Người Đẹp Ngốc Nghếch
Chương 38: (Rời đi không quá đột ngột)
Da vòng cổ thặt mềm mại, như thể đôi tay của Phó Bá Đông được đeo găng tay đang nhẹ nhàng chạm vào..
Mang theo một ít sức lục, đó là con dao giấu trong bông, ôn nhu như đầy lực.
Cù Tân Cương ôm lấy cổ áo, giống như bắt lấy phù mộc, hơi thở có chút ngột ngạt, nhưng cũng không đến nỗi không thể chịu đựng được.
Cô không khỏi nhắm mắt lại, nhớ tới bộ dáng mê mẩn của Phó Bá Đông, duỗi thẳng chân, giẫm lên chăn lụa, giống như chính mình cũng đi theo bước chân vào vũn bùn.
Cù Tân Cương cảm thấy mọi bản thân thật sự là xong rồi, căn bệnh của cô lại giống như trở nên nặng hơn, tay trên cổ áo buông xuống, nắm thật chặt vào váy ngủ, cô muốn biết Phó Bá Đông làm chuyện như vậy lại là một cảm giác như thế nào.
Nhưng là làm như vậy là không đúng, có vẻ quá ái muội, quá mức thân mật.
Vì thế Cù Tân Cương âm thanh khóc thật nhẹ, giống như một tiếng tiểu mèo kêu.
Phó Bá Đông dường như đã đặt điện thoại di động của mình bên cạnh, vô tình cọ xát nó với ga trải giường, có tiếng xào xạc phát ra từ loa.
Chờ đến khi Phó Bá Đông định tắt điện thoại, Cù Tân Cương hỏi: "Trong khoảng thời gian này chị không có trở về, tôi có thể đi ra ngoài chứ?"
Hỏi thật cẩn thận, bởi vì vừa mới khóc, thanh âm rất trầm.
Phó Bá Đông trầm mặc một hồi, trong đầu hiện lên một loại cảm giác khó hiểu, giống như một con mèo dầm mưa, cuộn tròn ở trước mặt cô.
"Đương nhiên có thể, nhưng em phải nói với Lưu a di, bằng không em trở về muộn, sẽ khiến bà ấy lo lắng."
Cù Tân Cương có chút kinh ngạc, cô cho rằng Phó Bá Đông sẽ từ chối.
"Lúc vừa mới đến, chị đã dọa tôi, cho nên trước ngày hôm nay, tôi có một đoạn thời gian rất lâu không có đến thử mở cửa."
Phó Bá Đông khẽ cười một cái, "Em có thể mở nó ra, rất nhiều chuyện em đều có thể thử, em có thể thử, tìm kiếm giới hạn của tôi."
Cù Tân Cương sửng sốt.
Một lúc sau, Phó Bá Đông lại nói: "Đã muộn rồi, đi ngủ đi."
Sau khi cúp điện thoại, Cù Tân Cương cởi chiếc vòng cổ ra khỏi cổ, sau đó cô mới nhận ra trên cổ mình vẫn còn có thứ như vậy, trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Phó Bá Đông, thế nhưng cô lại quên mất thứ này.
Cô không biết giới hạn của Phó Bá Đông ở đâu, cũng không muốn giẫm phải sấm sét, chính là Phó Bá Đông tựa hồ cũng sẽ không bởi vì cô thử mở cửa, mà tức giận.
Chiếc vòng cổ trong tay được làm từ chất liệu rất tốt, cực kỳ mềm mại, Cù Tân Cương cầm trên tay, cảm thấy có chút mới lạ.
Đã lâu rồi cô không đeo bất cứ thứ gì như vòng cổ, cô thấy thật mới lạ khi có thứ gì đó gắn vào cổ, nhưng nó không đến nỗi không thể chịu đựng được.
Như thể cô đã quen với sự thống khổ, khi mọi thứ đột nhiên trở lại bình thường, cô không biết phải làm gì.
Tổ chương trình yêu cầu các thí sinh sắp xếp lại, hát các bài hát trong thời gian có hạn, cho nên những ngày còn lại, Phó Bá Đông đã nhờ trợ lý sắp xếp một giáo viên cho Cù Tân Cương, người có tên tuổi trong ngành.
Mặc dù Cù Tân Cương vẫn ở Liêm Thành, nhưng có cảm giác như đang quay trở lại khuôn viên trường, chăm chú lắng nghe bài giảng với thái độ chưa từng có trước đây.
Giáo viên này làm cùng công ty với Kim Minh Oánh, nhưng Liễu Viên Kỳ cấp cao hơn rất nhiều, có thể giành được nhiều giải thưởng hơn Kim Minh Oánh.
Sau đó, khi danh tiếng ngày càng lớn, Liễu Viên Kỳ thành lập công ty của riêng mình, trong khi Kim Minh Oánh vẫn ở lại công ty.
Buổi tối khi gọi điện thoại vô tình nhắc đến Kim Minh Oánh trước mặt Phó Bá Đông, vì vậy Cù Tân Cương cảm thấy rằng không phải ngẫu nhiên mà Phó Bá Đông tìm thấy Liễu Viên Kỳ, thật giống như muốn nói, nhìn xem, người tôi tìm được còn lợi hại hơn Kim Minh Oánh.
Khi ý tưởng này vô tình nảy ra trong đầu, Cù Tân Cương cảm thấy có chút áy náy khi đối mặt với Liễu Viên Kỳ, có lẽ cô đã hiểu lầm Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông luôn am hiểu sai ý tứ của cô, và cô cũng như vậy.
Liễu Viên Kỳ đã ngoài năm mươi, nhưng lại là bảo dưỡng cực tốt, giọng nói cùng chim hoàng anh giống nhau, giọng hát còn quyến rũ hơn cả khi còn trẻ.
"Nghe Bá Đông nói, con là muốn xuất hiện tại Minh Oánh tiết mục, cho nên muốn tìm người chăm sóc con." Trong giờ giải lao, Liễu Viên Kỳ cười nói.
Cù Tân Cương gật đầu: "Minh Oánh là học tỷ khi con cao trung."
Liễu Viên Kỳ ngạc nhiên: "Cao trung a, hai người hiện tại còn liên lạc, xem ra quan hệ khá tốt."
Cù Tân Cương nhếch lên khóe miệng nói: "Con ở nước ngoài rất lâu, cùng cô ấy không liên lạc nhiều, ngày đó con đến trường quay, mới một lần trao đổi số điện thoại."
"Vậy thì cũng khá tốt." Liễu Viên Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười, "Con rất có tài, mặc dù ta sắp giải nghệ nhưng vẫn có thể thu con làm đệ tử."
Với địa vị của Liễu Viên Kỳ trong giớ, đây chắc chắn là một bước tiến lớn của Cù Tân Cương, Cù Tân Cương hiểu rõ bản thân mình, khẽ lắc đầu, "Con khả năng sẽ không đạt được kỳ vọng của lão sư."
Cô dừng lại, kinh ngạc hỏi: "Lão sư, lão sư dự định sẽ giải nghệ sao?"
Lưu a di mang nước ấm ra rồi lặng lẽ lùi lại.
Liễu Viên Kỳ nhấp một ngụm nước, "Đúng vậy, tôi muốn làm những việc khác, chẳng hạn như đi dạo xung quanh, sống một cuộc sống bình thường. Hiện tại trong giới có rất nhiều người mới. Họ có năng lực, xinh đẹp có rất nhiều tài năng, hơn nữa có nhiều lưu lượng, điểm này ở thế hệ trước không thể so sánh đến được."
Cô xoay chiếc cốc lại, như đang nhìn nước lắc lư trong cốc, "Có lẽ có thể tập trung hơn vào việc kế thừa."
Cù Tân Cương không giỏi trả lời câu hỏi, cô từ trước đến nay cũng sẽ không nịnh nọt, chỉ cảm thấy lợi hại.
Liễu Viên Kỳ nói đùa: "Có lẽ Bá Đông có thể tìm cho con một lão sư tốt hơn, là ta mạo muội."
"Sẽ không." Cù Tân Cương nhanh chóng phản bác.
Liễu Viên Kỳ không khỏi bật cười, nói thẳng: "Lúc hoảng loạn trông bộ dáng của con thật đáng yêu, cũng thật xinh đẹp, hẳn có không ít người thích trêu chọc em."
Cù Tân Cương nhanh chóng giơ tay lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mắt cô, cô biết rằng khi lo lắng, mắt cô rất dễ đỏ lên.
"Hãy suy xét thật kỹ, lời mời của ta bất cứ lúc nào cũng có hiệu lực." Liễu Viên Kỳ nói.
Sau khi Liễu Viên Kỳ rời đi, Cù Tân Cương uống cạn nước trong ly, đang phân vân có nên nói chuyện này với Phó Bá Đông hay không.
Nhưng Phó Bá Đông hiện tại rất bận, cũng rất khổ sở, Cù Tân Cương cũng không thực sự muốn quấy rầy cô.
Khi ở chuẩn bị kỳ sắp kết thúc thời điểm, Cù Tân Cương đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Phó Bá Đông.
Khoảnh khắc điện thoại reo, tim Cù Tân Cương đập như sấm, lại thật thành tâm kỳ vọng, Phó Văn Vịnh bệnh tình có thể tiến triển tốt hơn.
Nhưng khi cuộc gọi được kết nối, Phó Bá Đông không lập tức lên tiếng, vẫn im lặng, làm an tĩnh biến thành tĩnh mịch.
Trái tim Cù Tân Cương đập thình thịch xuống đáy, hoảng sợ đến mức không biết nên nói thế nào, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.
Sau đó cô nghe thấy Phó Bá Đông nói: "Phó thúc thúc em đã đi rồi."
Giống như một tia sét đánh giữa trờ quang trên đỉnh đầu của Cù Tân Cương, một cái chớp mắt, lúc đó cô choáng váng, thiếu chút nữa quên mất mình đang ở đâu.
Mấy năm nay, những người bên cạnh cô dần dần rời đi, cô dường như không thể giữ được ai ở lại.
Đầu tiên là Đàm Tiểu Lục, sau đó là bà cùng ông của cô lần lượt qua đời, cuối cùng là Cù Trúc, người không có chút tình nghĩa ba con.
Cù Tân Cương choáng váng, choáng đến mức dạ dày quay cuồn, ở trên sofa giống như tự mình cứu chữa, thật đem chính thân mình cuộn tròn lại.
"Em đến không?" Phó Bá Đông hỏi.
Chỉ là một câu hỏi không có yêu cầu, Phó Bá Đông mệt mỏi đến mức cúi người xuống.
Cù Tân Cương mấp máy đôi môi khô khốc, nhất thời cảm giác như bị một mũi tên bắn vào lưng, cô thẳng lưng, nhanh chóng đứng dậy rồi vội vàng bước lên lầu, thở hổn hển nói: "Tôi muốn đi, tôi, tôi muốn đi đâu đây?" Cô hoảng loạn đến nối năng lộn xộn.
"Chúng ta đang ở trong nhà cũ Phó gia." Phó Bá Đông nói.
Cù Tân Cương trở về phòng lấy áo khoác, thuận tay lấy dây buộc tóc ra, lộ ra khuôn mặt tái nhợt gần như không còn chút huyết sắc.
Sau khi xuống lầu, cô nhìn thấy Lưu a di đang đứng trầm tư.
Lưu a di ngẩng đầu nhìn cô: "Cù tiểu thư, tôi cùng cô đến Hạnh An."
Cù Tân Cương sửng sốt một lát, sau đó nghĩ tới đại khái Lưu a di đã nhận được tin tức, nếu không làm sau đến một nụ cười đều không thể cười.
Vốn dĩ cô định đến ga đón xe buýt, nhưng rất nhanh, tài xế của Phó Bá Đông đã tới, Hoàng Ngoan hạ cửa kính xuống nói: "Là tiểu thư bảo tôi đến đây"
Lưu a di nhanh chóng mở cửa xe cho Cù Tân Cương, đợi Cù Tân Cương lên xe rồi mới tiến lên.
Xe chạy với tốc độ cao, may mắn thay đang ở thời gian làm việc, cho nên trên đường thuận lợi, rất nhanh xe đã đến được Hạnh An.
Ngôi nhà cổ rất yên tĩnh, những người giúp việc đều đứng bên ngoài, mỗi người đều cúi đầu, vẻ mặt đầy bi thương.
Có thể thấy Phó Văn Vịnh cùng Minh Tinh a di rất tốt với người giúp việc trong nhà nên khi Phó Văn Vịnh qua đời, nỗi buồn trên khuôn mặt mọi người đều là thật không có giả dối.
Cù Tân Cương xuống xe, ngơ ngác đứng ngoài cửa nhìn vào, nhìn thấy Phó Bá Đông đang quỳ trước linh cữu.
Những ngọn nến đang cháy đung đưa trong gió, vì cửa mở rộng, không bật máy sưởi, cho nên xung quanh có cảm giác vô cùng quạnh quẽ.
Quần áo mùa đông của Phó Bá Đông thật đơn giản, tóc bởi vì không tận tâm xử lí nên có hơi lộn xộn, cô quỳ vẫn ở đó quỳ mà không cử động.
Minh Tinh đứng cạnh Phó Bá Đông, quay lưng về phía cửa, không ai có thể nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt cô.
Quỳ một lúc, Phó Bá Đông dận đầu, lưng từ từ gục xuống, trán tựa xuống mặt đất lạnh lẽo. Thắp nhang xong, cô đứng dậy quay người lại nhìn thấy Cù Tân Cương ở ngoài nhà.
Khi Cù Tân Cương bắt gặp ánh mắt của Phó Bá Đông, như là đang lảo đảo bước về phía trước, cô muốn tiến lên đỡ Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông tròng mắt là đỏ, tơ máu thực sự rõ ràng, nhưng đôi môi lại không có chút màu sắc nào, trông cô rất hốc hác, tiều tụy, có lẽ là vì đã quỳ rất lâu nên khi đứng dậy, cô hơi lảo đảo, có loại cảm giác lung lay như sắp ngã.
Cù Tân Cương cắn môi dưới, nghe thấy Lưu a di nói bên tai: "Cô cũng nên qua đó nhìn xem đi."
Phó Bá Đông vốn vẫn đứng vững, vẫy tay chào cô, mấp máy môi như đang gọi cô đến.
Cho nên Cù Tân Cương bước tới, nhìn thấy Phó Văn Vịnh đang nằm trong linh cứu.
Phó Văn Vịnh nằm bên trong, nhìn qua so với trên giường bệnh ít đau đớn hơn nhiều, thân thể đã được sửa sang lại, mặc quần áo sạch sẽ, rất tề chỉnh.
Cô vẫn còn nhớ rõ những lời nói và ánh mắt ấm áp của Phó Văn Vịnh khi cô còn ở trong phòng bệnh mấy ngày trước, trong khoảnh khắc trái tim cô như một nhát dao đâm vào tim.
Phó Bá Đông thấp giọng nói: "Cho Phó thúc thúc em một cái quỳ lại đi."
Cù Tân Cương cầm lấy hương trong tay Minh Tinh, thắp lên, quỳ xuống nơi Phó Bá Đông đã quỳ lạy Phó Văn Vịnh.
Tay cầm hương của cô run lên, không còn nhìn Phó Văn Vịnh đang nhìn thẳng ở linh cữu nữa, cô lén ngoảnh mắt đi cắm nhang vào trong lư hương.
Khi đến thăm ông ấy trong phòng bệnh, cô biết mình không được khóc trước mặt Phó Văn Vịnh, nhưng bây giờ cô vẫn không dám khóc.
Thắp hương xong, Minh Tinh kéo cô đến bên cạnh, bảo cô đứng cùng Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông lặng lẽ nhìn chằm chằm linh cữu, nhưng lại thấp giọng nói với cô: "Linh cữu, vẫn là đặt mấy ngày, chờ đặt xuống mặt đất, mới xem như là kết thúc."
Cù Tân Cương biết đến, năm đó bà cùng ông khi mất, cô cái gì cũng đều không hiểu những chuyện này đều do Phó Văn Vịnh cùng Minh Tinh a di tự mình giải quyết, bởi vì Cù Trúc vẫn luôn không có xuất hiện.
Trong giới lúc đó có một số tin đồn, Cù Trúc phớt lờ ba mẹ vợ không khiến ai cảm thấy kì quái, bọn họ nói, Cù Trúc cưới Đàm Tiểu Lục, vốn dĩ chỉ vì muốn đoạn tuyệt tình nghĩa, kết quả vốn thật là đoạn tuyệt tình nghĩa.
Tang lễ của Phó Văn Vịnh không hoành tráng lắm, dường như đó là chủ ý của Phó Văn Vịnh khi còn sống.
Cù Tân Cương ở lại với Phó Bá Đông, nhìn những người đến chia buồn lần lượt, chuyền hương cho họ.
Đến gần tối, tam thúc cùng tứ thúc của Phó Bá Đông, những người đã bắt đầu kinh doanh riêng, tứ thúc Phó Văn Tịch đã đến sớm hơn một chút, mang theo vợ cùng con gái.
Phó Văn Tịch gật đầu với Phó Bá Đông cùng Minh Tinh, liền nói chuyện cũng không nói một lời, thật trầm mặc hướng Phó Văn Vinh thắp hương.
Có lẽ bởi vì Phó Văn Tịch kết hôn sớm, con gái của ông có vẻ lớn hơn Phó Bá Đông một chút, chỉ là cô gái này không dám nhìn đến Phó Bá Đông, giống như có điểm hoảng sợ.
Thắp nén hương xong, Phó Văn Tịch nói: "Nén bi thương."
Phó Bá Đông gật đầu: "Cảm ơn tứ thúc."
Phó Văn Tịch dừng một chút, tựa hồ muốn nói cái gì, ông hơi hé môi, buồn bã lắc đầu, đứng đó một lúc rồi cùng vợ và con gái rời đi.
Nhị thúc của Phó Bá Đông không đến, trong số họ hàng, tam thúc Phó Văn Khải là người đến muộn nhất, ông mang theo một số vệ sĩ mặc vest đen, trông có vẻ như muốn gây rắc rối.
Cù Tân Cương nhận thấy, thời điểm Phó Văn Khải đến, Phó Bá Đông có một chút cau mày.
"Đáng tiếc, đại ca rõ ràng còn rất trẻ tuổi" Phó Văn Khải nói.
Minh Tinh đưa nhang cho ông ấy mà không nói một lời, trong mắt có chút phản kháng.
Rõ ràng, dường như có một số bất hòa giữa hai anh em.
Cù Tân Cương đứng bên cạnh Phó Bá Đông, trong tang lễ, cô không hỏi được gì, cũng không dám nghĩ xấu về mối quan hệ giữa anh em họ trước mặt Phó Văn Vịnh.
Phó Bá Đông bình tĩnh nói: "Cảm ơn Tam thúc đã dành thời gian thực hiện chuyến đi này."
"Lúc đại ca lâm bệnh, thúc quá bận, bây giờ thúc phải đến gặp anh ấy lần cuối." Lời nói của Phó Văn Khải cũng rất kỳ quái.
"Biết Tam thúc quan tâm đến tình nghĩa anh em như vậy, ba con nhất định rất vui." Phó Bá Đông nhẹ giọng nói.
Phó Văn Khải đưa tay vỗ nhẹ vào vai Phó Bá Đông, nhưng Phó Bá Đông đã tránh được.
Vì thế Phó Văn Khải vặn vẹo bàn tay đang đưa ra giữa không trung, sau đó từ từ thu về bên cạnh, "Thiên tố anh tài a, một người ưu tú như đại ca, như thế nào liền như vậy đi rồi, Ông nội của con ở dưới nhìn thấy con trai lớn đến bên cạnh mình, sẽ rất buồn a."
Phó Bá Đông trên mặt không có biểu tình gì: "Ông nội cùng bố ở dưới sẽ cùng nhau phù hộ cho Phó gia ngày càng thịnh vượng."
Phó Văn Khải thắp hương rồi rời đi, phòng tang lễ chật kín người mà ông ấy mang theo, nhưng khi mọi người vừa rời đi, nó lại đột nhiên trở nên trống rỗng.
Cù Tân Cương lén lút đi tới nắm lấy tay Phó Bá Đông, nhưng ngón tay lạnh lẽo khiến lòng bàn tay cô cứng lại.
Phó Bá Đông quay đầu cười nhẹ, như đang an ủi cô.
Cù Tân Cương nghĩ, có thể không biết ai sẽ an ủi ai.
Màn đêm đến quá nhanh, trong nháy mắt bầu trời tối sầm lại, giống như cuộc đời một con người đang vội vã.
Minh Tinh ở lại, không thể để cho hương trong cháy hết, quay người nói: "Hai đứa có thể ra ngoài đi dạo một chút, lát nữa quay lại đổi cho ta."
Phó Bá Đông gật đầu, nói với Cù Tân Cương: "Chúng ta đi dạo gần nhà đi."
Cù Tân Cương theo sau, bước ra ngoài.
Bên cạnh ngôi nhà cổ là một hồ nước rộng với những chú thiên nga được nhân viên tận tâm chăm sóc, trên đó có một chiếc thuyền không ai lái được năm yên trên mặt nước.
Phó Bá Đông mặc một chiếc váy dài màu đen, vạt váy bồng bềnh trong gió đêm, như muốn bị gió cuốn đi. Cô bước tới hàng rào, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, không biết đã mang theo bao lâu, điếu thuốc trông có vẻ hơi nhăn nheo.
Cù Tân Cương nhìn cô bất động, giơ tay kéo chiếc cổ áo cao ra một chút, cổ áo khoác áp vào cổ cô khiến cô khó chịu.
Phó Bá Đông lại lấy bật lửa ra, trong tay bấm một cái, chiếc bật lửa tác động, ngọn lửa bén vào điếu thuốc, gió thổi mạnh, ngọn lửa khẽ lay động, gần như chạm vào tay cô.
"Tôi không hút thuốc nhiều, em biết đấy, nhưng tôi không thể ngừng được."
Cù Tân Cương sợ hãi nhìn, sợ Phó Bá Đông sẽ bị bỏng tay.
Phó Bá Đông cất bật lửa, đã lâu cô không hút thuốc trước mặt Cù Tân Cương, đa phần chỉ lấy điếu thuốc ra kéo một hơi.
"Kỳ thực tôi đã sớm biết được, nhưng vẫn là cảm giác rất đột ngột, tôi luôn cảm thấy ba tôi còn có lời chưa nói xong."
Cù Tân Cương đã trải qua loại cảm giác này rất nhiều lần, cô có thể hiểu được tâm tình của Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông bổ sung: "Nhưng nghĩ tới, ba tôi có lẽ đã đoán trước được, không nhịn được, cho nên liên tục hỏi một số vấn đề."
Cù Tân Cương móc cổ áo khoác, cảm giác gần như không thể kiềm chế được vì Phó Văn Vịnh cùng Minh Tinh đều là những người rất hiền lành.
"Minh Tinh a di của em đã cố gắng hết sức, không thể gục ngã, dù là trước hôm nay hay sau ngày hôm nay, em hiểu không?" Phó Bá Đông nghiêng đầu nhìn cô.
"Tôi biết." Cù Tân Cương mím môi.
Phó Bá Đông giơ tay lên, như đang đo đạc thứ gì đó, ngẩng đầu nhìn: "Cho dù trời có sụp xuống, tôi cũng không thể cúi đầu, tôi không thể phạm sai lầm, một chút cũng không được."
Cô buông tay xuống, cười nhẹ: "Thật ra cũng không có gì đâu, tôi đã đứng đủ lâu rồi, còn có thể đứng được lâu, nhưng..."
"Cái gì?" Cù Tân Cương hỏi.
Phó Bá Đông cau mày, hơi ngẩng đầu thở dài một hơi: "Em không có ba, tôi cũng không có ba."
Gió mạnh cuốn đi mùi khói, Cù Tân Cương thậm chí còn không ngửi thấy.
Cù Tân Cương cảm thấy Phó Bá Đông còn buồn hơn cô vì ba cô không phải là một người ba tốt nhưng ba của Phó Bá Đông lại rất tốt.
"Chúng ta nên làm gì đây?" Phó Bá Đông thanh âm rất thấp, mái tóc xoăn bồng bềnh bị gió thổi rối tung, cô chống tay lên hàng rào, đôi mắt đen nhìn về hướng xa.
Cô vẫn rất kiềm chế, hút vài hơi rồi dập tắt điếu thuốc, mắt cụp xuống, ngón tay thon dài ấn điếu thuốc vào lớp cát thạch anh trên thùng rác trên mặt đất.
Cù Tân Cương dựa vào hàng rào, tựa đầu vào cánh tay nhìn cô, sau khi khóc, đôi mắt luôn ươn ướt, thậm chí trong mắt dường như cũng tràn ngập sự dịu dàng khó tả.
Cô không thích bộ dạng Phó Bá Đông bây giờ, trong ấn tượng của cô, Phó Bá Đông lẽ ra lạnh lùng như băng, không có gì bên ngoài có thể lay động được trái tim cô, ngoại trừ căn bệnh cùng cơn nghiện.
Tựa như Phó Bá Đông bị kéo ra khỏi tế đàn, ầm một tiếng đâm vào phàm trần, cô thật lạc lõng, thật không thích hợp.
Cù Tân Cương gặp nhiều rắc rối là do Phó Bá Đông thường ngày ưu tú hơn người khác, bây giờ Phó Bá Đông ngã xuống trước mặt cô, cô chưa quen.
Cô im lặng hồi lâu, cố gắng tìm một lời an ủi từ tận đáy lòng, ngập ngừng nói: "Chị đừng khóc a, chị nhìn tôi khóc là được rồi."
Người Đẹp Ngốc Nghếch
Mang theo một ít sức lục, đó là con dao giấu trong bông, ôn nhu như đầy lực.
Cù Tân Cương ôm lấy cổ áo, giống như bắt lấy phù mộc, hơi thở có chút ngột ngạt, nhưng cũng không đến nỗi không thể chịu đựng được.
Cô không khỏi nhắm mắt lại, nhớ tới bộ dáng mê mẩn của Phó Bá Đông, duỗi thẳng chân, giẫm lên chăn lụa, giống như chính mình cũng đi theo bước chân vào vũn bùn.
Cù Tân Cương cảm thấy mọi bản thân thật sự là xong rồi, căn bệnh của cô lại giống như trở nên nặng hơn, tay trên cổ áo buông xuống, nắm thật chặt vào váy ngủ, cô muốn biết Phó Bá Đông làm chuyện như vậy lại là một cảm giác như thế nào.
Nhưng là làm như vậy là không đúng, có vẻ quá ái muội, quá mức thân mật.
Vì thế Cù Tân Cương âm thanh khóc thật nhẹ, giống như một tiếng tiểu mèo kêu.
Phó Bá Đông dường như đã đặt điện thoại di động của mình bên cạnh, vô tình cọ xát nó với ga trải giường, có tiếng xào xạc phát ra từ loa.
Chờ đến khi Phó Bá Đông định tắt điện thoại, Cù Tân Cương hỏi: "Trong khoảng thời gian này chị không có trở về, tôi có thể đi ra ngoài chứ?"
Hỏi thật cẩn thận, bởi vì vừa mới khóc, thanh âm rất trầm.
Phó Bá Đông trầm mặc một hồi, trong đầu hiện lên một loại cảm giác khó hiểu, giống như một con mèo dầm mưa, cuộn tròn ở trước mặt cô.
"Đương nhiên có thể, nhưng em phải nói với Lưu a di, bằng không em trở về muộn, sẽ khiến bà ấy lo lắng."
Cù Tân Cương có chút kinh ngạc, cô cho rằng Phó Bá Đông sẽ từ chối.
"Lúc vừa mới đến, chị đã dọa tôi, cho nên trước ngày hôm nay, tôi có một đoạn thời gian rất lâu không có đến thử mở cửa."
Phó Bá Đông khẽ cười một cái, "Em có thể mở nó ra, rất nhiều chuyện em đều có thể thử, em có thể thử, tìm kiếm giới hạn của tôi."
Cù Tân Cương sửng sốt.
Một lúc sau, Phó Bá Đông lại nói: "Đã muộn rồi, đi ngủ đi."
Sau khi cúp điện thoại, Cù Tân Cương cởi chiếc vòng cổ ra khỏi cổ, sau đó cô mới nhận ra trên cổ mình vẫn còn có thứ như vậy, trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Phó Bá Đông, thế nhưng cô lại quên mất thứ này.
Cô không biết giới hạn của Phó Bá Đông ở đâu, cũng không muốn giẫm phải sấm sét, chính là Phó Bá Đông tựa hồ cũng sẽ không bởi vì cô thử mở cửa, mà tức giận.
Chiếc vòng cổ trong tay được làm từ chất liệu rất tốt, cực kỳ mềm mại, Cù Tân Cương cầm trên tay, cảm thấy có chút mới lạ.
Đã lâu rồi cô không đeo bất cứ thứ gì như vòng cổ, cô thấy thật mới lạ khi có thứ gì đó gắn vào cổ, nhưng nó không đến nỗi không thể chịu đựng được.
Như thể cô đã quen với sự thống khổ, khi mọi thứ đột nhiên trở lại bình thường, cô không biết phải làm gì.
Tổ chương trình yêu cầu các thí sinh sắp xếp lại, hát các bài hát trong thời gian có hạn, cho nên những ngày còn lại, Phó Bá Đông đã nhờ trợ lý sắp xếp một giáo viên cho Cù Tân Cương, người có tên tuổi trong ngành.
Mặc dù Cù Tân Cương vẫn ở Liêm Thành, nhưng có cảm giác như đang quay trở lại khuôn viên trường, chăm chú lắng nghe bài giảng với thái độ chưa từng có trước đây.
Giáo viên này làm cùng công ty với Kim Minh Oánh, nhưng Liễu Viên Kỳ cấp cao hơn rất nhiều, có thể giành được nhiều giải thưởng hơn Kim Minh Oánh.
Sau đó, khi danh tiếng ngày càng lớn, Liễu Viên Kỳ thành lập công ty của riêng mình, trong khi Kim Minh Oánh vẫn ở lại công ty.
Buổi tối khi gọi điện thoại vô tình nhắc đến Kim Minh Oánh trước mặt Phó Bá Đông, vì vậy Cù Tân Cương cảm thấy rằng không phải ngẫu nhiên mà Phó Bá Đông tìm thấy Liễu Viên Kỳ, thật giống như muốn nói, nhìn xem, người tôi tìm được còn lợi hại hơn Kim Minh Oánh.
Khi ý tưởng này vô tình nảy ra trong đầu, Cù Tân Cương cảm thấy có chút áy náy khi đối mặt với Liễu Viên Kỳ, có lẽ cô đã hiểu lầm Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông luôn am hiểu sai ý tứ của cô, và cô cũng như vậy.
Liễu Viên Kỳ đã ngoài năm mươi, nhưng lại là bảo dưỡng cực tốt, giọng nói cùng chim hoàng anh giống nhau, giọng hát còn quyến rũ hơn cả khi còn trẻ.
"Nghe Bá Đông nói, con là muốn xuất hiện tại Minh Oánh tiết mục, cho nên muốn tìm người chăm sóc con." Trong giờ giải lao, Liễu Viên Kỳ cười nói.
Cù Tân Cương gật đầu: "Minh Oánh là học tỷ khi con cao trung."
Liễu Viên Kỳ ngạc nhiên: "Cao trung a, hai người hiện tại còn liên lạc, xem ra quan hệ khá tốt."
Cù Tân Cương nhếch lên khóe miệng nói: "Con ở nước ngoài rất lâu, cùng cô ấy không liên lạc nhiều, ngày đó con đến trường quay, mới một lần trao đổi số điện thoại."
"Vậy thì cũng khá tốt." Liễu Viên Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười, "Con rất có tài, mặc dù ta sắp giải nghệ nhưng vẫn có thể thu con làm đệ tử."
Với địa vị của Liễu Viên Kỳ trong giớ, đây chắc chắn là một bước tiến lớn của Cù Tân Cương, Cù Tân Cương hiểu rõ bản thân mình, khẽ lắc đầu, "Con khả năng sẽ không đạt được kỳ vọng của lão sư."
Cô dừng lại, kinh ngạc hỏi: "Lão sư, lão sư dự định sẽ giải nghệ sao?"
Lưu a di mang nước ấm ra rồi lặng lẽ lùi lại.
Liễu Viên Kỳ nhấp một ngụm nước, "Đúng vậy, tôi muốn làm những việc khác, chẳng hạn như đi dạo xung quanh, sống một cuộc sống bình thường. Hiện tại trong giới có rất nhiều người mới. Họ có năng lực, xinh đẹp có rất nhiều tài năng, hơn nữa có nhiều lưu lượng, điểm này ở thế hệ trước không thể so sánh đến được."
Cô xoay chiếc cốc lại, như đang nhìn nước lắc lư trong cốc, "Có lẽ có thể tập trung hơn vào việc kế thừa."
Cù Tân Cương không giỏi trả lời câu hỏi, cô từ trước đến nay cũng sẽ không nịnh nọt, chỉ cảm thấy lợi hại.
Liễu Viên Kỳ nói đùa: "Có lẽ Bá Đông có thể tìm cho con một lão sư tốt hơn, là ta mạo muội."
"Sẽ không." Cù Tân Cương nhanh chóng phản bác.
Liễu Viên Kỳ không khỏi bật cười, nói thẳng: "Lúc hoảng loạn trông bộ dáng của con thật đáng yêu, cũng thật xinh đẹp, hẳn có không ít người thích trêu chọc em."
Cù Tân Cương nhanh chóng giơ tay lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mắt cô, cô biết rằng khi lo lắng, mắt cô rất dễ đỏ lên.
"Hãy suy xét thật kỹ, lời mời của ta bất cứ lúc nào cũng có hiệu lực." Liễu Viên Kỳ nói.
Sau khi Liễu Viên Kỳ rời đi, Cù Tân Cương uống cạn nước trong ly, đang phân vân có nên nói chuyện này với Phó Bá Đông hay không.
Nhưng Phó Bá Đông hiện tại rất bận, cũng rất khổ sở, Cù Tân Cương cũng không thực sự muốn quấy rầy cô.
Khi ở chuẩn bị kỳ sắp kết thúc thời điểm, Cù Tân Cương đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Phó Bá Đông.
Khoảnh khắc điện thoại reo, tim Cù Tân Cương đập như sấm, lại thật thành tâm kỳ vọng, Phó Văn Vịnh bệnh tình có thể tiến triển tốt hơn.
Nhưng khi cuộc gọi được kết nối, Phó Bá Đông không lập tức lên tiếng, vẫn im lặng, làm an tĩnh biến thành tĩnh mịch.
Trái tim Cù Tân Cương đập thình thịch xuống đáy, hoảng sợ đến mức không biết nên nói thế nào, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.
Sau đó cô nghe thấy Phó Bá Đông nói: "Phó thúc thúc em đã đi rồi."
Giống như một tia sét đánh giữa trờ quang trên đỉnh đầu của Cù Tân Cương, một cái chớp mắt, lúc đó cô choáng váng, thiếu chút nữa quên mất mình đang ở đâu.
Mấy năm nay, những người bên cạnh cô dần dần rời đi, cô dường như không thể giữ được ai ở lại.
Đầu tiên là Đàm Tiểu Lục, sau đó là bà cùng ông của cô lần lượt qua đời, cuối cùng là Cù Trúc, người không có chút tình nghĩa ba con.
Cù Tân Cương choáng váng, choáng đến mức dạ dày quay cuồn, ở trên sofa giống như tự mình cứu chữa, thật đem chính thân mình cuộn tròn lại.
"Em đến không?" Phó Bá Đông hỏi.
Chỉ là một câu hỏi không có yêu cầu, Phó Bá Đông mệt mỏi đến mức cúi người xuống.
Cù Tân Cương mấp máy đôi môi khô khốc, nhất thời cảm giác như bị một mũi tên bắn vào lưng, cô thẳng lưng, nhanh chóng đứng dậy rồi vội vàng bước lên lầu, thở hổn hển nói: "Tôi muốn đi, tôi, tôi muốn đi đâu đây?" Cô hoảng loạn đến nối năng lộn xộn.
"Chúng ta đang ở trong nhà cũ Phó gia." Phó Bá Đông nói.
Cù Tân Cương trở về phòng lấy áo khoác, thuận tay lấy dây buộc tóc ra, lộ ra khuôn mặt tái nhợt gần như không còn chút huyết sắc.
Sau khi xuống lầu, cô nhìn thấy Lưu a di đang đứng trầm tư.
Lưu a di ngẩng đầu nhìn cô: "Cù tiểu thư, tôi cùng cô đến Hạnh An."
Cù Tân Cương sửng sốt một lát, sau đó nghĩ tới đại khái Lưu a di đã nhận được tin tức, nếu không làm sau đến một nụ cười đều không thể cười.
Vốn dĩ cô định đến ga đón xe buýt, nhưng rất nhanh, tài xế của Phó Bá Đông đã tới, Hoàng Ngoan hạ cửa kính xuống nói: "Là tiểu thư bảo tôi đến đây"
Lưu a di nhanh chóng mở cửa xe cho Cù Tân Cương, đợi Cù Tân Cương lên xe rồi mới tiến lên.
Xe chạy với tốc độ cao, may mắn thay đang ở thời gian làm việc, cho nên trên đường thuận lợi, rất nhanh xe đã đến được Hạnh An.
Ngôi nhà cổ rất yên tĩnh, những người giúp việc đều đứng bên ngoài, mỗi người đều cúi đầu, vẻ mặt đầy bi thương.
Có thể thấy Phó Văn Vịnh cùng Minh Tinh a di rất tốt với người giúp việc trong nhà nên khi Phó Văn Vịnh qua đời, nỗi buồn trên khuôn mặt mọi người đều là thật không có giả dối.
Cù Tân Cương xuống xe, ngơ ngác đứng ngoài cửa nhìn vào, nhìn thấy Phó Bá Đông đang quỳ trước linh cữu.
Những ngọn nến đang cháy đung đưa trong gió, vì cửa mở rộng, không bật máy sưởi, cho nên xung quanh có cảm giác vô cùng quạnh quẽ.
Quần áo mùa đông của Phó Bá Đông thật đơn giản, tóc bởi vì không tận tâm xử lí nên có hơi lộn xộn, cô quỳ vẫn ở đó quỳ mà không cử động.
Minh Tinh đứng cạnh Phó Bá Đông, quay lưng về phía cửa, không ai có thể nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt cô.
Quỳ một lúc, Phó Bá Đông dận đầu, lưng từ từ gục xuống, trán tựa xuống mặt đất lạnh lẽo. Thắp nhang xong, cô đứng dậy quay người lại nhìn thấy Cù Tân Cương ở ngoài nhà.
Khi Cù Tân Cương bắt gặp ánh mắt của Phó Bá Đông, như là đang lảo đảo bước về phía trước, cô muốn tiến lên đỡ Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông tròng mắt là đỏ, tơ máu thực sự rõ ràng, nhưng đôi môi lại không có chút màu sắc nào, trông cô rất hốc hác, tiều tụy, có lẽ là vì đã quỳ rất lâu nên khi đứng dậy, cô hơi lảo đảo, có loại cảm giác lung lay như sắp ngã.
Cù Tân Cương cắn môi dưới, nghe thấy Lưu a di nói bên tai: "Cô cũng nên qua đó nhìn xem đi."
Phó Bá Đông vốn vẫn đứng vững, vẫy tay chào cô, mấp máy môi như đang gọi cô đến.
Cho nên Cù Tân Cương bước tới, nhìn thấy Phó Văn Vịnh đang nằm trong linh cứu.
Phó Văn Vịnh nằm bên trong, nhìn qua so với trên giường bệnh ít đau đớn hơn nhiều, thân thể đã được sửa sang lại, mặc quần áo sạch sẽ, rất tề chỉnh.
Cô vẫn còn nhớ rõ những lời nói và ánh mắt ấm áp của Phó Văn Vịnh khi cô còn ở trong phòng bệnh mấy ngày trước, trong khoảnh khắc trái tim cô như một nhát dao đâm vào tim.
Phó Bá Đông thấp giọng nói: "Cho Phó thúc thúc em một cái quỳ lại đi."
Cù Tân Cương cầm lấy hương trong tay Minh Tinh, thắp lên, quỳ xuống nơi Phó Bá Đông đã quỳ lạy Phó Văn Vịnh.
Tay cầm hương của cô run lên, không còn nhìn Phó Văn Vịnh đang nhìn thẳng ở linh cữu nữa, cô lén ngoảnh mắt đi cắm nhang vào trong lư hương.
Khi đến thăm ông ấy trong phòng bệnh, cô biết mình không được khóc trước mặt Phó Văn Vịnh, nhưng bây giờ cô vẫn không dám khóc.
Thắp hương xong, Minh Tinh kéo cô đến bên cạnh, bảo cô đứng cùng Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông lặng lẽ nhìn chằm chằm linh cữu, nhưng lại thấp giọng nói với cô: "Linh cữu, vẫn là đặt mấy ngày, chờ đặt xuống mặt đất, mới xem như là kết thúc."
Cù Tân Cương biết đến, năm đó bà cùng ông khi mất, cô cái gì cũng đều không hiểu những chuyện này đều do Phó Văn Vịnh cùng Minh Tinh a di tự mình giải quyết, bởi vì Cù Trúc vẫn luôn không có xuất hiện.
Trong giới lúc đó có một số tin đồn, Cù Trúc phớt lờ ba mẹ vợ không khiến ai cảm thấy kì quái, bọn họ nói, Cù Trúc cưới Đàm Tiểu Lục, vốn dĩ chỉ vì muốn đoạn tuyệt tình nghĩa, kết quả vốn thật là đoạn tuyệt tình nghĩa.
Tang lễ của Phó Văn Vịnh không hoành tráng lắm, dường như đó là chủ ý của Phó Văn Vịnh khi còn sống.
Cù Tân Cương ở lại với Phó Bá Đông, nhìn những người đến chia buồn lần lượt, chuyền hương cho họ.
Đến gần tối, tam thúc cùng tứ thúc của Phó Bá Đông, những người đã bắt đầu kinh doanh riêng, tứ thúc Phó Văn Tịch đã đến sớm hơn một chút, mang theo vợ cùng con gái.
Phó Văn Tịch gật đầu với Phó Bá Đông cùng Minh Tinh, liền nói chuyện cũng không nói một lời, thật trầm mặc hướng Phó Văn Vinh thắp hương.
Có lẽ bởi vì Phó Văn Tịch kết hôn sớm, con gái của ông có vẻ lớn hơn Phó Bá Đông một chút, chỉ là cô gái này không dám nhìn đến Phó Bá Đông, giống như có điểm hoảng sợ.
Thắp nén hương xong, Phó Văn Tịch nói: "Nén bi thương."
Phó Bá Đông gật đầu: "Cảm ơn tứ thúc."
Phó Văn Tịch dừng một chút, tựa hồ muốn nói cái gì, ông hơi hé môi, buồn bã lắc đầu, đứng đó một lúc rồi cùng vợ và con gái rời đi.
Nhị thúc của Phó Bá Đông không đến, trong số họ hàng, tam thúc Phó Văn Khải là người đến muộn nhất, ông mang theo một số vệ sĩ mặc vest đen, trông có vẻ như muốn gây rắc rối.
Cù Tân Cương nhận thấy, thời điểm Phó Văn Khải đến, Phó Bá Đông có một chút cau mày.
"Đáng tiếc, đại ca rõ ràng còn rất trẻ tuổi" Phó Văn Khải nói.
Minh Tinh đưa nhang cho ông ấy mà không nói một lời, trong mắt có chút phản kháng.
Rõ ràng, dường như có một số bất hòa giữa hai anh em.
Cù Tân Cương đứng bên cạnh Phó Bá Đông, trong tang lễ, cô không hỏi được gì, cũng không dám nghĩ xấu về mối quan hệ giữa anh em họ trước mặt Phó Văn Vịnh.
Phó Bá Đông bình tĩnh nói: "Cảm ơn Tam thúc đã dành thời gian thực hiện chuyến đi này."
"Lúc đại ca lâm bệnh, thúc quá bận, bây giờ thúc phải đến gặp anh ấy lần cuối." Lời nói của Phó Văn Khải cũng rất kỳ quái.
"Biết Tam thúc quan tâm đến tình nghĩa anh em như vậy, ba con nhất định rất vui." Phó Bá Đông nhẹ giọng nói.
Phó Văn Khải đưa tay vỗ nhẹ vào vai Phó Bá Đông, nhưng Phó Bá Đông đã tránh được.
Vì thế Phó Văn Khải vặn vẹo bàn tay đang đưa ra giữa không trung, sau đó từ từ thu về bên cạnh, "Thiên tố anh tài a, một người ưu tú như đại ca, như thế nào liền như vậy đi rồi, Ông nội của con ở dưới nhìn thấy con trai lớn đến bên cạnh mình, sẽ rất buồn a."
Phó Bá Đông trên mặt không có biểu tình gì: "Ông nội cùng bố ở dưới sẽ cùng nhau phù hộ cho Phó gia ngày càng thịnh vượng."
Phó Văn Khải thắp hương rồi rời đi, phòng tang lễ chật kín người mà ông ấy mang theo, nhưng khi mọi người vừa rời đi, nó lại đột nhiên trở nên trống rỗng.
Cù Tân Cương lén lút đi tới nắm lấy tay Phó Bá Đông, nhưng ngón tay lạnh lẽo khiến lòng bàn tay cô cứng lại.
Phó Bá Đông quay đầu cười nhẹ, như đang an ủi cô.
Cù Tân Cương nghĩ, có thể không biết ai sẽ an ủi ai.
Màn đêm đến quá nhanh, trong nháy mắt bầu trời tối sầm lại, giống như cuộc đời một con người đang vội vã.
Minh Tinh ở lại, không thể để cho hương trong cháy hết, quay người nói: "Hai đứa có thể ra ngoài đi dạo một chút, lát nữa quay lại đổi cho ta."
Phó Bá Đông gật đầu, nói với Cù Tân Cương: "Chúng ta đi dạo gần nhà đi."
Cù Tân Cương theo sau, bước ra ngoài.
Bên cạnh ngôi nhà cổ là một hồ nước rộng với những chú thiên nga được nhân viên tận tâm chăm sóc, trên đó có một chiếc thuyền không ai lái được năm yên trên mặt nước.
Phó Bá Đông mặc một chiếc váy dài màu đen, vạt váy bồng bềnh trong gió đêm, như muốn bị gió cuốn đi. Cô bước tới hàng rào, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, không biết đã mang theo bao lâu, điếu thuốc trông có vẻ hơi nhăn nheo.
Cù Tân Cương nhìn cô bất động, giơ tay kéo chiếc cổ áo cao ra một chút, cổ áo khoác áp vào cổ cô khiến cô khó chịu.
Phó Bá Đông lại lấy bật lửa ra, trong tay bấm một cái, chiếc bật lửa tác động, ngọn lửa bén vào điếu thuốc, gió thổi mạnh, ngọn lửa khẽ lay động, gần như chạm vào tay cô.
"Tôi không hút thuốc nhiều, em biết đấy, nhưng tôi không thể ngừng được."
Cù Tân Cương sợ hãi nhìn, sợ Phó Bá Đông sẽ bị bỏng tay.
Phó Bá Đông cất bật lửa, đã lâu cô không hút thuốc trước mặt Cù Tân Cương, đa phần chỉ lấy điếu thuốc ra kéo một hơi.
"Kỳ thực tôi đã sớm biết được, nhưng vẫn là cảm giác rất đột ngột, tôi luôn cảm thấy ba tôi còn có lời chưa nói xong."
Cù Tân Cương đã trải qua loại cảm giác này rất nhiều lần, cô có thể hiểu được tâm tình của Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông bổ sung: "Nhưng nghĩ tới, ba tôi có lẽ đã đoán trước được, không nhịn được, cho nên liên tục hỏi một số vấn đề."
Cù Tân Cương móc cổ áo khoác, cảm giác gần như không thể kiềm chế được vì Phó Văn Vịnh cùng Minh Tinh đều là những người rất hiền lành.
"Minh Tinh a di của em đã cố gắng hết sức, không thể gục ngã, dù là trước hôm nay hay sau ngày hôm nay, em hiểu không?" Phó Bá Đông nghiêng đầu nhìn cô.
"Tôi biết." Cù Tân Cương mím môi.
Phó Bá Đông giơ tay lên, như đang đo đạc thứ gì đó, ngẩng đầu nhìn: "Cho dù trời có sụp xuống, tôi cũng không thể cúi đầu, tôi không thể phạm sai lầm, một chút cũng không được."
Cô buông tay xuống, cười nhẹ: "Thật ra cũng không có gì đâu, tôi đã đứng đủ lâu rồi, còn có thể đứng được lâu, nhưng..."
"Cái gì?" Cù Tân Cương hỏi.
Phó Bá Đông cau mày, hơi ngẩng đầu thở dài một hơi: "Em không có ba, tôi cũng không có ba."
Gió mạnh cuốn đi mùi khói, Cù Tân Cương thậm chí còn không ngửi thấy.
Cù Tân Cương cảm thấy Phó Bá Đông còn buồn hơn cô vì ba cô không phải là một người ba tốt nhưng ba của Phó Bá Đông lại rất tốt.
"Chúng ta nên làm gì đây?" Phó Bá Đông thanh âm rất thấp, mái tóc xoăn bồng bềnh bị gió thổi rối tung, cô chống tay lên hàng rào, đôi mắt đen nhìn về hướng xa.
Cô vẫn rất kiềm chế, hút vài hơi rồi dập tắt điếu thuốc, mắt cụp xuống, ngón tay thon dài ấn điếu thuốc vào lớp cát thạch anh trên thùng rác trên mặt đất.
Cù Tân Cương dựa vào hàng rào, tựa đầu vào cánh tay nhìn cô, sau khi khóc, đôi mắt luôn ươn ướt, thậm chí trong mắt dường như cũng tràn ngập sự dịu dàng khó tả.
Cô không thích bộ dạng Phó Bá Đông bây giờ, trong ấn tượng của cô, Phó Bá Đông lẽ ra lạnh lùng như băng, không có gì bên ngoài có thể lay động được trái tim cô, ngoại trừ căn bệnh cùng cơn nghiện.
Tựa như Phó Bá Đông bị kéo ra khỏi tế đàn, ầm một tiếng đâm vào phàm trần, cô thật lạc lõng, thật không thích hợp.
Cù Tân Cương gặp nhiều rắc rối là do Phó Bá Đông thường ngày ưu tú hơn người khác, bây giờ Phó Bá Đông ngã xuống trước mặt cô, cô chưa quen.
Cô im lặng hồi lâu, cố gắng tìm một lời an ủi từ tận đáy lòng, ngập ngừng nói: "Chị đừng khóc a, chị nhìn tôi khóc là được rồi."
Người Đẹp Ngốc Nghếch
Đánh giá:
Truyện Người Đẹp Ngốc Nghếch
Story
Chương 38: (Rời đi không quá đột ngột)
10.0/10 từ 17 lượt.