Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 367: Sáu con linh sủng

Linh Diên không đổi sắc rũ mắt, nhìn đám tang thi rậm rạp chằng chịt như mây, đáy mắt trừ lạnh lùng chính là lạnh lùng.

Nếu không phải mệnh lệnh của tộc trưởng, yêu cầu của đại ca, nàng sẽ không bao giờ muốn bước lại vào đây.

Mặc kệ hắn có đang chờ nàng hay không, mặc kệ đại ca muốn nàng đi cắt đứt cái gì. Nàng chỉ nghĩ tới quá khứ đó, trái tim liền đau không thể thở nổi. Nhưng nàng không cam lòng, không cam lòng cứ rời đi như vậy.

Nàng càng muốn tìm hắn để hỏi một câu, lúc trước Linh Diên nàng đã làm không tốt điểm nào mà khiến hắn có thể bỏ qua nàng một cách vô tình như vậy?

Ba năm, không ngờ đại lục Tứ Phương từng lộng lẫy một thời, bây giờ lại  là cảnh tượng rách nát tiêu điều như thế này. Nàng chờ đợi tại cấm địa ba năm, ngoại trừ lúc thỉnh thoảng đi ra ngoài ngẫu nhiên nghe ngóng được một vài tin tức mà đại lục Tứ Phương truyền ra, ba năm này, thế giới của nàng cũng chỉ còn lại có tu luyện, tu luyện và tu luyện.

“Chủ nhân, chẳng lẽ không có cách nào nhổ cỏ tận gốc những con quỷ này? Người nhìn cái đám rậm rạp chằng chịt này đi, làm đầu rồng này tê cả da đầu!”

Bạch Tra cắt ngang, ngăn lại hồi ức của Linh Diên, nàng tùy ý thoáng nhìn xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ba năm, vô số luyện dược sư hao phí bao nhiêu dược liệu quý báu cũng không thể nghiên cứu ra thuốc trị liệu hữu hiệu…”

“Huống chi, hiện tại số lượng tang thi rõ ràng nhiều hơn so với người sống, dù muốn cứu vãn thì cũng phải hao phí rất nhiều thời gian và sức mạnh, cũng không biết những người còn sống còn có thể chờ đến ngày đó hay không!”

Ánh mắt Bạch Tra phức tạp nhìn từng nhóm từng nhóm người nhỏ, nghĩ mà sợ, cảm khái: “May mà những thi độc kia vô dụng đối với linh thú chúng ta, nếu không, hậu quả sẽ chỉ có hủy diệt. Thầy trò Hồng Tà, đúng là nghiệp chướng nặng nề, chết không có gì đáng tiếc!”

Đúng, từ sau khi độc tang thi lại lần nữa lan tràn, Long Khôn đã bị Long Hạo Thiên bí mật xử tử, mà sư phó của Hồng Tà cũng bị dùng cực hình, ngay cả vụn cũng không thể lưu lại.

Đáng tiếc độc tang thi đã đến tình trạng không cách nào vãn hồi, dù cho xử tử những người này cũng không cách nào cải biến thế cục bây giờ.

Trừ phi, có người có thể nghiên cứu ra dược vật chuyên dụng có thể ức chế những bệnh độc này, bởi như vậy, dù có người bị cắn cũng sẽ không bị biến dị.

Những bầy thi thể này, sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ thảm sát hoàn toàn, chỉ cần không có người mới bị cắn thì trên phiến đại lục này vẫn có cơ hội vãn hồi.

Nhưng sợ là không chờ bọn họ nghiên cứu thành công đại lục Tứ Phương cũng đã bị diệt toàn bộ rồi.


Nếu đã lâm vào hoàn cảnh đó, dù cho nghiên cứu thành công thì còn tác dụng gì nữa?

“Kỳ quái, những bầy thi thể này sao lại đều đi về hướng kinh thành chứ?”

“Chủ nhân, chúng ta đến thẳng kinh thành sao?”

Linh Diên hơi híp mắt lại, phát hiện những bầy thi thể này thật sự rất kỳ quái, từ chỗ cao có thể thấy rất rõ, bầy thi thể đến từ bốn phương tám hướng đều tiến dần về phía kinh thành.

Chẳng lẽ chỗ đó có cái gì hấp dẫn bọn chúng?

“Việc này không nên chậm trễ, mau mau đi tới kinh thành!”

“Vâng, chủ nhân!”

Lúc đó trong kinh thành nước Tư U lại là khủng hoảng vô ngàn. Đối mặt với công kích của một nhóm lại một nhóm thi thể, tướng sĩ thủ thành trắng bệch cả mặt.

“Phượng vương điện hạ, lại tiếp tục như thế, tường thành sẽ bị chèn sập mất, những con tang thì này quá đông…”

“Người nhìn xem, không hề thiếu mấy đám đang tiến dần về hướng bên này, cửa thành cũng giống chúng ta, tuy rằng chúng ta đã dùng hết sức lực bảo vệ thành lũy, nhưng nếu tiếp tục như thế, chúng ta không có tiếp tế cũng cũng sẽ bị chết đói, làm gì bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Nhìn bầy tang thi có lẫn những binh sĩ mặc quần áo giống bọn họ, trái tim mọi người đều chìm xuống đáy cốc.

Không bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ biến thành quái vật giống như bọn họ sao?

“Đã truyền tin đến Long đế quốc chưa?”



“Mau nhìn, mau nhìn bên kia, là thứ gì vậy?”

Trong tầm mắt của bọn họ xuất hiện hai quái vật khổng lồ, toàn thân máu đen, khuôn mặt dữ tợn, há miệng lớn ngập máu, lộ ra răng nanh, thân cao tới năm mét. Mặt của mọi người đều tái mét.

“Xong rồi, xong rồi, thì ra là hai con quái vật kia, bọn chúng vẫn chưa chết, vậy mà bọn chúng vẫn chưa chết!”

“Chẳng lẽ hôm nay là ngày Tư U chúng ta vong quốc?”

“Hình như bọn chúng trở nên lớn hơn, mạnh hơn. Ông trời ơi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Khó trách những bầy thi thể này luôn đi về phía chúng ta, đây rõ ràng là muốn vây quét chém giết chúng ta!”

“Ta chỉ hận sức mạnh của mình không đủ, đám độc vật ghê tởm này, ông đây dù có chết cũng muốn kéo chúng thành đệm lưng!”



Tràng chiến dịch này, bọn họ đã đánh hơn một năm, tử vong đối với bọn họ đã trở thành chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.

Bọn họ không có thời gian bi ai, càng không có thời gian an ủi lẫn nhau, bởi vì chỉ cần một người không chú ý thì có thể trở thành đối tượng tử vong tiếp theo.

Cho nên bọn họ xốc lại tinh thần gấp hàng ngàn lần, trong nháy mắt đồng bạn bị cắn ngụm đầu tiên, nhất định phải chặt bỏ đầu của bọn họ, để giúp bọn họ không thể biến đổi.

Một năm rồi, bọn họ gần như là đạp trên thi thể của người khác để đi tới ngày hôm nay. Phần lớn trong bọn họ đều đã không còn gia đình, thậm chí bọn họ còn không biết thân nhân của mình có khả năng sống sót hay không, có khả năng tồn tại hay không. Bởi vì bọn họ không ra được, thủ vệ dân chúng trong thành là chức trách duy nhất của vì bọn họ.

Gia đình, không có.



Trong nháy mắt này hầu như trên mặt mọi người đều phủ lên biểu cảm muốn đồng quy vu tận.

“Bây giờ nghĩ đến cái chết thì còn quá sớm!”

Khi Phượng vương anh tuấn như thần tiên của bọn họ chỉ huy từ trên đài xuống, khi nhìn bầy tang thi cách bọn họ càng ngày càng gần, con mắt màu đen của hắn trầm xuống, giọng nói lạnh lùng như đao bỗng nhiên vang lên.

“Thông tri cho mọi người, tất cả cửa thành đồng thời chuẩn bị, giương cờ đỏ lên, tất cả mọi người mặc áo giáp vào, chuẩn bị thề đánh một trận tử chiến!”

“Có linh sủng thì sắp xếp ở phía trước, xung phong. Võ công thấp ở phía sau, chuẩn bị xa luân chiến!”



Sau khi truyền xuống từng lời từng lời mật lệnh, Vệ Giới đã xuất phát, theo một cột khói màu đỏ nổ tung trên trời, bốn cửa thành đồng thời bị mở ra, nhiều đội tướng sĩ như phát rồ cầm trường kiếm trong tay quất tới bầy tang thi chung quanh…

Vệ Giới cầm Cửu U Thối Hàn Kiếm trong tay, cưỡi trên lưng Phượng Mị, tiến thẳng đến hai quái thú khổng lồ.

Mà phía sau hắn, thình lình theo sát một con mãng xà băng giáp khổng lồ, một con bạo long nanh bạc, giữa không trung còn lơ lửng một con Cửu Thiên Thần Lôi.

Những thứ này đều là linh sủng của Vệ Giới, trước kia không có cơ hội thả ra toàn bộ, hôm nay như là muốn đánh cược lần cuối, phóng tất cả bọn chúng ra.

Lúc Vệ Giới dẫn linh sủng của hắn không ngừng tiến dần lên chém giết hai quái thú khổng lồ, đám người Thượng Quan Tình Hi, Vệ Ly, Tô Ngu cũng phân biệt mang linh thú của mình xông ra từ mọi phương hướng.

Trừ bọn họ ra, trong đội ngũ cũng không thiếu những linh sủng cấp thấp, tuy không phải là linh thú cấp cao nhưng những ma thú, yêu thú này đều có cấp bậc cao hơn rất nhiều so với nhân loại bình thường. Đối phó với những con tang thi chỉ biết đi lại gặm cắn thì không hề khó khăn.

Hơn nữa bản thân chúng không hề ngại vết cắn của đám tang thi này, có chúng ở đây, số lượng tử vong thấp xuống ít nhất sáu phần.



“Chủ nhân, đã đến nơi, hình như bên dưới đang tranh đấu, hai con quái vật khổng lồ kia có vẻ không kém!”

Giữa không trung, Linh Diên mặc một bộ đồ đen tuyền đứng trên đầu Bạch Tra, từ trên cao nhìn xuống hình ảnh chém giết vô cùng thê thảm của phía dưới.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Hắc Thuần, Tử Ác, Thanh Loan, Hồng Diễm, Kim Mị, toàn bộ các ngươi đi ra hết đi. Trận chiến hôm nay rất ác liệt, các ngươi dốc hết sức cho ta!”

Linh Diên ra lệnh một tiếng, trên lưng của Bạch tra đột nhiên xuất hiện một bầy linh thú.

Nhìn sang, có mèo đen, kỳ lân tím có cánh, con chim loan màu xanh, một con huyền điểu lửa, chồn yêu ma mị, cộng thêm Bạch Tra, tổng cộng là sáu con linh sủng.

Quy mô hùng vĩ, quả thực hoàn toàn trái ngược với Vệ Giới có bốn con linh thú.

Thanh Loan, Hồng Diễm (huyền điểu lửa), Bạch Tra đều am hiểu tác chiến trên không trung. Hắc Thuần, Tử Ác (kỳ lân tím có cánh), Kim Mị (Mị Ảnh Thần Chồn) am hiểu tác chiến trên đất bằng.

Mỗi một sủng vật đều tuyệt kỹ tất sát của mình.

Ngay cả tiểu Băng Dực xuất hiện từ trong không gian, ngồi trên đầu vai Linh Diên cũng có thể tạm thời sử dụng Băng Đống Thuật, có thể khiến cho tang thi hóa đá ngay lập tức, muốn chém sao thì chém.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, Bạch Tra kêu lên một tiếng, lao xuống mãnh liệt với tốc độ hàng trăm dặm, hóa thành một đạo ánh sáng chói lòa, dùng tốc độ ánh sáng lao về phía con cự thú.

Tiếng gầm của Bạch Tra đương nhiên kéo ánh mắt của tất cả những người đang tham chiến, kể cả Vệ Giới đang đấu ngươi chết ta sống với cự thú.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn sang đạo bạch quang kia, thình lình chứng kiến nó chiếu ra mấy tia sáng màu xanh, màu đen, màu tím, màu đỏ, màu vàng, màu lam. Mà những tia sáng này theo tia sáng trắng không ngừng xông ra, phân tán ra ngoài theo các hướng bất đồng.

Theo khoảng cách không ngừng thu lại, rõ ràng tốc độ của ánh sáng trắng thấp đi rất nhiều, mà lúc này đây, mọi người mới phát hiện tia sáng kia lại là một con rồng khổng lồ màu bạc.

Ông trời, là rồng, còn là loài rồng có cấp bậc cao nhất, ngân long. Nó, chẳng lẽ đó chính là cứu binh mà Long đế quốc phái tới sao?

Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi Story Chương 367: Sáu con linh sủng
7.4/10 từ 29 lượt.
loading...