Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 5

122@-

Giang Bùi Di còn chưa kịp nói hết câu đầu tiên, liền không nghe thấy tiếng Lâm Phỉ Thạch bên kia nữa bởi vì chiếc điện thoại nội địa kia cố gắng vùng vẫy thoi thóp được nửa phút, cuối cùng vẫn số khổ ra đi tại gia, kiên quyết hút nước rồi lăn đùng ra tắt nguồn.


 


Anh cứ thế đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối đen trong đêm, sau lưng, miệng vết thương dưới eo bắt đầu đau nhói như thể vừa mới nhận ra, đau âm ỉ đến khó chịu. Giang Bùi Di khẽ cười giễu mình một tiếng.


 


Thực ra Giang Bùi Di là kiểu người rất hiếm khi phạm sai lầm, anh quen sống bằng những tính toán trăm phương ngàn kế, bước nào cũng cẩn trọng, thêm vào đó là phản xạ chiến đấu gần như b**n th** kiểu thi đấu chuyên nghiệp, khiến cho tỉ lệ mắc sai lầm của anh thấp đến mức gần như bằng không nhưng cho dù anh có tính trước như thần, cũng làm sao ngờ được cái thôn Tháp Bộ nhỏ bé, tầm thường, vẻ ngoài chẳng có gì nổi bật này lại giấu một âm mưu lớn đến thế. Rốt cuộc cũng chỉ có thể nói, lần này là anh quá sơ suất, bị lật thuyền trong mương cống ngầm.


 


Giang Bùi Di từ trước đến nay chưa từng đem sự sống chết của mình đặt vào tay người khác, nhưng hiện giờ tai họa giáng xuống bất ngờ, anh cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào người kia, cái tên nhìn qua chẳng mấy đáng tin, Lâm Phỉ Thạch, hy vọng lần này có thể đáng tin được một lần.


 


Gió đêm rít lên bên tai anh như tiếng còi hú, mí mắt anh ngày càng trĩu xuống, hơi ấm toàn thân bị gió lạnh nhanh chóng rút cạn, trước mắt bắt đầu tối sầm lại.


 


……


 


Hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát bật đèn chớp rực rỡ, xé rách một mảng bóng đêm dày đặc, cắt ra một lối đi sáng loáng giữa màn đêm. Gần trăm cảnh sát vũ trang từ bốn phương tám hướng vây chặt Tháp Bộ thôn như nêm cối, bao vây toàn bộ khu vực.


 


Một mũi đội khác đã bắt đầu giao chiến trực diện với nhóm tội phạm, còn Lâm Phỉ Thạch thì dẫn theo một tổ cảnh sát lục soát trong khu rừng ven sông, tìm kiếm tung tích của Giang Bùi Di. Điện thoại của Giang Bùi Di vẫn trong trạng thái tắt máy, khiến Lâm Phỉ Thạch hoàn toàn không biết tình hình hiện giờ của anh ra sao.


 


Bây giờ là đúng nửa đêm khoảng mười hai giờ khuya, lẽ ra phải tối đến mức giơ tay không thấy ngón, nhưng những chiếc đèn pin công suất cao trong tay cảnh sát lại chiếu sáng cả khu rừng như ban ngày.


 


Trên đường đến hiện trường, Lâm Phỉ Thạch đã nhanh chóng tóm tắt toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối. Các đồng nghiệp ở sở cảnh sát đều hiểu rõ tính mạng người đang như treo trên sợi tóc kia chính là vị phó đội trưởng mà họ còn chưa từng chính thức gặp mặt. Bầu không khí vì vậy trở nên vô cùng căng thẳng.


 


“Đội trưởng Giang!”


 


“Phó đội Giang ——”



 


“Giang Bùi Di, tôi đến đón anh đây!”


 


Hơn mười cảnh sát lục soát dọc theo rừng cây ven sông, từng bước dò xét. Lâm Phỉ Thạch đi được một đoạn dọc theo con đường nhỏ, bỗng dưng chóp mũi động đậy hai cái, cậu nhíu mày nói:
“Các cậu có ngửi thấy mùi gì đó lạ không?”


 


Kỳ Liên ngớ người, chưa hiểu chuyện gì, “Hả?” một tiếng.


 


Lâm Phỉ Thạch không nói gì thêm, chỉ cầm đèn pin xoay một vòng trong phạm vi khoảng bốn, năm mét quanh chỗ đứng, sau đó bước nhanh về phía đông:
“Bên này, mùi máu hình như đậm hơn một chút.”


 


Được cậu nhắc như thế, cả nhóm cảnh sát không hẹn mà cùng nhau hít nhẹ mũi, quả nhiên phát hiện trong không khí lượn lờ một mùi tanh nhàn nhạt, âm ẩm, như có như không, nhưng đủ khiến người ta cảnh giác.


 


“Đội trưởng Giang! Nghe thấy bọn tôi không!”


 


“Giang Bùi Di!”


 


Một cảnh sát nam đang quét đèn pin khắp nơi, không mục tiêu mà đi dọc theo đường ven sông, vô tình lia ánh sáng qua một thân cây lớn trơ trụi. Ngoài ý muốn, hắn thoáng thấy một đôi giày thể thao cao cổ màu đen.


 


Viên cảnh sát kia lập tức kinh hãi, vội vàng rọi lại đèn cho rõ, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch xanh lét, hét lớn: “Lâm đội! Đội trưởng Giang ở đây!”


 


Giang Bùi Di cuộn tròn trong một hốc cây nhỏ gần như không chắn nổi gió, lông mi dính ướt thành từng mảng, đan xen rủ xuống mí mắt khép chặt. Lồng ngực anh phập phồng rất khẽ, người đã hoàn toàn bất tỉnh.


 


Việc cố gắng chui vào chỗ đó nơi miễn cưỡng còn giữ được chút ấm áp và che chắn khỏi gió e rằng chính là hành động tự cứu cuối cùng trước khi anh ngất đi.


 


Lâm Phỉ Thạch lạnh giọng ra lệnh: “Đưa xe lại đây. Tạm thời đừng chạm vào cậu ấy. Áo khoác giữ ấm, đưa tôi.”



 


Khi nói, cậu không hề ngẩng đầu. Đôi mắt vốn lúc nào cũng đượm ý cười nay đã cụp xuống, ánh nhìn biến mất dưới hàng mi dài gọn gàng, để lộ một đường cong nơi mí mắt lạnh lùng đến mức có chút sắc bén khó tả.


 


Một cảnh sát đứng bên cạnh không hiểu sao lại thấy hơi sợ, lặng lẽ cúi đầu, nhanh chóng đưa chiếc áo bông giữ ấm đã chuẩn bị sẵn qua cho cậu.


 


Lâm Phỉ Thạch giũ rộng áo bông, trải lên mặt đất, sau đó dùng mu bàn tay đỡ sau gáy Giang Bùi Di, cực kỳ cẩn thận kéo anh ra khỏi hốc cây nhỏ.


 


Giang Bùi Di nhắm nghiền hai mắt, hoàn toàn vô thức ngã vào lòng ngực cậu. Gương mặt anh tái nhợt đến mức không còn chút máu, môi khẽ run, yếu ớt như đang phát tiếng gì đó không rõ ràng, nhưng toàn thân lại nóng như lửa, nhiệt độ cơ thể cao đến mức kinh người.


 


Lông mày Lâm Phỉ Thạch nhíu chặt, một gối quỳ xuống đất, dùng hai chiếc áo khoác quấn kín mít lấy thân thể anh. Mái tóc ướt sũng cũng được cậu đội mũ trùm lên, chỉ chừa một khoảng nhỏ để Giang Bùi Di còn có thể hít thở.


 


Phía xa, nơi tập đoàn tội phạm vẫn đang ẩn náu trong địa hình hiểm yếu cố thủ chống trả. Gió đêm đưa tiếng súng từng đợt dội về phía này. Kỳ Liên thấy người đã được tìm thấy, thở phào một hơi:
“Lâm đội, chúng ta qua hỗ trợ một tay chứ?”


 


“Không cần lo cho bọn họ. Người của đội đặc nhiệm đều đang ở bên đó theo dõi rồi.” Lâm Phỉ Thạch không ngẩng đầu, vẫn chăm chú bọc Giang Bùi Di, lạnh giọng nói tiếp: “Cậu dẫn theo hai người, đến đồn phụ khu Hướng Dương, phong tỏa khu ký túc xá bên đó trước. Bảo toàn bộ cảnh sát ở nguyên vị trí chờ lệnh, chưa nhận được chỉ thị, không ai được tự ý rời khỏi.”


 


Tháp Bộ thôn nuôi dưỡng một băng nhóm khổng lồ như vậy, thị cục thật sự có thể không hay biết. Nhưng chi nhánh Hướng Dương tuyệt đối không thể vô can.


 


Kỳ Liên nghe xong, có phần do dự: “Lỡ như bọn họ không chịu nghe chỉ đạo thì sao?”


 


Lâm Phỉ Thạch ôm Giang Bùi Di lên từ áo khoác, hàng mi dài khẽ rủ xuống tạo thành một đường cong sắc lạnh, từng chữ cắn rất rõ ràng: “Cứ nói, đám cảnh sát tiếp tay cho đường dây buôn m* t** kia, ai giờ còn muốn rời đi, đều là có tật giật mình, chưa đánh đã khai. Trực tiếp bắt ngay tại chỗ.”


 


Kỳ Liên sửng sốt một giây, rồi lập tức gật đầu, dẫn người rời đi thi hành mệnh lệnh.


 


Từ lúc Lâm Phỉ Thạch tới thị cục đến giờ, trong mắt Kỳ Liên, vị sếp mới này không khác gì những người vô dụng trước đó — cả ngày không thấy làm gì, chỉ biết nói câu “Ý anh X anh Y thế nào?” để đẩy trách nhiệm.



Nhưng chính khoảnh khắc này, rốt cuộc Kỳ Liên mới nhận ra: vị phó đội trưởng bất cần này chưa chắc là con nai trắng hiền lành trong rừng như bề ngoài. Chỉ khi bắt buộc phải rút kiếm khỏi vỏ, mới lộ ra lưỡi dao sắc bén ẩn sau nụ cười kia.


 


Kỳ Liên nhớ lại mấy câu nói cứng miệng trước kia của mình với cậu, trong lòng rùng mình, có cảm giác như mình đã tự đào sẵn mồ rồi.


 



 


Trong xe cảnh sát đỗ phía sau cùng, Lâm Phỉ Thạch ngồi một bên, Giang Bùi Di được đặt nghiêng người nằm trên ghế xe, nửa thân trên được quấn chặt trong áo khoác giữ ấm. Cơ thể gầy gò vốn đã nhỏ nay lại co lại thành một cục, toát ra vẻ mong manh đến bất thường, như thể chỉ cần khẽ chạm là sẽ vỡ vụn.


 


Lâm Phỉ Thạch đưa tay lấy khăn khô sạch, lót vào chỗ vết thương dưới eo anh, sau đó đỡ đầu anh đặt lên đùi mình, mở nắp bình nước, đổ một ít ra mu bàn tay rồi nhẹ nhàng thấm lên môi anh.


 


Nơi này quá hẻo lánh, đường đi lại gập ghềnh, đến cả xe cứu thương cũng không gọi tới được.


 


Lâm Phỉ Thạch gọi điện báo cáo tình hình sơ bộ với cấp trên, bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán Giang Bùi Di, lặng lẽ truyền sang chút hơi ấm còn sót lại trên người mình.


 


Tài xế cảnh sát phía trước liếc trộm qua kính chiếu hậu, khóe môi Lâm Phỉ Thạch tựa như trời sinh đã mang theo độ cong dịu dàng, chẳng cần cố gắng điều chỉnh nét mặt cũng đã như ngậm ý cười ấm áp. Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ thản nhiên như mọi ngày, tự tại, ung dung, không có gì khác biệt.


 


Nhưng tay lái kia vẫn cảm nhận được một điều gì đó không giống. Dường như trước người Lâm Phỉ Thạch có một bức tường vô hình nhưng vững chắc, tách biệt tất cả mọi người, chỉ bảo vệ duy nhất người nằm trong lòng anh.


 


Xe xóc nảy qua từng đoạn đường gập ghềnh, nửa giờ chạy xe như kéo dài vô tận. Khi cuối cùng cũng đến được bệnh viện, lòng bàn tay tài xế đã đổ mồ hôi, xe vừa dừng liền vội vã cùng mọi người đưa Giang Bùi Di thẳng vào phòng phẫu thuật.


 


Vụ án đột ngột phát sinh lần này có liên quan đến quy mô quá lớn, hiện tại còn chưa thể đánh giá toàn bộ mức độ ảnh hưởng. Công việc sắp tới chắc chắn sẽ khiến người ta vắt óc đến đau đầu. Lâm Phỉ Thạch không thể ở lại bệnh viện chờ hết ca phẫu thuật, chỉ để lại hai cảnh sát túc trực tại đây, có gì lập tức báo cáo cho cậu.


 


Lúc này, phía chính diện chiến trường đã có kết quả. Nghe nói đã bắt được hơn ba mươi tên tội phạm, còn vài chục hộ liên đới đang chờ điều tra xử lý. Phòng thẩm vấn của thị cục lập tức rơi vào tình trạng đông nghẹt người, gần như kín không còn chỗ đứng, khí thế sôi sục, hệ thống sưởi cũng nóng đến mức sắp nổ.


 



Lâm Phỉ Thạch bước vào phòng làm việc với vẻ ngoài như thường lệ, ánh mắt thâm thúy, nét mặt dịu dàng mà đầy ẩn ý. Ngũ quan cậu quá mức tinh xảo, thậm chí còn mang theo vài phần yêu mị khiến người đối diện nhìn mà giật mình. Vừa vào cửa, cậu liền khiến mấy tên buôn m* t** khét tiếng bị bắt phải ngoảnh đầu nhìn thẳng.


 


Chuyện này thật ra cũng chẳng lạ. Từ năm 17–18 tuổi, Lâm Phỉ Thạch đã là tâm điểm trong mắt bao người. Nếu không phải vì lý tưởng vì nước vì dân, cam tâm tình nguyện chọn làm cảnh sát hình sự, e rằng giờ này cậu đã là một ngôi sao nổi đình nổi đám trong giới giải trí.


 


Cậu bước vào, quét mắt nhìn thấy cả một dãy vật trang trí hình người đang gục đầu gà gật bên lò sưởi. Cảnh tượng buồn cười đến mức hoang đường, khiến cậu nhịn không được bật cười khẽ, sau đó thẳng bước vào văn phòng.


 


Lúc này những đồng sự đang tăng ca đều là từ trong ổ chăn bò dậy, đánh nhau với đám tội phạm hơn nửa đêm. Ban đầu còn đầy khí thế, giờ bắt đầu bị cơn buồn ngủ dồn dập đánh úp. Có người đã gục luôn trên ghế sofa ngủ say.


 


Tất nhiên, cũng có người hưng phấn đến mức không ngủ nổi, ví như đội trưởng đội đặc nhiệm trực tiếp chỉ huy chiến dịch lần này. Vừa mới từ văn phòng cục trưởng bước ra, tinh thần vẫn đang rất phấn chấn, vừa vặn đụng mặt Lâm Phỉ Thạch ở hành lang.


 


“Lâm đội! Nghe nói phó đội Giang bên các anh bị thương không nhẹ à? Giờ vẫn đang cấp cứu sao?”


 


“Cũng chưa rõ, bên bệnh viện chưa có tin tức.” Lâm Phỉ Thạch đáp gọn. “Tình hình bên này sao rồi?”


 


“Quá tốt luôn!” Đội trưởng đội đặc nhiệm hai mắt sáng rực, phấn khích đến mức mặt đỏ bừng, chỉ thiếu điều ôm lấy Lâm Phỉ Thạch xoay vòng: “Phó đội Giang đúng là lập công lớn! Lần này là đại công đầu luôn ấy! Cái lũ súc sinh kia không chỉ buôn m* t**, mà bọn tôi còn tìm thấy trong một căn lều lớn cả bộ thiết bị tiên tiến để điều chế! Ngoài ra còn có… khoảng hơn 50 ký cher·oin!”


 


Nghe đến đây, ánh mắt Lâm Phỉ Thạch thoáng động, hàng mi khẽ giật.


 


Hơn 50 ký herpin là khái niệm gì?


 


Ai cũng biết, chất cấm đều được chia nhỏ ra từng “khắc” để bán lẻ. Dù số hàng này không phải loại tinh khiết cao cấp, thì quy đổi ra vẫn trị giá hơn 9 triệu tệ! Nếu số lượng đó lọt ra thị trường, cái thôn nghèo khỉ ho cò gáy như Tháp Bộ cũng có thể lập tức nuốt trọn cả đống tiền khổng lồ, chấn động đủ khiến người nghe lạnh sống lưng.


 


Con số ấy thật sự quá phi thường. Cả đời một cảnh sát phòng chống m* t** giỏi nhất chưa chắc đã từng tiếp cận đến ngần ấy lượng hàng. Với đội đặc nhiệm, lần này chẳng khác gì trúng số độc đắc, một đêm giàu to, trời ban kỳ tích.


 


Không ai có thể ngờ được, pha đột phá linh cảm tưởng như lạc hướng của Giang Bùi Di lại bất ngờ rút ra đúng chiếc gai độc nhất, sắc nhọn nhất và khó nhổ nhất trong cả mạng lưới buôn bán m* t** của Trọng Quang thành phố.


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 5
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...