Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 482: Chân tướng năm ấy
Khang thân vương phủ? Khang thân vương phủ?
Đúng, thế thì đúng rồi, cũng trùng khớp thông tin rồi. Khi trước Diên Nhi nói với ông ta là Khang thân vương đã bắt con gái của ông ta đi. Nhưng người giữa đường đánh tráo là ai?
“Vậy người dẫn con của ta đi đó thì sao? Hắn là ai?”
Lăng Vô Nhai hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tuyết Chi Khiêm.
Thực ra trong khoảnh khắc ấy, người họ Tuyết nào đó đã rất xoắn xuýt trong lòng. Nếu ông ta trực tiếp nói cho bọn họ biết người năm đó cướp con gái của họ đi là chính ông ta thì kết cục của ông ta sẽ thảm đến chừng nào tạm thời không nói đến đi, nhưng nếu giờ không nói, bọn họ sớm muộn cũng sẽ biết. Đến lúc đó, hình như cũng không tránh được một trận đòn đau.
Aiya, rối quá đi! Rốt cuộc bây giờ nói hay sau này bị người ta tìm tới cửa rồi nói đây?
Tuyết Chi Khiêm nghĩ tới nghĩ lui đều thấy bây giờ mình nói thì độ nguy hiểm rõ ràng nhẹ nhàng hơn so với việc sau này biết rồi người Lăng gia vây đánh.
Ngay khi ông ta đang ở bên này rơi vào lựa chọn khó khăn thì Lăng Vô Nhai bên kia đã sốt ruột đến mức cổ họng sắp bốc khói rồi.
Còn không phải sao? Tuyết Chi Khiêm còn cắn môi làm ra dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, người nào đó đã gấp không nhịn được muốn túm cổ áo ông ta rồi.
“Câu này khó trả lời lắm sao? Rốt cuộc ông đang nghĩ cái gì vậy?”
“Khó trả lời lắm. Ta đang bối rối không biết có nên nói sự thật không.”
“Ông nói gì cơ?”
Vô tình nói sự thật ra mất rồi. Tuyết Chi Khiêm hận không thể tát mình một cái thật mạnh. Đồ heo đần này, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới mà.
Lần này thì hay rồi, không nói thì cũng phải nói thôi đúng không?
Vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải dáng vẻ hung ác mắt trợn lên như muốn nứt ra của Lăng Vô Nhai, khiến Tuyết Chi Khiêm sợ đến rụt cổ, giơ tay xin hàng.
“Vô Nhai huynh, ta có thể khai báo rõ ràng với ông, nhưng ông phải bảo đảm ông không đánh vào mặt.”
Ý tứ chính là, trừ mặt ra thì ông đánh chỗ nào cũng được.
Lăng Vô Nhai vừa nghe câu này đã có một loại dự cảm không tốt: “Ông nói thế là có ý gì?”
Tuyết Chi Khiêm nặng nề thở dài một hơi, vẻ mặt đầy vô tội: “Thực ra nếu giờ ta không khai báo rõ ràng, đến sau đại điển thừa kế của Thần Nữ tộc rồi ông cũng sẽ biết. Có điều, ta suy đi nghĩ lại, cũng thấy chuyện này để ta nói cho ông sẽ thỏa đáng hơn.”
“Rốt cuộc ông muốn nói gì?”
Tuyết Chi Khiêm khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giống như đã ra quyết định gì trọng đại lắm vậy, ngước mắt lên nhìn thẳng hai vị đứng đầu Lăng gia.
“Trọng điểm ta muốn nói là, năm đó, người giữa đường cướp con gái của nhà các ông đi, là ta, Tuyết Chi Khiêm!”
Lăng Vô Nhai sửng sốt một lúc, đồng tử đột nhiên phóng đại. Vì căng thẳng nên chân ông ta hơi nhũn ra. Nếu không phải huynh trưởng kịp thời đỡ lấy thì chỉ e ông ta đã ngã xuống đất vì không chịu nổi đả kích nặng nề này rồi.
“Ông… ông nói cái gì? Ta nghe không rõ. Phiền… phiền ông nói lại lần nữa đi.”
Tuyết Chi Khiêm thở dài một hơi, bất lực ngước mắt lên, trịnh trọng nhìn về phía ông ta.
“Năm đó, khi con ông ra đời, ta cũng ở gần đấy. Đây là sự thật. Rất không trùng hợp là ta lại nhìn thấy Khang thân vương phủ trộm đứa con của ông đi, càng không trùng hợp hơn là ta phát hiện có người muốn mưu hại con ông. Ta liền thuận theo tự nhiên mà cứu con gái ông, sau đó thì là do ta không cẩn thận, hoán đổi đứa trẻ ta ôm trong lòng với con của ông.”
Lăng Vô Nhai kinh ngạc: “Cho nên, ý của ông là, năm đó, ông là người đưa con ta đi sao?”
Tuyết Chi Khiêm rất thành khẩn mà gật gật đầu: “Không sai. Con của ông là do ta đưa đi, vì ta đã cứu nó mà. Hơn nữa, dựa theo thể chất nó khi ấy, cho dù có đến Khang thân vương phủ thì cũng không sống sót được. Vì thế, ta liền tráo đổi nó theo lẽ đương nhiên thôi.”
Lăng Hữu Khanh nghẹn lời, khóe miệng giật giật: “Tại sao ông làm ra chuyện như vậy rồi, không những không cảm thấy áy náy mà ngược lại còn bày ra dáng vẻ đương nhiên như thế chứ? Tuyết Chi Khiêm, ông có biết hành vi của ông đã gây ra hậu quả như thế nào không?”
Tuyết Chi Khiêm bình tĩnh nhìn đại lão gia Lăng gia: “Lăng đại ca, đương nhiên ta biết bản thân mình đã làm gì, cũng biết sẽ gây ra hậu quả gì. Cho dù hành vi này là suy nghĩ nhất thời, nhưng sau khi sự việc xảy ra ta cũng đã điều tra cặn kẽ, chứng minh lựa chọn như vậy là thỏa đáng nhất rồi mới tiến hành tráo đổi thân phận của hai đứa trẻ mà.”
“Ông… sao ông có thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng được chứ hả, hả? Ông có biết vì đứa con này mà em dâu của ta đã khóc đến sắp mù mắt hay không? Ông có biết, vì đứa bé mất tích đó mà cả nhà nhị đệ ta đã chịu bao nhiêu đau khổ hay không? Sao ông có thể nói nghe nhẹ nhàng hời hợt như thế? Ông có còn lương tâm không hả Tuyết Chi Khiêm? Lẽ nào lương tâm của ông bị chó ăn rồi à? Thế mà ông còn không biết ngượng mà thừa nhận trước mặt bọn ta. Ông làm vậy không phải rõ ràng là muốn bị đánh sao?”
Đối diện với sự chỉ trích của Lăng Hữu Khanh, Tuyết Chi Khiêm lại chẳng hề để ý chút nào. Bởi vì đối với một người ngoài như ông ta mà nói, không đến mức để quan tâm tới, ngược lại, thái độ của bản thân Lăng Vô Nhai lại khiến ông ta chú ý hơn.
“Cho nên, Vô Nhai huynh à, ông cũng nhận định như vậy đúng không?”
Điều khiến người khác bất ngờ là, so với ca ca nhà mình, thái độ của Lăng Vô Nhai rõ ràng bình tĩnh hơn. Vì lúc này, ông ta không mù quáng mà tìm lỗi lầm ở người khác, ngược lại đang cân nhắc đi cân nhắc lại những lời Tuyết Chi Khiêm vừa nói.
Vì thế, khi Tuyết Chi Khiêm hỏi như vậy, ông ta liền hỏi lại theo bản năng: “Vừa nãy ông nói, nếu con gái ta đến Khang thân vương phủ thì cũng khó thoát khỏi cái chết? Chuyện này là sao?”
Tuyết Chi Khiêm cũng không giấu giếm, nói đúng sự thật: “Vì người truy sát con gái ông chính là Khang thân vương phi đó. Vương phi biết Khang thân vương đưa con gái ông vào phủ, ám sát không thành, thì cũng có rất nhiều cách khiến nó không sống nổi. Với thể chất sinh non yếu ớt của con gái ông, đừng nói Khang thân vương phi cố ý hay không cố ý nữa đi, cho dù không có bà ta, có sống được hay không cũng là một vấn đề. Ta nói vậy, ông có đồng ý không?”
Lăng Vô Nhai nghe vậy, cũng không vội vã phủ nhận, ngược lại còn nhìn ông ta một cái thật sâu sắc.
“Xem ra, năm đó đúng là ông đã rất dốc lòng điều tra.”
“Nhất định phải thế rồi. Đó là con gái của Lăng Vô Nhai ông mà, ta có thể không cẩn thận, không dè dặt sao?”
“Một vấn đề khác nữa, đứa bé ông ôm trong lòng là Diên Nhi bây giờ à?”
Tuyết Chi Khiêm gật đầu lần nữa: “Không sai, chính là Linh Diên. Sở dĩ nó thích hợp để ở lại là vì bản thân trong cơ thể nó đã trúng độc, sau này không cần Khang thân vương phi nhọc lòng nhiều như vậy, nó cũng sẽ bị Khang thân vương chán ghét mà bỏ rơi. Vì thế, nó có thể sống sót là điều chắc chắn.”
“Nghe nói năm đó một tiểu thiếp của Khang thân vương phủ đã sinh con, kết quả đứa con đó chết. Vì thế, Linh Diên đã thay thế cho đứa bé đó, trở về Khang thân vương phủ một cách hợp lý.”
“Ừm, cũng có thể nói như vậy. Trên thực tế, là Khang thân vương trực tiếp hạ lệnh cho người giết chết bé gái đó rồi vứt ra ngoài nên mới cho Linh Diên một thân phận hoàn toàn mới.”
Lăng Vô Nhai ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ông ta lại nhẫn tâm đến mức này ư?”
“Ha ha, xưa nay lão già đó chính là loại tàn nhẫn cay độc, chỉ có điều ở trước mặt ông thì diễn quá tốt thôi. Nếu ông ta không giết chết đứa bé gái kia, Linh Diên sẽ không thể nào vào vương phủ theo con đường bình thường được. Đến lúc đó, nhỡ đâu Linh gia ông truy cứu tới thì ông ta sẽ trở thành kẻ bị tình nghi hàng đầu. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân ông ta buộc phải làm như vậy.”
“Thế… thế đứa bé kia thì sao?”
Tuyết Chi Khiêm ngạc nhiên nhướng mày: “Không phải nói nó đã chết rồi sao?”
“Ha ha, nếu nó chết rồi thì ông hà tất phải phí sức nhắc tới nó? Còn nói chi tiết như thế nữa. Vả lại, Tuyết Chi Khiêm ông là người thế nào, có ai hiểu rõ hơn Lăng gia ta chứ?”
Tuyết Chi Khiêm cười nhẹ một cái, chậm rãi đặt chung trà xuống: “Phải, đứa bé đó cũng được ta cứu đi rồi, cùng với con gái ông luôn. Ông nói xem, hai đứa trẻ này đang ở đâu?”
Đều là bé gái, thời điểm ra đời lại sát nhau như thế, vừa nãy ông ta còn nhắc tới Thần Nữ tộc, nếu Lăng Vô Nhai còn không đoán được thì có thể đâm đầu xuống đất được rồi.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, ông ta lại nhớ tới một chuyện: “Người năm đó ở trên đảo Thạch Đầu là…”
“Ha ha, ông quả nhiên là rất thông minh, nhanh như vậy đã đoán được rồi. Nếu đã vậy, ta cũng không vòng vo với ông nữa. Không sai, thân phận thật sự của Mặc Hương Quân chính là thứ nữ của Khang thân vương, mà kết cục ngày nay của nó thực ra cũng là dựa theo kế hoạch mà thôi, không hề chệch đi chút nào. Con gái của ông, dù sao cũng là con gái ông, bọn ta đều có chút kiêng kị. Vì thế, từ nhỏ đã cho nó sự chăm sóc và bồi dưỡng tốt nhất. Nếu đoán không lầm thì giờ nó cũng đã biết thân phận thực sự của mình. Thật ra, ngày cha con hai người đoàn viên cũng không lâu nữa đâu. Không biết sau khi biết kết quả như vậy rồi, ông có còn muốn đánh ta không?”
Lăng Vô Nhai nhìn Tuyết Chi Khiêm với ánh mắt phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì.
Khi biết con gái mình có khả năng vẫn chưa chết, trái tim ông ta đã nhảy nhót lên rồi.
Khi biết con gái mình bị Tuyết Chi Khiêm đưa đi, trong đầu ông ta lóe lên một tia sáng, thực ra đã có một suy đoán đại khái.
Nhưng có làm thế nào ông ta cũng không ngờ, suy đoán to gan này cuối cùng lại trở thành sự thật.
Tuy ông ta không phải luôn ở Long đế quốc, nhưng tin tức liên quan đến Mặc Hàn Y thì lại biết. Có lẽ thiên phú của nàng không phải là tốt nhất ở Mặc gia, nhưng người ngoài nhìn vào thì chính là thần nữ tương lai của Mặc gia. Mười sáu năm nay, nàng hoàn toàn được bồi dưỡng dựa theo thần nữ của Thần Nữ tộc.
Con gái xuất thân từ Mặc gia, có ai không phải là người hiếm thấy?
Nếu nói Mặc Hương Quân là người khác biệt ở đời này của nàng ta, thì Mặc Hàn Y lại giống với đa số thần nữ khi trước, là quý nữ phẩm giá cao tuân thủ quy tắc, dâng hiến không tư lợi vì gia tộc.
Nếu con gái thứ hai của ông ta được bồi dưỡng ở nhà ông ta thì chưa chắc đã có thành tựu ngày hôm nay.
Nhưng nói cách khác, Mặc Hàn Y càng ưu tú thì lại chứng minh những niềm vui mà nàng đã mất đi càng nhiều.
Thân làm cha, lúc này, ông ta đang bối rối vô cùng. Ông ta không biết nên dùng tâm trạng gì để đi đón đứa con gái thứ hai của mình. Càng không biết phải dùng tâm trạng gì để đối diện với Linh Diên, người đã thay con gái ông ta chịu khổ mười sáu năm.
“Cho nên, Diên Nhi mới là người thừa kế thực sự của Thần Nữ tộc, đúng không?”
Đi một vòng lớn như vậy, câu này mới là mấu chốt phải không?
Tuyết Chi Khiêm không phủ nhận, nhưng cũng không xác nhận: “Cái này thì phải xem Thần Nữ tộc bọn họ quyết định rồi. Dù sao thì có tới hai người quay về chứ không phải một.”
Lăng Vô Nhai chấn động, lúc này mới nhớ tới người còn lại mà Tuyết Chi Khiêm nói tới là ai.
“Ý ông nói, thiếu thành chủ của Bất Dạ Thành là một trong số hai đứa con gái song sinh của Thần Nữ tộc à?”
Hỏi xong câu này, ông ta liền hối hận. Vì hình như Linh Diên vẫn luôn gọi Công Tử Diễn là tỷ tỷ, chỉ có điều khi đó ông ta luôn cho rằng là tỷ tỷ kết nghĩa thôi, trước nay chưa từng nghĩ hai bọn họ lại là hai chị em ruột.
“Không, không phải, không phải tình tiết này quá phức tạp rồi sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao ngay cả Công Tử Diễn cũng liên lụy vào?”
Tuyết Chi Khiêm nhún vai, nói một cách rất đơn giản: “Năm đó ta có thể bế Diên Nhi đi, tất nhiên cũng có người bế Nhan Nhi đi nữa. Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Có gì mà phải bối rối?”
“Thế thì người bế Công Tử Diễn đi là… Hoa… Hoa Nghiêu?”
“Trời, cái này mà ông cũng đoán ra được? Lẽ nào ông có mắt thần nhìn thấu tất cả à?”
Tuyết Chi Khiêm vốn còn định lấp lửng một chút, đâu ngờ người ta vừa đoán đã trúng, khiến ông ta tức đến nỗi đấm ngực không ngừng.
“Chán quá đi, chẳng có cảm giác thành tựu gì cả. Ông, sao ông đoán được?”
Lăng Vô Nhai nhìn ông ta như nhìn kẻ ngốc: “Ông cho bọn ta là kẻ ngốc à? Ai không biết ông với Hoa Nghiêu thân đến mức có thể mặc chung một cái quần chứ? Hai người còn cùng thích một nữ nhân, vì nữ nhân đó mà cả gia tộc các người cũng có thể không cần, có thể không quan tâm tới. Năm đó ở đế quốc, hình như chuyện này cũng không phải chuyện mới mẻ gì nhỉ?”
Tuyết Chi Khiêm nghẹn một búng máu trong cổ họng, nuốt, không nuốt xuống được, nhổ, không nhổ ra nổi.
“Huynh đệ à, chúng ta có thể nào đừng moi móc chuyện cá nhân ra được không? Đó đều là chuyện của thời trẻ rồi, sao các người vẫn còn nhớ vậy chứ?”
Lăng Vô Nhai khinh bỉ trừng mắt nhìn ông ta một cái: “Ông tưởng bọn ta muốn nhớ ông đấy à? Còn không phải là vì bị ông ép sao? Món nợ ông bế con gái ta đi, chúng ta còn chưa tính đâu!”
Đâu ngờ sau khi Tuyết Chi Khiêm nghe câu này lại chẳng hề để tâm mà phất phất tay với ông ta, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
“Ông muốn tính thế nào thì cứ tính thế ấy đi. Dù sao thì ta cảm thấy ta đã làm một chuyện tốt. Ông nghĩ đi, nếu không có ta, ông có thể nào tìm được con gái ông không? Nếu không phải Diên Nhi nhà ta thay con gái nhà ông chịu khổ chịu nạn, chỉ e con gái ông đã chết từ lâu rồi. Đây chính là duyên phận, có biết không hả? Duyên phận rắc rối phức tạp, nếu không thì các người nghĩ tại sao lại có tình cảm sâu như vậy với Diên Nhi? Đây là số mệnh đã định không thể nắm bắt được, có biết không?”
Nói xong những lời này, ông ta đột nhiên nhớ tới đứa con trai đáng thương đang ở bên ngoài của mình, lập tức nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
“Còn nữa, năm đó đã nói là con gái ông cứu con trai ta, có phải không?”
Lăng Vô Nhai vừa nghe nhắc tới chuyện này đã cảnh giác mà trừng mắt nhìn ông ta: “Ông muốn nói gì?”
Tuyết Chi Khiêm liếc mắt: “Ta muốn nói gì? Ta muốn nói là vì bọn ta đã đoán đúng thời điểm độc phát của Diên Nhi, đặc biệt phái con trai ta đi cứu nó, lúc đó vì bên này ta không thoát ra được nên không thể chạy tới cứu con trai ta ngay. Kết quả Tuyết Giản không chống đỡ nổi, vừa trùng hợp mà lại không trùng hợp bại lộ trước mặt hai cô con gái của ông. Còn có con bé vô lương tâm Diên Nhi kia nữa, sau khi tỉnh lại thì chẳng biết gì cả, còn nói nó với Linh Vận là ân nhân cứu mạng của con trai ta. Aiyo, con trai đáng thương của ta, cứ như vậy thì con gái nhà ông làm cho mê mẩn đến nỗi không nhìn thấy điểm tốt của cô nương nhà khác nữa rồi.”
Lăng Vô Nhai nghe một hồi, sắc mặt đen như đáy nồi. Lão già này, không ngờ đi một vòng lớn như vậy mà lại ở đây đợi ông ta.
“Chuyện này, ta với ông làm cha mẹ, vẫn là đừng can dự vào thì hơn.”
Đùa à? Lão già ông vừa nói cho ta biết tên khốn kiếp năm đó bắt con gái thứ hai của ta đi chính là ông, lại muốn đồng thời thay con trai mình xin cưới con gái lớn của ta, đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?
Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!!!
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Đúng, thế thì đúng rồi, cũng trùng khớp thông tin rồi. Khi trước Diên Nhi nói với ông ta là Khang thân vương đã bắt con gái của ông ta đi. Nhưng người giữa đường đánh tráo là ai?
“Vậy người dẫn con của ta đi đó thì sao? Hắn là ai?”
Lăng Vô Nhai hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tuyết Chi Khiêm.
Thực ra trong khoảnh khắc ấy, người họ Tuyết nào đó đã rất xoắn xuýt trong lòng. Nếu ông ta trực tiếp nói cho bọn họ biết người năm đó cướp con gái của họ đi là chính ông ta thì kết cục của ông ta sẽ thảm đến chừng nào tạm thời không nói đến đi, nhưng nếu giờ không nói, bọn họ sớm muộn cũng sẽ biết. Đến lúc đó, hình như cũng không tránh được một trận đòn đau.
Aiya, rối quá đi! Rốt cuộc bây giờ nói hay sau này bị người ta tìm tới cửa rồi nói đây?
Tuyết Chi Khiêm nghĩ tới nghĩ lui đều thấy bây giờ mình nói thì độ nguy hiểm rõ ràng nhẹ nhàng hơn so với việc sau này biết rồi người Lăng gia vây đánh.
Ngay khi ông ta đang ở bên này rơi vào lựa chọn khó khăn thì Lăng Vô Nhai bên kia đã sốt ruột đến mức cổ họng sắp bốc khói rồi.
Còn không phải sao? Tuyết Chi Khiêm còn cắn môi làm ra dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, người nào đó đã gấp không nhịn được muốn túm cổ áo ông ta rồi.
“Câu này khó trả lời lắm sao? Rốt cuộc ông đang nghĩ cái gì vậy?”
“Khó trả lời lắm. Ta đang bối rối không biết có nên nói sự thật không.”
“Ông nói gì cơ?”
Vô tình nói sự thật ra mất rồi. Tuyết Chi Khiêm hận không thể tát mình một cái thật mạnh. Đồ heo đần này, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới mà.
Lần này thì hay rồi, không nói thì cũng phải nói thôi đúng không?
Vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải dáng vẻ hung ác mắt trợn lên như muốn nứt ra của Lăng Vô Nhai, khiến Tuyết Chi Khiêm sợ đến rụt cổ, giơ tay xin hàng.
“Vô Nhai huynh, ta có thể khai báo rõ ràng với ông, nhưng ông phải bảo đảm ông không đánh vào mặt.”
Ý tứ chính là, trừ mặt ra thì ông đánh chỗ nào cũng được.
Lăng Vô Nhai vừa nghe câu này đã có một loại dự cảm không tốt: “Ông nói thế là có ý gì?”
Tuyết Chi Khiêm nặng nề thở dài một hơi, vẻ mặt đầy vô tội: “Thực ra nếu giờ ta không khai báo rõ ràng, đến sau đại điển thừa kế của Thần Nữ tộc rồi ông cũng sẽ biết. Có điều, ta suy đi nghĩ lại, cũng thấy chuyện này để ta nói cho ông sẽ thỏa đáng hơn.”
“Rốt cuộc ông muốn nói gì?”
Tuyết Chi Khiêm khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giống như đã ra quyết định gì trọng đại lắm vậy, ngước mắt lên nhìn thẳng hai vị đứng đầu Lăng gia.
“Trọng điểm ta muốn nói là, năm đó, người giữa đường cướp con gái của nhà các ông đi, là ta, Tuyết Chi Khiêm!”
Lăng Vô Nhai sửng sốt một lúc, đồng tử đột nhiên phóng đại. Vì căng thẳng nên chân ông ta hơi nhũn ra. Nếu không phải huynh trưởng kịp thời đỡ lấy thì chỉ e ông ta đã ngã xuống đất vì không chịu nổi đả kích nặng nề này rồi.
“Ông… ông nói cái gì? Ta nghe không rõ. Phiền… phiền ông nói lại lần nữa đi.”
Tuyết Chi Khiêm thở dài một hơi, bất lực ngước mắt lên, trịnh trọng nhìn về phía ông ta.
“Năm đó, khi con ông ra đời, ta cũng ở gần đấy. Đây là sự thật. Rất không trùng hợp là ta lại nhìn thấy Khang thân vương phủ trộm đứa con của ông đi, càng không trùng hợp hơn là ta phát hiện có người muốn mưu hại con ông. Ta liền thuận theo tự nhiên mà cứu con gái ông, sau đó thì là do ta không cẩn thận, hoán đổi đứa trẻ ta ôm trong lòng với con của ông.”
Lăng Vô Nhai kinh ngạc: “Cho nên, ý của ông là, năm đó, ông là người đưa con ta đi sao?”
Tuyết Chi Khiêm rất thành khẩn mà gật gật đầu: “Không sai. Con của ông là do ta đưa đi, vì ta đã cứu nó mà. Hơn nữa, dựa theo thể chất nó khi ấy, cho dù có đến Khang thân vương phủ thì cũng không sống sót được. Vì thế, ta liền tráo đổi nó theo lẽ đương nhiên thôi.”
Lăng Hữu Khanh nghẹn lời, khóe miệng giật giật: “Tại sao ông làm ra chuyện như vậy rồi, không những không cảm thấy áy náy mà ngược lại còn bày ra dáng vẻ đương nhiên như thế chứ? Tuyết Chi Khiêm, ông có biết hành vi của ông đã gây ra hậu quả như thế nào không?”
Tuyết Chi Khiêm bình tĩnh nhìn đại lão gia Lăng gia: “Lăng đại ca, đương nhiên ta biết bản thân mình đã làm gì, cũng biết sẽ gây ra hậu quả gì. Cho dù hành vi này là suy nghĩ nhất thời, nhưng sau khi sự việc xảy ra ta cũng đã điều tra cặn kẽ, chứng minh lựa chọn như vậy là thỏa đáng nhất rồi mới tiến hành tráo đổi thân phận của hai đứa trẻ mà.”
“Ông… sao ông có thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng được chứ hả, hả? Ông có biết vì đứa con này mà em dâu của ta đã khóc đến sắp mù mắt hay không? Ông có biết, vì đứa bé mất tích đó mà cả nhà nhị đệ ta đã chịu bao nhiêu đau khổ hay không? Sao ông có thể nói nghe nhẹ nhàng hời hợt như thế? Ông có còn lương tâm không hả Tuyết Chi Khiêm? Lẽ nào lương tâm của ông bị chó ăn rồi à? Thế mà ông còn không biết ngượng mà thừa nhận trước mặt bọn ta. Ông làm vậy không phải rõ ràng là muốn bị đánh sao?”
Đối diện với sự chỉ trích của Lăng Hữu Khanh, Tuyết Chi Khiêm lại chẳng hề để ý chút nào. Bởi vì đối với một người ngoài như ông ta mà nói, không đến mức để quan tâm tới, ngược lại, thái độ của bản thân Lăng Vô Nhai lại khiến ông ta chú ý hơn.
“Cho nên, Vô Nhai huynh à, ông cũng nhận định như vậy đúng không?”
Điều khiến người khác bất ngờ là, so với ca ca nhà mình, thái độ của Lăng Vô Nhai rõ ràng bình tĩnh hơn. Vì lúc này, ông ta không mù quáng mà tìm lỗi lầm ở người khác, ngược lại đang cân nhắc đi cân nhắc lại những lời Tuyết Chi Khiêm vừa nói.
Vì thế, khi Tuyết Chi Khiêm hỏi như vậy, ông ta liền hỏi lại theo bản năng: “Vừa nãy ông nói, nếu con gái ta đến Khang thân vương phủ thì cũng khó thoát khỏi cái chết? Chuyện này là sao?”
Tuyết Chi Khiêm cũng không giấu giếm, nói đúng sự thật: “Vì người truy sát con gái ông chính là Khang thân vương phi đó. Vương phi biết Khang thân vương đưa con gái ông vào phủ, ám sát không thành, thì cũng có rất nhiều cách khiến nó không sống nổi. Với thể chất sinh non yếu ớt của con gái ông, đừng nói Khang thân vương phi cố ý hay không cố ý nữa đi, cho dù không có bà ta, có sống được hay không cũng là một vấn đề. Ta nói vậy, ông có đồng ý không?”
Lăng Vô Nhai nghe vậy, cũng không vội vã phủ nhận, ngược lại còn nhìn ông ta một cái thật sâu sắc.
“Xem ra, năm đó đúng là ông đã rất dốc lòng điều tra.”
“Nhất định phải thế rồi. Đó là con gái của Lăng Vô Nhai ông mà, ta có thể không cẩn thận, không dè dặt sao?”
“Một vấn đề khác nữa, đứa bé ông ôm trong lòng là Diên Nhi bây giờ à?”
Tuyết Chi Khiêm gật đầu lần nữa: “Không sai, chính là Linh Diên. Sở dĩ nó thích hợp để ở lại là vì bản thân trong cơ thể nó đã trúng độc, sau này không cần Khang thân vương phi nhọc lòng nhiều như vậy, nó cũng sẽ bị Khang thân vương chán ghét mà bỏ rơi. Vì thế, nó có thể sống sót là điều chắc chắn.”
“Nghe nói năm đó một tiểu thiếp của Khang thân vương phủ đã sinh con, kết quả đứa con đó chết. Vì thế, Linh Diên đã thay thế cho đứa bé đó, trở về Khang thân vương phủ một cách hợp lý.”
“Ừm, cũng có thể nói như vậy. Trên thực tế, là Khang thân vương trực tiếp hạ lệnh cho người giết chết bé gái đó rồi vứt ra ngoài nên mới cho Linh Diên một thân phận hoàn toàn mới.”
Lăng Vô Nhai ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ông ta lại nhẫn tâm đến mức này ư?”
“Ha ha, xưa nay lão già đó chính là loại tàn nhẫn cay độc, chỉ có điều ở trước mặt ông thì diễn quá tốt thôi. Nếu ông ta không giết chết đứa bé gái kia, Linh Diên sẽ không thể nào vào vương phủ theo con đường bình thường được. Đến lúc đó, nhỡ đâu Linh gia ông truy cứu tới thì ông ta sẽ trở thành kẻ bị tình nghi hàng đầu. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân ông ta buộc phải làm như vậy.”
“Thế… thế đứa bé kia thì sao?”
Tuyết Chi Khiêm ngạc nhiên nhướng mày: “Không phải nói nó đã chết rồi sao?”
“Ha ha, nếu nó chết rồi thì ông hà tất phải phí sức nhắc tới nó? Còn nói chi tiết như thế nữa. Vả lại, Tuyết Chi Khiêm ông là người thế nào, có ai hiểu rõ hơn Lăng gia ta chứ?”
Tuyết Chi Khiêm cười nhẹ một cái, chậm rãi đặt chung trà xuống: “Phải, đứa bé đó cũng được ta cứu đi rồi, cùng với con gái ông luôn. Ông nói xem, hai đứa trẻ này đang ở đâu?”
Đều là bé gái, thời điểm ra đời lại sát nhau như thế, vừa nãy ông ta còn nhắc tới Thần Nữ tộc, nếu Lăng Vô Nhai còn không đoán được thì có thể đâm đầu xuống đất được rồi.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, ông ta lại nhớ tới một chuyện: “Người năm đó ở trên đảo Thạch Đầu là…”
“Ha ha, ông quả nhiên là rất thông minh, nhanh như vậy đã đoán được rồi. Nếu đã vậy, ta cũng không vòng vo với ông nữa. Không sai, thân phận thật sự của Mặc Hương Quân chính là thứ nữ của Khang thân vương, mà kết cục ngày nay của nó thực ra cũng là dựa theo kế hoạch mà thôi, không hề chệch đi chút nào. Con gái của ông, dù sao cũng là con gái ông, bọn ta đều có chút kiêng kị. Vì thế, từ nhỏ đã cho nó sự chăm sóc và bồi dưỡng tốt nhất. Nếu đoán không lầm thì giờ nó cũng đã biết thân phận thực sự của mình. Thật ra, ngày cha con hai người đoàn viên cũng không lâu nữa đâu. Không biết sau khi biết kết quả như vậy rồi, ông có còn muốn đánh ta không?”
Lăng Vô Nhai nhìn Tuyết Chi Khiêm với ánh mắt phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì.
Khi biết con gái mình có khả năng vẫn chưa chết, trái tim ông ta đã nhảy nhót lên rồi.
Khi biết con gái mình bị Tuyết Chi Khiêm đưa đi, trong đầu ông ta lóe lên một tia sáng, thực ra đã có một suy đoán đại khái.
Nhưng có làm thế nào ông ta cũng không ngờ, suy đoán to gan này cuối cùng lại trở thành sự thật.
Tuy ông ta không phải luôn ở Long đế quốc, nhưng tin tức liên quan đến Mặc Hàn Y thì lại biết. Có lẽ thiên phú của nàng không phải là tốt nhất ở Mặc gia, nhưng người ngoài nhìn vào thì chính là thần nữ tương lai của Mặc gia. Mười sáu năm nay, nàng hoàn toàn được bồi dưỡng dựa theo thần nữ của Thần Nữ tộc.
Con gái xuất thân từ Mặc gia, có ai không phải là người hiếm thấy?
Nếu nói Mặc Hương Quân là người khác biệt ở đời này của nàng ta, thì Mặc Hàn Y lại giống với đa số thần nữ khi trước, là quý nữ phẩm giá cao tuân thủ quy tắc, dâng hiến không tư lợi vì gia tộc.
Nếu con gái thứ hai của ông ta được bồi dưỡng ở nhà ông ta thì chưa chắc đã có thành tựu ngày hôm nay.
Nhưng nói cách khác, Mặc Hàn Y càng ưu tú thì lại chứng minh những niềm vui mà nàng đã mất đi càng nhiều.
Thân làm cha, lúc này, ông ta đang bối rối vô cùng. Ông ta không biết nên dùng tâm trạng gì để đi đón đứa con gái thứ hai của mình. Càng không biết phải dùng tâm trạng gì để đối diện với Linh Diên, người đã thay con gái ông ta chịu khổ mười sáu năm.
“Cho nên, Diên Nhi mới là người thừa kế thực sự của Thần Nữ tộc, đúng không?”
Đi một vòng lớn như vậy, câu này mới là mấu chốt phải không?
Tuyết Chi Khiêm không phủ nhận, nhưng cũng không xác nhận: “Cái này thì phải xem Thần Nữ tộc bọn họ quyết định rồi. Dù sao thì có tới hai người quay về chứ không phải một.”
Lăng Vô Nhai chấn động, lúc này mới nhớ tới người còn lại mà Tuyết Chi Khiêm nói tới là ai.
“Ý ông nói, thiếu thành chủ của Bất Dạ Thành là một trong số hai đứa con gái song sinh của Thần Nữ tộc à?”
Hỏi xong câu này, ông ta liền hối hận. Vì hình như Linh Diên vẫn luôn gọi Công Tử Diễn là tỷ tỷ, chỉ có điều khi đó ông ta luôn cho rằng là tỷ tỷ kết nghĩa thôi, trước nay chưa từng nghĩ hai bọn họ lại là hai chị em ruột.
“Không, không phải, không phải tình tiết này quá phức tạp rồi sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao ngay cả Công Tử Diễn cũng liên lụy vào?”
Tuyết Chi Khiêm nhún vai, nói một cách rất đơn giản: “Năm đó ta có thể bế Diên Nhi đi, tất nhiên cũng có người bế Nhan Nhi đi nữa. Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Có gì mà phải bối rối?”
“Thế thì người bế Công Tử Diễn đi là… Hoa… Hoa Nghiêu?”
“Trời, cái này mà ông cũng đoán ra được? Lẽ nào ông có mắt thần nhìn thấu tất cả à?”
Tuyết Chi Khiêm vốn còn định lấp lửng một chút, đâu ngờ người ta vừa đoán đã trúng, khiến ông ta tức đến nỗi đấm ngực không ngừng.
“Chán quá đi, chẳng có cảm giác thành tựu gì cả. Ông, sao ông đoán được?”
Lăng Vô Nhai nhìn ông ta như nhìn kẻ ngốc: “Ông cho bọn ta là kẻ ngốc à? Ai không biết ông với Hoa Nghiêu thân đến mức có thể mặc chung một cái quần chứ? Hai người còn cùng thích một nữ nhân, vì nữ nhân đó mà cả gia tộc các người cũng có thể không cần, có thể không quan tâm tới. Năm đó ở đế quốc, hình như chuyện này cũng không phải chuyện mới mẻ gì nhỉ?”
Tuyết Chi Khiêm nghẹn một búng máu trong cổ họng, nuốt, không nuốt xuống được, nhổ, không nhổ ra nổi.
“Huynh đệ à, chúng ta có thể nào đừng moi móc chuyện cá nhân ra được không? Đó đều là chuyện của thời trẻ rồi, sao các người vẫn còn nhớ vậy chứ?”
Lăng Vô Nhai khinh bỉ trừng mắt nhìn ông ta một cái: “Ông tưởng bọn ta muốn nhớ ông đấy à? Còn không phải là vì bị ông ép sao? Món nợ ông bế con gái ta đi, chúng ta còn chưa tính đâu!”
Đâu ngờ sau khi Tuyết Chi Khiêm nghe câu này lại chẳng hề để tâm mà phất phất tay với ông ta, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
“Ông muốn tính thế nào thì cứ tính thế ấy đi. Dù sao thì ta cảm thấy ta đã làm một chuyện tốt. Ông nghĩ đi, nếu không có ta, ông có thể nào tìm được con gái ông không? Nếu không phải Diên Nhi nhà ta thay con gái nhà ông chịu khổ chịu nạn, chỉ e con gái ông đã chết từ lâu rồi. Đây chính là duyên phận, có biết không hả? Duyên phận rắc rối phức tạp, nếu không thì các người nghĩ tại sao lại có tình cảm sâu như vậy với Diên Nhi? Đây là số mệnh đã định không thể nắm bắt được, có biết không?”
Nói xong những lời này, ông ta đột nhiên nhớ tới đứa con trai đáng thương đang ở bên ngoài của mình, lập tức nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
“Còn nữa, năm đó đã nói là con gái ông cứu con trai ta, có phải không?”
Lăng Vô Nhai vừa nghe nhắc tới chuyện này đã cảnh giác mà trừng mắt nhìn ông ta: “Ông muốn nói gì?”
Tuyết Chi Khiêm liếc mắt: “Ta muốn nói gì? Ta muốn nói là vì bọn ta đã đoán đúng thời điểm độc phát của Diên Nhi, đặc biệt phái con trai ta đi cứu nó, lúc đó vì bên này ta không thoát ra được nên không thể chạy tới cứu con trai ta ngay. Kết quả Tuyết Giản không chống đỡ nổi, vừa trùng hợp mà lại không trùng hợp bại lộ trước mặt hai cô con gái của ông. Còn có con bé vô lương tâm Diên Nhi kia nữa, sau khi tỉnh lại thì chẳng biết gì cả, còn nói nó với Linh Vận là ân nhân cứu mạng của con trai ta. Aiyo, con trai đáng thương của ta, cứ như vậy thì con gái nhà ông làm cho mê mẩn đến nỗi không nhìn thấy điểm tốt của cô nương nhà khác nữa rồi.”
Lăng Vô Nhai nghe một hồi, sắc mặt đen như đáy nồi. Lão già này, không ngờ đi một vòng lớn như vậy mà lại ở đây đợi ông ta.
“Chuyện này, ta với ông làm cha mẹ, vẫn là đừng can dự vào thì hơn.”
Đùa à? Lão già ông vừa nói cho ta biết tên khốn kiếp năm đó bắt con gái thứ hai của ta đi chính là ông, lại muốn đồng thời thay con trai mình xin cưới con gái lớn của ta, đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?
Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!!!
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Đánh giá:
Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Story
Chương 482: Chân tướng năm ấy
7.4/10 từ 29 lượt.