Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 451: Sự lo lắng của Hồng Mị Nhi
“Ý nghĩa chính của chữ Tố là màu trắng thuần, mà nếu là màu trắng trong họ thì bất luận là tứ đại gia tộc hay là bát đại hào môn đều không hề có, nên…”
Môi Vệ Giới nhếch lên thành một đường chỉ: “Là Tuyết gia? Hắn ta là người của Tuyết gia?”
Lăng Tễ Phong ừm một tiếng: “Đúng vậy, hắn ta chính là người của Tuyết gia, tuy rằng là dòng chính nhưng cũng không đặc biệt.”
Người của Tuyết gia nhiều, dòng trực hệ còn có đến năm sáu nhi tử, Dương Tố trong đó không ưu tú nhất, cũng không phải kém cỏi nhất, thuộc loại là cha không yêu mẹ không thương.
“Còn có điều này có lẽ đệ không biết, Lăng gia chúng ta có hôn ước với Tuyết gia, thật không may, dòng chính Lăng gia không có nữ nhi nên gánh nặng này phải đặt lại trên người chi thứ hai của Lăng gia, cũng chính là Vận muội muội của ta.”
Vệ Giới nhíu mày: “Nói theo ý huynh có thể nào người có hôn ước với muội muội huynh chính là tên Tuyết…”
“Tuyết Giản, tên của hắn ta là Tuyết Giản.”
“Hắn ta là vị hôn phu của Linh Vận?”
Lăng Tễ Phong gật gật đầu: “Trước mắt là vậy thôi, điều kiện tuổi thích hợp cũng chỉ còn lại lão tứ là hắn ta.”
Điều này khiến Vệ Giới nghĩ đến lúc ở Bất Dạ thành Tuyết Giản này hình như biết Linh Diên nhà bọn họ, có thể người mà hắn ta biết thật không phải Linh Diên mà là Linh Vận.
“Bọn họ đã định hôn rồi sao?”
Lăng Tễ Phong lắc đầu: “Chưa, hình như Vận muội muội không muốn thành thân sớm nên cứ để như vậy, tên tiểu tử Tuyết Giản kia cũng không có ý kiến gì, chỉ là tần suất gặp mặt của hai người cũng rất cao.”
“Huynh đã điều tra người này chưa?”
Lăng Tễ Phong nở nụ cười: “Cần gì ta đi điều tra? Chuyện này Linh Dực đã làm từ sớm rồi, dù sao thận phận của người này vẫn còn đợi suy xét lại. Lúc trước hắn ta làm bạn với Long Khôn và Hồng Tà, chính tà không rõ, hôn sự của hai người vẫn chưa được lên kế hoạch bàn bạc thực ra cũng do nguyên nhân này là chủ yếu.”
Vệ Giới không quan tâm người này là ai, chẳng qua Linh Diên thì rất quan tâm vị tỷ tỷ này, liên quan đến nàng nên Vệ Giới cũng chú ý đến bên này, vừa lúc sư huynh hắn lại là người Lăng gia, quan tâm chút cũng không có gì sai.
“Đúng rồi, nói tới thì thê tử này của đệ cũng coi như là người Lăng gia bọn ta đó! Nhị gia gia của ta đã ghi tên Linh Diên vào trong gia phả Lăng gia bọn ta rồi, tên trên đó chính là Lăng Diên! Mặc kệ tương tai thân phận nàng có thế nào thì hiện giờ nàng cũng là người Lăng gia, điểm này không thể nghi ngờ được. Trừ phi nàng không cần thân phận này, nếu không thì nàng ấy vẫn là người nhà Lăng gia.”
Chỉ là điều có thể chắc chắn là, dù nàng là Linh Diên hay Lăng Diên thì chỉ sợ cũng không được bao lâu, sớm muộn gì nàng cũng phải trở về vị trí nàng nên đến.
Vệ Giới càng lúc càng thấy mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, hắn phải nhân cơ hội này gia tăng thực lực, nếu không thì trong tương lai, khoảng cách giữa hắn và Linh Diên chỉ sẽ càng ngày càng xa.
“Mười sáu tuổi, mười sáu tuổi, huynh có biết sinh nhật mười sáu tuổi của hai nữ nhi thật của Mặc gia là khi nào không?”
Lăng Tễ Phong kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn: “Đệ muốn…”
“Nếu muốn nắm giữ thời gian chính xác thì phải điều tra ra ngày sinh thật sự của Diên Nhi.”
Lăng Tễ Phong bật cười ha ha: “Đệ muốn biết? Ta cũng muốn biết, tất cả mọi người đều muốn biết, nhưng ai có thể tiết lộ tin tức quan trọng như vậy chứ?”
“Ít nhất hiện giờ có thể khẳng định bất luận là Mặc Hàn Y hay Mặc Hương Quân đều là đồ giả, nếu người là giả thì ngày sinh thế nào?”
“Người Mặc gia rất khôn khéo, sợ là đã đợi nhiều năm như vậy chỉ đợi một ngày này thôi! Dù sao thì có rất nhiều người muốn lợi dụng ngày này.”
“Không biết thì có thể tính ra, Diên Nhi sinh vào tháng mười, còn hai người kia là tháng mấy?”
Lăng Tễ Phong nhíu mày: “Ta rất muốn xem đệ tính ra thế nào nhưng không may, Mặc Hàn Y và Mặc Hương Quân đều sinh vào tháng mười.”
“Đều là tháng mười?”
“Đều là tháng mười.”
“Vậy thì đúng là trùng hợp quá.”
Lăng Tễ Phong cười: “Cũng không phải quá trùng hợp đâu. Nói không chừng sinh nhật thực sự của thê tử nhà đệ chính là tháng mười thì sao?”
Vệ Giới không quan tâm: “Mặc kệ là tháng mấy, nhưng có thể khẳng định một điều là thời gian còn lại cho ta không còn nhiều.”
Cấp địa?
Mẹ nó: “Tiểu tử đệ được lắm, cấp địa, đệ mới bao nhiêu tuổi chứ? Hai mươi ba thôi đã đạt tới cấp địa rồi, đệ kêu bọn ta sống thế nào đây?”
Vệ Giới mặc kệ hắn ta, che đậy ngũ giác, nhắm mắt tu luyện.
Lăng Tễ Phong bị ngó lơ cũng không sầu muộn gì, tự cổ vũ bản thân ngồi xuống lấy các loại đồ đạc từ trong nhẫn trữ vật ra bắt đầu thưởng thức món ngon mỹ vị.
Thoáng cái đã một tháng trôi qua, Linh Diên đang bế quan trong không gian chế thuốc rốt cuộc cũng ra ngoài sau một tiếng ‘đùng’ thật mạnh, đầu tóc nàng bị nổ tung, mặt mũi đen nhẻm, quần áo rách rưới phấn khích chạy ra.
“Tốt quá, tốt quá, tỷ, ta thành công rồi, ta nghiên cứu ra rồi, ta nghiên cứu ra rồi!”
Đôi mắt nhắm lại của Công Tử Diễn bừng mở, khi nhìn thấy muội muội mình cứ như tên ăn mày đang chạy tới thì nàng ấy lập tức nhíu mày: “Muội ăn mặc kiểu gì vậy, mau, mau đi tắm rửa đi.”
Linh Diên cũng không động đậy gì, lòng bàn tay đen tuyền duỗi ra, lộ ra hai viên thuốc màu xanh lá cây: “Tỷ, tỷ có thấy không? Đây là thành phẩm, chỉ cần đưa những viên thuốc này vào miệng con mồi thì… Ha ha, đám xấu xí đó là của chúng ta, chúng ta bảo bọn chúng làm gì thì bọn chúng phải làm cái đó.”
Công Tử Diễn ngước mắt nhìn trên nhìn dưới, nghi hoặc nhìn muội muội nhà mình: “Muội chắc chắn là những thứ kia sẽ ngoan ngoan uống thuốc sao?”
Linh Diên lập tức trợn mắt xem thường: “Nếu có thể tạo ra chất rắn thì tất nhiên cũng có thể tạo ra chất lỏng, chúng ta có nhiều ống tiêm như vậy, không phải muốn dùng thế nào thì dùng thế đó sao? Tóm là là tác dụng như nhau thôi.”
Nói xong liền nhanh chóng lôi Công Tử Diễn ra bên ngoài: “Đi thử chút đi, ta không đợi kịp nữa rồi, chúng ta qua đó ngay đi, ta muốn thử thành quả nghiên cứu của ta một phen mới được.”
Công Tử Diễn nhìn quần áo trên người nàng, đau đầu xoa mi tâm: “Dù có gấp thì muội cũng phải quan tâm đến hình tượng của mình một chút chứ được không? Xấu xí như vậy, muội chắn chắn đám quái nhân kia nhìn thấy muội sẽ không cảm giác như nhìn thấy đồng loại chứ?”
Linh Diên giật giật khóe miệng, vươn tay nắm lấy cái đầu nổ xù của mình, xấu hổ gãi gãi đầu: “Được rồi, vậy tỷ tỷ đợi ta một lát, ta quay lại ngay.”
Thấy muội muội nghe lời rời đi, Công Tử Diễn thở phào một hơi thật dài, ánh mắt bất giác nhìn sang Ngọc Ngân vẫn còn đang bị đóng băng ở nơi nào đó.
“Cũng đã một tháng rồi, tên này sẽ không bị đông đến sinh tật gì chứ?”
Linh Diên đảo mắt xem thường: “Còn nói không lo lắng cho người ta? Xí, tỷ cứ yên tâm đi, không gian này của ta chỉ có tốt không có xấu, lại nói khối băng này là do linh thú của hắn tạo ra, không có tác dụng phụ gì với cơ thể hắn cả.”
Nói rồi liền lôi kéo Công Tử Diễn ra khỏi không gian, khi hai người xuất hiện tại mười tám tầng địa ngục một lần nữa thì mới bất giác phát hiện hình như không chỉ viên thuốc mà ngay cả nước thuốc cũng không dễ sử dụng đâu.
“Nhiều con như vậy, chúng ta phải lăn lộn đến khi nào mới có thể hủy diệt tiềm thức của bọn nó chứ?”
Linh Diên chỉ vào con mãng xà khổng lồ ở tầng thứ bảy, da đầu run cả lên, mỗi con cao gần như đến bảy tám tầng lầu, để bọn họ nhảy lên nhảy xuống lăn lộn nếu không đến mười ngày tám tháng thì cũng không xong đâu.
“Đám xấu xí đó không ăn gì sao?”
“Theo sự quan sát mấy ngày nay của ta thì chúng ta cũng có hứng thú với người sống như tang thi, nên nếu muội định hạ thuốc trong thức ăn thì cơ bản là không có khả năng.”
“Thức ăn không được thì không khí vậy, không khí là cách lan truyền hiệu quả nhất, chúng ta tìm một dụng cụ phun sương cỡ lớn rồi phun nước thuốc vào trong không khí không phải được rồi sao?”
“Cũng được, cách này nghe có vẻ khá khả thi, chỉ là như vậy chẳng phải rất tốn công sao? Lỡ như Hồng Mị Nhi đột nhiên đến thì sao?”
“Trước tiên cứ bắt đầu từ tầng dưới cùng đi, từng tầng từng tầng đi lên, cho dù nàng ta có tiến vào thì cũng phải đi từ tầng một xuống, chúng ta cũng có thời gian chuẩn bị.”
“Vậy thì làm đi.”
Quyết định phương án xong, hai người bắt đầu phân công hành động. Linh Diên phụ trách mang tất cả thiết bị ra ngoài, cắm vào máy phát điện bắt đầu phun nước thuốc, trong quá trình phun thì Công Tử Diễn ở bên ngoài theo dõi, còn Linh Diên thì tiếp tục tiến vào không gian luyện chế nước thuốc.
Lăn qua lăn lại ngày này qua ngày khác, các nàng thẳng tiến về phía trước, rất nhanh đã đi đến tầng thứ năm. Nhưng còn chưa kịp đặt dụng cụ xuống thì giọng nói vội vàng của Băng Dực đã vang lên: “Không ổn rồi, bên ngoài có động tĩnh, mau thu đồ lại.”
Tim Linh Diên giật thót, nhanh chóng kéo Công Tử Diễn và dụng cụ vào không gian. Sau khi bọn họ rời đi không lâu thì bóng dáng Hồng Mị Nhi xuất hiện ở tầng thứ năm. Nàng ta đứng cách một tấm lưới sắt, vừa quan sát thú biến dị bên trong vừa cúi đầu ghi chép gì đó.
Vốn mọi chuyện vẫn không có vấn đề gì, nhưng khi nàng ta đến tầng thứ sau thì đột nhiên ngẩng đầu, thậm chí cái mũi còn hít hít mạnh, thấy cảnh tượng như vậy, hai người trong không gian đều căng thẳng.
“Không xong rồi, không phải là thuốc của muội còn để lại mùi chứ?”
Đúng vậy, đúng là Hồng Mị Nhi cảm nhận được có gì đó không đúng, còn về là chỗ nào không đúng thì nàng ta không thể nói ra được. Mũi nàng ta thỉnh thoảng lại ngửi ngửi môi trường xung quanh mình, xem xét trái phải, nàng ta đứng trước song sắt nhìn chằm chằm thú biến dị bên trong, nửa ngày vẫn không nhúc nhích tí nào.
Cứ như vậy đi xuống từng tầng từng tầng, động tác của nàng ta không ngừng lặp lại, rõ ràng là có trăm mối băn khoăn. Linh Diên nhìn mà trong lòng ngày càng không yên, nhìn thấy bóng dáng Hồng Mị Nhi rời đi, nàng lôi kéo Công Tử Diễn đứng ở chỗ nàng ta vừa dừng lại, xem trái xem phải cũng không phát hiện là nguyên do gì.
“Tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc nữ nhân này đã phát hiện ra điều gì mà đáng để nàng ta xem từ đầu đến đuôi? Chẳng lẽ thực sự phát hiện ra điều gì sao?”
“Khó nói lắm, Hồng Mị Nhi này là sư muội Hồng Tà, không phải chỉ là một cái bình hoa xem được mà dùng không được, nước thuốc muội luyện chế dù không có mùi nhưng đối với người vô cùng nhạy cảm với dược liệu cũng có thể đoán được mà, đúng không?”
Ánh mắt Linh Diên hơi đông lại: “Ý của tỷ tỷ là Hồng Mị Nhi cũng có thể là người như vậy?”
Công Tử Diễn gật gật đầu: “Có lẽ nàng ta thực sự đoán được gì đó rồi, mà lúc này nàng ta đi ra ngoài có lẽ là gọi viện binh. Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng phun thuốc năm tầng còn lại đi. Sau khi đám thú biến bị kia bị phun thuốc thì bên ngoài không thể nhìn ra được có gì khác thường, chỉ khi có người ra lệnh cho chúng nó mới có thể cảm nhận được sự thay đổi của chúng, nếu lần này Hồng Mị Nhi mời người đến đây thì thời điểm mà mà chúng ta bại lộ cũng không xa nữa đâu.”
Hai người đều cảm nhận được nguy cơ, không cần nhiều lời lập tức ra tay, chỉ trong vòng một ngày đã phun thuốc toàn bộ năm tầng còn lại.
Cùng lúc đó, đúng là Hồng Mị Nhi đã phát hiện mười tám tầng địa ngục có gì đó không đúng, mà cảm giác này bắt đầu từ tầng thứ năm, điều khiến nàng ta nàng không yên lòng là cảm giác bất an này đến từ không khí, là một mùi thuốc vô cùng nhẹ hóa sương trong không khí.
Là ai? Là ai đã tiến vào căn cứ bí mật của nàng ta lúc nàng ta không biết chứ?
Trong không khí sao lại có vị thuốc Đông y chứ?
Vị thuốc Đông y có có ảnh hưởng gì đến đám thú biến dị kia không?
Hồng Mị Nhi càng nghĩ càng bất an, nàng ta lập tức viết một phong thư rồi cử con thú biến dị cấp bậc cao nhất đi truyền tin.
Cùng lúc đó, một yếu tố đáng lo nữa cũng dần chiếm lấy tâm trí nàng ta.
Từ trước đến giờ nàng ta cứ có cảm giác sau lưng có người theo dõi chằm chằm nàng ta, nhưng mỗi lần nàng ta quay đầu lại thì không cảm nhận được gì nữa.
Nếu trực giác của nàng ta không sai thì chứng tỏ nàng ta đã thực sự gặp được cao thủ rồi.
Còn về việc cao thủ này có thật là đã đạt được đến trình độ mà nàng ta không thể bằng hay là tồn tại một pháp khí nghịch thiên mà nàng ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới thì chưa biết được…
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Môi Vệ Giới nhếch lên thành một đường chỉ: “Là Tuyết gia? Hắn ta là người của Tuyết gia?”
Lăng Tễ Phong ừm một tiếng: “Đúng vậy, hắn ta chính là người của Tuyết gia, tuy rằng là dòng chính nhưng cũng không đặc biệt.”
Người của Tuyết gia nhiều, dòng trực hệ còn có đến năm sáu nhi tử, Dương Tố trong đó không ưu tú nhất, cũng không phải kém cỏi nhất, thuộc loại là cha không yêu mẹ không thương.
“Còn có điều này có lẽ đệ không biết, Lăng gia chúng ta có hôn ước với Tuyết gia, thật không may, dòng chính Lăng gia không có nữ nhi nên gánh nặng này phải đặt lại trên người chi thứ hai của Lăng gia, cũng chính là Vận muội muội của ta.”
Vệ Giới nhíu mày: “Nói theo ý huynh có thể nào người có hôn ước với muội muội huynh chính là tên Tuyết…”
“Tuyết Giản, tên của hắn ta là Tuyết Giản.”
“Hắn ta là vị hôn phu của Linh Vận?”
Lăng Tễ Phong gật gật đầu: “Trước mắt là vậy thôi, điều kiện tuổi thích hợp cũng chỉ còn lại lão tứ là hắn ta.”
Điều này khiến Vệ Giới nghĩ đến lúc ở Bất Dạ thành Tuyết Giản này hình như biết Linh Diên nhà bọn họ, có thể người mà hắn ta biết thật không phải Linh Diên mà là Linh Vận.
“Bọn họ đã định hôn rồi sao?”
Lăng Tễ Phong lắc đầu: “Chưa, hình như Vận muội muội không muốn thành thân sớm nên cứ để như vậy, tên tiểu tử Tuyết Giản kia cũng không có ý kiến gì, chỉ là tần suất gặp mặt của hai người cũng rất cao.”
“Huynh đã điều tra người này chưa?”
Lăng Tễ Phong nở nụ cười: “Cần gì ta đi điều tra? Chuyện này Linh Dực đã làm từ sớm rồi, dù sao thận phận của người này vẫn còn đợi suy xét lại. Lúc trước hắn ta làm bạn với Long Khôn và Hồng Tà, chính tà không rõ, hôn sự của hai người vẫn chưa được lên kế hoạch bàn bạc thực ra cũng do nguyên nhân này là chủ yếu.”
Vệ Giới không quan tâm người này là ai, chẳng qua Linh Diên thì rất quan tâm vị tỷ tỷ này, liên quan đến nàng nên Vệ Giới cũng chú ý đến bên này, vừa lúc sư huynh hắn lại là người Lăng gia, quan tâm chút cũng không có gì sai.
“Đúng rồi, nói tới thì thê tử này của đệ cũng coi như là người Lăng gia bọn ta đó! Nhị gia gia của ta đã ghi tên Linh Diên vào trong gia phả Lăng gia bọn ta rồi, tên trên đó chính là Lăng Diên! Mặc kệ tương tai thân phận nàng có thế nào thì hiện giờ nàng cũng là người Lăng gia, điểm này không thể nghi ngờ được. Trừ phi nàng không cần thân phận này, nếu không thì nàng ấy vẫn là người nhà Lăng gia.”
Chỉ là điều có thể chắc chắn là, dù nàng là Linh Diên hay Lăng Diên thì chỉ sợ cũng không được bao lâu, sớm muộn gì nàng cũng phải trở về vị trí nàng nên đến.
Vệ Giới càng lúc càng thấy mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, hắn phải nhân cơ hội này gia tăng thực lực, nếu không thì trong tương lai, khoảng cách giữa hắn và Linh Diên chỉ sẽ càng ngày càng xa.
“Mười sáu tuổi, mười sáu tuổi, huynh có biết sinh nhật mười sáu tuổi của hai nữ nhi thật của Mặc gia là khi nào không?”
Lăng Tễ Phong kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn: “Đệ muốn…”
“Nếu muốn nắm giữ thời gian chính xác thì phải điều tra ra ngày sinh thật sự của Diên Nhi.”
Lăng Tễ Phong bật cười ha ha: “Đệ muốn biết? Ta cũng muốn biết, tất cả mọi người đều muốn biết, nhưng ai có thể tiết lộ tin tức quan trọng như vậy chứ?”
“Ít nhất hiện giờ có thể khẳng định bất luận là Mặc Hàn Y hay Mặc Hương Quân đều là đồ giả, nếu người là giả thì ngày sinh thế nào?”
“Người Mặc gia rất khôn khéo, sợ là đã đợi nhiều năm như vậy chỉ đợi một ngày này thôi! Dù sao thì có rất nhiều người muốn lợi dụng ngày này.”
“Không biết thì có thể tính ra, Diên Nhi sinh vào tháng mười, còn hai người kia là tháng mấy?”
Lăng Tễ Phong nhíu mày: “Ta rất muốn xem đệ tính ra thế nào nhưng không may, Mặc Hàn Y và Mặc Hương Quân đều sinh vào tháng mười.”
“Đều là tháng mười?”
“Đều là tháng mười.”
“Vậy thì đúng là trùng hợp quá.”
Lăng Tễ Phong cười: “Cũng không phải quá trùng hợp đâu. Nói không chừng sinh nhật thực sự của thê tử nhà đệ chính là tháng mười thì sao?”
Vệ Giới không quan tâm: “Mặc kệ là tháng mấy, nhưng có thể khẳng định một điều là thời gian còn lại cho ta không còn nhiều.”
Cấp địa?
Mẹ nó: “Tiểu tử đệ được lắm, cấp địa, đệ mới bao nhiêu tuổi chứ? Hai mươi ba thôi đã đạt tới cấp địa rồi, đệ kêu bọn ta sống thế nào đây?”
Vệ Giới mặc kệ hắn ta, che đậy ngũ giác, nhắm mắt tu luyện.
Lăng Tễ Phong bị ngó lơ cũng không sầu muộn gì, tự cổ vũ bản thân ngồi xuống lấy các loại đồ đạc từ trong nhẫn trữ vật ra bắt đầu thưởng thức món ngon mỹ vị.
Thoáng cái đã một tháng trôi qua, Linh Diên đang bế quan trong không gian chế thuốc rốt cuộc cũng ra ngoài sau một tiếng ‘đùng’ thật mạnh, đầu tóc nàng bị nổ tung, mặt mũi đen nhẻm, quần áo rách rưới phấn khích chạy ra.
“Tốt quá, tốt quá, tỷ, ta thành công rồi, ta nghiên cứu ra rồi, ta nghiên cứu ra rồi!”
Đôi mắt nhắm lại của Công Tử Diễn bừng mở, khi nhìn thấy muội muội mình cứ như tên ăn mày đang chạy tới thì nàng ấy lập tức nhíu mày: “Muội ăn mặc kiểu gì vậy, mau, mau đi tắm rửa đi.”
Linh Diên cũng không động đậy gì, lòng bàn tay đen tuyền duỗi ra, lộ ra hai viên thuốc màu xanh lá cây: “Tỷ, tỷ có thấy không? Đây là thành phẩm, chỉ cần đưa những viên thuốc này vào miệng con mồi thì… Ha ha, đám xấu xí đó là của chúng ta, chúng ta bảo bọn chúng làm gì thì bọn chúng phải làm cái đó.”
Công Tử Diễn ngước mắt nhìn trên nhìn dưới, nghi hoặc nhìn muội muội nhà mình: “Muội chắc chắn là những thứ kia sẽ ngoan ngoan uống thuốc sao?”
Linh Diên lập tức trợn mắt xem thường: “Nếu có thể tạo ra chất rắn thì tất nhiên cũng có thể tạo ra chất lỏng, chúng ta có nhiều ống tiêm như vậy, không phải muốn dùng thế nào thì dùng thế đó sao? Tóm là là tác dụng như nhau thôi.”
Nói xong liền nhanh chóng lôi Công Tử Diễn ra bên ngoài: “Đi thử chút đi, ta không đợi kịp nữa rồi, chúng ta qua đó ngay đi, ta muốn thử thành quả nghiên cứu của ta một phen mới được.”
Công Tử Diễn nhìn quần áo trên người nàng, đau đầu xoa mi tâm: “Dù có gấp thì muội cũng phải quan tâm đến hình tượng của mình một chút chứ được không? Xấu xí như vậy, muội chắn chắn đám quái nhân kia nhìn thấy muội sẽ không cảm giác như nhìn thấy đồng loại chứ?”
Linh Diên giật giật khóe miệng, vươn tay nắm lấy cái đầu nổ xù của mình, xấu hổ gãi gãi đầu: “Được rồi, vậy tỷ tỷ đợi ta một lát, ta quay lại ngay.”
Thấy muội muội nghe lời rời đi, Công Tử Diễn thở phào một hơi thật dài, ánh mắt bất giác nhìn sang Ngọc Ngân vẫn còn đang bị đóng băng ở nơi nào đó.
“Cũng đã một tháng rồi, tên này sẽ không bị đông đến sinh tật gì chứ?”
Linh Diên đảo mắt xem thường: “Còn nói không lo lắng cho người ta? Xí, tỷ cứ yên tâm đi, không gian này của ta chỉ có tốt không có xấu, lại nói khối băng này là do linh thú của hắn tạo ra, không có tác dụng phụ gì với cơ thể hắn cả.”
Nói rồi liền lôi kéo Công Tử Diễn ra khỏi không gian, khi hai người xuất hiện tại mười tám tầng địa ngục một lần nữa thì mới bất giác phát hiện hình như không chỉ viên thuốc mà ngay cả nước thuốc cũng không dễ sử dụng đâu.
“Nhiều con như vậy, chúng ta phải lăn lộn đến khi nào mới có thể hủy diệt tiềm thức của bọn nó chứ?”
Linh Diên chỉ vào con mãng xà khổng lồ ở tầng thứ bảy, da đầu run cả lên, mỗi con cao gần như đến bảy tám tầng lầu, để bọn họ nhảy lên nhảy xuống lăn lộn nếu không đến mười ngày tám tháng thì cũng không xong đâu.
“Đám xấu xí đó không ăn gì sao?”
“Theo sự quan sát mấy ngày nay của ta thì chúng ta cũng có hứng thú với người sống như tang thi, nên nếu muội định hạ thuốc trong thức ăn thì cơ bản là không có khả năng.”
“Thức ăn không được thì không khí vậy, không khí là cách lan truyền hiệu quả nhất, chúng ta tìm một dụng cụ phun sương cỡ lớn rồi phun nước thuốc vào trong không khí không phải được rồi sao?”
“Cũng được, cách này nghe có vẻ khá khả thi, chỉ là như vậy chẳng phải rất tốn công sao? Lỡ như Hồng Mị Nhi đột nhiên đến thì sao?”
“Trước tiên cứ bắt đầu từ tầng dưới cùng đi, từng tầng từng tầng đi lên, cho dù nàng ta có tiến vào thì cũng phải đi từ tầng một xuống, chúng ta cũng có thời gian chuẩn bị.”
“Vậy thì làm đi.”
Quyết định phương án xong, hai người bắt đầu phân công hành động. Linh Diên phụ trách mang tất cả thiết bị ra ngoài, cắm vào máy phát điện bắt đầu phun nước thuốc, trong quá trình phun thì Công Tử Diễn ở bên ngoài theo dõi, còn Linh Diên thì tiếp tục tiến vào không gian luyện chế nước thuốc.
Lăn qua lăn lại ngày này qua ngày khác, các nàng thẳng tiến về phía trước, rất nhanh đã đi đến tầng thứ năm. Nhưng còn chưa kịp đặt dụng cụ xuống thì giọng nói vội vàng của Băng Dực đã vang lên: “Không ổn rồi, bên ngoài có động tĩnh, mau thu đồ lại.”
Tim Linh Diên giật thót, nhanh chóng kéo Công Tử Diễn và dụng cụ vào không gian. Sau khi bọn họ rời đi không lâu thì bóng dáng Hồng Mị Nhi xuất hiện ở tầng thứ năm. Nàng ta đứng cách một tấm lưới sắt, vừa quan sát thú biến dị bên trong vừa cúi đầu ghi chép gì đó.
Vốn mọi chuyện vẫn không có vấn đề gì, nhưng khi nàng ta đến tầng thứ sau thì đột nhiên ngẩng đầu, thậm chí cái mũi còn hít hít mạnh, thấy cảnh tượng như vậy, hai người trong không gian đều căng thẳng.
“Không xong rồi, không phải là thuốc của muội còn để lại mùi chứ?”
Đúng vậy, đúng là Hồng Mị Nhi cảm nhận được có gì đó không đúng, còn về là chỗ nào không đúng thì nàng ta không thể nói ra được. Mũi nàng ta thỉnh thoảng lại ngửi ngửi môi trường xung quanh mình, xem xét trái phải, nàng ta đứng trước song sắt nhìn chằm chằm thú biến dị bên trong, nửa ngày vẫn không nhúc nhích tí nào.
Cứ như vậy đi xuống từng tầng từng tầng, động tác của nàng ta không ngừng lặp lại, rõ ràng là có trăm mối băn khoăn. Linh Diên nhìn mà trong lòng ngày càng không yên, nhìn thấy bóng dáng Hồng Mị Nhi rời đi, nàng lôi kéo Công Tử Diễn đứng ở chỗ nàng ta vừa dừng lại, xem trái xem phải cũng không phát hiện là nguyên do gì.
“Tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc nữ nhân này đã phát hiện ra điều gì mà đáng để nàng ta xem từ đầu đến đuôi? Chẳng lẽ thực sự phát hiện ra điều gì sao?”
“Khó nói lắm, Hồng Mị Nhi này là sư muội Hồng Tà, không phải chỉ là một cái bình hoa xem được mà dùng không được, nước thuốc muội luyện chế dù không có mùi nhưng đối với người vô cùng nhạy cảm với dược liệu cũng có thể đoán được mà, đúng không?”
Ánh mắt Linh Diên hơi đông lại: “Ý của tỷ tỷ là Hồng Mị Nhi cũng có thể là người như vậy?”
Công Tử Diễn gật gật đầu: “Có lẽ nàng ta thực sự đoán được gì đó rồi, mà lúc này nàng ta đi ra ngoài có lẽ là gọi viện binh. Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng phun thuốc năm tầng còn lại đi. Sau khi đám thú biến bị kia bị phun thuốc thì bên ngoài không thể nhìn ra được có gì khác thường, chỉ khi có người ra lệnh cho chúng nó mới có thể cảm nhận được sự thay đổi của chúng, nếu lần này Hồng Mị Nhi mời người đến đây thì thời điểm mà mà chúng ta bại lộ cũng không xa nữa đâu.”
Hai người đều cảm nhận được nguy cơ, không cần nhiều lời lập tức ra tay, chỉ trong vòng một ngày đã phun thuốc toàn bộ năm tầng còn lại.
Cùng lúc đó, đúng là Hồng Mị Nhi đã phát hiện mười tám tầng địa ngục có gì đó không đúng, mà cảm giác này bắt đầu từ tầng thứ năm, điều khiến nàng ta nàng không yên lòng là cảm giác bất an này đến từ không khí, là một mùi thuốc vô cùng nhẹ hóa sương trong không khí.
Là ai? Là ai đã tiến vào căn cứ bí mật của nàng ta lúc nàng ta không biết chứ?
Trong không khí sao lại có vị thuốc Đông y chứ?
Vị thuốc Đông y có có ảnh hưởng gì đến đám thú biến dị kia không?
Hồng Mị Nhi càng nghĩ càng bất an, nàng ta lập tức viết một phong thư rồi cử con thú biến dị cấp bậc cao nhất đi truyền tin.
Cùng lúc đó, một yếu tố đáng lo nữa cũng dần chiếm lấy tâm trí nàng ta.
Từ trước đến giờ nàng ta cứ có cảm giác sau lưng có người theo dõi chằm chằm nàng ta, nhưng mỗi lần nàng ta quay đầu lại thì không cảm nhận được gì nữa.
Nếu trực giác của nàng ta không sai thì chứng tỏ nàng ta đã thực sự gặp được cao thủ rồi.
Còn về việc cao thủ này có thật là đã đạt được đến trình độ mà nàng ta không thể bằng hay là tồn tại một pháp khí nghịch thiên mà nàng ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới thì chưa biết được…
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Đánh giá:
Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Story
Chương 451: Sự lo lắng của Hồng Mị Nhi
7.4/10 từ 29 lượt.