Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 4

138@-

Người đàn ông bước nhanh qua, vung đèn pin lia khắp bốn phía. Mèo đen bị ánh sáng chiếu trúng, đồng tử lập tức thu nhỏ thành một chấm nhọn hoắt, “Meooo!” rồi từ trên bức tường đất nhảy xuống, dựng thẳng đuôi bỏ chạy, chẳng buồn ngoái đầu.


 


Hắn ta vốn tưởng có chuyện gì đó nghiêm trọng, không ngờ lại chỉ là một con mèo. Tức giận dâng lên trong lòng, cúi xuống nhặt một hòn đá dưới đất, ném mạnh về phía con mèo, còn rất thiếu văn hóa mà chửi th* t*c: “Mẹ kiếp, nửa đêm nửa hôm hú hét gọi hồn mẹ mày à! Kêu con mẹ mày!”


 


Mắng xong một tràng vào không khí vô tội, hắn giơ đèn pin, mặt hầm hầm quay người bỏ đi.


 


Nhưng đúng lúc đó, một bóng đen lặng lẽ lướt đến sau lưng hắn. Phía sau cổ người đàn ông đột ngột đau nhói như dao cắt, cả người run lên, còn chưa kịp phát ra tiếng nào đã ngã gục bất tỉnh.


 


Giang Bùi Di không chút biểu cảm buông tay, để hắn ngã xuống đất. Nhớ lại tình hình vừa rồi, trong lòng bỗng dấy lên một suy nghĩ kỳ quặc đến mức khó tin.


 


— Người này… hành động… sao càng giống như đang… tuần tra?


 


Hình ảnh thi thể Biên Thụ lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh. Giang Bùi Di bỗng như nhận ra điều gì, lập tức lật áo người kia lên. Anh dùng khe hở giữa các ngón tay để đèn pin rọi ra một tia sáng yếu ớt, rọi rõ cánh tay trần của hắn.


 


Chỉ thấy cánh tay gầy đến trơ xương kia, chi chít đầy vết kim tiêm.


 


—— Là một con nghiện!


 


Chuyện này hoàn toàn không hợp lý. Một cái thôn nghèo rớt mồng tơi như Tháp Bộ, vậy mà lại lòi ra tới hai kẻ nghiện nặng có thâm niên. Rốt cuộc là trùng hợp, hay là…


 


Một ý nghĩ cực kỳ nực cười thoáng lướt qua trong đầu Giang Bùi Di. Màn đêm trước mắt anh mịt mùng như một con quái vật há mồm đen ngòm chực nuốt chửng người ta. Lúc này anh mới thật sự ý thức được một thân một mình tự tiện vào Tháp Bộ thôn, hình như là hơi quá liều rồi.


 


Giang Bùi Di kéo lại áo cho người kia, tắt đèn pin, đứng dậy, chuẩn bị rút khỏi cái nơi sâu không lường được này ngay lập tức.


 


Anh rẽ vào một ngã ba trong im lặng tuyệt đối. Nhưng vừa quẹo xong, thân thể bỗng khựng lại, rồi lập tức lùi về sau hai bước.


 



Trước mặt anh


 


Một bóng người hiện ra giữa đêm đen, ba thanh lạnh lẽo loang loáng trong tay. Đôi mắt sắc lạnh như loài sói hoang, âm trầm như chim ưng rình mồi.


 


.


 


Sở cảnh sát thành phố Trọng Quang.


 


Gần tới giờ tan ca buổi chiều, Lâm Phỉ Thạch người cả ngày nay ăn không ngồi rồi cuối cùng cũng lượn một vòng ra văn phòng. Trên cổ cậu quấn hờ một chiếc khăn dày màu sáng, trên mặt treo nụ cười thương hiệu nhàn nhạt, vừa đi vừa như gió xuân thoảng qua, cười hỏi: “Có ai tới nhận thi thể chưa?”


 


Nói thật là hơi xấu hổ. Từ sáng sớm vụ án “Sát thủ đường phố” được khởi động, cả đội trong cục phối hợp điều tra suốt một ngày trời. Kết quả đến giờ vẫn đang trong tình trạng chưa điều tra ra cái gì, ngay cả thông tin cơ bản về người chết còn chưa xác minh được.


 


Do một lý do mà ai cũng biết, thiết bị kỹ thuật của thành phố Trọng Quang vốn đã lạc hậu, thông tin thì truyền tải chậm chạp, việc điều tra quả thật rất khó triển khai.


 


Kỳ Liên vốn khá hiểu tính cách của Lâm đội nên cũng trả lời một cách rất tự nhiên mà hợp lý: “Báo cáo là không có! Hoàn toàn chưa có phát hiện gì luôn!”


 


Lâm Phỉ Thạch: “…”


 


Cậu liếc Kỳ Liên bằng ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ thiểu năng, sau đó quay sang cả phòng, chân thành đầy thâm tình tuyên bố: “Mọi người vất vả cả ngày rồi, thời tiết bên ngoài lạnh như vậy, đừng làm thêm giờ nữa. Về nghỉ sớm đi, việc mai để mai tính.”


 


—— Nói xong, cậu làm gương mẫu, là người chạy đầu tiên, nhanh như tên bắn.


 


Một nữ cảnh sát ngồi trong góc, mặt lộ vẻ khó diễn tả: “Tôi cảm thấy Lâm đội nhà mình còn hơn cả đội trưởng Triệu hồi trước…”


 


Kỳ Liên thở dài một tiếng:
“Haiz ai mà biết cấp trên nghĩ kiểu gì. Bọn mình chỉ cần nghe lệnh là được. Trời có sét đánh mưa sa thì vẫn còn Lâm đội che phía trên mà.”


 


Nhà Lâm Phỉ Thạch là nhà công vụ do tỉnh cấp, cách sở cảnh sát chỉ vài bước chân. Bình thường đi làm cũng chỉ mất chưa tới mười lăm phút.



Về đến nhà, việc đầu tiên cậu làm là nhét đám gà vịt cá thịt mua online vào tủ lạnh, rồi xịt nước cho bình hoa hồng đỏ tươi mềm mại đang cắm trên bàn. Sau đó bưng một quả thanh long tươi mới, nằm xoài ra ghế sofa.


 


Bắt đầu mở Weibo lướt một vòng.


 


Lâm Phỉ Thạch đúng kiểu chẳng có tí áp lực tinh thần nào. Căn bản cũng không hề sốt ruột chuyện phá án, phá được thì phá, không thì thôi, tùy duyên. Trước giờ chưa từng tăng ca, sinh hoạt thì y như nhân viên hành chính điểm danh chấm công đều đặn, hoàn toàn không giống một cảnh sát hình sự chính quy. Nếu giờ này Giang Bùi Di mà có mặt ở đây, nhìn thấy cái dáng vẻ từ bi hỷ xả này của cậu, kiểu gì cũng sẽ châm chọc rằng cậu và Lam Tưởng đúng là một cặp cá mè một lứa.


 


Sau khi tắm nước ấm sạch sẽ, Lâm Phỉ Thạch khoác chiếc áo choàng tắm trắng muốt, nằm dài lên giường. Nghĩ nghĩ gì đó, rồi với tay lấy điện thoại, mở màn hình lên.


 


Một lúc sau, trong phòng vang lên bản nhạc nền cũ kỹ đầy cảm giác hoài niệm là nhạc từ một ứng dụng từng cực kỳ hot trên mạng mấy năm trước, tên là “Chú Ếch Lữ Hành”. Khi đó người chơi đông như kiến, nhưng giờ chắc chẳng còn mấy ai nuôi nữa. Lâm Phỉ Thạch không nỡ để con ếch xanh nhà mình lạnh lẽo vào lãnh cung nên vẫn kiên trì nuôi đến tận bây giờ, ngày nào cũng vào cho ăn, có thời gian thì lại ghé vô ngó nó một cái.


 


Cậu mở hộp thư ra, nhận bưu thiếp do “ếch con” gửi về, sau đó lại đặt thêm mấy cái hamburger vào bát, coi như bữa ăn tối muộn. Giờ cũng đã hơn 9 giờ rồi, cậu dự tính nghe thêm vài bài hát nữa rồi ngủ.


 


Ngay lúc ấy, điện thoại đổ chuông. Người gọi đến là Giang Bùi Di.


 


Dù gì cũng là đồng đội tương lai, trước đó hai người đã trao đổi liên lạc. Nhưng lần này đối phương chủ động gọi tới, hơn nữa với tính cách lãnh đạm và ngạo nghễ của Giang đội, khiến cho một dây thần kinh nào đó trong đầu Lâm Phỉ Thạch hơi run lên cảnh giác. Cậu cau mày, nhấn nút nghe máy: “Alo? Giang đội?”


 


Bên kia hình như đang chạy. Gió lạnh rít qua ống nghe, mang theo tiếng hú sắc lạnh như bài nhạc đưa tang bị gió giật tơi tả, khiến da đầu tê dại. Âm thanh của Giang Bùi Di truyền đến, đứt quãng và gấp gáp: “Lâm chi đội, khu Tháp Bộ phân khu Hướng Dương rất có khả năng là ổ buôn m* t** quy mô lớn. Số lượng thành viên tổ chức ước chừng trên bốn mươi người. Cậu lập tức liên hệ lực lượng võ cảnh, cảnh sát đặc nhiệm và trung đội chống bạo động. Phải mở chiến dịch truy bắt suốt đêm ngay lập tức. Động tác nhanh lên. Nếu để bọn họ nghe phong thanh bỏ trốn thì không kịp nữa đâu.”


 


Bên tai Lâm Phỉ Thạch là tiếng bước chân hỗn loạn, xen lẫn từ xa vọng lại những tiếng quát tháo chửi rủa hỗn tạp. Cậu lập tức tỉnh ngủ, đôi mắt còn đang mơ màng lập tức mở to.


 


“Anh đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”


 


Đầu bên kia điện thoại im lặng chốc lát.


 


Sau đó, Lâm Phỉ Thạch nghe được một câu nói bình tĩnh đến lạ của Giang Bùi Di:


 


“Tháp Bộ thôn. Tôi bị bắn rồi.



 


.


 


“Bắt lấy hắn! Đừng để hắn chạy!”


 


“Dắt chó săn ra đây!”


 


“—— Chạy hướng bên kia rồi! Theo tao đuổi theo!”


 


Giang Bùi Di vốn chỉ vì một câu đầy nghi vấn từ Lam Tưởng mà lần mò đến Tháp Bộ thôn kiểm tra thử. Chỉ là linh cảm mơ hồ, chỉ là cảm thấy nơi này có gì đó mờ ám. Vậy mà cậu không ngờ, lần đi này lại kéo ra cả một cơn sóng ngầm khổng lồ.


 


Cả Tháp Bộ thôn, gần như toàn bộ dân làng đều lao ra, như ong vỡ tổ. Ai nấy mặt mày vặn vẹo dữ tợn, trong tay cầm theo dao phay, gậy gộc, súng tự chế, và cả đám chó săn đang gầm gừ tru tréo lao theo cậu như đàn châu chấu vượt rào, hung hăng đuổi giết một mình cậu.


 


Ngay khoảnh khắc thấy ba tên hung thần lao tới, mặt mày nham hiểm, mắt long lên như lang như sói, Giang Bùi Di lập tức hiểu ra Tháp Bộ thôn chính là một ổ buôn m* t** hoàn chỉnh, cấu trúc rõ ràng, vận hành kín đáo từ trong ra ngoài!


 


Chúng là một tổ chức tội phạm có tổ chức, có hệ thống, vừa tự sản vừa tự tiêu thụ hàng, khiến cho nơi này quanh năm có tiền quay vòng cho hoạt động buôn bán m* t**. Mọi thứ rốt cuộc đã có lời giải.


 


Không khó hiểu vì sao Biên Thụ lại có đủ tiền để nghiện nặng như vậy, cũng không khó hiểu phản ứng kỳ lạ của Lam Tưởng mỗi lần nhắc tới Tháp Bộ thôn. Chúng phân công rạch ròi, ban đêm có người chuyên phụ trách “tuần tra”, quản lý kiểu nửa quân sự nửa bạo lực, từng chi tiết đều được tổ chức kỹ lưỡng.


 


Trên đường chạy trốn, Giang Bùi Di bị trúng một phát đạn tự chế ở phần thắt lưng. Đạn thô sơ tuy không mạnh bằng đạn kim loại nhưng do bắn ở cự ly gần, vẫn đủ sức ghim sâu vào cơ thể, khiến anh đau điếng. Anh cắn răng tăng tốc trong bóng đêm, gắng chạy thoát khỏi vòng vây, nhưng phía sau là đàn chó săn vẫn bám sát từng bước, đánh hơi mùi máu không tha.


 


Không còn cách nào khác, Giang Bùi Di quyết định liều mình lao qua sông.


 


Thời tiết kiểu này mà xuống nước thì chẳng khác nào tự sát chỉ một sơ sẩy là đông lạnh tới chết. Nhưng giờ anh không có lựa chọn nào khác.


 


Giang Bùi Di nghiến răng, nhắm mắt nhảy “rầm” một tiếng xuống con sông gần làng. Cơ thể anh vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung nhưng vẻ đẹp đó lập tức tan biến khi chạm nước. Làn nước lạnh buốt xuyên thấu qua từng lớp vải, như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào da thịt. Mặt sông phủ đầy những mảnh băng vụn, cắt vào làn da tái nhợt của cậu không thương tiếc.


 



 


Chưa đến nửa phút, nửa thân thể anh đã gần như tê dại vì lạnh. May mắn là con sông này không rộng lắm, mà kỹ năng bơi của Giang Bùi Di vốn rất tốt. Anh gắng gượng kéo theo cái thân đầy thương tích bơi về phía bờ bên kia.


 


Máu vẫn đang rỉ ra từ vết thương sau lưng. Gió thổi qua lạnh như dao cạo, khiến thân nhiệt anh tụt nhanh. Hơi thở dần trở nên gấp gáp, trong cổ họng nghẹn như bị ai bóp chặt.


 


Khí thở ra thành khói trắng. Anh loạng choạng bước được vài bước, chống tay lên một thân cây thô ráp, run rẩy sờ ra sau lưng nơi gần như không còn cảm giác. Máu, dính nhớp và lạnh buốt, đầy trên tay.


 


Phía bên kia bờ sông, ánh đèn pin chớp nháy không ngừng như mắt quỷ trong bóng đêm. Tiếng tru chó lảnh lót rít lên từng hồi, không khí đặc quánh mùi nguy hiểm đang tới gần.


 


Giang Bùi Di đứng đó nghỉ lấy hơi. Cắn môi thật mạnh, rồi tiếp tục lê bước. Mỗi bước đi là một lần th* d*c, một lần rùng mình.


 


Anh ho khan một tiếng, máu lập tức trào ra nơi khóe môi.


 


Không trông mong gì nhiều, anh móc điện thoại trong túi ra, màn hình nhòe nước vẫn chập chờn sáng lên ánh sáng yếu ớt.


 


Vào nước như vậy rồi mà vẫn chưa hỏng.


 


Một tia hy vọng nhỏ nhoi như đốm lửa sáng lên trong vực sâu.


 


Không kịp nghĩ gì thêm, Giang Bùi Di bấm gọi cho liên hệ cuối cùng mình còn có thể tin tưởng.


 


Âm thanh kết nối vang lên: "Tút"


 


Lâm Phỉ Thạch bên kia chắc là đã chờ sẵn cú điện thoại của anh, chuông vừa vang một tiếng liền lập tức bắt máy: “Bên sở công an đã bắt đầu hành động rồi, tình hình bên anh thế nào?”


 


Giọng khàn khàn của Giang Bùi Di vang lên trùng với tiếng của cậu, xen lẫn trong tiếng gió: "Tôi vừa vượt qua một con sông, bây giờ đang ở——”


 


Lâm Phỉ Thạch: “A lô? A lô! Giang Bùi Di?”


Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên Story Chương 4
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...