Người Đẹp Ngốc Nghếch

Chương 39: (Kiềm chế cùng thống khổ)

"Khóc chưa đủ sao?" Phó Bá Đông quay đầu nhìn sang, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như đang miễn cưỡng cười.

Ngọn đèn đường rất mờ, làn khói trắng chầm chậm bay lên từ cát thạch anh, khuôn mặt của Phó Bá Đông trở nên mơ hồ không rõ ràng trước làn khói.

"Phó thúc thúc sẽ không muốn nhìn thấy chị khóc." Cù Tân Cương biết Phó Bá Đông nghiện, liền tránh nhìn, đưa tay lên che sau mắt.

Phó Bá Đông chống tay vào lan can lạnh lẽo, hai tay tựa hồ không sợ lạnh, mu bàn tay dưới ánh đèn có chút nhợt nhạt, "Tôi biết, tôi chỉ là rất khổ sở, lại rất khó chịu, hiện tại không biết nên làm gì."

Cù Tân Cương cảm thấy Phó Bá Đông đang nói đùa, Phó Bá Đông luôn xử lý sự việc một cách có trật tự, như thế nào lại không biết nên làm cái gì.

Nhưng chính là trong ánh mắt cô, Phó Bá Đông thần sắc quả thực rất mệt mỏi, giống như một ngọn núi lửa ẩn dưới mực nước biển, quá kiềm nén, quá khắc chế.

Cù Tân Cương mím môi hỏi: "Chị đang chịu đựng sao?"

Phó Bá Đông biết cô đang ám chỉ cái gì: "Đúng vậy."

Nhưng Cù Tân Cương không nhìn ra được vẻ mặt không chịu nổi của Phó Bá Đông, giống như hết thẩy đều bị bi thương hòa tan.

Phó Bá Đông nhìn đàn ngỗng bơi lội trong hồ một lúc rồi lại nhìn ngôi nhà cũ vẫn sáng đèn.

Trong đêm lạnh lẽo, thứ ánh sáng ấy lẽ ra khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng tiếc thay lại không phải vậy, ngôi nhà cũ dường như rất vắng vẻ, rất cô đơn.

Phó Bá Đông liền nói: "Trở về đi." Hai tay buông thõng bên người của cô run rẩy, hơi thở có chút hỗn loạn, nhưng hết thảy đều không đúng chỗ.

Đàn ngỗng trên mặt hồ rung rinh, gợn sóng lan ra nhiều lần.

Cù Tân Cương vẫn luôn nhìn thấy Phó Bá Đông, chậm rãi đi theo: "Chị... có thể chịu đựng được sao?"

Phó Bá Đông dừng lại, hít một hơi dài: "Không chịu đựng làm sao được, không thích hợp."

Trong ling đường, Minh Tinh vẫn không cử động nhìn vào lư hương, vì sợ hương cháy hết không thể thay kịp.

Phó Bá Đông ngồi ở bên cạnh Minh Tinh. "Mẹ, đi nghỉ ngơi đi."

Minh Tinh lắc đầu, hai mắt có chút sưng lên, "Không cần, đưa Giang Giang đi nghỉ ngơi. Chẳng phải con còn có việc phải làm sao? Đừng thức khuya, lát nữa con sẽ để Trần a di và những người khác tới, không cần lo lắng."

Phó Bá Đông gật đầu, xoay người nói với Cù Tân Cương: "Tôi đưa em đi nghỉ ngơi."

Cù Tân Cương nhìn hướng linh cữu được bao bọc bởi hoa rồi vội vàng đi theo, cô luôn cảm thấy cái chết là thứ gì đó rất gần đối với mình.

Cô đã quá quen với việc đổ lỗi cho bản thân về lỗi lầm của mình đến mức đôi khi cô cảm thấy rằng có thể có điều xui xẻo nào đó đang vây quanh mình.

Sau khi lên lầu, Phó Bá Đông đi vào thư phòng, khi Phó Bá Đông kéo ghế ra, chân ghế cọ vào sàn gỗ.

Trong im lặng, thanh âm này khiến Cù Tân Cương giật mình tỉnh táo lại.

Cô dừng lại ngoài cửa, nhìn Phó Bá Đông ngồi xuống, mở ipad ra, kiểm tra tin nhắn trong đó.

Sắc mặt Phó Bá Đông cực kỳ tái nhợt, lông mày nhíu lại, giống như một cỗ máy chạy tốc độ cao.

Cù Tân Cương không biết Phó Bá Đông có cảm thấy mệt mỏi hay không, cô nhìn qua đã cảm thấy

Phó Bá Đông bắt đầu gõ thông tin, chỉnh sửa email, khuôn mặt phản chiếu ánh sáng trắng của các trang sổ tay.

Từ góc nhìn của Cù Tân Cương, cô không thể nhìn rõ dòng chữ trên màn hình, cũng không mong đợi sẽ nhìn thấy gì, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Phó Bá Đông.


Tâm trạng của Cù Tân Cương vô cùng phức tạp, cô cũng đã trải qua nỗi đau mất đi người thân, cô đã trải qua những ngày tháng không một xu dính túi, cô cũng bị trêu chọc và chế giễu, như thể đã thành một trò cười, còn có một ít ủy khuất mà Phó Bá Đông cho cô.

Mặc dù Phó Bá Đông đã làm cô xấu hổ, nhưng cô vẫn còn có chút phàn nàn, nhưng nhìn Phó Bá Đông bất động như vậy, cô cảm thấy Phó Bá Đông thật đáng thương.

Phó Bá Đông tựa hồ đã chú ý tới cái gì, quay người lại mới phát hiện Cù Tân Cương vẫn đứng ở ngoài cửa, cô giơ tay ấn ấn vào giữa mày: "Tôi bận đến mức quên đóng cửa."

Cù Tân Cương vốn đã rất giỏi nắm bắt những thay đổi trong biểu cảm của Phó Bá Đông, cô có thể nhìn thấy rõ ràng ngay cả những thay đổi nhỏ như lông mi của đối phương giật giật hay là nhíu mày.

Trong ánh mắt của cô, đôi tay trên bàn phím của Phó Bá Đông khẽ run lên vài lần, hai chân đặt trên mặt đất bắt đầu chồng lên nhau và đan vào nhau, môi hơi hở một chút, như thể chỉ cần mũi là có thể thở được.

Cù Tân Cương biết rất rõ ràng Phó Bá Đông đang lên cơn nghiện.

Phó Bá Đông cũng nhìn chằm chằm vào cô một lúc, ánh mắt càng nhìn lâu, hơi thở càng dồn dập, như sắp bị treo cổ trên cây.

Người trong phòng với dáng vẻ biểu tình như vậy, Cù Tân Cương đã quá mức quen thuộc.

Dường như có dòng dung nham nóng hổi chảy dưới ánh nhìn lạnh lẽo, vừa lạnh lùng vừa chống cự nhưng cũng xen lẫn niềm khao khát mơ hồ.

Phó Bá Đông vội vàng dời ánh mắt, nhìn lại màn hình trắng sáng trước mặt, giơ bàn tay đang đặt ở mép bàn lên, tay nâng lên vẫy nhẹ, là ở muốn đuổi khách.

Cù Tân Cương lùi lại một bước, đóng cửa lại cho cô.

Cửa đóng lại, cô hậu tri hậu giác, Phó Bá Đông ngoài miệng nói không ai có thể làm cô ấy xấu hổ, kỳ thật là vẫn cảm thấy xấu hổ.

Cù Tân Cương trở về nhà, trước nửa đêm không dám chợp mắt, sau nữa đêm hôn mê giống như đang ngủ say.

Sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, chỉ đơn giản rửa mặt cùng ăn sáng, Cù Tân Cương lại đến linh đường, ở bên ngoài linh đường thấy Lưu a di người đã cùng cô đến.

Lưu a di khóc sưng mắt, nghĩ đến thực sự kính trọng Phó Văn Vịnh, bởi vì Phó gia đối với bà cũng không tệ, chân tình luôn rất khó che dấu.

Bên ngoài trời đang mưa, tiếng mưa thê lương, bầu trời u ám.

Trong linh đường, Phó Bá Đông đã có mặt, Minh Tinh cũng ở bên trong.

Minh Tinh dường như suốt đêm không nghỉ ngơi, vẻ mặt cũng không tốt bằng người nằm trong linh cữu, nhưng sau khi nhìn thấy Cù Tân Cương, Minh Tinh hiếm khi nở một nụ cười, vẫy tay chào cô.

Cù Tân Cương đi tới, cầm lấy hương trong tay Minh Tinh, dùng ngọn lửa của ngọn nến đỏ đốt ba cây nhang trong tay.

Thắp hương xong, cô lùi lại, đứng cạnh Minh Tinh, thấp giọng hỏi: "Minh Tinh a di, dì mệt mỏi sao?"

Minh Tinh lắc đầu, "Tối hôm qua dì ngồi chợp mắt một lát, không ngủ được, nhắm mắt lại liền nghĩ đến Văn Vịnh."

Khi nói, hốc mắt lại đỏ lên, thực mau liền ngừng nói.

Bên cạnh, Trần a di đưa khăn giấy tới.

Cù Tân Cương nhận lấy và giơ tay lau nước mắt cho Minh Tinh.

Minh Tinh lắc đầu, "Hai ngày nay xoa đã đỏ hết mắt, bỏ đi, để gió thổi một lát sẽ khô thôi."

Mấy hôm nay gió hơi thổi mạnh, làm lung lay ánh nến, sợ gió mạnh lướt qua mặt, giọt lệ cũng theo đó bị gió thổi khô.

Rất nhiều người đến để chia buồn, tuy cái chết của Phó Văn Vịnh không được công khai nhưng rất nhiều người trong giới biết được tin tức này cũng lần lượt đến.


Trong dịp như vậy, không thích hợp để nịnh nọt, cho nên người đến chỉ thắp hương cho Phó Văn Dũng rồi rời đi, nhưng trước khi rời đi sẽ đối với Phó Bá Đông cùng Minh Tinh cuối đầu một cái, đồng thời cũng đối với Phó Bá Đông nói chuyện nhiều hơn Minh Tinh một chút.

Những người này dường như biết rất rõ rằng Phó Bá Đông kể từ nay sẽ là người nắm quyền điều hành Phó gia.

Tuy nhiên, Minh Tinh không quan tâm lắm, hẳn là đã quen với việc đó, bà nắm lấy tay Phó Bá Đông, nhẹ nhàng siết chặt mu bàn tay, như để an ủi.

Trong hai ngày này, Cù Tân Cương phát hiện ra Minh Tinh cùng Phó Bá Đông không có nhiều tiếp xúc thân thiết, tuy là mẹ con nhưng họ có vẻ hơi khách sáo cùng xa cách nhau, đúng như Minh Tinh đã nói, bà khi ở trước mặt Phó Bá Đông, luôn không thể hiểu được cảm giác làm mẹ.

Còn Phó Bá Đông thì quá độc lập, quá kìm nén, giống như chứng nghiện của cô ấy, liên tục đổi bác sĩ, như thể đặc biệt nóng lòng muốn chữa trị, nhưng lại đang ép mình chìm xuống, đến lúc gần như không thể kìm nén được, cô liền nghĩ đến việc tìm cách khác, nhờ Cù Tân Cương giúp cô chữa bệnh.

Về bản chất, Phó Bá Đông không tin tưởng người ngoài, cô sẽ không dựa vào bác sĩ, cô chỉ tin vào chính mình.

Cù Tân Cương cụp mắt xuống, chạm vào vết sẹo trên xương vai xanh xuyên qua lớp vải.

Ở trong nhà linh đường, là một việc khá nhàn chán, dường như không có cảm xúc nào khác ngoài nỗi buồn, tất cả mọi người đều bi thương đơn điệu.

Cù Tân Cương không nói nhiều, bởi vì Phó Bá Đông cùng Minh Tinh cũng im lặng.

Điện thoại trong túi cô rung lên, là Liễu Viên Kỳ gọi.

Không tốt nếu tiếp nhận khi ở linh đường, Cù Tân Cương liếc nhìn Phó Bá Đông, lặng lẽ bước ra ngoài, đứng dựa vào tường bên ngoài, giày ướt vì mưa.

Sau khi nghe điện thoại, cô nhẹ nhàng chào hỏi, còn chưa kịp nói thêm gì thì đã nghe thấy Liễu Viên Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Giọng nói của con sao lại trầm thế?"

Cù Tân Cương sửng sốt, ho nhanh hai tiếng, hắng giọng, giọng mũi nói: "Vẫn chưa nghỉ ngơi tốt"

"Buổi diễn sắp bắt đầu ghi hình, ở trạng thái này làm sao có thể làm được, Không thể chỉ dựa vào điều chỉnh, như vậy sẽ không tốt cho con." Liễu Viên Kỳ nói.

Cù Tân Cương làm sao lại không biết, bí mật của cô vừa mới một tiếng nói là bị lộ rồi, dù giai đoạn sau có điều chỉnh tốt đến đâu thì tất cả đều là giả.

Liễu Viên Kỳ bổ sung: "Lão sư đã liên hệ với Minh Oánh. Vòng đầu tiên là sân khấu cá nhân, Ở vòng thứ hai sẽ rút thăm để hợp tác, sẽ bị loại ở cùng một sân khấu, nếu con có thể vượt qua vòng thứ hai thì sẽ tốt hơn, vòng đầu tiên số người quá nhiều."

Bà dừng lại rồi nói: "Nhưng lão sư thấy giọng của con bây giờ, là đủ sức, con bây giờ có ở nhà không?"

Cù Tân Cương nói: "Không có ở nhà."

"Đi đâu rồi?" Liễu Viên Kỳ dường như thực sự coi cô như đồ đệ của mình, mơ hồ cảm thấy tức giận.

Cù Tân Cương quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: "Trong nhà....có chút chuyện......"

Liễu Viên Kỳ im lặng, vì là chuyện gia đình, nên bà cũng không thể nói được gì, một lúc sau mới nói: "Vậy con phải nhanh điều chỉnh lại giọng."

Cù Tân Cương đáp lại, cô cũng hiểu mình đang ở trạng thái nào.

Liễu Viên Kỳ giọng nói vừa giận vừa vui nói: "Con luôn là không buông bỏ được, rất dễ dàng bị bên ngoài ảnh hưởng, ta chú ý tới, nếu người khác quá chú ý con, con sẽ trở nên căng thẳng, điều này không tốt. "

Cù Tân Cương im lặng.

"Chúng ta nên lắng nghe một số phản hồi từ người ngoài, nhưng con quá quan tâm đến ý kiến ​​​​của người ngoài, có đôi khi con lại rất xem nhẹ bản thân mình, trước đây ta chỉ là nói với con vài lời, con liền chính như vậy rất kém, càng là chỉ dạy con, lại là càng kém." Liễu Viên Kỳ nhẹ nhàng nói.

Tim của Cù Tân Cương đập loạn xạ, cô cảm thấy bản thân càng làm càng tệ, không ngờ rằng Liễu Viên Kỳ còn có thể nhìn rõ hơn cô.

"Còn nên chú ý chính mình nhiều hơn một chút." Liễu Viên Kỳ chậm rãi nói.

Cù Tân Cương cảm ơn, bối rối quay trở lại linh đường.


Phó Bá Đông nghiêng người nhìn cô.

Cù Tân Cương quay đầu tránh đi ánh mắt của Phó Bá Đông, cô cảm thấy Phó Bá Đông đang dò xét, đoán được suy nghĩ của cô.

Một lúc sau, Phó Bá Đông hỏi: "Còn bao nhiêu ngày nữa?"

Cù Tân Cương ban đầu không có phản ứng, sau đó mới biết Phó Bá Đông đang hỏi về thời gian ghi hình của chương trình, do dự nói: "Còn có hai ngày."

Minh Tinh bị kẹp giữ hai người, bất đắc dĩ hỏi: "Là chuyện về công việc sao?"

Cù Tân Cương ngập ngừng gật đầu.

"Trở về đi." Phó Bá Đông khoanh tay, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay.

Minh Tinh cũng nói: "Đã là công việc thì không thể lơ là được."

"Một lát nữa tôi sẽ bảo tài xế đến đưa em đi." Phó Bá Đống ngón tay hơi siết chặt trên cánh tay, nhắm mắt lại để che giấu cảm xúc.

Cù Tân Cương lúc đầu còn do dự, nhưng có người từ phía sau đẩy cô, cô cũng có chủ ý riêng, cô nghĩ, trong trường hợp này, cô cũng có thể quay lại.

Phải nói Phó Bá Đông rất có tiếng nói, nhanh chóng liên lạc với tài xế, dùng sức đẩy Cù Tân Cương lên xe, ngay cả Lưu a di cũng phải về sớm.

Tài xế vừa lái xe đi được vài mét thì bất ngờ dừng lại, ngay lập tức cửa sổ xe cạnh Cù Tân Cương bị đập mạnh.

Cù Tân Cương quay phắt lại và nhìn thấy Phó Bá Đông đang đứng ngoài trời mưa, tóc bết vào mặt, sắc mặt ngày càng tái nhợt, hình như tinh thần rất sa sút.

Cô nhanh chóng mở cửa sổ xe, "Làm sao vậy?"

Phó Bá Đông đưa một phong bì màu đỏ qua cửa sổ xe, "Quên còn cái này, là quy định, nhất định phải cầm lấy."

Cù Tân Cương cầm lấy, vỏ bao lì xì màu đỏ đã bị nước mưa làm ố, màu sắc nửa sáng nửa tối.

Sau khi đưa phong bì màu đỏ, Phó Bá Đông lùi lại một bước, nói: "Đóng cửa sổ lại, mưa đang rơi vào trong rồi."

Cù Tân Cương không còn cách nào khác ngoài việc nâng cửa sổ xe lên.

Hạnh An không thịnh vượng như Liêm Thành, luôn có vẻ rất yên tĩnh, khi ô tô chạy trên đường ven biển, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ.

Lưu a di trên xe nói: "Dù sao cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy lão gia, lão gia luôn là người tốt bụng, đáng tiếc ông trời lại mang ông ấy đi."

Cù Tân Cương nghĩ rằng có lẽ Phó Văn Vịnh tốt đến mức thế giới không thể giữ được ông ấy.

Khi trở lại Liêm Thành, Phó Bá Đông đã gửi cho cô một tin nhắn.

"Trong quá trình ghi hình, Trình Bích sẽ luôn cùng em, em không cần phải lo lắng gì cả, cứ chơi vui vẻ."

Cho đến bây giờ, Phó Bá Đông vẫn cảm thấy mình tham gia chương trình chỉ để cho vui, Cù Tân Cương có chút tủi thân, cô luôn trở nên rất mong manh trước mặt Phó Bá Đông, trái tim cô được làm bằng bánh tráng nếp, không thể dễ dàng bị kẹp chặt.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Trân Trân cũng nói những điều tương tự như Liễu Viên Kỳ, cô luôn tự ti, đặc biệt là sau sự việc xảy ra ở Cù gia, đặc biệt là trước mặt Phó Bá Đông.

Phó Bá Đông cũng không dễ dàng gì.

Hạnh An, sau ba ngày ở ling đường, Phó Văn Vịnh bị đẩy vào lò hỏa táng, biến thành một đống xương gãy trong bình.


Chiếc bình rất nặng, Minh Tinh cùng Phó Bá Đông cùng nhau khiêng, đưa Phó Văn Vịnh đến nghĩa trang.

Hôm đó trời lại mưa, chiếc ô đen vốn dùng để che nắng thực ra lại dùng để che mưa.

Phó Bá Đông mặc váy đen đứng trước bia mộ Phó Văn Vịnh, nhìn Minh Tinh từ từ ngồi xuống, bà tựa trán vào một góc bia mộ Phó Văn Vịnh.

Cô lấy ô che đầu Minh Tinh, cúi người để lộ nửa người dưới mưa, mái tóc xoăn buộc sau lưng ướt đẫm, từng sợi.

Minh Tinh cuối cùng cũng khóc nấc lên, không muốn buông bỏ người mình yêu thương đã ra đi.

Phó Bá Đông lặng lẽ nhìn, ánh mắt có chút ươn ướt, nhưng lại cố chấp làm ra vẻ bình tĩnh, chỉ đứng thẳng người, đứng dưới mưa, chỉ cầm ô cho Minh Tinh.

Chẳng bao lâu, đỉnh tóc ướt đẫm, khuôn mặt cũng ướt đẫm, lúc này nếu cô lặng lẽ rơi một giọt nước mắt thì sẽ không ai để ý đến nỗi bi thương của cô.

Minh Tinh khóc rất lâu, cuối cùng cũng khịt mũi, gượng cười, nói với bia mộ: "Anh biết đó em sẽ không tái hôn, gia đình này sẽ luôn tốt đẹp, anh đừng lo lắng."

Giọng Phó Bá Đông có chút khàn khàn: "Baba còn có hy vọng con sẽ làm gì không."

Minh Tinh đứng dậy, giơ tay lau nước trên mặt Phó Bá Đông, "Ông ấy hy vọng con sẽ hạnh phúc."

Cô nhẹ nhàng thở dài: "Trở về Liêm Thành đi, nhà của con bên đó quá vắng vẻ rồi, ở nhà không có ai cùng Cương Cương nói chuyện, con bé sẽ sợ hãi."

Phó Bá Đông gật đầu đồng ý, nếu cô nhớ không lầm, sáng sớm ngày mai, Cù Tân Cương liền sẽ ra ngoài.

Cô trở về Liêm Thành càng sớm càng tốt để tránh đánh thức người đang ngủ khi cửa mở vào lúc nửa đêm, hơn nữa vì trên tay cô còn có việc chưa làm xong.

Đêm đó Cù Tân Cương ngủ không ngon, hình như ngày hôm sau có một bài kiểm tra lớn đang chờ cô, cô rất căng thẳng.

Buổi tối, cô nghe thấy dưới lầu có tiếng động nhẹ, lúc đầu cô còn tưởng trong nhà có kẻ trộm, cẩn thận rón rén đến cửa lắng nghe, cô mơ hồ nhớ ra, nếu có kẻ trộm vào khu vực này thì nhất định phải báo động rồi.

Cô đoán Phó Bá Đông đã trở lại, nhưng bước chân của Phó Bá Đông rất nhẹ, ngay cả tiếng đi lên lầu cũng trở nên rất yếu ớt.

Tia sáng từ bên ngoài ngôi nhà đột nhiên biến mất, đèn ở hành lang cũng tắt.

Nhưng sau đó có một tiếng bùm, như thể Phó Bá Đông bị ngã, hoặc có thứ gì đó rơi xuống.

Cù Tân Cương vội vàng nắm lấy tay nắm cửa, lo lắng không biết có nên nhìn xem hay không.

Giọng Lưu a di từ dưới lầu truyền đến: "Tiểu thư?"

Phó Bá Đông dùng giọng nói trầm thấp nói: "Tôi không sao, không cần lại đây."

Sau đó, mọi chuyển động dường như biến mất, Cù Tân Cương dù có đến gần cửa đến đâu cũng không thể nghe thấy.

Đứng ở đó ước chừng năm phút, Cù Tân Cương bất chấp do dự mở cửa ra, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng Phó Bá Đông.

Cửa không đóng, đây không phải là chuyện Phó Bá Đông có thể quên.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ rất mờ, ngay cả hình dáng người nằm trên giường cũng mờ ảo.

Phó Bá Đông đang cuộn tròn, mắt cá chân vẫn thò ra ngoài mép giường, một chiếc giày treo bấp bênh trên chân. Cô ôm chặt chăn, hơi thở khàn khàn, gấp gáp, lộ ra sự thống khổ của bệnh trạng.

Cù Tân Cương dùng chân trần bước tới rất nhẹ nhàng, giẫm lên tấm thảm mềm mại, chậm rãi leo lên giường, ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Phó Bá Đông, cô lo lắng xoa xoa áo, mái tóc đã được gội sạch đang xoã trên vai.

"Chị có phải hay không rất khó chịu."

Người Đẹp Ngốc Nghếch
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Đẹp Ngốc Nghếch Truyện Người Đẹp Ngốc Nghếch Story Chương 39: (Kiềm chế cùng thống khổ)
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...