Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 149: Ra khỏi rừng, gặp quái vật!
Tại sao lại là hắn?
Người ít có khả năng cứu nàng nhất, vừa rồi lại...
Cứu nàng?
Ly Diên nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, nghiêng đầu, muốn nói lại thôi.
Vệ Giới cũng không cho nàng cơ hội mở miệng, bất chợt đứng dậy, vẻ mặt cứng ngắc, không biết có phải đang hối hận vì tất cả hành rồi vừa rồi hay không.
Hắn cũng không có sắc mặt tốt gì với gương mặt nhăn nhó của nàng: "Nếu như ngươi chết sẽ chỉ tăng thêm không ít rắc rối."
Rắc rối?
Thì ra là vì coi trọng y thuật của nàng hả?
Câu này xem như giải thích hành vi ngu xuẩn vừa rồi của hẳn?
Phì ~
Ly Diên cười tự giễu, ngẫm lại cũng đúng. Vô duyên vô cớ, sao tự nhiên hắn lại tốt bụng thế được?
Nhưng chẳng hiểu sao trái tim nhỏ bé của nàng lại đột nhiên chua xót.
Chẳng lẽ nàng đang thất vọng?
Ly Diên ý thức được suy nghĩ của mình, trong lòng không khỏi hốt hoảng!
Trời ạ, nàng đang chờ mong cái gì?
"Đã phá trận rồi, đứng lên đi!"
Phá trận rồi hả? Không phải là tia sáng vừa rồi chứ?
May mà vào thời khắc mấu chốt này có người quấy rầy suy nghĩ bắt đầu đầu rối loạn của nàng.
"Tia sáng kia?"
Vệ Giới gật đầu nhẹ tới mức không thể nhìn thấy: "Đó là tự hủy sau khi trận pháp bị vỡ."
Tự hủy?
Ly Diên ngẩn người, chợt xoay người nhìn về phía cây cối bị tia sáng kia chặt đứt, cùng với những thi thể vì phản ứng chậm mà trực tiếp bị chém thành hai khúc. Đột nhiên nàng cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, sắc mặt tái nhợt.
Sức mạnh thật cường đại!
Thảo nào lại gọi là tự hủy, xem ra, đối thủ của bọn họ còn đáng sợ hơn tưởng tượng của nàng.
"Bọn họ đã quay lại."
Suy nghĩ bị kéo về, Ly Diên lập tức ngước mắt trông qua, chỉ thấy Lâm Nghiệp cùng Viên Triết được bọn Thanh Thần đỡ, cả người lầy lội không chịu nổi đi về phía này.
Ly Diên bước nhanh hai bước, trên mặt tràn đầy lo lắng đi tới trước mặt bọn họ: "Lâm bá, Viên thúc, hai người không sao chứ?"
"Nhị tiểu thư yên tâm, bọn ta không sao, chỉ là đã cạn kiệt thể lực."
Giằng co cả nửa ngày, gần như mỗi người đều bị vùi xuống, bây giờ ngoại trừ gương mặt ra thì phần còn lại của cơ thể đều đã dính đầy bùn nhão.
Ly Diên tự trách nhìn sau lưng Lâm Nghiệp và Viên Triết, chỉ thấy đội ngũ vốn hơn năm mươi người bây giờ đã...
Còn chưa tới một nửa.
Lâm Nghiệp nhìn thoáng ra sau, hiển nhiên hiểu tâm trạng của Ly Diên vào lúc này, không khỏi nặng nề thở dài, lắc đầu bảo: "Đều tại bọn ta, không kịp thời ý thức đây là trận pháp, thế nên... Nhị tiểu thư không cần tự trách..."
Lời kế tiếp Ly Diên như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, âm thầm thề, quyết không thể lại vứt bỏ mặc kệ không hỏi tới bọn họ nữa. Nếu như, nàng luôn ở bên bọn họ, chắc hẳn đã không xảy ra chuyện này. Đáng tiếc là không có nếu như.
"Đi thôi, trước hừng đông phải rời khỏi khu rừng này."
Chẳng biết Vệ Giới đã đi tới từ lúc nào, ngắm nhìn khu rừng tràn ngập sương đen, trong mắt lóe ra nghiêm túc chưa từng có.
Có lẽ, đủ mọi tình huống hiện nay gặp phải mới khiến hắn xem kẻ chủ mưu phía sau là —— đối thủ đúng nghĩa.
Đội ngũ lại xuất phát, lần này đội ngũ do Ly Diên dẫn dắt, tự nhiên mà đi phía sau đội ngũ của Vệ Giới.
Bất kể đối phương vô tình hay cố ý, thái độ của Ly Diên với người nào đó đã thay đổi trong vô thức.
Rừng rậm gập ghềnh khó đi, khó phân biệt phương hướng, đặc biệt là dưới sương đen lại càng xen lẫn vô số nguy cơ, khiến thần kinh mọi người lúc nào cũng căng thẳng, không thể thả lỏng.
Sau khi rời khỏi vùng đầm lầy đáng sợ, bọn họ lần lượt gặp phải nhện biến dị khổng lồ, vô số độc trùng không rõ, còn có bầy muỗi am hiểu tấn công theo đàn...
Có lẽ do trải qua những kiếp nạn lần trước, nhân mã hai bên bất giác đã vặn thành một sợi dây thừng. Cho dù Ly Diên là người nhỏ tuổi nhất ở đây nhưng lần nào cũng là nàng xông lên đầu tiên. Một thân dùng độc xuất thần nhập hóa khiến tất cả mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm.
Các tướng sĩ vốn dĩ còn vì dung mạo của nàng mà xem thường vị Phượng vương phi tương lai này, sau khi trải qua thử thách hết lần này tới lần khác cũng dần dần thay đổi cách nhìn về nàng. Nhất là bốn người Thanh Thần, càng không kìm nén được tiếng hét kinh ngạc của mình. Duy chỉ có Ly Diên không hiểu sao ảo não về những chuyện này.
Nàng cũng không muốn ra tay, nhưng mắt thấy số người tử vong tăng lên từng chút, còn tiếp tục giày vò như vậy nữa thì không đợi bọn họ rời khỏi rừng thì người đã chết hết rồi. Nếu như chết hết, dựa vào sức một mình nàng làm sao cứu bọn ca ca tỷ tỷ?
Dưới tình thế không còn cách nào khác, nàng buộc phải bại lộ thực lực của mình.
Ly Diên hoàn toàn không biết, nhất cử nhất động của nàng rơi vào mắt người nào đó lại bất tri bất giác biến thành vô số âm mưu và tính toán.
Nếu như ban đầu Vệ Giới có chút bất đắc dĩ phải lấy nàng, vậy thì hiện tại giống như phát hiện đại lục mới, khiến hắn chấn động khó hiểu. Đương nhiên phần chấn động này không phải vì Ly Diên mà là vì một thân độc công của nàng khiến hắn mê mẩn.
Nữ nhân với hắn mà nói là tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng nếu trong phủ nuôi một vị vương phi có khả năng giúp hắn giải quyết phiền phức, lại có thể giúp hắn cứu chữa nhiều nhiều người hơn, thậm chí tạo ra nhiều cơ hội khác...
Vậy thì thành thân với nàng có hề gì?
Ly Diên đáng thương, nếu biết mình vô tình bại lộ lại trở thành quân cờ không thể thiếu trên bàn cờ của người khác, không biết nàng sẽ có cảm giác gì?
Cuối cùng, vào lúc phía Đông lộ ra chân trời màu trắng bạc, bọn họ đã thành công rời khỏi rừng hắc ám hoàn cảnh phức tạp, đi bước nào lo bước đó.
Ra khỏi màn sương đen kia, hiện ra trước mặt mọi người chính là một hồ nước trong veo thấy được đáy. Hồ nước xanh lam bị sương sớm trắng xóa bao quanh, cây xanh hoa hồng làm nền kia phản chiếu ánh sáng quyến rũ, đẹp đến không gì sánh bằng.
Trải qua một đêm chiến đấu đẫm máu, ai ai cũng chật vật không chịu nổi, tràn ngập mùi máu, cả người dơ bẩn đến mức bản thân cũng không nhịn được nhíu mày, huống hồ gì là đối mặt với nhau. Vì vậy khi bọn họ nhìn thấy một hồ nước đã không kìm nén nổi kích động trong lòng, dùng hết sức bình sinh chạy tới bờ hồ.
Ly Diên là nữ hài tử duy nhất ở đây, tất nhiên tránh xa được bao nhiêu thì tránh.
Nàng lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp Vệ Giới nhìn hồ nước kia chăm chú, ánh mắt tĩnh mịch khó dò, không biết đang nghĩ gì.
Theo ánh mắt hắn nhìn sang, Ly Diên tò mò nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì hả?"
Vệ Giới thờ ơ xoay nhẫn ngọc màu đen trên ngón tay, ánh mắt nặng trĩu nhìn phía trước chăm chú: "Không biết nữa, ta cứ cảm thấy hình như thiếu thứ gì đó."
Thiếu thứ gì?
Ánh mắt Ly Diên bỗng dưng trầm xuống, bàn tay nhỏ bé theo bản năng ôm ngực mình. Kỳ lạ, từ nãy đến giờ, trái tim nàng luôn đập không ngừng. Ban đầu nàng còn tưởng rằng do chạy quá nhanh nên thở gấp. Nhưng cả buổi rồi vẫn như thế, chẳng lẽ, nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn giải trừ?
Nghĩ đến khả năng này, Ly Diên cảm thấy càng bất an.
Để tránh sự kiện đẫm máu vừa rồi lại bùng phát, Ly Diên không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng nhảy về hướng bộ hạ của Linh gia trang.
Tốc độ của nàng cực nhanh, khiến Vệ Giới nhíu mày theo bản năng.
Lời nói của Ly Diên lập tức hấp dẫn sự chú ý của bọn Lâm Nghiệp, khiến bọn họ dừng bước theo bản năng.
Nhưng đã có người xông tới ven hồ, thoáng cái liền nhảy xuống, không kịp lên bờ.
Ngay lúc tất cả mọi người đang đoán nàng muốn biểu đạt điều gì, đột nhiên!
Mặt hồ vốn phẳng lặng không gợn sóng lại nổi sóng ở phạm vi lớn, từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh, khiến tất cả mọi người đứng bên bờ trở tay không kịp.
Bên này Ly Diên vừa đáp xuống, bên kia đã truyền tới âm thanh sắc bén.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Rút lui, mau, toàn bộ, tất cả rút lui khỏi đây, nơi này có nguy hiểm!"
Trải qua phối hợp tác chiến cả đêm, gần như tất cả mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ lời nói của Ly Diên. Tuy rằng bọn họ vẫn chưa biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng đều theo bản năng lựa chọn chạy trốn. Có điều người còn ở trong hồ lại không may mắn như thế.
Vốn dĩ Ly Diên chỉ hoài nghi, còn chưa chắc chắn, nhưng ngay giây phút nàng xoay người, tiếng "ầm ầm" thật lớn liền vang lên, giống như có thứ gì đó nhảy ra khỏi hồ nước. Cho dù Ly Diên không quay đầu lại nhưng giác quan thứ sáu của nàng đã nói cho nàng biết, trong hồ có quái vật.
"Chạy mau!"
Quăng xuống những lời này, Ly Diên gần như vận công bỏ chạy theo bản năng, thậm chí không kịp liếc mắt nhìn mối nguy đến từ hồ nước là gì.
Nàng không thấy, không có nghĩa những người khác không thấy.
Mọi người bật chế độ chạy như điên, lơ đãng quay đầu lại, sắc mặt thoáng cái đã bị dọa tới trắng bệch.
Hiện ra trước mắt bọn họ chính là một con quái vật hình rồng khổng lồ cao ngất tận mây xanh.
Nó có một cặp sừng dài chừng hai, ba mét, đôi mắt to như cái bàn bát tiên, cái miệng dài nhọn hơi hé, kéo ra một sợi tơ dài, từng chiếc răng sắc nhọn phát ra ánh sáng sắc lạnh, bộ vảy lồi lõm gồ ghề dữ tợn mà cứng rắn, thân thể tạo thành hình chữ Z, nổi trên mặt hồ, nhìn đám kiến bọn họ với tư thế từ trên cao nhìn xuống.
Ly Diên chứng kiến vẻ mặt cứng đờ của mọi người, khẽ cau mày, trong lòng dâng lên dự cảm vô cùng không tốt.
Nàng dừng bước, chậm rãi xoay người, nhìn thấy cự quái giống rồng mà không phải rồng kia, trái tim thoáng cái run rẩy.
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Người ít có khả năng cứu nàng nhất, vừa rồi lại...
Cứu nàng?
Ly Diên nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, nghiêng đầu, muốn nói lại thôi.
Vệ Giới cũng không cho nàng cơ hội mở miệng, bất chợt đứng dậy, vẻ mặt cứng ngắc, không biết có phải đang hối hận vì tất cả hành rồi vừa rồi hay không.
Hắn cũng không có sắc mặt tốt gì với gương mặt nhăn nhó của nàng: "Nếu như ngươi chết sẽ chỉ tăng thêm không ít rắc rối."
Rắc rối?
Thì ra là vì coi trọng y thuật của nàng hả?
Câu này xem như giải thích hành vi ngu xuẩn vừa rồi của hẳn?
Phì ~
Ly Diên cười tự giễu, ngẫm lại cũng đúng. Vô duyên vô cớ, sao tự nhiên hắn lại tốt bụng thế được?
Nhưng chẳng hiểu sao trái tim nhỏ bé của nàng lại đột nhiên chua xót.
Chẳng lẽ nàng đang thất vọng?
Ly Diên ý thức được suy nghĩ của mình, trong lòng không khỏi hốt hoảng!
Trời ạ, nàng đang chờ mong cái gì?
"Đã phá trận rồi, đứng lên đi!"
Phá trận rồi hả? Không phải là tia sáng vừa rồi chứ?
May mà vào thời khắc mấu chốt này có người quấy rầy suy nghĩ bắt đầu đầu rối loạn của nàng.
"Tia sáng kia?"
Vệ Giới gật đầu nhẹ tới mức không thể nhìn thấy: "Đó là tự hủy sau khi trận pháp bị vỡ."
Tự hủy?
Ly Diên ngẩn người, chợt xoay người nhìn về phía cây cối bị tia sáng kia chặt đứt, cùng với những thi thể vì phản ứng chậm mà trực tiếp bị chém thành hai khúc. Đột nhiên nàng cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, sắc mặt tái nhợt.
Sức mạnh thật cường đại!
Thảo nào lại gọi là tự hủy, xem ra, đối thủ của bọn họ còn đáng sợ hơn tưởng tượng của nàng.
"Bọn họ đã quay lại."
Suy nghĩ bị kéo về, Ly Diên lập tức ngước mắt trông qua, chỉ thấy Lâm Nghiệp cùng Viên Triết được bọn Thanh Thần đỡ, cả người lầy lội không chịu nổi đi về phía này.
Ly Diên bước nhanh hai bước, trên mặt tràn đầy lo lắng đi tới trước mặt bọn họ: "Lâm bá, Viên thúc, hai người không sao chứ?"
"Nhị tiểu thư yên tâm, bọn ta không sao, chỉ là đã cạn kiệt thể lực."
Giằng co cả nửa ngày, gần như mỗi người đều bị vùi xuống, bây giờ ngoại trừ gương mặt ra thì phần còn lại của cơ thể đều đã dính đầy bùn nhão.
Ly Diên tự trách nhìn sau lưng Lâm Nghiệp và Viên Triết, chỉ thấy đội ngũ vốn hơn năm mươi người bây giờ đã...
Còn chưa tới một nửa.
Lâm Nghiệp nhìn thoáng ra sau, hiển nhiên hiểu tâm trạng của Ly Diên vào lúc này, không khỏi nặng nề thở dài, lắc đầu bảo: "Đều tại bọn ta, không kịp thời ý thức đây là trận pháp, thế nên... Nhị tiểu thư không cần tự trách..."
Lời kế tiếp Ly Diên như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, âm thầm thề, quyết không thể lại vứt bỏ mặc kệ không hỏi tới bọn họ nữa. Nếu như, nàng luôn ở bên bọn họ, chắc hẳn đã không xảy ra chuyện này. Đáng tiếc là không có nếu như.
"Đi thôi, trước hừng đông phải rời khỏi khu rừng này."
Chẳng biết Vệ Giới đã đi tới từ lúc nào, ngắm nhìn khu rừng tràn ngập sương đen, trong mắt lóe ra nghiêm túc chưa từng có.
Có lẽ, đủ mọi tình huống hiện nay gặp phải mới khiến hắn xem kẻ chủ mưu phía sau là —— đối thủ đúng nghĩa.
Đội ngũ lại xuất phát, lần này đội ngũ do Ly Diên dẫn dắt, tự nhiên mà đi phía sau đội ngũ của Vệ Giới.
Bất kể đối phương vô tình hay cố ý, thái độ của Ly Diên với người nào đó đã thay đổi trong vô thức.
Rừng rậm gập ghềnh khó đi, khó phân biệt phương hướng, đặc biệt là dưới sương đen lại càng xen lẫn vô số nguy cơ, khiến thần kinh mọi người lúc nào cũng căng thẳng, không thể thả lỏng.
Sau khi rời khỏi vùng đầm lầy đáng sợ, bọn họ lần lượt gặp phải nhện biến dị khổng lồ, vô số độc trùng không rõ, còn có bầy muỗi am hiểu tấn công theo đàn...
Có lẽ do trải qua những kiếp nạn lần trước, nhân mã hai bên bất giác đã vặn thành một sợi dây thừng. Cho dù Ly Diên là người nhỏ tuổi nhất ở đây nhưng lần nào cũng là nàng xông lên đầu tiên. Một thân dùng độc xuất thần nhập hóa khiến tất cả mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm.
Các tướng sĩ vốn dĩ còn vì dung mạo của nàng mà xem thường vị Phượng vương phi tương lai này, sau khi trải qua thử thách hết lần này tới lần khác cũng dần dần thay đổi cách nhìn về nàng. Nhất là bốn người Thanh Thần, càng không kìm nén được tiếng hét kinh ngạc của mình. Duy chỉ có Ly Diên không hiểu sao ảo não về những chuyện này.
Nàng cũng không muốn ra tay, nhưng mắt thấy số người tử vong tăng lên từng chút, còn tiếp tục giày vò như vậy nữa thì không đợi bọn họ rời khỏi rừng thì người đã chết hết rồi. Nếu như chết hết, dựa vào sức một mình nàng làm sao cứu bọn ca ca tỷ tỷ?
Dưới tình thế không còn cách nào khác, nàng buộc phải bại lộ thực lực của mình.
Ly Diên hoàn toàn không biết, nhất cử nhất động của nàng rơi vào mắt người nào đó lại bất tri bất giác biến thành vô số âm mưu và tính toán.
Nếu như ban đầu Vệ Giới có chút bất đắc dĩ phải lấy nàng, vậy thì hiện tại giống như phát hiện đại lục mới, khiến hắn chấn động khó hiểu. Đương nhiên phần chấn động này không phải vì Ly Diên mà là vì một thân độc công của nàng khiến hắn mê mẩn.
Nữ nhân với hắn mà nói là tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng nếu trong phủ nuôi một vị vương phi có khả năng giúp hắn giải quyết phiền phức, lại có thể giúp hắn cứu chữa nhiều nhiều người hơn, thậm chí tạo ra nhiều cơ hội khác...
Vậy thì thành thân với nàng có hề gì?
Ly Diên đáng thương, nếu biết mình vô tình bại lộ lại trở thành quân cờ không thể thiếu trên bàn cờ của người khác, không biết nàng sẽ có cảm giác gì?
Cuối cùng, vào lúc phía Đông lộ ra chân trời màu trắng bạc, bọn họ đã thành công rời khỏi rừng hắc ám hoàn cảnh phức tạp, đi bước nào lo bước đó.
Ra khỏi màn sương đen kia, hiện ra trước mặt mọi người chính là một hồ nước trong veo thấy được đáy. Hồ nước xanh lam bị sương sớm trắng xóa bao quanh, cây xanh hoa hồng làm nền kia phản chiếu ánh sáng quyến rũ, đẹp đến không gì sánh bằng.
Trải qua một đêm chiến đấu đẫm máu, ai ai cũng chật vật không chịu nổi, tràn ngập mùi máu, cả người dơ bẩn đến mức bản thân cũng không nhịn được nhíu mày, huống hồ gì là đối mặt với nhau. Vì vậy khi bọn họ nhìn thấy một hồ nước đã không kìm nén nổi kích động trong lòng, dùng hết sức bình sinh chạy tới bờ hồ.
Ly Diên là nữ hài tử duy nhất ở đây, tất nhiên tránh xa được bao nhiêu thì tránh.
Nàng lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp Vệ Giới nhìn hồ nước kia chăm chú, ánh mắt tĩnh mịch khó dò, không biết đang nghĩ gì.
Theo ánh mắt hắn nhìn sang, Ly Diên tò mò nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì hả?"
Vệ Giới thờ ơ xoay nhẫn ngọc màu đen trên ngón tay, ánh mắt nặng trĩu nhìn phía trước chăm chú: "Không biết nữa, ta cứ cảm thấy hình như thiếu thứ gì đó."
Thiếu thứ gì?
Ánh mắt Ly Diên bỗng dưng trầm xuống, bàn tay nhỏ bé theo bản năng ôm ngực mình. Kỳ lạ, từ nãy đến giờ, trái tim nàng luôn đập không ngừng. Ban đầu nàng còn tưởng rằng do chạy quá nhanh nên thở gấp. Nhưng cả buổi rồi vẫn như thế, chẳng lẽ, nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn giải trừ?
Nghĩ đến khả năng này, Ly Diên cảm thấy càng bất an.
Để tránh sự kiện đẫm máu vừa rồi lại bùng phát, Ly Diên không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng nhảy về hướng bộ hạ của Linh gia trang.
Tốc độ của nàng cực nhanh, khiến Vệ Giới nhíu mày theo bản năng.
Lời nói của Ly Diên lập tức hấp dẫn sự chú ý của bọn Lâm Nghiệp, khiến bọn họ dừng bước theo bản năng.
Nhưng đã có người xông tới ven hồ, thoáng cái liền nhảy xuống, không kịp lên bờ.
Ngay lúc tất cả mọi người đang đoán nàng muốn biểu đạt điều gì, đột nhiên!
Mặt hồ vốn phẳng lặng không gợn sóng lại nổi sóng ở phạm vi lớn, từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh, khiến tất cả mọi người đứng bên bờ trở tay không kịp.
Bên này Ly Diên vừa đáp xuống, bên kia đã truyền tới âm thanh sắc bén.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Rút lui, mau, toàn bộ, tất cả rút lui khỏi đây, nơi này có nguy hiểm!"
Trải qua phối hợp tác chiến cả đêm, gần như tất cả mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ lời nói của Ly Diên. Tuy rằng bọn họ vẫn chưa biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng đều theo bản năng lựa chọn chạy trốn. Có điều người còn ở trong hồ lại không may mắn như thế.
Vốn dĩ Ly Diên chỉ hoài nghi, còn chưa chắc chắn, nhưng ngay giây phút nàng xoay người, tiếng "ầm ầm" thật lớn liền vang lên, giống như có thứ gì đó nhảy ra khỏi hồ nước. Cho dù Ly Diên không quay đầu lại nhưng giác quan thứ sáu của nàng đã nói cho nàng biết, trong hồ có quái vật.
"Chạy mau!"
Quăng xuống những lời này, Ly Diên gần như vận công bỏ chạy theo bản năng, thậm chí không kịp liếc mắt nhìn mối nguy đến từ hồ nước là gì.
Nàng không thấy, không có nghĩa những người khác không thấy.
Mọi người bật chế độ chạy như điên, lơ đãng quay đầu lại, sắc mặt thoáng cái đã bị dọa tới trắng bệch.
Hiện ra trước mắt bọn họ chính là một con quái vật hình rồng khổng lồ cao ngất tận mây xanh.
Nó có một cặp sừng dài chừng hai, ba mét, đôi mắt to như cái bàn bát tiên, cái miệng dài nhọn hơi hé, kéo ra một sợi tơ dài, từng chiếc răng sắc nhọn phát ra ánh sáng sắc lạnh, bộ vảy lồi lõm gồ ghề dữ tợn mà cứng rắn, thân thể tạo thành hình chữ Z, nổi trên mặt hồ, nhìn đám kiến bọn họ với tư thế từ trên cao nhìn xuống.
Ly Diên chứng kiến vẻ mặt cứng đờ của mọi người, khẽ cau mày, trong lòng dâng lên dự cảm vô cùng không tốt.
Nàng dừng bước, chậm rãi xoay người, nhìn thấy cự quái giống rồng mà không phải rồng kia, trái tim thoáng cái run rẩy.
Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Đánh giá:
Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Story
Chương 149: Ra khỏi rừng, gặp quái vật!
7.4/10 từ 29 lượt.