Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 468: Mặc Ngân PK Thương Úc
Trong lúc mọi người đều ôm tâm tư riêng mình thì hoàng đế Long đế quốc Long Hạo Thiên cũng hơi đăm chiêu nhìn chằm chằm mặt nước biển, thậm chí thỉnh thoảng còn liếc nhìn Mặc Ngân một cái, mà sự xuất hiện của Thương Úc khiến trong lòng ông ta đã bất an càng thêm căng thẳng hơn.
Từ lúc Thương Úc rời khỏi Long đế quốc vào mười sáu năm trước, trái tim Long Hạo Thiên chưa từng thả lỏng một ngày nào, giờ Thương Úc trở về lần thứ hai có phải cũng đại biểu cho việc bầu trời đế quốc sắp đổi rồi không?
Dù sao thì nơi có Thương Úc tất sẽ có một nam nhân lớn mạnh khác tồn tại, giờ tuy nam nhân kia không ở đây nhưng con hắn ở đây mà.
Giờ khắc này, ngoại trừ Hoa gia, Lăng gia, Mặc gia và Thương Úc chú ý đến đảo Thạch Đầu chìm ra thì ánh mắt những người còn lại đều tập trung trên người Thương Úc.
Thân là tộc trưởng Ma tộc của đại lục Huyền Vũ, sự xuất hiện của nam nhân này vốn đã mang vầng hào quang rồi, dù Long đế quốc có xưng bá đại lục Tứ Phương thì nếu thật sự muốn chống lại đại lục Huyền Vũ, cũng thật sự là khó phân được ai hơn.
Càng đừng nói đến hậu duệ của Long tộc – Long Diệc từng đấu đến ta chết ngươi sống với nam nhân này.
Có lẽ là bầu không khí trên không quá áp lực, kẻ mạnh quá nhiều, dần dần, một ít người không ở lại được nữa, ngoãn ngoãn im lặng rời khỏi.
Tới tới lui lui, một nơi to lớn như vậy cũng chỉ còn lại tứ đại gia tộc, hoàng tộc, Mặc gia và kẻ đứng đầu Ma tộc Thương Úc.
Ngoài mặt thì Lận gia và Tuyết gia trong tứ đại gia tộc đứng về phía hoàng tộc, hiện giờ hoàng thượng chưa bảo đi, tất nhiên bọn họ cũng không tiện đề cập đến.
Chỉ là Lận Ngọc Đường của Lận gia lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn đảo Thạch Đầu đã chìm nghỉm, trong lòng tất nhiên là vô cùng lo lắng cho người sư đệ nghe nói là đã lên đảo kia của hắn ta.
Còn về Tuyết Giản đứng hàng thứ tư của Tuyết gia vẫn nhìn chằm chằm Linh Vận đứng bên cạnh Linh Dực, trong mắt đầy đau lòng.
Chỉ tiếc, từ đầu đến cuối Linh Vận đều không nhìn hắn một cái, dù là ánh mắt lạnh lùng oán hận cũng không, điều này khiến hắn vô cùng tổn thương.
Vốn tưởng rằng trận giằng co này sẽ kéo dài mãi mãi, không ngờ người chủ động xoay người rời đi đầu tiên lại là Mặc Ngân.
Mặc Ngân nói đi là đi, lại có hắc diệu long bên cạnh, căn bản không cho bọn họ cơ hội nói gì đã biến mất trong đám mây.
Vốn Long Hạo Thiên còn muốn ở lại xem náo nhiệt, đương nhiên trò náo nhiệt này là từ Mặc gia và Thương Úc, nhưng thật đáng tiếc, đừng nói Mặc Ngân ngay cả liếc cũng không thèm liếc người nọ một cái, ngay cả Thương Úc cũng mặt mày thâm hiểm khó dò, không nhìn ra nguyên do.
Mặc Ngân vừa đi thì Lăng gia và Hoa gia cũng theo sát. Sau đó, rơi vào đường cùng, Long Hạo Thiên cũng chỉ có thể bị động rời khỏi. Hết cách rồi, nếu ông ta còn ở lại thì khó đảm bảo nam nhân khiến người ta nhìn không thấu này có trút cơn giận lên người ông ta hay không.
Long Hạo Thiên vừa đi thì Lận gia và Tuyết gia cũng không còn lý do ở lại, lần lượt lui xuống cả.
Chỉ trong vòng một khắc, giữa không trung lại khôi phục sự tĩnh lặng và bầu không khí trong trẻo.
Thương Úc hít một hơi, lười biếng dựa người vào tọa kỵ của mình, người bên cạnh lập tức tiến lên: “Tôn thượng, có phải chúng ta cũng nên đi rồi không?”
Thương Úc hé mắt, liếc xéo hắn một cái, lạnh giọng cười cợt: “Ngươi gấp vậy à, vội về nhà đầu thai hả?”
Người nọ bị nghẹn họng, rụt cổ, nói cũng không được, không nói cũng không xong, cả đầu mồ hôi nhễ nhại, nhưng lại không dám hé răng một lời nào.
Thương Úc cũng mặc kệ hắn, chậm rãi nhắm mắt lại: “Gấp cái gì, tiểu bằng hữu kia còn chưa trở lại đâu, chờ đã!”
Tiểu bằng hữu? Tiểu bằng hữu gì? Tôn chủ nhà bọn họ có tiểu bằng hữu ở Long đế quốc từ khi nào vậy?
Phải biết là tôn chủ nhà bọn họ chỉ để lại Long đế quốc bóng ma và thù hận vô hạn thôi, sao lại có bằng hữu chứ? Hay là…
Tiểu bằng hữu?
Cứ như vậy, bọn họ lơ lửng lơ lửng trên không trung, Linh Diên lơ lửng trong không gian nhìn bọn họ tới gật gà gật gù, không ngờ lại có một bóng người đi đến.
Ngay khi người bên cạnh Thương Úc tưởng rằng có thể tôn chủ nhà mình phát điên gì rồi, bọn họ đột nhiên trừng lớn mắt, vẻ mặt cứ như bị sét đánh, nghẹn họng trân trối nhìn về phía thiếu niên tuyệt thế từ trên trời giáng xuống trước mặt.
Khi Linh Diên thấy rõ người xuất hiện trước mặt là ai thì một ngụm nước trà mới vào miệng đã phụt ra ngoài mà không hề báo trước.
“Phụt, không phải chứ, ca ca này đã đi rồi mà còn quay lại hả? Không lẽ người tên quỷ Thương Úc này chờ chính là ca ca anh tuấn nhà chúng ta sao?”
Công Tử Diễn nằm trên bãi cỏ nhàm chán đọc sách giết thời gian, đầu tiên là ghét bỏ liếc muội muội nhà mình một cái rồi sau đó chẳng có biểu cảm gì hừ một tiếng: “Chẳng lẽ muội không cảm nhận được giữa bọn họ có gian tình sao?”
Linh Diên đặt tách trà trong tay xuống bàn bên cạnh, thần kinh chạy đến trước mặt tỷ tỷ nhà mình.
“Gian tình? Gian tình gì?”
Công Tử Diễn hất hất cằm về phía màn hình: “Có hay không muội xem thì không phải sẽ biết sao?”
Chỉ thấy vị ca ca Mặc Ngân đẹp trai ngất trời vô địch đế quốc của bọn họ cưỡi trên hắc diệu long, đầu tiên là quăng mạnh đuôi rồng về phía Thương Úc, sức gió từ con rồng mạnh đến mức thổi Thương Úc bay về phía sau gần mười thước. Nếu không phải định lực của Thương Úc mạnh thì chỉ sợ lúc này đã bị văng tới chân trời rồi.
Khoảng cách hơn mười thước hiện giờ, cũng không tính quá xa.
Nhưng dường như hắc diệu long vẫn chưa hả giận, lại vẫy ruôi rồng đen một lần nữa, vô số đám mây nổi lên cuồn cuộn đập cả vào mặt Thương Úc, Mặc Ngân thản nhiên liếc người nào đó một cái: “Ngươi cứ nhàn hạ như vậy hả?” Trêu đùa hắc long nhà hắn đúng không?
Thương Úc nhàm chán nhếch môi: “Không cho nó phát tiết thì sao nó lại cho gia leo lên lưng nó được?”
Nói rồi hắn ta nhún chân một cái, đúng là nhẹ nhàng đứng trên lưng hắc diệu long thật. Đừng thấy hắc diệu long bị Mặc Ngân áp chế, vừa thấy Thương Úc thì cứ như mèo thấy chuột vậy, máu rồng cả người sôi trào, vảy rồng lập tức lóe sáng sắc bén như đao, dường như chỉ cần nó chuyển động thì có thể đánh tan người này vậy.
Người khác không biết năng lực của Thương Úc nhưng sao Mặc Ngân không biết chứ? Hắn lập tức vỗ nhẹ lên đầu nó xoa dịu: “Ngoan!”
Hắc diệu long rầm rì một tiếng, vang đến tận trời, lửa giận không có chỗ nào phát tiết, kết quả nhìn thấy mấy tên nam nhân mặc áo choàng đen đứng bên cạnh Thương Úc, nó vung đuôi không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức đánh bay hết mấy ngươi kia và tọa kỵ của mình.
Cơn giận được giải phóng, tiểu hắc long mới hừ hừ miễn cưỡng yên tĩnh lại, bay lơ lửng trên không trung, không động đậy nữa.
Đợi khi mấy tên nam nhân mặc áo choàng đen xuất hiện lại trước mặt Thương Úc với dáng vẻ cực kỳ thảm hại lại bị Thương Úc ghét bỏ phất phất tay: “Đi chỗ nào mát mẻ đợi đi!”
Đám nam nhân áo đen thầm than oan ức trong lòng, nếu không phải ở thời khắc mấu chốt bọn họ nhận được ánh mắt của chủ tử thì sao có thể bị con tiểu hắc long thực lực thường thường này thổi bay ra ngoài chứ?
Thật không hiểu sao chủ tử nhà bọn họ lại đặc biệt chiều theo ý con tiểu hắc long này như vậy chứ, chẳng lẽ ngài ấy không nhìn ra mối quan hệ đối địch với thiếu niên trước mặt sao?
“Tính tình Tiểu Hắc nhà ngươi vẫn xấu như mọi khi nhỉ!”
Thương Úc nhìn đầu rồng của hắc diệu long, nhướng đuôi lông mày đen như mực. Mặc Ngân hừ lạnh một tiếng, không có biểu cảm gì đáng nói.
“Bớt nói nhảm đi, ngươi tới đây làm gì?”
Trên gương mặt yêu nghiệt không thua kém gì Mặc Ngân của Thương Úc đầy vẻ ngả ngớn.
“Ngươi tới đây làm gì thì gia cũng tới đây vì cái đó, thế nào? Từ khi nào vùng biển này không cho phép gia đến đây vậy?”
“Nơi này không có ai chào đón ngươi.”
Lời nói của Mặc Ngân không chút khách khí, Thương Úc cũng không nổi giận.
“Không sao cả, gia cũng không trông mong được ai hoan nghênh, chỉ muốn đến đây xem thử ngươi thôi, không hơn.”
Mặc Ngân nhíu chặt mi tâm, đôi mắt phượng xẹt qua tia sáng lạnh: “Ha ha, lời này của ngươi ai tin? Ngươi tin không?”
“Ngân Nhi, ngươi phải biết là ta chưa từng có ý xấu với ngươi, dù sao thì ngươi cũng là…”
“Câm miệng, đừng nghĩ là ta không biết ngươi tới đây làm gì. Độc Quỷ là người của ngươi, Hồng Mị Nhi cũng là người của ngươi, hiện giờ hai bọn họ đều thất bại thảm hại, căn cứ mà ngươi cho là kiêu ngạo nhất ở Long đế quốc giờ cũng bị hủy rồi, có phải trong lòng ngươi rất khó chịu không?”
Thương Úc không để tâm lắm nhún vai: “Bị hủy thì hủy thôi, gia cũng đâu thiếu một cái này, chỉ là muội muội kia của ngươi…”
“Hóa ra ngươi còn nhớ đó là muội muội của ta, Thương Úc, ngươi trơ mắt nhìn nàng bị hủy cũng không ra tay cứu giúp, ngươi định ăn nói thế nào với mẫu thân của ta đây?”
Thương Úc nhếch môi cười xấu xa: “Ngươi là ca ca ruột của nàng ta cũng không phải là không cứu sao?”
“Nhưng nàng ta là người của ngươi?”
“Đứa nhỏ ngốc này, chẳng lẽ nàng ta không phải muội muội ngươi sao?”
“Ha ha, Mặc Ngân ta không có một muội muội phản phúc bán tộc cầu vinh, từ ngày nàng ta đổi tên thành Hồng Mị Nhi thì đã không còn bất cứ quan hệ gì với Mặc gia ta rồi, ngược lại là ngươi, nàng ta hết lòng vì ngươi, vì Long Khôn, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy!”
“Đối với phế vật, gia chưa bao giờ dùng lại!” Thương Úc cong môi, vẻ mặt không tán thành.
“Vậy ngươi định ăn nói thế nào với nương ta?”
“Ăn nói thế nào? Không, chuyện này căn bản chẳng cần nói gì cả, dù sao người Mặc Ngân ngươi không thừa nhận thì Mặc gia cũng chắc chắn sẽ không thừa nhận, mà nương của ngươi thân là thần nữ của Mặc gia, tất nhiên cũng sẽ không thừa nhận, vậy thì dù là Hồng Mị Nhi hay là Mặc Hương Quân cũng chẳng mang đến gánh nặng gì cho nàng cả.”
Mặc Ngân ngước mắt nhìn hắn ta, mi tâm nhíu càng chặt, vẻ mặt lại thay đổi phức tạp: “Ngươi quả nhiên là máu lạnh vô tình đến mức khiến người ta ghê tởm!”
“Ngân Nhi, người khác nói ta như vậy thì cũng thôi đi, nhưng chỉ ngươi, ha ha, ngươi đừng quên, trên người ngươi chảy dòng máu của…”
“Thương Úc, ngươi chết tâm đi, cả đời này ta cũng không muốn có bất cứ liên quan gì đến ngươi hết!”
Một tay Mặc Ngân ôm Hắc Thuần, trên người mặc áo choàng màu đen, tóc đen tung bay lại mang đến cho người ta cảm giác khí thế áp bách bức người, khí phách nghiêm nghị, cứ như vương giả trời sinh.
“Lâu thì nửa năm, ít hơn thì ba tháng hắn sẽ về, Thương Úc, đến lúc đó, chỉ mong ngươi vẫn còn có thể cười được!”
Thương Úc nhếch môi, ánh mắt tối tăm khó hiểu lạc vào trên người Hắc Thuần trong lòng hắn.
“Hắc ám chi tử trong Ách Vận cốc? Không ngờ tiểu tử này lại rơi vào tay ngươi, xem ra người nọ đúng là quyết tâm phải nhất quyết sống mái với bản tôn, nhưng ngươi cho rằng một tên thủ hạ bại tướng mười mấy năm trước, mười sáu năm sau lại có thể thắng được ta?”
“Thương Úc, đừng cho là ta không biết mười mấy năm trước vì sao ngươi giành được thắng lợi, phương pháp đê tiện như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng lần thứ hai? Ngươi nghĩ tất cả mọi người sẽ ngu ngốc đợi bị ngươi gạt nữa sao?”
Thương Úc đi tới vài bước, khuôn mặt tuấn tú kề sát hắn, trong giọng nói mang theo sát khí khiến hắn phát giận.
“Ha ha, ngươi nghĩ mọi chuyện quá phức tạp rồi, mười sáu năm trước vẫn là thời kỳ hưng thịnh của Mặc gia các ngươi, nhưng mười sáu năm sau Mặc gia các ngươi đã chết một người thừa kế rồi, mà thiên phú của người còn lại, chậc chậc, còn không bằng ngươi!”
“Thực lực như vậy mà muốn đấu cùng Ma tộc? Còn về Long tộc sao, ha ha, Ngân Nhi, ta nghĩ, không ai hiểu tình hình của Long Diệc hơn ngươi nhỉ? Ngươi nói xem, ngươi cần gì phải vậy chứ?”
Mi tâm Mặc Ngân chau lại, cả người đột nhiên toát ra hơi thở lạnh lẽo sắc bén như dao: “Ai thắng ai thua, hẹn gặp trên chiến trường!”
“Ngươi… ngươi cái tên tiểu tử vô liêm sỉ này, rốt cuộc ngươi có biết ai mới là cha ruột của ngươi không hả?”
Trê mặt Thương Úc rốt cuộc cũng xuất hiện một vết nứt, hắn ta nhìn Mặc Ngân, trong đáy mắt đầy sự thất vọng và không cam lòng.
Mà Mặc Ngân vẫn chỉ hờ hững liếc hắn ta: “Trong mắt của ta chỉ có Mặc gia và Long tộc, mà ngươi, từ khi ta bắt đầu có ý thức ngươi đã là kẻ thù của cả Mặc gia. Ngươi giam cầm nương ta trong Ma tộc của ngươi suốt mười sáu năm, ngươi khiến bốn huynh muội bọn ta thiếu thốn tình thân từ nhỏ, ngươi là kẻ địch của bọn ta, kẻ thù mãi là kẻ thù, ngoại trừ điều đó thì trong lòng ta ngươi không có thân phận thứ hai!”
Đột nhiên, nhiệt độ không khí xung quanh bắt đầu giảm mạnh, Thương Úc choàng một chiếc áo choàng đen vì những lời kia của Mặc Ngân mà cả người như bao phủ trong hơn thở lạnh lẽo đến thấu xương, sát khí bủa vây đầy trời, đến mức hắc ám chi tử như Hắc Thuần cũng không nhịn được nhíu mày.
“Người này là ai vậy, sao hơi thở lại quen thuộc như vậy?”
Một lúc sau, trong không khí vang lên tiếng nói cười cợt kinh thường của Thương Úc.
“Thôi, ngươi đã kiên trì như vậy thì bản tôn cứ đợi thêm vài năm nữa cũng có sao? Tóm lại Mặc Hương Quân đã chết, người còn lại thì thực lực thua xa ngươi, nhưng hết lần này đến lần khác Mặc gia bọn họ lại cứ muốn sửa cũ thành mới, làm cái gì mà người thừa kế. Ha ha, ta thật muốn xem xem người thừa kế mới này rốt cuộc có thể thừa kế được truyền thừa của nương ngươi hay không!”
“Tương lai Mặc gia thế nào không cần ngươi tốn công quan tâm, Thương Úc, đại lục đế quốc không cần ngươi tới thêm gạch thêm ngói, nếu không có việc gì thì ngươi vẫn nên ở trong đại lục Huyền Vũ của ngươi đi, đừng có đi lang thang ra ngoài!”
Đôi mắt dài mảnh của Thương Úc hơi nhướng lên, trông cứ như đang xem kịch vui: “Đợi mười sáu năm, một kiếp luân hồi khác đã đến, kịch hay của Mặc gia các ngươi sắp trình diễn rồi, sao ta lại đành lòng đi chứ! Ha ha ha, yên tâm, đại điển thừa kế lần này nhất định bản tôn sẽ gửi một phần lễ vật lớn cho các ngươi!”
Lời này vừa buông xuống thì áo choàng đen vung lên, dần dần biến mất càng lúc càng xa trên không trung…
Mặc Ngân mím môi, hai nắm tay trong tay áo không biết từ khi nào đã siết chặt lại, ánh mắt lạnh như băng có chút đăm chiêu nhìn về hướng Thương Úc biến mất.
Ước chừng một khắc sau hắn mới từ từ thu hồi tầm mắt lại, nhìn khung cảnh yên bình xung quanh mình, tức giận nói.
“Các ngươi còn định xem náo nhiệt đến khi nào?”
Ngay lập tức, hai bóng hình xinh đẹp một trắng một đen lập tưc xuất hiện hai bên trái phải Mặc Ngân, cùng kêu lên: “Ca!”
Mặc Ngân lạnh lùng liếc các nàng một cái: “Chơi đủ chưa?”
Linh Diên tủi thân nhìn hắn: “Ca à, cái gì mà chơi đủ chưa chứ, rõ ràng là người ta rất vất vả mà!”
Mặc Ngân đưa tay gõ lên trán nàng: “Muội vất vả? Muội dùng cách đơn giản nhất cũng dễ bại lộ bản thân nhất mà muội còn nói vất vả?”
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Từ lúc Thương Úc rời khỏi Long đế quốc vào mười sáu năm trước, trái tim Long Hạo Thiên chưa từng thả lỏng một ngày nào, giờ Thương Úc trở về lần thứ hai có phải cũng đại biểu cho việc bầu trời đế quốc sắp đổi rồi không?
Dù sao thì nơi có Thương Úc tất sẽ có một nam nhân lớn mạnh khác tồn tại, giờ tuy nam nhân kia không ở đây nhưng con hắn ở đây mà.
Giờ khắc này, ngoại trừ Hoa gia, Lăng gia, Mặc gia và Thương Úc chú ý đến đảo Thạch Đầu chìm ra thì ánh mắt những người còn lại đều tập trung trên người Thương Úc.
Thân là tộc trưởng Ma tộc của đại lục Huyền Vũ, sự xuất hiện của nam nhân này vốn đã mang vầng hào quang rồi, dù Long đế quốc có xưng bá đại lục Tứ Phương thì nếu thật sự muốn chống lại đại lục Huyền Vũ, cũng thật sự là khó phân được ai hơn.
Càng đừng nói đến hậu duệ của Long tộc – Long Diệc từng đấu đến ta chết ngươi sống với nam nhân này.
Có lẽ là bầu không khí trên không quá áp lực, kẻ mạnh quá nhiều, dần dần, một ít người không ở lại được nữa, ngoãn ngoãn im lặng rời khỏi.
Tới tới lui lui, một nơi to lớn như vậy cũng chỉ còn lại tứ đại gia tộc, hoàng tộc, Mặc gia và kẻ đứng đầu Ma tộc Thương Úc.
Ngoài mặt thì Lận gia và Tuyết gia trong tứ đại gia tộc đứng về phía hoàng tộc, hiện giờ hoàng thượng chưa bảo đi, tất nhiên bọn họ cũng không tiện đề cập đến.
Chỉ là Lận Ngọc Đường của Lận gia lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn đảo Thạch Đầu đã chìm nghỉm, trong lòng tất nhiên là vô cùng lo lắng cho người sư đệ nghe nói là đã lên đảo kia của hắn ta.
Còn về Tuyết Giản đứng hàng thứ tư của Tuyết gia vẫn nhìn chằm chằm Linh Vận đứng bên cạnh Linh Dực, trong mắt đầy đau lòng.
Chỉ tiếc, từ đầu đến cuối Linh Vận đều không nhìn hắn một cái, dù là ánh mắt lạnh lùng oán hận cũng không, điều này khiến hắn vô cùng tổn thương.
Vốn tưởng rằng trận giằng co này sẽ kéo dài mãi mãi, không ngờ người chủ động xoay người rời đi đầu tiên lại là Mặc Ngân.
Mặc Ngân nói đi là đi, lại có hắc diệu long bên cạnh, căn bản không cho bọn họ cơ hội nói gì đã biến mất trong đám mây.
Vốn Long Hạo Thiên còn muốn ở lại xem náo nhiệt, đương nhiên trò náo nhiệt này là từ Mặc gia và Thương Úc, nhưng thật đáng tiếc, đừng nói Mặc Ngân ngay cả liếc cũng không thèm liếc người nọ một cái, ngay cả Thương Úc cũng mặt mày thâm hiểm khó dò, không nhìn ra nguyên do.
Mặc Ngân vừa đi thì Lăng gia và Hoa gia cũng theo sát. Sau đó, rơi vào đường cùng, Long Hạo Thiên cũng chỉ có thể bị động rời khỏi. Hết cách rồi, nếu ông ta còn ở lại thì khó đảm bảo nam nhân khiến người ta nhìn không thấu này có trút cơn giận lên người ông ta hay không.
Long Hạo Thiên vừa đi thì Lận gia và Tuyết gia cũng không còn lý do ở lại, lần lượt lui xuống cả.
Chỉ trong vòng một khắc, giữa không trung lại khôi phục sự tĩnh lặng và bầu không khí trong trẻo.
Thương Úc hít một hơi, lười biếng dựa người vào tọa kỵ của mình, người bên cạnh lập tức tiến lên: “Tôn thượng, có phải chúng ta cũng nên đi rồi không?”
Thương Úc hé mắt, liếc xéo hắn một cái, lạnh giọng cười cợt: “Ngươi gấp vậy à, vội về nhà đầu thai hả?”
Người nọ bị nghẹn họng, rụt cổ, nói cũng không được, không nói cũng không xong, cả đầu mồ hôi nhễ nhại, nhưng lại không dám hé răng một lời nào.
Thương Úc cũng mặc kệ hắn, chậm rãi nhắm mắt lại: “Gấp cái gì, tiểu bằng hữu kia còn chưa trở lại đâu, chờ đã!”
Tiểu bằng hữu? Tiểu bằng hữu gì? Tôn chủ nhà bọn họ có tiểu bằng hữu ở Long đế quốc từ khi nào vậy?
Phải biết là tôn chủ nhà bọn họ chỉ để lại Long đế quốc bóng ma và thù hận vô hạn thôi, sao lại có bằng hữu chứ? Hay là…
Tiểu bằng hữu?
Cứ như vậy, bọn họ lơ lửng lơ lửng trên không trung, Linh Diên lơ lửng trong không gian nhìn bọn họ tới gật gà gật gù, không ngờ lại có một bóng người đi đến.
Ngay khi người bên cạnh Thương Úc tưởng rằng có thể tôn chủ nhà mình phát điên gì rồi, bọn họ đột nhiên trừng lớn mắt, vẻ mặt cứ như bị sét đánh, nghẹn họng trân trối nhìn về phía thiếu niên tuyệt thế từ trên trời giáng xuống trước mặt.
Khi Linh Diên thấy rõ người xuất hiện trước mặt là ai thì một ngụm nước trà mới vào miệng đã phụt ra ngoài mà không hề báo trước.
“Phụt, không phải chứ, ca ca này đã đi rồi mà còn quay lại hả? Không lẽ người tên quỷ Thương Úc này chờ chính là ca ca anh tuấn nhà chúng ta sao?”
Công Tử Diễn nằm trên bãi cỏ nhàm chán đọc sách giết thời gian, đầu tiên là ghét bỏ liếc muội muội nhà mình một cái rồi sau đó chẳng có biểu cảm gì hừ một tiếng: “Chẳng lẽ muội không cảm nhận được giữa bọn họ có gian tình sao?”
Linh Diên đặt tách trà trong tay xuống bàn bên cạnh, thần kinh chạy đến trước mặt tỷ tỷ nhà mình.
“Gian tình? Gian tình gì?”
Công Tử Diễn hất hất cằm về phía màn hình: “Có hay không muội xem thì không phải sẽ biết sao?”
Chỉ thấy vị ca ca Mặc Ngân đẹp trai ngất trời vô địch đế quốc của bọn họ cưỡi trên hắc diệu long, đầu tiên là quăng mạnh đuôi rồng về phía Thương Úc, sức gió từ con rồng mạnh đến mức thổi Thương Úc bay về phía sau gần mười thước. Nếu không phải định lực của Thương Úc mạnh thì chỉ sợ lúc này đã bị văng tới chân trời rồi.
Khoảng cách hơn mười thước hiện giờ, cũng không tính quá xa.
Nhưng dường như hắc diệu long vẫn chưa hả giận, lại vẫy ruôi rồng đen một lần nữa, vô số đám mây nổi lên cuồn cuộn đập cả vào mặt Thương Úc, Mặc Ngân thản nhiên liếc người nào đó một cái: “Ngươi cứ nhàn hạ như vậy hả?” Trêu đùa hắc long nhà hắn đúng không?
Thương Úc nhàm chán nhếch môi: “Không cho nó phát tiết thì sao nó lại cho gia leo lên lưng nó được?”
Nói rồi hắn ta nhún chân một cái, đúng là nhẹ nhàng đứng trên lưng hắc diệu long thật. Đừng thấy hắc diệu long bị Mặc Ngân áp chế, vừa thấy Thương Úc thì cứ như mèo thấy chuột vậy, máu rồng cả người sôi trào, vảy rồng lập tức lóe sáng sắc bén như đao, dường như chỉ cần nó chuyển động thì có thể đánh tan người này vậy.
Người khác không biết năng lực của Thương Úc nhưng sao Mặc Ngân không biết chứ? Hắn lập tức vỗ nhẹ lên đầu nó xoa dịu: “Ngoan!”
Hắc diệu long rầm rì một tiếng, vang đến tận trời, lửa giận không có chỗ nào phát tiết, kết quả nhìn thấy mấy tên nam nhân mặc áo choàng đen đứng bên cạnh Thương Úc, nó vung đuôi không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức đánh bay hết mấy ngươi kia và tọa kỵ của mình.
Cơn giận được giải phóng, tiểu hắc long mới hừ hừ miễn cưỡng yên tĩnh lại, bay lơ lửng trên không trung, không động đậy nữa.
Đợi khi mấy tên nam nhân mặc áo choàng đen xuất hiện lại trước mặt Thương Úc với dáng vẻ cực kỳ thảm hại lại bị Thương Úc ghét bỏ phất phất tay: “Đi chỗ nào mát mẻ đợi đi!”
Đám nam nhân áo đen thầm than oan ức trong lòng, nếu không phải ở thời khắc mấu chốt bọn họ nhận được ánh mắt của chủ tử thì sao có thể bị con tiểu hắc long thực lực thường thường này thổi bay ra ngoài chứ?
Thật không hiểu sao chủ tử nhà bọn họ lại đặc biệt chiều theo ý con tiểu hắc long này như vậy chứ, chẳng lẽ ngài ấy không nhìn ra mối quan hệ đối địch với thiếu niên trước mặt sao?
“Tính tình Tiểu Hắc nhà ngươi vẫn xấu như mọi khi nhỉ!”
Thương Úc nhìn đầu rồng của hắc diệu long, nhướng đuôi lông mày đen như mực. Mặc Ngân hừ lạnh một tiếng, không có biểu cảm gì đáng nói.
“Bớt nói nhảm đi, ngươi tới đây làm gì?”
Trên gương mặt yêu nghiệt không thua kém gì Mặc Ngân của Thương Úc đầy vẻ ngả ngớn.
“Ngươi tới đây làm gì thì gia cũng tới đây vì cái đó, thế nào? Từ khi nào vùng biển này không cho phép gia đến đây vậy?”
“Nơi này không có ai chào đón ngươi.”
Lời nói của Mặc Ngân không chút khách khí, Thương Úc cũng không nổi giận.
“Không sao cả, gia cũng không trông mong được ai hoan nghênh, chỉ muốn đến đây xem thử ngươi thôi, không hơn.”
Mặc Ngân nhíu chặt mi tâm, đôi mắt phượng xẹt qua tia sáng lạnh: “Ha ha, lời này của ngươi ai tin? Ngươi tin không?”
“Ngân Nhi, ngươi phải biết là ta chưa từng có ý xấu với ngươi, dù sao thì ngươi cũng là…”
“Câm miệng, đừng nghĩ là ta không biết ngươi tới đây làm gì. Độc Quỷ là người của ngươi, Hồng Mị Nhi cũng là người của ngươi, hiện giờ hai bọn họ đều thất bại thảm hại, căn cứ mà ngươi cho là kiêu ngạo nhất ở Long đế quốc giờ cũng bị hủy rồi, có phải trong lòng ngươi rất khó chịu không?”
Thương Úc không để tâm lắm nhún vai: “Bị hủy thì hủy thôi, gia cũng đâu thiếu một cái này, chỉ là muội muội kia của ngươi…”
“Hóa ra ngươi còn nhớ đó là muội muội của ta, Thương Úc, ngươi trơ mắt nhìn nàng bị hủy cũng không ra tay cứu giúp, ngươi định ăn nói thế nào với mẫu thân của ta đây?”
Thương Úc nhếch môi cười xấu xa: “Ngươi là ca ca ruột của nàng ta cũng không phải là không cứu sao?”
“Nhưng nàng ta là người của ngươi?”
“Đứa nhỏ ngốc này, chẳng lẽ nàng ta không phải muội muội ngươi sao?”
“Ha ha, Mặc Ngân ta không có một muội muội phản phúc bán tộc cầu vinh, từ ngày nàng ta đổi tên thành Hồng Mị Nhi thì đã không còn bất cứ quan hệ gì với Mặc gia ta rồi, ngược lại là ngươi, nàng ta hết lòng vì ngươi, vì Long Khôn, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy!”
“Đối với phế vật, gia chưa bao giờ dùng lại!” Thương Úc cong môi, vẻ mặt không tán thành.
“Vậy ngươi định ăn nói thế nào với nương ta?”
“Ăn nói thế nào? Không, chuyện này căn bản chẳng cần nói gì cả, dù sao người Mặc Ngân ngươi không thừa nhận thì Mặc gia cũng chắc chắn sẽ không thừa nhận, mà nương của ngươi thân là thần nữ của Mặc gia, tất nhiên cũng sẽ không thừa nhận, vậy thì dù là Hồng Mị Nhi hay là Mặc Hương Quân cũng chẳng mang đến gánh nặng gì cho nàng cả.”
Mặc Ngân ngước mắt nhìn hắn ta, mi tâm nhíu càng chặt, vẻ mặt lại thay đổi phức tạp: “Ngươi quả nhiên là máu lạnh vô tình đến mức khiến người ta ghê tởm!”
“Ngân Nhi, người khác nói ta như vậy thì cũng thôi đi, nhưng chỉ ngươi, ha ha, ngươi đừng quên, trên người ngươi chảy dòng máu của…”
“Thương Úc, ngươi chết tâm đi, cả đời này ta cũng không muốn có bất cứ liên quan gì đến ngươi hết!”
Một tay Mặc Ngân ôm Hắc Thuần, trên người mặc áo choàng màu đen, tóc đen tung bay lại mang đến cho người ta cảm giác khí thế áp bách bức người, khí phách nghiêm nghị, cứ như vương giả trời sinh.
“Lâu thì nửa năm, ít hơn thì ba tháng hắn sẽ về, Thương Úc, đến lúc đó, chỉ mong ngươi vẫn còn có thể cười được!”
Thương Úc nhếch môi, ánh mắt tối tăm khó hiểu lạc vào trên người Hắc Thuần trong lòng hắn.
“Hắc ám chi tử trong Ách Vận cốc? Không ngờ tiểu tử này lại rơi vào tay ngươi, xem ra người nọ đúng là quyết tâm phải nhất quyết sống mái với bản tôn, nhưng ngươi cho rằng một tên thủ hạ bại tướng mười mấy năm trước, mười sáu năm sau lại có thể thắng được ta?”
“Thương Úc, đừng cho là ta không biết mười mấy năm trước vì sao ngươi giành được thắng lợi, phương pháp đê tiện như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng lần thứ hai? Ngươi nghĩ tất cả mọi người sẽ ngu ngốc đợi bị ngươi gạt nữa sao?”
Thương Úc đi tới vài bước, khuôn mặt tuấn tú kề sát hắn, trong giọng nói mang theo sát khí khiến hắn phát giận.
“Ha ha, ngươi nghĩ mọi chuyện quá phức tạp rồi, mười sáu năm trước vẫn là thời kỳ hưng thịnh của Mặc gia các ngươi, nhưng mười sáu năm sau Mặc gia các ngươi đã chết một người thừa kế rồi, mà thiên phú của người còn lại, chậc chậc, còn không bằng ngươi!”
“Thực lực như vậy mà muốn đấu cùng Ma tộc? Còn về Long tộc sao, ha ha, Ngân Nhi, ta nghĩ, không ai hiểu tình hình của Long Diệc hơn ngươi nhỉ? Ngươi nói xem, ngươi cần gì phải vậy chứ?”
Mi tâm Mặc Ngân chau lại, cả người đột nhiên toát ra hơi thở lạnh lẽo sắc bén như dao: “Ai thắng ai thua, hẹn gặp trên chiến trường!”
“Ngươi… ngươi cái tên tiểu tử vô liêm sỉ này, rốt cuộc ngươi có biết ai mới là cha ruột của ngươi không hả?”
Trê mặt Thương Úc rốt cuộc cũng xuất hiện một vết nứt, hắn ta nhìn Mặc Ngân, trong đáy mắt đầy sự thất vọng và không cam lòng.
Mà Mặc Ngân vẫn chỉ hờ hững liếc hắn ta: “Trong mắt của ta chỉ có Mặc gia và Long tộc, mà ngươi, từ khi ta bắt đầu có ý thức ngươi đã là kẻ thù của cả Mặc gia. Ngươi giam cầm nương ta trong Ma tộc của ngươi suốt mười sáu năm, ngươi khiến bốn huynh muội bọn ta thiếu thốn tình thân từ nhỏ, ngươi là kẻ địch của bọn ta, kẻ thù mãi là kẻ thù, ngoại trừ điều đó thì trong lòng ta ngươi không có thân phận thứ hai!”
Đột nhiên, nhiệt độ không khí xung quanh bắt đầu giảm mạnh, Thương Úc choàng một chiếc áo choàng đen vì những lời kia của Mặc Ngân mà cả người như bao phủ trong hơn thở lạnh lẽo đến thấu xương, sát khí bủa vây đầy trời, đến mức hắc ám chi tử như Hắc Thuần cũng không nhịn được nhíu mày.
“Người này là ai vậy, sao hơi thở lại quen thuộc như vậy?”
Một lúc sau, trong không khí vang lên tiếng nói cười cợt kinh thường của Thương Úc.
“Thôi, ngươi đã kiên trì như vậy thì bản tôn cứ đợi thêm vài năm nữa cũng có sao? Tóm lại Mặc Hương Quân đã chết, người còn lại thì thực lực thua xa ngươi, nhưng hết lần này đến lần khác Mặc gia bọn họ lại cứ muốn sửa cũ thành mới, làm cái gì mà người thừa kế. Ha ha, ta thật muốn xem xem người thừa kế mới này rốt cuộc có thể thừa kế được truyền thừa của nương ngươi hay không!”
“Tương lai Mặc gia thế nào không cần ngươi tốn công quan tâm, Thương Úc, đại lục đế quốc không cần ngươi tới thêm gạch thêm ngói, nếu không có việc gì thì ngươi vẫn nên ở trong đại lục Huyền Vũ của ngươi đi, đừng có đi lang thang ra ngoài!”
Đôi mắt dài mảnh của Thương Úc hơi nhướng lên, trông cứ như đang xem kịch vui: “Đợi mười sáu năm, một kiếp luân hồi khác đã đến, kịch hay của Mặc gia các ngươi sắp trình diễn rồi, sao ta lại đành lòng đi chứ! Ha ha ha, yên tâm, đại điển thừa kế lần này nhất định bản tôn sẽ gửi một phần lễ vật lớn cho các ngươi!”
Lời này vừa buông xuống thì áo choàng đen vung lên, dần dần biến mất càng lúc càng xa trên không trung…
Mặc Ngân mím môi, hai nắm tay trong tay áo không biết từ khi nào đã siết chặt lại, ánh mắt lạnh như băng có chút đăm chiêu nhìn về hướng Thương Úc biến mất.
Ước chừng một khắc sau hắn mới từ từ thu hồi tầm mắt lại, nhìn khung cảnh yên bình xung quanh mình, tức giận nói.
“Các ngươi còn định xem náo nhiệt đến khi nào?”
Ngay lập tức, hai bóng hình xinh đẹp một trắng một đen lập tưc xuất hiện hai bên trái phải Mặc Ngân, cùng kêu lên: “Ca!”
Mặc Ngân lạnh lùng liếc các nàng một cái: “Chơi đủ chưa?”
Linh Diên tủi thân nhìn hắn: “Ca à, cái gì mà chơi đủ chưa chứ, rõ ràng là người ta rất vất vả mà!”
Mặc Ngân đưa tay gõ lên trán nàng: “Muội vất vả? Muội dùng cách đơn giản nhất cũng dễ bại lộ bản thân nhất mà muội còn nói vất vả?”
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Đánh giá:
Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Story
Chương 468: Mặc Ngân PK Thương Úc
7.4/10 từ 29 lượt.