Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 104: Cảm giác bất an mơ hồ

135@-

 
Viện quân nhất thời chưa tới thành, cục diện vẫn chưa thể coi là yên ổn, nguy hiểm còn rình rập. Nhưng Cố Đình chẳng rảnh để lo, cậu chỉ muốn gặp Hoắc Diễm, cửa thành vừa mở ra, cậu nhất định phải thấy được!


Tin tức từ phía trước truyền về, ngoài tình hình chiến đấu, còn có lời Trấn Bắc Vương ứng đối. Nghe đi nghe lại, cảm giác đầu tiên của cậu chính là thấy quen thuộc, sau mới nhớ ra, những lời đó, cậu cũng từng nói qua. Chính là khi thủ thành Cửu Nguyên, khi phủ Trấn Bắc Vương gặp nạn.


Niềm tin trong lòng bọn họ, từ trước đến nay đều giống nhau.


Quyền lực đem cho người ta tham vọng, vật tốt ai cũng muốn, nhưng quyền lợi vốn không thuộc về riêng một ai, nó luôn luân chuyển, gốc rễ đến từ bá tánh. Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, câu ấy chưa bao giờ là lời nói suông. Ngươi trân trọng, ngươi bảo hộ, nó sẽ chảy về phía ngươi, quay về với ngươi. Ngươi coi thường, ngươi kiêu căng thì tự mình hao mòn hết uy tín, càng khao khát, càng cố nắm giữ, lại càng mất đi.


Ngoài cửa thành, đao kiếm va chạm, chiến mã hí vang, mùi máu theo gió lan vào tận trong phố. Cố Đình nghe những âm thanh này đã quá quen, cũng không hề bị làm choáng hay buồn nôn. Đây là chiến trường của Hoắc Diễm, cũng là chiến trường của cậu. Từ trước đến nay Hoắc Diễm chưa từng bại, cũng sẽ không bại!


Không biết qua bao lâu, tiếng trống trận dần ngừng, bên ngoài thành yên lặng trở lại. Sau đó, cửa thành từ từ mở ra, quân sĩ thủ thành nghiêm trang đứng đó, nghênh đón công thần khải hoàn.


Dưới ánh nắng vàng rực, một người một ngựa xông tới. Gương mặt kiên nghị, sát khí chưa tan, giáp nhẹ vương máu, khí thế khiến người sống không dám lại gần. Gió xuân thổi tung áo choàng của hắn, thân hình trên lưng ngựa cao thẳng, đường nét mạnh mẽ mà đẹp đẽ, căng chặt tràn đầy sức mạnh.


Chính là Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm!


"Vương gia uy vũ!"


"Tạ ơn Vương gia kịp thời mang quân tiếp viện!"


"Vương gia oai hùng, chúng ta khắc ghi trong lòng, đời đời không quên!"


Khác hẳn lần đầu tiên tiến kinh. Khi đó dân trong thành rất thờ ơ, phần lớn không biết Trấn Bắc Vương, thậm chí có nghe cũng sợ, tránh càng xa càng tốt. Nghe nói hắn giữ quân tự trọng, giết chóc man rợ, công cao chấn chủ, ai chẳng coi là phiền phức? Không tránh đi mới là ngốc.


Nhưng lúc này, dân chúng đồng loạt ùa ra hai bên đường, ánh mắt nhìn Trấn Bắc Vương vô cùng nhiệt tình. Người thì vái lạy, người thì gọi to, tạ ơn, ném hoa, ném quả. Đoạn đường ngắn ngủi mà khăn lụa vây quanh hắn đã gom đủ sắc đỏ, vàng, xanh, lam, tím, đủ để mở cả một phường nhuộm, cảnh còn đẹp hơn cả Cửu Nguyên.


Có thể thấy đôi mắt dân chúng sáng lên, ai đối xử tốt với họ, họ đều hiểu rõ. Họ chưa bao giờ thực sự vô tình, nhiệt tình thuần hậu vẫn luôn còn đó, chỉ là nhiều lần thất vọng nên họ giấu đi. Cho đến khi một ngày ngọn lửa ấy được khơi lại.


Ngươi vì họ mà làm, sớm muộn gì họ cũng sẽ trả ơn gấp trăm, gấp ngàn lần.


Dân chúng rất muốn tiến lên gần, muốn được chào hỏi, nói một tiếng cảm tạ. Không ai để ý đến gương mặt lạnh lùng kia, vì họ biết, đây là người sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ họ. Ngay cả bộ dạng mặt lạnh ấy cũng trở nên đáng yêu, khiến họ chẳng còn sợ hãi, chỉ nôn nóng muốn lại gần. Nhưng ngó đông ngó tây, thấy người đông quá, nghĩ nếu chen lấn thì sẽ khiến ngựa hoảng, gây nguy hại đến Vương gia, thế là lại ngần ngại mà rụt rè.


Cố Đình đứng trong đám người, cùng Hoắc Diễm nhìn nhau từ xa.


Người đông nghẹt như vậy, nhưng chẳng hiểu sao, chắc là tâm ý tương thông, Hoắc Diễm vừa liếc đã thấy được Cố Đình. Gương mặt kia đẹp như tranh, khóe môi khẽ cong, nụ cười hòa vào gió xuân, như phủ mật ngọt, trong sáng và ấm áp.


Chính vì nụ cười đó, vì sự an bình đó mà hắn nguyện để máu thấm trên người, nguyện để lưỡi đao chém xuống, nguyện để bản thân mang thương tích, nhuộm bẩn!


Thật tốt... Đây chính là người của hắn.


Ta đã trở về.


Hắn không tiện lớn tiếng, chỉ hướng Cố Đình mà mấp máy môi.


Cố Đình thì chẳng chút ngại ngần, cười càng rạng rỡ, hai tay chụm quanh miệng, lớn tiếng reo: "Vương gia vất vả rồi!"


Hoắc Diễm tim run lên, lồng ngực nhói mạnh.


Cố Đình tiếp tục hét: "Chúc mừng Vương gia chiến thắng trở về! Vương gia uy vũ, khiến lòng người cảm phục!"


Giữa đám đông mà lại làm trò như vậy.



Hoắc Diễm nhìn trái nhìn phải, khẽ ho một tiếng, hướng về phía Cố Đình mà bất đắc dĩ mỉm cười.


Đúng là yêu tinh bé nhỏ biết hành hạ người ta mà.


Hắn ra hiệu, gọi một thân vệ lại, thì thầm vài câu. Người thân vệ lập tức tìm được Cố Đình, hành lễ cung kính, chuyển lời của Vương gia ——


Chiến sự vừa xong, khắp nơi hỗn loạn, hắn nhất định phải vào cung một chuyến, tuyệt đối chẳng phải chuyện hưởng thụ gì. Để tránh Cố Đình bị liên lụy, hắn bảo Cố Đình về phủ trước, chờ hắn quay về.


Cố Đình hướng về phía Hoắc Diễm gật mạnh, tỏ rõ mình đã hiểu, bảo hắn cứ đi lo việc.


Thái tử đột ngột tạo phản, tình thế khắp nơi chưa rõ, cậu ở trong phủ còn phải luôn cập nhật tin tức, phòng ngừa bất trắc. Hoắc Diễm chắc chắn cũng đã tiếp nhận những thông tin cậu gửi, bao gồm cả chuyện nhị hoàng tử, Giang Mộ Vân. Trước trận chiến hắn bận bịu, không có thời gian xem, nhưng nay khải hoàn trở về, nhất định sẽ xem lại tất cả. Hắn không cần phải nhiều lời nữa, có gì sót thì Phàn Đại Xuyên cũng sẽ nhắc nhở.


Đúng vậy, Phàn Đại Xuyên đã trở lại bên cạnh Hoắc Diễm, ở phủ của Giang Mộ Vân cũng chẳng bị thương tích gì. Nguy cơ lớn nhất đã qua, phản quân đều bị bắt, cơ bản không còn lo lắng. Bên người cậu ngoài Ngô Phong còn có thân vệ, không có gì nguy hiểm.


Cố Đình cân nhắc một hồi, rồi hướng Hoắc Diễm tạo khẩu hình "sớm trở về một chút", sau đó rời khỏi đám đông.


......


Ngoài cửa thành vừa dấy lên đại chiến, khi Trấn Bắc Vương dẫn quân về, thái tử đã biết đại thế đã mất, không thể xoay chuyển! Hành động của gã vốn chỉ mưu phản bất ngờ, người khác không chuẩn bị thì gã mới có thể thành công. Còn luận về đánh trận, gã chắc chắn không thắng nổi, binh lực cũng không đủ. Giờ thì sao đây?


Đương nhiên là —— đã làm thì phải làm đến cùng, lập tức hành thích vua đoạt ngôi! Đã cho lão mặt mũi, lão không chịu thoái vị, vậy thì dứt khoát chết đi!


Nhưng nhị hoàng tử làm sao cho phép? Y ngồi chờ mưu lợi đã lâu, giờ chính là cơ hội, không ra tay thì còn đợi gì! Tự nhiên y sẽ là người đầu tiên xông vào tẩm cung Kiến Bình đế cứu giá ——


"Ai dám hại phụ hoàng ta!"


Có Giang Mộ Vân như chiếc đinh đóng trong hàng ngũ địch, ván cờ này của thái tử làm sao mà đi được? Quân lực ở đâu, chỗ yếu ở đâu, con đường nào gần nhất và dễ nhất, gã ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Người khác căn bản ngăn không nổi!


Lời lẽ dõng dạc, khí phách hiên ngang: "Trấn Bắc Vương đã mang binh đến viện trợ, biến cố ngoài cửa thành đã được dẹp yên, các ngươi nếu biết hối cải, buông vũ khí thì có thể miễn tội chết, nếu không —— kẻ dám phản nghịch, tru di cửu tộc!"


Trong hoàng cung thoạt nhìn như bị vây kín, nhưng lại là nơi tin tức lan nhanh nhất, bên ngoài tình hình rõ ràng, ai còn dám vọng động?


Xưa nay thiên hạ đại loạn, kẻ đầu tiên đứng ra làm việc lớn thường là loạn thần tặc tử, kẻ thứ hai khoác long bào mới trở thành người chiến thắng cuối cùng. Nhị hoàng tử nhìn như đến muộn, kỳ thật lại vừa vặn đúng lúc!


Trong tẩm cung, Kiến Bình đế đã kịp uống giải dược mà Vưu quý phi đưa, khôi phục được vài phần khí lực.


Trước khi có giải dược, Vưu quý phi còn quan trọng. Giờ đã có giải dược, bà ta lập tức thành vô dụng. Diêu mỹ nhân ban đầu còn do dự, rất nhanh đã nghĩ thông: Hoàng thượng chỉ cần mạng sống, sao có thể tiếp tục sủng ái Vưu quý phi? Đại nhục như đội chiếc mũ xanh kia chẳng lẽ đã quên? Hoàng thượng muốn ban ơn thì ngươi có công cũng thành công, nhưng nếu ghét bỏ thì có công cũng thành sai. Vậy còn do dự gì nữa?


Một bước cởi trói thì xem ra không ổn, Diêu mỹ nhân lập tức "qua cầu rút ván", một lần nữa giam Vưu quý phi vào lãnh cung! Hôm nay tội danh nhiều vô số, muốn gán cái gì chẳng được? Thời thế khác rồi, hiện tại nàng chính là người hiểu rõ ý hoàng thượng nhất, được sủng ái nhất, ai dám dị nghị!


Quả nhiên, Diêu mỹ nhân ngang ngược càn rỡ như thế, Kiến Bình đế chỉ khẽ điểm mũi nàng một cái, toàn bộ ngầm đồng ý.


Cung nhân lập tức hiểu ra: Từ nay chủ đã đổi, từ nay về sau chỉ cần khéo léo giữ mình, đừng để làm kẻ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn nữa!


Từ đó, Diêu mỹ nhân hầu hạ hoàng thượng lại càng tận tâm, dịu dàng săn sóc, đến cả nâng đỡ cũng sợ làm đau, giống như hoàng thượng là tờ giấy mỏng manh, cẩn thận từng li từng tí.


Kiến Bình đế tuy đã giải độc, nhưng tuổi đã cao, lại vừa trải qua một phen trọng thương, nửa ngày rồi vẫn chưa hồi sức, nói vài câu đã thấy mệt. Không còn cách nào khác, sự việc đến nước này, nếu hoàng đế không tự mình lộ diện thì không thể khống chế cục diện.


Lão để Diêu mỹ nhân giúp mình thay long bào, đi đến trước điện Kim Loan, nhìn người con thứ hai kính cẩn, bèn nói: "Truyền hết mọi người đến đây."


"Nhi thần tuân chỉ!"


Những văn thần võ tướng bị nhốt ở Đông Cung rốt cuộc cũng được thả.



Hoàng cung rộng lớn, từ Đông Cung đến đại điện không phải gần. Nhưng địa vị Đông Cung cao quý, tất nhiên phải chiếm chỗ đặc biệt, đường đi lại càng dễ thấy. Thái tử vốn không phải người nhân từ, trước đó đã nhiều lần uy h**p, phàm ai không nghe đều bị gã tế cờ. Ngoài điện máu loang loáng chưa kịp khô, kéo thành vệt dài rùng rợn khiến ai nhìn cũng lạnh lòng.


Khi đến trước điện, thấy Kiến Bình đế, mọi người ấm ức không kìm được, như gặp lại cha, chỉ còn biết khóc!


"Hoàng thượng, thần suýt nữa không còn được thấy ngài..."


"Tương lai còn biết ăn nói thế nào với tiên đế..."


"Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho thần..."


Kiến Bình đế nghe tiếng khóc lóc om sòm, đầu đau nhức, day trán, trừng mắt nhìn thái tử đang quỳ dưới điện.


Thái tử lúc này cực kỳ chật vật, áo quần xộc xệch, ngọc trâm mất, giày rơi mất một chiếc, chỉ quỳ ngốc ra đó mà khóc, giống như biết mình khó thoát, ngay cả cầu xin cũng không dám.


Trái lại, nhị hoàng tử khí thế hiên ngang, thần thái xuất chúng.


Y đỡ lão Ngự sử dậy, mỉm cười: "Lưu đại nhân, ngài là lão thần tam triều, sao có thể nói những lời bi quan vậy? Ngài mà còn không gắng gượng nổi thì người trẻ như chúng ta biết làm sao? Tương lai việc triều chính vẫn cần ngài chỉ bảo."


Rồi lại đỡ Hàn lâm học sĩ, Quốc Tử Giám tế tửu: "Ngài trung tâm với phụ hoàng nhất, phụ hoàng luôn nhớ tới ngài. Vài ngày trước còn nhắc với ta rằng thư họa, giám định thưởng thức ngài hiểu rõ nhất, chữ viết lại có tạo nghệ riêng, sách cổ không ai sánh bằng. Thiên hạ còn biết bao nhân tài, đều chờ ngài dạy bảo."


Lại quay sang một võ tướng trẻ: "Ngươi bao lớn rồi mà còn khóc lóc. Vừa rồi ta thấy ngươi lén mưu kế phản kháng, coi như có công. Yên tâm, phụ hoàng sẽ không bỏ sót kẻ phản bội, mà cũng không quên công lao của bất kỳ ai."


Theo giọng y vang lên, bầu không khí trong điện dần thay đổi, trở nên trang nghiêm, lắng đọng.


Đúng lúc này, Hoắc Diễm tiến cung.


Chuyện hôm nay, hắn cũng có thể đoán ra cảnh tượng gì. Trước nay không hề chuẩn bị đứng về phe ai, cũng không định giúp ai, bất kể là thái tử, nhị hoàng tử hay hoàng thượng, tất cả đều giống nhau. Hắn nguyện ý mang ngọc bài dẫn binh đến viện trợ, hoàn toàn chỉ vì không muốn dân trong thành chịu khổ.


Chỉ cần không đánh giặc, không đổ máu dân thường, còn hoàng gia muốn tranh giành thế nào, hắn không quan tâm.


"Trấn Bắc Vương đến ——"


"Trấn Bắc Vương đến ——"


"Trấn Bắc Vương đến ——"


Tiếng xướng truyền đến đại điện, không khí lập tức trở nên nặng nề, căng thẳng.


Các văn thần võ tướng dường như nhận ra vị này mới là nhân vật trọng yếu, lập tức thôi khóc, đứng dậy chỉnh đốn y phục, chia hai hàng nghiêm chỉnh như đang ở triều đường.


Hoắc Diễm tiến vào, hành lễ theo nghi thức, không nói nhiều, trực tiếp giơ cao ngọc bài: "Thần không phụ mệnh!"


Động tác này quá rõ ràng —— là muốn trả lại ngọc bài.


Vừa bước vào không nói gì, trước tiên làm việc này, trong lòng Kiến Bình đế ngổn ngang muôn vàn cảm xúc, cảm động là trước hết. Các đại thần cũng kinh ngạc, lẽ nào... trả luôn? Không muốn nhân cơ hội này nâng giá trị bản thân, chờ hoàng thượng ban thưởng thêm chút gì?


Mọi người còn đang sững sờ, nhị hoàng tử đã phản ứng nhanh, bước đến nhận lấy ngọc bài, cung kính trao lại cho hoàng đế.


Vật đã trả, người vẫn đứng nguyên tại chỗ, cất cao giọng: "Người ta nói lòng người khó dò, chỉ có lúc hoạn nạn mới thấy chân tình. Trấn Bắc Vương tuy lâu nay ở Cửu Nguyên thủ biên, ít khi về kinh, nhưng trung tâm với triều đình chưa từng thay đổi. Khi nguy nan, không tiếc thân mình ngăn cơn sóng dữ. Đại Hạ có được bậc trung thần như vậy, là phúc của xã tắc, cũng là minh chứng thiên mệnh của hoàng thượng —— hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"


Y nói đến mức xúc động, lập tức xốc áo quỳ xuống, hô vang vạn tuế.


Người khác sao có thể tụt lại, lập tức đồng loạt quỳ, cả đại điện vang tiếng "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".



Hoắc Diễm cụp mắt, cũng hô theo.


Hắn làm sao không nhìn ra? Nhị hoàng tử miệng lưỡi trơn tru, thoạt nhìn như khen hắn, nhưng trước sau đều quy hết công lao cho thiên tử, nói đó là thiên mệnh, là hoàng thượng được trời phù hộ, mọi người nên cảm thấy may mắn.


Nhưng hắn chưa bao giờ để tâm đến những thứ hư danh đó. Ai thích thì cứ việc tranh, hắn chỉ cần không thẹn với lòng, không phụ chính mình là đủ.


"Đứng hết cả lên đi."


Kiến Bình đế làm một thiên tử, "minh quân", nghe những lời tâng bốc nịnh nọt, cũng phải ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ. Lão dừng ánh mắt ở trên người Hoắc Diễm, nhìn tha thiết ôn hòa: "Có thần tử như vậy, là may mắn của trẫm. Lần này, nhờ công của Trấn Bắc Vương dũng mãnh xông pha, khanh đã vất vả."


Hoắc Diễm cụp mắt: "Thần không dám kể công! Tất cả đều là bệ hạ anh minh, trao ngọc bài cho thần, thần mới có thể điều binh về cứu viện!"


Kiến Bình đế: "Trẫm nói khanh có công, tức là có công, Trấn Bắc Vương không cần khiêm tốn nữa."


Không đợi Hoắc Diễm đáp lại, Kiến Bình đế nhạt nhẽo thở dài, nhìn về phía thái tử đang quỳ: "Xem sách sử, các triều đại xưa nay đều không thiếu chuyện này. Trẫm khi còn trẻ chí khí bừng bừng, rất tự tin, cho rằng người khác gặp phải tất nhiên là làm không tốt. Không ngờ có một ngày chính mình cũng gặp loại sự tình này. Thái tử, ngươi có biết sai không?"


Thái tử cúi trán xuống nền gạch, mồ hôi lạnh chảy sau lưng, lòng bàn tay ướt đẫm, lúc này còn có thể nói gì khác nữa?


"Nhi thần biết sai... Nhi thần biết sai rồi phụ hoàng! Nhi thần không phải cố ý, chưa từng có ý bất kính với phụ hoàng, chỉ là đầu óc mơ hồ như bị ai mê hoặc... Đúng, đều là kẻ khác cố ý hãm hại nhi thần, muốn làm lung lay căn cơ Đại Hạ ta!"


Nói đến đây, tìm được cái cớ cho mình, lời càng lúc càng nhanh: "Là Vưu quý phi! Bà ta bất mãn với phụ hoàng, mê hoặc nhi thần, hạ độc nhi thần, muốn mượn tay nhi thần..."


Gã vừa nói vừa khóc, đầy vẻ đáng thương, toàn thân run rẩy như bị dọa đến tột cùng. Nhưng nói thế nào cũng chỉ khiến người ta chán ghét.


"Thái tử, nói năng phải cẩn trọng!"


Nhị hoàng tử bước ra khỏi hàng, chắp tay với Kiến Bình đế: "Phụ hoàng minh giám, thái tử ca ca e là quá sợ hãi, cũng không biết mình đang nói gì. Trước mặt điện triều có nhiều lời thất thố, mong phụ hoàng tha thứ!"


"Ngươi..." Thái tử vốn tưởng nhị hoàng tử sẽ như xưa cùng mình chống đỡ, ai ngờ lại giẫm thêm một cước, tức giận đến run người. Đến nước này mà còn không cho mình một con đường sống sao!


Nhị hoàng tử lại nheo mắt nhìn gã, ánh mắt âm u: "Quý phi nương nương là hậu phi của phụ hoàng, say rượu phạm sai, bị giáng vào lãnh cung. Chuyện đó thì có liên quan gì đến thái tử?"


Thái tử lập tức không chịu nổi, mềm nhũn ngã xuống đất.


Đúng vậy, gã muốn đổ tội cho ai cũng được, nhưng không thể đổ lên đầu Vưu quý phi. Bà ta là hậu phi của hoàng thượng, gã lại tự nhận có dây dưa với bà ta thì chẳng phải là tự chuốc thêm tội sao? Sợ rằng chiếc mũ "loạn luân" kia không ai đội nổi! Người khác chẳng lẽ không nhìn ra?


Nhưng nếu không đẩy cho Vưu quý phi thì đổ cho ai bây giờ? Chuyện trong tay gã đã quá sâu, quá nhiều, từ lâu chẳng thể phân rõ nữa rồi.


Thái tử im lặng, thần sắc hồn vía lên mây. Kiến Bình đế càng nhìn càng thất vọng, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm!


"Thái tử phạm đại sai, tầm mắt hẹp hòi, làm lung lay nền tảng quốc gia, đã không còn đủ tư cách gánh vác ngôi vị thái tử. Từ hôm nay phế bỏ ngôi vị trữ quân, giáng xuống làm thứ hoàng tử, giao cho Tam ty hợp lực tra xét toàn bộ sự việc hôm nay. Không được bỏ sót bất cứ kẻ nào, toàn bộ người liên quan đều xử theo pháp luật, không ngoại lệ!"


Thái tử mưu sự không thành, bị phế là chắc chắn. Nhưng ý của hoàng thượng còn nghiêm khắc hơn: không chỉ phế bỏ, mà còn phải điều tra hết thảy tội trạng, xử theo luật, e là không còn đường sống.


Bên dưới, những kẻ hiểu rõ ý tứ của quân vương, không dám chậm trễ: "Tuân chỉ!"


Kiến Bình đế muốn thể hiện thêm, bởi lúc này là mấu chốt để ổn định tình thế. Rất nhiều việc cần củng cố, rất nhiều việc cần triển khai. Nhưng sức lực không cho phép, sau một hồi chống chọi, lão đã kiệt quệ, ngồi đây thôi cũng phải gắng hết ý chí.


"Hôm nay chuyện của thái tử, may mà có chư khanh tương trợ, trẫm rất an lòng. Việc này chờ Tam ty thẩm tra rõ ràng rồi sẽ luận công ban thưởng. Trẫm tuyệt không để công thần nào phải lạnh lòng! Được rồi, trẫm mệt rồi. Nhị hoàng tử, thay trẫm hậu đãi công thần, không được chậm trễ."


"Tuân chỉ! Nhi thần cung tiễn phụ hoàng!"


Trong hoàng cung, việc gì muốn nhanh là có thể rất nhanh. Chỉ cần trên ban lệnh xuống, cung nhân thái giám đã tất bật chạy đi. Rất nhanh, máu me ngoài điện đã được rửa sạch, trong điện bày bàn dài, rượu ngon trái cây điểm tâm lập tức bày lên, cả đàn sáo khánh nhạc cũng vang lên bên tai. Đại điện trong chớp mắt trở nên hòa nhã, nào còn dấu vết huyết quang giương cung bạt kiếm khi trước?



Thái tử đã bị lôi đi một cách thảm hại. Nhị hoàng tử thì hớn hở đắc ý, điều khiển cung nhân xoay vòng quanh mình, bộ dáng chẳng khác nào chủ nhân thứ hai của cung điện này. Hai bên cảnh tượng đối lập đến thảm khốc.


Hoàng gia... chính là nơi vô tình như vậy.


Lòng người dễ đổi thay, nhưng Trấn Bắc Vương lại rất khác biệt, trước sau như một, đứng cao thì không kiêu ngạo, ở thấp thì không chịu khuất phục, không vui vì được ban thưởng, không buồn vì bị ghẻ lạnh. Một thân ngạo cốt cứng cỏi, thật sự hiếm có.


Nhị hoàng tử tự tay bưng hai chén rượu lại, một chén giữ trong tay mình, một chén đưa cho Hoắc Diễm: "Hôm nay công đầu thuộc về Vương gia. Ta thay phụ hoàng kính Vương gia một ly! Mời!"


Y ngửa đầu uống cạn, Hoắc Diễm không tiện từ chối, cũng đành uống.


Nhị hoàng tử cười: "Trận chiến đã yên, việc tiếp theo đều có kẻ khác lo, Vương gia nên uống thêm vài chén?"


Hoắc Diễm lại từ chối: "Thân thể có chút thương tích, không thể uống rượu. Trong nhà còn có người đang chờ ta trở về."


Nhị hoàng tử nheo mắt: "Ý Vương gia là không cho ta mặt mũi?"


"Không dám." Hoắc Diễm nói: "Chỉ là trước mắt tuy đã thắng, nhưng không thể khinh suất. Phải nhớ rằng chó cùng rứt giậu, thỏ gấp cũng cắn người. Điện hạ vẫn nên cẩn trọng thì hơn. Thần cáo lui."


Nhị hoàng tử lạnh giọng cười: "Vậy thì, Vương gia lên đường bình an."


Hoắc Diễm không nghĩ việc rời đi lại có thể bị cho là bướng bỉnh. Người khác thì không được, nhưng đây là tiệc mừng đại thắng, là thể diện của thiên tử, cũng là công lao của nhị hoàng tử, ngươi không nể mặt, nói đi là đi, vậy con đường quan lộ còn tính sao?


Trong đại điện, rượu và nhạc đang rộn ràng, không khí vui mừng như thể theo gió đêm lan truyền đi. Nhưng Hoắc Diễm hoàn toàn không nghe thấy, chỉ một mạch trở về. Không hiểu sao trong lòng luôn có một cảm giác bất an mơ hồ, thấy mọi chuyện dường như quá thuận lợi.


Nhưng không đúng ở chỗ nào? Thái tử vốn đã ngu ngốc như vậy, sự việc bùng phát quá đột ngột, theo quỹ đạo hành vi mà nói thì đúng là sẽ phát triển thành bộ dạng này, hết thảy đều rất bình thường. Vậy tại sao hắn lại bất an?


Gió đêm hơi khô rát, lẫn với mùi máu tanh ở cửa thành ban ngày, dần dần lại có thêm một tia hăng hắc khô khan như mùi cháy... Hoắc Diễm bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh lửa phía xa xa bốc lên.


Hôm nay chuyện quá nhiều, quá nặng nề, sau trận chiến kịch liệt, mọi người đều có phần lơi lỏng, ai nấy uống rượu mừng công, không một ai nghĩ sẽ có biến cố như vậy. Hoắc Diễm thật sự chẳng muốn quản nữa, chỉ muốn về nhà, nhưng ngọn lửa kia... lại không thể không cứu, nhất thời hắn có chút do dự.


Đúng lúc này, có người chắn trước mặt hắn, cười to: "Vương gia sao lại vội vàng như vậy? Chẳng lẽ không nhớ tới bảo bối tâm can của ngươi sao?"


Người đó lại chính là kẻ quen mặt, con trưởng Trương gia – Trương Đoạt.


Hoắc Diễm không thèm để ý, tiếp tục đi về phía trước. Trương Đoạt huýt sáo: "Vương gia đừng thế chứ, đi rồi thì sẽ hối hận đấy. Người của ngươi đang ở ngay trong kia, lỡ bị thiêu chết thì... làm sao bây giờ?"


Hoắc Diễm túm cổ áo gã, ném mạnh lên tường: "Câm miệng cho bổn vương!"


"Đừng, đừng!" Trương Đoạt giơ cao hai tay, tỏ ý mình không có ác ý: "Ta chỉ là tình cờ thấy được chút việc, hảo tâm tới nhắc nhở thôi. Vương gia không biết ta nói thật hay giả, tìm người quay về hỏi một chút chẳng phải sẽ rõ sao?


Hoắc Diễm hất gã ra, lập tức gọi Phàn Đại Xuyên tới.


Ngay từ khi Trương Đoạt xuất hiện với cái giọng mỉa mai, Phàn Đại Xuyên cũng đã sai thân vệ lập tức quay về xem xét. Thân vệ khinh công cao, chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã quay về.


Hoắc Diễm không nhận ra giọng mình đã vội vã: "Cố Đình đâu? Về phủ rồi chứ?"


"Không có" Thân vệ quỳ một gối xuống đất, giọng cũng gấp gáp: "Công tử vốn định về phủ, nhưng hình như đột nhiên nhớ ra điều gì, trên đường rẽ vào tiệm dược thiện, nói là muốn nấu canh cho ngài, thử một phương thuốc mới. Nhưng thuộc hạ tiện thể ghé vào tiệm đó hỏi, thì chưởng quầy nói công tử căn bản chưa từng tới!"


Chưa từng tới?


Hoắc Diễm cảm thấy đầu óc chợt choáng váng: "Ngươi nhắc lại lần nữa!"


"Nói bao nhiêu lần cũng vậy thôi mà." Trương Đoạt ở bên cạnh nhàn nhã vỗ tay: "Nếu còn chậm trễ nữa thì e rằng bảo bối bé nhỏ kia của Vương gia đã bị thiêu rụi rồi."
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 104: Cảm giác bất an mơ hồ
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...