Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 396: Một sự hiểu lầm lớn
“Phòng tắm ở đâu? Dẫn đường!”
Lời của Vệ Giới khiến Công Tử Diễn lập tức tỉnh táo lại, đôi môi xinh đẹp của nàng ấy khẽ nhếch, môi mỏng lạnh lùng như phủ sương.
“Không cần ngươi, giao người cho ta là được.”
Trên người Vệ Giới đột nhiên truyền ra uy áp lạnh như băng đủ để đè ép tất cả, hắn nhìn Công Tử Diễn, giọng nói đầy sát khí: “Ngươi nói gì?”
“Ta bảo ngươi giao người cho ta, thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đích thân tắm rửa thay quần áo cho muội ấy?”
Công Tử Diễn khinh thường liếc hắn một cái: “Dù ngươi đã cứu muội ấy thì cũng không có tư cách này, đừng quên năm đó ngươi đã đối xử với muội ấy như thế nào!”
Vừa dứt lời, thân hình cao lớn của Vệ Giới đột nhiên chấn động, cả người lập tức toát ra hơi thở âm u lạnh lẽo.
“Bổn vương có không còn tư cách thì cũng hơn cái tên không ra nam nữ như ngươi! Tránh ra, nàng là vương phi của bổn vương, ngoại trừ bổn vương thì trong đám người ở đây ngươi cho rằng ai có tư cách hơn bổn vương chứ?”
Công Tử Diễn che lại ý lạnh và bỡn cợt trong mắt: “Muội ấy là người thân của ta, ngươi nói xem còn ai thích hợp hơn ngươi đây?”
Vệ Giới nhướng mày, dù hai người cách nhau đến hai ba mét thì những người đứng nhìn xung quanh vẫn có thể cảm nhận được những tia lửa đang lách tách.
Hai người không ai chịu nhượng bộ, dưới uy áp của kẻ mạnh, những người khác không thể nói được câu nào, thậm chí còn bị sức mạnh to lớn kia đông cứng tại chỗ, không thể động đậy.
Thấy hai người này sắp đánh nhau đến nơi, Linh Diên vốn còn đang nằm ườn trên người Vệ Giới như gấu túi không thoải mái rên khẽ một tiếng, cau mày, từ từ mở mắt.
Nhận ra phản ứng nhỏ của nàng, Công Tử Diễn lập tức vụt đến trước mặt Linh Diên như một cái bóng, quan tâm ân cần nhìn nàng.
“Diên Nhi? Muội sao rồi? Có cảm thấy khó chịu không?”
Ngay khi nhìn thấy Công Tử Diễn, Linh Diên vẫn không thể tin vào mắt mình, nàng từ từ đưa tay lên, khi Công Tử Diễn nắm chặt lấy tay nàng thì nàng mới nhận ra, hóa ra là thật, là tỷ tỷ đã trở lại thật rồi.
Sống mũi Linh Diên chua xót, trái tim cũng thắt lại, nàng chăm chú nhìn Công Tử Diễn, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Nàng mở miệng nhưng lại không thể thốt ra được lời nào, Công Tử Diễn thấy nàng như vậy thì cuống cuồng không biết sao.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc mà, ta mang muội đi tắm nhé, chúng ta đi thôi…”
Mà khi nàng ấy định ôm Linh Diên vào lòng thì lại phát hiện người kia chẳng những không buông tay mà ngược lại còn ôm chặt hơn nữa.
Linh Diên làm ngơ hắn khiến hắn bất giác hoảng sợ, vội vàng tìm kiếm cảm giác tồn tại: “Diên Nhi, là ta, ta ở đây này, đừng sợ, ta ở đây rồi.”
Linh Diên ngẩng đầu lên theo giọng nói quen thuộc, một khuôn mặt anh tuấn như tạc tượng xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Nàng hơi nhíu mi tâm, đôi mày xinh đẹp khẽ cau lại: “Ngươi… ngươi là Vệ Giới?”
Tay Vệ Giới đang ôm nàng hơi run, vì không thể chắc được bây giờ nàng có cảm xúc gì với hắn, hắn mím môi móng, rõ ràng muốn nói gì nhưng lại chỉ có thể đè nén cảm xúc trong lòng, cẩn thận gật gật đầu với nàng.
Linh Diên khẽ nhướng mi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta tới tìm nàng.” Vừa mới nói một câu Vệ Giới đã ngừng lại, Linh Diên nằm trên khuỷu tay hắn, có thể cảm giác được rõ ràng sát khí mạnh mẽ phát ra từ người hắn trong chớp mắt.
Phản ứng của hắn khiến nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt lập tức trắng bệch. Công Tử Diễn thấy vậy thì tim lại nhảy lên, nàng ấy căm tức nhìn Vệ Giới, gắt gỏng: “Còn thất thần làm gì nữa? Mau đưa người cho ta!”
Linh Diên từ từ rũ mắt xuống, không nhìn Vệ Giới nữa, thân thể cũng rụt ra ngoài, biểu hiện kháng cự như vậy khiến tim Vệ Giới nguội lạnh đến tận cùng.
Lợi dụng khoảng trống này, Công Tử Diễn gọn gàng đón lấy Linh Diên, ôm nàng đi về hướng Minh Nguyệt lâu không thèm quay đầu lại.
Vệ Giới hoàn hồn định đuổi theo, đám người Phong Hoa Tuyết Nguyệt lập tức phản ứng lại chặn đường hắn.
“Xin lỗi, trong Minh Nguyệt lâu người ngoài không thể vào, không bằng Phượng vương điện hạ cứ ở đây nghỉ ngơi trước, đợi…”
“Cút!” Vệ Giới vung tay, một chưởng gió đánh mạnh vào lồng ngực Phong hộ pháp.
Công Tử Diễn cảm nhận được mọi chuyện, đột ngột xoay người lao nhanh đến trước mặt Phong hộ pháp, dù còn đang ôm Linh Diên thì nàng ấy cũng có thể thoải mái hóa giải một chưởng này.
Linh Diên nhận ra sự đối địch của hai người bọn họ, không khỏi nhíu nhíu mi: “Ngươi đừng làm bọn họ bị thương.”
Vệ Giới không thể tin nổi ngẩng đầu lên rồi dùng biểu cảm vô cùng đau lòng nhìn chằm chằm Linh Diên.
“Tại sao chứ? Tại sao nàng tình nguyện đi cùng một người ngoài cũng không muốn trở lại bên cạnh ta chứ?”
Linh Diên nhíu mày bất mãn: “Nàng không phải người ngoài, nếu nói người ngoài thì phải là ngươi chứ không phải nàng!”
Khí thế quanh người Vệ Giới lập tức tan biến sau câu nói này của nàng, hắn trừng to mắt, rõ ràng là không thể tin được Linh Diên lại nói vậy, nhưng nghĩ đến những gì mình đã làm với nàng, mọi sức lực của hắn đều bị rút sạch.
Đúng vậy, hiện tại hắn còn có tư cách gì làm người nhà của nàng?
Nhưng nàng đã chịu nhiều thương tổn như vậy rồi, sao có thể để người ngoài, hơn nữa còn là một kẻ không ra nam nữ gì tắm rửa thay quần áo cho nàng chứ?
Nghĩ đến điểm mấu chốt, Vệ Giới đột ngột ngẩng đầu: “Giờ nàng phải tắm rửa lau người, chẳng lẽ lại để một nam nhân giúp nàng?”
Linh Diên sửng sốt chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Công Tử Diễn mới phát hiện tỷ tỷ nhà mình đang mặc nam trang, hơn nữa khuôn mặt kia cũng là khuôn mặt trước kia của Công Tử Diễn.
Nên là tên nam nhân xấu xa này đang hiểu lầm gì hả?
Linh Diên nhìn hai nắm đấm đang siết chặt của hắn, ánh mắt hắn nhìn tỷ tỷ nhà mình như muốn giết người đến nơi, nàng đang định giải thích thì Công Tử Diễn lại cười đầy ẩn ý nhìn hắn một cái.
“Thế nào? Diên Nhi nhà ta còn chưa nói gì mà ngươi ở đây gào cái gì hả? Ngươi cho rằng Diên Nhi còn là Phượng vương phi của ngươi sao? Vệ Giới, đừng ngây thơ nữa, từ ba năm trước các người đã không còn quan hệ gì nữa rồi, Linh Diên của bây giờ là của Công Tử Diễn ta!”
Như để tuyên bố chủ quyền, Công Tử Diễn còn vô cùng thiếu đòn ấn một nụ hôn trên trán Linh Diên.
Bên tai Linh Diên như bị sét bổ ngang, nàng cứng đờ nằm trong lòng Công Tử Diễn, chết tiệt, tỷ tỷ nhà nàng rõ ràng là đang ra oai phủ đầu với Vệ Giới mà!
Chỉ là cơ thể nàng bẩn thế này rồi, tỷ ấy cứ nói hôn là hôn, ổn thật hả?
Nàng có nên nói cho tỷ tỷ một tiếng là giờ cơ thể nàng không sạch sẽ không?
Ngay khi nàng do dự có nên mở miệng hay không thì đột nhiên liếc thấy vẻ mặt của Vệ Giới, khóe miệng nàng không tự chủ được giật giật.
Trời ạ, hình như nam nhân này thật sự hiểu lầm gì rồi, ánh mắt hắn giận đến mức sắp trợn ngược ra rồi.
Cứ để vậy thì không được rồi, lỡ như hai người đánh nhau thì sao?
Linh Diên không chút nghĩ ngợi nói với Công Tử Diễn: “Ta mệt rồi, mang ta đi xuống đi.”
Công Tử Diễn vừa nghe vậy thì sao còn lo đấu mắt với Vệ Giới nữa?
Nàng ấy lập tức ôm Linh Diên hóa thành một cái bóng chuồn mất tiêu~
Để lại một mình Vệ Giới trầm mặc, đôi mắt lạnh đến thấu xương đứng tại chỗ.
Nhưng người còn lại đứng đầu là Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhìn thấy vậy lập tức thức thời quay về phòng mình.
Trong đại sảnh ngay tức khắc chỉ còn lại hai người Ngọc Ngân và Vệ Giới.
Ngọc Ngân nhìn dáng vẻ này của Vệ Giới, lại nhớ đến nụ cười ẩn ý của Cổng Tử Diễn vừa nãy, đôi mắt hoa đào lóe lên một tia sáng.
“Này, không phải chứ? Vì một nữ nhân mà đường đường Chiến vương lại sa sút tinh thần như vậy à? Vệ Giới, đây đâu phải là tác phong của ngươi, ngươi không thấy đâu, vừa nãy người ta còn cười nhạo ngươi đấy!”
Vệ Giới đột ngột dùng ánh mắt hung ác như kền kền trừng hắn ta, Ngọc Ngân bị dọa vì ánh mắt của hắn, còn vô cùng xui xẻo cắn trúng lưỡi, hắn ta lập tức rụt rụt cổ ngồi xuống một bên như chim cút.
Vệ Giới đứng đấy lo lắng vô cùng, hắn cứ đi tới đi lui mấy vòng, đi đến nỗi Ngọc Ngân cảm giác như trên trán mình đều là dấu chân thì hắn đột nhiên xoay người, đi vào trong Minh Nguyệt lâu.
Ngọc Ngân vừa thấy vậy thì vỗ đùi mạnh, đúng vậy đó, hắn không cho ngươi vào thì ngươi không vào thật hả?
Khi nào thì nữ nhân của mình còn đến lượt người khác làm chủ chứ?
Ngọc Ngân nhìn Vệ Giới thông suốt thì còn vui hơn cả người ta nữa, đang muốn theo sau thì Vệ Giới lại đột ngột quay đầu lại, giáng một chưởng xuống đầu hắn ta. Ngọc Ngân vừa thấy có gì đó không đúng thì lập tức nhảy lên, dùng tư thế vô cùng nhếch nhác né qua.
Một chưởng này đi đến đâu thì mọi vật đều biến thành bụi phấn cả, khóe miệng người nào đó đứng nhìn giật giật: “Mẹ kiếp, ngươi độc ác thế hả? Không cho theo thì thôi, có cần phải tàn nhẫn như vậy không? Xùy, nếu nó đánh lên người ông đây thì không chết cũng nửa tàn phế nhỉ? Cái tên biến thái chết tiệt này!”
Đáng tiếc, Vệ Giới đã không nghe được những lời oán giận của hắn ta, vì lúc này trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Linh Diên đang bị cái tên nam nhân bỉ ổi vừa ẻo lả vừa yếu đuối kia chiếm tiện nghi mà thôi.
Hắn lần theo mùi của nàng nhanh chóng tìm được vị trí của Linh Diên, đang muốn xông vào xem cho ra nhẽ thì một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ đột nhiên đánh đến từ phía sau cửa, tim Vệ Giới run lên, nâng tay lên đón lấy.
Hai người cứ như vậy đứng trước cửa so đấu nội lực.
Trong bồn nước nóng, Linh Diên không ngừng chà xát cơ thể mình, nhìn bề ngoài thì như nàng xem nhẹ mọi thứ nhưng trong đầu nàng chỉ đầy suy nghĩ làm thế nào để thanh lọc bản thân, dù cả người đã bị nàng chà xát đến nỗi rơi mất một lớp da rồi…
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Lời của Vệ Giới khiến Công Tử Diễn lập tức tỉnh táo lại, đôi môi xinh đẹp của nàng ấy khẽ nhếch, môi mỏng lạnh lùng như phủ sương.
“Không cần ngươi, giao người cho ta là được.”
Trên người Vệ Giới đột nhiên truyền ra uy áp lạnh như băng đủ để đè ép tất cả, hắn nhìn Công Tử Diễn, giọng nói đầy sát khí: “Ngươi nói gì?”
“Ta bảo ngươi giao người cho ta, thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đích thân tắm rửa thay quần áo cho muội ấy?”
Công Tử Diễn khinh thường liếc hắn một cái: “Dù ngươi đã cứu muội ấy thì cũng không có tư cách này, đừng quên năm đó ngươi đã đối xử với muội ấy như thế nào!”
Vừa dứt lời, thân hình cao lớn của Vệ Giới đột nhiên chấn động, cả người lập tức toát ra hơi thở âm u lạnh lẽo.
“Bổn vương có không còn tư cách thì cũng hơn cái tên không ra nam nữ như ngươi! Tránh ra, nàng là vương phi của bổn vương, ngoại trừ bổn vương thì trong đám người ở đây ngươi cho rằng ai có tư cách hơn bổn vương chứ?”
Công Tử Diễn che lại ý lạnh và bỡn cợt trong mắt: “Muội ấy là người thân của ta, ngươi nói xem còn ai thích hợp hơn ngươi đây?”
Vệ Giới nhướng mày, dù hai người cách nhau đến hai ba mét thì những người đứng nhìn xung quanh vẫn có thể cảm nhận được những tia lửa đang lách tách.
Hai người không ai chịu nhượng bộ, dưới uy áp của kẻ mạnh, những người khác không thể nói được câu nào, thậm chí còn bị sức mạnh to lớn kia đông cứng tại chỗ, không thể động đậy.
Thấy hai người này sắp đánh nhau đến nơi, Linh Diên vốn còn đang nằm ườn trên người Vệ Giới như gấu túi không thoải mái rên khẽ một tiếng, cau mày, từ từ mở mắt.
Nhận ra phản ứng nhỏ của nàng, Công Tử Diễn lập tức vụt đến trước mặt Linh Diên như một cái bóng, quan tâm ân cần nhìn nàng.
“Diên Nhi? Muội sao rồi? Có cảm thấy khó chịu không?”
Ngay khi nhìn thấy Công Tử Diễn, Linh Diên vẫn không thể tin vào mắt mình, nàng từ từ đưa tay lên, khi Công Tử Diễn nắm chặt lấy tay nàng thì nàng mới nhận ra, hóa ra là thật, là tỷ tỷ đã trở lại thật rồi.
Sống mũi Linh Diên chua xót, trái tim cũng thắt lại, nàng chăm chú nhìn Công Tử Diễn, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Nàng mở miệng nhưng lại không thể thốt ra được lời nào, Công Tử Diễn thấy nàng như vậy thì cuống cuồng không biết sao.
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc mà, ta mang muội đi tắm nhé, chúng ta đi thôi…”
Mà khi nàng ấy định ôm Linh Diên vào lòng thì lại phát hiện người kia chẳng những không buông tay mà ngược lại còn ôm chặt hơn nữa.
Linh Diên làm ngơ hắn khiến hắn bất giác hoảng sợ, vội vàng tìm kiếm cảm giác tồn tại: “Diên Nhi, là ta, ta ở đây này, đừng sợ, ta ở đây rồi.”
Linh Diên ngẩng đầu lên theo giọng nói quen thuộc, một khuôn mặt anh tuấn như tạc tượng xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Nàng hơi nhíu mi tâm, đôi mày xinh đẹp khẽ cau lại: “Ngươi… ngươi là Vệ Giới?”
Tay Vệ Giới đang ôm nàng hơi run, vì không thể chắc được bây giờ nàng có cảm xúc gì với hắn, hắn mím môi móng, rõ ràng muốn nói gì nhưng lại chỉ có thể đè nén cảm xúc trong lòng, cẩn thận gật gật đầu với nàng.
Linh Diên khẽ nhướng mi: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta tới tìm nàng.” Vừa mới nói một câu Vệ Giới đã ngừng lại, Linh Diên nằm trên khuỷu tay hắn, có thể cảm giác được rõ ràng sát khí mạnh mẽ phát ra từ người hắn trong chớp mắt.
Phản ứng của hắn khiến nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt lập tức trắng bệch. Công Tử Diễn thấy vậy thì tim lại nhảy lên, nàng ấy căm tức nhìn Vệ Giới, gắt gỏng: “Còn thất thần làm gì nữa? Mau đưa người cho ta!”
Linh Diên từ từ rũ mắt xuống, không nhìn Vệ Giới nữa, thân thể cũng rụt ra ngoài, biểu hiện kháng cự như vậy khiến tim Vệ Giới nguội lạnh đến tận cùng.
Lợi dụng khoảng trống này, Công Tử Diễn gọn gàng đón lấy Linh Diên, ôm nàng đi về hướng Minh Nguyệt lâu không thèm quay đầu lại.
Vệ Giới hoàn hồn định đuổi theo, đám người Phong Hoa Tuyết Nguyệt lập tức phản ứng lại chặn đường hắn.
“Xin lỗi, trong Minh Nguyệt lâu người ngoài không thể vào, không bằng Phượng vương điện hạ cứ ở đây nghỉ ngơi trước, đợi…”
“Cút!” Vệ Giới vung tay, một chưởng gió đánh mạnh vào lồng ngực Phong hộ pháp.
Công Tử Diễn cảm nhận được mọi chuyện, đột ngột xoay người lao nhanh đến trước mặt Phong hộ pháp, dù còn đang ôm Linh Diên thì nàng ấy cũng có thể thoải mái hóa giải một chưởng này.
Linh Diên nhận ra sự đối địch của hai người bọn họ, không khỏi nhíu nhíu mi: “Ngươi đừng làm bọn họ bị thương.”
Vệ Giới không thể tin nổi ngẩng đầu lên rồi dùng biểu cảm vô cùng đau lòng nhìn chằm chằm Linh Diên.
“Tại sao chứ? Tại sao nàng tình nguyện đi cùng một người ngoài cũng không muốn trở lại bên cạnh ta chứ?”
Linh Diên nhíu mày bất mãn: “Nàng không phải người ngoài, nếu nói người ngoài thì phải là ngươi chứ không phải nàng!”
Khí thế quanh người Vệ Giới lập tức tan biến sau câu nói này của nàng, hắn trừng to mắt, rõ ràng là không thể tin được Linh Diên lại nói vậy, nhưng nghĩ đến những gì mình đã làm với nàng, mọi sức lực của hắn đều bị rút sạch.
Đúng vậy, hiện tại hắn còn có tư cách gì làm người nhà của nàng?
Nhưng nàng đã chịu nhiều thương tổn như vậy rồi, sao có thể để người ngoài, hơn nữa còn là một kẻ không ra nam nữ gì tắm rửa thay quần áo cho nàng chứ?
Nghĩ đến điểm mấu chốt, Vệ Giới đột ngột ngẩng đầu: “Giờ nàng phải tắm rửa lau người, chẳng lẽ lại để một nam nhân giúp nàng?”
Linh Diên sửng sốt chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Công Tử Diễn mới phát hiện tỷ tỷ nhà mình đang mặc nam trang, hơn nữa khuôn mặt kia cũng là khuôn mặt trước kia của Công Tử Diễn.
Nên là tên nam nhân xấu xa này đang hiểu lầm gì hả?
Linh Diên nhìn hai nắm đấm đang siết chặt của hắn, ánh mắt hắn nhìn tỷ tỷ nhà mình như muốn giết người đến nơi, nàng đang định giải thích thì Công Tử Diễn lại cười đầy ẩn ý nhìn hắn một cái.
“Thế nào? Diên Nhi nhà ta còn chưa nói gì mà ngươi ở đây gào cái gì hả? Ngươi cho rằng Diên Nhi còn là Phượng vương phi của ngươi sao? Vệ Giới, đừng ngây thơ nữa, từ ba năm trước các người đã không còn quan hệ gì nữa rồi, Linh Diên của bây giờ là của Công Tử Diễn ta!”
Như để tuyên bố chủ quyền, Công Tử Diễn còn vô cùng thiếu đòn ấn một nụ hôn trên trán Linh Diên.
Bên tai Linh Diên như bị sét bổ ngang, nàng cứng đờ nằm trong lòng Công Tử Diễn, chết tiệt, tỷ tỷ nhà nàng rõ ràng là đang ra oai phủ đầu với Vệ Giới mà!
Chỉ là cơ thể nàng bẩn thế này rồi, tỷ ấy cứ nói hôn là hôn, ổn thật hả?
Nàng có nên nói cho tỷ tỷ một tiếng là giờ cơ thể nàng không sạch sẽ không?
Ngay khi nàng do dự có nên mở miệng hay không thì đột nhiên liếc thấy vẻ mặt của Vệ Giới, khóe miệng nàng không tự chủ được giật giật.
Trời ạ, hình như nam nhân này thật sự hiểu lầm gì rồi, ánh mắt hắn giận đến mức sắp trợn ngược ra rồi.
Cứ để vậy thì không được rồi, lỡ như hai người đánh nhau thì sao?
Linh Diên không chút nghĩ ngợi nói với Công Tử Diễn: “Ta mệt rồi, mang ta đi xuống đi.”
Công Tử Diễn vừa nghe vậy thì sao còn lo đấu mắt với Vệ Giới nữa?
Nàng ấy lập tức ôm Linh Diên hóa thành một cái bóng chuồn mất tiêu~
Để lại một mình Vệ Giới trầm mặc, đôi mắt lạnh đến thấu xương đứng tại chỗ.
Nhưng người còn lại đứng đầu là Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhìn thấy vậy lập tức thức thời quay về phòng mình.
Trong đại sảnh ngay tức khắc chỉ còn lại hai người Ngọc Ngân và Vệ Giới.
Ngọc Ngân nhìn dáng vẻ này của Vệ Giới, lại nhớ đến nụ cười ẩn ý của Cổng Tử Diễn vừa nãy, đôi mắt hoa đào lóe lên một tia sáng.
“Này, không phải chứ? Vì một nữ nhân mà đường đường Chiến vương lại sa sút tinh thần như vậy à? Vệ Giới, đây đâu phải là tác phong của ngươi, ngươi không thấy đâu, vừa nãy người ta còn cười nhạo ngươi đấy!”
Vệ Giới đột ngột dùng ánh mắt hung ác như kền kền trừng hắn ta, Ngọc Ngân bị dọa vì ánh mắt của hắn, còn vô cùng xui xẻo cắn trúng lưỡi, hắn ta lập tức rụt rụt cổ ngồi xuống một bên như chim cút.
Vệ Giới đứng đấy lo lắng vô cùng, hắn cứ đi tới đi lui mấy vòng, đi đến nỗi Ngọc Ngân cảm giác như trên trán mình đều là dấu chân thì hắn đột nhiên xoay người, đi vào trong Minh Nguyệt lâu.
Ngọc Ngân vừa thấy vậy thì vỗ đùi mạnh, đúng vậy đó, hắn không cho ngươi vào thì ngươi không vào thật hả?
Khi nào thì nữ nhân của mình còn đến lượt người khác làm chủ chứ?
Ngọc Ngân nhìn Vệ Giới thông suốt thì còn vui hơn cả người ta nữa, đang muốn theo sau thì Vệ Giới lại đột ngột quay đầu lại, giáng một chưởng xuống đầu hắn ta. Ngọc Ngân vừa thấy có gì đó không đúng thì lập tức nhảy lên, dùng tư thế vô cùng nhếch nhác né qua.
Một chưởng này đi đến đâu thì mọi vật đều biến thành bụi phấn cả, khóe miệng người nào đó đứng nhìn giật giật: “Mẹ kiếp, ngươi độc ác thế hả? Không cho theo thì thôi, có cần phải tàn nhẫn như vậy không? Xùy, nếu nó đánh lên người ông đây thì không chết cũng nửa tàn phế nhỉ? Cái tên biến thái chết tiệt này!”
Đáng tiếc, Vệ Giới đã không nghe được những lời oán giận của hắn ta, vì lúc này trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Linh Diên đang bị cái tên nam nhân bỉ ổi vừa ẻo lả vừa yếu đuối kia chiếm tiện nghi mà thôi.
Hắn lần theo mùi của nàng nhanh chóng tìm được vị trí của Linh Diên, đang muốn xông vào xem cho ra nhẽ thì một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ đột nhiên đánh đến từ phía sau cửa, tim Vệ Giới run lên, nâng tay lên đón lấy.
Hai người cứ như vậy đứng trước cửa so đấu nội lực.
Trong bồn nước nóng, Linh Diên không ngừng chà xát cơ thể mình, nhìn bề ngoài thì như nàng xem nhẹ mọi thứ nhưng trong đầu nàng chỉ đầy suy nghĩ làm thế nào để thanh lọc bản thân, dù cả người đã bị nàng chà xát đến nỗi rơi mất một lớp da rồi…
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Đánh giá:
Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Story
Chương 396: Một sự hiểu lầm lớn
7.4/10 từ 29 lượt.