Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 9
126@-
Lâm Phỉ Thạch có chút bất đắc dĩ cười khẽ: "Bây giờ ngoài hai chúng ta ra, những người biết chuyện kia đều chết cả rồi. Một người hóa thành tro cốt, người kia thì nát vụn nằm trong túi đựng thi thể. Những người còn lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Trừ khi Lão Hổ tự dâng đầu tới cửa, nếu không thì để tóm được chút dấu vết gì từ hắn, khả năng gần như bằng không."
"Tôi cho người điều tra rồi. Mầm cảm tử kia trước hôm xảy ra chuyện mấy ngày từng nhận hai cuộc gọi từ số lạ, đều gọi từ buồng điện thoại công cộng. Có thể định vị được nơi gọi đi, nhưng xung quanh chắc chắn không có camera theo dõi. Với đầu óc của Lão Hổ, đoán chừng dấu vân tay cũng chẳng để lại đâu. Chờ vụ này lắng xuống một chút, tôi sẽ cho người tới nhà Mầm lục soát. Biết đâu lại moi ra được manh mối gì đó."
Giang Bùi Di chợt nhận ra, dù trong nhiều mặt Lâm Phỉ Thạch không giống cảnh sát hình sự chút nào, nhưng ở vài lĩnh vực riêng biệt, đặc biệt là trinh sát, thì mũi rất thính.
Ngay cả Giang Bùi Di cũng không thể không thừa nhận, suy đoán của Lâm Phỉ Thạch gần như không có chỗ nào sai. Tất cả những dấu hiệu trước mắt đều đang dần khớp với hướng mà cậu dự đoán.
Anh khẽ hỏi: "Nếu cậu là Lão Hổ, bước tiếp theo sẽ làm gì?"
Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Thôn Tháp Bộ đã bị phong tỏa, trong thành phố Trọng Quang cũng không còn đường 'nhập hàng'. Nhóm buôn m* t** sớm muộn gì cũng cạn hàng. Nếu là tôi, tôi sẽ để chúng đói thuốc vài ngày. Đến khi bọn nghiện lên cơn vật, mất hết khái niệm đúng sai, thì đẩy hàng vào thị trường với mức giá cao ngất ngưởng, sau đó kế thừa mạng lưới giao dịch vốn có của Tháp Bộ thôn, đồng thời phát triển mạng lưới riêng."
Giang Bùi Di không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, nghe cái cách cậu nói chuyện một cách nhẹ nhàng thản nhiên, thậm chí còn có chút vui vẻ, mà không khỏi rùng mình, vô thức nhíu mày lại.
"Nếu Lão Hổ cũng nghĩ giống tôi, thì vụ án này vẫn còn cơ hội điều tra tiếp. Vì bọn mình đã đoán được bước tiếp theo hắn sẽ đi đâu, chỉ cần chờ hắn xuất đầu lộ diện thôi." Lâm Phỉ Thạch nháy mắt, vẻ mặt trông không có chút tử tế nào: "Tôi nghe nói bên đội chuyên trách chống m* t** mới phát triển được không ít tuyến cơ sở thì phải."
Giang Bùi Di dửng dưng liếc cậu một cái.
"Đợi tới khi Lão Hổ thật sự ra tay, người của hắn nhất định sẽ nhúng tay vào thị trường. Dù bản thân hắn không lộ mặt, thì đàn em của hắn cũng sẽ lọt vào tầm ngắm. Tới lúc đó nhờ mấy anh em bên đội chống m* t** để ý kỹ chút, cứ từ đám tép riu mà lần ngược lên, kiểu gì cũng sẽ lần ra hang ổ của Lão Hổ thôi."
"Đương nhiên, nếu thật sự không lần ra được thì cũng không sao. Riêng chuyện nhổ được cái ổ Tháp Bộ thôn này thôi cũng đã là thắng lớn rồi."
Giang Bùi Di cảm thấy cậu nói chẳng khác gì... người ngoài hành tinh.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Lâm Phỉ Thạch quay sang liếc nhìn Giang Bùi Di, liền thấy đối phương đang nhìn cậu như thể đóng băng cả người, ánh mắt lạnh băng bắn thẳng qua.
Lâm Phỉ Thạch giật mình, tỏ vẻ vô tội mà lẩm bẩm:
"Giang phó, sao tự nhiên anh lại nhìn tôi kiểu đó."
"Đây là hai mạng người, sống sờ sờ ra đó, không phải mấy vết thương ngoài da ngoài thịt mà không đau không ngứa đâu." Giang Bùi Di nghiến răng, gằn từng chữ một:
"Tìm không thấy thì thôi à?"
"......"
Lâm Phỉ Thạch bỗng nhận ra cậu và Giang Bùi Di vốn là hai kiểu người chẳng thể hòa hợp nổi. Hoặc đúng hơn, với tính cách gay gắt như của Giang Bùi Di, chắc chắn sẽ không thể dung nổi cậu.
Lâm Phỉ Thạch là kiểu người tiêu cực bị động, gặp chuyện thì mặc kệ số phận đẩy đưa, cũng chẳng có quá nhiều chấp niệm về kết cục. Cậu không giống Giang Bùi Di, người luôn ôm lấy cái trách nhiệm phải có người vì người chết mà nhắm mắt giùm họ.
Im lặng một lúc, Lâm Phỉ Thạch thở dài: "Giang đội, trên đời này không phải chuyện gì cũng như ý. Kể cả bọn mình có giăng thiên la địa võng đi nữa, cũng chưa chắc bắt được Lão Hổ đâu. Cái này là thực tế, rất bình thường."
Giang Bùi Di lạnh lùng đẩy bát cháo của cậu sang một bên, như thể phải rạch một đường ranh giới rõ ràng giữa mình và cậu:
"Ít nhất tôi sẽ kiên trì đến tận giây cuối cùng của cuộc đời mình."
Nói rồi anh nằm xuống, kéo chăn lên đắp, quay người đưa lưng về phía Lâm Phỉ Thạch.
Đội trưởng Lâm hiếm hoi mở lời an ủi cuối cùng lại chọc trúng vảy ngược của Giang Bùi Di, khiến anh càng phản ứng dữ dội hơn. Lâm Phỉ Thạch nhìn bát cháo vẫn đặt y nguyên trên bàn, không ai đụng đến, khẽ mím môi, nuốt lại lời trong cổ họng, rồi bước tới cạnh giường bệnh, cúi người ngồi xổm xuống, hạ giọng dỗ: "Đừng giận nữa... tôi nói sai, được chưa. Tôi sẽ cùng anh đi tìm Lão Hổ, dù là chân trời hay góc biển cũng sẽ tóm hắn về nhưng mà bây giờ thương của anh còn chưa lành, ăn chút gì đi đã."
Giang Bùi Di mở mắt ra, chạm phải ánh mắt của cậu.
Khuôn mặt xinh đẹp có sức sát thương cao của Lâm Phỉ Thạch phóng đại ngay trước mắt anh. Hàng mi dài khẽ rung nhẹ, ánh mắt như con cún con lén nhìn chủ nhân, thoạt nhìn vừa vô tội vừa đáng thương.
Thế gian này chắc chẳng có ai giận nổi người như vậy lâu. Dù Giang Bùi Di không phải kiểu người mê nhan sắc, nhưng bị cái ánh nhìn nhỏ đầy tha thiết đó quét qua, ý chí sắt thép cũng mềm nhũn ra.
Hơn nữa, mỗi người có một hệ giá trị khác nhau, ép người khác phải sống theo nguyên tắc của mình căn bản là vô lý. Giang Bùi Di hiếm hoi suy nghĩ lại một chút, tự hỏi có phải vừa rồi mình hơi quá tay.
Nhưng làm một người đeo huy hiệu cảnh sát nhân dân trên ngực, nói ra mấy câu đó thật sự khiến người ta muốn tức chết, nếu ngay cả bọn họ cũng buông tay, vậy thì những vong hồn chết oan ấy biết tìm ai đòi lại công bằng?
Giang Bùi Di bình tĩnh ngồi dậy, cầm lấy thìa bắt đầu ăn cháo.
Lâm Phỉ Thạch đổi chủ đề:
"Bác sĩ nói anh chỉ cần nằm viện thêm ba, bốn ngày nữa là có thể xuất viện. Nhưng vẫn chưa thể vận động mạnh đâu. anh định về thẳng nhà hay quay lại cục trước?"
"Cục cảnh sát," Giang Bùi Di trả lời ngay, không cần nghĩ ngợi.
Vì một vụ án lớn mà Giang Bùi Di từng phá thành công, khiến anh nổi danh như cồn trong giới, hình tượng trong mắt đồng nghiệp cũng lập tức vươn lên thành 'chiến thần' hạng vàng. Mấy ngày nay người đến thăm không ít, nhưng gần như chẳng ai dám nói chuyện quá lâu với anh phần vì khí chất lạnh lẽo khó gần, phần vì cậu ta cũng rất ít nói, ít cười. Ngoại trừ Lâm Phỉ Thạch, gần như không ai có thể nói chuyện bình thường với Giang Bùi Di.
Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc lâu, rồi bỗng nhiên hỏi vu vơ: "Giang đội, hôm đó... tại sao anh lại gọi cho tôi?"
"Hả?" Giang Bùi Di hơi sững lại, sau mới hiểu ý cậu hỏi, khẽ thở ra: "Tối hôm đó tình huống bất ngờ xảy ra, tôi không nghĩ bọn chúng mang theo súng. Là tôi chủ quan. Lúc trúng đạn, tôi không biết mình có còn sống mà ra ngoài được không, chỉ nghĩ phải đưa tin ra càng nhanh càng tốt. Mà người tôi tin tưởng nhất lúc đó là cậu."
"Còn cuộc gọi thứ hai... Quách Thính từng nói với tôi, ở Trọng Quang này, cậu là người duy nhất có thể hoàn toàn tin được. Khi ấy tôi hầu như không gắng gượng nổi nữa, cũng chẳng nghĩ được gì nhiều."
Lâm Phỉ Thạch nghe mà hơi kinh ngạc, Quách Thính bình thường cứng rắn như sắt, vậy mà cũng từng nói mấy lời kiểu này với Giang Bùi Di? Rõ ràng không giống phong cách của ông ấy tí nào.
Mà cũng đúng, Quách Thính chưa từng nói gì tương tự với cậu, chắc là biết dù có nói, cậu cũng chẳng tin.
Lâm Phỉ Thạch bật cười:
"Cảm động ghê ha, đúng là được ưu ái bất ngờ."
Đã nói đến nước này rồi, Giang Bùi Di cũng thuận theo mở lời: "Tối hôm đó, rồi mấy ngày qua cậu còn chăm sóc, cảm ơn."
"Không có gì đâu," Lâm Phỉ Thạch chống cằm, nhẹ giọng nói: "Nếu anh mà không ở đây, thì tôi phải một mình căng sức ra làm mọi thứ. Tôi không thích phải chiến đấu một mình đâu."
Câu này nói ra một cách thẳng thắn, vừa chân thành vừa hơi đáng yêu, khiến trong mắt Giang Bùi Di hiếm hoi hiện lên một tia ý cười. Anh uống thêm hai thìa cháo, sau đó mới nằm xuống nghỉ ngơi.
---
Ngày xuất viện, không ai báo trước với ai, cả hai người lặng lẽ làm xong thủ tục rồi cùng rời khỏi bệnh viện. Vết thương phía sau lưng Giang Bùi Di vẫn còn khá đau, nhưng không đến mức rạn nứt lại. Chỉ cần không vận động mạnh, thì cũng không phải chuyện lớn. Dù sao không tổn thương nội tạng, nên hồi phục cũng rất nhanh.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội, quần túi hộp màu đen, đi giày da cổ cao, nét mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Ánh mắt luôn quét ngang như thể từ trên cao nhìn xuống, cả người toát ra vẻ lạnh lùng khó gần khác hẳn với "Tiểu Giang" vâng vâng dạ dạ khi còn ở phân cục Dương Phân, như thể là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Phỉ Thạch sóng vai đứng cạnh anh.. Dù vóc dáng cậu cao hơn Giang Bùi Di một chút, nhưng chân của hai người lại dài gần như nhau, suy ra cổ Lâm Phỉ Thạch chắc phải dài hơn.
Trên đường đi, Lâm Phỉ Thạch buột miệng hỏi:
"Mà này, tôi vẫn chưa hỏi anh trước đây anh làm gì thế?"
Giang Bùi Di bình thản đáp: "Tổ phó tổ hành động kế hoạch của Tỉnh Thính."
Nói xong, anh quay đầu nhìn lại: "Còn cậu?"
Lâm Phỉ Thạch trả lời tỉnh rụi, như thể đã học thuộc từ trước: "Tôi từng làm việc ở kho lưu trữ nhân tài của Sở Khoa học Kỹ thuật tỉnh, sau có một giáo sư tử nạn trong lúc thực hiện nhiệm vụ, mà người dưới tay ông ấy chẳng ai gánh được việc, lãnh đạo mới đẩy tôi vào thay một thời gian. Nhưng cũng không lâu, rồi bị điều đến bên này luôn."
Nói một cách đơn giản, Giang Bùi Di trước đây thuộc nhóm "ngoại cần" nghĩa là tuyến đầu. Phụ trách những nhiệm vụ mạo hiểm, chính diện đối đầu với tội phạm. Tổ hành động của Tỉnh Thính vốn nổi tiếng là những người luôn xông pha tuyến đầu, sức chiến đấu mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Một người có thể đánh bật cả một nhóm, họ chính là phần lưỡi dao sắc bén nhất trong thanh kiếm công lý.
Còn Lâm Phỉ Thạch thì khác, thuộc bộ phận "nội cần", chuyên công tác hậu cần thường sẽ không phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng. Công việc của cậu thiên về chỉ đạo, cố vấn, viết báo cáo, hoặc dạy học. Nói trắng ra là người làm việc giấy tờ trong văn phòng, miệng lưỡi lanh lợi, đầu óc logic một kiểu "giúp chồng dạy con" học thuật hiện đại.
Lâm Phỉ Thạch, người nho nhã văn nhã ấy, nếu Giang Bùi Di muốn, chỉ cần một ngón tay cũng có thể búng ngã.
Từ ngày Giang Bùi Di chính thức về công tác tại Cục thành phố, ngày lành của tổ hình sự xem như chấm dứt. Từ trưởng phòng đến nhân viên cấp thấp đều sâu sắc nhận ra một điều: thời gian vô ưu vô lo đã không thể trở lại.
So với đội trưởng Lâm người từng nổi tiếng với thái độ "buông xuôi mặc kệ", thích đi trễ về sớm thì Giang Bùi Di chẳng khác nào một Diêm Vương mặt lạnh, nghiêm khắc đến mức khiến người ta giận mà không dám lên tiếng. Bàn làm việc không còn dám để bừa bộn, một thùng mì ăn liền cũng phải giấu giấu giếm giếm. Ai cũng không dám nghịch điện thoại, dù là lén lút. Bởi vì Giang đội dường như có đôi mắt siêu năng lực, bất kỳ hành vi nào mờ ám đều không thể thoát khỏi ánh nhìn sắc bén ấy.
Toàn tổ hình sự lập tức lâm vào tình trạng kêu trời không thấu, ai nấy đều hoài niệm thời kỳ vô pháp vô thiên dưới sự quản lý của đội trưởng Lâm, lúc đó còn có thể đường hoàng nằm ngủ trưa trong giờ làm.
Họ sợ Giang Bùi Di, giống như học sinh lớp 12 sợ giám thị kỷ luật, người mà lúc nào cũng có thể từ hành lang ló mặt ra từ cửa kính. Cảm giác đáng sợ vô cùng.
Nhưng lao động nhân dân vốn sáng tạo vô biên. Không biết là ai nghĩ ra một thiết bị cảnh báo nhân công, lợi dụng nguyên lý phản xạ của gương. Văn phòng tổ hình sự bắt đầu bày gương khắp nơi. Chỉ cần Giang đội vừa bước vào hành lang, mọi người trong phòng đều có thể "tiên tri" bằng cách nhìn vào gương mà chuẩn bị đối phó.
Phát minh thật tài tình.
Kết quả, ngay trưa hôm đó, toàn bộ gương trong văn phòng đều bị tịch thu.
Dưới ánh mắt của Giang đội, mọi chiêu trò hoa hòe đều là trò trẻ con vô nghĩa.
Vài ngày sau, toàn bộ đối tượng ở thôn Tháp Bộ cơ bản đã bị thẩm vấn xong. Vì bị bắt tại trận, thậm chí còn nổ súng gây thương tích cho phó đội trưởng tổ hình sự, tội trạng của bọn chúng gần như đã định chỉ còn chờ điều tra thêm để xem có tình tiết nào được giảm nhẹ hay không.
Đa phần đám người đó đều là dân thường bị mua chuộc, không có lòng trung thành gì với kẻ chủ mưu. Khi bị bắt thì lập tức muốn lập công chuộc tội, thi nhau khai ra đủ loại đầu mối. Trong số đó có cả chứng cứ cho thấy có người trong cục lợi dụng chức quyền trục lợi cá nhân.
Ví dụ như Lam Tưởng.
-- Khi Giang Bùi Di bước vào phòng thẩm vấn, Lam Tưởng nhìn thấy liền chết trân tại chỗ.
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Lâm Phỉ Thạch có chút bất đắc dĩ cười khẽ: "Bây giờ ngoài hai chúng ta ra, những người biết chuyện kia đều chết cả rồi. Một người hóa thành tro cốt, người kia thì nát vụn nằm trong túi đựng thi thể. Những người còn lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Trừ khi Lão Hổ tự dâng đầu tới cửa, nếu không thì để tóm được chút dấu vết gì từ hắn, khả năng gần như bằng không."
"Tôi cho người điều tra rồi. Mầm cảm tử kia trước hôm xảy ra chuyện mấy ngày từng nhận hai cuộc gọi từ số lạ, đều gọi từ buồng điện thoại công cộng. Có thể định vị được nơi gọi đi, nhưng xung quanh chắc chắn không có camera theo dõi. Với đầu óc của Lão Hổ, đoán chừng dấu vân tay cũng chẳng để lại đâu. Chờ vụ này lắng xuống một chút, tôi sẽ cho người tới nhà Mầm lục soát. Biết đâu lại moi ra được manh mối gì đó."
Giang Bùi Di chợt nhận ra, dù trong nhiều mặt Lâm Phỉ Thạch không giống cảnh sát hình sự chút nào, nhưng ở vài lĩnh vực riêng biệt, đặc biệt là trinh sát, thì mũi rất thính.
Ngay cả Giang Bùi Di cũng không thể không thừa nhận, suy đoán của Lâm Phỉ Thạch gần như không có chỗ nào sai. Tất cả những dấu hiệu trước mắt đều đang dần khớp với hướng mà cậu dự đoán.
Anh khẽ hỏi: "Nếu cậu là Lão Hổ, bước tiếp theo sẽ làm gì?"
Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Thôn Tháp Bộ đã bị phong tỏa, trong thành phố Trọng Quang cũng không còn đường 'nhập hàng'. Nhóm buôn m* t** sớm muộn gì cũng cạn hàng. Nếu là tôi, tôi sẽ để chúng đói thuốc vài ngày. Đến khi bọn nghiện lên cơn vật, mất hết khái niệm đúng sai, thì đẩy hàng vào thị trường với mức giá cao ngất ngưởng, sau đó kế thừa mạng lưới giao dịch vốn có của Tháp Bộ thôn, đồng thời phát triển mạng lưới riêng."
Giang Bùi Di không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, nghe cái cách cậu nói chuyện một cách nhẹ nhàng thản nhiên, thậm chí còn có chút vui vẻ, mà không khỏi rùng mình, vô thức nhíu mày lại.
"Nếu Lão Hổ cũng nghĩ giống tôi, thì vụ án này vẫn còn cơ hội điều tra tiếp. Vì bọn mình đã đoán được bước tiếp theo hắn sẽ đi đâu, chỉ cần chờ hắn xuất đầu lộ diện thôi." Lâm Phỉ Thạch nháy mắt, vẻ mặt trông không có chút tử tế nào: "Tôi nghe nói bên đội chuyên trách chống m* t** mới phát triển được không ít tuyến cơ sở thì phải."
Giang Bùi Di dửng dưng liếc cậu một cái.
"Đợi tới khi Lão Hổ thật sự ra tay, người của hắn nhất định sẽ nhúng tay vào thị trường. Dù bản thân hắn không lộ mặt, thì đàn em của hắn cũng sẽ lọt vào tầm ngắm. Tới lúc đó nhờ mấy anh em bên đội chống m* t** để ý kỹ chút, cứ từ đám tép riu mà lần ngược lên, kiểu gì cũng sẽ lần ra hang ổ của Lão Hổ thôi."
"Đương nhiên, nếu thật sự không lần ra được thì cũng không sao. Riêng chuyện nhổ được cái ổ Tháp Bộ thôn này thôi cũng đã là thắng lớn rồi."
Giang Bùi Di cảm thấy cậu nói chẳng khác gì... người ngoài hành tinh.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Lâm Phỉ Thạch quay sang liếc nhìn Giang Bùi Di, liền thấy đối phương đang nhìn cậu như thể đóng băng cả người, ánh mắt lạnh băng bắn thẳng qua.
Lâm Phỉ Thạch giật mình, tỏ vẻ vô tội mà lẩm bẩm:
"Giang phó, sao tự nhiên anh lại nhìn tôi kiểu đó."
"Đây là hai mạng người, sống sờ sờ ra đó, không phải mấy vết thương ngoài da ngoài thịt mà không đau không ngứa đâu." Giang Bùi Di nghiến răng, gằn từng chữ một:
"Tìm không thấy thì thôi à?"
"......"
Lâm Phỉ Thạch bỗng nhận ra cậu và Giang Bùi Di vốn là hai kiểu người chẳng thể hòa hợp nổi. Hoặc đúng hơn, với tính cách gay gắt như của Giang Bùi Di, chắc chắn sẽ không thể dung nổi cậu.
Lâm Phỉ Thạch là kiểu người tiêu cực bị động, gặp chuyện thì mặc kệ số phận đẩy đưa, cũng chẳng có quá nhiều chấp niệm về kết cục. Cậu không giống Giang Bùi Di, người luôn ôm lấy cái trách nhiệm phải có người vì người chết mà nhắm mắt giùm họ.
Im lặng một lúc, Lâm Phỉ Thạch thở dài: "Giang đội, trên đời này không phải chuyện gì cũng như ý. Kể cả bọn mình có giăng thiên la địa võng đi nữa, cũng chưa chắc bắt được Lão Hổ đâu. Cái này là thực tế, rất bình thường."
Giang Bùi Di lạnh lùng đẩy bát cháo của cậu sang một bên, như thể phải rạch một đường ranh giới rõ ràng giữa mình và cậu:
"Ít nhất tôi sẽ kiên trì đến tận giây cuối cùng của cuộc đời mình."
Nói rồi anh nằm xuống, kéo chăn lên đắp, quay người đưa lưng về phía Lâm Phỉ Thạch.
Đội trưởng Lâm hiếm hoi mở lời an ủi cuối cùng lại chọc trúng vảy ngược của Giang Bùi Di, khiến anh càng phản ứng dữ dội hơn. Lâm Phỉ Thạch nhìn bát cháo vẫn đặt y nguyên trên bàn, không ai đụng đến, khẽ mím môi, nuốt lại lời trong cổ họng, rồi bước tới cạnh giường bệnh, cúi người ngồi xổm xuống, hạ giọng dỗ: "Đừng giận nữa... tôi nói sai, được chưa. Tôi sẽ cùng anh đi tìm Lão Hổ, dù là chân trời hay góc biển cũng sẽ tóm hắn về nhưng mà bây giờ thương của anh còn chưa lành, ăn chút gì đi đã."
Giang Bùi Di mở mắt ra, chạm phải ánh mắt của cậu.
Khuôn mặt xinh đẹp có sức sát thương cao của Lâm Phỉ Thạch phóng đại ngay trước mắt anh. Hàng mi dài khẽ rung nhẹ, ánh mắt như con cún con lén nhìn chủ nhân, thoạt nhìn vừa vô tội vừa đáng thương.
Thế gian này chắc chẳng có ai giận nổi người như vậy lâu. Dù Giang Bùi Di không phải kiểu người mê nhan sắc, nhưng bị cái ánh nhìn nhỏ đầy tha thiết đó quét qua, ý chí sắt thép cũng mềm nhũn ra.
Hơn nữa, mỗi người có một hệ giá trị khác nhau, ép người khác phải sống theo nguyên tắc của mình căn bản là vô lý. Giang Bùi Di hiếm hoi suy nghĩ lại một chút, tự hỏi có phải vừa rồi mình hơi quá tay.
Nhưng làm một người đeo huy hiệu cảnh sát nhân dân trên ngực, nói ra mấy câu đó thật sự khiến người ta muốn tức chết, nếu ngay cả bọn họ cũng buông tay, vậy thì những vong hồn chết oan ấy biết tìm ai đòi lại công bằng?
Giang Bùi Di bình tĩnh ngồi dậy, cầm lấy thìa bắt đầu ăn cháo.
Lâm Phỉ Thạch đổi chủ đề:
"Bác sĩ nói anh chỉ cần nằm viện thêm ba, bốn ngày nữa là có thể xuất viện. Nhưng vẫn chưa thể vận động mạnh đâu. anh định về thẳng nhà hay quay lại cục trước?"
"Cục cảnh sát," Giang Bùi Di trả lời ngay, không cần nghĩ ngợi.
Vì một vụ án lớn mà Giang Bùi Di từng phá thành công, khiến anh nổi danh như cồn trong giới, hình tượng trong mắt đồng nghiệp cũng lập tức vươn lên thành 'chiến thần' hạng vàng. Mấy ngày nay người đến thăm không ít, nhưng gần như chẳng ai dám nói chuyện quá lâu với anh phần vì khí chất lạnh lẽo khó gần, phần vì cậu ta cũng rất ít nói, ít cười. Ngoại trừ Lâm Phỉ Thạch, gần như không ai có thể nói chuyện bình thường với Giang Bùi Di.
Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc lâu, rồi bỗng nhiên hỏi vu vơ: "Giang đội, hôm đó... tại sao anh lại gọi cho tôi?"
"Hả?" Giang Bùi Di hơi sững lại, sau mới hiểu ý cậu hỏi, khẽ thở ra: "Tối hôm đó tình huống bất ngờ xảy ra, tôi không nghĩ bọn chúng mang theo súng. Là tôi chủ quan. Lúc trúng đạn, tôi không biết mình có còn sống mà ra ngoài được không, chỉ nghĩ phải đưa tin ra càng nhanh càng tốt. Mà người tôi tin tưởng nhất lúc đó là cậu."
"Còn cuộc gọi thứ hai... Quách Thính từng nói với tôi, ở Trọng Quang này, cậu là người duy nhất có thể hoàn toàn tin được. Khi ấy tôi hầu như không gắng gượng nổi nữa, cũng chẳng nghĩ được gì nhiều."
Lâm Phỉ Thạch nghe mà hơi kinh ngạc, Quách Thính bình thường cứng rắn như sắt, vậy mà cũng từng nói mấy lời kiểu này với Giang Bùi Di? Rõ ràng không giống phong cách của ông ấy tí nào.
Mà cũng đúng, Quách Thính chưa từng nói gì tương tự với cậu, chắc là biết dù có nói, cậu cũng chẳng tin.
Lâm Phỉ Thạch bật cười:
"Cảm động ghê ha, đúng là được ưu ái bất ngờ."
Đã nói đến nước này rồi, Giang Bùi Di cũng thuận theo mở lời: "Tối hôm đó, rồi mấy ngày qua cậu còn chăm sóc, cảm ơn."
"Không có gì đâu," Lâm Phỉ Thạch chống cằm, nhẹ giọng nói: "Nếu anh mà không ở đây, thì tôi phải một mình căng sức ra làm mọi thứ. Tôi không thích phải chiến đấu một mình đâu."
Câu này nói ra một cách thẳng thắn, vừa chân thành vừa hơi đáng yêu, khiến trong mắt Giang Bùi Di hiếm hoi hiện lên một tia ý cười. Anh uống thêm hai thìa cháo, sau đó mới nằm xuống nghỉ ngơi.
---
Ngày xuất viện, không ai báo trước với ai, cả hai người lặng lẽ làm xong thủ tục rồi cùng rời khỏi bệnh viện. Vết thương phía sau lưng Giang Bùi Di vẫn còn khá đau, nhưng không đến mức rạn nứt lại. Chỉ cần không vận động mạnh, thì cũng không phải chuyện lớn. Dù sao không tổn thương nội tạng, nên hồi phục cũng rất nhanh.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội, quần túi hộp màu đen, đi giày da cổ cao, nét mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Ánh mắt luôn quét ngang như thể từ trên cao nhìn xuống, cả người toát ra vẻ lạnh lùng khó gần khác hẳn với "Tiểu Giang" vâng vâng dạ dạ khi còn ở phân cục Dương Phân, như thể là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Phỉ Thạch sóng vai đứng cạnh anh.. Dù vóc dáng cậu cao hơn Giang Bùi Di một chút, nhưng chân của hai người lại dài gần như nhau, suy ra cổ Lâm Phỉ Thạch chắc phải dài hơn.
Trên đường đi, Lâm Phỉ Thạch buột miệng hỏi:
"Mà này, tôi vẫn chưa hỏi anh trước đây anh làm gì thế?"
Giang Bùi Di bình thản đáp: "Tổ phó tổ hành động kế hoạch của Tỉnh Thính."
Nói xong, anh quay đầu nhìn lại: "Còn cậu?"
Lâm Phỉ Thạch trả lời tỉnh rụi, như thể đã học thuộc từ trước: "Tôi từng làm việc ở kho lưu trữ nhân tài của Sở Khoa học Kỹ thuật tỉnh, sau có một giáo sư tử nạn trong lúc thực hiện nhiệm vụ, mà người dưới tay ông ấy chẳng ai gánh được việc, lãnh đạo mới đẩy tôi vào thay một thời gian. Nhưng cũng không lâu, rồi bị điều đến bên này luôn."
Nói một cách đơn giản, Giang Bùi Di trước đây thuộc nhóm "ngoại cần" nghĩa là tuyến đầu. Phụ trách những nhiệm vụ mạo hiểm, chính diện đối đầu với tội phạm. Tổ hành động của Tỉnh Thính vốn nổi tiếng là những người luôn xông pha tuyến đầu, sức chiến đấu mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Một người có thể đánh bật cả một nhóm, họ chính là phần lưỡi dao sắc bén nhất trong thanh kiếm công lý.
Còn Lâm Phỉ Thạch thì khác, thuộc bộ phận "nội cần", chuyên công tác hậu cần thường sẽ không phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng. Công việc của cậu thiên về chỉ đạo, cố vấn, viết báo cáo, hoặc dạy học. Nói trắng ra là người làm việc giấy tờ trong văn phòng, miệng lưỡi lanh lợi, đầu óc logic một kiểu "giúp chồng dạy con" học thuật hiện đại.
Lâm Phỉ Thạch, người nho nhã văn nhã ấy, nếu Giang Bùi Di muốn, chỉ cần một ngón tay cũng có thể búng ngã.
Từ ngày Giang Bùi Di chính thức về công tác tại Cục thành phố, ngày lành của tổ hình sự xem như chấm dứt. Từ trưởng phòng đến nhân viên cấp thấp đều sâu sắc nhận ra một điều: thời gian vô ưu vô lo đã không thể trở lại.
So với đội trưởng Lâm người từng nổi tiếng với thái độ "buông xuôi mặc kệ", thích đi trễ về sớm thì Giang Bùi Di chẳng khác nào một Diêm Vương mặt lạnh, nghiêm khắc đến mức khiến người ta giận mà không dám lên tiếng. Bàn làm việc không còn dám để bừa bộn, một thùng mì ăn liền cũng phải giấu giấu giếm giếm. Ai cũng không dám nghịch điện thoại, dù là lén lút. Bởi vì Giang đội dường như có đôi mắt siêu năng lực, bất kỳ hành vi nào mờ ám đều không thể thoát khỏi ánh nhìn sắc bén ấy.
Toàn tổ hình sự lập tức lâm vào tình trạng kêu trời không thấu, ai nấy đều hoài niệm thời kỳ vô pháp vô thiên dưới sự quản lý của đội trưởng Lâm, lúc đó còn có thể đường hoàng nằm ngủ trưa trong giờ làm.
Họ sợ Giang Bùi Di, giống như học sinh lớp 12 sợ giám thị kỷ luật, người mà lúc nào cũng có thể từ hành lang ló mặt ra từ cửa kính. Cảm giác đáng sợ vô cùng.
Nhưng lao động nhân dân vốn sáng tạo vô biên. Không biết là ai nghĩ ra một thiết bị cảnh báo nhân công, lợi dụng nguyên lý phản xạ của gương. Văn phòng tổ hình sự bắt đầu bày gương khắp nơi. Chỉ cần Giang đội vừa bước vào hành lang, mọi người trong phòng đều có thể "tiên tri" bằng cách nhìn vào gương mà chuẩn bị đối phó.
Phát minh thật tài tình.
Kết quả, ngay trưa hôm đó, toàn bộ gương trong văn phòng đều bị tịch thu.
Dưới ánh mắt của Giang đội, mọi chiêu trò hoa hòe đều là trò trẻ con vô nghĩa.
Vài ngày sau, toàn bộ đối tượng ở thôn Tháp Bộ cơ bản đã bị thẩm vấn xong. Vì bị bắt tại trận, thậm chí còn nổ súng gây thương tích cho phó đội trưởng tổ hình sự, tội trạng của bọn chúng gần như đã định chỉ còn chờ điều tra thêm để xem có tình tiết nào được giảm nhẹ hay không.
Đa phần đám người đó đều là dân thường bị mua chuộc, không có lòng trung thành gì với kẻ chủ mưu. Khi bị bắt thì lập tức muốn lập công chuộc tội, thi nhau khai ra đủ loại đầu mối. Trong số đó có cả chứng cứ cho thấy có người trong cục lợi dụng chức quyền trục lợi cá nhân.
Ví dụ như Lam Tưởng.
-- Khi Giang Bùi Di bước vào phòng thẩm vấn, Lam Tưởng nhìn thấy liền chết trân tại chỗ.
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 9
10.0/10 từ 13 lượt.