Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 261: Một vạn lượng vàng

Buổi chiều quả nhiên Linh Diên đã rời khỏi, chẳng những không cho Lưu Thương tiễn mà còn mang hết cả dược liệu theo. Để lại Tang Tang, Miêu Miêu và Lưu Thương ngơ ngác nhìn theo hướng nàng rời khỏi, bất động hơn nửa ngày.

“Lưu Thương thiếu gia, như vậy, chúng ta cứ để mặc ngài ấy như vậy sao?”

“Vương phi đã từng nói với ngươi cách giải độc chưa?” Ngoài miệng thì nói không quan tâm, nhưng kêu hắn ta trơ mắt nhìn Tố Quang chết thì hắn ta không làm được.

Tang Tang lắc đầu, “Chưa từng, nếu như ngài ấy không nói như vậy chắc hôm nay vương phi đã bắt đầu giải độc cho ngài ấy rồi. Tối hôm qua, ta còn nhìn thấy vương phi đang chuẩn bị dược liệu mà!”

Khóe miệng Lưu Thương hơi co giật rồi lại cảm thấy đắng chát trong cuống họng: “Mà thôi, vẫn nên truyền tin cho vương gia xem ngài ấy quyết định như thế nào đi, tên Tố Quang này ta không quản được, cũng không muốn quản!”

Giằng co lâu như vậy cuối cùng ra kết quả như thế này, nói không giận là nói dối.

Lưu Thương phất tay áo bỏ đi, hai tỷ muội nhìn nhau rồi cùng thở dài một tiếng.

Tố Quang thiếu gia, đây là do ngài tự tìm đường chết rồi!

Khó khăn lắm Linh Diên mới được tới nước Yến một lần, lúc trước nàng luôn tâm tâm niệm niệm về Công Tử Diễn ở nước Yến, bây giờ đã đến được đây thì chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Sau khi Linh Diên dùng lệnh bài của Bất Dạ thành đã tìm được gián điệp trong Bất Dạ thành rồi nghe ngóng tin tức của Công Tử Diễn từ người đó.

May mà Công Tử Diễn đã nói rõ thân phận của Linh Diên từ sớm nên nàng cũng không gặp khó khăn gì khi hỏi thăm hành tung của hắn. Đáng tiếc bây giờ nàng lại không thể đi tìm hắn. Bởi vì… Công Tử Diễn đang bế quan. Hơn nữa lần bế quan này kéo dài cả hai năm, trong hai năm này bất kỳ ai cũng không được làm phiền

Đang yên đang lành, cái gì mà bế với chả quan, Linh Diên ngồi trong xe ngựa vô cùng phiền muộn.

Hay thật, bây giờ nàng không có nơi nào để đi cả.

Bây giờ không thể quay về Phượng Trì sơn trang được. Hôm nay đã khiến quá nhiều người chú ý rồi, nàng không thể kéo cả Phượng Trì xuống cùng. Hơn nữa không biết tình hình trong kinh thành hiện giờ thế nào, lỡ như nàng đến đó rước thêm phiền phức thì không tốt. Linh Diên suy đi nghĩ lại, quyết định hồi kinh.

Không ngờ nàng chỉ mới đi được nửa ngày Ngọc Ngân đã cho người theo cản nàng lại, hơn nữa còn dùng nghi lễ cao nhất để mời nàng về Ngọc vương phủ.

Linh Diên nhìn vị Ngọc thái tử một thân kim y lỗi lạc, hoa lệ bức người, thái độ không được hoà nhã lắm.

“Sao bọn ta tiến kinh lại phiền phức vậy, hành động này của Ngọc thái tử động có phải hay là đã hơi vội vàng và nóng nảy quá rồi không? Sao đây? Cả ta cũng không buông tha hả?”

“Cho dù Phượng vương phi đã làm vương phi vẫn không hề thay đổi nhỉ, thẳng thắn như thế khiến bổn cung tổn thương đấy.”

Linh Diên nhướng mày: “Ngươi bớt giả vờ đi. Nói, ngươi nhốt ta ở phủ thái tử để làm gì?”

Khóe miệng Ngọc Ngân giật giật: “Chúng ta có thể hàm súc một chút không? Sao lại gọi là nhốt? Rõ ràng là bổn cung mời ngươi đến đây, các ngươi từ xa đến chẳng lẽ bổn cung không được thể hiện tấm chân tình của chủ nhà sao?”

“Xùy? Mời? Có ai “mời” như ngươi không? Không đến thì không được? Đang vui vẻ dạo phố cũng có thể bị ngươi áp giải vào kinh, nếu là ngươi thì ngươi có vui không? Đúng rồi, vương gia nhà ta đâu?”

Ngọc Ngân cạn lời nhìn nàng một cái: “Cuối cùng Phượng vương phi cũng nhớ tới Phượng vương rồi sao? Bổn cung còn cho rằng, ngươi muốn đứng ở cửa với bổn cung cho tới khi trời tối đấy!”

“Phượng vương phi, mời, Phượng vương điện hạ đã ở bên trong chờ ngươi rồi.” Hắc Báo mặt lạnh đứng một bên cúi người mời Linh Diên.

Linh Diên nhấc váy lên, cẩn thận bước từng bậc thang, dù trên mặt thể hiện có chút không kiên nhẫn nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.

Dựa vào tốc độ của Lưu Thương, e rằng hiện tại Vệ Giới đã nhận được tin tức rồi. Bây giờ nàng đang ở đây chắc chắn hắn cũng không thấy lạ.

Quả nhiên, khi nàng xuất hiện trong phòng khách trên mặt Vệ Giới chẳng những không có chút bất ngờ nào, thậm chí còn không quăng tới một ánh mắt. Cái kiểu này của hắn, cũng may Linh Diên sớm đã quen rồi, nếu không chắc chắn trái tim sẽ có một chút vụn vỡ đấy.

Vì vậy nàng bất giác bình tĩnh lại.

“Không hổ là phủ của Kim thái tử, nhìn từng cọng cỏ ngọn cây đến từng viên gạch ngói, không thể không nhận ra sự yêu thích của người thiết kế đối với “kim” (vàng – màu vàng, cũng có nghĩa là vàng bạc, tiền) đấy!”


Trên đường nàng đến đây, nếu nói tới màu sắc nàng nhìn thấy nhiều nhất thì chính là màu vàng. Ngọc Ngân có thể sử dụng màu vàng đến mức này, thật đúng là quá xa xỉ!

“Nếu như Phượng vương phi thích, bây giờ chẳng phải Phượng vương phủ cũng đang ở trong tay ngươi sao, ngươi muốn sửa nào thì sửa thế đó, chắc hẳn Phượng vương cũng sẽ không phản đối, đúng không?”

Ngọc Ngân nhướng mày kiếm, nhìn Vệ Giới đầy ẩn ý, cong môi cười nhẹ.

“Bây giờ mọi người đều đã đến đông đủ, có thể nói rõ mục đích của ngươi rồi đấy.”

Không ngờ rằng, người ta căn bản không hề trả lời câu hỏi của hắn ta, lại còn thanh thanh đạm đạm, không một gợn sóng nói ra câu này.

Phải biết rằng Vệ Giới đã ở phủ thái tử của hắn ta năm sáu ngày rồi, cũng nhận ra không phải tên Ngọc Ngân này thật sự mời hắn đến làm khách. Đương nhiên, không phải hắn không thể rời đi mà là đang tò mò không biết cuối cùng Ngọc Ngân muốn làm gì. Đặc biệt loạt hành động vừa rồi đều nhắm vào Linh Diên khiến hắn càng thêm lo lắng.

Ngọc Ngân từ từ nở một nụ cười đẹp mắt, không trả lời Vệ Giới mà chỉ cười nhạt nhìn về phía Linh Diên nói:

“Nghe nói… Phượng vương phi có quen biết Công Tử Diễn, đúng không?”

Trong lòng Linh Diên hơi ngạc nhiên, tay đang nâng chén trà cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngọc thái tử có ý gì?”

Ngọc Ngân thu nụ cười lại nhìn nàng: “Bổn cung có chút chuyện riêng muốn tìm Công Tử Diễn để giải quyết, mong rằng Phượng vương phi có thể giúp một tay.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Chỉ vậy thôi.”

Linh Diên khó nén sự kinh ngạc trong lòng, không ngờ giằng co một vòng lớn như vậy mà lại không liên quan đến Tố Quang chút nào?

Ha ha, nàng đã nói mà, cái thứ như thế sao đáng để Ngọc Ngân lăn lộn như vậy?

“Ta có thể được lợi gì?” Vốn tưởng sẽ bị cự tuyệt thẳng thừng nhưng không ngờ nàng lại hỏi như vậy.

Ngọc Ngân suy nghĩ một chút, mỉm cười ngoái đầu nhìn lại: “Phượng vương phi có điều kiện gì cứ việc nói. Hoặc là… bổn cung đưa thuốc giải Hắc Lân Ban cho các ngươi?”

Linh Diên còn chưa mở miệng, một giọng nói hơi khàn khàn vang lên bên tai: “Không cần.”

Linh Diên cầm chén trà, kinh ngạc liếc nhìn Vệ Giới, tuy rằng nàng đoán được rằng Vệ Giới sẽ không tiếp tục dung túng Tố Quang nữa nhưng cũng không nghĩ rằng hắn lại trả lời thẳng thắn như vậy, vậy có phải cũng có nghĩa vị trí của nàng trong lòng hắn hơn cả tỷ đệ Tố Quang hay không?

“Ha ha… quả nhiên bổn cung đoán không sai, phải chăng lần này Phượng vương phi đến đây là để giúp người khác giải độc? Nếu như chưa giải độc, ngươi sẽ không có lý do gì để xuất hiện, còn nếu đã để lộ hành tung của mình, vậy chứng minh… ngươi đã giải được độc Hắc Lân Ban rồi đúng không?”

Linh Diên nhẹ nhàng nhíu mày, không trả lời thẳng người nào đó mà sâu xa nói: “Đúng là ta biết giải loại độc này, vì vậy, theo như lời Ngọc thái tử nói ta có thể tùy ý đưa ra điều kiện có còn giữ lời hay không?”

Ngọc Ngân khoanh tay trước ngực, nhàn nhã ngả lưng ra lưng ghế phía sau: “Vậy phải xem Phượng vương phi trả lời như thế nào.”

“Vậy trả lời như nào sẽ khiến Ngọc thái tử không hài lòng đây?”

“Phượng vương phi không thử làm sao bổn cung biết có hài lòng hay không?”

Linh Diên cũng không mắc mưu, bĩu môi: “Ngọc thái tử nói như vậy thật chẳng có ý nghĩa gì rồi, nếu như câu trả lời hài lòng hay không ở chỗ ngươi thì chẳng phải bổn vương phi chịu thiệt hay sao? Chuyện không được lợi ích gì thì ta không làm, lại còn là bán đứng bạn  mình, chuyện này trái với lương tâm quá!”

Trái lương tâm?

Ha ha, Phượng vương phi này thật sự thú vị. Thế nào, chẳng lẽ có lợi ích thì không trái với lương tâm sao?

Nói thì đường hoàng, nhưng chẳng phải bảo bán thì bán ngay sao?



Hắn ta đã nghĩ ra đủ cách nhưng cũng không thể tìm được tung tích của Công Tử Diễn, Linh Diên là hi vọng cuối cùng, nếu từ bỏ lúc này thì không khỏi quá đáng tiếc.

“Điều kiện!”

Ngọc Ngân thẳng thắn, đương nhiên Linh Diên cũng nghiêm túc, “Ta cũng không cần nhiều, một vạn lượng đi, thế nào?”

Khóe miệng Ngọc Ngân co lại: “Ngươi nghèo lắm hả?” Nói rồi hắn ta cũng không quên liếc nhìn người bên cạnh: “Ngươi không cho nàng tiền tiêu à? Còn tưởng rằng điều kiện gì mà lại là cái này?”

Linh Diên nghe xong ui chao một tiếng, đây là đang chê ít à?

Quả nhiên là có quá nhiều tiền, vậy không phải dễ quá rồi sao?

“Vàng.” Linh Diên xấu xa tăng giá.

Ngọc Ngân không vui nhíu mày, “Phượng vương phi, ngươi nói chuyện cũng cần dừng để thở à?”

“Đầu óc bổn vương phi gần đây có nhiều vướng mắc, thích nói chuyện treo ngược lòng người như vậy, được không? Không được thì thôi, bọn ta còn nhiều việc khác, cũng không có thời gian ở đây để chơi với ngươi.”

Ngọc Ngân tức giận nhìn nàng, Linh Diên nhìn hắn cười khoái chí. Cuối cùng, người nào đó nóng lòng muốn biết hành tung của Công Tử Diễn không thể không giao ra trước kim phiếu một vạn lượng.

Chỉ là tuy rằng hắn ta đã đưa tiền ra nhưng cũng không quên khinh bỉ Vệ Giới bên cạnh một tiếng: “Nữ nhân của ngươi vì tiền mà làm đến bước này, ngươi thật sự mặc kệ không quản hả?”

Không ngờ, Vệ Giới lại nhìn hắn ta một cái không mặn không nhạt: “Ngươi ngại tiền cấn tay, có thể chuyển giao cho bổn vương.”

Ngọc Ngân nghe vậy nhịn không được trộm liếc hắn: “Được đấy Vệ Giới, mấy ngày không gặp ta đã phải thay đổi cách nhìn về ngươi rồi đấy. Quả nhiên cưới vợ vào không còn giống xưa nữa, vậy mà còn biết bao che khuyết điểm rồi!”

“Vương phi thích tiền đương nhiên bổn vương không có lý do gì để phản đối, nếu như ngươi thấy tiện thì có thể cho càng nhiều càng tốt.”

“Bổn cung thấy bất tiện!”

“Bổn vương thấy tiện là được rồi.”

“… ngươi câm miệng!”

Linh Diên ngồi một bên nhìn hai đại nam nhân chỉ vì chút tiền mà cấu xé lẫn nhau không khỏi buồn cười. Đặc biệt là một bên giống như cáu đến phát nổ còn một bên lại bình tĩnh vững như Thái Sơn, vừa so hai bên, chẳng phải bên có việc nhờ người khác sẽ xui xẻo chịu thiệt hay sao?

Linh Diên vẫy vẫy kim phiếu trong tay, vô cùng hài lòng hôn lên nó: “Không ngờ Ngọc thái tử lại khách sáo như thế. Được, bổn vương phi cũng không nói nhảm với ngươi nữa, rất không may người ngươi muốn tìm đã đi bế quan rồi, hơn nữa, lần bế quan này kéo dài đến hai năm, nếu như ngươi thật sự có việc cần tìm hắn thì hai năm sau hẳn đi đi!”

Nói xong nàng kéo Vệ Giới đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sớm biết đây là cơ hội kiếm tiền thì ta đã đi cùng ngươi rồi, uổng công ta phí nhiều sức lực như vậy, thiệt là!”

Câu “bế quan hai năm” của Linh Diên giống như dồn lực đánh thẳng vào làm người nào đó có chút mơ hồ, chờ đến khi hắn ta sực tỉnh thì nào còn bóng dáng của phu thê Phượng vương đâu nữa?

Hắn ta nhanh chóng đuổi tới đại môn: “Chưa nói hết lời mà cứ như vậy rời đi có phải quá thất đức rồi không?”

Động tác lên xe của Linh Diên hơi khựng lại, nàng quay đầu nhìn lại, nhíu mày: “Ngọc thái tử còn muốn hỏi gì sao?”

“Hắn bế quan ở đâu?”

Đây mới là điều quan trọng nhất được không? Nếu không biết cả nơi bế quan thì một vạn lượng vàng này của hắn không phải là mất trắng sao?

Vốn tưởng rằng Linh Diên sẽ thẳng thắn như lúc trước, không ngờ, bộ dạng người phía sau ủ dột đăm chiêu: “Ai nha, đúng vậy, hắn bế quan ở đâu nhỉ? Nguy rồi, lúc ấy ta nghe thấy hắn đang bế quan không tiện gặp ta nên không hỏi tiếp, vì vậy, ta cũng không biết hắn ở đâu! Hơn nữa, người ta cũng là đi bế quan, dù ta có hỏi địa điểm thì chắc cũng không nói cho ta biết đâu nhỉ?”

Ngọc Ngân sững sờ, không ngờ rằng sẽ nhận được kết quả như vậy, lập tức cảm thấy mình đã bị lừa.



Linh Diên còn chưa trả lời, Vệ Giới đã là nhanh nhẹn sửa lại: “Sao vậy? Bây giờ ngươi mới phát hiện ra à?”

Linh Diên nghe xong, tặc lưỡi, nói gì vậy, ai nói nàng trêu chọc hắn ta chứ? Tên này đang cố tình thêu dệt thêm chuyện à?

Nàng lập tức nhảy xuống xe ngựa, trước khi Ngọc Ngân biến sắc, tức giận trừng hắn ta một cái: “Ngươi có ý gì? Cái gì gọi là trêu chọc ngươi hả? Ta rảnh rỗi như vậy sao? Đây là tin tức ta lấy được, nói rõ đầu đuôi cho ngươi biết đã là chuyện trái với đạo đức, hiện tại ngươi nghe xong, không ngờ còn nghi ngờ ta. Ta còn muốn hỏi thử ngươi có ý gì đây!”

“Hắn thật sự đang bế quan sao?” Ngọc Ngân vẫn còn có chút không tin.

“Người của hắn thật sự đã nói với ta như vậy đấy, nếu Ngọc thái tử không tin, có thể sử dụng người của mình toàn lực đi tìm là được, cần gì phải ở đây dây dưa với ta?”

Linh Diên đã hết kiên nhẫn, quay người lên xe ngựa, Ngọc Ngân tiến lên, Vệ Giới lại lạnh lùng nhìn hắn ta.

Ngọc Ngân bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy thật không thoải mái lắm, lập tức hừ một tiếng, “Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ lại còn muốn ở lại dùng bữa chiều à? Đi nhanh lên, nếu không có việc gì thì cũng đừng đến nước Yến làm loạn, nếu không bổn cung gặp lần nào chém lần đó.”

Chữ chém này đương nhiên là đang ám chỉ phe cánh của Vệ Giới.

Ngọc Ngân vốn định dựa vào cái này để đả kích người nào đó nhưng lại bị lời nói kế tiếp của đối phương làm chấn động đến mức sống lưng ớn lạnh, hoa cúc xiết chặt.

“Ừ, có lý, Ngọc thái tử ‘đối xử tử tế’ với bổn vương như nào thì bản vương chắc chắn sẽ hoàn trả lại gấp trăm ngàn lần!”

“Phượng vương điện hạ khách khí rồi, đây là việc bổn cung phải làm.”

Ngọc Ngân bên ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại, trong lòng lại đang tự hỏi chẳng lẽ gián điệp hắn ta cài ở nước Tư U đã bị phát hiện rồi?

Không, không trùng hợp vậy chứ.

“Bổn vương cũng không khách khí với ngươi nữa.” Vệ Giới lành lạnh đáp trả một câu rồi lên xe ngựa, sau khi hắn rời đi Ngọc Ngân càng nghĩ càng căng thẳng, nhanh chóng truyền tin đi, chuyển vị trí tai mắt.

“Chúng ta cứ đi vậy thôi sao?”

Linh Diên phe phẩy kim phiếu trong tay lầm bầm như có điều suy nghĩ.

“Sao vậy? Ngươi còn có chuyện gì phải làm sao?”

“Vậy, cứ mặc kệ chuyện của Tố Quang thật sao?”

“Hắn nên tự chịu trách nhiệm cho tất cả những việc mình làm.” Giọng nói của Vệ Giới lạnh như băng, trầm thấp làm cho lòng người run rẩy.

Linh Diên nghe đến đó không khỏi thở dài: “Ài, chỉ thiếu một bước cuối cùng thôi mà phải chết như vậy, thật đáng tiếc.”

Vệ Giới nhíu mày, Linh Diên bị hắn nhìn da đầu run lên, ấp úng nói: “Cũng không phải ta có tấm lòng yêu thương vô bờ bến gì, ngươi không biết, chỉ vì cứu hắn mà nội lực của ta cũng cạn kiệt rồi, một tháng cũng không thể hồi phục lại hết được, ta có thể không phiền muộn sao?”

Nghe vậy, Vệ Giới mím môi lạnh lùng làm cho người ta rùng mình hít thở không thông, ngay khi Linh Diên thực sự cho rằng hắn cứ như vậy mà đi, lại nghe hắn căn dặn với người bên ngoài: “Truyền tin cho Lưu Thương, mang người về nước Tư U, bổn vương sẽ tự xử lý.”

“Vâng, vương gia.” Rất nhanh, đã có người đáp, chỉ là người trả lời không phải mấy người bọn Thanh Thần, có lẽ là ám vệ đang âm thầm ẩn nấp.

“Ngươi muốn làm gì?” Linh Diên tò mò nghiêng đầu, nhìn hắn.

Vệ Giới đột nhiên duỗi ngón tay lạnh buốt ra, nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi của nàng: “Ngươi tốn nhiều công sức để cứu hắn sống lại vậy mà để chết đi như thế thì có hơi hời cho hắn quá!”

Ngón tay lạnh như băng của hắn trượt xuống, chạm vào chóp mũi của nàng làm cho da nàng co lại, hành động quá thân mật càng làm cho gương mặt của nàng nóng lên, nếu không phải da nàng đen thì có lẽ đã đỏ au như con tôm luộc.

“Vậy, ngươi muốn xử lý thế nào?”



Linh Diên kinh ngạc ngước mắt: “Nghĩa là sao?”

“Từ hôm nay trở đi, Tố Quang không còn là người của bổn vương nữa, ngươi có thể sử dụng tùy ý!”

Linh Diên nghe xong, chẳng những không cảm thấy vui mừng, mà lại cảm thấy rất vướng víu: “Xì, người như vậy, có cho ta cũng không cần. Rõ ràng là một con sói mắt trắng, nuôi hắn có tác dụng gì chứ?”

Vệ Giới cười như không nhìn nàng: “Với năng lực của ngươi thì ai mà lại không khống chế được?”

Nhắc nhở rõ ràng như vậy thì đến người ngu nghe cũng hiểu: “Ngươi, ý của ngươi là muốn dùng độc sao?”

Vệ Giới cười bí hiểm: “Tùy sở thích của ngươi.”

Khóe miệng Linh Diên giật giật, đột nhiên phát hiện, hóa ra người này cũng có một mặt xấu xa như vậy, một người đang yên đang lành cứ thế bị hắn vứt bỏ rồi.

Ngẫn lại cũng đúng, sao hắn có thể giữ lại một người đã từng xúc phạm nữ nhân của hắn chứ?

Dù Linh Diên nàng có hơi tệ, lại làm cho người khác thấy buồn nôn, thân là người của hắn cũng không thể bất kính với nàng. Đáng tiếc tiểu tử này lại ngang ngược quá mức, căn bản đã quên thân phận của mình như thế nào rồi, rơi vào nước này cũng đúng là đáng đời.

Đặc biệt, nếu người này đã đến Phượng vương phủ, vậy hai tỷ muội bọn họ chẳng phải nên hợp làm một sao?

Linh Diên nhíu mày, vốn dĩ muốn hỏi một chút chuyện về Hạ Vân Hà, nhưng lại nhớ bây giờ mình còn chưa hiểu tình hình, nếu như chuyện gì cũng ỷ lại để hắn giải quyết thì không khỏi quá thấp kém đi.

Lời đã ra đến miệng, không thể không nuốt xuống.

“Công Tử Diễn đang bế quan thật sao?”

Một câu hỏi thình lình vang lên làm cho Linh Diên nghe xong không thoải mái chút nào: “Sao? Nhân phẩm của ta kém như vậy à, đến cả ngươi cũng không tin sao?”

Vệ Giới lại bất ngờ nhướng mày: “Ngươi không giống loại người sẽ bán đứng bằng hữu!”

Lời này không khỏi lấy lòng người nào đó: “Đương nhiên ta sẽ không bán đứng bằng hữu, nhưng ngoại trừ việc để lộ chuyện hắn đang bế quan ta cũng không nói gì nữa cả, một vạn lượng này kiếm quá dễ ngu sao không kiếm, cùng lắm thì sau này gặp lại tên tiểu tử kia chia cho hắn một nửa là được.”

Tuy nói như vậy nhưng theo sự giàu có của Công Tử Diễn, một vạn lượng vàng này chắc chắn hắn sẽ không quan tâm đâu.

“Nói như vậy, Ngọc Ngân chẳng phải là ngậm bồ hòn? Ngươi không sợ hắn trả thù sao?”

“Dừng! Hắn dày vò chúng ta như vậy chẳng lẽ không thể đòi lại chút tiền lãi hả? Trả thù? Hắn cứ tới đi, ta không sợ.”

Nhưng khi nàng nhớ tới chất độc Hắc Lân Ban lại đột nhiên tò mò nhìn về phía Vệ Giới: “Thiên Nhai Hải các có quan hệ rất tốt với Ngọc Ngân sao?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?” Vệ Giới nheo mắt phượng, cười như không cười.

“Trong bốn nước, cũng chỉ có mấy tổ chức là dính dáng tới độc. Mà Hắc Lân Ban này chính là một trong những bảo vật trấn các của Thiên Nhai Hải các, loại độc đắt đỏ như vậy mà hắn có thể dùng chơi tùy ý, thật sự là không bình thường. Cho dù có tiền thì như vậy cũng quá lãng phí rồi? Trừ phi…”

Linh Diên ngước mắt nhìn thẳng Vệ Giới: “Trừ phi Ngọc Ngân này có quan hệ vô cùng thân thiết với Mộ Liên Hoa, hay nói một cách to gan hơn, chỉ sợ hai người kia đã sớm hợp tác với nhau.”

Đôi mắt đen như mực của Vệ Giới híp lại, u ám trong mắt bình tĩnh di động, bị ánh mắt như vậy nhìn, Linh Diên hơi không thoải mái “Thế nào? Ta nói không đúng sao?”

Khóe miệng Vệ Giới từ từ cong lên thành nụ cười đẹp mắt: “Không phải không đúng, mà là rất chính xác.”

Linh Diên kinh ngạc trợn mắt: “Bọn họ thực sự đang cấu kết làm việc xấu à?”

“Ha ha, chưa tới mức cấu kết làm việc xấu chỉ là đang hợp tác giúp đỡ nhau mà thôi, đó cũng là gốc rễ để sinh tồn.”

Còn một điểm Vệ Giới không nói, tuy hắn đã biết chắc chắn về mối liên hệ giữa Ngọc Ngân và Mộ Liên Hoa nhưng vẫn còn thiếu chứng cứ, trước khi có đủ chứng cứ thì cho dù là Vệ Giới hắn cũng sẽ không tùy tiện kết luận.

Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi Story Chương 261: Một vạn lượng vàng
7.4/10 từ 29 lượt.
loading...