng lại.
Ý nghĩ đó, không thể nói ra.
Cậu ngơ ngác liếc nhìn Mạnh Sách một cái. Người có gan lớn thật sự lại chính là Cô Tàng Vương này. Trong xương cốt hắn ta vốn có tính phản nghịch, ngày thường trầm mặc ít lời, nhìn như vô hại, tất cả chỉ vì đệ đệ ở bên cạnh. Đệ đệ là toàn bộ sự quan tâm của hắn ta, ngoài người này ra, hắn ta chẳng còn mong mỏi gì khác, cũng chẳng hứng thú với chuyện gì. Nhưng thực ra hắn ta lại là người dám nghĩ nhất, và cũng không thiếu năng lực.
Cố Đình thậm chí không dám tưởng, nếu không có Mạnh Trinh, Mạnh Sách sẽ trở thành con người như thế nào.
Nhưng dù ý tưởng đó táo bạo, phản nghịch, Cố Đình lại chẳng thấy sai. Hoàng thất vốn thối nát, đáng ghê tởm. Từ khi vào kinh đến nay, cậu đã chứng kiến từng chuyện một, không có chuyện nào là vì bá tánh, tất cả chỉ vì lợi ích của bọn họ. Một hoàng thất như thế, còn có gì đáng để người ta mong đợi?
"Cái vương triều này, thực sự chẳng có gì khiến người ta ưa thích." Ánh mắt Mạnh Sách sáng rực, khí thế dọa người: "Ngươi và ta nguyện trung thành, nhưng bọn họ không xứng."
Nhưng việc có xứng hay không là một chuyện, còn việc chính mình có nên động thủ hay không, và khi nào ra tay, lại là chuyện khác.
"Ác giả ác báo, ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ đi."
Mạnh Sách không nói thêm, chỉ đặt thanh đao sang một bên.
Trong mắt Hoắc Diễm thoáng hiện vẻ trầm ngâm, cuối cùng không đi ra ngoài nữa, lại ngồi trở về trước bàn.
Cố Đình nhanh trí chuyển chủ đề: "Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng cái hơi nghẹn này trong lòng mà không nuốt xuống được, ta thực sự khó chịu, nhất định phải đòi lại công bằng!"
Mạnh Trinh chớp chớp mắt: "Nhưng chúng ta phải thu dọn thế nào đây? Đối phương là người hoàng thất mà."
Khóe môi Cố Đình hơi cong lên: "Không phải còn có Diêu mỹ nhân sao?"
Làm một tiểu yêu tinh như nàng, hoàn toàn có thể giải quyết được!
Chuyện đêm qua, cậu hoàn toàn không lo lắng, bởi vì từ sáng sớm tin tức đã lần lượt truyền về.
Đêm qua Diệp Bồng Trinh tới kịp thời, lại vung tiền nhiều, mọi người đều hăng hái. Trong khi kẻ khác vẫn còn ngồi uống rượu mừng, thì bọn họ đã lặng lẽ làm xong mọi việc. Đến sáng sớm, tất cả đều gọn gàng sạch sẽ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngươi nói Hoắc Diễm giết người? Không ai thấy! Xác chết la liệt khắp nơi? Ở đâu? Trương Đoạt chết rồi? Cái này thì đúng là gã chết thật, nhưng không có chứng cứ, không có nhân chứng, các ngươi cũng không thể tùy tiện vu oan bôi nhọ!
Còn cái dãy lầu kia, Diệp Bồng Trinh cũng đã tra xét cẩn thận. Thì ra chỉ là một dãy lầu bỏ hoang đã lâu, không ai ở, quanh vùng dân chúng cũng quen rồi, chỉ coi nó như bãi cỏ dại, chẳng mấy ai để ý. Mà những nơi như vậy, dễ sinh chuyện ma quái nhất: nào là yêu quái giết người, con dâu bị giết oan quay về báo thù, thư sinh chết thảm kêu oan... Càng ly kỳ càng dễ tin.
Nếu chỉ mình Diệp Bồng Trinh làm, có lẽ chưa đạt hiệu quả như vậy. Nhưng phía sau nàng còn có người, lại thêm thương nhân tự động đến giúp, công khai đi khắp phố phường, rải tin khắp ngõ ngách. Chuyện dư luận thôi mà, sao lại không kiểm soát được?
Thật giả lẫn lộn, thêm mắm dặm muối vào, lập tức cuốn hết sự chú ý của dân chúng. Ngươi nói Trương Đoạt chết rồi, xin lỗi, gã là ai vậy?
Chẳng ai thèm quan tâm.
So với những chuyện ma quái ghê rợn, lại còn có câu chuyện về Trấn Bắc Vương: ban ngày đánh giặc lưu loát, giết địch dứt khoát, máu me chưa kịp khô, nửa đêm trước mắt bao người lại dám ôm lấy người mình yêu. Cái ôm ấy vừa mãnh liệt, vừa thâm tình, có k*ch th*ch không?
Đêm qua đúng là có chuyện lớn, dấu vết thì không che được người, nhưng sự thật lại có thể bị bóp méo. Không biết Diệp Bồng Trinh cùng đám thương nhân kia thao tác thế nào, mà cuối cùng biến thành Trấn Bắc Vương lao vào biển lửa cứu người, đủ loại anh dũng vô song, uy phong lẫm liệt! Những người chết ngoài ý muốn, thì là số phận không may, không cứu được, nhưng công lao lần này thì không thể xóa nhòa!
Còn có công tử Cố Đình, lợi hại hơn nữa. Lúc Vương gia điên cuồng vì cứu người, chính nhờ một viên ngọc trai mới đánh thức được người kia.
Các ngươi nhà giàu thật lãng mạn, bọn ta học không nổi! Đó là ngọc trai đó, ngọc trai đáng giá cả gia tài, ai lại ném ra chơi bời như thế chứ!
Trước đây từng có lời đồn Cố công tử thích ngọc trai, có người còn không tin. Nhưng sau chuyện này, ấn tượng ấy đã khắc sâu vào lòng người, không thể thay đổi nữa.
Dân chúng bàn tán, thái tử tạo phản, lúc mấu chốt thì Trấn Bắc Vương dẫn binh gấp rút tiếp viện, lập đại công. Họ là dân thường, chẳng biết cảm tạ thế nào, nghĩ Vương gia vốn không thiếu gì, mà ngày nào cũng mặt nặng mày nhẹ, thôi thì chi bằng dồn sức lên người Cố công tử? Ngọc trai biển sâu thì chúng ta không có, nhưng vài hạt châu nhỏ, khéo léo biến tấu một chút, tiểu công tử nhất định cũng thích.
Thế là mấy ngày sau, cứ mỗi sáng cửa phủ Trấn Bắc Vương vừa mở, bên ngoài đã chất đầy đồ vật kết bằng hạt châu.
Màu sắc khác nhau, chất liệu khác nhau, phẩm chất khác nhau, có khi chỉ có một hạt, nhưng khéo léo vô cùng: có vòng tay, có khuy áo, có cả quả cầu mây nhỏ xinh, tinh xảo đẹp đẽ. Linh miêu vừa nhìn đã mê mẩn, bá đạo ôm lấy chơi, chẳng cho ai động vào.
Cố Đình: ...
Dân chúng kinh thành, thật sự cũng rất đáng yêu.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 107: Cái vương triều này, thực sự chẳng có gì khiến người ta ưa thích.
10.0/10 từ 16 lượt.