Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 427: Người xa lạ quen thuộc nhất

“Ngọc Ngân dây dưa không ngớt, đó là vì tính tình của hắn như vậy. Nhưng Vệ Giới, muội cảm thấy hắn giống người sẽ đi quấn quít chặt với muội không?”

“Diên Nhi à, người này vì muội mà đặt mình vào vị trí này đúng là không dễ dàng. Muội thật sự không nghĩ tới hắn sao? Cho hắn một cơ hội nữa cũng là cho muội một cơ hội.”

Các nàng không phải mười lăm tuổi thật sự, biết mình muốn cái gì, biết rõ vị trí của hôn nhân ở đâu.

Linh Diên nhẹ nhàng lắc đầu: “Tỷ tỷ, bây giờ ta không muốn lo nghĩ những chuyện này. Chúng ta còn nhỏ, chuyện về thân thế của mình lại phức tạp, không biết tương lai sẽ đối mặt cái gì. Bây giờ quá hỗn loạn, có tư cách gì đi nói chuyện yêu đương đây?”

Với Linh Diên, nàng và Vệ Giới cùng lắm là như bài hát “Người xa lạ quen thuộc nhất”, mặc dù cả hai rất quen thuộc nhau nhưng sâu bên trong lại có quan hệ lúng túng.

Nàng thừa nhận, lúc đối đãi Vệ Giới, rung động cuồn cuộn tuôn trào, nhưng dưới bí ẩn của thân thể, đại sự của quốc gia, những cảm xúc này không còn ý nghĩa gì nữa.

Nói cách khác, phiền phức quanh mình không thể giải quyết ngày một ngày hai. Nàng cũng sẽ không suy nghĩ vấn đề này quá nhiều, vì mình không thể biết được tương lai sẽ phải đối mặt với những biến cố nào.

Đối thủ đáng sợ như thế, trong nháy mắt xuất động ba mươi cao thủ tử giai, Bất Dạ thành mạnh mẽ như vậy, thế mà nói phá là phá luôn được.

Nàng có tư cách gì, vào thời điểm này lại kéo Vệ Giới vào được chứ?

Đều nói tính cách của song bào thai đều là khác xa nhau, Linh Diên và Công Tử Diễn cũng thế. Công Tử Diễn trầm ổn bình tĩnh, Linh Diên xem như đĩnh đạc, cũng có một mặt tinh tế tỉ mỉ, như hiện tại vậy.

Công Tử Diễn cảm động lây, gật đầu: “Ta hiểu rồi, muội yên tâm, về sau, ta sẽ không hỏi lại những vấn đề này nữa. Nhưng mà, muội có nghĩ tới hắn sẽ có suy nghĩ như nào không? Có lẽ, hắn nguyện ý vì muội…”

“Tỷ tỷ, dù hắn có nguyện ý hay không thì ta cũng không muốn. Bởi vì ta không muốn tình cảm của song phương lại được xây dựng trên trạng thái bất bình đẳng như vậy. Giữa ta và hắn, ta muốn hai bên sẽ đến với nhau một cách bình đẳng…”

Công Tử Diễn tán thưởng liếc nhìn Linh Diên: “Không hổ là Linh Diên, suy nghĩ này của muội rất tốt. Tỷ tỷ hổ thẹn, còn ích kỷ cho rằng hắn giúp muội là chuyện hắn phải làm.”

“Tỷ tỷ, tuy rằng lúc trước muội đã bỏ ra vì hắn không ít nhưng mà lần này nếu không phải hắn thì muội có thể đã bị bại lộ, tương lai ắt sẽ phải chết thảm hơn, chọc ra càng nhiều kẻ thù hơn. Hành động trong lúc vô tình của hắn gần như đã cứu cả gia tộc chúng ta. Muội còn có tư cách gì đi truy cứu sai lầm trong dĩ vãng của hắn chứ?”

Trong thế giới huyền huyễn này, người mang dị bảo nguy hiểm đến mức nào. Sơ sót một cái sẽ dẫn đến biết bao cừu gia. Mà đến lúc đó, gia tộc sau lưng họ hiển nhiên sẽ không thờ ơ. Từ một người biến thành một gia tộc thì thương vong là không thể lường trước được.

Cho nên, trong nháy mắt hắn xuất hiện cứu nàng trong cơn nguy khốn ấy, những ân oán từ kiếp trước đã tan thành mây khói.

Mà nàng còn làm như thế với hắn cũng là hi vọng hắn có thể biết khó mà lui, rời khỏi nàng.

Thế nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, thậm chí còn càng ngày càng bùng lên mãnh liệt, điều này làm cho Linh Diên phiền lòng chết đi được.

“Tỷ tỷ, có biện pháp nào đuổi hắn đi không?”


Công Tử Diễn bất đắc dĩ cười khổ: “Nếu như tỷ tỷ ta có biện pháp thì còn chịu để tên kia bám dính như sam sao?”

Tên Ngọc Ngân kia, nàng ấy đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, nhưng đều không ăn thua. Điên máu đến mức lông tơ toàn thân dựng ngược, người ta còn chẳng để ý đến. Thời gian qua, nàng ấy cũng chết lặng.

Hai tỷ muội vừa nghĩ tới chuyện của mình liền thở dài, thậm chí còn nhất trí chống cằm, khuôn mặt nhuốm đầy phiền muộn.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh bẩm báo của nha hoàn: “Khởi bẩm đại tiểu thư, năm vị thiếu gia bảo nô tỳ qua báo với người, nói là sứ giả Long đế quốc đã đến, muốn gặp người. Trong đó có một vị là người Lăng gia của đế quốc.”

Linh Diên và Công Tử Diễn trao đổi ánh mắt, Lăng gia của đế quốc?

Linh Diên đứng lên, đến cửa ra vào, kéo cửa ra một chút: “Người của quý tộc Lăng gia tới là ai, ngươi đã thăm dò được chưa?”

Nha hoàn kia hiển nhiên đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lập tức quỳ xuống trước mặt nàng: “Bẩm đại tiểu thư, nô tỳ không biết, nhưng Hoa thiếu gia bảo nô tỳ nói cho người, nói là người quen của người.”

Người quen của nàng?

Linh Diên nháy mắt mấy cái, sai khi đuổi nha hoàn đi, đột nhiên xoay người nhìn về phía Công Tử Diễn, đôi mắt sáng tràn đầy nghi hoặc: “Tỷ, ngũ ca nói là người ta quen, nhưng bên Lăng gia của đế quốc kia, muội hoàn toàn… Đợi, đợi đã, trời ạ, đừng bảo là Dực ca ca nhé?”

Dòng chính của Linh gia trang đã dời đi rất lâu, nói là nhị phòng của Lăng gia ở đế quốc. Chẳng lẽ, người lần này tới, là… là ca ca của nàng?

Nghĩ đến khả năng này, Linh Diên hưng phấn cực độ, Công Tử Diễn vội vàng kéo nàng.

“Nhìn muội vui vẻ thế nào kìa, mau thu lại biểu cảm của mình đi, vừa mới nói mà muội đã không nghe rồi?”

“Người ta nói rồi, là người của đế quốc đến, trong đó có một vị là người quen của muội, vậy nói cách khác nghĩa là, trong số đó có người muội không biết…”

“Còn có người của hoàng thất, muội nên cẩn thận một chút, đừng chỉ nói chuyện với người nhà, không lại liên lụy đến ca ca của muội.”

Linh Diên chấn động, lập tức cười lúng túng: “Cảm ơn tỷ tỷ, ta nhớ rồi, vậy ta đi rửa mặt…”

Ước chừng hai phút đồng hồ sau, Linh Diên mới giẫm bước khoan thai hiện thân.

Nàng mặc một bộ trang phục màu hồng cánh sen tươi mát xinh đẹp, vừa xuất hiện liền hấp dẫn chú ý của mọi người.

Dù gương mặt của Phượng Nguyên không tính là tuyệt sắc nhưng hiển nhiên không giống một người qua đường.

Nhìn người này vừa xuất hiện, nụ cười kiêu căng, cử chỉ kiêu ngạo, lúc đi lại thì hoạt bát xinh xắn. Trang phục tự nhiên khỏe khoắn phối hợp với khuôn mặt non nớt làm nhiều người yêu chiều, lập tức khiến độ thiện cảm của người ta tăng lên mãnh liệt.



“Nhị vị, người trước mắt chính là đại tiểu thư của Phượng Trì sơn trang, Phượng Nguyên.”

Sau khi Tô Ngu giới thiệu, Linh Diên lập tức mỉm cười với hai người kia.

“Có bằng hữu từ phương xa tới, không biết phải nói gì, khách quý đến chơi, không thể tiếp đón từ xa, mong các vị rộng lòng tha thứ.”

Phượng Nguyên đi hai, ba bước hướng về các vị khách, thoải mái hành lễ với họ.

Chẳng qua là, nàng hành lễ lại chỉ hướng về một phía, những người khác đi cùng bị nàng hoa lệ bỏ qua.

“Phượng cô nương thật đúng là trẻ tuổi, mau mau đứng lên, mau đứng lên.”

Thừa tướng đế quốc được Long Hạo Thiên phái đến, Lý Huy vuốt râu quai nón, khuôn mặt thăm dò đánh giá nàng. Sau khi nàng hành lễ, mặc dù đã nói là miễn lễ nhưng lại không có động tác nào, thậm chí là sau khi Linh Diên đã hành lễ xong mới chậm rãi mở miệng.

Cuối cùng là người bên cạnh ông không vừa mắt, tay mắt lanh lẹ đỡ người ta lên.

Đương nhiên, người này không phải ai khác mà chính là nghĩa phụ của Linh Diên, Linh Vô Nhai.

Hai cha con nàng đã cách xa nhiều năm nay được gặp lại, tất nhiên là rất xúc động. Lúc này hận không thể ngồi xuống hỏi han, ân cần thăm hỏi một phen.

Nhưng ngại người ngoài còn ở đây, đặc biệt là cái người thừa tướng đế quốc này. Nàng càng không thể hàm hồ được.

“Thừa tướng đại nhân quá khen.” Linh Diên ngước mắt, hơi gật đầu với Lý Huy, đáp lại.

Mà Lý Huy, thân là thừa tướng của đế quốc, tất nhiên sẽ có ngạo mạn của đế quốc nhưng cũng may thái độ coi như còn nghe được. Khi nhìn bọn họ như người trong thành phố lần đấu xuống nông thôn, đương nhiên nàng sẽ không đi so đo thái độ của họ.

“Không biết khách quý của đế quốc đột nhiên hạ cố hàn xá, không biết có chỉ bảo gì?”

Sau khi hai bên ngồi xuống, rõ ràng Linh Diên dùng thân phận của chủ nhà tiếp khách. Năm vị huynh trưởng của nàng lại dùng tư thế như vệ sĩ đứng ở sau lưng nàng, khí thế tương đối lớn.

Trái lại bên đế quốc, sau lưng Lý Huy, Linh Vô Nhai chỉ có một người đứng. Nếu không tính đến thân phận của họ, chỉ riêng khí thế đã kém hơn phân nửa.

Linh Diên thẳng thắn làm Lý Huy kinh ngạc nhíu mày: “Cô nương, cô có thể làm chủ cho Phượng Trì sơn trang sao?”

Linh Diên nhẹ nhàng cười, lạnh nhạt gật đầu với Lý Huy: “Đương nhiên rồi, gia phụ du lịch bốn phương nhiều năm, thường ngày Phượng Trì sơn trang là ta chưởng quản.”

“Vậy, giải dược của thi độc là thành quả của ngươi?”


“Không sai, độc này đúng là ta giải được. Chẳng lẽ lần này nhị vị đến đây là vì giải dược này?”

Lý Huy thấy gì nói đó, hiển nhiên sẽ không tốn thời gian quanh co vòng vò: “Không sai, lần này đến đây một mặt là vì Phượng cô nương, một mặt khác là vì hoàng đế bệ hạ của đế quốc muốn mời Phượng cô nương đến đế quốc một lần.”

Linh Diên khách khí cười cười: “Bây giờ dược liệu khan hiếm, nhu cầu của đại lục Tứ Phương rất lớn, giải dược đang được khua chiêng gõ trống chế tạo ra. Bên Long đế quốc, theo ta được biết, hình như không có trường hợp bị nhiễm, không biết quý quốc muốn giải dược là vì sao?”

Lý Huy kinh sợ vì ngôn từ lớn mật của Linh Diên: “Tiểu nha đầu, ngươi biết ngươi đang đối mặt với ai không? Đó là hoàng thất của đế quốc. Đồ mà hoàng thất đế quốc muốn, từ xưa tới nay chưa từng có ai xin hỏi cái gì, ngươi đúng là mèo con không sợ cọp, chưa suy tính đến hậu quả hay sao?”

Linh Diên nhíu mày, hiển nhiên cũng không bị Lý Huy uy hiếp: “Chúng ta có thể sống sót trong tình cảnh cương thi bao phủ khắp nơi là do chúng ta mạng lớn. Hậu quả? Hậu quả là cái gì? Có thể chế thuốc uống? Có thể biến thành lương thực ăn không?”

“Long đế quốc các ngươi chế tạo ra thi độc mất nhân tính như vậy, có giỏi thì tự chế thuốc giải đi. Hiện tại người của chúng ta khó khăn lắm mới giải được, các ngươi đang yên đang lành lại xông vào nhà cướp của, giành lấy thành quả nghiên cứu của chúng ta, dựa vào cái gì chứ? Là bởi vì các ngươi là người của đế quốc hay sao?”

“Ngươi, được lắm Phượng Nguyên, hay cho một cái mồm nhanh miệng. Ngươi có biết hay không, chỉ bằng những lời này là đủ để tiêu diệt cửu tộc của ngươi!”

Hiển nhiên Lý thừa tướng bị ngôn từ lớn mật của Linh Diên dọa sợ. Ông tại vị nhiều năm, trừ người của Thần Nữ tộc có khí phách như vậy, còn đâu từ xưa tới nay chưa từng có ai dám không thèm để hoàng thất vào mắt. Đây chỉ là một con nhóc nho nhỏ, ai đã cho nàng sự can đảm này?

Linh Diên hừ cười một tiếng: “Cửu tộc? Xin lỗi, cửu tộc của ta cũng chỉ có hai cha con chúng ta, không có người khác, các ngươi muốn giết thì cứ việc giết đi.”

“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể tìm được phụ thân của ta. Thuận tiện báo cho hắn một tiếng là ta đây ngang ngược ra sao, tất cả đều là hắn ban tặng. Nếu không phải hắn cả ngày không có ở nhà thì sao ta có cảm giác an toàn được chứ?”

Lần này Lý Huy thật sự được lĩnh giáo. Không nghĩ tới tiểu nha đầu thoạt nhìn vô hại đáng yêu lại dám bật lại mình.

Không có cảm giác an toàn? Bởi vì bọn họ cướp đoạt thành quả nghiên cứu của nàng cho nên nàng cảm thấy không có cảm giác an toàn? Cho nên mới chặn miệng ngay lập tức, nắm giữ quyền chủ động, không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội thu hoạch?

Cái tiểu nha đầu này, lá gan đúng rất lớn!

Lý Huy nghiêng mắt quét về phía Linh Vô Nhai, hiển nhiên có ý định ném cái vấn đề khó khăn này cho ông ta.

Còn lâu, làm gì có chuyện Linh Diên cho ông cơ hội này. Lúc này nàng cười lạnh nói: “Lý thừa tướng, muốn giải dược, được thôi. Nhưng mà, phải đợi khi người của đại lục Tứ Phương chúng ta được giải hết thì mới có thể đưa cho Long đế quốc.”

“Đến lúc đó, các ngươi muốn bao nhiêu cũng được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi phải chuẩn bị đủ dược liệu…”

Lý Huy nghe xong những câu này, cả người không thoải mái: “Nha đầu này, ngươi có biết ngươi làm vậy có hậu quả gì không?”

“Ta quan tâm đến hậu quả làm gì? Dù sao cũng là chết cả thôi, không phải sao? Hôm nay đại lục Tứ Phương đã bị đế quốc các ngươi gây tổn hại thành cái dạng này. Hậu quả, còn hậu quả nào nặng nề hơn nữa? Ta chết cũng không sao, chỉ là các ngươi chắc chắn được thi độc kia sẽ không lan đến Long đế quốc của các ngươi ư?”

Sắc mặt Lý Huy đột nhiên biến đổi: “Tiểu nha đầu, đúng là rất giỏi, lại dám uy hiếp lão phu?”

Linh Diên duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng lắc trước mặt ông: “Không, không, không. Không phải ta đang uy hiếp ngươi, mà là ta đang uy hiếp toàn bộ đế quốc các ngươi, tin không? Ta chỉ cần tốn vài phút là có thể khiến Long đế quốc các ngươi biến thành một nơi tai họa.”

Lý Huy bị nàng uy hiếp quang minh chính đại dọa cho choáng váng, chỉ vào mặt Linh Diên, tức giận đến mức cả buổi nói không nên lời. Linh Diên nhìn ngón tay của ông, ánh mắt bỗng dưng run lên, đang định hành động thì Linh Vô Nhai lại đột nhiên ra tay, cứng rắn đè ngón tay của Lý Huy xuống.

“Thừa tướng đại nhân an tâm chớ vội, ta nghĩ vị Phượng cô nương này cũng không phải người ưa giết chóc, bọn họ đề phòng như vậy đại khái cũng là vì sợ thôi. Dù sao, đại lục Tứ Phương ngày nay số lượng người chết nhiều không biết gấp mấy trăm mấy ngàn lần so với người sống. Trên đường chúng ta đến đây, ngươi cũng thấy đấy?”

Ánh mắt Lý Huy trầm trầm quét nhìn Linh Vô Nhai, hừ một tiếng từ trong mũi. Tuy rằng không phục nhưng lại không nói gì nữa.

Linh Diên không che giấu chán ghét khi đối với ông, khinh bỉ quét sắc mặt ông, quăng mắt về phía Linh Vô Nhai: “Vị này chắc hẳn chính là trang chủ đại nhân của Linh gia trang?”

“Chính là tại hạ, Linh Vô Nhai, Phượng cô nương hữu lễ.”

“Đừng, tiền bối tuyệt đối đừng như vậy. Nếu là Linh trang chủ thì ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng. Hiện tại tình huống của đại lục Tứ Phương như thế nào, các ngươi cũng đã nhìn thấy. Giải dược ta sẽ không cho các ngươi, đơn thuốc cũng sẽ không cho, về phần đến đế quốc, cũng miễn đi…”

“Bây giờ ta có thể sẽ rất bận rộn, chỉ sợ không có sức đến Long đế quốc, uống trà cùng hoàng đế của các ngươi. Lúc này còn không bằng đốc thúc đế quốc các ngươi cho tốt, tuyệt đối đừng xảy ra sự cố. Đại lục Tứ Phương chúng ta không chống được tổn hại của các ngươi.”

“Một thi độc mà đã hủy hoại đại lục Tứ Phương như vậy, nay lại thêm dâm thú, rút cuộc là các ngươi có quản được hay không thế?”

Dâm thú được đề cập, mọi người đang ngồi có ai không biết?

Linh Vô Nhai và Lý Huy cũng biết rõ, chẳng qua đề tài này dẫn ra từ trong miệng Linh Diên khiến Lý Huy cảm thấy càng thêm lúng túng.

“Chuyện dâm thú, hoàng đế bệ hạ đã biết rồi, đang điều tra. Chắc chắn ít ngày nữa sẽ cho các ngươi một câu trả lời hợp lý.”

Trả lời như thế, lập tức bị Linh Diên cười nhạo: “Ít ngày nữa? Ha ha, chỉ sợ chờ khi các ngươi cho thì Long đế quốc cũng đã bị thất thế rồi ha? Dù sao chúng ta đã là lợn chết không sợ nước sôi, đã biến thành thành chết rồi, chết cũng như vậy mà thôi…”

“Nhưng đế quốc các ngươi không giống. Chỗ đó có sản vật phong phú, mỹ nữ như mây, ngươi nói xem, bên chúng ta có sức hút lớn hơn hay là bên các ngươi? Chậc chậc, nói không chừng đến lúc đó, kết cục của các ngươi so với Tứ Phương chúng ta còn thê thảm hơn gấp mấy lần!”

Linh Diên công kích không chút khách khí làm Lý Huy không đỡ được. Đặc biệt là câu câu nàng nói đều có lý, thậm chí ông không có cơ hội phản bác. Làm sao ông không biết đế quốc bọn họ đuối lý trước chứ? Cũng làm gì có chuyện không biết sự kiện dâm thú đang sôi sục trong đế quốc?

Một khi không tra ra thì nó có thể sẽ lan tràn ra hệt như thi độc kia, đến lúc đó, thế giới này còn có thể gọi là thế giới nữa hay sao?

Không ngờ tới, hoàn toàn không ngờ tới, mới có mấy câu mà tình thế đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hắn đã sớm nói qua, đại lục Tứ Phương sao có thể thỏa hiệp nhanh như vậy. Không ngờ, câu này đúng là không phải nói suông. Một Phượng Nguyên nho nhỏ mà có sức bật như thế, chờ sau khi bọn họ đưa hết giải dược ra thì còn ai để đế quốc bọn họ vào mắt?

Đại lục Tứ Phương không cần cứu tế, đại lục Tứ Phương tràn ngập cừu hận. Chỉ sợ, đấy không phải thứ mà Long đế quốc có thể khống chế!

Cứng không được, vậy thì dùng mềm, hiểu không?

Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi Story Chương 427: Người xa lạ quen thuộc nhất
7.4/10 từ 29 lượt.
loading...