Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 210: 210: Lần Lượt Trở Về
Vẻ mặt Công Tử Diễn cợt nhả nhìn nàng: “Sao vậy? Chuyện này khiến ngươi không chịu nổi hả?”
Ly Diên trợn trắng mắt: “Ta mặc kệ, ban đầu là ngươi nói, nếu ta chữa khỏi bệnh cho ngươi, ngươi sẽ thả người.
Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng?”
Công Tử Diễn cười khẽ một tiếng: “Bổn công tử bảo không thả người bao giờ? Nhưng điều kiện tiên quyết để thả là…”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta đã sắp nghèo kiết xác rồi.
Ngươi tìm ta đòi tiền, không có!”
Ly Diên không chút nghĩ ngợi từ chối, cũng mở miệng uy hiếp hắn: “Nếu ngươi dám thu tiền ta, chờ ta chữa khỏi bệnh cho ngươi, ngươi cũng phải trả lại nguyên xi cho ta!”
Ý này có thể nói là không thể rõ ràng hơn được nữa.
Thu bao nhiêu tiền để thả người phải bỏ bấy nhiêu tiền để chữa bệnh.
Công Tử Diễn chậm rãi liếc nàng: “Nữ nhân, ngươi đúng là rất nhàm chán!”
Vốn dĩ hắn còn muốn đùa nàng một phen, không ngờ rằng nha đầu này lại tưởng thật, hoàn toàn không thú vị.
“Bớt nói nhảm đi.
Ta hỏi ngươi, ngươi có thả người của ta hay không? Có thu tiền hay không?”
Để tránh tên này đột nhiên trở mặt, nhất định nàng phải bàn rõ điều kiện, như vậy nàng mới có thể yên tâm tiến hành chuyện tiếp theo.
Bây giờ Công Tử Diễn hoàn toàn mất kiên nhẫn, liếc nàng một cái, lành lạnh nói: “Thả, thả người được chưa? Ta thật sự sợ ngươi rồi.
Nếu ngươi không chữa bệnh cho ta, ta phải làm thế nào đây!”
Nói thì nói vậy, nhưng Ly Diên thấy rõ trong mắt hắn có sự giễu cợt bản thân.
Nàng có chút không đành lòng, lòng thầy thuốc như cha mẹ, mà nàng lại dùng thủ đoạn như vậy ép người ta, quả thật có chút không phúc hậu.
Nhưng nghĩ đến số tiền lớn đó, nàng tự nhiên hạ quyết tâm.
“Ngươi nói vậy thì ta yên tâm rồi.
Ngươi dứt khoát, ta cũng sẽ không lề mà lề mề.
Yên tâm, ta sẽ để ý bệnh của ngươi.
Thế nào? Ngày mai chúng ta bắt đầu được không?”
Công Tử Diễn ngược lại không có ý kiến gì, dù sao tình huống hiện tại nên giải quyết trên cơ bản đã giải quyết, chẳng qua…
“Ngươi định khi nào thì đi?”
Ly Diên vuốt cằm suy tư: “Bệnh của ngươi cần khoảng một tháng, cho dù phải đi cũng là một tháng sau.
Có chuyện gì à?”
“Đường xá bốn phương tám hướng của Bất Dạ thành đã bị lấp kín rồi.
Muốn rời khỏi, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Ta nghĩ, ngươi đã nghe nói đến chuyện này đúng không?”
Ly Diên chột dạ cúi đầu.
Đương nhiên nàng biết, chẳng những biết mà đầu sỏ gây nên bây giờ còn ở trong đan điền của nàng!
“Biết, sao vậy?” Không phải là muốn mở đường mới chứ?
“Đến lúc đó các ngươi rời khỏi, hoặc là tự mình mở một con đường thoát, hoặc là trèo đèo lội suối.
Chỉ là chuyện này e rằng không chỉ mất một tháng nhỉ?”
Đương nhiên, nếu đổi lại là người bình thường tất nhiên vô cùng khó khăn.
Nhưng nàng có Bạch Tra, kêu nó mở một con đường không phải xong rồi hả?
“Hay là, ngươi cho rằng con rồng kia sẽ quay lại mở đường cho các ngươi? Ha ha, nếu thật sự là vậy, ta rất hoài nghi liệu có phải con rồng này thật sự bị loài người khế ước hay không.
Hơn nữa, rất có thể, người đó ở ngay trong đám chúng ta.”
Ly Diên không khỏi lại chột dạ.
Nàng lập tức che giấu tâm tư muốn Bạch Tra ra ngoài mở đường.
Lúc trước mẫu thân của Bạch Tra đã dặn nó không được lộ mặt ở đại lục Tứ Phương, nếu không phải lúc ấy tình huống khẩn cấp, nó đã không làm vậy.
Hiện tại nguy cơ đã được hóa giải, nàng còn lý do gì để nó mạo hiểm nữa?
Vả lại…
Quả thực như lời Công Tử Diễn nói, nếu lần này Bạch Tra lại giúp bọn họ, chỉ sợ khả năng nàng bại lộ cũng sẽ tăng lên một đường thẳng tắp.
Đó không phải là mong muốn của nàng.
“Sao lại có rồng được? Chỉ e lần trước là chúng ta gặp may.”
Công Tử Diễn nhẹ lắc đầu: “Chuyện này ta không biết, nhưng nó giúp chúng ta là sự thật.
Chẳng qua, không có đường, bất kể là với Bất Dạ thành hay đám các ngươi đều cực kỳ phiền phức.
Mấy ngày tiếp theo, chỉ sợ phải… mở lại một con đường mới rồi.”
“Muốn rời khỏi, tất nhiên phải làm thế.
Cũng may bây giờ chúng ta đông người, chuyện này lại có lợi với tất cả mọi người, sẽ không có ai lười biếng.
Ngươi định mở đường ở hướng nào, chút nữa thông báo một tiếng, ta đi sắp xếp người của bọn ta.”
Ly Diên thoải mái nhận lời.
Dù sao nàng còn phải ở lại đây chữa bệnh cho hắn, tạm thời không đi được, mọi người cũng rảnh rỗi, mở đường cũng là để tiện cho tương lai có thể thuận lợi rời khỏi nơi này, tất nhiên sẽ không ai có ý kiến gì.
Con đường lúc bọn họ đến bây giờ đã biến dạng rất nhiều, Bạch Tra lại “xây” một một dãy núi kéo dài bên ngoài rừng hắc ám, dãy núi khác cũng lấp biển.
Thoạt nhìn Bất Dạ thành an toàn, nhưng muốn rời khỏi đây thì phiền phức, thậm chí bọn họ còn không biết bên kia dãy núi là thế nào.
“Yên tâm, ta để lại một con đường cho các ngươi ở hướng Đông Nam, đêm nay ta sẽ đi dọn dẹp, sau này sẽ không để các ngươi tốn nhiều công sức.”
Cảm nhận được nỗi khổ của Ly Diên, Bạch Tra ngáp một cái, chậm rãi nói: “Ta làm việc không phải không cân nhắc hậu quả, chủ nhân cứ yên tâm đi.”
“Thật à? Khoan đã, hướng Đông Nam? Vậy chẳng phải phải vòng qua rừng hắc ám hả?”
Bạch Tra gật đầu: “Ừm, đi vòng qua.
Con đường chúng ta tới lúc trước bây giờ đã bị ta lấp thành hồ rồi.
Tuy rằng không tính là lớn nhưng cho dù tháo nước thì trời lạnh như vậy cũng không làm được.
Thay vì vậy, chi bằng đi đường khác, con đường khác mặc dù là đường núi nhưng với những người như các ngươi cũng không phải việc gì khó.”
Nghĩ tới đủ loại nguy hiểm gặp phải trong rừng hắc ám ban đầu, Ly Diên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đi vòng qua cũng tốt, ít nhất bớt lo một chút.”
Ly Diên ngẩng đầu nhìn Công Tử Diễn, suy nghĩ một chút, không để lộ nội tình.
Chờ Bạch Tra sắp xếp xong xuôi, tự nhiên bọn họ sẽ phát hiện ra con đường đó.
“Nếu như vậy, ta sẽ trở về thông báo, để tất cả mọi người có chuẩn bị tâm lý.
Vậy, còn nữa, nếu muốn sửa đường, người ở chỗ ngươi có phải nên thả ra hay không?”
Công Tử Diễn gật đầu: “Yên tâm, lát nữa Phong sẽ đi với ngươi, sẵn tiện thông báo cho bọn họ nên giao nộp bao nhiêu tiền.”
Khóe miệng Ly Diên giật giật, người này, đúng là không chừa một khe hở nào.
Thế nhưng nếu có thể dùng tiền giải quyết cũng coi như chuyện tốt, ít nhất êm đẹp hơn rơi vào tay Hồng Tà rất nhiều.
Quả nhiên, lúc Phong hộ pháp đưa danh sách tất cả tổ chức cho bọn họ cũng ghi rõ giá cả được chia theo cấp bậc, lập tức dẫn tới sóng to gió lớn.
Cả Vệ Giới khi nhìn thấy bảng giá cũng không nhịn được giật giật khóe miệng.
Về phần những tổ chức đã bị tiêu diệt, Công Tử Diễn trực tiếp đưa bảng giá cho những người bị giam giữ, để bọn họ tự quyết định.
Tóm lại, ngoại trừ người của Ly Diên ra, đám người còn lại đều phải bỏ ra một cái giá cực kỳ lớn.
Lần này, chỉ sợ không bị lột một lớp da thì ai cũng đừng hòng rời khỏi Bất Dạ thành.
“Chuyện này, làm vậy có phải phân chia quá rạch ròi hay không? Thị vệ, nha hoàn, bà tử không có phẩm cấp, mỗi người một ngàn lượng; quản sự, nô tài có phẩm cấp hai ngàn lượng; quan viên có phẩm cấp năm ngàn —— tám ngàn lượng; người phụ trách mỗi tổ chức mười ngàn lượng.
Cái này, cái này, cái này không phải quá mắc rồi hả?”
“Đúng vậy đúng vậy, có thể chỉ chuộc người hữu dụng, không có tác dụng thì…”
Không ngờ, ông ta còn chưa dứt lời, Phong hộ pháp đã nhìn ông ta như thằng ngốc: “Ông nghĩ hay thật, chủ tử nhà ta vì cứu những người này mà bỏ ra bao nhiêu nhân lực vật lực.
Bây giờ cứu người ra rồi, kêu các ngươi lấy ra chút tiền, cả đám các ngươi lại tính toán như vậy? Lão tử nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu! Tất cả mọi người của mọi tổ chức, không thiếu một ai, tất cả đều phải mua hết.
Thiếu một người, những người còn lại ai cũng đừng hòng đi!”
“Vậy, vậy không có tiền thì sao?”
“Không có tiền thì ghi nợ cho lão tử.
Dù sao cả đám các ngươi hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, sớm muộn gì cũng phải trả, chẳng những phải trả mà còn phải tính tiền lãi cho các ngươi.
Bất Dạ thành bọn ta, từ trước tới nay không làm ăn lỗ vốn.”
“…” Lần này, những người muốn nhân cơ hội trả giá cũng hoàn toàn từ bỏ.
“Còn nữa, sau khi ký tên ấn dấu, thả người ra xong, tất cả đi ra sau núi mở đường cho lão tử.
Không có đường, các ngươi muốn đi cũng không được.
Đây là trách nhiệm của mọi người, không ai được trốn.”
Lời vừa nói ra, đám đông lại lần nữa xôn xao.
Ly Diên ngoáy lỗ tai, quyết định rời khỏi chỗ thị phi này.
“Đây là cách giải quyết của Công Tử Diễn?” Vệ Giới đưa tay cản đường Ly Diên, nhíu mày hỏi.
Ly Diên nhún vai, liếc đám người ầm ĩ phía sau, gật gật đầu: “Ừ, người ta nói rồi, hắn là người làm ăn, không làm chuyện lỗ vốn.
Nếu như không vớt được lợi ích từ chỗ Hồng Tà, hắn đã không phí công cứu nhiều người như vậy, tất nhiên phải tìm cách giảm thiểu phí tổn.”
“Đúng là người làm ăn.” Vệ Giới hừ lạnh một tiếng, hình như rất không tán thành.
Ly Diên cảm thấy dù sao bản thân cũng không có tổn thất gì nên không tiếp lời: “Có chuyện gì hả?”
“Ừm, ngươi sắp xếp thế nào?”
Ly Diên biết, sắp xếp mà hắn nói tất nhiên là dự định sau khi rời khỏi nơi này.
“Về Linh gia trang trước.
Sau đó, có thể sẽ bị gọi về Khang thân vương phủ đợi gả.
Không phải đã định ngày vào sang năm hả?”
Vệ Giới nhẹ gật đầu: “Ừ, ngươi nhớ là được rồi.”
Vậy thôi hả?
Ly Diên nhìn bóng lưng hắn, khóe mắt không nhịn được run rẩy.
Đệch, không ngờ rằng hắn chặn nàng lại chỉ để hỏi một câu như vậy.
Xác định xem nàng có ngoan ngoãn đợi gả không ư?
Cái tên này, có phải hơi tự tin quá rồi không?
Thịnh hội bốn nước lần này liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, hôn sự của hắn và nàng còn có thể cử hành đúng hạn ư?
Mặc dù Ly Hồng Đào không chết khiến nàng hơi tiếc nuối, nhưng điều này cũng có nghĩa là tương lai nàng sẽ gặp nhiều rắc rối hơn.
Nếu như trở về ông ta thêm mắm dặm muối một phen, dựa vào bản lĩnh y độc này của nàng, chỉ sợ hoàng đế nước Mị sẽ không dễ dàng thả người như vậy.
Còn bên phía Vệ Du Sâm nữa, vốn ý định của hắn ta là chọn cho đệ đệ mình một nữ nhân có thể mang tới vô số chế nhạo và phiền phức, nhưng có vẻ như nàng đã không phải là lựa chọn thích hợp nhất nữa, Vệ Du Sâm có thể để hôn sự này hoàn thành sao?
Chỉ sợ… không dễ dàng như vậy nhỉ?
Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Bất Dạ thành vẫn rất cao.
Dưới các loại đe dọa và dụ dỗ, bất kể là thế lực nào, cuối cùng cũng buộc phải ký một đống giấy nợ, thậm chí cả những con tin không có người giải cứu cũng cam tâm tình nguyện ấn dấu tay.
Chỉ vì có thể về nhà trước năm mới, nơi này, bọn họ không thể tiếp tục ở thêm một giây một phút nào nữa.
Nếu như biết thịnh hội bốn nước tốt đẹp như vậy sẽ sinh ra nhiều hỗn loạn đến thế, bất kể thế nào bọn họ cũng không muốn rời nhà nửa bước.
Nhưng bây giờ còn có chỗ cho bọn họ đổi ý sao?
Chẳng những không có, bọn họ còn phải bỏ ra một cái giá cực kỳ lớn.
Không nói đến những người đã chết, tài lực và vật lực phải bỏ ra mấy tháng nay đã đủ để bọn họ bùi ngùi lúc tuổi già rồi.
Đợt đầu tiên trở về đều là những người không quan trọng của các tổ chức, nguyên nhân chủ yếu thả bọn họ ra là để mở đường.
Về phần những người khác, đa phần đều ở trong sơn mạch Hắc Tác chịu đựng tôi luyện.
Đợt thứ hai trở về khi nào thì phải xem tạo hóa của mỗi người bọn họ.
Bởi vì sau này bọn họ đều là người tập võ đã nhập môn, trình độ của mỗi người khác nhau, thời gian trở về tất nhiên cũng không giống nhau.
Sau khi Thanh Thần đếm nhân số đại khái, nhìn Vệ Giới: “Bẩm báo, đã xác nhận, đều là những người bình thường không có nền tảng.”
Thịnh hội bốn nước lần này, chủ tử càng nhiều thì người hầu càng nhiều.
Tuy rằng trên đường trở về đã tổn thất một nhóm người, nhưng những người tay trói gà không chặt này lại được bảo toàn ở mức tối đa.
Không phải bọn Hồng Tà thiện lương cỡ nào, chỉ sợ lúc trước bọn chúng ôm ý định giữ những người này lại để làm thí nghiệm độc nhân.
Vì vậy đếm cẩn thận, thế mà tới hơn ngàn người.
Chỉ riêng những người này đã hơn ngàn người, vậy nếu tính các hoàng đế, phi tử, công chúa, quận chúa, vương gia, bách quan các quốc gia vân vân, chẳng phải phía sau có hơn vạn người hay sao?
“Số tiền kia…” Không đợi Thanh Thần lo lắng, Vệ Giới đã dặn dò: “Tạm thời dùng danh nghĩa hoàng thất ghi lại giấy nợ.”
Về phần con số cuối cùng, tin rằng theo cách làm từ trước đến nay của Vệ Du Sâm, chắc chắn sẽ không nhận, hiển nhiên sẽ chia xuống dưới, ai ai cũng có phần.
Bất kể cuối cùng rơi xuống chỗ ai, chỗ của Vệ Giới hắn tuyệt đối sẽ không bỏ ra thêm một đồng nào nữa.
Trước kia có chút bất đắc dĩ, bây giờ không còn trói buộc, muốn bắt chẹt hắn, chỉ sợ không dễ như vậy nữa!
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi