Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 103: Em nhớ ngài, đừng để em phải chờ quá lâu!

136@-

 
Giang Mộ Vân thật sự rất rõ.


Gã ta chính là một kẻ tiểu nhân thật sự, đủ đê tiện. Người khác nhìn không thấu thì gã ta diễn trò rất vui vẻ, người khác mà nhìn thấu thì gã ta lại lộ rõ bộ mặt hiểm ác, trực tiếp uy h**p: Ngươi có thể làm gì được ta?


Nắng chiều chiếu xuống, phủ lên bờ vai gã ta, khiến gương mặt nghiêng giống như được phủ một lớp phấn vàng, nhưng trong mắt lại tối tăm, lóe lên ánh sáng quỷ dị, cả người thoạt nhìn tuấn mỹ mà yêu tà.


Loại thời điểm này, gã ta vẫn cứ biết tính toán, dừng lại ở một khoảng cách không xa không gần, không tiến thêm chút nào. Cứ như thể vô tội, như nói: "Ta đâu có muốn làm tổn thương ngươi", nhưng tư thế, khí thế của gã ta lại từng chút áp bức, từng bước ép sát, từng động tác đều trắng trợn ẩn chứa kiêu ngạo, như đang ngầm nói: Muốn biết bí mật của ta với nhị hoàng tử? Không phải là không thể, ngươi biết ta muốn gì rồi đấy, tự mình lại đây hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi tất cả.


Cố Đình: ......


Chưa từng thấy qua ai vô sỉ như vậy! Bản thân gã ta coi mình là công cụ, muốn ngủ thì ngủ. Người khác cũng phải trở thành công cụ, gã ta muốn thì phải ngoan ngoãn dâng hiến. Giang Mộ Vân rốt cuộc ăn cái gì mà lớn lên như vậy? Đều ăn cơm như nhau, sao gã ta lại vặn vẹo đến mức này!


Hơn nữa, chuyện thế này, đối với người yêu thì có thể coi là tình thú, nhưng với kẻ thù thì chỉ là sỉ nhục.


Nhìn bộ dạng của Giang Mộ Vân, Cố Đình chỉ muốn nôn!


"Vừa rồi chúng ta chẳng phải đã bàn rồi sao, trên đời này chuyện không như ý tám chín phần mười. Muốn đạt được thứ mình muốn thì phải trả giá một chút...... Có vài cái "cái giá", chưa chắc đã là cái giá, có khi lại là thần tiên ban tặng. Cố Đình, ngươi không bằng thử một lần, chỉ một chút thôi, hôn ta, có lẽ lại là chuyện thoải mái đấy."


Cố Đình suýt nữa cười phá lên, lập tức lùi vài bước, thoát khỏi phạm vi gã ta bao phủ: "Ngươi không biết đã cùng bao nhiêu người làm loạn rồi, lấy đâu ra loại tự tin này?"


Giang Mộ Vân khựng lại một chớp mắt, ánh mắt dần trở nên dịu dàng: "Ngươi không thích, ta về sau sẽ không làm."


Cố Đình càng thêm khó hiểu, trọng điểm chẳng lẽ lại là chỗ này?


"Ép buộc bản thân làm chuyện ghê tởm, ngươi có thể tự thuyết phục mình là thoải mái, tận hưởng lạc thú trước mắt, nhưng xin lỗi, ta thì không."


"Ngươi không phải muốn giúp Hoắc Diễm sao?" Giang Mộ Vân đột nhiên cười: "Ngươi vì hắn làm, chẳng lẽ chỉ đến mức này? Nhiều hơn thì không chịu sao?"


Cố Đình cười lạnh: "Ngươi bớt dùng loại lời lẽ này để kích ta, ta không để bụng."


Giang Mộ Vân: "Nhưng gương mặt ngươi đâu có nói vậy."


"Đó là do ngươi mù thôi." Cố Đình nhếch môi: "Giờ nghĩ lại, nhị hoàng tử ở đâu, thật ra ta cũng không muốn biết nữa."


Giang Mộ Vân nghẹn họng.


Ý cười trên mặt Cố Đình càng rõ rệt hơn. Cậu nói thật, hôm nay đến đây, chỉ để xác định một việc. Chỉ cần xác định, câu đố trong lòng gỡ bỏ thì mọi thứ đều rõ ràng.


Nếu Giang Mộ Vân thật sự là người của nhị hoàng tử, nằm vùng bên cạnh thái tử rồi leo lên làm tâm phúc, thì trong ván cờ này, vị trí của gã ta tất nhiên là mấu chốt. Gã ta ở nhà, không đi đâu cả, ít nhất chứng minh thái tử năng lực hữu hạn, chỉ bề ngoài mà trong lòng không thật, gã cũng chẳng có cách gì. Nhị hoàng tử tuy có ý khác, nhưng cũng sẽ không dám làm động tĩnh quá lớn, không cần Giang Mộ Vân phải dốc sức, điều y muốn có lẽ chỉ là ngồi yên chờ hưởng lợi, nắm chắc chiến quả.


Dù sao thái tử thất bại, với y chính là thắng lợi lớn nhất. Muốn làm gì khác không phải là không được, nhưng nhỡ may làm hỏng chuyện lớn, kéo thêm nghi ngờ, chẳng phải mất nhiều hơn được?


Cho nên nhị hoàng tử mất tích, ngoài khả năng đang bí mật làm chuyện gì, thì khả năng lớn hơn chính là cố ý tránh đi, lúc này trốn cho kỹ, đợi thời cơ thích hợp, trở lại là có thể đổi trời thay đất, khiến thiên hạ nhớ tên y.


Giang Mộ Vân đóng cửa ở nhà tránh khách, cũng là muốn kéo dài cho qua đoạn thời gian này.


"Làm phiền đã lâu, vậy ta cáo từ!" Cố Đình xoay người muốn đi.


Sắc mặt Giang Mộ Vân biến đổi liên tục, trắng rồi đen, gã ta phản ứng nhanh chóng, lập tức hiểu được dụng ý của Cố Đình. Tất cả những gì đối phương làm, từ hành động đến lời nói, trước sau đều chỉ để xác định một chuyện —— ngươi có phải là người của nhị hoàng tử hay không!


Chỉ cần xác định chuyện này, xem có ảnh hưởng bất lợi đến thế cục trước mắt, đặc biệt là đến Hoắc Diễm hay không, thì mọi chuyện khác đều không quan trọng!



Gã ta không nên để bị Cố Đình làm rối loạn tâm thần, không nên kích động đến mức lộ rõ cảm xúc, không nên ở mãi trong nhà, ch* k*n mà không đủ an toàn. Nếu đã muốn tránh, sao không trốn sạch sẽ luôn đi!


Đình đệ...... Ngươi thông minh như vậy, hết lần này đến lần khác trêu chọc ta, ta biết buông thế nào đây?


"Nếu đã tới, hà tất đi vội vã? Ở lại ăn một bữa cơm đi?" Giang Mộ Vân vung tay, lập tức một đám hộ vệ vây lại.


Chỗ này nào phải mời ăn cơm, rõ ràng là ác ý bắt giữ!


Sắc mặt Cố Đình lập tức cảnh giác, Phàn Đại Xuyên cũng lao tới chắn trước mặt cậu, rút đao khỏi hông.


Cửa thư phòng, hai bên giằng co. Giang Mộ Vân trông vô cùng khó chịu: "Ở lại đi, ta sẽ không làm hại ngươi."


Cố Đình bật cười: "Ngươi chắc chắn giữ được ta?"


Giang Mộ Vân cũng cười khẽ: "Không phải chỉ có ngươi thông minh, biết quan sát, có suy tính. Vừa rồi khi ngươi nói chuyện với hai người kia, ta đã sai người quan sát kỹ, ngươi chỉ mang theo mỗi hộ vệ này, một mình tiến đến. Song quyền khó địch bốn tay, hắn ta có lợi hại thì cũng giúp được ngươi bao nhiêu?"


Đã xác định rõ như vậy, nắm chắc trong lòng, gã ta sao có thể cho phép bản thân mất kiểm soát, thậm chí lộ rõ cảm xúc?


"Bắt lấy cho ta!"


Ngón tay gã ta khẽ phất, ra lệnh hành động, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi Cố Đình.


Trước kia ngươi đối với ta bao nhiêu gắn bó, bao nhiêu tín nhiệm, thì nay ta đối với ngươi cũng có bấy nhiêu chấp niệm, bấy nhiêu khao khát. Hôm nay ngươi đến, ta thật sự vui mừng. Dù có phải trả cái giá rất lớn, ta cũng muốn giữ ngươi lại!


Mọi động tác, ánh mắt, sắc mặt của gã ta đều nói trắng ra tin tức này, khiến người ta không thể hiểu lầm.


"Thật đáng tiếc."


Cố Đình không hề hoảng loạn, nhìn Phàn Đại Xuyên xông lên trước đánh nhau với người ta, bàn tay cậu nâng cao, búng ngón tay một cái.


Âm thanh giòn tan vang xa theo gió, chỉ thoáng chốc, trên bầu trời bỗng có một sợi dây tơ mỏng từ trên rơi xuống, bay lượn chập chờn như nước dạt ra, không lệch không nghiêng, vừa khéo dừng lại ngay lòng bàn tay cậu.


Cố Đình bắt lấy sợi dây, quấn vài vòng trong tay, chỉ trong chốc lát đã buộc quanh eo rồi mạnh tay kéo, sợi dây đột nhiên vút lên, kéo cả người cậu bay lên trời!


"Cho ngươi biết, ta đến đây đâu chỉ mang theo một người, Giang công tử nhìn vẫn chưa đủ xa đâu."


Sợi dây kéo cực nhanh, cậu còn chưa dứt lời thì cả người đã bị cuốn đi mất hút, chẳng bao lâu sau, trong tầm mắt rộng lớn đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.


Giang Mộ Vân: ...


Ở chung nhiều năm, sao Cố Đình không hiểu rõ trong lòng Giang Mộ Vân nghĩ gì? Cậu đến cửa chỉ mang theo một người, là để đối phương bớt cảnh giác, mới có thể dễ dàng nói chuyện. Nhưng lời khách sáo là một chuyện, hậu thủ dự phòng thì chắc chắn vẫn phải có. Thứ dây mềm mại kia đâu dễ tìm được, chẳng phải phủ Trấn Bắc Vương đã lật tung kho chứa đồ rồi sao.


Giang Mộ Vân nghiến răng: "Ngô Phong!"


Gã ta thế nào lại quên mất tên hầu kia! Gã ta thề sẽ bắt cho bằng được thằng nhãi kia, giết cho hả giận!


Ngoài con đường lớn, Ngô Phong vừa đáp xuống đất thì hắt hơi một cái thật mạnh: "Hắt xì ——"


Cố Đình thu dây lại: "Sao thế?"


Ngô Phong vươn vai uể oải: "Chắc có người đang chửi ta... Chủ tử có bị đau chỗ nào không, tay có rát không?"


Cố Đình xoay cổ tay: "Không sao, thậm chí còn chưa đỏ. Sợi dây này đúng là chất lượng không tệ, vừa mềm vừa chắc."



"Thế thì chúng ta về thôi."


"Còn Phàn..."


"Thiếu gia yên tâm đi, Phàn tướng của quân Trấn Bắc xuất thân đâu phải người tầm thường. Phàn tướng quân bản lĩnh lắm, ngài ít ra doanh trại nên không biết đó thôi. Đừng nói mấy gã hộ vệ Giang phủ, ngay cả hộ vệ tinh nhuệ của nhị hoàng tử, Phàn tướng quân cũng xông vào được!"


Cố Đình: ...


Được rồi, các ngươi đều lợi hại.


Quả nhiên, lời Ngô Phong không sai. Trong sân của Giang phủ, Phàn Đại Xuyên xé toạc áo ngoài, lộ ra cơ bắp rắn chắc, tay cầm trường đao múa vù vù, khí thế oai hùng: "Lên! Ai lùi một bước thì kẻ đó là cháu ta!"


Hắn ta không chỉ biết ăn uống, ngoài tài nghệ này, đao lớn trong tay hắn ta là thứ đệ nhất quân doanh. Trên chiến trường, hắn ta là trung quân, luôn đứng mũi chịu sào, giữ vững thế trận, là trụ cột quan trọng. Có thể hắn ta không nhanh nhẹn bằng tiên phong Vi Liệt, không tàn độc như Hạ Tam Mộc, cũng không mưu lược bằng Ông Mẫn, nhưng khi nói đến sức đánh trực diện, chẳng ai sánh nổi!


Khi Vương phi ở đó, hắn ta còn lo bảo hộ mà vướng tay vướng chân. Giờ Vương phi đã an toàn, còn sợ gì nữa? Đánh nhau hả? Phàn đầu trọc chẳng sợ ai bao giờ!


Các ngươi muốn giữ ta lại? Ta còn chẳng muốn đi đâu cả! Vào kinh bấy lâu, chưa được đánh một trận sảng khoái, tay ngứa ngáy lắm rồi. Hôm nay phải đánh cho đã đời!


Kết quả là...


Phàn tướng quân quả nhiên hả hê, toàn bộ hộ vệ Giang gia bị quật ngã chồng chất như bánh tráng, ngổn ngang bên tường. Trên người hắn ta không một vết xước, da đầu còn chưa rách, chỉ là mồ hôi đầm đìa, như vừa tắm xong, chảy ròng ròng xuống ngực.


Không trách được hắn ta phải cởi áo.


Giang Mộ Vân tức đến suýt nổ đầu, phất tay rút lui.


Không làm gì được thì phải làm sao? Giết không được, đánh không xong, cứ kéo dài thì chỉ tổn thất cho mình. Gã ta đâu có tiền của vô hạn để phí phạm!


"Chán, chẳng thú vị gì cả." Phàn Đại Xuyên vẫn còn chưa thỏa mãn, nhặt áo vỗ bụi, mặt đầy chán ghét: "Người kinh thành toàn bọn hèn nhát, mới hai chiêu đã chịu không nổi? Các ngươi về luyện thêm ba bốn năm nữa, rồi hãy đến tìm gia gia chỉ giáo!"


Phàn đầu trọc huýt sáo, thảnh thơi rời đi.


Trời dần tối, mây đen che lấp mặt trời, gió cũng mang vẻ lạnh lẽo, hệt như gương mặt Giang Mộ Vân.


Từ hành lang sâu thẳm, một nam tử trẻ tuổi bước ra, dáng người tao nhã, nét mặt ôn nhu. Không biết gã từng trải qua cuộc đời thế nào, mà sau vẻ dịu dàng ấy lại ẩn chứa chút u oán, chút bí ẩn không thể nói.


Gã phất tay, hộ vệ trong đình viện cúi đầu lui đi, im lặng như chưa từng xuất hiện.


Ngón tay thon dài đưa tới một chén trà nóng, giọng nói trong trẻo như dòng suối mát: "Lưu luyến à?"


Giang Mộ Vân nhìn theo hướng Cố Đình rời đi, nhận trà, khẽ thở dài: "Thật sự có chút tiếc nuối."


Người thanh niên nhìn gã ta, trong mắt thoáng đau lòng: "Thích thì cứ nói..."


"Không quan trọng." Giang Mộ Vân nhấp một ngụm trà, đuôi mắt hơi híp lại: "Một ngày nào đó, cậu ấy sẽ chủ động đến cầu ta."


"Ừ."


Hai người không nói thêm, chỉ lặng lẽ ngồi uống trà. Một chén cạn, chẳng biết ai cất lời rồi cả hai nắm tay rời đi, chẳng mấy chốc đã mất hút.


Dưới bầu trời tịch mịch, bên hành lang dài, chẳng rõ là ai mang theo chấp niệm vô hình, nhưng lại chẳng thể nào khước từ.


...



Khi Cố Đình tìm đến Giang Mộ Vân, dốc sức dò xét thì nhiều người khác cũng đang trong cơn nước sôi lửa bỏng, cố gắng gánh vác phần việc của mình.


Như Mạnh Trinh, tay phải cầm thanh nhuyễn kiếm mà ca ca đặt làm riêng, tay trái nắm bao độc phấn, đôi mắt to sáng ngời cảnh giác quan sát bốn phía.


Đánh nhau thì cậu ta không làm được, tính kế cũng chẳng đủ, cậu ta tự biết rõ bản thân, chỉ cần không gây rắc rối, không vướng chân ca ca, thế là đã thành công!


Cậu ta kiên quyết từ chối việc được ca ca bảo hộ khắp nơi. Hôm nay tình hình khác hẳn, đao kiếm vô tình, nếu ca ca bị thương thì làm sao? Thế nên cậu ta nhất quyết không đi đâu, cứ ở trong phủ. Ai dám xông vào, muốn giết hay bắt cậu ta làm con tin, thì cậu ta sẽ dùng nhuyễn kiếm chém chết, dùng độc phấn đầu độc!


Mạnh Trinh căng chặt gương mặt non nớt, ra vẻ hung dữ, tay phải vung nhuyễn kiếm lạnh lùng chém một con kiến, tay trái rắc độc phấn xuống.


Rất tốt, đều chết cả rồi!


Ai dám trêu chọc tiểu Vương gia, đây chính là cái giá phải trả!


Nhưng đâu chỉ một mình tiểu Vương gia cần cẩn trọng. Trong cảnh hỗn loạn này, lòng người mong manh, lại có kẻ ngược lại thừa cơ phát tài. Nhát gan thì đói chết, gan lớn thì no chết, trong lúc ai cũng lo cho thân mình, cả người nghèo lẫn người giàu đều hỗn loạn. Người nghèo thì chẳng có gì để mất, người giàu thì lại khác, muốn tránh tai họa, mà nơi trú ngụ chính là chỗ chứa đầy của cải. Thế thì nhân lúc hỗn loạn, cướp đoạt chẳng phải là chuyện dễ sao?


Diệp Bồng Trinh là Nữ Thần Tài, ai cũng biết nàng giàu có, lại là quả phụ. Thường ngày nàng thuê không ít hộ vệ, còn có quan lớn che chở, chẳng ai dám động đến. Nhưng nay kinh thành hỗn loạn, hộ vệ bỏ trốn, quan lớn cũng tự lo thân, còn ai rảnh mà bảo vệ nàng? Không nhân cơ hội ức h**p một phen, thì còn gọi gì là lưu manh?


Nàng chẳng cần người khác nhắc cũng hiểu sẽ gặp cảnh ấy. Nhưng hiểu là một chuyện, thay đổi quan niệm thời cuộc lại là chuyện khác. Nữ nhân vốn dễ bị bắt nạt, vốn bị coi là yếu thế. Lòng người vốn ác độc, bao năm nay nàng chưa từng chịu thua, nhưng nàng cũng rõ, đôi khi lòng tự tôn không quan trọng bằng việc sống sót mới là chính đạo.


Loại tình huống này nàng cũng gặp không ít, so với chuyện như vậy thì còn có nhiều việc khó chịu hơn, nàng cũng đã trải qua nhiều rồi nên biết rõ làm sao để thoát thân. Sáng sớm nghe tiếng gió có vẻ không đúng, nàng lập tức thu dọn, phong kín nhà kho, giấu đồ thế nào, ngụy trang ra sao, mấy năm nay đều luyện thành quen tay, xử lý đâu vào đấy. Sau đó, nàng tháo bỏ trang sức, thay áo vải thô rồi đi vào trong thành, ai cũng không biết đến căn nhà bí mật của nàng.


Có điều vì không quen thuộc địa thế kinh thành, nàng đi tới một ngã ba đường thì bị một đám dân chúng hoảng loạn tách ra, đến cả nha hoàn A Lụa đi theo cũng thất lạc... Nàng tự nhắc mình phải bình tĩnh, nhắm mắt định thần một lát rồi xác định hướng mà bước tiếp. Nhưng vận khí thật sự quá kém, lại gặp một đám lưu manh.


Trong kinh thành lưu manh vốn rất nhiều, chỉ là ngày thường khó mà thấy, vì nơi này quan lại nhiều, thế lực phức tạp, đám lưu manh cũng biết cách lẩn tránh, chỗ nào nên trốn, chỗ nào nên lộ diện. Nhưng hôm nay thì khác, tình thế hỗn loạn, ai nấy đều buông thả. Không mấy người nhận ra Diệp Bồng Trinh là ai, hơn nữa nàng còn cải trang, nên trong mắt bọn chúng chỉ là một cô nương xinh đẹp, da trắng nõn, lại không có ai che chở!


Một tên cười đểu tiến lên, Diệp Bồng Trinh cảnh giác lùi lại, chủy thủ trong tay run run lóe sáng, ánh mắt như bốc lửa, sao có thể sợ hãi! Nàng vừa định xông lên, thì bất ngờ từ phía sau vươn ra một đôi bàn tay to, một tay che miệng nàng, một tay giữ chặt vai, xoay người kéo nàng vào hẻm tối!


Diệp Bồng Trinh lập tức phản ứng, chủy thủ nhắm ngay chỗ hiểm nhất của nam nhân mà đâm, nhưng lập tức bị hắn ta khéo léo chế ngự: "Đi với ta."


Giọng nam nhân trầm thấp, dường như còn khẽ cười, không rõ là cười nàng không biết lượng sức, hay cười vì động tác công kích của nàng quá mức ác liệt.


Diệp Bồng Trinh cắn môi.


Giọng nói quen thuộc này, suýt nữa khiến nước mắt nàng trào ra: "Không phải ngươi nói không quen biết ta sao, thế còn quản ta làm gì?"


Dù đang giận, nhưng Nữ Thần Tài cũng biết nặng nhẹ, hiểu rõ tình hình hiện giờ bất lợi nên khi nói cũng cố nén giọng thấp xuống. Nàng hận người nam nhân này, nhưng cũng không dám ra sức đá, nhiều nhất chỉ dẫm mạnh lên chân hắn ta, sau đó còn ra vẻ giả bộ đáng thương: Ta không cố ý mà.


Đình Diệp: ...


"Đừng làm loạn." Bàn tay to của hắn ta che chở nàng, dẫn nàng xuyên qua những con đường nhỏ ngoằn ngoèo, đưa đến trước một tòa nhà: "Vào đi."


Diệp Bồng Trinh vẫn hậm hực: "Ngươi trả lời ta, chẳng phải ngươi nói không quen biết ta sao, vì sao còn muốn giúp ta!"


Đình Diệp điềm tĩnh đáp: "Chúng ta làm quan, việc làm chẳng qua cũng chỉ vì dân, nhận ra hay không không quan trọng, ngươi là dân thì được rồi."


Diệp Bồng Trinh: ...


Họ Đình, ngươi có thể bớt mặt dày một chút được không! Nói dối cũng quá trơn tru rồi!


Trong hoàng cung.


Giống như thái tử nghĩ, Vưu quý phi quả thật không cam lòng chịu cô độc, không muốn bị nhốt trong lãnh cung. Nhưng lãnh cung u ám tù túng, cái gì cũng không có, tin tức không thông ra ngoài, bà ta thật sự nghĩ không ra cách nào thoát thân... Nếu như chuyện này không xảy ra gấp như vậy, mà bà ta bị nhốt lâu ngày, thì lực lượng bí mật do bà ta gây dựng chắc chắn đã bị bào mòn hết. Nhưng giờ bà ta vừa mới bị giam, cho dù có kẻ phản bội, không chịu để bà ta lợi dụng nữa, thì vẫn còn một bộ phận nhỏ ôm ảo tưởng, hy vọng nếu giờ đưa than trong ngày tuyết thì sẽ có cơ hội được trọng dụng, biết đâu bà ta sẽ thoát ra?



Vì vậy, Vưu quý phi vẫn có thể biết tình hình bên ngoài: Thái tử làm phản thế nào, cửa thành bị đóng ra sao, quan lại bị đưa vào Đông Cung thế nào, và cả việc Kiến Bình đế đột nhiên lâm trọng bệnh nằm liệt giường.


Lúc mới nghe, Vưu quý phi không biểu lộ nhiều, nhiều nhất chỉ ngạc nhiên một chút. Nhưng khi nghe đến chuyện Kiến Bình đế đột nhiên mắc bệnh quái lạ, mắt bà ta lập tức sáng lên!


Đây đâu phải bệnh tình gì, rõ ràng là trúng độc!


Bà ta vốn đã biết thái tử lòng dạ hiểm độc, trong lòng luôn ngờ vực, không ngờ lại nhanh đến vậy, chỉ là không hiểu có biến cố gì thúc đẩy?


Tất nhiên, bà ta không biết một nguyên nhân lớn khiến thái tử hành động sớm là vì kiêng dè chính mình. Bà ta chỉ biết đại khái kế hoạch của thái tử, nhân sự thế nào và cũng biết rõ loại độc mà Kiến Bình đế dính phải, bởi chính thái tử đã lén tham khảo với bà ta, bà ta còn từng nghiêm túc góp ý! Giờ đây bà ta rất muốn nhân cơ hội hộ giá lập công, chỉ tiếc bị nhốt chặt trong lãnh cung!


Làm thế nào bây giờ? Tin tức này phải làm sao truyền ra? Bà ta không chịu nổi bị nhốt trong lãnh cung thêm ngày nào nữa!


Những tâm phúc thân cận của bà ta trước đó đều đã ngã gục, giờ bên cạnh chỉ còn vài kẻ nhỏ nhoi, nhiều lắm cũng chỉ dò la được tin tức vụn vặt, căn bản không thể đến tẩm cung của Kiến Bình đế. Cho dù có tới, thì với Diêu mỹ nhân kia canh giữ, tuyệt đối không thể thành công. Muốn thoát ra ngoài vốn đã khó, huống hồ còn muốn một mũi tên trúng đích, làm sao đảm bảo thành công?


Lần này, bà ta thật sự có cơ hội sao?


Vưu quý phi cắn móng tay, bồn chồn đi lại trong lãnh cung.


Ngoài cửa thành, Hoắc Diễm dẫn quân tiếp viện đến. Đúng lúc thành sắp thủ không nổi, sắp bị phá vỡ.


Quân giữ thành vừa thấy thì mừng rỡ: "Viện quân tới rồi! Có viện quân! Các huynh đệ cố lên!"


Thế quân Hoắc Diễm ào ạt, bản thân hắn lại dũng mãnh phi phàm, vừa xông vào chiến cuộc lập tức xoay chuyển.


Người của thái tử chống đỡ không nổi, tức giận chửi: "Các ngươi tưởng rằng chúng ta chỉ có bấy nhiêu binh sao!"


Chủ tướng phất tay, từ xa lại có thêm một đội quân khác xông tới.


Ngoài những lời đó, gã còn khéo mồm như rót mật, chỉ vào Hoắc Diễm mà nói: "Các ngươi biết hắn là ai mà lại đi theo làm việc cho hắn sao? Hắn chính là Trấn Bắc Vương! Tự ý giữ quân, ôm lòng phản loạn, tội đáng chết! Cái gì mà chiến thần bất bại, cái gì mà trụ cột của Đại Hạ, tất cả đều là hắn tự tâng bốc mình lên, vì cái gì chứ? Vì chính là nhắm đến kinh thành này! Các ngươi đúng là lũ con nghé con ngu nghếch!"


"Trấn Bắc Vương đã sớm dòm ngó kinh thành, từ lâu có ý định tạo phản! Các ngươi nghe lời hắn, chẳng phải là muốn thành phản thần tặc tử sao? Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay tất cả chính là bởi vì người này, chúng ta đang thanh trừ gian đảng, mà gian tặc chính là hắn!"


Hiện trường thoáng chốc im lặng, không ai nghĩ sự việc lại xoay chuyển như thế này.


Chỉ có Hoắc Diễm vẫn quả quyết tiến lên, chưa từng dừng bước, chém tới bọn phản tặc mà đao trên tay không hề run rẩy.


"Bổn vương từ trước đến nay không tin lời lẽ hoa mỹ, chỉ tin vào lòng người. Cửu Nguyên có thể kiên vững nhiều năm không ngã, tuyệt đối không phải nhờ bổn vương tự giữ quân quyền. Kẻ tự giữ quân quyền sớm đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử rồi. Cửu Nguyên bền chắc là bởi có toàn thể binh sĩ quân Trấn Bắc, dựng nên thành Cửu Nguyên là nhờ dân chúng Cửu Nguyên, chứ không phải nhờ ta, Hoắc Diễm! Hôm nay kinh thành cũng vậy, Đại Hạ là của bá tánh, kinh thành cũng vậy, chỉ cần họ còn, thì trụ cột của Đại Hạ vẫn còn! Chư vị không ngại nghe một chút tiếng lòng mình, là muốn để tiểu nhân mê hoặc, hay là muốn bảo vệ gia đình sau lưng mình!"


Đương nhiên là phải đánh rồi! Hiện tại chẳng cần bàn đến đạo lý gì nữa, họ phân biệt không nổi, chỉ biết một điều: kinh thành không thể thất thủ, dân chúng trong thành không thể bị hại! Đám người đến gây sự rõ ràng có vấn đề, lời bẩn thỉu tung ra chẳng qua là để đánh lạc hướng, chắc chắn không phải người tốt. Trấn Bắc Vương thì đã sao, nhìn thế nào cũng không sai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì phải có bằng chứng, cứ đánh xong rồi tính tiếp!


Chiến sự ở cửa thành vô cùng kịch liệt, tin tức truyền đi khắp nơi, ai nấy đều chấn động.


Thái tử ngã ngồi phịch xuống đất, ván cờ này... gã lại sắp thua sao?


Gã hất tung bàn, trong mắt đỏ ngầu, cả người điên loạn: "Không, ta không thể bại! Đi! Các ngươi mau đi, đem hết tất cả thủ hạ, bắt bọn chúng liều chết chống đỡ! Cửa thành nhất định phải chiếm bằng được cho ta!"


Nhị hoàng tử không biết từ đâu bước ra, mỉm cười đỡ nhẹ một cái rồi bắt đầu hành động.


Lúc này, Kiến Bình đế cuối cùng cũng nhớ tới Vưu quý phi. Người đàn bà này từng tư thông với thái tử, với lão mà nói đó là nỗi nhục lớn, nhưng quan hệ của họ lại chặt chẽ như vậy, chắc chắn bà ta biết không ít chuyện. Giống như năm xưa lão và bà ta, cho nên... Vưu quý phi có phải cũng biết chuyện độc dược? Lão trúng độc, bà ta có giải dược không?


Lão lập tức lệnh cho Diêu mỹ nhân đi gọi Vưu quý phi đến. Diêu mỹ nhân tất nhiên không muốn, nhưng trước thánh chỉ nghiêm khắc của thiên tử, nàng cũng không có cách nào khác, đành phải làm theo.


Cố Đình khi nghe tin chiến sự ở cửa thành thì không thể ngồi yên được nữa, quyển sách trong tay rơi xuống, cậu nắm góc áo, lập tức chạy ra đường.


Hoắc Diễm... Em nhớ ngài, đừng để em phải chờ quá lâu!
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 103: Em nhớ ngài, đừng để em phải chờ quá lâu!
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...