Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 50

116@-

“Bây giờ khuya lắm rồi, chúng ta ở đây phân tích tiếp cũng không ăn thua,” Lâm Phỉ Thạch ngồi ở mép giường, giơ tay khảy khẽ mấy sợi tóc mềm của Giang Bùi Di, ngón tay vô tình lướt qua bên tai anh, giọng nhẹ nhàng: “Ngủ trước đi, có gì sáng mai nói tiếp. Dù gì, tình huống hiện tại cũng chỉ là suy đoán của bọn mình thôi, đúng hay không thì chưa chắc đã rõ.”


 


Giang Bùi Di không nhận ra mấy hành động nhỏ đầy ẩn ý kia, chỉ gật đầu nghiêm túc: “Tôi hiểu rồi. Sáng mai tôi sẽ bảo lão Tiêu với mấy người kia đến canh khu nhà Triệu Sương, còn bên phía Triệu Đình, chỉ cần có chút động tĩnh nào là lập tức ra tay bắt ngay.”


 


Lâm Phỉ Thạch gật đầu: “Ừm vậy là tốt nhất, không để xảy ra sai sót gì.”


 


Nói xong, Lâm Phỉ Thạch rất biết điều mà đứng dậy rời khỏi phòng. Lúc đóng cửa, bước chân cậu khựng lại một chút, cụp mắt cười khẽ, rồi mới quay về phòng mình.


 


Hôm sau, tại phòng thẩm vấn Cục Công an thành phố Trọng Quang, Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch lại một lần nữa đối mặt với Triệu Đình.


 


Triệu Đình ngồi sụp xuống trên ghế sắt, dáng vẻ u ám như cũ, trông chẳng giống một thanh niên hai mươi tuổi chút nào. Mặt hắn trắng bệch âm trầm, mí mắt như nặng ngàn cân, gần như chẳng nhấc lên nổi.


 


Ngược lại, Lâm Phỉ Thạch thì tựa lưng lười biếng trên ghế, tư thế vô cùng thư thái. Nhìn kiểu gì cũng không giống đang đối mặt với một tội phạm, mà như đang thưởng thức một bàn tiệc rượu hoa hồng. Cậu khoanh chân, ung dung lên tiếng ngay chiêu đầu tiên: “Triệu Đình à, bốn chữ ‘giấu đầu lòi đuôi’ bị cậu chơi đến nhuần nhuyễn thật đấy.”


 


Câu nói không đầu không đuôi vang lên, chưa kịp cho Triệu Đình phản ứng, Lâm Phỉ Thạch liền tiếp tục bằng giọng dồn dập: “Cậu thủ đoạn cao minh thật, bởi vì cách đánh lừa cảnh sát đỉnh nhất, không phải là tạo ra hiện trường tội ác hoàn hảo, mà là khiến họ nghi ngờ, rồi trong quá trình tìm chứng cứ thì tự tay đập vỡ suy đoán của chính mình không ai sẽ nghĩ tới một kẻ đã bị loại ra khỏi vòng nghi ngờ từ sớm.”


 


Ánh mắt Lâm Phỉ Thạch khóa chặt vào Triệu Đình, từng chữ như đinh đóng cột: “Giống như chẳng ai sẽ nghĩ rằng hung thủ thực sự lại là Triệu Sương.”


 


Giang Bùi Di hơi nhướng mày. Còn Triệu Đình thì mặt lạnh như tiền, im lặng không nói. Trong phòng im ắng đến mức cây kim rơi cũng nghe rõ. Thư ký gõ bàn phím cũng không dám động tay, mọi người đều căng mặt, không ai lộ ra biểu cảm gì.


 


Giữa sự yên lặng như tờ ấy, giọng Lâm Phỉ Thạch rõ ràng vang lên từng câu: “Cậu giả bộ mâu thuẫn với anh trai, dựng lên một màn diễn thuyết phục, khiến cảnh sát nghĩ rằng cậu có động cơ hại người.”


 



“Nếu tôi đoán không sai, thì câu chuyện phía sau hẳn là như thế này nhé, giữa cậu và Triệu Sương thật ra chẳng có thâm thù gì, ngược lại hai người thân thiết đến mức cậu sẵn sàng thay anh mình gánh tội. Vì lý do nào đó mà chưa ai biết, Triệu Sương đã ra tay giết Nhậm Chí Nghĩa, và cậu là người đầu tiên anh ta kể chuyện đó.”


 


“Cậu quyết định đứng ra gánh tội thay anh em, rồi bắt đầu bố trí một ván cờ. Cậu bảo Triệu Sương cố tình viết chữ ‘đi’ trên sàn, khiến hướng điều tra lập tức nhắm vào anh trai. Khi cảnh sát đào sâu vụ Triệu Sương, dĩ nhiên sẽ lần tới gia đình cũng tức là cậu. Và rồi, cậu cố tình để lộ 'chứng cứ phạm tội' của mình, chính là chiếc túi rác giấu trong nhà. Bắt đầu từ khoản giao dịch đáng ngờ trên tài khoản ngân hàng, mọi chứng cứ dần dần lộ ra. Thậm chí cậu còn mua chuộc nhân chứng, nhưng lời khai cũng bị bác bỏ. Vật chứng, nhân chứng đều đủ, cậu ‘bất đắc dĩ’ mà thừa nhận mình là hung thủ, khiến cảnh sát hoàn toàn gạt bỏ nghi ngờ với Triệu Sương.”


 


Lâm Phỉ Thạch chống cằm, khen ngợi: “Thật là một nước cờ đẹp, lấy chính mạng mình để làm sạch cho anh trai.”


 


Triệu Đình nhìn qua thì vẫn bình tĩnh, mặt lạnh như băng. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đuôi mắt và lông mày của cậu ta khẽ căng, một dấu hiệu nhỏ của sự gồng cứng.


 


“Thật ra thì hiện trường gây án nhà Nhậm Chí Nghĩa có phải nơi đầu tiên hay không, với cậu cũng chẳng quan trọng lắm. Bởi vì mục tiêu của cậu là làm mọi cách để Triệu Sương thoát tội. Mấy chi tiết còn lại không đáng để bận tâm.”


 


Cuối cùng, Lâm Phỉ Thạch buông một câu chậm rãi, âm điệu thong dong: “Có phải tôi nói trúng rồi?”


 


Giọng nói của Lâm Phỉ Thạch, từng chữ từng chữ như xoáy thẳng vào tai, nhưng Triệu Đình vẫn ngồi im như tượng, không nhúc nhích, không hé miệng lấy nửa lời, cứ như một bức điêu khắc đóng băng giữa căn phòng. Sự im lặng kéo dài ấy, thật ra không thể đo lường bằng đơn vị thời gian bởi vì thế giới của hắn đã mấy lần đảo lộn, hoàn toàn bị Lâm Phỉ Thạch l*t tr*n trước mặt.


 


“...Không thể không công nhận trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy, đến mức ngay cả tôi cũng muốn vỗ tay cúi đầu bái phục.” Sau một khoảng lặng dài như cả thế kỷ, Triệu Đình cuối cùng cũng mở miệng. Hắn khẽ nới lỏng khóe mắt, cơ mặt giãn ra đôi chút, thậm chí còn nở một nụ cười bình thản: “Nhưng mà, cậu có bằng chứng nào chứng minh cho cái suy đoán hoang đường đó không? Theo như tôi được biết, chỉ bằng tưởng tượng thì không thể buộc tội ai được đâu, tốt nhất là các cậu cứ tiếp tục điều tra đi, có kết luận rồi hãy nói.”


 


Một thằng nhóc trẻ tuổi như Triệu Đình, bị Lâm Phỉ Thạch lật tung tâm lý ra trước mặt, mà vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, không run tay, không hốt hoảng tâm lý như thế này đúng là không tầm thường chút nào!


 


Trong phòng thẩm vấn, từng câu từng chữ của họ như gươm giáo va chạm. Còn ở bên ngoài, đám cảnh sát hình sự nghe Lâm Phỉ Thạch một mạch phân tích đến mức há hốc mồm không ngậm lại được!


 


—— Dù gì Lâm Phỉ Thạch cũng là “bùa hộ mệnh” nổi danh của cục, ngoài gương mặt đẹp như tranh thì trước giờ không ai dám chắc cậu có “xài được” thật không. Lỡ cậu nói hớ thì đã có Giang Bùi Di đỡ đòn, nhưng hôm nay từ đầu đến cuối Giang phó đội không hé một lời, Lâm đội một mình cân nguyên phòng thẩm vấn!


 


Kỳ Liên từ trước đến nay chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như lúc này Lâm Phỉ Thạch tuyệt đối không phải là kiểu người lang thang bất cần đời như cậu thể hiện ra ngoài, câuh hoàn toàn không phải.



 


Hắn nhìn chằm chằm màn hình LCD màu xanh lam, biểu cảm như bị sốc đến tê liệt: “...Có khi đây gọi là thần tiên đánh nhau thật rồi.”


 


Một nữ cảnh sát ngồi bên cạnh cũng như rơi vào sương mù: “Lâm đội nói vậy là thật hay giả thế? Sao tôi nghe càng lúc càng thấy có lý? Không được, nổi hết cả da gà rồi...”


 


Lâm Phỉ Thạch nhìn Triệu Đình một hồi, rồi như tiếc nuối mà khẽ lắc đầu: “Tiếp tục điều tra? Không cần đâu. Phản ứng vừa rồi của cậu đã nói lên toàn bộ sự thật rồi.”


 


Câu nói ấy vừa dứt, đồng tử Triệu Đình co rụt mạnh, hắn lập tức nhận ra, mình bị lừa rồi!


 


Lâm Phỉ Thạch nở nụ cười nhẹ, giọng nói dịu dàng đến kỳ lạ: “Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc cậu bị tạm giữ, biểu hiện của cậu rất rõ ràng một thái độ ‘chết cũng không nhận’, tuyệt đối không cúi đầu nhận tội. Nhưng bây giờ, lại có người đứng ra gánh tội thay cậu, lại còn là người mà cậu từng cực kỳ chán ghét  là anh của cậu. Cậu không thừa cơ đẩy hết tội cho anh ta, để đạt được mục đích vu oan giá họa của mình, mà lại cực lực phủ nhận hành vi phạm tội của anh ta. Vì sao vậy, Triệu Đình?”


 


Lâm Phỉ Thạch hạ thấp giọng, ánh mắt sâu thẳm như đêm không đáy, từng chữ đè nặng trong không khí: “Lý do duy nhất hợp lý, chính là từ đầu đến cuối, cậu luôn tìm cách bảo vệ người này. Tôi nói đúng không?”


 


Đôi đồng tử của Triệu Đình khẽ rung, da đầu như có luồng điện chạy qua, toàn thân như bị điện giật, ngón tay siết chặt co rút lại, một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ lăn xuống từ bên má.


 


Tới tận lúc này, hắn mới hiểu ra ý đồ thật sự của Lâm Phỉ Thạch tất cả những điều hắn nói từ đầu đến giờ đều là khói mù, tất cả đều là giả. Thứ duy nhất hắn thật sự muốn chính là phản ứng của cậu lúc này!


 


Hắn đã mắc một sai lầm chí mạng. Một phút trước hắn không nên vội vã phủ nhận Triệu Sương không phải hung thủ. Mà ngược lại nếu muốn diễn tròn vai, thì phải ra vẻ khẩn trương khẳng định mới đúng!


 


Bởi vì đó mới là phản ứng hợp lý của một người có mâu thuẫn với anh trai, không muốn đi tù thay hắn!


 


Ván cờ tâm lý này, từ đầu đến cuối, Triệu Đình đã thua rồi. Thua đến rối bời.


 



Lâm Phỉ Thạch đúng là kẻ hiểu lòng người đến mức khiến người ta rùng mình.


 


“Cậu đúng là rất giỏi.” Sau khi toàn bộ thế cờ tan vỡ, Triệu Đình ngược lại càng bình tĩnh hơn. Khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của hắn thấp thoáng một nụ cười khẽ: “Được thôi, nếu tôi nói là nếu, suy luận của cậu hoàn toàn đúng thì chứng cứ đâu? Các cậu có bằng chứng gì chứng minh Triệu Sương mới là hung thủ không?”


 


Cho dù tên cảnh sát thông minh tuyệt đỉnh này đã đoán đúng toàn bộ sự thật, thì sao chứ?


 


Không có chứng cứ, thì tất cả cũng chỉ là lý thuyết suông.


 


Tất cả những manh mối bất lợi cho Triệu Sương. đã bị Triệu Đình tiêu hủy sạch sẽ. Cảnh sát hoàn toàn không còn bất kỳ cơ hội nào để điều tra tiếp được manh mối nào liên quan đến cậu ta nữa.


 


Chỉ là người đã ra tay giết Nhậm Chí Nghĩa, thực sự không hề liên quan đến Triệu Sương.


 


“Triệu Sương chính bản thân cậu ta, mới là bằng chứng rõ ràng nhất.” Lâm Phỉ Thạch nhìn Triệu Đình bằng ánh mắt thương xót, xen lẫn một tia u buồn khó nói, giọng vẫn đều đều, không hề khoa trương: “Tôi bây giờ hoàn toàn có thể bắt Triệu Sương về quy án, rồi tuyên bố rằng cảnh sát bọn tôi đã dùng thủ đoạn đặc biệt để khiến cậu khai hết toàn bộ sự thật. Cậu thử nghĩ xem, sau khi biết chuyện, anh cậu còn có thể tin tưởng cậu không?”


 


“Nếu anh ấy thực sự quan tâm đến cậu sâu đậm như thế, thì sao có thể trơ mắt nhìn cậu lao đầu vào lửa thay anh ta được?” Lâm Phỉ Thạch nói nhẹ như thì thầm: “Trong lòng cậu hiểu rõ anh trai cậu căn bản không quý trọng cậu đến thế, đúng không?”


 


Triệu Đình: “…”


 


Lâm Phỉ Thạch nhoẻn miệng cười, như thể đang tươi cười đầy thân thiện với một học sinh không làm bài tập: “Thủ đoạn thẩm vấn của tôi, giờ cậu mới được thấy đấy.”


 


Dứt lời, cậu đứng dậy, như thể chuẩn bị kết thúc phần đối thoại, sẵn sàng bước vào trận kế tiếp.


 


Nhưng đúng lúc này Triệu Đình bỗng như bị rút mất xương sống, cả người đổ sụp xuống ghế thẩm vấn, đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào người đối diện, nơi mà nụ cười sắc lạnh vừa nở rộ trên gương mặt đẹp đến mức khiến người ta mất cảnh giác. Ngón tay cậu ta siết đến phát đau, cảm giác vừa buốt vừa tê, giọng run run khàn đặc: “Khoan đã ——!”



 


Lâm Phỉ Thạch liếc mắt đầy đắc ý về phía Giang Bùi Di, như thể đang khoe: “Thấy chưa? Tôi bảo được mà.”


 


Giang Bùi Di chỉ biết quay mặt đi, bất đắc dĩ cười khẽ.


 


Triệu Đình toàn thân dường như đã kiệt quệ, không còn chút khí lực nào, cả người lún sâu vào ghế như thể muốn hòa vào đấy, mặt trắng bệch như tro tàn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đừng... đừng đi tìm anh ấy... Mấy người muốn biết cái gì?”


 


—— đến tận lúc này, hàng rào phòng ngự trong lòng Triệu Đình rốt cuộc đã sụp đổ hoàn toàn. Và vụ án của Nhậm Chí Nghĩa, mới thật sự bắt đầu bước vào giai đoạn khai phá chân tướng.


 


Lâm Phỉ Thạch nhẹ nhàng ngồi xuống lại, cả khí thế hùng hổ khi nãy tan biến sạch, đổi lại là giọng nói ôn hòa như người anh hỏi bài thằng bạn thân: “Nhậm Chí Nghĩa là ai ra tay giết?”


 


Triệu Đình nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn ứ một chút, rồi cuối cùng cũng thốt ra hai chữ: “Anh tôi.”


 



 


Bên ngoài phòng thẩm vấn, đám hình cảnh lập tức sốc đến hóa đá.


 


Hai chữ “anh tôi” kia vừa cất lên, ánh mắt mọi người đều rớt đầy đất, ai nấy trợn mắt há hốc mồm, há miệng nhưng không thốt nổi thành lời.


 


—— rốt cuộc là người thiết kế nên cục diện phức tạp này lợi hại, hay là người tháo gỡ được nó càng đáng sợ hơn?


 


“...Trò chơi tâm lý kiểu này, đúng là rợn đến phát khiếp.”


 


Kỳ Liên thấy cả da đầu mình như sắp nổ tung, rùng mình đến mức tay nổi cả gai ốc.


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 50
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...