Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 139: Vệ nghi Tô, vào rừng hắc ám!

Quả nhiên, Lâm Nghiệp vừa nói xong, năm mươi hán tử đồng thời hô với nàng: “Xin nhị tiểu thư ra lệnh, xin nhị tiểu thư ra lệnh.”

Lòng Ly Diên hơi động, nhìn đám đại hán thiết huyết dù biết rõ là đi chịu chết nhưng vẫn mặt không đổi sắc, khóe miệng nở nụ cười tán thưởng,

“Rất tốt, đây mới là người của Linh gia trang chúng ta. Nếu đã vậy, chúng ta không trì hoãn nữa, đại thiếu gia và đại tiểu thư, còn có huynh đệ và bằng hữu của các ngươi đều đang chờ chúng ta tới cứu. Các huynh đệ, đi!”

Ly Diên vung tay lên, dẫn đầu đi trước, trong mắt có sự bình tĩnh trước nay chưa từng có.

Lâm Nghiệp, Viên Triết ở sau một chút, nhìn Ly Diên xung phong đi đầu phía trước, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Viên Triết chậm chạp nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên một tia không xác định.

“Hiện tại ta đã hơi hiểu vì sao lão gia tử, lão gia và phu nhân muốn giao chuyện quan trọng như vậy cho nhị tiểu thư rồi.”

Dù cho khắp Linh gia trang đều lan truyền sự tích của Ly Diên nhưng tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.

Lúc bọn họ đều đang ngủ say thì nàng đã sớm tỉnh dậy, đồng thời nhanh chóng chuẩn xác xác định được mục tiêu và phương hướng.

Nàng mới mười tuổi thôi. Mười tuổi có thể làm được đến trình độ này, vậy qua mấy năm nữa chẳng phải là càng thêm mạnh mẽ sao?

So với Viên Triết chỉ đi theo Linh Vô Nhai ở Linh gia trang, Lâm Nghiệp đã luôn đi theo lão gia tử ở Dược Vương cốc.

Phải biết bảy năm nay của Ly Diên chí ít có sáu năm đã ở Dược Vương cốc, tính ra thời gian nhàn hạ Linh gia trang cùng lắm chỉ một năm.

Vì vậy tín nhiệm của Lâm Nghiệp với Ly Diên hơn Viên Triết nhiều. Lúc đầu Viên Triết không hề yên lòng, nếu không phải có Lâm Nghiệp đi theo thì sao ông ta yên tâm được?

Trên đường tới đây mặc dù nhị tiểu thư không nói nhiều nhưng mỗi lần ra lệnh đều luôn không mưu mà hợp với ý nghĩ của bọn họ, không hề thấy nhát gan và non nớt chút nào.


Thủ pháp xử lý cực kỳ quả quyết lão luyện, hoàn toàn không hợp với tuổi tác của nàng, thật sự khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.

Ông ta luôn cho rằng lời đồn không đáng tin nhưng cũng không thể hoàn toàn không tin, bây giờ thấy thật sự là không có lửa thì sao có khói!

Không tồi, không tồi, không hổ là người mà lão gia tử nhìn trúng, để nàng trở thành nhị tiểu thư Linh gia trang bọn họ là hoàn toàn xứng đáng.

Viên Triết nhìn về thân hình nhỏ bé hơi mập ở phía trước, ánh mắt dần dần ngưng tụ: Nhị tiểu thư, Viên Triết ta bội phục người!

Lâm Nghiệp chú ý đến sự thay đổi của Viên Triết, sờ cằm của mình, hài lòng gật nhẹ.

Xem ra một khắc đồng hồ trước Ly Diên mới thật sự thu được lòng của đám người này. Có lẽ lão gia tử cũng đã sớm liệu trước điều này chăng?

“Nếu đã biết rồi vậy làm việc mình phải làm đi. Chuyến này đi vào chắc chắn cực kỳ nguy hiểm, lão gia tử đã giao nhị tiểu thư cho chúng ta, chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ nàng, ngươi hiểu chưa?”

Viên Triết quay đầu nhìn Lâm Nghiệp trong chốc lát,, thận trọng nhẹ gật đầu.

“Lâm thúc cứ yên tâm, chỉ cần tại hạ còn một hơi thở, ta nhất định sẽ bảo vệ nhị tiểu thư an toàn.”

Lâm Nghiệp khẽ gật đầu, không lên tiếng, chỉ là sâu xa nhìn về trước, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Sau khi Tô Ngu đã đi rất xa vẫn không quên quay đầu nhìn lại, cho đến khi xác định đội ngũ Ly Diên đã theo kịp mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm..

“Các ngươi quen nhau à?”

Lời nói đột ngột vang lên doạ Tô Ngu sợ hãi. Hắn nghiêng đầu nhìn, chẳng biết màn của xe ngựa đã nhấc lên từ lúc nào, mơ hồ lộ ra nửa khuôn mặt đáng sợ của với ánh mắt khép hờ của Vệ Giới.



Đôi mắt vốn đang khép hờ của Vệ Giới vì câu này hỏi này của hắn mà bỗng dưng mở ra. Sự sắc bén trong đó cứng rắn dọa Tô Ngu kêu to một tiếng. Nhưng trước khi biết rõ tình hình, hắn sẽ không thừa nhận lung tung.

“Vừa rồi ngươi đang nhìn ai?”

Thanh Thần thúc ngựa đến, cười nhìn Tô Ngu.

Tô Ngu run lên, trên mặt lại bất động thanh sắc: “Không nhìn gì cả!”

“Đừng nói dối. Vừa rồi bọn ta đều thấy được, nhị tiểu thư của Linh gia trang kia vậy mà mặc kệ không đi cứu người của mình mà lại tới cứu ngươi trước. Sao vậy, các ngươi có quan hệ gì sao?”

Thực tế, trước khi Ly Diên tỉnh lại, Vệ Giới và Thanh Thần cũng đã tỉnh. Sở dĩ không có động tĩnh gì là muốn xem cuối cùng đối phương giở trò gì. Không ngờ rằng thế mà thấy được cảnh đó.

Tuy rằng hai người này không có giao tiếp nhiều, nhưng sự lo lắng trên mặt nhị tiểu thư kia lại không phải giả. Nếu là người ngoài, bọn họ tuyệt đối sẽ không quan tâm, nhưng người này lại là nhị tiểu thư từ trên trời rơi xuống của Linh gia trang. Bọn họ rất muốn biết Linh gia trang này từ lúc nào có thêm một vị nhị tiểu thư rồi?

Nhất là dung mạo của nhị tiểu thư này, có phải cũng quá... xấu xí hay không?

Béo thì thôi đi, lại còn xấu đến mức này, càng khó hiểu là người dẫn đầu của Linh gia trang lần này còn là vị nhị tiểu thư này. Chẳng lẽ cả Linh gia trang trừ đại thiếu gia, đại tiểu thư ra thì không còn ai nữa?

Thanh Thần nghĩ như vậy nhưng Vệ Giới thì không. Trong mắt hắn, gần đây hình như có mấy người mập mạp cứ quẩn quanh bên cạnh hắn, làm vướng mắt hắn. Mặc dù dung mạo của bọn họ không hoàn toàn giống nhau, thế nhưng dáng người lại không phải là giả. Quan trọng nhất là dáng vẻ nữ nhân này cực kỳ giống nữ nhân đa bị hắn đạp một cước rơi từ trên nóc nhà xuống đêm đó, cũng chính là nữ nhân xui xẻo bị Minh Tâm giáo truy đuổi cả tháng trời. Mà theo điều tra từ thuộc hạ dưới tay hắn, hướng cuối cùng mà nàng chạy đến quả thật là hướng Linh gia trang.

Nhị tiểu thư Linh gia trang?

Chuyện từ khi nào?

Nhìn nàng như vậy, hình như có giao tình không tồi với Tô Ngu.


Tô Ngu bình tĩnh nhìn Thanh Thần, “Thần hộ pháp, tuy Tô Ngu ta nói là đi cùng các vị, cũng nghe lệnh của vương gia, nhưng có một số việc vẫn hi vọng các vị đừng hỏi tới, bởi vì đây là chuyện riêng của ta.”

Chuyện riêng?

Vệ Giới khẽ nhướng mày, đôi mắt lạnh lùng mang theo thâm ý rõ ràng.

Hắn liếc Thanh Thần, Thanh Thần híp mắt, gật đầu với hắn, quay đầu vỗ vai của Tô Ngu, không nói gì mà giục ngựa đi.

Màn xe nhẹ nhàng buông xuống. Dù đã chặn đi ánh mắt của Vệ Giới nhưng trong lòng Tô Ngu vẫn thấy bất ổn nên không khỏi ảo não. Nếu không phải tại hắn, Diên Nhi sẽ không bị bại lộ như vậy.

Khi từng đội ngũ khác nhau vào rừng hắc ám, người ở bên ngoài đương nhiên cũng càng ngày càng ít. Đến cuối cùng chỉ còn lại thi thể.

Lúc mặt trời hoàn toàn lặn xuống núi, bầu trời tối hẳn, những người mặc đồ ngụy trang đồng loạt tản ra. Bóng dáng màu đỏ kia lại xuất hiện, nhìn rìa ngoài khu rừng hắc ám, khóe miệng hiện đường cong quỷ dị.

“Môn chủ?”

“Truyền lệnh xuống dưới. Trò chơi chính thức bắt đầu.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Chỉ trong chớp mắt, tất cả bóng người mặc đồ ngụy trang đều biến mất tại chỗ, để lại nam tử áo đỏ ở đó xoa đầu hồ ly trên vai mình. Khóe miệng của hắn không che giấu được ý cười.

“Xem ra lá gan của mấy kẻ này còn lớn hơn ta tưởng. Cũng được, nếu đã tới, không để lại chút gì làm sao không biết xấu hổ mà tự nhận mình lăn lộn trên con đường này? Ha ha, trò chơi thú vị sắp bắt đầu rồi. Đi thôi, chúng ta cũng nhìn thử!”

Hồ ly đỏ ưu nhã dựa vào vai hắn ta, dường như không có hứng thú với trò chơi trong miệng của hắn ta lắm. Thậm chí còn ngáp một cái, trở mình ngủ thiếp đi.

Khi nam nhân áo đỏ rời khỏi, rừng hắc ám lại lần nữa được sương mù dày đặc bao bao phủ. Bầu trời vốn đang dần dần ảm đạm bây giờ đã biến thành một mê trận. Mà những thi thể kia cũng theo sương mù dày đặc hiện ra, dần dần biến mất không thấy đâu nữa...

Vừa đi vào rừng hắc ám, khí tức âm lãnh đã phả vào mặt làm mọi người theo bản năng run rẩy. Hơn nữa bây giờ đã cuối thu, đại đa số người đều ôm chặt hai tay, ánh mắt cảnh giác và lo lắng nhìn về phía trước tối như mực, không biết làm gì.

Sắc trời đã tối, cổ đại không giống hiện đại, dù cho trời tối cũng có thể thấy được tất cả mọi thứ xung quanh. Còn ở đây khi trời tối trên cơ bản chẳng khác gì người mù. Huống chi đây còn là rừng rậm nguyên thủy hiếm có người tiến vào, khắp nơi tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Lúc Ly Diên còn ở hiện đại chưa từng đến chỗ như này. Dưới cái nhìn của nàng, cái gọi là rừng rậm nguyên thủy chính là chỗ nguy hiểm, huống chi còn đang là ban đêm, nguy hiểm trong đó càng thêm khó lường.

Nhìn đoàn người đi vào khu rừng trước mặt, Ly Diên nhíu mày. Cứ thế này không được, trời quá tối, hơn nữa nhìn không rõ là bao xa, điều quan trọng là nhất bây giờ phải có biện pháp phòng hộ.

Nghĩ tới đây, nàng lập tức kêu người mình dừng lại.

“Lâm bá, Viên thúc, kêu người của chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ. Tạm thời không cần vội vàng vào trong đó.”

Lâm Nghiệp nhìn về phía Viên Triết. Viên Triết lập tức hiểu ý, quay người đi ra sau.

“Nhị tiểu thư, có chỗ nào không ổn sao?”

Ly Diên lắc đầu, “Thế thì không. Chỉ là trong này quá nguy hiểm, chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng trước mới được.”

Nói xong nàng cúi đầu nhìn nhẫn trữ vật của mình rồi lại nhìn chung quanh, đi đến chỗ vắng vẻ không người.

Lâm Nghiệp thấy thế đương nhiên hiểu được, không tiến lên mà đứng tại chỗ chờ.

Sau một lúc lâu, Ly Diên cầm theo một số bình lọ lớn đi đến, trong đó còn kèm theo một chút vật thể không rõ. Lâm Nghiệp bước lên trước hỗ trợ, nhận lấy: “Nhị tiểu thư, đây là…?”

“Phát cho mỗi người một miếng vải này để bao cổ chân lại, buộc chỗ cổ chân để đề phòng rắn độc hoặc thứ có độc cắn. Còn số phấn độc này thì xoa lên người mỗi người một ít. Chỗ này là thuốc giải độc, mỗi người một viên, còn có đuốc, mỗi người một cái. Trong này có nhiều nguy hiểm không lường chút được, mọi người đều phải thông minh khéo léo một chút, phát hiện ra cái gì khác thường lập tức thông báo bốn phía.”

Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi Truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi Story Chương 139: Vệ nghi Tô, vào rừng hắc ám!
7.4/10 từ 29 lượt.
loading...