Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 106: Họ Hoắc, ngài nhìn cho rõ, em là ai đây!
147@-
Ánh lửa kia ở rất xa, mờ mờ, ngay cả tiếng người cũng không nghe thấy. Theo lý thì Cố Đình không nên hoảng loạn như vậy, nhưng rất kỳ lạ, không biết có phải vì vừa mơ thấy giấc mơ kia hay không, mà cậu dường như có thể cảm nhận được loại nóng rát lột da, nghe thấy tiếng gỗ bị sập xuống, còn tiếng mèo nhỏ và giọng Hoắc Diễm thì dường như ngay bên tai.
Tiếng mèo nhỏ bên tai thì bình thường, vì lúc này nó ở ngay phủ bên cạnh, chỉ cách một bức tường, linh miêu nhớ cậu nên nghe thấy động tĩnh thì tìm sang. Nhưng Hoắc Diễm thì không nên có ở đó. Vì sao lại nghe được giọng hắn?
Ý thức được bầu trời cực tối, đêm đã rất khuya. Lúc này Hoắc Diễm hẳn phải về phủ nghỉ ngơi rồi, sao giọng lại gần như thế?
Cố Đình lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
"Đại ca ca định đi sao?" Một tiểu cô nương từ trong phòng đi ra, ôm con hổ bông, đôi mắt to đỏ hoe, rõ ràng khóc đã lâu, đến giờ vẫn còn sợ, không ngủ nổi.
Cố Đình xoa đầu: "Ngoan, đừng sợ. Ta đã cho người đi báo tin rồi, chắc ca ca ngươi sắp về thôi. Ta cũng sẽ để người ở đây bảo vệ ngươi, đảm bảo sẽ không ai đến làm hại, được chứ?"
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn cậu: "Đại ca ca có phải có việc gấp không?"
Cố Đình ngập ngừng một chút rồi nghiêm túc nói: "Ừ, có việc rất gấp cần phải lập tức xác nhận. Nhưng ta sẽ bảo vệ ngươi. Phủ Trấn Bắc Vương cũng ngay bên cạnh, có chuyện gì ngươi đều có thể sang đó cầu cứu, biết chưa?"
Tiểu cô nương vẫn rất sợ nhưng cũng hiểu chuyện, buông tay cậu ra: "Vâng, đại ca ca cứ đi nhanh đi, ta sẽ không sợ nữa!"
Cố Đình vỗ đầu cô bé, xoay người rời đi.
Hôm nay chiến sự đã ổn định, cậu chính mắt thấy Hoắc Diễm trở về nên mới yên tâm, vốn định về phủ ngay. Nhưng nghĩ đến Hoắc Diễm ra trận vất vả, muốn tự tay chuẩn bị chút gì đó cho hắn nên ghé tiệm dược thiện nấu một nồi canh. Trời còn chưa tối hẳn thì cậu đã mang về. Trên đường lại gặp tiểu cô nương này vừa chạy ra từ nhà, mặt đầy nước mắt, hoảng sợ vô cùng.
Hai nhà vốn ở sát nhau, ở mấy ngày cũng quen thuộc. Cố Đình biết đây là nhà võ tướng, phu quân là binh tướng thủ thành, gia đình đơn giản. Hôm nay chiến sự nổ ra, gia chủ dẫn con trai cả ra trận, trong nhà chỉ còn phu nhân và con gái. Lúc loạn lạc, không biết vì sao có kẻ xông vào nhà họ, mẹ con bị khống chế. Không lâu sau, phu nhân bị giết, gia chủ nghe tin chạy về, tiếc là một mình không địch nổi nhiều người, bị đâm sau lưng mà ngã xuống. Tiểu cô nương sợ quá hét lên, chạy ra khỏi nhà, vừa lúc gặp Cố Đình.
Đã gặp rồi thì sao cậu có thể mặc kệ? Lập tức sai hộ vệ bảo vệ cô bé, bắt giữ kẻ xấu, dọn dẹp hiện trường, phát hiện gia chủ vẫn còn thoi thóp thì nhanh chóng mời đại phu. Bận rộn một lúc lâu.
Thấy tiểu cô nương vẫn còn hoảng sợ, bên ngoài cũng yên ổn, cậu ở lại trấn an, dỗ cô bé ăn cơm rồi dỗ ngủ. Nghĩ bụng lát nữa sẽ về phủ, dù sao khoảng cách không xa. Nhưng rồi cậu lại ngủ gục trên bàn, có lẽ ban ngày quá mệt, tư thế ngủ không thoải mái nhưng vẫn ngủ say một giấc lâu, lại còn mơ thấy giấc mơ xui xẻo kia.
Cậu vội vàng chỉnh lại áo, nhanh chóng chạy ra cửa, tim đập thình thịch, cứ thấy có gì đó không ổn. Vừa đến cửa đã thấy hắc y nhân chặn lại, mắt cậu lập tức nheo lại.
Quả nhiên là không ổn rồi!
Đột nhiên cậu nghĩ ra, bên cạnh cậu có Ngô Phong, lại có cả thân vệ Hoắc Diễm phái đến, an toàn đáng ra không phải lo. Cậu vốn không sợ chuyện, hàng xóm xảy ra chuyện cũng ra tay giúp, vì ở gần nên cậu mới dám đi. Cho nên từ lúc đi ra đến giờ cậu chưa hề liên lạc với Vương phủ.
Nhưng chuyện trùng hợp thế này — nhà tiểu cô nương gặp nạn — có khi nào vốn là có người cố ý sắp đặt?
Hắc y nhân quá nhiều, hộ vệ bên cậu có thể ứng phó nhưng cũng sẽ bị cầm chân một lúc. Cố Đình không chờ nổi, lập tức lấy trong túi ra cây sáo ngọc thổi thật mạnh ——
Phủ Trấn Bắc Vương rộng lớn, cậu có hét cũng chưa chắc ai nghe được, nhưng tiếng sáo này thì vang xa, là do Hoắc Diễm tặng. Binh lính quân Trấn Bắc đều biết đây là hiệu lệnh gì!
Linh miêu cũng rất dữ, hai tháng nay lớn rất nhanh, bỏ đi dáng vẻ mèo con non nớt, nó ngày càng hiện ra khí thế linh miêu, người lạ không dám chọc, chọc thì nó thật sự cắn, nhất là ai dám động vào chủ nhân.
Nó dám nhảy thẳng vào cổ người ta cắn!
"Meo—"
Đôi mắt linh miêu hung dữ, nó nhảy qua vai Cố Đình, lao về phía kẻ giơ kiếm định chém cậu. Không biết nó động thế nào, chỉ thấy loáng một cái đã tránh được lưỡi kiếm, lao thẳng tới c*n v** c* người kia!
"A—"
Tên đó hét thảm, ngã xuống, vết thương rất nặng, nhưng chưa chết, cố bò dậy, mặt đầy sợ hãi.
Cố Đình không kịp để ý, ôm linh miêu lao thẳng về phía cổng phủ Trấn Bắc Vương. Chưa kịp tới cửa thì lính gác phủ đã xông ra, ngăn đám hắc y nhân lại.
Thấy lính gác, Cố Đình mừng rỡ, chưa kịp hỏi gì thì đối phương đã ngạc nhiên mở miệng: "Công tử... đã trở về?"
"Vì sao ta lại không thể về?"
Cố Đình không thấy lời này vô lễ, nhưng nhìn nét mặt kinh ngạc của người gác, cậu lập tức nghĩ đến điều khác: "Ta lẽ ra đang ở đâu?"
Người gác chỉ về phía xa, nơi ánh lửa rực trời: "Vương gia đi cứu ngài ——"
Cố Đình lập tức rùng mình, nghĩ thầm không xong rồi, Hoắc Diễm chắc chắn trúng kế!
Cậu lập tức đưa sáo lên miệng thổi một tiếng dài, một con ngựa cao lớn từ trong phủ phi ra, cậu nhảy lên: "Ta đi trước, các ngươi nếu rảnh thì nhanh chóng đuổi theo!"
Cậu thúc ngựa lao đi, tim thắt lại, một khắc cũng không buông lỏng. Ngàn vạn lần đừng đúng như cậu nghĩ, nhất định đừng như vậy!
Đến hiện trường, vừa xuống ngựa, cậu lập tức hoảng hốt —— bởi vì Hoắc Diễm... trông như đã phát điên rồi.
Trên mặt đất la liệt thi thể hắc y nhân, khắp nơi đều có, đường phố bị nhuộm thành màu đỏ, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn muốn ói. Nhìn vết thương trên người bọn chúng, rồi nghĩ đến việc Hoắc Diễm thường dùng đao, việc này là ai làm ra thì chẳng cần nói cũng biết.
Còn có cả Trương Đoạt...
Ánh mắt Cố Đình ngay lập tức đã nhìn thấy gã. Người này bị một thanh trường đao xuyên thẳng qua ngực trái, hung hăng đóng chặt lên tường. Chân gã không chạm đất, đầu rũ xuống ở một góc độ quái dị, đôi mắt dù đã mất đi ánh sáng nhưng vẫn trợn trừng to, chết không nhắm mắt. Máu tươi từ ngực chảy ra, thấm ướt vạt áo, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Mà gây nên chuyện này chính là Hoắc Diễm. Lúc này hắn vẫn không hề rảnh tay, đang đánh nhau kịch liệt với Mạnh Sách.
"Ngay cả ngươi cũng phải ngăn ta sao!"
Thanh đao thường dùng đã xuyên thủng ngực Trương Đoạt vẫn còn cắm y nguyên, chưa rút ra. Lúc này hắn dùng roi, hai mắt đỏ rực, khí thế cả người đều bất thường.
Mạnh Sách vẫn cầm cây trảm mã đao to lớn. Hai loại vũ khí khác hẳn nhau, va vào nhau tóe lửa, kình lực rung trời! Nếu không phải trong tay Hoắc Diễm cầm roi vừa khít, thì chỉ một chút nữa thôi, lưỡi trảm mã đao bén ngót đã có thể chém thẳng vào mặt hắn!
"Ta không phải muốn ngăn ngươi, ta là muốn ngươi bình tĩnh lại, nhìn cho rõ!" Mạnh Sách tức giận thật sự, ra tay không hề nương tình.
Hoắc Diễm mím chặt môi, cổ tay run lên, roi quất bật ra, lại mạnh mẽ vung tới: "Bổn vương đã nhìn rất rõ ràng rồi!"
Ngọn lửa lớn như vậy, chỉ cần có người ở trong, chắc chắn sẽ bị thiêu chết, chắc chắn sẽ chết... Hắn không cho phép chuyện đó xảy ra!
"Ngươi nhìn rõ cái gì? Ngươi làm vậy chính là ngu xuẩn!"
"Nếu còn dám cản, bổn vương sẽ không giữ lại chút nào! Mạnh Sách, ngươi muốn chết sao!"
Mạnh Sách tức đến nghiến răng, hai tay dồn lực, lại bổ thêm một đao, nhưng tất nhiên lại bị roi chắn ngang. Không khí giương cung bạt kiếm, hai bên kịch liệt giằng co, hắn ta tức đến mức rống to: "Hoắc! Diễm! Đầu óc ngươi đâu rồi! Cố Đình không ở trong đó! Nếu thật ở trong, vì sao không cầu viện? Dù cậu ấy ở trong, thì bây giờ ngươi có xông vào cũng đã muộn, vô ích thôi!"
Ánh mắt Hoắc Diễm vô cùng kiên định: "Vô ích thì cũng phải liều mạng!"
Mạnh Sách: ...
Ngươi bị bệnh gì vậy! Nghe câu đầu thì hiểu, câu sau lại bỏ ngoài tai sao!
"Chính vì còn có ích, ta mới luôn ngăn ngươi! Còn ngươi thì cứ liều mạng xông tới!"
Trong mắt Hoắc Diễm lóe lên hận ý: "Đình Đình còn đang đợi ta, em ấy đang đợi ta!"
Hai người đánh nhau vô cùng kịch liệt, đến mức như muốn mất kiểm soát. Cố Đình nhìn thấy trên cánh tay Mạnh Sách có vết máu, rõ ràng đã bị thương, kẻ gây ra còn cần hỏi sao? Còn Hoắc Diễm thì... lúc này cả người hắn đã đầy máu, không phân rõ là máu của hắn hay của kẻ khác.
"Hoắc Diễm —— Hoắc Diễm ——"
Cố Đình gọi lớn hai tiếng, không ai đáp lại. Không chỉ vì tiếng đao kiếm quá lớn át đi, mà Hoắc Diễm căn bản không quay đầu lại.
Cậu vừa định chạy đến túm lấy người hỏi cho rõ thì Mạnh Trinh chạy vội tới, còn sốt ruột hơn cậu: "Trấn Bắc Vương điên rồi, ngươi mau quản hắn đi!"
Cố Đình cũng rối loạn, không biết phải làm thế nào, kéo Mạnh Trinh chạy lên phía trước, đứng gần hơn, hét to: "Hoắc Diễm, dừng tay! Ta ở đây này!"
Hoắc Diễm quả thật dừng lại một chút, nhưng rồi lại lắc mạnh đầu, ngay cả hướng về phía Cố Đình cũng không nhìn, roi vung càng nhanh càng nặng, như thể cho rằng đó chỉ là ảo giác. Bao lần trước đều thế, hy vọng rồi thất vọng, hết lần này đến lần khác.
Cố Đình: ...
"Rốt cuộc là sao vậy!" Cậu sắp phát điên lên rồi.
Mạnh Trinh cắn môi, lắc đầu liên tục: "Ta với ca ca cũng không biết, đến nơi thì Trấn Bắc Vương đã phát điên rồi. Trên mặt đất mấy người này đều là hắn giết... Ngọn lửa lớn thế kia, rõ ràng có vấn đề, vậy mà hắn cứ nhất quyết xông vào, ca ta thấy không ổn thì cản lại, hắn không nghe rồi hai người đánh nhau thành ra thế này..."
Cố Đình nhìn thi thể bị ghim trên tường: "Còn Trương Đoạt kia ——"
"Chuyện này không thể trách Trấn Bắc Vương!" Mạnh Trinh lắc đầu, giọng đầy chắc chắn: "Là tên họ Trương quá đáng, luôn dùng ngươi để k*ch th*ch hắn, khiêu khích hắn, nói nhốt ngươi lại, giam ở trong lầu, không chịu nghe gã thì sẽ thiêu sống ngươi, còn mắng chửi ngươi rất khó nghe... Trấn Bắc Vương chịu không nổi thì cũng đúng."
Cố Đình nheo mắt: "Trương Đoạt tìm chết!"
Mạnh Trinh giận dữ: "Đúng thế! Gã không chỉ khiêu khích một mình, còn kéo cả đám hắc y nhân theo. Ta nhìn cũng thấy không ổn, bọn chúng căn bản không phải muốn bắt Trấn Bắc Vương để uy h**p, mà là muốn giết hắn! Tính tình Trấn Bắc Vương vốn nóng, dĩ nhiên không nhịn nổi. Nhưng giết người xong, hắn còn muốn lao vào biển lửa thì quả thật không ổn. Ca ca ta thấy không đúng nên ngăn lại, vậy là hai người mới đánh nhau."
Cố Đình liếc nhìn xung quanh, lập tức hiểu ra. Thực ra không chỉ có Mạnh Sách ngăn Hoắc Diễm, mà xung quanh còn có nhiều gương mặt quen thuộc — đa phần là binh sĩ quân Trấn Bắc đi theo Vương gia vào kinh, một số tâm phúc luôn ở cạnh Hoắc Diễm. Vậy mà giờ đây, bọn họ người nào người nấy đều nằm la liệt trên đất, không chết thì cũng bị thương nặng nhẹ, ngay cả Phàn Đại Xuyên cũng chảy máu, bị thương không nhẹ.
Rõ ràng Hoắc Diễm nổi điên đã không phân biệt bạn hay thù, điên lên thì đến người nhà cũng đánh!
Mọi người đều từng xông vào ngăn cản, nhưng thật sự không thể cản nổi. Cuối cùng chỉ còn Mạnh Sách gắng gượng chịu áp lực, giằng co với Hoắc Diễm, ngăn hắn không cho phát điên thêm nữa.
Cố Đình thông minh, liên kết tất cả lại, lập tức hiểu ra đây là một cái bẫy, cố ý sắp đặt!
Lấy cậu ra để k*ch th*ch Hoắc Diễm, việc Hoắc Diễm nôn nóng lo lắng thì Cố Đình hiểu rõ. Nhưng hắn lại điên đến mức này... rõ ràng không bình thường! Trước kia chưa từng phát bệnh, cũng chẳng hề có dấu hiệu nào!
"Còn nữa..." Mạnh Trinh nói thêm: "Lúc tới ta ngửi thấy một mùi hương, là từ lầu nhỏ cháy kia bốc ra. Khi đó mùi đã rất nhạt, chứng tỏ cháy gần hết, không còn ảnh hưởng nhiều. Mùi đó hơi quen, ta từng ngửi trong hoàng cung vài lần, nhưng mãi mới nhớ ra, tra sách mới biết là một loại mê hương đặc biệt. Ít nhất phải dùng liên tiếp ba lần mới hiệu quả, lại cần thêm yếu tố k*ch th*ch mới bùng phát. Khi bùng phát thì người trúng rất khó tỉnh táo. Có lẽ Trấn Bắc Vương... chính là trúng loại hương đó."
Hoàng cung! Đúng là đám người bụng dạ bẩn thỉu, thủ đoạn tanh hôi!
Cố Đình hận đến nghiến răng, nhưng giờ mắng chửi chẳng giải quyết được gì, quan trọng là xử lý chuyện trước mắt!
Cậu không tin, chạy thẳng lên, lớn tiếng hét: "Hoắc Diễm, em ở đây! Ngài dám không nhìn em sao!"
Hoắc Diễm vẫn không nhìn cậu, thậm chí vung roi về phía cậu. Nếu không phải cậu né nhanh, lại thêm Mạnh Trinh kéo một cái, roi ấy đã quất thẳng lên người cậu rồi!
Cố Đình tức muốn hộc máu. Tên khốn này dám quất cậu! Ngài có phải chán sống rồi không!
"Rốt cuộc cũng tới... May là còn kịp!"
Một bóng người từ xa chạy vội lại, y phục đỏ rực, mặt mày diễm lệ — chính là Diệp Bồng Trinh. Nàng vừa xoa eo th* d*c, vừa quay sang sau lưng quát: "Còn đứng đó làm gì? Mau dọn dẹp! Bao nhiêu thi thể, bao nhiêu máu, không thấy sao? Nhanh lên, trước khi trời sáng phải xử lý sạch sẽ hết cho ta!"
Nhìn thấy Hoắc Diễm phát điên, nàng cũng nổi giận: "Trấn Bắc Vương đang làm cái gì vậy!"
Nhưng nhìn kỹ thêm vài lần, nàng lại thở dài, như có thể hiểu, còn thấy hắn đáng thương.
"Đình Đình đừng giận, có vài nam nhân chính là như chó ấy, không dạy dỗ thì không được. Hắn bây giờ là bị người hãm hại, tâm trí loạn hết rồi, nhìn không thấy ngươi, cũng chẳng biết sẽ làm ngươi bị thương. Ngươi đừng đau lòng, chờ hắn tỉnh lại thì hung hăng quất hắn vài roi, xem lần sau hắn còn dám không nghe lời không! Ta đảm bảo, hắn nhất định không dám nữa, còn sẽ chủ động quỳ ván giặt đồ cho ngươi!"
Cố Đình: ...
Diệp Bồng Trinh nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Hắn bây giờ đang dằn vặt, ngươi cũng muốn tức đến mất lý trí sao? Nhưng tức giận thì có ích gì? Trước hết đừng nghĩ cái khác, lo vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã rồi tính."
Khóe mắt Cố Đình hơi đỏ: "Ừ."
Cậu nào phải không hiểu đạo lý này? Chỉ là con người không phải thánh hiền, càng căng thẳng khổ sở thì có những thứ càng không khống chế nổi.
Cố Đình cắn môi: "Ta thử rồi, Hoắc Diễm không để ý đến ta, phải làm sao bây giờ? Làm thế nào để hắn chịu nhìn ta một cái?"
Cậu luôn cảm thấy, dù Hoắc Diễm có điên, cũng sẽ không nhận nhầm cậu. Chỉ cần chịu nhìn cậu một lần, chỉ một lần thôi, chắc chắn sẽ khác!
Nếu một lần nhìn không được... thì hai lần! Cậu không tin gọi mãi mà không quay về!
"Chuyện này..." Diệp Bồng Trinh chợt chớp mắt, đưa cho Cố Đình một thứ: "Ngươi lấy cái này thử xem? Ném mạnh vào, mắng thật to, coi thử hắn có quay đầu lại không!"
Cố Đình cúi đầu nhìn, đó là một túi ngọc trai, hạt to cỡ đầu ngón tay, thậm chí lớn hơn cả trứng chim bồ câu, viên nào viên nấy bóng loáng, sáng rực rỡ.
Sao lại... mang cả thứ này theo bên người?
Thấy nghi hoặc trong mắt Cố Đình, Diệp Bồng Trinh – vốn dĩ luôn thẳng thắn, chưa từng biết ngượng – lúc này mặt lại hơi đỏ: "Cho ngươi thì cứ dùng đi! Vốn dĩ hôm nay ta chẳng có việc gì, đi kiểm kê kho hàng, thấy một túi ngọc trai còn tốt, định lấy cho ngươi. Thuận tay nhét theo người, ai ngờ lại gặp tình huống thế này... Cũng coi như có duyên, mau, dùng đi!"
Thực ra là vì hôm nay nàng vừa bắt gặp tên phu quân bạc tình, tâm trạng lại đặc biệt tốt, tối cũng chẳng ngủ nổi, bèn mò ra kho tìm xem có báu vật nào. Vừa hay thấy túi ngọc trai này, thật sự muốn đưa cho Cố Đình, chứ chẳng định giữ bên mình. Nhưng rồi lại nghe tin báo dưới kia rằng Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm gặp chuyện... nàng sốt ruột quá, trong lúc vội vàng mới tiện tay bỏ ngọc trai theo.
Nàng còn nghĩ, chuyến đi kinh thành này thật may mắn. Cả người nàng vốn tham tài, mà tất cả đều nhờ phúc của Cố Đình. Cố Đình chính là phúc tinh của nàng, mà Hoắc Diễm lại là người Cố Đình thích, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện. Vì Cố Đình, nàng cũng phải giúp một tay. Nghe tin chắc chắn, biết nơi này đang có biến, nàng vội vàng chạy tới.
Giết chóc này nọ, nàng chẳng giỏi, cũng không xen vào. Nhưng dọn dẹp hậu quả, xử lý hiện trường thì nàng dư sức – có tiền thì sai quỷ khiến ma cũng được.
Ngọc trai tốt thế này, nói cho thì cho, người khác có tiền cũng chưa chắc mua được.
Diệp Bồng Trinh thật lòng, Cố Đình hiểu. Nhưng dù người ta có lòng, cậu cũng không thể thản nhiên nhận: "Cảm ơn... Về sau ta nhất định báo đáp!"
"Nói linh tinh gì thế, mau lo chính sự đi!" Diệp Bồng Trinh mất kiên nhẫn vỗ vai cậu.
Cố Đình hít một hơi, lấy trong túi ra một viên ngọc trai, dùng hết sức ném về phía Hoắc Diễm ——
Ném cực chuẩn, cực mạnh!
Nhưng khoảng cách vẫn quá xa, cuối cùng không trúng, chính cậu và cả Mạnh Trinh cùng Diệp Bồng Trinh bên cạnh, ánh mắt từ mong chờ dần biến thành lặng im.
Viên ngọc trai lấp lánh ánh sáng, vẽ một đường cong đẹp mắt trong không trung, lao thẳng về phía Hoắc Diễm... nhưng vượt quá bả vai, rồi rơi xuống đất.
Cố Đình: ......
Diệp Bồng Trinh vỗ vai cậu an ủi: "Không sao, chúng ta còn cả một túi, cứ từ từ ném! Đình Đình yên tâm, cho dù có ném ngọc trai đến mức Hoắc Diễm chết thì kho dự trữ của Diệp tỷ tỷ đây cũng không thiếu nửa cái đâu!"
Cố Đình: ......
Cậu đâu có muốn ném chết Hoắc Diễm chứ.
Nhưng Diệp Bồng Trinh nói đúng, ném trượt thì ném tiếp, ném nhiều rồi cũng có viên trúng.
Cố Đình bước lên phía trước, lại ném thêm, quả nhiên lần này trúng rồi.
Hoắc Diễm da dày thịt béo, mà Cố Đình lại không có bao nhiêu sức, hắn chẳng thèm để vào mắt.
Khóe môi Cố Đình cong lên, tiếp tục ném. Một viên không để tâm, liên tiếp mấy viên trúng, Hoắc Diễm rốt cuộc nổi giận, quay đầu lại nhìn, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Ai! Ai dám vô lễ với bổn vương!"
Có lẽ vì khoảng cách gần hơn, có lẽ góc độ vừa vặn, Cố Đình cuối cùng cũng thấy rõ mắt Hoắc Diễm. Đôi mắt ấy hoàn toàn vô hồn, không còn ánh sáng, chẳng còn sự dịu dàng hay nhiệt tình thường dành cho cậu, chỉ có phẫn nộ và sát khí, thoáng mang vẻ điên cuồng.
Cố Đình hoảng sợ, nhưng vẫn gắng bình tĩnh, tiếp tục dùng ngọc trai ném vào Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm khó chịu, vung roi hất bay Mạnh Sách rồi nhanh chóng bước về phía Cố Đình.
Chưa đợi hắn tới gần, Cố Đình đã tiến lên đón, ưỡn ngực ngẩng đầu: "Họ Hoắc, ngài nhìn cho rõ, em là ai đây!"
Hoắc Diễm khựng lại, ánh mắt hồi phục được chốc lát rồi lại trở nên vô hồn.
Cố Đình tức không chịu nổi, lại lấy ngọc trai ném hắn: "Ngài cái đồ ngốc này, quỷ tâm cơ, đồ lưu manh to xác! Đến em mà còn không nhận ra, ngài còn định phát điên gì nữa hả!"
Diệp Bồng Trinh thấy kịch tính, lập tức bày mưu: "Đình Đình, ngươi ôm lấy hắn đi! Ôm một cái!"
Cố Đình nghe vậy, bản thân cũng không chịu nổi nữa, lập tức lao vào ngực Hoắc Diễm, ôm chặt hắn, trong giọng còn mang tiếng nức nở: "Em chỉ đến muộn một chút, rốt cuộc ngài làm sao vậy..."
Cả người Hoắc Diễm run lên, mí mắt giật mạnh, cố gắng nhìn chằm chằm đỉnh đầu Cố Đình. Không giống như thường ngày mà ôm lại, nhưng cũng không đẩy cậu ra.
Cố Đình kiễng mũi chân, khẽ hôn lên cằm Hoắc Diễm: "Trở lại được không? Đừng để ý cái ngọn lửa vớ vẩn ấy nữa, cũng đừng đánh người khác, đừng đánh nhau nữa được không?"
Có lẽ cái ôm này quá quen thuộc, có lẽ nụ hôn này quá ấm áp, mắt Hoắc Diễm cuối cùng cũng có tiêu điểm: "Cố... Đình?"
Giọng hắn run rẩy, đầu ngón tay cũng đang rung lên, cả người như cứng đờ, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, tất cả chỉ là ảo giác.
Cố Đình kéo tay hắn, đặt lên mặt mình: "Là em."
Ngón tay Hoắc Diễm khẽ vuốt qua thái dương, gương mặt rồi môi cậu: "Bảo bối...của ta?"
Lúc này Cố Đình cũng chẳng còn tâm trí mà xấu hổ, vội gật đầu mạnh: "Ừ, em là bảo bối của ngài, em ở đây, thật sự, ngài xem, không hề bị thương, em không sao cả."
Hoắc Diễm ôm chặt lấy mặt Cố Đình, cúi đầu hôn xuống.
Chỉ có làm vậy, hắn mới cảm nhận được đây là thật, bên cạnh hắn đúng là Cố Đình thật sự.
Cố Đình cũng không tránh né. Tuy nhiều người nhìn vào, quả thật có phần không tiện, nhưng cậu sợ Hoắc Diễm lại phát điên nên chỉ có thể ngẩng đầu đón nhận tất cả — sự thô ráp và cháy bỏng, cuồng dã và cố chấp.
Cậu dùng cách của mình để an ủi Hoắc Diễm: Em đang ở đây, đừng sợ. Em muốn về nhà, cùng em về nhà được không?
"Ai da... Cái này thì quá mạnh rồi... còn đang giữa đường nữa chứ!"
Diệp Bồng Trinh vội che mắt, nhưng vẫn không kìm được lén nhìn qua kẽ ngón tay, nhìn một hồi lại thấy yên tâm: "Không tệ, không tệ, nam nhân phải nhiệt tình như vậy mới đúng là nam nhân, đúng rồi, sớm nên như vậy!"
Xem xong, nàng còn rảnh chỉ huy người khác: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đôi phu phu thân mật bao giờ à, không có việc gì làm sao? Mau mau làm cho nhanh lên!"
Mọi người bất lực, chỉ có thể vừa len lén nhìn, vừa tiếp tục dọn dẹp.
Khi tình hình dần yên lại, Mạnh Sách mới có thể quay về bên đệ đệ. Thấy cậu ta không hề bị thương, chỉ chăm chú nhìn đôi phu phu kia quấn quýt khó tách, mắt không chớp lấy một cái, hắn ta bỗng cảm thấy chua xót: "Đẹp lắm sao?"
Mạnh Trinh: "Hả?"
Mạnh Sách nheo mắt: "Nhìn chăm chú như thế, có phải cũng muốn giống vậy không?"
Mạnh Trinh phì cười: "Người ta là tình cảm đôi bên, em muốn cái gì chứ? Ca ca bị thương sao? Có đau không?"
Cuối cùng đệ đệ cũng nhìn mình, Mạnh Sách cảm thấy được an ủi, vừa mỉm cười nói không đau, vừa quan sát khuôn mặt đệ đệ. Môi cậu ta dường như khác với trước kia, tươi tắn mềm mại, gương mặt nhợt nhạt nhưng lại như nh** h** trong mùa xuân, vô tình mà khiến người mê mẩn.
Hắn ta nhìn chằm chằm hơi lâu, cho đến khi Mạnh Trinh quơ tay trước mặt: "Ca ca sao vậy?"
"Không có gì." Mạnh Sách quay mặt đi.
Trong đêm tối, lửa cháy bập bùng, gió dữ cuồn cuộn, trong lòng lửa rừng cũng bùng lên, dường như chẳng có hồi kết.
"Đình Đình... bảo bối của ta."
Hoắc Diễm ôm chặt lấy Cố Đình, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng cũng kiệt sức, thân thể chao đảo, ngã xuống đè Cố Đình dưới đất: "Em đã trở về, thật tốt."
Rồi hắn ngất đi.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Ánh lửa kia ở rất xa, mờ mờ, ngay cả tiếng người cũng không nghe thấy. Theo lý thì Cố Đình không nên hoảng loạn như vậy, nhưng rất kỳ lạ, không biết có phải vì vừa mơ thấy giấc mơ kia hay không, mà cậu dường như có thể cảm nhận được loại nóng rát lột da, nghe thấy tiếng gỗ bị sập xuống, còn tiếng mèo nhỏ và giọng Hoắc Diễm thì dường như ngay bên tai.
Tiếng mèo nhỏ bên tai thì bình thường, vì lúc này nó ở ngay phủ bên cạnh, chỉ cách một bức tường, linh miêu nhớ cậu nên nghe thấy động tĩnh thì tìm sang. Nhưng Hoắc Diễm thì không nên có ở đó. Vì sao lại nghe được giọng hắn?
Ý thức được bầu trời cực tối, đêm đã rất khuya. Lúc này Hoắc Diễm hẳn phải về phủ nghỉ ngơi rồi, sao giọng lại gần như thế?
Cố Đình lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
"Đại ca ca định đi sao?" Một tiểu cô nương từ trong phòng đi ra, ôm con hổ bông, đôi mắt to đỏ hoe, rõ ràng khóc đã lâu, đến giờ vẫn còn sợ, không ngủ nổi.
Cố Đình xoa đầu: "Ngoan, đừng sợ. Ta đã cho người đi báo tin rồi, chắc ca ca ngươi sắp về thôi. Ta cũng sẽ để người ở đây bảo vệ ngươi, đảm bảo sẽ không ai đến làm hại, được chứ?"
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn cậu: "Đại ca ca có phải có việc gấp không?"
Cố Đình ngập ngừng một chút rồi nghiêm túc nói: "Ừ, có việc rất gấp cần phải lập tức xác nhận. Nhưng ta sẽ bảo vệ ngươi. Phủ Trấn Bắc Vương cũng ngay bên cạnh, có chuyện gì ngươi đều có thể sang đó cầu cứu, biết chưa?"
Tiểu cô nương vẫn rất sợ nhưng cũng hiểu chuyện, buông tay cậu ra: "Vâng, đại ca ca cứ đi nhanh đi, ta sẽ không sợ nữa!"
Cố Đình vỗ đầu cô bé, xoay người rời đi.
Hôm nay chiến sự đã ổn định, cậu chính mắt thấy Hoắc Diễm trở về nên mới yên tâm, vốn định về phủ ngay. Nhưng nghĩ đến Hoắc Diễm ra trận vất vả, muốn tự tay chuẩn bị chút gì đó cho hắn nên ghé tiệm dược thiện nấu một nồi canh. Trời còn chưa tối hẳn thì cậu đã mang về. Trên đường lại gặp tiểu cô nương này vừa chạy ra từ nhà, mặt đầy nước mắt, hoảng sợ vô cùng.
Hai nhà vốn ở sát nhau, ở mấy ngày cũng quen thuộc. Cố Đình biết đây là nhà võ tướng, phu quân là binh tướng thủ thành, gia đình đơn giản. Hôm nay chiến sự nổ ra, gia chủ dẫn con trai cả ra trận, trong nhà chỉ còn phu nhân và con gái. Lúc loạn lạc, không biết vì sao có kẻ xông vào nhà họ, mẹ con bị khống chế. Không lâu sau, phu nhân bị giết, gia chủ nghe tin chạy về, tiếc là một mình không địch nổi nhiều người, bị đâm sau lưng mà ngã xuống. Tiểu cô nương sợ quá hét lên, chạy ra khỏi nhà, vừa lúc gặp Cố Đình.
Đã gặp rồi thì sao cậu có thể mặc kệ? Lập tức sai hộ vệ bảo vệ cô bé, bắt giữ kẻ xấu, dọn dẹp hiện trường, phát hiện gia chủ vẫn còn thoi thóp thì nhanh chóng mời đại phu. Bận rộn một lúc lâu.
Thấy tiểu cô nương vẫn còn hoảng sợ, bên ngoài cũng yên ổn, cậu ở lại trấn an, dỗ cô bé ăn cơm rồi dỗ ngủ. Nghĩ bụng lát nữa sẽ về phủ, dù sao khoảng cách không xa. Nhưng rồi cậu lại ngủ gục trên bàn, có lẽ ban ngày quá mệt, tư thế ngủ không thoải mái nhưng vẫn ngủ say một giấc lâu, lại còn mơ thấy giấc mơ xui xẻo kia.
Cậu vội vàng chỉnh lại áo, nhanh chóng chạy ra cửa, tim đập thình thịch, cứ thấy có gì đó không ổn. Vừa đến cửa đã thấy hắc y nhân chặn lại, mắt cậu lập tức nheo lại.
Quả nhiên là không ổn rồi!
Đột nhiên cậu nghĩ ra, bên cạnh cậu có Ngô Phong, lại có cả thân vệ Hoắc Diễm phái đến, an toàn đáng ra không phải lo. Cậu vốn không sợ chuyện, hàng xóm xảy ra chuyện cũng ra tay giúp, vì ở gần nên cậu mới dám đi. Cho nên từ lúc đi ra đến giờ cậu chưa hề liên lạc với Vương phủ.
Nhưng chuyện trùng hợp thế này — nhà tiểu cô nương gặp nạn — có khi nào vốn là có người cố ý sắp đặt?
Hắc y nhân quá nhiều, hộ vệ bên cậu có thể ứng phó nhưng cũng sẽ bị cầm chân một lúc. Cố Đình không chờ nổi, lập tức lấy trong túi ra cây sáo ngọc thổi thật mạnh ——
Phủ Trấn Bắc Vương rộng lớn, cậu có hét cũng chưa chắc ai nghe được, nhưng tiếng sáo này thì vang xa, là do Hoắc Diễm tặng. Binh lính quân Trấn Bắc đều biết đây là hiệu lệnh gì!
Linh miêu cũng rất dữ, hai tháng nay lớn rất nhanh, bỏ đi dáng vẻ mèo con non nớt, nó ngày càng hiện ra khí thế linh miêu, người lạ không dám chọc, chọc thì nó thật sự cắn, nhất là ai dám động vào chủ nhân.
Nó dám nhảy thẳng vào cổ người ta cắn!
"Meo—"
Đôi mắt linh miêu hung dữ, nó nhảy qua vai Cố Đình, lao về phía kẻ giơ kiếm định chém cậu. Không biết nó động thế nào, chỉ thấy loáng một cái đã tránh được lưỡi kiếm, lao thẳng tới c*n v** c* người kia!
"A—"
Tên đó hét thảm, ngã xuống, vết thương rất nặng, nhưng chưa chết, cố bò dậy, mặt đầy sợ hãi.
Cố Đình không kịp để ý, ôm linh miêu lao thẳng về phía cổng phủ Trấn Bắc Vương. Chưa kịp tới cửa thì lính gác phủ đã xông ra, ngăn đám hắc y nhân lại.
Thấy lính gác, Cố Đình mừng rỡ, chưa kịp hỏi gì thì đối phương đã ngạc nhiên mở miệng: "Công tử... đã trở về?"
"Vì sao ta lại không thể về?"
Cố Đình không thấy lời này vô lễ, nhưng nhìn nét mặt kinh ngạc của người gác, cậu lập tức nghĩ đến điều khác: "Ta lẽ ra đang ở đâu?"
Người gác chỉ về phía xa, nơi ánh lửa rực trời: "Vương gia đi cứu ngài ——"
Cố Đình lập tức rùng mình, nghĩ thầm không xong rồi, Hoắc Diễm chắc chắn trúng kế!
Cậu lập tức đưa sáo lên miệng thổi một tiếng dài, một con ngựa cao lớn từ trong phủ phi ra, cậu nhảy lên: "Ta đi trước, các ngươi nếu rảnh thì nhanh chóng đuổi theo!"
Cậu thúc ngựa lao đi, tim thắt lại, một khắc cũng không buông lỏng. Ngàn vạn lần đừng đúng như cậu nghĩ, nhất định đừng như vậy!
Đến hiện trường, vừa xuống ngựa, cậu lập tức hoảng hốt —— bởi vì Hoắc Diễm... trông như đã phát điên rồi.
Trên mặt đất la liệt thi thể hắc y nhân, khắp nơi đều có, đường phố bị nhuộm thành màu đỏ, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn muốn ói. Nhìn vết thương trên người bọn chúng, rồi nghĩ đến việc Hoắc Diễm thường dùng đao, việc này là ai làm ra thì chẳng cần nói cũng biết.
Còn có cả Trương Đoạt...
Ánh mắt Cố Đình ngay lập tức đã nhìn thấy gã. Người này bị một thanh trường đao xuyên thẳng qua ngực trái, hung hăng đóng chặt lên tường. Chân gã không chạm đất, đầu rũ xuống ở một góc độ quái dị, đôi mắt dù đã mất đi ánh sáng nhưng vẫn trợn trừng to, chết không nhắm mắt. Máu tươi từ ngực chảy ra, thấm ướt vạt áo, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Mà gây nên chuyện này chính là Hoắc Diễm. Lúc này hắn vẫn không hề rảnh tay, đang đánh nhau kịch liệt với Mạnh Sách.
"Ngay cả ngươi cũng phải ngăn ta sao!"
Thanh đao thường dùng đã xuyên thủng ngực Trương Đoạt vẫn còn cắm y nguyên, chưa rút ra. Lúc này hắn dùng roi, hai mắt đỏ rực, khí thế cả người đều bất thường.
Mạnh Sách vẫn cầm cây trảm mã đao to lớn. Hai loại vũ khí khác hẳn nhau, va vào nhau tóe lửa, kình lực rung trời! Nếu không phải trong tay Hoắc Diễm cầm roi vừa khít, thì chỉ một chút nữa thôi, lưỡi trảm mã đao bén ngót đã có thể chém thẳng vào mặt hắn!
"Ta không phải muốn ngăn ngươi, ta là muốn ngươi bình tĩnh lại, nhìn cho rõ!" Mạnh Sách tức giận thật sự, ra tay không hề nương tình.
Hoắc Diễm mím chặt môi, cổ tay run lên, roi quất bật ra, lại mạnh mẽ vung tới: "Bổn vương đã nhìn rất rõ ràng rồi!"
Ngọn lửa lớn như vậy, chỉ cần có người ở trong, chắc chắn sẽ bị thiêu chết, chắc chắn sẽ chết... Hắn không cho phép chuyện đó xảy ra!
"Ngươi nhìn rõ cái gì? Ngươi làm vậy chính là ngu xuẩn!"
"Nếu còn dám cản, bổn vương sẽ không giữ lại chút nào! Mạnh Sách, ngươi muốn chết sao!"
Mạnh Sách tức đến nghiến răng, hai tay dồn lực, lại bổ thêm một đao, nhưng tất nhiên lại bị roi chắn ngang. Không khí giương cung bạt kiếm, hai bên kịch liệt giằng co, hắn ta tức đến mức rống to: "Hoắc! Diễm! Đầu óc ngươi đâu rồi! Cố Đình không ở trong đó! Nếu thật ở trong, vì sao không cầu viện? Dù cậu ấy ở trong, thì bây giờ ngươi có xông vào cũng đã muộn, vô ích thôi!"
Ánh mắt Hoắc Diễm vô cùng kiên định: "Vô ích thì cũng phải liều mạng!"
Mạnh Sách: ...
Ngươi bị bệnh gì vậy! Nghe câu đầu thì hiểu, câu sau lại bỏ ngoài tai sao!
"Chính vì còn có ích, ta mới luôn ngăn ngươi! Còn ngươi thì cứ liều mạng xông tới!"
Trong mắt Hoắc Diễm lóe lên hận ý: "Đình Đình còn đang đợi ta, em ấy đang đợi ta!"
Hai người đánh nhau vô cùng kịch liệt, đến mức như muốn mất kiểm soát. Cố Đình nhìn thấy trên cánh tay Mạnh Sách có vết máu, rõ ràng đã bị thương, kẻ gây ra còn cần hỏi sao? Còn Hoắc Diễm thì... lúc này cả người hắn đã đầy máu, không phân rõ là máu của hắn hay của kẻ khác.
"Hoắc Diễm —— Hoắc Diễm ——"
Cố Đình gọi lớn hai tiếng, không ai đáp lại. Không chỉ vì tiếng đao kiếm quá lớn át đi, mà Hoắc Diễm căn bản không quay đầu lại.
Cậu vừa định chạy đến túm lấy người hỏi cho rõ thì Mạnh Trinh chạy vội tới, còn sốt ruột hơn cậu: "Trấn Bắc Vương điên rồi, ngươi mau quản hắn đi!"
Cố Đình cũng rối loạn, không biết phải làm thế nào, kéo Mạnh Trinh chạy lên phía trước, đứng gần hơn, hét to: "Hoắc Diễm, dừng tay! Ta ở đây này!"
Hoắc Diễm quả thật dừng lại một chút, nhưng rồi lại lắc mạnh đầu, ngay cả hướng về phía Cố Đình cũng không nhìn, roi vung càng nhanh càng nặng, như thể cho rằng đó chỉ là ảo giác. Bao lần trước đều thế, hy vọng rồi thất vọng, hết lần này đến lần khác.
Cố Đình: ...
"Rốt cuộc là sao vậy!" Cậu sắp phát điên lên rồi.
Mạnh Trinh cắn môi, lắc đầu liên tục: "Ta với ca ca cũng không biết, đến nơi thì Trấn Bắc Vương đã phát điên rồi. Trên mặt đất mấy người này đều là hắn giết... Ngọn lửa lớn thế kia, rõ ràng có vấn đề, vậy mà hắn cứ nhất quyết xông vào, ca ta thấy không ổn thì cản lại, hắn không nghe rồi hai người đánh nhau thành ra thế này..."
Cố Đình nhìn thi thể bị ghim trên tường: "Còn Trương Đoạt kia ——"
"Chuyện này không thể trách Trấn Bắc Vương!" Mạnh Trinh lắc đầu, giọng đầy chắc chắn: "Là tên họ Trương quá đáng, luôn dùng ngươi để k*ch th*ch hắn, khiêu khích hắn, nói nhốt ngươi lại, giam ở trong lầu, không chịu nghe gã thì sẽ thiêu sống ngươi, còn mắng chửi ngươi rất khó nghe... Trấn Bắc Vương chịu không nổi thì cũng đúng."
Cố Đình nheo mắt: "Trương Đoạt tìm chết!"
Mạnh Trinh giận dữ: "Đúng thế! Gã không chỉ khiêu khích một mình, còn kéo cả đám hắc y nhân theo. Ta nhìn cũng thấy không ổn, bọn chúng căn bản không phải muốn bắt Trấn Bắc Vương để uy h**p, mà là muốn giết hắn! Tính tình Trấn Bắc Vương vốn nóng, dĩ nhiên không nhịn nổi. Nhưng giết người xong, hắn còn muốn lao vào biển lửa thì quả thật không ổn. Ca ca ta thấy không đúng nên ngăn lại, vậy là hai người mới đánh nhau."
Cố Đình liếc nhìn xung quanh, lập tức hiểu ra. Thực ra không chỉ có Mạnh Sách ngăn Hoắc Diễm, mà xung quanh còn có nhiều gương mặt quen thuộc — đa phần là binh sĩ quân Trấn Bắc đi theo Vương gia vào kinh, một số tâm phúc luôn ở cạnh Hoắc Diễm. Vậy mà giờ đây, bọn họ người nào người nấy đều nằm la liệt trên đất, không chết thì cũng bị thương nặng nhẹ, ngay cả Phàn Đại Xuyên cũng chảy máu, bị thương không nhẹ.
Rõ ràng Hoắc Diễm nổi điên đã không phân biệt bạn hay thù, điên lên thì đến người nhà cũng đánh!
Mọi người đều từng xông vào ngăn cản, nhưng thật sự không thể cản nổi. Cuối cùng chỉ còn Mạnh Sách gắng gượng chịu áp lực, giằng co với Hoắc Diễm, ngăn hắn không cho phát điên thêm nữa.
Cố Đình thông minh, liên kết tất cả lại, lập tức hiểu ra đây là một cái bẫy, cố ý sắp đặt!
Lấy cậu ra để k*ch th*ch Hoắc Diễm, việc Hoắc Diễm nôn nóng lo lắng thì Cố Đình hiểu rõ. Nhưng hắn lại điên đến mức này... rõ ràng không bình thường! Trước kia chưa từng phát bệnh, cũng chẳng hề có dấu hiệu nào!
"Còn nữa..." Mạnh Trinh nói thêm: "Lúc tới ta ngửi thấy một mùi hương, là từ lầu nhỏ cháy kia bốc ra. Khi đó mùi đã rất nhạt, chứng tỏ cháy gần hết, không còn ảnh hưởng nhiều. Mùi đó hơi quen, ta từng ngửi trong hoàng cung vài lần, nhưng mãi mới nhớ ra, tra sách mới biết là một loại mê hương đặc biệt. Ít nhất phải dùng liên tiếp ba lần mới hiệu quả, lại cần thêm yếu tố k*ch th*ch mới bùng phát. Khi bùng phát thì người trúng rất khó tỉnh táo. Có lẽ Trấn Bắc Vương... chính là trúng loại hương đó."
Hoàng cung! Đúng là đám người bụng dạ bẩn thỉu, thủ đoạn tanh hôi!
Cố Đình hận đến nghiến răng, nhưng giờ mắng chửi chẳng giải quyết được gì, quan trọng là xử lý chuyện trước mắt!
Cậu không tin, chạy thẳng lên, lớn tiếng hét: "Hoắc Diễm, em ở đây! Ngài dám không nhìn em sao!"
Hoắc Diễm vẫn không nhìn cậu, thậm chí vung roi về phía cậu. Nếu không phải cậu né nhanh, lại thêm Mạnh Trinh kéo một cái, roi ấy đã quất thẳng lên người cậu rồi!
Cố Đình tức muốn hộc máu. Tên khốn này dám quất cậu! Ngài có phải chán sống rồi không!
"Rốt cuộc cũng tới... May là còn kịp!"
Một bóng người từ xa chạy vội lại, y phục đỏ rực, mặt mày diễm lệ — chính là Diệp Bồng Trinh. Nàng vừa xoa eo th* d*c, vừa quay sang sau lưng quát: "Còn đứng đó làm gì? Mau dọn dẹp! Bao nhiêu thi thể, bao nhiêu máu, không thấy sao? Nhanh lên, trước khi trời sáng phải xử lý sạch sẽ hết cho ta!"
Nhìn thấy Hoắc Diễm phát điên, nàng cũng nổi giận: "Trấn Bắc Vương đang làm cái gì vậy!"
Nhưng nhìn kỹ thêm vài lần, nàng lại thở dài, như có thể hiểu, còn thấy hắn đáng thương.
"Đình Đình đừng giận, có vài nam nhân chính là như chó ấy, không dạy dỗ thì không được. Hắn bây giờ là bị người hãm hại, tâm trí loạn hết rồi, nhìn không thấy ngươi, cũng chẳng biết sẽ làm ngươi bị thương. Ngươi đừng đau lòng, chờ hắn tỉnh lại thì hung hăng quất hắn vài roi, xem lần sau hắn còn dám không nghe lời không! Ta đảm bảo, hắn nhất định không dám nữa, còn sẽ chủ động quỳ ván giặt đồ cho ngươi!"
Cố Đình: ...
Diệp Bồng Trinh nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Hắn bây giờ đang dằn vặt, ngươi cũng muốn tức đến mất lý trí sao? Nhưng tức giận thì có ích gì? Trước hết đừng nghĩ cái khác, lo vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã rồi tính."
Khóe mắt Cố Đình hơi đỏ: "Ừ."
Cậu nào phải không hiểu đạo lý này? Chỉ là con người không phải thánh hiền, càng căng thẳng khổ sở thì có những thứ càng không khống chế nổi.
Cố Đình cắn môi: "Ta thử rồi, Hoắc Diễm không để ý đến ta, phải làm sao bây giờ? Làm thế nào để hắn chịu nhìn ta một cái?"
Cậu luôn cảm thấy, dù Hoắc Diễm có điên, cũng sẽ không nhận nhầm cậu. Chỉ cần chịu nhìn cậu một lần, chỉ một lần thôi, chắc chắn sẽ khác!
Nếu một lần nhìn không được... thì hai lần! Cậu không tin gọi mãi mà không quay về!
"Chuyện này..." Diệp Bồng Trinh chợt chớp mắt, đưa cho Cố Đình một thứ: "Ngươi lấy cái này thử xem? Ném mạnh vào, mắng thật to, coi thử hắn có quay đầu lại không!"
Cố Đình cúi đầu nhìn, đó là một túi ngọc trai, hạt to cỡ đầu ngón tay, thậm chí lớn hơn cả trứng chim bồ câu, viên nào viên nấy bóng loáng, sáng rực rỡ.
Sao lại... mang cả thứ này theo bên người?
Thấy nghi hoặc trong mắt Cố Đình, Diệp Bồng Trinh – vốn dĩ luôn thẳng thắn, chưa từng biết ngượng – lúc này mặt lại hơi đỏ: "Cho ngươi thì cứ dùng đi! Vốn dĩ hôm nay ta chẳng có việc gì, đi kiểm kê kho hàng, thấy một túi ngọc trai còn tốt, định lấy cho ngươi. Thuận tay nhét theo người, ai ngờ lại gặp tình huống thế này... Cũng coi như có duyên, mau, dùng đi!"
Thực ra là vì hôm nay nàng vừa bắt gặp tên phu quân bạc tình, tâm trạng lại đặc biệt tốt, tối cũng chẳng ngủ nổi, bèn mò ra kho tìm xem có báu vật nào. Vừa hay thấy túi ngọc trai này, thật sự muốn đưa cho Cố Đình, chứ chẳng định giữ bên mình. Nhưng rồi lại nghe tin báo dưới kia rằng Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm gặp chuyện... nàng sốt ruột quá, trong lúc vội vàng mới tiện tay bỏ ngọc trai theo.
Nàng còn nghĩ, chuyến đi kinh thành này thật may mắn. Cả người nàng vốn tham tài, mà tất cả đều nhờ phúc của Cố Đình. Cố Đình chính là phúc tinh của nàng, mà Hoắc Diễm lại là người Cố Đình thích, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện. Vì Cố Đình, nàng cũng phải giúp một tay. Nghe tin chắc chắn, biết nơi này đang có biến, nàng vội vàng chạy tới.
Giết chóc này nọ, nàng chẳng giỏi, cũng không xen vào. Nhưng dọn dẹp hậu quả, xử lý hiện trường thì nàng dư sức – có tiền thì sai quỷ khiến ma cũng được.
Ngọc trai tốt thế này, nói cho thì cho, người khác có tiền cũng chưa chắc mua được.
Diệp Bồng Trinh thật lòng, Cố Đình hiểu. Nhưng dù người ta có lòng, cậu cũng không thể thản nhiên nhận: "Cảm ơn... Về sau ta nhất định báo đáp!"
"Nói linh tinh gì thế, mau lo chính sự đi!" Diệp Bồng Trinh mất kiên nhẫn vỗ vai cậu.
Cố Đình hít một hơi, lấy trong túi ra một viên ngọc trai, dùng hết sức ném về phía Hoắc Diễm ——
Ném cực chuẩn, cực mạnh!
Nhưng khoảng cách vẫn quá xa, cuối cùng không trúng, chính cậu và cả Mạnh Trinh cùng Diệp Bồng Trinh bên cạnh, ánh mắt từ mong chờ dần biến thành lặng im.
Viên ngọc trai lấp lánh ánh sáng, vẽ một đường cong đẹp mắt trong không trung, lao thẳng về phía Hoắc Diễm... nhưng vượt quá bả vai, rồi rơi xuống đất.
Cố Đình: ......
Diệp Bồng Trinh vỗ vai cậu an ủi: "Không sao, chúng ta còn cả một túi, cứ từ từ ném! Đình Đình yên tâm, cho dù có ném ngọc trai đến mức Hoắc Diễm chết thì kho dự trữ của Diệp tỷ tỷ đây cũng không thiếu nửa cái đâu!"
Cố Đình: ......
Cậu đâu có muốn ném chết Hoắc Diễm chứ.
Nhưng Diệp Bồng Trinh nói đúng, ném trượt thì ném tiếp, ném nhiều rồi cũng có viên trúng.
Cố Đình bước lên phía trước, lại ném thêm, quả nhiên lần này trúng rồi.
Hoắc Diễm da dày thịt béo, mà Cố Đình lại không có bao nhiêu sức, hắn chẳng thèm để vào mắt.
Khóe môi Cố Đình cong lên, tiếp tục ném. Một viên không để tâm, liên tiếp mấy viên trúng, Hoắc Diễm rốt cuộc nổi giận, quay đầu lại nhìn, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Ai! Ai dám vô lễ với bổn vương!"
Có lẽ vì khoảng cách gần hơn, có lẽ góc độ vừa vặn, Cố Đình cuối cùng cũng thấy rõ mắt Hoắc Diễm. Đôi mắt ấy hoàn toàn vô hồn, không còn ánh sáng, chẳng còn sự dịu dàng hay nhiệt tình thường dành cho cậu, chỉ có phẫn nộ và sát khí, thoáng mang vẻ điên cuồng.
Cố Đình hoảng sợ, nhưng vẫn gắng bình tĩnh, tiếp tục dùng ngọc trai ném vào Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm khó chịu, vung roi hất bay Mạnh Sách rồi nhanh chóng bước về phía Cố Đình.
Chưa đợi hắn tới gần, Cố Đình đã tiến lên đón, ưỡn ngực ngẩng đầu: "Họ Hoắc, ngài nhìn cho rõ, em là ai đây!"
Hoắc Diễm khựng lại, ánh mắt hồi phục được chốc lát rồi lại trở nên vô hồn.
Cố Đình tức không chịu nổi, lại lấy ngọc trai ném hắn: "Ngài cái đồ ngốc này, quỷ tâm cơ, đồ lưu manh to xác! Đến em mà còn không nhận ra, ngài còn định phát điên gì nữa hả!"
Diệp Bồng Trinh thấy kịch tính, lập tức bày mưu: "Đình Đình, ngươi ôm lấy hắn đi! Ôm một cái!"
Cố Đình nghe vậy, bản thân cũng không chịu nổi nữa, lập tức lao vào ngực Hoắc Diễm, ôm chặt hắn, trong giọng còn mang tiếng nức nở: "Em chỉ đến muộn một chút, rốt cuộc ngài làm sao vậy..."
Cả người Hoắc Diễm run lên, mí mắt giật mạnh, cố gắng nhìn chằm chằm đỉnh đầu Cố Đình. Không giống như thường ngày mà ôm lại, nhưng cũng không đẩy cậu ra.
Cố Đình kiễng mũi chân, khẽ hôn lên cằm Hoắc Diễm: "Trở lại được không? Đừng để ý cái ngọn lửa vớ vẩn ấy nữa, cũng đừng đánh người khác, đừng đánh nhau nữa được không?"
Có lẽ cái ôm này quá quen thuộc, có lẽ nụ hôn này quá ấm áp, mắt Hoắc Diễm cuối cùng cũng có tiêu điểm: "Cố... Đình?"
Giọng hắn run rẩy, đầu ngón tay cũng đang rung lên, cả người như cứng đờ, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, tất cả chỉ là ảo giác.
Cố Đình kéo tay hắn, đặt lên mặt mình: "Là em."
Ngón tay Hoắc Diễm khẽ vuốt qua thái dương, gương mặt rồi môi cậu: "Bảo bối...của ta?"
Lúc này Cố Đình cũng chẳng còn tâm trí mà xấu hổ, vội gật đầu mạnh: "Ừ, em là bảo bối của ngài, em ở đây, thật sự, ngài xem, không hề bị thương, em không sao cả."
Hoắc Diễm ôm chặt lấy mặt Cố Đình, cúi đầu hôn xuống.
Chỉ có làm vậy, hắn mới cảm nhận được đây là thật, bên cạnh hắn đúng là Cố Đình thật sự.
Cố Đình cũng không tránh né. Tuy nhiều người nhìn vào, quả thật có phần không tiện, nhưng cậu sợ Hoắc Diễm lại phát điên nên chỉ có thể ngẩng đầu đón nhận tất cả — sự thô ráp và cháy bỏng, cuồng dã và cố chấp.
Cậu dùng cách của mình để an ủi Hoắc Diễm: Em đang ở đây, đừng sợ. Em muốn về nhà, cùng em về nhà được không?
"Ai da... Cái này thì quá mạnh rồi... còn đang giữa đường nữa chứ!"
Diệp Bồng Trinh vội che mắt, nhưng vẫn không kìm được lén nhìn qua kẽ ngón tay, nhìn một hồi lại thấy yên tâm: "Không tệ, không tệ, nam nhân phải nhiệt tình như vậy mới đúng là nam nhân, đúng rồi, sớm nên như vậy!"
Xem xong, nàng còn rảnh chỉ huy người khác: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đôi phu phu thân mật bao giờ à, không có việc gì làm sao? Mau mau làm cho nhanh lên!"
Mọi người bất lực, chỉ có thể vừa len lén nhìn, vừa tiếp tục dọn dẹp.
Khi tình hình dần yên lại, Mạnh Sách mới có thể quay về bên đệ đệ. Thấy cậu ta không hề bị thương, chỉ chăm chú nhìn đôi phu phu kia quấn quýt khó tách, mắt không chớp lấy một cái, hắn ta bỗng cảm thấy chua xót: "Đẹp lắm sao?"
Mạnh Trinh: "Hả?"
Mạnh Sách nheo mắt: "Nhìn chăm chú như thế, có phải cũng muốn giống vậy không?"
Mạnh Trinh phì cười: "Người ta là tình cảm đôi bên, em muốn cái gì chứ? Ca ca bị thương sao? Có đau không?"
Cuối cùng đệ đệ cũng nhìn mình, Mạnh Sách cảm thấy được an ủi, vừa mỉm cười nói không đau, vừa quan sát khuôn mặt đệ đệ. Môi cậu ta dường như khác với trước kia, tươi tắn mềm mại, gương mặt nhợt nhạt nhưng lại như nh** h** trong mùa xuân, vô tình mà khiến người mê mẩn.
Hắn ta nhìn chằm chằm hơi lâu, cho đến khi Mạnh Trinh quơ tay trước mặt: "Ca ca sao vậy?"
"Không có gì." Mạnh Sách quay mặt đi.
Trong đêm tối, lửa cháy bập bùng, gió dữ cuồn cuộn, trong lòng lửa rừng cũng bùng lên, dường như chẳng có hồi kết.
"Đình Đình... bảo bối của ta."
Hoắc Diễm ôm chặt lấy Cố Đình, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng cũng kiệt sức, thân thể chao đảo, ngã xuống đè Cố Đình dưới đất: "Em đã trở về, thật tốt."
Rồi hắn ngất đi.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 106: Họ Hoắc, ngài nhìn cho rõ, em là ai đây!
10.0/10 từ 16 lượt.