Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 10
150@-
Lúc đầu Lam Tưởng không nhận ra cảnh sát này là ai, cho đến khi Giang Bùi Di ngồi xuống phía đối diện, dùng gương mặt không biểu tình nhìn hắn. Ngũ quan mới lạnh lùng tuấn mỹ cùng người đeo kính không gọng trong trí nhớ của hắn dần dần khớp với nhau.
Chính là người này! Chính là người này đã tự tay đưa hắn đến đây!
“Tôi nghe nói anh từ chối nhận tội trong quá trình thẩm vấn. Bây giờ nhìn thấy tôi, anh còn có thể nói gì nữa?”
Lam Tưởng nhìn chằm chằm vào anh, chậm rãi nói từng chữ: “Giang, Bùi, Di.”
“Thật không ngờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta lại là vào tình hình này, Lam đội trưởng.” Giang Bùi Di bình tĩnh nói.
“Đúng là không ngờ tới được.” Ngũ quan Lam Tưởng hơi vặn vẹo, mỗi một chữ đều là nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu giả vờ thật giỏi. Ở trong văn phòng thì như sắm vai một cậu em trai ngoan ngoãn, gạt được luôn cả tôi!”
Giang Bùi Di khinh thường không thèm tranh luận với một con chó nhà có tang miệng lưỡi nhanh nhảu, chỉ bình tĩnh mà kể lại: “Phó cục trưởng Phùng của các anh đã nhận tội, có hơn chục người đã cung cấp sự thật rằng anh là cành ô dù cho bọn họ phạm tội. Anh nhận hối lộ vì để tạo điều kiện thuận lợi cho thôn Tháp Bộ tồn tại và phát triển. Anh còn định chối cãi tới khi nào?”
Lam Tưởng là một kẻ hành động cẩn thận, bao che cho một băng nhóm tội phạm lớn như vậy nhưng hề không để lại bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào. Số tiền tham ô hắn thu được từ trước tới nay đều lấy bằng tiền mặt, đều đã bị hắn làm mờ xóa mất từ sớm. Hiện tại ngoại trừ khẩu cung ra, cục thành phố không tìm được bằng chứng có thể trực tiếp chứng minh tội của hắn.
Có thể là do Lam Tưởng biết rõ điều này, đến bây giờ cắn chết cũng nhất quyết không chịu nhận tội, lạnh lùng nói: “Đó là vì bọn họ biết chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ nên muốn kéo tôi xuống nước cùng.”
Giang Bùi Di nói “Ồ” một tiếng: “Làm như vậy thì bọn họ có lợi ích gì sao?”
“Giang đội phó chưa từng nghe qua câu ‘chết cũng phải kéo đệm lưng’ sao. Các anh em tốt của tôi không nhìn nổi cảnh tôi tiêu dao sung sướng ở bên ngoài. Nhưng tôi có chút không hiểu, vụ án lần này liên quan tới nhiều cảnh sát như vậy, vì sao Giang đội phó cứ nhắm vào một mình tôi?” Lam Tưởng gắt gao nhìn chằm chằm Giang Bùi Di, đôi mắt lập lòe tia tà ác, gần như có chút ác ý mà nói: “Là bởi vì tôi từng s* s**ng eo của cậu một chút sao?”
Lời này vừa nói ra làm biểu tình của những người trong và ngoài phòng thẩm vấn trở nên kỳ lạ. Lâm Phỉ Thạch trực tiếp cau mày, còn Giang Bùi Di thì ngẩn người chớp mắt một cái sao cậu chẳng có ấn tượng gì với chuyện này? Hơn nữa đều là đàn ông, bị sờ một chút cũng…
Đến lúc này, Giang Bùi Di mới phản ứng được ác ý trong mắt của Lam Tưởng từ đâu mà đến, bàn tay đặt trên bàn chậm rãi nhắm chặt, lạnh như bằng đối diện với hắn.
Lam Tưởng hiển nhiên rất hài lòng về phản ứng này của anh, hắn hơi nghiêng người về phía trước, chậm rãi nói: “Đáng tiếc, tối hôm đó cậu lại chạy thoát được, bằng không….”
Một nữ cảnh sát bên ngoài phòng thẩm vấn cau mày nói: “Người này thật ghê tởm, buồn nôn.”
Giang Bùi Di thờ ơ trực tiếp đánh gãy lời hắn: “Lam Tưởng, anh cho rằng tôi phát hiện ra thôn Tháp Bộ như thế nào?”
Vẻ mặt đắc ý của Lam Tưởng cứng đờ, nụ cười dần dần biến mất, tròng mắt chậm chạp xoay hai lần.
Giang Bùi Di có chút thương hại nhìn hắn: “Khi tôi vừa mới đến phân cục Hướng Dương, nhìn thấy tác phong làm việc không học vấn không nghề nghiệp của anh. Lúc ấy, tôi liền nghi ngờ anh. Cho nên tôi đã gắn máy nghe lén trong văn phòng của anh, tuy không hợp với quy tắc cho lắm nhưng những lời anh từng nói, chắc là sẽ không quên đâu nhỉ.”
Đôi môi khô khốc của Lam Tưởng mấp máy, sắc mặt tái nhợt: “Tôi….”
Giang Bùi Di dùng ngón trỏ lắc chiếc USB trên bàn hai lần: “Anh muốn nghe lại một chút những gì mình từng nói không? Ở ngay phòng thẩm vấn cục thành phố làm trò trước mặt những cảnh sát bên ngoài, cùng với những lãnh đạo trong cục đều đang có mặt trong phòng điều khiển kia như thế nào.”
Khớp hàm của Lam Tưởng co giật run rẩy do dùng lực quá mức, đồng tử co rút mạnh rồi giãn ra, đó là sự hấp hối giãy giụa cuối cùng của một người có tham vọng lớn khi bị cùng đường bí lối. Hồi lâu sau, lưng thẳng tắp của hắn chậm rãi sụp xuống mà dựa vào ghế, khàn giọng nói: “…Không cần.”
Giang Bùi Di cầm lấy USB, đứng dậy rời đi.
Ánh mắt Lam Tưởng chán nản mà nhìn một điểm nào đó trong không trung, đối diện với viên cảnh sát đang ngồi trước bàn thẩm vấn máy móc khai ra quá trình hắn bao che tội phạm.
Giang Bùi Di bước ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn chằm chằm vào hắn từ màn hình giám sát bên ngoài và nói một cách mỉa mai: “Con vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.”
Lâm Phỉ Thạch thấy có gì đó không đúng lắm, quay đầu hỏi: “Cái USB này thật sự có ghi âm à?”
Giang Bùi Di nhàn nhạt nói: “Không có, lừa hắn thôi.”
Lâm Phỉ Thạch gật gật đầu, ăn ngay nói thật: “Tôi cảm thấy cái USB đó rất quen mắt, hình như là của cảnh sát Lưu.”
Giang Bùi Di:”….”
Lâm Phỉ Thạch nhớ tới lời của Lam Tưởng lúc nãy, cảm giác ở phương diện nào đó tính cảnh giác của Giang Bùi Di quá trì độn, nghĩ nghĩ một hồi không nhịn được mà nhắc nhở: “Về sau đừng để người khác tùy tiện sờ eo mình nữa, dù là đàn ông con trai cũng phải chú ý.”
Giang Bùi Di tức khắc không được tự nhiên mà nói: “Tôi lúc đó không nghĩ tới hắn là…hơn nữa tôi lại khó coi không đẹp trai gì sao hắn có thể…?”
Lúc Giang Bùi Di nói ra câu ‘Tôi lại khó coi’, nhóm cảnh sát hình sự bên cạnh nhìn anh với ánh mắt ngày càng không đúng, Kỳ Liên khô cằn mà cười nói: “Nếu anh là ‘khó coi’ thì chúng tôi đây thật sự có thể nhảy xuống hồ tự sát ngay mất.”
Giang Bùi Di từ trước tới nay đều không để ý diện mạo của chính mình như thế nào, có khi một ngày anh còn chưa soi gương được một lần, anh thấy mặt đàn ông là thứ vô dụng nhất. Lớn lên đẹp thì có lợi ích gì? Không có năng lực thì chỉ là một cái gối thêu hoa vô dụng.
Kỳ Liên nhịn không được hỏi: “Vậy anh cảm thấy Lâm đội trưởng của chúng ta đẹp hay không đẹp?”
Giang Bùi Di đáp cho có lệ: “Cũng được.”
Lâm Phỉ Thạch:”….”
Kỳ Liên:”….”
Lâm đội trưởng chỉ mới là ‘cũng được’, trong lòng Kỳ Liên lấy lại cân bằng trong nháy mắt.
Kỳ Liên lấy hết can đảm hỏi: “Vậy anh cảm thấy tôi thế nào?”
Giang Bùi Di nhìn hắn một chút rồi đưa ra bình luận: “Khá đẹp.”
Lâm Phỉ Thạch lại lần nữa:”……”
Rốt cuộc Kỳ Liên nhịn không được: “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Lâm Phỉ Thạch bất lực nói: “Giang đội phó của mấy người đối với giá trị của hai chữ ‘nhan sắc’ hình như có hiểu lầm gì rồi.”
Giang Bùi Di liếc cậu một cái, không tỏ ý kiến.
.
Bởi vì phòng ở cục thành phố có hạn nên hai người lãnh đạo vẫn luôn được xếp ở chung một phòng, trước kia nhóm cảnh sát hình sự cũng cảm thấy không có vấn đề gì nhưng liếc thấy hai vị lãnh đạo mới cùng ra cùng vào, liền tạo nên cảm giác couple không giải thích được.
Buổi chiều, Giang Bùi Di ở trong văn phòng đeo kính xem lại những vụ án trước đây của thành phố Trọng Quang, chồng hồ sơ còn cao hơn cả chiếc máy tính bên cạnh.
Các thiết bị điều tra ở đây tương đối lạc hậu, phạm vi theo dõi chưa đến một phần nghìn đất bản địa, chất lượng cảnh sát hình sự chưa cao và nguồn lực pháp y cũng eo hẹp.
Tóm lại, tất cả các yếu tố ở khắp nơi đồng tâm hiệp lực phối hợp với nhau kìm hãm nên hầu hết các vụ án mạng đều kết thúc mà không có lý do đặc biệt gì, tỉ lệ phá án chỉ có một con số thấp tới nỗi khiến người ta không dám nhìn.
Lông mày Giang Bùi Di càng ngày càng nhíu chặt, áp suất không khí trong văn phòng giảm xuống từng chút một.
Cửa phòng ‘kẽo kẹt’ một tiếng bị đẩy ra, người tới có chút kinh ngạc “Ya” một tiếng: “Thế nào mà tôi cảm thấy trong phòng còn lạnh hơn bên ngoài vậy, ai lại chọc Giang đội phó của chúng ta tức giận vậy?”
Giang Bùi Di mặt không biểu tình mà đóng tập hồ sơ trên tay lại.
Lâm Phỉ Thạch ngồi xuống bên cạnh anh, nâng mí mắt từ dưới lên, lộ ra đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ôn nhu nói: “Giang đội phó, anh cùng tôi đến thôn Tháp Bộ một chuyến không?”
Giang Bùi Di đảo mắt nhìn hắn: “Làm gì?”
“Đi tìm một chút chứng cứ nha, dù sao hiện tại cũng không có manh mối gì, ở trong cục không nhàn rỗi thì cũng là nhàn rỗi.” Lâm Phỉ Thạch nghiêm túc thúc giục nói: “Có đi hay không?”
Giang Bùi Di nghĩ nghĩ một lát rồi khoác thêm một chiếc áo khoác, cằm hơi hất lên: “Đi thôi.”
Lâm Phỉ Thạch không lái xe nên tự giác ngồi vào ghế lái phụ, sau đó mở app Chú Ếch Lữ Hành, nhấp vào phần thu thập đồ vật. Giang Bùi Di một tay lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, bỗng nhiên nghe được Lâm Phỉ Thạch ngồi bên cạnh ngậm ý cười nói: “Con trai của tôi đã quay trở lại và gửi bưu thiếp cho tôi.”
Giang Bùi Di vẫn không thể tiếp thu được chuyện Lâm Phỉ Thạch có con, vẻ mặt tràn đầy muốn nói lại thôi cả một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hình như còn chưa đến bốn tuổi.” Lâm Phỉ Thạch trả lời lưu loát: “Ngày hôm qua vẫn còn ở nhà, hôm nay đã ra ngoài du lịch rồi.”
Giang Bùi Di: “….”
Anh cảm thấy mấy lời này của Lâm Phỉ Thạch kỳ quái không thể nói thành lời, nhất thời không biết tiếp nói tiếp như thế nào. Lâm Phỉ Thạch trăm triệu lần cũng không ngờ tới suy nghĩ của hai người họ về cuộc trò chuyện trên hoàn toàn trái ngược nhau. Anh nhàn nhã mua cho con trai ếch xanh của mình một cái chén nhỏ mới, đặt ở bên ngoài ba lô.
Cả hai đều không nói thêm gì nữa tạo nên bầu không khí an tĩnh chung sống hoà bình quỷ dị suốt một đường. Lâm Phỉ Thạch là loại người lên xe thì rất dễ dàng trở nên mệt mỏi rẽ rời nên không bao lâu sau liền dựa vào cửa xe ngủ. Giang Bùi Di nghe tiếng thở vững vàng truyền ra từ bên cạnh, quay đầu nhìn cậu một cái.
Lái xe đến biên giới phân khu Hướng Dương, con đường phía trước đã không còn dễ đi nữa, là đường đất gập ghềnh xóc nảy, đi lên đó giống như chạy trên trục lăn của mâm máy giặt vậy. Giang Bùi Di thấy Lâm Phỉ Thạch vẫn chưa tỉnh liền đem con thỏ bông không biết bị ai nhét trên xe lót dưới gáy cậu ngăn cách giữa đầu cậu và cửa kính xe, nên cho dù xe có xóc nảy thế nào cũng không làm đầu cậu bị đụng vào.
Con đường này đi mất đến hai tiếng rưỡi đồng hồ, vào lúc gần đến thôn Tháp Bộ, Lâm Phỉ Thạch đã tự mình tỉnh lại mà không cần người kêu. Cậu nhìn con thỏ bông màu hồng phấn từ trên trời rơi xuống, có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt hai cái, sau đó trên khuôn mặt cậu xuất hiện một tia ý cười vi diệu.
Trước tiên Giang Bùi Di mang cái vị vừa mới ngủ dậy đến nhà Biên Thụ. Trong nhà vẫn còn vết tích được đánh dấu bằng phấn trắng do việc điều tra để lại. Giang Bùi Di nói: “Lúc đó thi thể của anh ta nằm ở đây, tư thế nằm ngửa mặt lên, hiện trường cơ bản không có gì thay đổi.”
Lâm Phỉ Thạch đi loanh quanh trong nhà hai lần càng nhận thức được sâu sắc hơn về chữ ‘nghèo’. Trông dáng vẻ của thôn Tháp Bộ là nơi tự chế và buôn bán m* t** để kiếm tiền nhưng thực chất tiền không chảy vào túi của thôn dân, chỉ cho bọn họ ăn uống để bọn họ miễn cưỡng không chết mà thôi.
Sau đó bọn họ lại đến nhà của Mầm Xả Thân, một căn nhà chỉ cách một cái vách. Căn cứ theo suy đoán của Lâm Phỉ Thạch, chỉ sợ người này không chỉ là hung thủ đã g**t ch*t Biên Thụ Toàn, mà còn từng có liên hệ với ‘Lão hổ’ kia, có lẽ trong nhà ông ta sẽ có manh mối gì đó.
Một mùi hôi thối khó tả bao trùm khắp thôn Tháp Bộ. Ở những vùng nông thôn xa xôi, hầu hết các gia đình đều không có khả năng xây một cái nhà vệ sinh thật sự. Đa phần là những nhà vệ sinh ngoài trời, chỉ đơn giản đào một cái hố to là xong, mùa đông thì không sao nhưng mùa hè thì mùi bốc lên khiến người ta không tài nào chịu nổi.
Lâm Phỉ Thạch thò đầu vào nhìn nhìn nhà vệ sinh rồi rút lui với tốc độ ánh sáng, cậu liền quay trở vào nhà tìm Giang Bùi Di.
Giang Bùi Di tìm được 10 nghìn nhân dân tệ tiền mặt trong cái ngăn kéo bị khoá, tất cả đều là những tờ tiền mới màu đỏ sáng bóng. Nhiêu đây đối với Mầm Xả Thân mà nói chắc chắn không phải là con số nhỏ, hẳn là có người đã cho ông ta mọi chứng cứ có được đều hướng về phương án ‘có người đã xúi giục Mầm Xả Thân giết người’.
Giang Bùi Di đeo vào tay phải găng tay mình mang theo rồi nhét hết xấp tiền vào túi đựng vật chứng: “Trở về đưa cho bộ phận kiểm tra vật chứng kiểm tra thử, nói không chừng có thể lấy được dấu vân tay của người thứ hai.”
Lâm Phỉ Thạch nói: “Tôi thấy khả năng này không lớn, chắc sẽ không có ông trùm buôn bán m* t** nào phạm phải sai lầm nhỏ nhặt này đâu.”
Giang Bùi Di nhàn nhạt nói: “Biết đâu được.”
Hai người lục soát hết nhà của Mầm Xả Thân, ngoại trừ 10 nghìn nhân dân tệ kia ra thì không tìm thấy bất cứ manh mối khả nghi nào nữa nên chuẩn bị dọn dẹp trở về.
Lúc đi đến gần nhà vệ sinh, Giang Bùi Di dừng chân lại, hơi nghiêng đầu hỏi: “Bên đó cậu có tìm thấy gì không?”
“Không có, nhưng mà…” Lâm Phỉ Thạch cứng đờ đứng tại chỗ, vô cùng khó khăn mà mở miệng nói: “Anh tốt nhất…đừng vào đó…”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Lúc đầu Lam Tưởng không nhận ra cảnh sát này là ai, cho đến khi Giang Bùi Di ngồi xuống phía đối diện, dùng gương mặt không biểu tình nhìn hắn. Ngũ quan mới lạnh lùng tuấn mỹ cùng người đeo kính không gọng trong trí nhớ của hắn dần dần khớp với nhau.
Chính là người này! Chính là người này đã tự tay đưa hắn đến đây!
“Tôi nghe nói anh từ chối nhận tội trong quá trình thẩm vấn. Bây giờ nhìn thấy tôi, anh còn có thể nói gì nữa?”
Lam Tưởng nhìn chằm chằm vào anh, chậm rãi nói từng chữ: “Giang, Bùi, Di.”
“Thật không ngờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta lại là vào tình hình này, Lam đội trưởng.” Giang Bùi Di bình tĩnh nói.
“Đúng là không ngờ tới được.” Ngũ quan Lam Tưởng hơi vặn vẹo, mỗi một chữ đều là nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu giả vờ thật giỏi. Ở trong văn phòng thì như sắm vai một cậu em trai ngoan ngoãn, gạt được luôn cả tôi!”
Giang Bùi Di khinh thường không thèm tranh luận với một con chó nhà có tang miệng lưỡi nhanh nhảu, chỉ bình tĩnh mà kể lại: “Phó cục trưởng Phùng của các anh đã nhận tội, có hơn chục người đã cung cấp sự thật rằng anh là cành ô dù cho bọn họ phạm tội. Anh nhận hối lộ vì để tạo điều kiện thuận lợi cho thôn Tháp Bộ tồn tại và phát triển. Anh còn định chối cãi tới khi nào?”
Lam Tưởng là một kẻ hành động cẩn thận, bao che cho một băng nhóm tội phạm lớn như vậy nhưng hề không để lại bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào. Số tiền tham ô hắn thu được từ trước tới nay đều lấy bằng tiền mặt, đều đã bị hắn làm mờ xóa mất từ sớm. Hiện tại ngoại trừ khẩu cung ra, cục thành phố không tìm được bằng chứng có thể trực tiếp chứng minh tội của hắn.
Có thể là do Lam Tưởng biết rõ điều này, đến bây giờ cắn chết cũng nhất quyết không chịu nhận tội, lạnh lùng nói: “Đó là vì bọn họ biết chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ nên muốn kéo tôi xuống nước cùng.”
Giang Bùi Di nói “Ồ” một tiếng: “Làm như vậy thì bọn họ có lợi ích gì sao?”
“Giang đội phó chưa từng nghe qua câu ‘chết cũng phải kéo đệm lưng’ sao. Các anh em tốt của tôi không nhìn nổi cảnh tôi tiêu dao sung sướng ở bên ngoài. Nhưng tôi có chút không hiểu, vụ án lần này liên quan tới nhiều cảnh sát như vậy, vì sao Giang đội phó cứ nhắm vào một mình tôi?” Lam Tưởng gắt gao nhìn chằm chằm Giang Bùi Di, đôi mắt lập lòe tia tà ác, gần như có chút ác ý mà nói: “Là bởi vì tôi từng s* s**ng eo của cậu một chút sao?”
Lời này vừa nói ra làm biểu tình của những người trong và ngoài phòng thẩm vấn trở nên kỳ lạ. Lâm Phỉ Thạch trực tiếp cau mày, còn Giang Bùi Di thì ngẩn người chớp mắt một cái sao cậu chẳng có ấn tượng gì với chuyện này? Hơn nữa đều là đàn ông, bị sờ một chút cũng…
Đến lúc này, Giang Bùi Di mới phản ứng được ác ý trong mắt của Lam Tưởng từ đâu mà đến, bàn tay đặt trên bàn chậm rãi nhắm chặt, lạnh như bằng đối diện với hắn.
Lam Tưởng hiển nhiên rất hài lòng về phản ứng này của anh, hắn hơi nghiêng người về phía trước, chậm rãi nói: “Đáng tiếc, tối hôm đó cậu lại chạy thoát được, bằng không….”
Một nữ cảnh sát bên ngoài phòng thẩm vấn cau mày nói: “Người này thật ghê tởm, buồn nôn.”
Giang Bùi Di thờ ơ trực tiếp đánh gãy lời hắn: “Lam Tưởng, anh cho rằng tôi phát hiện ra thôn Tháp Bộ như thế nào?”
Vẻ mặt đắc ý của Lam Tưởng cứng đờ, nụ cười dần dần biến mất, tròng mắt chậm chạp xoay hai lần.
Giang Bùi Di có chút thương hại nhìn hắn: “Khi tôi vừa mới đến phân cục Hướng Dương, nhìn thấy tác phong làm việc không học vấn không nghề nghiệp của anh. Lúc ấy, tôi liền nghi ngờ anh. Cho nên tôi đã gắn máy nghe lén trong văn phòng của anh, tuy không hợp với quy tắc cho lắm nhưng những lời anh từng nói, chắc là sẽ không quên đâu nhỉ.”
Đôi môi khô khốc của Lam Tưởng mấp máy, sắc mặt tái nhợt: “Tôi….”
Giang Bùi Di dùng ngón trỏ lắc chiếc USB trên bàn hai lần: “Anh muốn nghe lại một chút những gì mình từng nói không? Ở ngay phòng thẩm vấn cục thành phố làm trò trước mặt những cảnh sát bên ngoài, cùng với những lãnh đạo trong cục đều đang có mặt trong phòng điều khiển kia như thế nào.”
Khớp hàm của Lam Tưởng co giật run rẩy do dùng lực quá mức, đồng tử co rút mạnh rồi giãn ra, đó là sự hấp hối giãy giụa cuối cùng của một người có tham vọng lớn khi bị cùng đường bí lối. Hồi lâu sau, lưng thẳng tắp của hắn chậm rãi sụp xuống mà dựa vào ghế, khàn giọng nói: “…Không cần.”
Giang Bùi Di cầm lấy USB, đứng dậy rời đi.
Ánh mắt Lam Tưởng chán nản mà nhìn một điểm nào đó trong không trung, đối diện với viên cảnh sát đang ngồi trước bàn thẩm vấn máy móc khai ra quá trình hắn bao che tội phạm.
Giang Bùi Di bước ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn chằm chằm vào hắn từ màn hình giám sát bên ngoài và nói một cách mỉa mai: “Con vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.”
Lâm Phỉ Thạch thấy có gì đó không đúng lắm, quay đầu hỏi: “Cái USB này thật sự có ghi âm à?”
Giang Bùi Di nhàn nhạt nói: “Không có, lừa hắn thôi.”
Lâm Phỉ Thạch gật gật đầu, ăn ngay nói thật: “Tôi cảm thấy cái USB đó rất quen mắt, hình như là của cảnh sát Lưu.”
Giang Bùi Di:”….”
Lâm Phỉ Thạch nhớ tới lời của Lam Tưởng lúc nãy, cảm giác ở phương diện nào đó tính cảnh giác của Giang Bùi Di quá trì độn, nghĩ nghĩ một hồi không nhịn được mà nhắc nhở: “Về sau đừng để người khác tùy tiện sờ eo mình nữa, dù là đàn ông con trai cũng phải chú ý.”
Giang Bùi Di tức khắc không được tự nhiên mà nói: “Tôi lúc đó không nghĩ tới hắn là…hơn nữa tôi lại khó coi không đẹp trai gì sao hắn có thể…?”
Lúc Giang Bùi Di nói ra câu ‘Tôi lại khó coi’, nhóm cảnh sát hình sự bên cạnh nhìn anh với ánh mắt ngày càng không đúng, Kỳ Liên khô cằn mà cười nói: “Nếu anh là ‘khó coi’ thì chúng tôi đây thật sự có thể nhảy xuống hồ tự sát ngay mất.”
Giang Bùi Di từ trước tới nay đều không để ý diện mạo của chính mình như thế nào, có khi một ngày anh còn chưa soi gương được một lần, anh thấy mặt đàn ông là thứ vô dụng nhất. Lớn lên đẹp thì có lợi ích gì? Không có năng lực thì chỉ là một cái gối thêu hoa vô dụng.
Kỳ Liên nhịn không được hỏi: “Vậy anh cảm thấy Lâm đội trưởng của chúng ta đẹp hay không đẹp?”
Giang Bùi Di đáp cho có lệ: “Cũng được.”
Lâm Phỉ Thạch:”….”
Kỳ Liên:”….”
Lâm đội trưởng chỉ mới là ‘cũng được’, trong lòng Kỳ Liên lấy lại cân bằng trong nháy mắt.
Kỳ Liên lấy hết can đảm hỏi: “Vậy anh cảm thấy tôi thế nào?”
Giang Bùi Di nhìn hắn một chút rồi đưa ra bình luận: “Khá đẹp.”
Lâm Phỉ Thạch lại lần nữa:”……”
Rốt cuộc Kỳ Liên nhịn không được: “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Lâm Phỉ Thạch bất lực nói: “Giang đội phó của mấy người đối với giá trị của hai chữ ‘nhan sắc’ hình như có hiểu lầm gì rồi.”
Giang Bùi Di liếc cậu một cái, không tỏ ý kiến.
.
Bởi vì phòng ở cục thành phố có hạn nên hai người lãnh đạo vẫn luôn được xếp ở chung một phòng, trước kia nhóm cảnh sát hình sự cũng cảm thấy không có vấn đề gì nhưng liếc thấy hai vị lãnh đạo mới cùng ra cùng vào, liền tạo nên cảm giác couple không giải thích được.
Buổi chiều, Giang Bùi Di ở trong văn phòng đeo kính xem lại những vụ án trước đây của thành phố Trọng Quang, chồng hồ sơ còn cao hơn cả chiếc máy tính bên cạnh.
Các thiết bị điều tra ở đây tương đối lạc hậu, phạm vi theo dõi chưa đến một phần nghìn đất bản địa, chất lượng cảnh sát hình sự chưa cao và nguồn lực pháp y cũng eo hẹp.
Tóm lại, tất cả các yếu tố ở khắp nơi đồng tâm hiệp lực phối hợp với nhau kìm hãm nên hầu hết các vụ án mạng đều kết thúc mà không có lý do đặc biệt gì, tỉ lệ phá án chỉ có một con số thấp tới nỗi khiến người ta không dám nhìn.
Lông mày Giang Bùi Di càng ngày càng nhíu chặt, áp suất không khí trong văn phòng giảm xuống từng chút một.
Cửa phòng ‘kẽo kẹt’ một tiếng bị đẩy ra, người tới có chút kinh ngạc “Ya” một tiếng: “Thế nào mà tôi cảm thấy trong phòng còn lạnh hơn bên ngoài vậy, ai lại chọc Giang đội phó của chúng ta tức giận vậy?”
Giang Bùi Di mặt không biểu tình mà đóng tập hồ sơ trên tay lại.
Lâm Phỉ Thạch ngồi xuống bên cạnh anh, nâng mí mắt từ dưới lên, lộ ra đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ôn nhu nói: “Giang đội phó, anh cùng tôi đến thôn Tháp Bộ một chuyến không?”
Giang Bùi Di đảo mắt nhìn hắn: “Làm gì?”
“Đi tìm một chút chứng cứ nha, dù sao hiện tại cũng không có manh mối gì, ở trong cục không nhàn rỗi thì cũng là nhàn rỗi.” Lâm Phỉ Thạch nghiêm túc thúc giục nói: “Có đi hay không?”
Giang Bùi Di nghĩ nghĩ một lát rồi khoác thêm một chiếc áo khoác, cằm hơi hất lên: “Đi thôi.”
Lâm Phỉ Thạch không lái xe nên tự giác ngồi vào ghế lái phụ, sau đó mở app Chú Ếch Lữ Hành, nhấp vào phần thu thập đồ vật. Giang Bùi Di một tay lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, bỗng nhiên nghe được Lâm Phỉ Thạch ngồi bên cạnh ngậm ý cười nói: “Con trai của tôi đã quay trở lại và gửi bưu thiếp cho tôi.”
Giang Bùi Di vẫn không thể tiếp thu được chuyện Lâm Phỉ Thạch có con, vẻ mặt tràn đầy muốn nói lại thôi cả một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hình như còn chưa đến bốn tuổi.” Lâm Phỉ Thạch trả lời lưu loát: “Ngày hôm qua vẫn còn ở nhà, hôm nay đã ra ngoài du lịch rồi.”
Giang Bùi Di: “….”
Anh cảm thấy mấy lời này của Lâm Phỉ Thạch kỳ quái không thể nói thành lời, nhất thời không biết tiếp nói tiếp như thế nào. Lâm Phỉ Thạch trăm triệu lần cũng không ngờ tới suy nghĩ của hai người họ về cuộc trò chuyện trên hoàn toàn trái ngược nhau. Anh nhàn nhã mua cho con trai ếch xanh của mình một cái chén nhỏ mới, đặt ở bên ngoài ba lô.
Cả hai đều không nói thêm gì nữa tạo nên bầu không khí an tĩnh chung sống hoà bình quỷ dị suốt một đường. Lâm Phỉ Thạch là loại người lên xe thì rất dễ dàng trở nên mệt mỏi rẽ rời nên không bao lâu sau liền dựa vào cửa xe ngủ. Giang Bùi Di nghe tiếng thở vững vàng truyền ra từ bên cạnh, quay đầu nhìn cậu một cái.
Lái xe đến biên giới phân khu Hướng Dương, con đường phía trước đã không còn dễ đi nữa, là đường đất gập ghềnh xóc nảy, đi lên đó giống như chạy trên trục lăn của mâm máy giặt vậy. Giang Bùi Di thấy Lâm Phỉ Thạch vẫn chưa tỉnh liền đem con thỏ bông không biết bị ai nhét trên xe lót dưới gáy cậu ngăn cách giữa đầu cậu và cửa kính xe, nên cho dù xe có xóc nảy thế nào cũng không làm đầu cậu bị đụng vào.
Con đường này đi mất đến hai tiếng rưỡi đồng hồ, vào lúc gần đến thôn Tháp Bộ, Lâm Phỉ Thạch đã tự mình tỉnh lại mà không cần người kêu. Cậu nhìn con thỏ bông màu hồng phấn từ trên trời rơi xuống, có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt hai cái, sau đó trên khuôn mặt cậu xuất hiện một tia ý cười vi diệu.
Trước tiên Giang Bùi Di mang cái vị vừa mới ngủ dậy đến nhà Biên Thụ. Trong nhà vẫn còn vết tích được đánh dấu bằng phấn trắng do việc điều tra để lại. Giang Bùi Di nói: “Lúc đó thi thể của anh ta nằm ở đây, tư thế nằm ngửa mặt lên, hiện trường cơ bản không có gì thay đổi.”
Lâm Phỉ Thạch đi loanh quanh trong nhà hai lần càng nhận thức được sâu sắc hơn về chữ ‘nghèo’. Trông dáng vẻ của thôn Tháp Bộ là nơi tự chế và buôn bán m* t** để kiếm tiền nhưng thực chất tiền không chảy vào túi của thôn dân, chỉ cho bọn họ ăn uống để bọn họ miễn cưỡng không chết mà thôi.
Sau đó bọn họ lại đến nhà của Mầm Xả Thân, một căn nhà chỉ cách một cái vách. Căn cứ theo suy đoán của Lâm Phỉ Thạch, chỉ sợ người này không chỉ là hung thủ đã g**t ch*t Biên Thụ Toàn, mà còn từng có liên hệ với ‘Lão hổ’ kia, có lẽ trong nhà ông ta sẽ có manh mối gì đó.
Một mùi hôi thối khó tả bao trùm khắp thôn Tháp Bộ. Ở những vùng nông thôn xa xôi, hầu hết các gia đình đều không có khả năng xây một cái nhà vệ sinh thật sự. Đa phần là những nhà vệ sinh ngoài trời, chỉ đơn giản đào một cái hố to là xong, mùa đông thì không sao nhưng mùa hè thì mùi bốc lên khiến người ta không tài nào chịu nổi.
Lâm Phỉ Thạch thò đầu vào nhìn nhìn nhà vệ sinh rồi rút lui với tốc độ ánh sáng, cậu liền quay trở vào nhà tìm Giang Bùi Di.
Giang Bùi Di tìm được 10 nghìn nhân dân tệ tiền mặt trong cái ngăn kéo bị khoá, tất cả đều là những tờ tiền mới màu đỏ sáng bóng. Nhiêu đây đối với Mầm Xả Thân mà nói chắc chắn không phải là con số nhỏ, hẳn là có người đã cho ông ta mọi chứng cứ có được đều hướng về phương án ‘có người đã xúi giục Mầm Xả Thân giết người’.
Giang Bùi Di đeo vào tay phải găng tay mình mang theo rồi nhét hết xấp tiền vào túi đựng vật chứng: “Trở về đưa cho bộ phận kiểm tra vật chứng kiểm tra thử, nói không chừng có thể lấy được dấu vân tay của người thứ hai.”
Lâm Phỉ Thạch nói: “Tôi thấy khả năng này không lớn, chắc sẽ không có ông trùm buôn bán m* t** nào phạm phải sai lầm nhỏ nhặt này đâu.”
Giang Bùi Di nhàn nhạt nói: “Biết đâu được.”
Hai người lục soát hết nhà của Mầm Xả Thân, ngoại trừ 10 nghìn nhân dân tệ kia ra thì không tìm thấy bất cứ manh mối khả nghi nào nữa nên chuẩn bị dọn dẹp trở về.
Lúc đi đến gần nhà vệ sinh, Giang Bùi Di dừng chân lại, hơi nghiêng đầu hỏi: “Bên đó cậu có tìm thấy gì không?”
“Không có, nhưng mà…” Lâm Phỉ Thạch cứng đờ đứng tại chỗ, vô cùng khó khăn mà mở miệng nói: “Anh tốt nhất…đừng vào đó…”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 10
10.0/10 từ 13 lượt.