Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 382: Những ký ức đáng sợ đau đớn đến chết
Ánh mắt Thượng Quan Tình Hi rất nóng, nóng bỏng đến mức dù Vệ Giới muốn làm ngơ cũng không thể. Trong ánh mắt của nàng ta, hắn thậm chí có thể đọc được những hy vọng và lo lắng nàng ta đã che giấu nhiều năm qua, cả câu hỏi mà dù thế nào nàng cũng không thể hỏi ra được.
“Diên Nhi, nàng còn sống?”
Vệ Giới biết, mấy năm nay Thượng Quan Tình Hi sống cũng không dễ chịu gì, thậm chí nàng ta còn không dám xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ sợ nhìn thấy nàng ta, hắn sẽ nhớ đến Linh Diên, sẽ nhớ đến ký ức đau lòng đó. Tuy sự việc đó không thể hoàn toàn đổ lỗi cho nàng ta, dù sao thì năm đó kẻ ép buộc Linh Diên là hắn mà không phải nàng ta. Nhưng dù sự thật thế nào thì kết quả đã định, cả hai mẫu tử bọn họ đều không thể trốn tránh trách nhiệm.
Dù Vệ Giới có vĩ đại đến đâu thì trong lòng cũng không thể quên được bi kịch này là do chính mình gây ra.
Ngoài miệng có thể không nói gì, nhưng những hành động khi nắm quyền trong những năm qua đã chứng minh trái tim hắn từ lâu đã hướng về phía Linh Diên rồi. Trừ phi Thượng Quan Tình Hi chủ động liên hệ với hắn, nếu không thì hắn cũng sẽ không chủ động đến gặp nàng ta.
Hắn biết bản thân làm vậy rất bất công, nhưng sự thật quả thực như những gì Thượng Quan Tình Hi nghĩ, cái chết năm đó của Linh Diên dù là thật hay giả thì từ lâu cũng đã trở thành một cơn ác mộng không thể xua đi được trong đầu Vệ Giới. Mà Thượng Quan Tình Hi lại vô tình có thể nhắc nhở hắn nhớ lại cơn ác mộng này. Cho nên, không chỉ Thượng Quan Tình Hi kiêng kị gặp mặt hắn mà ngay cả hắn cũng nghĩ cách cố gắng tránh mặt nàng ta.
Thời gian ba năm, đối người người khác có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với hắn mà nói thì còn dày vò, thống khổ hơn cả trong lao ngục.
Vì để mình không thể suy nghĩ nhiều, hắn gần như dùng tất cả thời gian để tu luyện và chém giết tang thi.
Vì có được đường liên hệ đặc biệt, hắn có thể tu luyện trong phạm vi Long đế quốc.
Thời gian ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để sinh mệnh của một nam nhân chỉ còn lại sự chờ đợi, dùng tất cả thời gian đến mức giới hạn.
Trong lòng hắn không phải không có sợ hãi, không phải không có bàng hoàng, hắn thậm chí còn không biết sự chờ đợi của mình có phải vô ích rồi không, càng không biết những gì chờ đợi hắn sau ba năm rốt cuộc là gì. Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là không ngừng tu luyện, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn thì mới có thể bảo vệ người của mình.
Ba năm qua, hắn liên tục tìm hiểu tung tích của Linh Diên, thậm chí không tiếc hạ mình chuyển Minh vực đến Long đế quốc chỉ vì có thể nghe ngóng được tin tức của nàng. Nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng.
Dù có đám người Tử Hạc, đại sư huynh và nhị sư huynh toàn lực trợ giúp, cả Minh vực cũng không tiếc trả giá chuyển mình từ tối ra ánh sáng thì tung tích về Linh Diên vẫn không có gì, cứ như hoàn toàn ẩn mình vậy. Thậm chí hắn còn không đoán ra kẻ đêm đó bắt cóc Linh Diên đi rốt cuộc là ai.
Mãi đến khi độc tang thi bùng nổ một lần nữa, mãi đến khi Long đế quốc dùng toàn lực hỗ trợ đại lục Tứ Phương, mãi đến khi…
Đại sư huynh và nhị sư huynh tìm được hai người trẻ tuổi xuất hiện trong U Nguyệt hồ của hắn. Cùng với đó lần theo manh mối người Lăng gia, dùng loại độc Hắc Ngột Lân trên người Linh Diên làm điểm mấu chốt mới tra được Thần Nữ tộc.
Tuy đã tra ra Thần Nữ tộc nhưng manh mối về Linh Diên vẫn không thể tìm được, thậm chí bởi vì thế mà bọn họ còn bị bại lộ
Sau khi bị phát hiện, đối phương càng cảnh giác hơn nhiều, ngay cả người Lăng gia và người Lận gia cũng đều bị cấm lui tới.
Bất đắc dĩ Vệ Giới mới nghĩ ra cách này, vì đối phương từng hứa hẹn ba năm sau sẽ đến thăm.
Những năm gần đây, bọn họ không ngừng tìm kiếm sự trợ giúp của Long đế quốc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đợi được người kia.
Lần này, hắn còn không hề có chút hy vọng nào, ngay cả khi người đến là từ Thần Nữ tộc thì hắn cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng người đến chính là người mà hắn luôn mong nhớ.
Khi nàng cưỡi rồng xuất hiện trên bầu trời nước Tư U, Vệ Giới phát hiện trái tim mình kích động lạ thường, ngay cả hai mắt cũng không hiểu sao lại chua xót.
Hắn xúc động cái gì? Kích động vì gì chứ?
Cảm xúc không thể khống chế được này ảnh hưởng đến sự phán đoán của hắn, hơn nữa khi nhìn thấy nữ tử áo đen trên lưng con rồng, không hiểu sao trong lòng hắn lại có một suy đoán táo bạo nhất đời này.
Một con rồng bạc, là con rồng rất lớn xuất hiện ở khu rừng Hắc Ám năm đó, đến giờ ký ức của hắn vẫn còn rất mới. Hơn nữa năm đó có cơ hội tốt như vậy mà con rồng kia lại không làm hại bọn họ, lúc đó hắn đã cảm thấy kỳ quái rồi. Còn vị cô nương áo đen kia nữa, chừng mười lăm mười sáu tuổi, dù có mang mặt nạ đen nhưng đôi mắt quen thuộc kia lại ùa vào trí nhớ của hắn trong chốc lát. Gần như trong một khoảnh khắc ấy, hắn đã khẳng định suy đoán của mình.
Là nàng, chắc chắn là nàng.
Nàng thích màu đen, nàng thích mặc váy đen, đôi mắt trong veo có thể rửa sạch lòng người kia, dù bây giờ ngoại hình nàng có hoàn toàn trái ngược với trước kia thì hắn cũng có thể chắc chắn suy đoán của mình trong một giây.
Nàng thay đổi rồi, ba năm sau người nàng thon gầy hơn nhiều, màu da cũng bình thường trở lại, dung mạo cũng tinh xảo hơn, dù còn cách một lớp khăn che mặt mơ hồ thì hắn cũng có thể nhìn ta gương mặt hoàn mỹ và đường cong kia.
Đẹp, mạnh mẽ, nhưng lại coi như không biết hắn.
Vệ Giới sốt ruột, vội vàng xoay quanh nàng gây sự chú ý nhưng đều bị nàng cố ý bỏ qua, lảng tránh. Thậm chí nàng còn không cho hắn cơ hội nhìn thẳng vào mắt nàng.
Từ sự chắc chắn ban đầu đến giờ là hồi hộp lo lắng không thôi, Vệ Giới vẫn không hoài nghi suy đoán của mình, thậm chí vì những hành động này của Linh Diên mà trái tim còn đang lo âu của hắn từ từ bình tĩnh lại.
Nàng không muốn nhận hắn? Nàng vẫn còn giận hắn sao?
Nhưng nàng vẫn trở lại rồi, trở về bảo vệ nước Tư U, bảo vệ hắn, bảo vệ lê dân bách tính của nước Tư U.
Linh Diên vẫn là Linh Diên trước kia, nàng không hề thay đổi chút nào, dù gương mặt nàng có thay đổi nhưng tâm hồn thuần khiết lương thiện kia dường như chưa bao giờ thay đổi.
Trong lòng Vệ Giới đầy kích động, kích động đến mức có thể dễ dàng làm được những việc mà chính hắn cũng không ngờ được, chẳng hạn như, hắn phát hiện mình đã học được cách làm nũng, dây dưa, quấn lấy, học được cách lấy lòng và nịnh bợ…
Dù bị nàng đánh đập, mắng mỏ đến mức đầu rơi máu chảy, trong lòng hắn cũng không đau buồn mà thậm chí còn có tư thái dũng cảm vươn lên nữa kìa.
Diên Nhi của hắn nhất định đang giận rồi, vậy mà nàng còn lãng phí thời gian với hắn, điều này chứng minh trong lòng nàng vẫn còn có hắn, còn nghĩ về hắn.
Cũng may, những lời thật thật giả giả của nàng đã gián tiếp thừa nhận suy đoán của hắn.
Thực tế, cho dù nàng không thừa nhận thì hắn cũng sẽ không nhận sai.
Mùi hương trên người nàng, mỗi một nụ cười một cái nhăn mày của nàng đều mang theo vết tích độc nhất vô nhị của Linh Diên.
Đó là sự thật hiển nhiên, cũng chính là ký ức đặc biệt mà hắn trước giờ vẫn không muốn quên.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn sợ rằng khi gặp lại nàng thì nàng đã quên mất hắn, nàng sẽ xem hắn như người xa lạ.
Nhưng một người mất trí nhớ thật sự và một người giả vờ mất trí nhớ thì lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau. Dùng mắt thường quan sát và độ quen thuộc, nhất định có thể cảm nhận được, cũng có dấu hiệu để nhận ra.
Hơn nữa những năm gần đây, Vệ Giới chẳng có ham thích gì khác mà chỉ chìm vào những ký ức khủng khiếp kia, thậm chí hắn còn khắc lại Linh Diên trong trí nhớ lên tranh, ký ức về nàng trong đầu hắn càng khắc sâu hơn, càng khắc cốt ghi tâm hơn trước kia.
Khi gặp lại nàng, ký ức quen thuộc nối đuôi nhau kéo đến, từng ngôn ngữ cơ thể quen thuộc ấy bất giác tản ra sức hấp dẫn đặc biệt, dù hắn có muốn làm ngơ thì hồi chuông cảnh báo của ký ức trong tiềm thức cũng sẽ rung động.
Đó là Linh Diên của hắn, là nàng, là thật không thể nào giả được, là Diên Nhi độc nhất vô nhị của hắn!
Chỉ cần nàng còn sống, vẫn còn đứng trước mặt hắn thì dù giờ nàng có rời đi hắn cũng không bận tâm. Bởi vì hắn biết rằng, trong tương lai, nếu hắn muốn lấy lại tình yêu mà hắn đã từng đánh mất thì cái giá hắn phải trả càng nhiều hơn Linh Diên năm đó gấp mấy lần…
Hắn chỉ cần biết nàng còn sống, vậy là đủ rồi. Phần còn lại, hắn sẽ dùng chính bản thân hắn để chứng minh Diên Nhi là của hắn, dù là quá khứ hay tương lai đều chỉ thuộc về một mình Vệ Giới hắn.
Vì vậy, dù Linh Diên đã rời đi, nhưng cũng đã mang theo nỗi nhớ da diết của người nào đó, cũng may thay, điều đáng an ủi là trái tim vẫn luôn treo lưng chừng kia cuối cùng cũng có thể buông nhẹ rồi. Bởi vì, Diên Nhi của hắn đã thực sự trở lại.
Sự trở lại của Linh Diên khiến thái độ của Vệ Giới đối với Thượng Quan Tình Hi không còn cứng ngắc như trước nữa, thậm chí còn vô cùng phối hợp gật gật đầu.
“Đúng, là nàng, nàng đã trở lại, Diên Nhi của ta rốt cuộc đã trở lại.”
Dù đã có được sự xác nhận của hắn nhưng Thượng Quan Tình Hi vẫn cảm giác mọi chuyện không chân thật lắm, nhất là khi nàng ta đã nghe được lời đồn là hai người có ngoại hình hoàn toàn khác nhau. Nàng ta không thể nào hiểu nổi sao Vệ Giới lại có thể liên hệ người đó với Linh Diên chứ?
Chẳng lẽ Vệ Giới vì quá nhớ thê tử thành bệnh mà rơi vào ảo tưởng rồi?
Nghĩ vậy, Thượng Quan Tình Hi không nhịn được hỏi ra: “Nhưng mà ngoại hình Diên nhi thế nào rất nhiều người đều biết rõ, vị cô nương kia, rõ ràng…”
“Sở dĩ Diên Nhi có ngoại hình như trước kia là vì bị trúng độc, các người không biết sao?”
Thượng Quan Tình Hi trao đổi ánh mắt với Vệ Ly: “Biết thì biết đấy, chỉ là Giới Nhi à, năm đó Diên Nhi đã hư thối rồi, sao lại có thể…”
Còn sống đã khiến người khác khó tin rồi, nếu còn thay hình đổi dạng hoàn toàn thì sao có thể khiến người khác tin được chứ?
Thượng Quan Tình Hi không phải không muốn tin, trái lại, nàng ta chẳng những rất muốn tin mà thậm chí còn muốn đích thân giải thích rõ ràng cho Linh Diên những hiểu lầm tiếc nuối năm đó đã để lại. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải khiến nàng ta tin người kia đúng thật là Linh Diên mới được!
Tuy rằng nàng ta mà người sống lại, đối với thế giới này đã là một kẻ ngoại tộc, nhưng nếu bảo nàng ta tin rằng một người đã bị thối rữa lại còn sống đứng trước mặt nàng ta, đúng thật quá khó tin.
“Mặc kệ các người có tin hay không, dù sao trong mắt ta đó chính là nàng.”
Biểu cảm của hai người Vệ Giới đều thấy cả, nhưng hắn cũng không để trong lòng. Hắn có thể nhận ra nàng, bằng toàn bộ những ký ức trong quá khứ và hy vọng từ một bên thứ ba nữa.
Mà bọn họ sau khi tận mắt nhìn thấy thân thể thối rữa của Linh Diên thì còn có thể tin tưởng nàng còn sống sao?
Nếu đặt hắn vào hoàn cảnh của người khác nghĩ lại thì cũng chưa chắc hắn đã tin tưởng.
Cho nên hắn hiểu rõ tâm trạng của bọn họ lúc này, mà hắn cũng không trông cậy những người khác có thể tin hắn hay không, hắn chỉ cần biết nàng còn sống là đã đủ rồi.
Nhưng Thượng Quan Tình Hi vẫn chưa từ bỏ ý định, khó khăn lắm mới có được tin của Linh Diên, sao nàng ta có thể bị dăm ba câu của Vệ Giới gạt đi chứ?
“Sao lại thế này? Ngươi nói rõ ràng cho ta, sao ngươi lại khẳng định đó là Diên Nhi?”
Nàng ta rất hận, hận chính mình vào thời khắc mấu chốt như vậy lại không ở trong thành, không xuất hiện trên chiến trường.
Dù nàng ta chỉ đứng trên thành thôi thì cũng có thể nhìn thấy phong thái của Diên Nhi rồi!
“Phải là phải, không phải chính là không phải, làm gì phải hỏi vì sao chứ? Chẳng hạn như Vệ Du Sâm vậy, hắn ta đã biến thành dạng như vậy rồi không phải người vẫn nhận ra sao?”
Bị Vệ Giới hỏi vặn lại như vậy, Thượng Quan Tình Hi nhanh chóng nhìn qua Vệ Ly bên cạnh, rồi liếc hắn một cái thật bén.
“Sao hắn ta có thể đánh đồng với Diên Nhi chứ? Một kẻ ngay cả chết cũng thành tai họa, đã sớm không xứng làm người rồi!”
Kết cục của Vệ Du Sâm vô cùng thê thảm, chỉ cần là người biết chuyện thì sẽ không một ai thương hại hắn ta cả.
Dù độc này không phải do hắn ta chủ động gây nên, nhưng bi kịch đáng buồn đã xảy ra, mọi người chỉ biết quy kết lên người hắn ta mà không phải mắng chửi Long Khôn.
Đề cập đến Vệ Du Sâm, bầu không khí rõ ràng đã thay đổi, cũng may giờ đây hai mẫu tử bọn họ đã có thể bình tĩnh đối diện với cái tên này rồi.
Thử hỏi, nếu một kẻ bị ngươi hận đến thấu xương đã có thể dần dà thoát khỏi tâm trí ngươi, vậy có thể chứng minh kẻ này không quan trọng gì.
Một kẻ ngay cả hận không còn thì liệu còn ai nhớ đến hắn ta chứ?
Không thể nghi ngờ, trong lịch sử nước Tư U, có lẽ tên Vệ Du Sâm này là tên hoàng đế khiến dân chúng căm hận nhất nhỉ?
Hắn ta đáng chết thì đã chết rồi, chết là hết, nhưng những nguy hiểm và tai họa hắn ta mang đến lại khiến người dân nước Tư U sống trong sự gặm nhấm của bệnh độc suốt một, hai năm.
Hắn ta đã sớm không còn là người đáng kính ngưỡng trong lòng dân mà chỉ là một tội nhân gây họa cho đất nước, khiến người ta chán ghét, căm hận còn hơn con chuột trên phố.
So ra thì Vệ Du Sâm còn có thể được mọi người nhắc đến với những ghê tởm, nhưng Cừu Trinh thì ngay cả cơ hội lan tiếng xấu cũng không có.
Vệ Du Sâm không có tư cách an táng trong hoàng lăng, còn Cừu Trinh thì chỉ là một thiếp thất, chỉ được cuộn bằng một tấm chiếu, bị thiêu thành tro như những tang thi kia, một hạt bụi cũng không lưu lại. Hiển nhiên, cũng không thể xuất hiện trên gia phả hoàng thất nước Tư U.
Thượng Quan Tình Hi rất hài lòng với kết quả này, hơn nữa sau khi tân đế đăng cơ thì án của Đỗ gia cũng được lật lại, khiến gia tộc ngày xưa bị liên lụy cũng có thể đường đường chân chính đứng dưới ánh sáng.
Dù mối thù bọn họ đã tích lũy nhiều năm không thể bộc phát, nhưng kết quả này cũng đã an ủi những linh hồn đã ra đi.
Hơn nữa tân hoàng còn tự mình viết hơn một vạn chữ hối lỗi chiêu cáo thiên hạ, đích thân đến từng gia đình, từng hộ dân, đích thân dâng hương, lễ bái.
Một loạt những hành động này không thể không nói anh minh hơn, được lòng người hơn kẻ khởi xướng Vệ Du Sâm nhiều, cũng có thể nói là cầm được thì buông được.
Độc tang thi đã bùng nổ toàn diện, khắp nơi trên đại lục Tứ Phương sắp gặp phải nguy cơ diệt vong. Nhưng tân hoàng chẳng những không sử dụng đặc quyền mà thậm chí còn ăn ở cùng với dân chúng, lấy lương thực trong quốc khố tích trữ nhiều năm qua chăm lo cho dân, một vị hoàng đế vĩ đại cao cả như vậy đã cảm hóa toàn bộ người dân nước Tư U.
Dù Vệ Mạch chỉ làm chuyện hắn phải làm, nhưng địa vị của tân hoàng trong lòng người dân đã sớm bỏ xa Vệ Du Sâm nỗ lực nhiều năm qua.
So với Vệ Du Sâm lòng dạ độc ác, không lưu lại một con đường sống nào thì tân hoàng có thể nói là vị hoàng đế ân cần săn sóc dân và cũng chí công vô tư nhất lịch sử.
Có lẽ là do cuộc khủng hoảng cả nước này, cũng có lẽ vì có quá nhiều sinh linh đã chết đi khiến những người còn sống sót dần dần bắt đầu thống nhất lại, đoàn kết một lòng. Lúc này quá trình chống lại tang thi ngày càng thuận lợi hơn, càng khiến mọi người thêm đồng tâm hiệp lực, ý chí vững như thành đồng.
Nhưng từ lúc xảy ra bạo loạn, không ai gieo trồng lương thực, nhiều miệng ăn như vậy nếu dựa vào sự quyên tặng của những thành trì và các gia tộc lớn thì còn xa mới đủ.
Cũng may mà Long đế quốc kịp thời quyên tặng lương thực, rau dưa và trái cây cho mỗi thành trì, nếu không thì bọn họ không bị tang thi cắn chết thì cũng bị đói chết.
Như lúc này vậy, cũng nhờ Long đế quốc trợ giúp mà bọn họ mới có thể hóa nguy thành an.
Chỉ là đề cập đến người trợ giúp, Thượng Quan Tình Hi lại trầm tư.
Vệ Giới vừa nêu ví dụ là muốn nói cho nàng biết khi một người mà ngươi vô cùng quen thuộc xuất hiện thì dù nàng có biến thành dáng vẻ gì, ngươi cũng có thể nhận ra nàng. Nói cách khác, trực giác của Vệ Giới vô cùng chính xác và đáng tin cậy. Mà Linh Diên cũng đã trúng độc mười mấy năm rồi, như vậy có phải cũng có thể giải thích tại sao ngoại hình của nàng lại như bây giờ, có phải vì đã giải độc rồi không?
Nhưng nếu đã giải độc rồi thì sự thay đổi này có phải hơi quá không?
Phải biết là năm đó thi thể của nàng đã thối rữa rồi, sao còn có thể sống lại chứ?
Giờ khắc này, Thượng Quan Tình Hi gần như phát điên, sắp sụp đổ đến nơi.
Nàng ta đập một cái rầm lên cái bàn trước mặt Vệ Giới, hai tay chống lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Ngươi không thể cho ta một lí do để ta có thể hoàn toàn yên tâm sao?”
Vệ Giới mím môi mỏng, giương mắt nhìn nàng ta: “Ta chỉ hoàn toàn dựa vào cảm giác, mấy loại chuyện như cảm giác này không thể nói rõ được, nên thật xin lỗi, viên thuốc an thần này người không ăn được rồi.”
Thượng Quan Tình Hi hơi thất vọng: “Không sao, ta có thể chờ, chỉ cần nàng còn sống, ta không ngại chờ.”
Vệ Ly đứng bên cạnh vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thượng Quan Tình Hi đánh một cái gạt đi, liếc xéo trừng hắn ta.
“Ngươi cũng phải đồng ý, nếu không thì hôn sự của chúng ta hủy bỏ.”
Miệng Vệ Ly vừa mở ra lập tức đóng chặt lại ngay, không nói nhiều một chữ nào.
Vệ Giới nhìn thấy bọn họ, hơi bất lực: “Sao các người phải chịu tội vậy chứ? Dù ta có tìm được nàng thì cũng không chắc nàng sẽ theo ta trở về, quá trình này rất lâu, các người căn bản không cần phải làm vậy.”
“Ngươi sai rồi, mạng này của ta là do Diên Nhi cứu về, nếu ta bỏ qua nàng mà chỉ lo cho hạnh phúc của bản thân thì dù ta có gả cho huynh ấy ta cũng không hạnh phúc.”
Thượng Quan Tình Hi kiên quyết cự tuyệt, kế đó, nàng ta nghiêm nghị nhìn về phía Vệ Ly nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì.
“Ta cũng không muốn chậm trễ huynh, nếu huynh…”
“Nàng nói bậy bạ gì đó? Hôn sự của chúng ta đã định rồi, sao có thể đổi ý? Đời này ngoại trừ nàng thì ta sẽ không lấy ai cả.”
Nói rồi dường như còn cảm thấy uy lực chưa đủ, trực tiếp nói với nàng: “Nàng không cần bận tâm đến ta, mặc kệ bao lâu ta cũng sẽ chờ đợi, đây là chuyện chúng ta phải làm, phải cùng nhau đối mặt.”
Thượng Quan Tình Hi cảm kích nhìn hắn ta: “Cảm ơn huynh, Ly.”
Vệ Ly đến gần nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng: “Đứa ngốc, mười mấy năm ta cũng đã đợi, còn ngại mấy năm nữa sao?”
Vệ Giới đứng bên cạnh nhìn hai người, sắc mặt u ám đến mức có thể chảy ra nước: “Nếu không còn gì nữa thì các người đi đi!”
Ở đây phát thức ăn chó cho ai xem đấy hả?
Cố ý làm hắn khó chịu đúng không?
“Đi cái gì mà đi? Ta còn chưa hỏi ngươi nữa, nếu ngươi đã biết đó là Diên Nhi thì sao còn không đuổi theo nàng, ở trong này làm gì?”
Vệ Giới thản nhiên nhìn nàng ta một cái: “Ta còn chưa thể đi, theo đuổi tức phụ đúng là quan trọng, nhưng trước mắt nước Tư U đang lâm vào thời khắc nguy cấp, ta không thể bỏ lại nhiều người như vậy mà rời đi được.”
Nam nhân có nguyên tắc của nam nhân, hơn nữa chuyện lớn của quốc gia ở trước mặt, lợi ích cá nhân căn bản chẳng là gì cả.
“Ngươi cũng không thể cứ một ngày không hết thi độc thì không rời đi chứ?”
Vệ Giới lập tức nhíu mày: “Cũng không biết những đại phu của Long đế quốc đã nghiên cứu thế nào rồi, đã một năm tám tháng rồi, không có chút tiến triển nào cả, cứ vậy thì sớm muộn gì Long đế quốc cũng sẽ gặp họa.”
Cả đại lục Tứ Phương phải khốn khổ, chết chóc, đừng nói người, ngay cả động vật cũng gặp tai họa.
Vì để Long đế quốc không bị lây nhiễm, hiện giờ ngay cả chim bay cá nhảy cũng phải quản lý chặt chẽ, nhưng cứ vậy cũng đâu phải là kế lâu dài?
Bọn họ nói đúng, nếu ngày nào thi độc không được giải quyết thì chẳng lẽ hắn phải ở lại chỗ này cả đời sao?
“Ngươi cứ nhanh đi làm chuyện của ngươi đi, nơi này cũng đâu phải không có ai, ngươi cứ yên tâm rời đi.”
Vệ Ly đi qua vỗ vỗ bả vai Vệ Giới: “Đừng phí hoài thời gian của các ngươi, nam nhân chúng ta không thể lãng phí những năm tháng đẹp như hoa của nữ nhân đâu.”
Ánh mắt Vệ Giới lóe lên, đột ngột nhướng mi nhìn về phía hai người đối diện.
“Nếu thế thì an nguy của nước Tư U tạm thời giao cho các người.”
Vệ Giới rời khỏi nhiếp chính vương phủ, sau khi tiến cung báo cáo với Vệ Mạch thì trở về vương phủ ban hành nhiều mệnh lệnh khác nhau.
Sáng sớm hôm nay, Vệ Giới cưỡi hỏa phượng hoàng rời khỏi nước Tư U.
“Huynh nói xem, liệu hắn có tìm được Diên Nhi không?”
Thượng Quan Tình Hi lo lắng đứng trên cổng thành, nhìn theo hướng Vệ Giới rời đi, trong mắt đầy sự lo lắng.
“Đương nhiên có thể. Chẳng lẽ nàng không phát hiện, khi hắn nói đó là Diên Nhi, hắn gần như không hề lo lắng gì cả. Điều này đủ chứng minh hắn biết nàng ấy ở đâu. Hơn nữa với thực lực của hắn hiện giờ thì Long đế quốc có là gì? Còn không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
Thượng Quan Tình Hi lo lắng chắp hay tay thành hình chữ thập: “Cầu trời cao phù hộ bọn họ, đừng khiến hai phu thê bọn họ phải chịu khổ nữa.”
Vệ Ly đứng bên cạnh nàng ta bất giác lắc đầu, hắn ta không biết Linh Diên có chịu khổ hay không, nhưng hắn ta biết, Vệ Giới chắc chắn phải chịu khổ rồi.
Với thân phận mơ hồ không rõ của Linh Diên hiện giờ, chỉ sợ con đường truy thê này của Vệ Giới không đơn giản như trong tưởng tượng đâu!
Hơn nữa điều khiến hắn ta canh cánh trong lòng chính là tình trạng hiện tại không chỉ là sự hiểu lầm giữa phu thê bọn họ mà còn liên quan đến phân tranh trong Long đế quốc. Chuyến đi này của Vệ Giới chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng chưa quay lại đâu.
Hắn ta nhìn xuống đàn tang thi bị ngăn lại ngoài thành, lần đầu tiên cảm thấy tương lai xa vời đến vậy.
Cũng không biết những ngày như vậy rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc?
Hiện giờ đại lục Tứ Phương sống sót được hoàn toàn dựa vào sự trợ giúp của Long đế quốc, nếu có một ngày bọn họ ngưng viện trợ cho đại lục Tứ Phương, liệu đại lục Tứ Phương còn có thể tồn tại không?
Mà tính theo thực lực của một nước hiện giờ, đừng nói bốn nước, dù tính cả các bộ tộc xung quanh cũng không đủ, tổng dân số còn không được bằng một nước lúc trước.
Đại lục Tứ Phương đã không còn trong thời đại theo thế chân vạc như trước nữa rồi, trong hoàn cảnh này, bọn họ chỉ có một sự lựa chọn…
Phải gom lại thành một, tập hợp bốn nước và những bộ tộc nhỏ lại thành một.
Nhưng mục tiêu này với điều kiện hiện giờ, liệu bọn họ có thể làm được không?
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
“Diên Nhi, nàng còn sống?”
Vệ Giới biết, mấy năm nay Thượng Quan Tình Hi sống cũng không dễ chịu gì, thậm chí nàng ta còn không dám xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ sợ nhìn thấy nàng ta, hắn sẽ nhớ đến Linh Diên, sẽ nhớ đến ký ức đau lòng đó. Tuy sự việc đó không thể hoàn toàn đổ lỗi cho nàng ta, dù sao thì năm đó kẻ ép buộc Linh Diên là hắn mà không phải nàng ta. Nhưng dù sự thật thế nào thì kết quả đã định, cả hai mẫu tử bọn họ đều không thể trốn tránh trách nhiệm.
Dù Vệ Giới có vĩ đại đến đâu thì trong lòng cũng không thể quên được bi kịch này là do chính mình gây ra.
Ngoài miệng có thể không nói gì, nhưng những hành động khi nắm quyền trong những năm qua đã chứng minh trái tim hắn từ lâu đã hướng về phía Linh Diên rồi. Trừ phi Thượng Quan Tình Hi chủ động liên hệ với hắn, nếu không thì hắn cũng sẽ không chủ động đến gặp nàng ta.
Hắn biết bản thân làm vậy rất bất công, nhưng sự thật quả thực như những gì Thượng Quan Tình Hi nghĩ, cái chết năm đó của Linh Diên dù là thật hay giả thì từ lâu cũng đã trở thành một cơn ác mộng không thể xua đi được trong đầu Vệ Giới. Mà Thượng Quan Tình Hi lại vô tình có thể nhắc nhở hắn nhớ lại cơn ác mộng này. Cho nên, không chỉ Thượng Quan Tình Hi kiêng kị gặp mặt hắn mà ngay cả hắn cũng nghĩ cách cố gắng tránh mặt nàng ta.
Thời gian ba năm, đối người người khác có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với hắn mà nói thì còn dày vò, thống khổ hơn cả trong lao ngục.
Vì để mình không thể suy nghĩ nhiều, hắn gần như dùng tất cả thời gian để tu luyện và chém giết tang thi.
Vì có được đường liên hệ đặc biệt, hắn có thể tu luyện trong phạm vi Long đế quốc.
Thời gian ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để sinh mệnh của một nam nhân chỉ còn lại sự chờ đợi, dùng tất cả thời gian đến mức giới hạn.
Trong lòng hắn không phải không có sợ hãi, không phải không có bàng hoàng, hắn thậm chí còn không biết sự chờ đợi của mình có phải vô ích rồi không, càng không biết những gì chờ đợi hắn sau ba năm rốt cuộc là gì. Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là không ngừng tu luyện, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn thì mới có thể bảo vệ người của mình.
Ba năm qua, hắn liên tục tìm hiểu tung tích của Linh Diên, thậm chí không tiếc hạ mình chuyển Minh vực đến Long đế quốc chỉ vì có thể nghe ngóng được tin tức của nàng. Nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng.
Dù có đám người Tử Hạc, đại sư huynh và nhị sư huynh toàn lực trợ giúp, cả Minh vực cũng không tiếc trả giá chuyển mình từ tối ra ánh sáng thì tung tích về Linh Diên vẫn không có gì, cứ như hoàn toàn ẩn mình vậy. Thậm chí hắn còn không đoán ra kẻ đêm đó bắt cóc Linh Diên đi rốt cuộc là ai.
Mãi đến khi độc tang thi bùng nổ một lần nữa, mãi đến khi Long đế quốc dùng toàn lực hỗ trợ đại lục Tứ Phương, mãi đến khi…
Đại sư huynh và nhị sư huynh tìm được hai người trẻ tuổi xuất hiện trong U Nguyệt hồ của hắn. Cùng với đó lần theo manh mối người Lăng gia, dùng loại độc Hắc Ngột Lân trên người Linh Diên làm điểm mấu chốt mới tra được Thần Nữ tộc.
Tuy đã tra ra Thần Nữ tộc nhưng manh mối về Linh Diên vẫn không thể tìm được, thậm chí bởi vì thế mà bọn họ còn bị bại lộ
Sau khi bị phát hiện, đối phương càng cảnh giác hơn nhiều, ngay cả người Lăng gia và người Lận gia cũng đều bị cấm lui tới.
Bất đắc dĩ Vệ Giới mới nghĩ ra cách này, vì đối phương từng hứa hẹn ba năm sau sẽ đến thăm.
Những năm gần đây, bọn họ không ngừng tìm kiếm sự trợ giúp của Long đế quốc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đợi được người kia.
Lần này, hắn còn không hề có chút hy vọng nào, ngay cả khi người đến là từ Thần Nữ tộc thì hắn cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng người đến chính là người mà hắn luôn mong nhớ.
Khi nàng cưỡi rồng xuất hiện trên bầu trời nước Tư U, Vệ Giới phát hiện trái tim mình kích động lạ thường, ngay cả hai mắt cũng không hiểu sao lại chua xót.
Hắn xúc động cái gì? Kích động vì gì chứ?
Cảm xúc không thể khống chế được này ảnh hưởng đến sự phán đoán của hắn, hơn nữa khi nhìn thấy nữ tử áo đen trên lưng con rồng, không hiểu sao trong lòng hắn lại có một suy đoán táo bạo nhất đời này.
Một con rồng bạc, là con rồng rất lớn xuất hiện ở khu rừng Hắc Ám năm đó, đến giờ ký ức của hắn vẫn còn rất mới. Hơn nữa năm đó có cơ hội tốt như vậy mà con rồng kia lại không làm hại bọn họ, lúc đó hắn đã cảm thấy kỳ quái rồi. Còn vị cô nương áo đen kia nữa, chừng mười lăm mười sáu tuổi, dù có mang mặt nạ đen nhưng đôi mắt quen thuộc kia lại ùa vào trí nhớ của hắn trong chốc lát. Gần như trong một khoảnh khắc ấy, hắn đã khẳng định suy đoán của mình.
Là nàng, chắc chắn là nàng.
Nàng thích màu đen, nàng thích mặc váy đen, đôi mắt trong veo có thể rửa sạch lòng người kia, dù bây giờ ngoại hình nàng có hoàn toàn trái ngược với trước kia thì hắn cũng có thể chắc chắn suy đoán của mình trong một giây.
Nàng thay đổi rồi, ba năm sau người nàng thon gầy hơn nhiều, màu da cũng bình thường trở lại, dung mạo cũng tinh xảo hơn, dù còn cách một lớp khăn che mặt mơ hồ thì hắn cũng có thể nhìn ta gương mặt hoàn mỹ và đường cong kia.
Đẹp, mạnh mẽ, nhưng lại coi như không biết hắn.
Vệ Giới sốt ruột, vội vàng xoay quanh nàng gây sự chú ý nhưng đều bị nàng cố ý bỏ qua, lảng tránh. Thậm chí nàng còn không cho hắn cơ hội nhìn thẳng vào mắt nàng.
Từ sự chắc chắn ban đầu đến giờ là hồi hộp lo lắng không thôi, Vệ Giới vẫn không hoài nghi suy đoán của mình, thậm chí vì những hành động này của Linh Diên mà trái tim còn đang lo âu của hắn từ từ bình tĩnh lại.
Nàng không muốn nhận hắn? Nàng vẫn còn giận hắn sao?
Nhưng nàng vẫn trở lại rồi, trở về bảo vệ nước Tư U, bảo vệ hắn, bảo vệ lê dân bách tính của nước Tư U.
Linh Diên vẫn là Linh Diên trước kia, nàng không hề thay đổi chút nào, dù gương mặt nàng có thay đổi nhưng tâm hồn thuần khiết lương thiện kia dường như chưa bao giờ thay đổi.
Trong lòng Vệ Giới đầy kích động, kích động đến mức có thể dễ dàng làm được những việc mà chính hắn cũng không ngờ được, chẳng hạn như, hắn phát hiện mình đã học được cách làm nũng, dây dưa, quấn lấy, học được cách lấy lòng và nịnh bợ…
Dù bị nàng đánh đập, mắng mỏ đến mức đầu rơi máu chảy, trong lòng hắn cũng không đau buồn mà thậm chí còn có tư thái dũng cảm vươn lên nữa kìa.
Diên Nhi của hắn nhất định đang giận rồi, vậy mà nàng còn lãng phí thời gian với hắn, điều này chứng minh trong lòng nàng vẫn còn có hắn, còn nghĩ về hắn.
Cũng may, những lời thật thật giả giả của nàng đã gián tiếp thừa nhận suy đoán của hắn.
Thực tế, cho dù nàng không thừa nhận thì hắn cũng sẽ không nhận sai.
Mùi hương trên người nàng, mỗi một nụ cười một cái nhăn mày của nàng đều mang theo vết tích độc nhất vô nhị của Linh Diên.
Đó là sự thật hiển nhiên, cũng chính là ký ức đặc biệt mà hắn trước giờ vẫn không muốn quên.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn sợ rằng khi gặp lại nàng thì nàng đã quên mất hắn, nàng sẽ xem hắn như người xa lạ.
Nhưng một người mất trí nhớ thật sự và một người giả vờ mất trí nhớ thì lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau. Dùng mắt thường quan sát và độ quen thuộc, nhất định có thể cảm nhận được, cũng có dấu hiệu để nhận ra.
Hơn nữa những năm gần đây, Vệ Giới chẳng có ham thích gì khác mà chỉ chìm vào những ký ức khủng khiếp kia, thậm chí hắn còn khắc lại Linh Diên trong trí nhớ lên tranh, ký ức về nàng trong đầu hắn càng khắc sâu hơn, càng khắc cốt ghi tâm hơn trước kia.
Khi gặp lại nàng, ký ức quen thuộc nối đuôi nhau kéo đến, từng ngôn ngữ cơ thể quen thuộc ấy bất giác tản ra sức hấp dẫn đặc biệt, dù hắn có muốn làm ngơ thì hồi chuông cảnh báo của ký ức trong tiềm thức cũng sẽ rung động.
Đó là Linh Diên của hắn, là nàng, là thật không thể nào giả được, là Diên Nhi độc nhất vô nhị của hắn!
Chỉ cần nàng còn sống, vẫn còn đứng trước mặt hắn thì dù giờ nàng có rời đi hắn cũng không bận tâm. Bởi vì hắn biết rằng, trong tương lai, nếu hắn muốn lấy lại tình yêu mà hắn đã từng đánh mất thì cái giá hắn phải trả càng nhiều hơn Linh Diên năm đó gấp mấy lần…
Hắn chỉ cần biết nàng còn sống, vậy là đủ rồi. Phần còn lại, hắn sẽ dùng chính bản thân hắn để chứng minh Diên Nhi là của hắn, dù là quá khứ hay tương lai đều chỉ thuộc về một mình Vệ Giới hắn.
Vì vậy, dù Linh Diên đã rời đi, nhưng cũng đã mang theo nỗi nhớ da diết của người nào đó, cũng may thay, điều đáng an ủi là trái tim vẫn luôn treo lưng chừng kia cuối cùng cũng có thể buông nhẹ rồi. Bởi vì, Diên Nhi của hắn đã thực sự trở lại.
Sự trở lại của Linh Diên khiến thái độ của Vệ Giới đối với Thượng Quan Tình Hi không còn cứng ngắc như trước nữa, thậm chí còn vô cùng phối hợp gật gật đầu.
“Đúng, là nàng, nàng đã trở lại, Diên Nhi của ta rốt cuộc đã trở lại.”
Dù đã có được sự xác nhận của hắn nhưng Thượng Quan Tình Hi vẫn cảm giác mọi chuyện không chân thật lắm, nhất là khi nàng ta đã nghe được lời đồn là hai người có ngoại hình hoàn toàn khác nhau. Nàng ta không thể nào hiểu nổi sao Vệ Giới lại có thể liên hệ người đó với Linh Diên chứ?
Chẳng lẽ Vệ Giới vì quá nhớ thê tử thành bệnh mà rơi vào ảo tưởng rồi?
Nghĩ vậy, Thượng Quan Tình Hi không nhịn được hỏi ra: “Nhưng mà ngoại hình Diên nhi thế nào rất nhiều người đều biết rõ, vị cô nương kia, rõ ràng…”
“Sở dĩ Diên Nhi có ngoại hình như trước kia là vì bị trúng độc, các người không biết sao?”
Thượng Quan Tình Hi trao đổi ánh mắt với Vệ Ly: “Biết thì biết đấy, chỉ là Giới Nhi à, năm đó Diên Nhi đã hư thối rồi, sao lại có thể…”
Còn sống đã khiến người khác khó tin rồi, nếu còn thay hình đổi dạng hoàn toàn thì sao có thể khiến người khác tin được chứ?
Thượng Quan Tình Hi không phải không muốn tin, trái lại, nàng ta chẳng những rất muốn tin mà thậm chí còn muốn đích thân giải thích rõ ràng cho Linh Diên những hiểu lầm tiếc nuối năm đó đã để lại. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải khiến nàng ta tin người kia đúng thật là Linh Diên mới được!
Tuy rằng nàng ta mà người sống lại, đối với thế giới này đã là một kẻ ngoại tộc, nhưng nếu bảo nàng ta tin rằng một người đã bị thối rữa lại còn sống đứng trước mặt nàng ta, đúng thật quá khó tin.
“Mặc kệ các người có tin hay không, dù sao trong mắt ta đó chính là nàng.”
Biểu cảm của hai người Vệ Giới đều thấy cả, nhưng hắn cũng không để trong lòng. Hắn có thể nhận ra nàng, bằng toàn bộ những ký ức trong quá khứ và hy vọng từ một bên thứ ba nữa.
Mà bọn họ sau khi tận mắt nhìn thấy thân thể thối rữa của Linh Diên thì còn có thể tin tưởng nàng còn sống sao?
Nếu đặt hắn vào hoàn cảnh của người khác nghĩ lại thì cũng chưa chắc hắn đã tin tưởng.
Cho nên hắn hiểu rõ tâm trạng của bọn họ lúc này, mà hắn cũng không trông cậy những người khác có thể tin hắn hay không, hắn chỉ cần biết nàng còn sống là đã đủ rồi.
Nhưng Thượng Quan Tình Hi vẫn chưa từ bỏ ý định, khó khăn lắm mới có được tin của Linh Diên, sao nàng ta có thể bị dăm ba câu của Vệ Giới gạt đi chứ?
“Sao lại thế này? Ngươi nói rõ ràng cho ta, sao ngươi lại khẳng định đó là Diên Nhi?”
Nàng ta rất hận, hận chính mình vào thời khắc mấu chốt như vậy lại không ở trong thành, không xuất hiện trên chiến trường.
Dù nàng ta chỉ đứng trên thành thôi thì cũng có thể nhìn thấy phong thái của Diên Nhi rồi!
“Phải là phải, không phải chính là không phải, làm gì phải hỏi vì sao chứ? Chẳng hạn như Vệ Du Sâm vậy, hắn ta đã biến thành dạng như vậy rồi không phải người vẫn nhận ra sao?”
Bị Vệ Giới hỏi vặn lại như vậy, Thượng Quan Tình Hi nhanh chóng nhìn qua Vệ Ly bên cạnh, rồi liếc hắn một cái thật bén.
“Sao hắn ta có thể đánh đồng với Diên Nhi chứ? Một kẻ ngay cả chết cũng thành tai họa, đã sớm không xứng làm người rồi!”
Kết cục của Vệ Du Sâm vô cùng thê thảm, chỉ cần là người biết chuyện thì sẽ không một ai thương hại hắn ta cả.
Dù độc này không phải do hắn ta chủ động gây nên, nhưng bi kịch đáng buồn đã xảy ra, mọi người chỉ biết quy kết lên người hắn ta mà không phải mắng chửi Long Khôn.
Đề cập đến Vệ Du Sâm, bầu không khí rõ ràng đã thay đổi, cũng may giờ đây hai mẫu tử bọn họ đã có thể bình tĩnh đối diện với cái tên này rồi.
Thử hỏi, nếu một kẻ bị ngươi hận đến thấu xương đã có thể dần dà thoát khỏi tâm trí ngươi, vậy có thể chứng minh kẻ này không quan trọng gì.
Một kẻ ngay cả hận không còn thì liệu còn ai nhớ đến hắn ta chứ?
Không thể nghi ngờ, trong lịch sử nước Tư U, có lẽ tên Vệ Du Sâm này là tên hoàng đế khiến dân chúng căm hận nhất nhỉ?
Hắn ta đáng chết thì đã chết rồi, chết là hết, nhưng những nguy hiểm và tai họa hắn ta mang đến lại khiến người dân nước Tư U sống trong sự gặm nhấm của bệnh độc suốt một, hai năm.
Hắn ta đã sớm không còn là người đáng kính ngưỡng trong lòng dân mà chỉ là một tội nhân gây họa cho đất nước, khiến người ta chán ghét, căm hận còn hơn con chuột trên phố.
So ra thì Vệ Du Sâm còn có thể được mọi người nhắc đến với những ghê tởm, nhưng Cừu Trinh thì ngay cả cơ hội lan tiếng xấu cũng không có.
Vệ Du Sâm không có tư cách an táng trong hoàng lăng, còn Cừu Trinh thì chỉ là một thiếp thất, chỉ được cuộn bằng một tấm chiếu, bị thiêu thành tro như những tang thi kia, một hạt bụi cũng không lưu lại. Hiển nhiên, cũng không thể xuất hiện trên gia phả hoàng thất nước Tư U.
Thượng Quan Tình Hi rất hài lòng với kết quả này, hơn nữa sau khi tân đế đăng cơ thì án của Đỗ gia cũng được lật lại, khiến gia tộc ngày xưa bị liên lụy cũng có thể đường đường chân chính đứng dưới ánh sáng.
Dù mối thù bọn họ đã tích lũy nhiều năm không thể bộc phát, nhưng kết quả này cũng đã an ủi những linh hồn đã ra đi.
Hơn nữa tân hoàng còn tự mình viết hơn một vạn chữ hối lỗi chiêu cáo thiên hạ, đích thân đến từng gia đình, từng hộ dân, đích thân dâng hương, lễ bái.
Một loạt những hành động này không thể không nói anh minh hơn, được lòng người hơn kẻ khởi xướng Vệ Du Sâm nhiều, cũng có thể nói là cầm được thì buông được.
Độc tang thi đã bùng nổ toàn diện, khắp nơi trên đại lục Tứ Phương sắp gặp phải nguy cơ diệt vong. Nhưng tân hoàng chẳng những không sử dụng đặc quyền mà thậm chí còn ăn ở cùng với dân chúng, lấy lương thực trong quốc khố tích trữ nhiều năm qua chăm lo cho dân, một vị hoàng đế vĩ đại cao cả như vậy đã cảm hóa toàn bộ người dân nước Tư U.
Dù Vệ Mạch chỉ làm chuyện hắn phải làm, nhưng địa vị của tân hoàng trong lòng người dân đã sớm bỏ xa Vệ Du Sâm nỗ lực nhiều năm qua.
So với Vệ Du Sâm lòng dạ độc ác, không lưu lại một con đường sống nào thì tân hoàng có thể nói là vị hoàng đế ân cần săn sóc dân và cũng chí công vô tư nhất lịch sử.
Có lẽ là do cuộc khủng hoảng cả nước này, cũng có lẽ vì có quá nhiều sinh linh đã chết đi khiến những người còn sống sót dần dần bắt đầu thống nhất lại, đoàn kết một lòng. Lúc này quá trình chống lại tang thi ngày càng thuận lợi hơn, càng khiến mọi người thêm đồng tâm hiệp lực, ý chí vững như thành đồng.
Nhưng từ lúc xảy ra bạo loạn, không ai gieo trồng lương thực, nhiều miệng ăn như vậy nếu dựa vào sự quyên tặng của những thành trì và các gia tộc lớn thì còn xa mới đủ.
Cũng may mà Long đế quốc kịp thời quyên tặng lương thực, rau dưa và trái cây cho mỗi thành trì, nếu không thì bọn họ không bị tang thi cắn chết thì cũng bị đói chết.
Như lúc này vậy, cũng nhờ Long đế quốc trợ giúp mà bọn họ mới có thể hóa nguy thành an.
Chỉ là đề cập đến người trợ giúp, Thượng Quan Tình Hi lại trầm tư.
Vệ Giới vừa nêu ví dụ là muốn nói cho nàng biết khi một người mà ngươi vô cùng quen thuộc xuất hiện thì dù nàng có biến thành dáng vẻ gì, ngươi cũng có thể nhận ra nàng. Nói cách khác, trực giác của Vệ Giới vô cùng chính xác và đáng tin cậy. Mà Linh Diên cũng đã trúng độc mười mấy năm rồi, như vậy có phải cũng có thể giải thích tại sao ngoại hình của nàng lại như bây giờ, có phải vì đã giải độc rồi không?
Nhưng nếu đã giải độc rồi thì sự thay đổi này có phải hơi quá không?
Phải biết là năm đó thi thể của nàng đã thối rữa rồi, sao còn có thể sống lại chứ?
Giờ khắc này, Thượng Quan Tình Hi gần như phát điên, sắp sụp đổ đến nơi.
Nàng ta đập một cái rầm lên cái bàn trước mặt Vệ Giới, hai tay chống lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: “Ngươi không thể cho ta một lí do để ta có thể hoàn toàn yên tâm sao?”
Vệ Giới mím môi mỏng, giương mắt nhìn nàng ta: “Ta chỉ hoàn toàn dựa vào cảm giác, mấy loại chuyện như cảm giác này không thể nói rõ được, nên thật xin lỗi, viên thuốc an thần này người không ăn được rồi.”
Thượng Quan Tình Hi hơi thất vọng: “Không sao, ta có thể chờ, chỉ cần nàng còn sống, ta không ngại chờ.”
Vệ Ly đứng bên cạnh vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thượng Quan Tình Hi đánh một cái gạt đi, liếc xéo trừng hắn ta.
“Ngươi cũng phải đồng ý, nếu không thì hôn sự của chúng ta hủy bỏ.”
Miệng Vệ Ly vừa mở ra lập tức đóng chặt lại ngay, không nói nhiều một chữ nào.
Vệ Giới nhìn thấy bọn họ, hơi bất lực: “Sao các người phải chịu tội vậy chứ? Dù ta có tìm được nàng thì cũng không chắc nàng sẽ theo ta trở về, quá trình này rất lâu, các người căn bản không cần phải làm vậy.”
“Ngươi sai rồi, mạng này của ta là do Diên Nhi cứu về, nếu ta bỏ qua nàng mà chỉ lo cho hạnh phúc của bản thân thì dù ta có gả cho huynh ấy ta cũng không hạnh phúc.”
Thượng Quan Tình Hi kiên quyết cự tuyệt, kế đó, nàng ta nghiêm nghị nhìn về phía Vệ Ly nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì.
“Ta cũng không muốn chậm trễ huynh, nếu huynh…”
“Nàng nói bậy bạ gì đó? Hôn sự của chúng ta đã định rồi, sao có thể đổi ý? Đời này ngoại trừ nàng thì ta sẽ không lấy ai cả.”
Nói rồi dường như còn cảm thấy uy lực chưa đủ, trực tiếp nói với nàng: “Nàng không cần bận tâm đến ta, mặc kệ bao lâu ta cũng sẽ chờ đợi, đây là chuyện chúng ta phải làm, phải cùng nhau đối mặt.”
Thượng Quan Tình Hi cảm kích nhìn hắn ta: “Cảm ơn huynh, Ly.”
Vệ Ly đến gần nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng: “Đứa ngốc, mười mấy năm ta cũng đã đợi, còn ngại mấy năm nữa sao?”
Vệ Giới đứng bên cạnh nhìn hai người, sắc mặt u ám đến mức có thể chảy ra nước: “Nếu không còn gì nữa thì các người đi đi!”
Ở đây phát thức ăn chó cho ai xem đấy hả?
Cố ý làm hắn khó chịu đúng không?
“Đi cái gì mà đi? Ta còn chưa hỏi ngươi nữa, nếu ngươi đã biết đó là Diên Nhi thì sao còn không đuổi theo nàng, ở trong này làm gì?”
Vệ Giới thản nhiên nhìn nàng ta một cái: “Ta còn chưa thể đi, theo đuổi tức phụ đúng là quan trọng, nhưng trước mắt nước Tư U đang lâm vào thời khắc nguy cấp, ta không thể bỏ lại nhiều người như vậy mà rời đi được.”
Nam nhân có nguyên tắc của nam nhân, hơn nữa chuyện lớn của quốc gia ở trước mặt, lợi ích cá nhân căn bản chẳng là gì cả.
“Ngươi cũng không thể cứ một ngày không hết thi độc thì không rời đi chứ?”
Vệ Giới lập tức nhíu mày: “Cũng không biết những đại phu của Long đế quốc đã nghiên cứu thế nào rồi, đã một năm tám tháng rồi, không có chút tiến triển nào cả, cứ vậy thì sớm muộn gì Long đế quốc cũng sẽ gặp họa.”
Cả đại lục Tứ Phương phải khốn khổ, chết chóc, đừng nói người, ngay cả động vật cũng gặp tai họa.
Vì để Long đế quốc không bị lây nhiễm, hiện giờ ngay cả chim bay cá nhảy cũng phải quản lý chặt chẽ, nhưng cứ vậy cũng đâu phải là kế lâu dài?
Bọn họ nói đúng, nếu ngày nào thi độc không được giải quyết thì chẳng lẽ hắn phải ở lại chỗ này cả đời sao?
“Ngươi cứ nhanh đi làm chuyện của ngươi đi, nơi này cũng đâu phải không có ai, ngươi cứ yên tâm rời đi.”
Vệ Ly đi qua vỗ vỗ bả vai Vệ Giới: “Đừng phí hoài thời gian của các ngươi, nam nhân chúng ta không thể lãng phí những năm tháng đẹp như hoa của nữ nhân đâu.”
Ánh mắt Vệ Giới lóe lên, đột ngột nhướng mi nhìn về phía hai người đối diện.
“Nếu thế thì an nguy của nước Tư U tạm thời giao cho các người.”
Vệ Giới rời khỏi nhiếp chính vương phủ, sau khi tiến cung báo cáo với Vệ Mạch thì trở về vương phủ ban hành nhiều mệnh lệnh khác nhau.
Sáng sớm hôm nay, Vệ Giới cưỡi hỏa phượng hoàng rời khỏi nước Tư U.
“Huynh nói xem, liệu hắn có tìm được Diên Nhi không?”
Thượng Quan Tình Hi lo lắng đứng trên cổng thành, nhìn theo hướng Vệ Giới rời đi, trong mắt đầy sự lo lắng.
“Đương nhiên có thể. Chẳng lẽ nàng không phát hiện, khi hắn nói đó là Diên Nhi, hắn gần như không hề lo lắng gì cả. Điều này đủ chứng minh hắn biết nàng ấy ở đâu. Hơn nữa với thực lực của hắn hiện giờ thì Long đế quốc có là gì? Còn không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
Thượng Quan Tình Hi lo lắng chắp hay tay thành hình chữ thập: “Cầu trời cao phù hộ bọn họ, đừng khiến hai phu thê bọn họ phải chịu khổ nữa.”
Vệ Ly đứng bên cạnh nàng ta bất giác lắc đầu, hắn ta không biết Linh Diên có chịu khổ hay không, nhưng hắn ta biết, Vệ Giới chắc chắn phải chịu khổ rồi.
Với thân phận mơ hồ không rõ của Linh Diên hiện giờ, chỉ sợ con đường truy thê này của Vệ Giới không đơn giản như trong tưởng tượng đâu!
Hơn nữa điều khiến hắn ta canh cánh trong lòng chính là tình trạng hiện tại không chỉ là sự hiểu lầm giữa phu thê bọn họ mà còn liên quan đến phân tranh trong Long đế quốc. Chuyến đi này của Vệ Giới chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng chưa quay lại đâu.
Hắn ta nhìn xuống đàn tang thi bị ngăn lại ngoài thành, lần đầu tiên cảm thấy tương lai xa vời đến vậy.
Cũng không biết những ngày như vậy rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc?
Hiện giờ đại lục Tứ Phương sống sót được hoàn toàn dựa vào sự trợ giúp của Long đế quốc, nếu có một ngày bọn họ ngưng viện trợ cho đại lục Tứ Phương, liệu đại lục Tứ Phương còn có thể tồn tại không?
Mà tính theo thực lực của một nước hiện giờ, đừng nói bốn nước, dù tính cả các bộ tộc xung quanh cũng không đủ, tổng dân số còn không được bằng một nước lúc trước.
Đại lục Tứ Phương đã không còn trong thời đại theo thế chân vạc như trước nữa rồi, trong hoàn cảnh này, bọn họ chỉ có một sự lựa chọn…
Phải gom lại thành một, tập hợp bốn nước và những bộ tộc nhỏ lại thành một.
Nhưng mục tiêu này với điều kiện hiện giờ, liệu bọn họ có thể làm được không?
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Đánh giá:
Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Story
Chương 382: Những ký ức đáng sợ đau đớn đến chết
7.4/10 từ 29 lượt.