Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 49
270@-
Giang Bùi Di vừa rời khỏi phòng thẩm vấn, vừa quay sang người bên cạnh nói: “Gọi Triệu Sương tới cục một chuyến, lời khai của hắn với lời Triệu Đình nói có nhiều điểm mâu thuẫn, tôi phải biết là ai đang nói dối.”
“Rõ!”
Nghi phạm đã khai toàn bộ quá trình phạm tội, vụ án này về cơ bản coi như đã sáng tỏ. Dù còn vài chỗ chưa khớp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến kết quả điều tra cuối cùng.
Giang Bùi Di cầm bản ghi chép thẩm vấn, ngồi lại văn phòng lật xem cẩn thận chi tiết, theo như lời Triệu Đình, hắn với Nhậm Chí Nghĩa cấu kết buôn người, Nhậm Chí Nghĩa là chủ mưu, còn hắn chỉ là đồng phạm, kiểu “thả mồi câu”, hắn cũng không biết đám người bị bán rốt cuộc bị đưa đi đâu.
Đương nhiên, lời này chưa chắc là thật. Nhưng hiện tại manh mối phía cảnh sát còn ít, vẫn cần tiếp tục điều tra sâu hơn.
Cái công ty ở nước ngoài kia cũng cực kỳ khả nghi, danh nghĩa có hai cổ đông, rất có thể chính là người giật dây sau màn nếu có thể điều tra ra được danh tính hai cổ đông đó.
Không lâu sau, Giang Bùi Di chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc phía sau lưng, là hương gỗ dịu nhẹ mà Lâm Phỉ Thạch hay dùng. Anh thậm chí chẳng cần quay lại cũng biết ai vừa tới.
Lâm Phỉ Thạch ung dung bước vào phòng làm việc, như thể đang diễn một vai đầy phong cách. Tay cầm một khối Rubik đầy màu sắc, xoay xoay mấy vòng, đem cái khối vốn rối tung càng trở nên rối loạn hơn.
Giang Bùi Di không ngẩng đầu, tay chỉ vào tờ giấy trắng trước mặt: “Cậu nghe buổi thẩm vấn ban nãy rồi đúng không? Thấy có gì bất thường không?”
Lâm Phỉ Thạch không biết đang nghĩ gì, không trả lời. Mãi đến khi Giang Bùi Di quay lại nhìn, cậu mới “ờ” một tiếng, thất thần đáp: “Chắc là không có?”
Lâm đội sáng nay phải dùng sức mạnh siêu nhân mới có thể lết được ra khỏi chăn, có vẻ đang bị “hội chứng ngơ ngẩn đầu ngày”, đầu óc vẫn còn lơ mơ. Khối Rubik xoay cả nửa tiếng vẫn chưa giải được.
Giang Bùi Di nhìn cậu một lúc, rồi đứng dậy kéo rèm cửa sổ: “Ngủ trưa chút đi.”
Trong phòng ánh sáng lập tức dịu xuống, khoảng cách hai người hơi rút lại, mơ hồ mang theo chút không khí ái muội. Sườn mặt Giang Bùi Di dưới bóng mờ càng thêm rõ nét, da trắng mịn, hàng mi đen dài.
Lâm Phỉ Thạch cười khẽ, tiến đến sát cạnh anh ánh mắt đen sâu như thể có thể hút người ta vào trong. Giọng cậu mang chút mũi, khẽ nói: “Giang đội, anh biết kéo rèm giữa ban ngày là hành vi gợi ý gì không?”
Giang Bùi Di hơi ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách với gương mặt cực kỳ có tính “xâm lược” của Lâm Phỉ Thạch, rồi “bốp” một cái búng nhẹ lên trán cậu, đánh cậu ngã luôn lên ghế sofa. Với tốc độ “không hiểu phong tình” cấp thế giới, anh chặn luôn cái miệng lắm trò kia lại: “Không biết. Muốn ngủ thì ngủ, tôi ra ngoài đây.”
“Đừng mà, tôi ngủ liền, được chưa?” Lâm Phỉ Thạch giữ chặt tay anh, giọng nhỏ nhẹ như năn nỉ: “Anh ở đây với tôi một lát, không có anh tôi không ngủ được.”
Tứ chi Lâm Phỉ Thạch quanh năm lạnh toát, đụng vào da thịt rất rõ cảm giác. Mấy trò làm nũng của cậu, Giang Bùi Di thật sự chẳng có cách nào từ chối. Thấy cậu có vẻ định ngủ thật, không gây chuyện anh liền ở lại.
Anh tựa người vào bàn làm việc phía sau, lặng lẽ suy nghĩ lại toàn bộ đầu mối vụ án, cân nhắc xem còn chỗ nào bị bỏ sót.
Lâm Phỉ Thạch thì vô ưu vô lo như một con thỏ nhỏ cuộn tròn trong chăn, chưa đến hai phút đã ngủ say. Nhưng Giang Bùi Di biết cậu ngủ cực kỳ nông, tiếng thở cũng không lớn, có gì bất thường là tỉnh ngay. Chỉ có điều, khi có anh ở bên cạnh, chất lượng giấc ngủ của Lâm Phỉ Thạch sẽ khá hơn rất nhiều. Miễn là không ai bên tai hát Dalaran Băng Bathì cậu sẽ không tỉnh giữa chừng đâu.
Giang Bùi Di ngồi yên bên cạnh cậu hơn nửa tiếng, đến khi điện thoại trong túi rung lên. Anh rút ra xem, đôi mắt đen láy vốn luôn điềm tĩnh chợt lóe lên kinh ngạc, thậm chí có phần vui mừng.
Anh lập tức bước ra khỏi văn phòng, đến một góc yên tĩnh rồi bắt máy: “Alo, thầy Lý ạ?”
*Tiểu Giang hả, dạo này không liên lạc được với em. Làm ở Trọng Quang thấy ổn chứ?”
“Dạ, em vẫn ổn.” Giang Bùi Di đáp: “Thầy gọi có việc gì không ạ?”
“Ừm, cũng không có gì.” Lý Thành cố giữ giọng bình tĩnh: “Gần đây tỉnh không có án lớn gì, thầy cũng coi như nửa về hưu rồi. Mấy hôm nữa thầy tính ghé qua bên em chơi một chuyến.”
Giang Bùi Di hơi chần chừ: “… Ở đây hơi hẻo lánh, thầy không cần đi xa thế đâu.”
“Không sao, nửa năm rồi chưa gặp nhau mà. Nhân tiện thầy muốn nhìn xem cậu nhóc họ Lâm kia dạo này thế nào, Mã Thính với Quách Thính cũng nhắc tới hai em suốt.”
Lý Thành từng là giảng viên gần gũi anh nhất hồi Giang Bùi Di học đại học. Lúc đó, quan hệ hai người rất tốt. Khi ấy Giang còn chưa hoạt động dưới thân phận “Nam Phong”, cũng chưa phải đi nằm vùng ở Hắc Thứu. Nhưng sau này…
Giang Bùi Di nghe vậy cũng không từ chối nữa: “Vâng. Khi nào thầy đến thì báo trước cho em một tiếng, em cho người qua đón.”
Bên kia đầu dây dường như còn muốn nói gì, nhưng do dự mãi vẫn không mở lời. Hàn huyên thêm vài câu rồi cũng cúp máy.
Tầm bốn giờ chiều, Triệu Sương nhận được tin và vội vàng tới cục cảnh sát.
Lúc đó Lâm Phỉ Thạch vừa mới tỉnh dậy, phát hiện Giang đội không còn trong phòng. Cậu ngồi trên sofa một lúc, uể oải cầm lại khối Rubik đang nằm trên bàn, cúi đầu quan sát vài giây, rồi bắt đầu xoay với tốc độ hoa cả mắt. Mấy mặt màu sắc rối tung ban nãy, chỉ sau vài vòng đã được khôi phục về trạng thái “xuất xưởng”, mỗi mặt đều đều tăm tắp, cả màu lẫn số.
Cậu nhìn chán, ném khối Rubik vào ngăn kéo, khoác thêm áo rồi bước ra khỏi phòng.
“—— Làm sao có thể là nó được? Không thể nào, chắc chắn các cậu nhầm rồi. Triệu Đình không thể là hung thủ giết người!”
Vừa nghe tin Triệu Đình là người ra tay, giọng Triệu Sương đã lệch tông, lắc đầu liên tục: “Em ấy lớn lên ngay trước mắt tôi, tôi hiểu rõ nó, nó không thể.”
*Hắn đã tự nhận rồi.” Giang Bùi Di lạnh lùng cắt ngang, chẳng muốn nghe mấy lời phủ nhận vô nghĩa.
Triệu Sương mấp máy môi, không nói nên lời.
“Triệu Đình và Nhậm Chí Nghĩa có quan hệ gì?” Giang Bùi Di không để hắn kịp nghỉ, giọng không chút cảm xúc: “Những gì Triệu Đình khai hoàn toàn mâu thuẫn với lời cậu nói, nên tốt nhất cậu nên thành thật.”
Một lúc lâu sau, Triệu Sương mới cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Tôi… tôi có lỗi với nó… Nhậm Chí Nghĩa đúng là quen tôi trước, hắn cứ bám lấy tôi, thậm chí còn đến nhà chơi. Lúc đó tôi và Triệu Đình vẫn còn bên nhau. Nhưng Triệu Đình xinh hơn tôi nhiều, nên hắn chuyển mục tiêu… Tôi khi đó… chúng tôi còn chưa đầy hai mươi tuổi, tôi không dám phản kháng…”
Giọng Triệu Sương nghèn nghẹn, mắt đỏ hoe, cố kìm nhưng vẫn hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Tôi cứ tưởng Nhậm Chí Nghĩa chỉ hứng thú nhất thời, chơi chán rồi sẽ bỏ, không ngờ sau đó hắn… hắn vẫn cứ bắt Triệu Đình ở lại bên mình… Tôi thật sự xin lỗi Tiểu Đình, tôi không bảo vệ được nó, thậm chí còn đẩy nó xuống địa ngục…”
“Đêm Nhậm Chí Nghĩa chết, cậu biết Triệu Đình có gặp hắn?” Giang Bùi Di vẫn đều giọng, nhưng ánh mắt sắc lạnh.
*Tôi biết. Nhưng khi ấy tôi không nghĩ Tiểu Đình sẽ làm chuyện gì cực đoan. Tôi không nói ra, chỉ vì không muốn cảnh sát để ý đến nó…”
Giang Bùi Di khẽ gõ bút xuống mặt bàn, gằn từng chữ: “Cậu có biết chuyện Triệu Đình cùng Nhậm Chí Nghĩa cấu kết buôn người không? Bọn họ lừa bán thanh thiếu niên, còn kiếm lợi từ chuyện đó?”
Triệu Sương trừng to mắt, kinh hoảng: “Cái gì cơ?!”
Đúng lúc đó, cửa phòng khẽ kẽo kẹt mở ra, Lâm Phỉ Thạch bước vào. Ánh mắt như cười như không liếc qua Triệu Sương một cái, rồi đến thẳng bên Giang Bùi Di, ngồi xuống và nhỏ giọng nói “ Giang đội, anh vẫn chưa xong à? Còn chút nữa là tới giờ tan rồi đó.”
Giang Bùi Di cảm giác tám phần Lâm Phỉ Thạch nói vậy là vì đói. Tên này một khi đã ngủ thì sẽ đói, ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại đói chẳng khác nào một sinh vật bốn chân mập mạp. Anh quay sang Triệu Sương: “Trong thời gian tạm giam, nghi phạm ngoài luật sư ra thì không được phép gặp ai khác. Tốt nhất cậu nên giữ điện thoại luôn mở, nếu có tiến triển gì, chúng tôi sẽ liên hệ sớm nhất.”
Triệu Sương đột nhiên chụp lấy tay áo anh, giọng lẩm bẩm: “Tiểu Đình không thể làm chuyện đó… Giang đội, cậu điều tra lại đi, lỡ đâu có sai sót gì thì sao?”
Giang Bùi Di nhìn hắn một lúc, trong mắt thoáng hiện chút thương cảm, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Lâm Phỉ Thạch nghiêng đầu nhìn theo anh rồi lười biếng đi theo.
“Cậu Thức dậy hồi nào vậy?”
“Vừa tỉnh dậy là chạy đi tìm anh rồi.” Lâm Phỉ Thạch đang nhai một viên kẹo sữa, phát âm hàm hồ, đoạn hỏi: “Thế nào? Có thu hoạch gì không?”
Giang Bùi Di hạ giọng đáp: “Triệu Sương lần đầu đến đã nói dối. Người Nhậm Chí Nghĩa để mắt đến là Triệu Đình, còn Triệu Sương thì vì ‘một điều nhịn chín điều lành’ mà trực tiếp đưa em mình cho hắn. Mấy chuyện phát sinh sau đó, chắc cũng không khác lắm với lời khai của Triệu Đình.”
Lâm Phỉ Thạch dùng mu bàn tay gãi nhẹ cằm, cười khẽ một tiếng như có như không: “Tch, bảo sao.”
Trên đường tan ca về nhà, Giang Bùi Di chợt nói: “Tôi đặt một chiếc mô-tô ở tiệm Suzuki, chắc mai là họ giao.”
Lâm Phỉ Thạch nhướng mày, quay đầu hỏi: “Mua xe máy làm gì?”
Giang Bùi Di nhướng nhẹ khóe mắt nhìn sang: “Cậu chẳng bảo xe đạp tôi đèo phía sau xóc quá, không muốn ngồi à?”
Lâm Phỉ Thạch cong nhẹ khóe môi, lại sát vào Giang Bùi Di một chút, giọng có phần hả hê: “Chuyện xưa cũ bao lâu rồi mà còn nhớ, cảm ơn Giang đội quan tâm.”
Mồm thì nói làm nũng, nhưng Giang Bùi Di chẳng thèm phản ứng.
Tối hôm đó, Lâm Phỉ Thạch đột nhiên nổi hứng muốn ăn cánh gà chua ngọt, nhưng Giang đội là kiểu nấu ăn đơn giản, không đụng mấy món màu mè này. Vì thế, Lâm đội đại nhân đành tự xuống bếp, mang thương mà vẫn xoong nồi “leng keng” gần nửa tiếng.
Kết quả là mang ra một đĩa cánh gà màu vàng óng, nước sốt sánh mượt màu nâu đỏ phủ lên từng miếng thịt. Hương chua ngọt lan tỏa, gần như ngay lập tức tràn khắp phòng khách.
Lâm Phỉ Thạch đội trưởng nổi tiếng thuộc trường phái “ham ăn có lý tưởng” không chỉ biết ăn mà còn đặc biệt biết nấu. Trong giới cảnh sát mà không đủ tiền thuê đầu bếp riêng thì có được tay nghề như vậy quả thực hiếm có. Đến cả Giang đội cũng từng thản nhiên buông một câu: “Vị cũng không tệ.” mà trong từ điển cảm xúc của anh đó đã là lời khen tận cùng rồi.
9 giờ rưỡi tối, Lâm Phỉ Thạch tắm xong, khoác áo ngủ trắng bước ra khỏi phòng tắm, đang chuẩn bị leo lên giường thì điện thoại đổ chuông.
Cậu cau mày: “Giờ này ai còn gọi nữa?”
Liếc một cái là Kỳ Liên.
Cậu bắt máy, giọng lười biếng kéo dài: “Kỳ cảnh sát tìm tôi giờ này làm gì đấy? Đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho một nam thanh niên chưa lập gia đình, có ý gì đây hả……”
“Lâm đội!” Đầu dây bên kia, Kỳ Liên cắt ngang ngay lập tức, giọng căng thẳng: “Chuyện án của Nhậm Chí Nghĩa có gì đó không ổn! Tôi vừa phát hiện ra một điều lạ!”
Thì ra hôm nay là thứ Sáu, Kỳ Liên không có ca trực, định về nhà cha mẹ ở khu Vân Cẩm trùng hợp lại là nơi từng phát hiện thi thể Nhậm Chí Nghĩa.
Tối tan ca xong, hắn ghé qua siêu thị gần nhà để mua ít thịt cá cho bữa cơm ngày mai. Khi tính tiền xong đang định rời đi thì ánh mắt chợt liếc sang một góc chứa mấy túi nilon đen cỡ lớn, trông rất quen mắt.
Hắn tiện miệng hỏi nhân viên: “Bên kia mấy túi đen đen đó đựng gì vậy?”
Nhân viên cười ha hả: “À, ít hàng tồn kho không tiện trưng bày, kho hết chỗ rồi nên phải gói thế. Túi này chắc chắn lắm!”
Kỳ Liên nhíu mày nhìn kích cỡ và kiểu dáng của túi sao mà giống…
—— chính là loại đã dùng để bọc xác Nhậm Chí Nghĩa.
Hắn bước đến gần hơn, hỏi tiếp: “Loại túi đó bao nhiêu tiền một cái?”
Chủ quầy phấn khởi chém gió: “Ba đồng một cái! Đừng thấy mắc nha! Bự và chắc như vầy chỗ khác không có bán đâu! Hai lớp liền, đựng cả trăm ký cũng không rách!”
Kỳ Liên mặt đơ ra mấy giây. Tuy hắn bình thường hơi cùi bắp, nhưng làm hình cảnh 5 năm, thần kinh phản ứng vẫn cực kỳ nhạy bén. Lúc ấy hắn cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi nhanh: “Gần đây có ai mua loại túi này không?”
“Hai hôm nay không có ai mua cả.”
Kỳ Liên tiếp tục hỏi dồn: “Vậy mấy ngày trước đó thì sao?”
“Trời ạ, chuyện từ đời nào rồi, ai mà nhớ được chứ?” Ông chủ tạp hóa bắt đầu tỏ ra không kiên nhẫn, lầm bầm: “Tôi nói này, cậu mua hay không mua đây? Một cái túi nilon mà hỏi lắm thế.”
Kỳ Liên mặt không cảm xúc, móc từ túi ra thẻ cảnh sát: “Tôi là người của Đội điều tra hình sự Công an thành phố Trọng Quang. Mong anh phối hợp điều tra.”
Ông chủ sững người, trố mắt nhìn hai chữ “Công an” to đùng trên thẻ một lúc, rồi đột nhiên cao giọng như bị oan uổng: “Đồng chí cảnh sát, tôi chưa từng làm chuyện xấu nào đâu nha! Tôi là người đàng hoàng do ông trời chứng giám đó! Tiền bán đồ trong tiệm này xưa giờ chưa cái nào trên ba nghìn đâu!”
Kỳ Liên trán giật gân xanh, cắt ngang: “Tôi đâu nói anh là nghi phạm! Anh nghĩ kỹ lại đi, gần đây có ai từng tới mua loại túi màu đen giống vầy không?”
Ông chủ gãi đầu, có vẻ bối rối: “Ờ cậu có thể nói rõ giúp tôi ngày nào không?”
“Sáu, bảy ngày trước,” Kỳ Liên đáp.
“À à à! Hình như đúng là có! Có một cậu trai trẻ tới mua khá là muộn, chắc tầm hơn 9 giờ tối. Tôi nhớ rõ lắm, vì khi đó tôi đang định đóng cửa.” Ông chủ đổi thái độ liền ngay lập tức, mở điện thoại lôi app Alipay ra, “Đây đây, để tôi tra lịch sử giao dịch cho cậu.”
“Mùng 9, 9 giờ 17 phút tối, thu 9 ngàn đồng, đơn hàng cuối cùng trong ngày hôm đó. Cậu trai kia mua ba cái túi.”
Kỳ Liên mở hệ thống nghiệp vụ của ngành, tìm ảnh chân dung Triệu Đình, đưa ra: “Có phải người này không?”
Ông chủ nheo mắt nhìn kỹ, gật đầu khẳng định: “Phải rồi, đúng là cậu ta! Trắng trẻo thư sinh, nhìn là nhớ liền.”
Nhưng Kỳ Liên lập tức cảm thấy có gì đó không đúng bởi vì 9 giờ 17 phút tối, mà theo lời khai của Triệu Đình, lịch trình không khớp chút nào.
Triệu Đình nói cậu ta rời nhà lúc 8 giờ 10, đến nhà Nhậm Chí Nghĩa lúc 8 giờ 45, rồi 9 rưỡi thì giết người, phi tang xong xuôi và chuẩn bị về lại nhà.
Toàn bộ quá trình gói gọn trong hơn một tiếng đồng hồ, đã kín kẽ như trống đánh, vậy thì cậu ta làm sao xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi vào 9 giờ 17?
Từ nhà Nhậm Chí Nghĩa đến chỗ cửa hàng đó ít nhất 20 phút chạy xe!
—— Trừ khi sau khi gây án xong, Triệu Đình quay đầu chạy sang tận siêu thị này, mua ba cái túi đựng xác xong rồi lại vòng về hiện trường tội ác để phi tang?!
Nghe thôi cũng thấy vô lý cực kỳ. Đi lại mất 40 phút, vậy cậu ta chỉ còn đúng 20 phút để giết người, sắp xếp hiện trường, rời đi, mà còn chưa kể chuẩn bị hóa chất độc và dọn dẹp!
Triệu Đình rõ ràng chuẩn bị trước mọi thứ kỹ càng, vậy thì sao lại quên mỗi mấy cái túi đựng xác?
Không hợp lý.
Một suy nghĩ vô cùng phi logic xẹt qua trong đầu Kỳ Liên khiến hắn khựng người, mặt biến sắc, hỏi: “Lúc đó cậu ta có biểu hiện gì không? Anh nhớ được không?”
“Hình như rất vội, vào chưa đến một phút là đi ngay rồi. Vội vội vàng vàng, không biết gấp gì.”
Kỳ Liên ôm đầu bước ra khỏi cửa hàng, lòng rối bời. Về đến nhà, nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định gọi cho Lâm Phỉ Thạch.
Đầu dây bên kia, Lâm Phỉ Thạch đang ở phòng khách uống nước, giọng nhàn nhạt: “Có phát hiện gì sao?”
Cái giọng bình thản đó khiến Kỳ Liên nghẹn lời mấy giây, rồi nói thẳng: “Tôi đang ở Vân Cẩm quê tôi. Vừa rồi đi siêu thị gần nhà, tôi tình cờ phát hiện Triệu Đình đã mua túi đựng xác ở đây. Cụ thể là 9 giờ 17 tối, cậu ta xuất hiện ở đó, mua ba cái túi rồi đi ngay. Lâm đội, giờ đó không khớp với lời khai chút nào!”
Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc rồi hỏi: “Từ siêu thị đó đến nhà Nhậm Chí Nghĩa là bao xa?”
“Dù lái xe cũng mất gần 20 phút!”
Lâm Phỉ Thạch vẫn không có vẻ gì căng thẳng, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừm, đúng là rất không khớp.”
Kỳ Liên cảm thấy đội trưởng nhà hắn không đáng tin thật sự, bực bội hỏi: “Tôi gọi cho Giang đội báo luôn nhé?”
“Không cần,” Lâm Phỉ Thạch nói, “Tôi đang ở với Giang đội đây, để tôi nói trực tiếp.”
Kỳ Liên: “…”
Ờ, hai người chung phòng, 10 giờ tối rồi còn “đang ở bên nhau”??
Đừng bảo là “không có gì” đấy nhé!
Cái này là gì? Là gì? Là gì vậy chứ trời?!
Đèn phòng Giang Bùi Di đã tắt. Lâm Phỉ Thạch đi tới cửa, khẽ hỏi: “Bùi Di, anh ngủ chưa?”
Trong bóng tối, Giang Bùi Di ngồi dậy: “Chưa, có chuyện gì vậy?”
“Kỳ Liên vừa gọi điện, vụ của Triệu Đình hình như có thêm manh mối mới.”
Giang Bùi Di khoác thêm áo, với tay bật đèn đầu giường: “Tôi chưa ngủ, cậu vào đi rồi nói.”
Lúc Lâm Phỉ Thạch đẩy cửa bước vào, Giang Bùi Di đang cài khuy áo ngủ. Vừa cài đến khuy thứ hai, bờ ngực trắng ngần bất ngờ hiện ra dưới ánh đèn, không phòng bị mà đập vào mắt Lâm Phỉ Thạch. Dưới ánh sáng mờ, thân hình anh phảng phất như phát sáng, mỏng manh, quyến rũ mà lại mang theo chút cấm dục khiến người ta khó rời mắt. Lâm Phỉ Thạch không kiềm được mà nhìn lâu thêm một chút, sau đó mới miễn cưỡng dời mắt đi, giả vờ nghiêm túc nói: “Kỳ Liên quê ở Vân Cẩm, vừa rồi cậu ta phát hiện…”
Lâm Phỉ Thạch kể lại toàn bộ những gì Kỳ Liên nói trong điện thoại, rồi đưa ra phân tích của riêng mình: “Nói cách khác, thời gian Triệu Đình khai với cảnh sát có điểm không khớp, hơn nữa siêu thị kia cách xa hiện trường gây án như vậy, không giống kiểu vừa đi vừa quay lại càng giống như là…”
Giang Bùi Di đưa tay vuốt tóc mái ra sau trán, chau mày nói khẽ: “Càng giống như đi xử lý tàn cuộc.”
Lâm Phỉ Thạch nói tiếp: “Báo cáo pháp y cho thấy thời gian tử vong của Nhậm Chí Nghĩa nằm trong khoảng từ 8 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi. Nghĩa là nếu Triệu Đình đi mua túi đựng xác sau khi gây án, thì không thể có mặt ở nhà Nhậm Chí Nghĩa trước 9 giờ rưỡi được.”
“Hành động đi mua túi rõ ràng là ngẫu hứng, trong khi chuyện đầu độc, vu oan giá họa lại là có kế hoạch từ trước, hai trạng thái tâm lý hoàn toàn khác nhau, khó mà cùng tồn tại trên một người.”
“Trừ khi,” Cậu dừng một chút: “Một người gây án, một người phi tang.”
Lập luận của Lâm Phỉ Thạch không có chỗ nào sai, nhưng Giang Bùi Di lại cảm thấy có chút khó tin: “Nếu thời gian Triệu Đình nói với chúng ta là sai thì sao? Cậu biết mà, kết quả pháp y có thể có sai số, chênh mười phút có khi chẳng phát hiện ra được gì. Có khả năng nào Triệu Đình mua túi xong rồi mới ra tay?”
Lâm Phỉ Thạch lắc đầu: “Thế thì không hợp lý. Giết người xong còn muốn phi tang xác đó là tội chết. Biết rõ vậy mà vẫn nói dối với cảnh sát, cố tình che giấu thời gian, thì là vì cái gì chứ?”
Giang Bùi Di trầm giọng: “Vì muốn bảo vệ ai đó.”
Lâm Phỉ Thạch khẽ cười, có chút khó lường: “Hoặc là đang gánh tội thay.”
Nhà họ Triệu, cha mẹ ly dị, hai anh em Triệu Đình và Triệu Sương từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau. Nếu có người đáng để Triệu Đình hy sinh để bảo vệ, ngoài Triệu Sương ra, còn ai vào đây nữa?
Đồng tử Giang Bùi Di co lại: “Ý cậu là hung thủ thật sự là Triệu Sương?!”
Lâm Phỉ Thạch bình tĩnh đáp: “Tôi chỉ là đang suy đoán thôi. Nhưng hiện tại, vụ án này chỉ liên quan đến ba người. Nếu Triệu Đình không phải hung thủ, thì người còn lại chỉ có thể là Triệu Sương.”
Giang Bùi Di im lặng thật lâu, rồi nói: “Vậy chẳng phải hai anh em này ở trong cục đối đầu nhau như nước với lửa, tất cả đều là Triệu Đình đang nói dối, Triệu Sương đang diễn trò?”
“Không hẳn. Họ chưa chắc đang nói dối,” Lâm Phỉ Thạch nói: “Rất có thể cả hai đều đang nói thật nhưng là thay người khác nói.”
“Cậu thử hoán đổi lời khai của Triệu Sương và Triệu Đình, đặt mỗi người vào vị trí của người kia, có khi mọi chuyện sẽ trở nên sáng tỏ.”
Với chỉ số IQ như của Giang Bùi Di mà lúc ấy vẫn chưa kịp hiểu ngay ý của Lâm Phỉ Thạch. Trong đầu anh im lặng xoay vòng mấy lượt, rồi bỗng nhiên như có ánh sáng lóe lên, không kìm được kinh ngạc quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ Thạch như không thể tin nổi!
“Có lẽ ngay từ đầu người Nhậm Chí Nghĩa để mắt tới là Triệu Đình.” Lâm Phỉ Thạch ngồi bên mép giường, chậm rãi lên tiếng, giọng không mang cảm xúc: “Nhưng sau cùng, người từ vực sâu hóa thành ‘ác long’ lại là Triệu Sương.”
“Anh nghĩ xem, người làm anh trai thường rất thương em mình. Nếu lúc đầu Nhậm Chí Nghĩa thật sự nhắm vào Triệu Đình, mà Triệu Sương không đành lòng nhìn em trai mình chịu nhục thì có khi cậu ta đã chủ động thay thế vị trí đó, l*m t*nh nhân của Nhậm Chí Nghĩa.”
“Ban đầu chắc chắn là không cam lòng,” Cậu ngừng một chút: “Nhưng ở trong hoàn cảnh đó, con người thường chẳng thể làm chủ được bản thân. Danh lợi, tiền tài, d*c v*ng tất cả những thứ phù hoa bên ngoài ấy đều có thể thay đổi một người trong lặng lẽ.”
“Người thực sự phạm tội cùng Nhậm Chí Nghĩa rất có thể là Triệu Sương. Vai diễn đã bị hoán đổi hoàn toàn.”
Giang Bùi Di lặng thinh: “…”
“Còn một điểm nữa,” Lâm Phỉ Thạch nói tiếp: “Từ đầu tôi vẫn không lý giải nổi nếu Triệu Đình thật sự là cộng sự đắc lực của Nhậm Chí Nghĩa, là người cùng hắn móc nối gây chuyện thì tại sao tối hôm đó, Nhậm Chí Nghĩa lại gọi điện cho Triệu Sương để ‘muốn người’?”
“Anh nghĩ mà xem, nếu đã thân thiết như thế với Triệu Đình, cần gì phải vòng qua người khác, chẳng phải chỉ cần gọi trực tiếp cho Triệu Đình là xong? Bây giờ nghĩ lại thì giải thích được rồi vì cuộc gọi hôm đó, từ đầu tới cuối, người mà Nhậm Chí Nghĩa muốn chính là em trai Triệu Sương!”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Giang Bùi Di vừa rời khỏi phòng thẩm vấn, vừa quay sang người bên cạnh nói: “Gọi Triệu Sương tới cục một chuyến, lời khai của hắn với lời Triệu Đình nói có nhiều điểm mâu thuẫn, tôi phải biết là ai đang nói dối.”
“Rõ!”
Nghi phạm đã khai toàn bộ quá trình phạm tội, vụ án này về cơ bản coi như đã sáng tỏ. Dù còn vài chỗ chưa khớp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến kết quả điều tra cuối cùng.
Giang Bùi Di cầm bản ghi chép thẩm vấn, ngồi lại văn phòng lật xem cẩn thận chi tiết, theo như lời Triệu Đình, hắn với Nhậm Chí Nghĩa cấu kết buôn người, Nhậm Chí Nghĩa là chủ mưu, còn hắn chỉ là đồng phạm, kiểu “thả mồi câu”, hắn cũng không biết đám người bị bán rốt cuộc bị đưa đi đâu.
Đương nhiên, lời này chưa chắc là thật. Nhưng hiện tại manh mối phía cảnh sát còn ít, vẫn cần tiếp tục điều tra sâu hơn.
Cái công ty ở nước ngoài kia cũng cực kỳ khả nghi, danh nghĩa có hai cổ đông, rất có thể chính là người giật dây sau màn nếu có thể điều tra ra được danh tính hai cổ đông đó.
Không lâu sau, Giang Bùi Di chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc phía sau lưng, là hương gỗ dịu nhẹ mà Lâm Phỉ Thạch hay dùng. Anh thậm chí chẳng cần quay lại cũng biết ai vừa tới.
Lâm Phỉ Thạch ung dung bước vào phòng làm việc, như thể đang diễn một vai đầy phong cách. Tay cầm một khối Rubik đầy màu sắc, xoay xoay mấy vòng, đem cái khối vốn rối tung càng trở nên rối loạn hơn.
Giang Bùi Di không ngẩng đầu, tay chỉ vào tờ giấy trắng trước mặt: “Cậu nghe buổi thẩm vấn ban nãy rồi đúng không? Thấy có gì bất thường không?”
Lâm Phỉ Thạch không biết đang nghĩ gì, không trả lời. Mãi đến khi Giang Bùi Di quay lại nhìn, cậu mới “ờ” một tiếng, thất thần đáp: “Chắc là không có?”
Lâm đội sáng nay phải dùng sức mạnh siêu nhân mới có thể lết được ra khỏi chăn, có vẻ đang bị “hội chứng ngơ ngẩn đầu ngày”, đầu óc vẫn còn lơ mơ. Khối Rubik xoay cả nửa tiếng vẫn chưa giải được.
Giang Bùi Di nhìn cậu một lúc, rồi đứng dậy kéo rèm cửa sổ: “Ngủ trưa chút đi.”
Trong phòng ánh sáng lập tức dịu xuống, khoảng cách hai người hơi rút lại, mơ hồ mang theo chút không khí ái muội. Sườn mặt Giang Bùi Di dưới bóng mờ càng thêm rõ nét, da trắng mịn, hàng mi đen dài.
Lâm Phỉ Thạch cười khẽ, tiến đến sát cạnh anh ánh mắt đen sâu như thể có thể hút người ta vào trong. Giọng cậu mang chút mũi, khẽ nói: “Giang đội, anh biết kéo rèm giữa ban ngày là hành vi gợi ý gì không?”
Giang Bùi Di hơi ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách với gương mặt cực kỳ có tính “xâm lược” của Lâm Phỉ Thạch, rồi “bốp” một cái búng nhẹ lên trán cậu, đánh cậu ngã luôn lên ghế sofa. Với tốc độ “không hiểu phong tình” cấp thế giới, anh chặn luôn cái miệng lắm trò kia lại: “Không biết. Muốn ngủ thì ngủ, tôi ra ngoài đây.”
“Đừng mà, tôi ngủ liền, được chưa?” Lâm Phỉ Thạch giữ chặt tay anh, giọng nhỏ nhẹ như năn nỉ: “Anh ở đây với tôi một lát, không có anh tôi không ngủ được.”
Tứ chi Lâm Phỉ Thạch quanh năm lạnh toát, đụng vào da thịt rất rõ cảm giác. Mấy trò làm nũng của cậu, Giang Bùi Di thật sự chẳng có cách nào từ chối. Thấy cậu có vẻ định ngủ thật, không gây chuyện anh liền ở lại.
Anh tựa người vào bàn làm việc phía sau, lặng lẽ suy nghĩ lại toàn bộ đầu mối vụ án, cân nhắc xem còn chỗ nào bị bỏ sót.
Lâm Phỉ Thạch thì vô ưu vô lo như một con thỏ nhỏ cuộn tròn trong chăn, chưa đến hai phút đã ngủ say. Nhưng Giang Bùi Di biết cậu ngủ cực kỳ nông, tiếng thở cũng không lớn, có gì bất thường là tỉnh ngay. Chỉ có điều, khi có anh ở bên cạnh, chất lượng giấc ngủ của Lâm Phỉ Thạch sẽ khá hơn rất nhiều. Miễn là không ai bên tai hát Dalaran Băng Bathì cậu sẽ không tỉnh giữa chừng đâu.
Giang Bùi Di ngồi yên bên cạnh cậu hơn nửa tiếng, đến khi điện thoại trong túi rung lên. Anh rút ra xem, đôi mắt đen láy vốn luôn điềm tĩnh chợt lóe lên kinh ngạc, thậm chí có phần vui mừng.
Anh lập tức bước ra khỏi văn phòng, đến một góc yên tĩnh rồi bắt máy: “Alo, thầy Lý ạ?”
*Tiểu Giang hả, dạo này không liên lạc được với em. Làm ở Trọng Quang thấy ổn chứ?”
“Dạ, em vẫn ổn.” Giang Bùi Di đáp: “Thầy gọi có việc gì không ạ?”
“Ừm, cũng không có gì.” Lý Thành cố giữ giọng bình tĩnh: “Gần đây tỉnh không có án lớn gì, thầy cũng coi như nửa về hưu rồi. Mấy hôm nữa thầy tính ghé qua bên em chơi một chuyến.”
Giang Bùi Di hơi chần chừ: “… Ở đây hơi hẻo lánh, thầy không cần đi xa thế đâu.”
“Không sao, nửa năm rồi chưa gặp nhau mà. Nhân tiện thầy muốn nhìn xem cậu nhóc họ Lâm kia dạo này thế nào, Mã Thính với Quách Thính cũng nhắc tới hai em suốt.”
Lý Thành từng là giảng viên gần gũi anh nhất hồi Giang Bùi Di học đại học. Lúc đó, quan hệ hai người rất tốt. Khi ấy Giang còn chưa hoạt động dưới thân phận “Nam Phong”, cũng chưa phải đi nằm vùng ở Hắc Thứu. Nhưng sau này…
Giang Bùi Di nghe vậy cũng không từ chối nữa: “Vâng. Khi nào thầy đến thì báo trước cho em một tiếng, em cho người qua đón.”
Bên kia đầu dây dường như còn muốn nói gì, nhưng do dự mãi vẫn không mở lời. Hàn huyên thêm vài câu rồi cũng cúp máy.
Tầm bốn giờ chiều, Triệu Sương nhận được tin và vội vàng tới cục cảnh sát.
Lúc đó Lâm Phỉ Thạch vừa mới tỉnh dậy, phát hiện Giang đội không còn trong phòng. Cậu ngồi trên sofa một lúc, uể oải cầm lại khối Rubik đang nằm trên bàn, cúi đầu quan sát vài giây, rồi bắt đầu xoay với tốc độ hoa cả mắt. Mấy mặt màu sắc rối tung ban nãy, chỉ sau vài vòng đã được khôi phục về trạng thái “xuất xưởng”, mỗi mặt đều đều tăm tắp, cả màu lẫn số.
Cậu nhìn chán, ném khối Rubik vào ngăn kéo, khoác thêm áo rồi bước ra khỏi phòng.
“—— Làm sao có thể là nó được? Không thể nào, chắc chắn các cậu nhầm rồi. Triệu Đình không thể là hung thủ giết người!”
Vừa nghe tin Triệu Đình là người ra tay, giọng Triệu Sương đã lệch tông, lắc đầu liên tục: “Em ấy lớn lên ngay trước mắt tôi, tôi hiểu rõ nó, nó không thể.”
*Hắn đã tự nhận rồi.” Giang Bùi Di lạnh lùng cắt ngang, chẳng muốn nghe mấy lời phủ nhận vô nghĩa.
Triệu Sương mấp máy môi, không nói nên lời.
“Triệu Đình và Nhậm Chí Nghĩa có quan hệ gì?” Giang Bùi Di không để hắn kịp nghỉ, giọng không chút cảm xúc: “Những gì Triệu Đình khai hoàn toàn mâu thuẫn với lời cậu nói, nên tốt nhất cậu nên thành thật.”
Một lúc lâu sau, Triệu Sương mới cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Tôi… tôi có lỗi với nó… Nhậm Chí Nghĩa đúng là quen tôi trước, hắn cứ bám lấy tôi, thậm chí còn đến nhà chơi. Lúc đó tôi và Triệu Đình vẫn còn bên nhau. Nhưng Triệu Đình xinh hơn tôi nhiều, nên hắn chuyển mục tiêu… Tôi khi đó… chúng tôi còn chưa đầy hai mươi tuổi, tôi không dám phản kháng…”
Giọng Triệu Sương nghèn nghẹn, mắt đỏ hoe, cố kìm nhưng vẫn hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Tôi cứ tưởng Nhậm Chí Nghĩa chỉ hứng thú nhất thời, chơi chán rồi sẽ bỏ, không ngờ sau đó hắn… hắn vẫn cứ bắt Triệu Đình ở lại bên mình… Tôi thật sự xin lỗi Tiểu Đình, tôi không bảo vệ được nó, thậm chí còn đẩy nó xuống địa ngục…”
“Đêm Nhậm Chí Nghĩa chết, cậu biết Triệu Đình có gặp hắn?” Giang Bùi Di vẫn đều giọng, nhưng ánh mắt sắc lạnh.
*Tôi biết. Nhưng khi ấy tôi không nghĩ Tiểu Đình sẽ làm chuyện gì cực đoan. Tôi không nói ra, chỉ vì không muốn cảnh sát để ý đến nó…”
Giang Bùi Di khẽ gõ bút xuống mặt bàn, gằn từng chữ: “Cậu có biết chuyện Triệu Đình cùng Nhậm Chí Nghĩa cấu kết buôn người không? Bọn họ lừa bán thanh thiếu niên, còn kiếm lợi từ chuyện đó?”
Triệu Sương trừng to mắt, kinh hoảng: “Cái gì cơ?!”
Đúng lúc đó, cửa phòng khẽ kẽo kẹt mở ra, Lâm Phỉ Thạch bước vào. Ánh mắt như cười như không liếc qua Triệu Sương một cái, rồi đến thẳng bên Giang Bùi Di, ngồi xuống và nhỏ giọng nói “ Giang đội, anh vẫn chưa xong à? Còn chút nữa là tới giờ tan rồi đó.”
Giang Bùi Di cảm giác tám phần Lâm Phỉ Thạch nói vậy là vì đói. Tên này một khi đã ngủ thì sẽ đói, ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại đói chẳng khác nào một sinh vật bốn chân mập mạp. Anh quay sang Triệu Sương: “Trong thời gian tạm giam, nghi phạm ngoài luật sư ra thì không được phép gặp ai khác. Tốt nhất cậu nên giữ điện thoại luôn mở, nếu có tiến triển gì, chúng tôi sẽ liên hệ sớm nhất.”
Triệu Sương đột nhiên chụp lấy tay áo anh, giọng lẩm bẩm: “Tiểu Đình không thể làm chuyện đó… Giang đội, cậu điều tra lại đi, lỡ đâu có sai sót gì thì sao?”
Giang Bùi Di nhìn hắn một lúc, trong mắt thoáng hiện chút thương cảm, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Lâm Phỉ Thạch nghiêng đầu nhìn theo anh rồi lười biếng đi theo.
“Cậu Thức dậy hồi nào vậy?”
“Vừa tỉnh dậy là chạy đi tìm anh rồi.” Lâm Phỉ Thạch đang nhai một viên kẹo sữa, phát âm hàm hồ, đoạn hỏi: “Thế nào? Có thu hoạch gì không?”
Giang Bùi Di hạ giọng đáp: “Triệu Sương lần đầu đến đã nói dối. Người Nhậm Chí Nghĩa để mắt đến là Triệu Đình, còn Triệu Sương thì vì ‘một điều nhịn chín điều lành’ mà trực tiếp đưa em mình cho hắn. Mấy chuyện phát sinh sau đó, chắc cũng không khác lắm với lời khai của Triệu Đình.”
Lâm Phỉ Thạch dùng mu bàn tay gãi nhẹ cằm, cười khẽ một tiếng như có như không: “Tch, bảo sao.”
Trên đường tan ca về nhà, Giang Bùi Di chợt nói: “Tôi đặt một chiếc mô-tô ở tiệm Suzuki, chắc mai là họ giao.”
Lâm Phỉ Thạch nhướng mày, quay đầu hỏi: “Mua xe máy làm gì?”
Giang Bùi Di nhướng nhẹ khóe mắt nhìn sang: “Cậu chẳng bảo xe đạp tôi đèo phía sau xóc quá, không muốn ngồi à?”
Lâm Phỉ Thạch cong nhẹ khóe môi, lại sát vào Giang Bùi Di một chút, giọng có phần hả hê: “Chuyện xưa cũ bao lâu rồi mà còn nhớ, cảm ơn Giang đội quan tâm.”
Mồm thì nói làm nũng, nhưng Giang Bùi Di chẳng thèm phản ứng.
Tối hôm đó, Lâm Phỉ Thạch đột nhiên nổi hứng muốn ăn cánh gà chua ngọt, nhưng Giang đội là kiểu nấu ăn đơn giản, không đụng mấy món màu mè này. Vì thế, Lâm đội đại nhân đành tự xuống bếp, mang thương mà vẫn xoong nồi “leng keng” gần nửa tiếng.
Kết quả là mang ra một đĩa cánh gà màu vàng óng, nước sốt sánh mượt màu nâu đỏ phủ lên từng miếng thịt. Hương chua ngọt lan tỏa, gần như ngay lập tức tràn khắp phòng khách.
Lâm Phỉ Thạch đội trưởng nổi tiếng thuộc trường phái “ham ăn có lý tưởng” không chỉ biết ăn mà còn đặc biệt biết nấu. Trong giới cảnh sát mà không đủ tiền thuê đầu bếp riêng thì có được tay nghề như vậy quả thực hiếm có. Đến cả Giang đội cũng từng thản nhiên buông một câu: “Vị cũng không tệ.” mà trong từ điển cảm xúc của anh đó đã là lời khen tận cùng rồi.
9 giờ rưỡi tối, Lâm Phỉ Thạch tắm xong, khoác áo ngủ trắng bước ra khỏi phòng tắm, đang chuẩn bị leo lên giường thì điện thoại đổ chuông.
Cậu cau mày: “Giờ này ai còn gọi nữa?”
Liếc một cái là Kỳ Liên.
Cậu bắt máy, giọng lười biếng kéo dài: “Kỳ cảnh sát tìm tôi giờ này làm gì đấy? Đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho một nam thanh niên chưa lập gia đình, có ý gì đây hả……”
“Lâm đội!” Đầu dây bên kia, Kỳ Liên cắt ngang ngay lập tức, giọng căng thẳng: “Chuyện án của Nhậm Chí Nghĩa có gì đó không ổn! Tôi vừa phát hiện ra một điều lạ!”
Thì ra hôm nay là thứ Sáu, Kỳ Liên không có ca trực, định về nhà cha mẹ ở khu Vân Cẩm trùng hợp lại là nơi từng phát hiện thi thể Nhậm Chí Nghĩa.
Tối tan ca xong, hắn ghé qua siêu thị gần nhà để mua ít thịt cá cho bữa cơm ngày mai. Khi tính tiền xong đang định rời đi thì ánh mắt chợt liếc sang một góc chứa mấy túi nilon đen cỡ lớn, trông rất quen mắt.
Hắn tiện miệng hỏi nhân viên: “Bên kia mấy túi đen đen đó đựng gì vậy?”
Nhân viên cười ha hả: “À, ít hàng tồn kho không tiện trưng bày, kho hết chỗ rồi nên phải gói thế. Túi này chắc chắn lắm!”
Kỳ Liên nhíu mày nhìn kích cỡ và kiểu dáng của túi sao mà giống…
—— chính là loại đã dùng để bọc xác Nhậm Chí Nghĩa.
Hắn bước đến gần hơn, hỏi tiếp: “Loại túi đó bao nhiêu tiền một cái?”
Chủ quầy phấn khởi chém gió: “Ba đồng một cái! Đừng thấy mắc nha! Bự và chắc như vầy chỗ khác không có bán đâu! Hai lớp liền, đựng cả trăm ký cũng không rách!”
Kỳ Liên mặt đơ ra mấy giây. Tuy hắn bình thường hơi cùi bắp, nhưng làm hình cảnh 5 năm, thần kinh phản ứng vẫn cực kỳ nhạy bén. Lúc ấy hắn cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi nhanh: “Gần đây có ai mua loại túi này không?”
“Hai hôm nay không có ai mua cả.”
Kỳ Liên tiếp tục hỏi dồn: “Vậy mấy ngày trước đó thì sao?”
“Trời ạ, chuyện từ đời nào rồi, ai mà nhớ được chứ?” Ông chủ tạp hóa bắt đầu tỏ ra không kiên nhẫn, lầm bầm: “Tôi nói này, cậu mua hay không mua đây? Một cái túi nilon mà hỏi lắm thế.”
Kỳ Liên mặt không cảm xúc, móc từ túi ra thẻ cảnh sát: “Tôi là người của Đội điều tra hình sự Công an thành phố Trọng Quang. Mong anh phối hợp điều tra.”
Ông chủ sững người, trố mắt nhìn hai chữ “Công an” to đùng trên thẻ một lúc, rồi đột nhiên cao giọng như bị oan uổng: “Đồng chí cảnh sát, tôi chưa từng làm chuyện xấu nào đâu nha! Tôi là người đàng hoàng do ông trời chứng giám đó! Tiền bán đồ trong tiệm này xưa giờ chưa cái nào trên ba nghìn đâu!”
Kỳ Liên trán giật gân xanh, cắt ngang: “Tôi đâu nói anh là nghi phạm! Anh nghĩ kỹ lại đi, gần đây có ai từng tới mua loại túi màu đen giống vầy không?”
Ông chủ gãi đầu, có vẻ bối rối: “Ờ cậu có thể nói rõ giúp tôi ngày nào không?”
“Sáu, bảy ngày trước,” Kỳ Liên đáp.
“À à à! Hình như đúng là có! Có một cậu trai trẻ tới mua khá là muộn, chắc tầm hơn 9 giờ tối. Tôi nhớ rõ lắm, vì khi đó tôi đang định đóng cửa.” Ông chủ đổi thái độ liền ngay lập tức, mở điện thoại lôi app Alipay ra, “Đây đây, để tôi tra lịch sử giao dịch cho cậu.”
“Mùng 9, 9 giờ 17 phút tối, thu 9 ngàn đồng, đơn hàng cuối cùng trong ngày hôm đó. Cậu trai kia mua ba cái túi.”
Kỳ Liên mở hệ thống nghiệp vụ của ngành, tìm ảnh chân dung Triệu Đình, đưa ra: “Có phải người này không?”
Ông chủ nheo mắt nhìn kỹ, gật đầu khẳng định: “Phải rồi, đúng là cậu ta! Trắng trẻo thư sinh, nhìn là nhớ liền.”
Nhưng Kỳ Liên lập tức cảm thấy có gì đó không đúng bởi vì 9 giờ 17 phút tối, mà theo lời khai của Triệu Đình, lịch trình không khớp chút nào.
Triệu Đình nói cậu ta rời nhà lúc 8 giờ 10, đến nhà Nhậm Chí Nghĩa lúc 8 giờ 45, rồi 9 rưỡi thì giết người, phi tang xong xuôi và chuẩn bị về lại nhà.
Toàn bộ quá trình gói gọn trong hơn một tiếng đồng hồ, đã kín kẽ như trống đánh, vậy thì cậu ta làm sao xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi vào 9 giờ 17?
Từ nhà Nhậm Chí Nghĩa đến chỗ cửa hàng đó ít nhất 20 phút chạy xe!
—— Trừ khi sau khi gây án xong, Triệu Đình quay đầu chạy sang tận siêu thị này, mua ba cái túi đựng xác xong rồi lại vòng về hiện trường tội ác để phi tang?!
Nghe thôi cũng thấy vô lý cực kỳ. Đi lại mất 40 phút, vậy cậu ta chỉ còn đúng 20 phút để giết người, sắp xếp hiện trường, rời đi, mà còn chưa kể chuẩn bị hóa chất độc và dọn dẹp!
Triệu Đình rõ ràng chuẩn bị trước mọi thứ kỹ càng, vậy thì sao lại quên mỗi mấy cái túi đựng xác?
Không hợp lý.
Một suy nghĩ vô cùng phi logic xẹt qua trong đầu Kỳ Liên khiến hắn khựng người, mặt biến sắc, hỏi: “Lúc đó cậu ta có biểu hiện gì không? Anh nhớ được không?”
“Hình như rất vội, vào chưa đến một phút là đi ngay rồi. Vội vội vàng vàng, không biết gấp gì.”
Kỳ Liên ôm đầu bước ra khỏi cửa hàng, lòng rối bời. Về đến nhà, nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định gọi cho Lâm Phỉ Thạch.
Đầu dây bên kia, Lâm Phỉ Thạch đang ở phòng khách uống nước, giọng nhàn nhạt: “Có phát hiện gì sao?”
Cái giọng bình thản đó khiến Kỳ Liên nghẹn lời mấy giây, rồi nói thẳng: “Tôi đang ở Vân Cẩm quê tôi. Vừa rồi đi siêu thị gần nhà, tôi tình cờ phát hiện Triệu Đình đã mua túi đựng xác ở đây. Cụ thể là 9 giờ 17 tối, cậu ta xuất hiện ở đó, mua ba cái túi rồi đi ngay. Lâm đội, giờ đó không khớp với lời khai chút nào!”
Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc rồi hỏi: “Từ siêu thị đó đến nhà Nhậm Chí Nghĩa là bao xa?”
“Dù lái xe cũng mất gần 20 phút!”
Lâm Phỉ Thạch vẫn không có vẻ gì căng thẳng, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừm, đúng là rất không khớp.”
Kỳ Liên cảm thấy đội trưởng nhà hắn không đáng tin thật sự, bực bội hỏi: “Tôi gọi cho Giang đội báo luôn nhé?”
“Không cần,” Lâm Phỉ Thạch nói, “Tôi đang ở với Giang đội đây, để tôi nói trực tiếp.”
Kỳ Liên: “…”
Ờ, hai người chung phòng, 10 giờ tối rồi còn “đang ở bên nhau”??
Đừng bảo là “không có gì” đấy nhé!
Cái này là gì? Là gì? Là gì vậy chứ trời?!
Đèn phòng Giang Bùi Di đã tắt. Lâm Phỉ Thạch đi tới cửa, khẽ hỏi: “Bùi Di, anh ngủ chưa?”
Trong bóng tối, Giang Bùi Di ngồi dậy: “Chưa, có chuyện gì vậy?”
“Kỳ Liên vừa gọi điện, vụ của Triệu Đình hình như có thêm manh mối mới.”
Giang Bùi Di khoác thêm áo, với tay bật đèn đầu giường: “Tôi chưa ngủ, cậu vào đi rồi nói.”
Lúc Lâm Phỉ Thạch đẩy cửa bước vào, Giang Bùi Di đang cài khuy áo ngủ. Vừa cài đến khuy thứ hai, bờ ngực trắng ngần bất ngờ hiện ra dưới ánh đèn, không phòng bị mà đập vào mắt Lâm Phỉ Thạch. Dưới ánh sáng mờ, thân hình anh phảng phất như phát sáng, mỏng manh, quyến rũ mà lại mang theo chút cấm dục khiến người ta khó rời mắt. Lâm Phỉ Thạch không kiềm được mà nhìn lâu thêm một chút, sau đó mới miễn cưỡng dời mắt đi, giả vờ nghiêm túc nói: “Kỳ Liên quê ở Vân Cẩm, vừa rồi cậu ta phát hiện…”
Lâm Phỉ Thạch kể lại toàn bộ những gì Kỳ Liên nói trong điện thoại, rồi đưa ra phân tích của riêng mình: “Nói cách khác, thời gian Triệu Đình khai với cảnh sát có điểm không khớp, hơn nữa siêu thị kia cách xa hiện trường gây án như vậy, không giống kiểu vừa đi vừa quay lại càng giống như là…”
Giang Bùi Di đưa tay vuốt tóc mái ra sau trán, chau mày nói khẽ: “Càng giống như đi xử lý tàn cuộc.”
Lâm Phỉ Thạch nói tiếp: “Báo cáo pháp y cho thấy thời gian tử vong của Nhậm Chí Nghĩa nằm trong khoảng từ 8 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi. Nghĩa là nếu Triệu Đình đi mua túi đựng xác sau khi gây án, thì không thể có mặt ở nhà Nhậm Chí Nghĩa trước 9 giờ rưỡi được.”
“Hành động đi mua túi rõ ràng là ngẫu hứng, trong khi chuyện đầu độc, vu oan giá họa lại là có kế hoạch từ trước, hai trạng thái tâm lý hoàn toàn khác nhau, khó mà cùng tồn tại trên một người.”
“Trừ khi,” Cậu dừng một chút: “Một người gây án, một người phi tang.”
Lập luận của Lâm Phỉ Thạch không có chỗ nào sai, nhưng Giang Bùi Di lại cảm thấy có chút khó tin: “Nếu thời gian Triệu Đình nói với chúng ta là sai thì sao? Cậu biết mà, kết quả pháp y có thể có sai số, chênh mười phút có khi chẳng phát hiện ra được gì. Có khả năng nào Triệu Đình mua túi xong rồi mới ra tay?”
Lâm Phỉ Thạch lắc đầu: “Thế thì không hợp lý. Giết người xong còn muốn phi tang xác đó là tội chết. Biết rõ vậy mà vẫn nói dối với cảnh sát, cố tình che giấu thời gian, thì là vì cái gì chứ?”
Giang Bùi Di trầm giọng: “Vì muốn bảo vệ ai đó.”
Lâm Phỉ Thạch khẽ cười, có chút khó lường: “Hoặc là đang gánh tội thay.”
Nhà họ Triệu, cha mẹ ly dị, hai anh em Triệu Đình và Triệu Sương từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau. Nếu có người đáng để Triệu Đình hy sinh để bảo vệ, ngoài Triệu Sương ra, còn ai vào đây nữa?
Đồng tử Giang Bùi Di co lại: “Ý cậu là hung thủ thật sự là Triệu Sương?!”
Lâm Phỉ Thạch bình tĩnh đáp: “Tôi chỉ là đang suy đoán thôi. Nhưng hiện tại, vụ án này chỉ liên quan đến ba người. Nếu Triệu Đình không phải hung thủ, thì người còn lại chỉ có thể là Triệu Sương.”
Giang Bùi Di im lặng thật lâu, rồi nói: “Vậy chẳng phải hai anh em này ở trong cục đối đầu nhau như nước với lửa, tất cả đều là Triệu Đình đang nói dối, Triệu Sương đang diễn trò?”
“Không hẳn. Họ chưa chắc đang nói dối,” Lâm Phỉ Thạch nói: “Rất có thể cả hai đều đang nói thật nhưng là thay người khác nói.”
“Cậu thử hoán đổi lời khai của Triệu Sương và Triệu Đình, đặt mỗi người vào vị trí của người kia, có khi mọi chuyện sẽ trở nên sáng tỏ.”
Với chỉ số IQ như của Giang Bùi Di mà lúc ấy vẫn chưa kịp hiểu ngay ý của Lâm Phỉ Thạch. Trong đầu anh im lặng xoay vòng mấy lượt, rồi bỗng nhiên như có ánh sáng lóe lên, không kìm được kinh ngạc quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ Thạch như không thể tin nổi!
“Có lẽ ngay từ đầu người Nhậm Chí Nghĩa để mắt tới là Triệu Đình.” Lâm Phỉ Thạch ngồi bên mép giường, chậm rãi lên tiếng, giọng không mang cảm xúc: “Nhưng sau cùng, người từ vực sâu hóa thành ‘ác long’ lại là Triệu Sương.”
“Anh nghĩ xem, người làm anh trai thường rất thương em mình. Nếu lúc đầu Nhậm Chí Nghĩa thật sự nhắm vào Triệu Đình, mà Triệu Sương không đành lòng nhìn em trai mình chịu nhục thì có khi cậu ta đã chủ động thay thế vị trí đó, l*m t*nh nhân của Nhậm Chí Nghĩa.”
“Ban đầu chắc chắn là không cam lòng,” Cậu ngừng một chút: “Nhưng ở trong hoàn cảnh đó, con người thường chẳng thể làm chủ được bản thân. Danh lợi, tiền tài, d*c v*ng tất cả những thứ phù hoa bên ngoài ấy đều có thể thay đổi một người trong lặng lẽ.”
“Người thực sự phạm tội cùng Nhậm Chí Nghĩa rất có thể là Triệu Sương. Vai diễn đã bị hoán đổi hoàn toàn.”
Giang Bùi Di lặng thinh: “…”
“Còn một điểm nữa,” Lâm Phỉ Thạch nói tiếp: “Từ đầu tôi vẫn không lý giải nổi nếu Triệu Đình thật sự là cộng sự đắc lực của Nhậm Chí Nghĩa, là người cùng hắn móc nối gây chuyện thì tại sao tối hôm đó, Nhậm Chí Nghĩa lại gọi điện cho Triệu Sương để ‘muốn người’?”
“Anh nghĩ mà xem, nếu đã thân thiết như thế với Triệu Đình, cần gì phải vòng qua người khác, chẳng phải chỉ cần gọi trực tiếp cho Triệu Đình là xong? Bây giờ nghĩ lại thì giải thích được rồi vì cuộc gọi hôm đó, từ đầu tới cuối, người mà Nhậm Chí Nghĩa muốn chính là em trai Triệu Sương!”
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 49
10.0/10 từ 13 lượt.