Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Chương 45
142@-
Sáng hôm sau, "em gái Lâm" yếu ớt bệnh tật quả nhiên lại vinh quang nằm bẹp trên giường. Hôm qua cậu vừa chạy vừa nhảy, còn bị nổ tung một trận, cơ thể vốn đã chẳng ra sao lại càng thêm thê thảm.
Giang Bùi Di tối qua ngủ đến giờ cũng không trả lời câu hỏi của cậu, chắc bản thân anh cũng chưa nghĩ xong. Lâm Phỉ Thạch đối với anh thì thích hơn là yêu, chỉ cần được nhìn thấy người này là cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt, nên cũng không vội, chẳng nhắc lại nữa.
Lâm Phỉ Thạch lưng còng khom người đứng bên bồn rửa đánh răng, còn Giang Bùi Di đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho cậu, anh không giỏi nấu nướng chỉ biết hấp trứng hoặc nấu sữa trứng, suốt gần một tháng nay, bữa sáng của đội trường Lâm toàn là mấy phần trứng được chế biến lòe loẹt các kiểu như thế.
Lúc này, điện thoại Giang Bùi Di để trên bàn đột nhiên vang lên. Lâm Phỉ Thạch lê thân thể không tiện lại gần, liếc mắt nhìn một cái, người gọi đến là “Pháp Y Thu tỷ tỷ”.
Chị Thu là pháp y kỳ cựu ở cục, không nói đến thái độ làm việc, nhưng từng giải phẫu qua vô số thi thể, tay nghề đương nhiên đã thành thạo, năng lực làm việc cũng đáng tin.
Lâm Phỉ Thạch lớn tiếng gọi: “Giang Giang, chị Thu gọi!”
Giang Bùi Di đáp từ trong bếp: “Cậu nghe đi.”
Lâm Phỉ Thạch dựa vào tường lết đến phòng bếp, bấm nút mở loa ngoài.
Từ điện thoại truyền ra giọng một người phụ nữ trung niên: “Đội phó Giang, hôm qua anh bảo tôi kiểm tra riêng mật độ γ-hydroxyl butyric trong cơ thể người chết, kết quả vừa ra rồi, đúng là vượt ngưỡng nghiêm trọng, hoàn toàn đạt đến mức gây tử vong. Tôi nghĩ nguyên nhân tử vong thật sự chính là chất này!”
Giang Bùi Di bình tĩnh đáp: “Tôi biết rồi.”
“Đội phó Giang còn gì muốn dặn nữa không?”
“Không có.”
Lâm Phỉ Thạch tiện miệng chen vào một câu: “Chị Thu, tạm biệt nhé!”
Đầu bên kia yên lặng một nhịp kỳ lạ, sau đó mới cúp máy.
—— Lúc này, hai người trong cuộc vẫn chưa biết, ngay sau cuộc gọi này, tin tức "Đội trường Lâm và Đội phó Giang sống chung" sắp như lửa cháy lan đồng, nhanh đến mức không ai kịp bịt tai, truyền khắp lỗ tai từng đồng chí trong cục cảnh sát, khiến quần chúng hóng hớt được dịp gặt bội dưa.
Lâm Phỉ Thạch dựa lưng vào khung cửa, giọng bệnh tật mà tò mò hỏi: “Khi nào anh bảo chị Thu kiểm tra cái này vậy?”
Giang Bùi Di rót sữa vào ly: “Hôm qua nhắn tin.”
“Nếu tôi đoán đúng thì Nhậm Chí Nghĩa không chết vì vết thương ngoài. Như vậy tức là có uẩn khúc. γ-hydroxyl butyric là một chất bị kiểm soát nghiêm ngặt, nếu cơ thể hấp thụ vượt ngưỡng sẽ gây hôn mê, thậm chí là tử vong.”
Lâm Phỉ Thạch hơi khó hiểu: “Nhưng mà, nếu là trúng độc chết, tại sao lần đầu khám nghiệm không phát hiện ra?”
“Y-hydroxyl butyric đúng là chất có thể gây tử vong,” Giang Bùi Di bình thản giải thích, “Nhưng vì cơ thể người vốn dĩ cũng có một chút loại hóa chất này, nên rất dễ làm sai lệch kết quả kiểm tra. Nếu không làm kiểm định mật độ chuyên sâu thì hoàn toàn không thể phát hiện. Trước đây nhiều hung thủ cũng lợi dụng kẽ hở này để che giấu nguyên nhân tử vong thực sự của nạn nhân.”
Lâm Phỉ Thạch cảm thán: “Anh biết nhiều thật đấy!”
“Cậu không phải là chuyên gia phân tích tâm lý ở khoa kỹ thuật Tỉnh sao?” Giang Bùi Di liếc cậu một cái, “Cái này mà cũng không biết?”
Lâm Phỉ Thạch hoàn toàn không thấy mất mặt, đáp luôn: “Mỗi ngành có một chuyên môn riêng mà. Lúc trước tôi học là tâm lý tội phạm, chuyên làm phác họa tâm lý cho tội phạm, thiên về lý luận học thuật hơn.”
—— Đây là lần thứ hai Giang Bùi Di cảm thấy quá khứ của Lâm Phỉ Thạch e là không đơn giản như vẻ bề ngoài. Anh hơi ngừng tay lại, nhìn chằm chằm cậu, chậm rãi nói: “Theo tôi biết, nghiên cứu tâm lý tội phạm đòi hỏi phải tiếp xúc gần, phân tích động cơ hành vi, thậm chí phải làm việc với rất nhiều tội phạm nguy hiểm. Không ngờ cậu lại có kiến thức rộng đến thế.”
Lâm Phỉ Thạch chớp chớp mắt, tùy cơ ứng biến: “Anh biết tôi làm bên văn phòng, mấy chuyện giao tiếp với tội phạm cũng không nhiều. Chắc là tôi có thiên phú đặc biệt ở mảng này thôi.”
Giang Bùi Di ánh mắt sắc như đèn pha nhìn chằm chằm cậu một lát, khiến Lâm Phỉ Thạch như bị kim châm sau lưng, rồi mới dời mắt đi: “Ăn sáng đi đã. Lát nữa tôi đi thẳng sang Vân Cẩm gặp Triệu Đình. Cậu cứ ở nhà, đừng chạy loạn.”
Lâm Phỉ Thạch uống một ngụm sữa tươi “đặc chế tình yêu” từ Giang đội, hỏi một cách lơ đãng: “Anh thấy Triệu Đình có khả năng là hung thủ không?”
“Tôi không chắc.” Giang Bùi Di vừa ăn bánh mì, vừa đứng dậy thay đồ, tiện miệng nói: “Chưa có chứng cứ thì mọi thứ chỉ là suy đoán, lúc nào cũng có thể thay đổi.”
Lâm nửa tàn trông như sắp xông pha trận địa: “Có cần tôi đi với anh không?”
Giang Bùi Di liếc cậu một cái: “Cậu á?”
Lâm Phỉ Thạch vừa nghe thấy phó đội Giang hỏi lại một câu, liền nhận ra trong đó có khinh thường, mỉa mai, lạnh lùng và cả chút đe dọa, liền im bặt ngay lập tức, giả vờ như lúc nãy mình chẳng hề buột miệng gì, cười cười tiễn anh ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài.
---
Giang Bùi Di đến nhà Triệu Đình vào lúc 9 giờ rưỡi sáng. Hôm qua Triệu Sương đã báo trước là cậu ta sẽ ở nhà chờ cảnh sát đến. Giang Bùi Di đứng trước cửa, gõ vài tiếng, chưa đầy nửa phút sau trong nhà đã có tiếng động, cánh cửa “kẹt” một tiếng mở ra.
Chàng trai 21 tuổi tên Triệu Đình đứng ngay cửa: “Anh là ai?”
Giang Bùi Di lấy thẻ ngành ra, đưa cho cậu ta xem một cái.
Triệu Đình chỉ liếc qua chứng nhận rồi lặng lẽ nhường đường cho anh vào.
—— Tuy là anh em ruột, nhưng diện mạo Triệu Đình lại đoan chính hơn anh trai Triệu Sương rất nhiều, có thể xem như một gương mặt đẹp trai. Chỉ có điều hắn có vẻ mặt âm trầm, làn da nhợt nhạt như người có bệnh, nhìn kỹ thì toát ra cảm giác thần kinh căng thẳng.
Thế nhưng thứ khiến Giang Bùi Di ấn tượng sâu sắc, lại không phải là gương mặt ấy, mà là căn nhà của hắn dường như Triệu Đình mắc chứng cưỡng chế. Một người đàn ông độc thân sống một mình mà nhà cửa không những không lộn xộn bừa bãi như ổ chuột, trái lại sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi, sàn nhà không có lấy một sợi tóc, tất cả đồ vật có đánh dấu đều được sắp xếp chỉnh tề tuyệt đối, giày trên kệ xếp sát nhau gọn gàng, sofa và bàn trà hoàn toàn song song, ly uống nước đều đặt ngay ngắn hướng ra ngoài, áo khoác treo trên giá không nhăn lấy một nếp.
Tóm lại là kiểu sạch sẽ đến mức khiến người khác nổi cáu cực đoan và cứng nhắc.
Giang Bùi Di hơi cau mày, gần như không nhận ra, rồi ngồi xuống sofa, hai chân dài hơi duỗi, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Cậu và Triệu Sương có quan hệ thế nào?”
Triệu Đình thờ ơ đáp: “Không liên lạc nhiều.”
Giang Bùi Di hỏi tiếp: “Sáu ngày trước, tức là tối thứ Tư tuần trước, cậu ở đâu?”
Triệu Đình đứng thẳng người, có vẻ hơi căng thẳng, hoặc có lẽ mang một phần ác cảm với cảnh sát, mỗi chữ hắn nói đều nhấn mạnh rõ ràng, giọng điệu căng cứng: “Giang cảnh sát, nếu anh đến để điều tra cái chết của Nhậm Chí Nghĩa, thì tôi không có liên quan. Tôi có bằng chứng chứng minh mình không có mặt ở hiện trường. Tối hôm đó tôi ở cùng mấy người bạn, họ đều có thể làm chứng cho tôi.”
Đồng tử Giang Bùi Di khẽ co lại, sau đó bình tĩnh nói: “Danh sách liên lạc của những người cậu ở cùng hôm đó, tôi cần cậu cung cấp toàn bộ. Vì sao quan hệ giữa cậu và Triệu Sương lại xấu?”
Nghe vậy, trên mặt Triệu Đình lộ vẻ khinh bỉ, chẳng thèm kiêng dè mà mỉa mai: “Anh ta là cái đồ đồng tính ghê tởm! Thứ tôi ghét nhất trên đời chính là bọn đồng tính!”
Giang Bùi Di hơi nhíu mày, hỏi tiếp: “Cậu và Nhậm Chí Nghĩa có quan hệ gì?”
Chỉ một câu “Nhậm Chí Nghĩa”, giống như cây kim độc đâm trúng dây thần kinh, Triệu Đình cả người giật nảy, ánh mắt đờ đẫn gần như chứa đầy oán độc. Giọng hắn lạnh lùng, sắc bén, gần như mất kiểm soát: “Cái thằng chết tiệt đó! Đáng chết từ lâu rồi! Nó là đồ rác rưởi! Giống y như anh tôi! Đều là lũ đồng tính ghê tởm! Nếu… nếu không có nó, anh tôi đã không ra nông nỗi này! Là nó hại anh tôi! Là nó biến anh ấy thành ra như bây giờ ——”
Giang Bùi Di có thể nhận ra rất rõ khi nhắc đến Triệu Sương, phản ứng của Triệu Đình là phản kháng, cứng ngắc; nhưng khi nhắc đến Nhậm Chí Nghĩa, hắn lại tràn đầy thù hận, phẫn nộ, như muốn hủy diệt người đó cho hả giận. Cách phản ứng cực đoan đến mức có chút không bình thường.
Là đang chột dạ sao?
Giang Bùi Di lặng lẽ quan sát Triệu Đình. Khuôn mặt vốn tái nhợt vì bệnh của hắn lúc này lại đỏ bừng vì phẫn nộ, phần ngực dưới áo sơmi phập phồng kịch liệt. Ánh mắt đầy thù hận khi nhắc đến Nhậm Chí Nghĩa rõ ràng không phải giả vờ. Triệu Đình thật sự có lý do để giết Nhậm Chí Nghĩa nhưng nếu hắn có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng lúc xảy ra án, vậy ngoài khả năng “..”, có thể tạm thời loại trừ nghi ngờ phạm tội của Triệu Đình.
Hơn nữa, theo lời Triệu Sương, quan hệ giữa anh ta và Nhậm Chí Nghĩa chỉ là “bạn bè bình thường”. Trong khi đó, Triệu Đình lại khẳng định chắc chắn giữa hai người họ có gì đó mờ ám. Rốt cuộc là ai đang nói dối?
Giang Bùi Di suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Cho dù giữa Triệu Sương và Nhậm Chí Nghĩa có quan hệ gì đi nữa, cũng không liên quan gì đến cậu. Sao cậu lại ghét họ đến vậy?”
Giọng Triệu Đình cứng ngắc: “Triệu Sương và thằng đó làm mấy chuyện bẩn thỉu ngay trong nhà, chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của tôi. Tôi đã nói với anh ta rồi, nhưng anh ta chẳng buồn để ý, cứ sống trơ trẽn như vậy. Cho nên tôi mới dọn ra ngoài ở riêng.”
Giang Bùi Di liếc nhìn xung quanh một lượt: “Cậu sống một mình?”
“Ừ. Tôi không thích ở chung với người khác.”
…
Vốn dĩ Giang Bùi Di là kiểu người làm việc nhanh gọn, ít lời, sau khi hỏi thêm vài câu và lấy được thông tin liên lạc của các nhân chứng không có mặt tại hiện trường, anh liền rời khỏi nhà Triệu Đình.
Trên đường trở lại thành phố, anh đi ngang qua một tiệm bánh ngọt đang khuyến mãi ở ven đường. Nhớ ra ở nhà có “một cục đường” đang dưỡng bệnh, anh tấp xe vào, mua một chiếc bánh kem phô mai, một bánh cuộn trà xanh và mấy hộp phô mai.
Lúc anh mang đồ về đến nhà thì đã giữa trưa. Trong phòng ngủ, Lâm Phỉ Thạch kéo rèm ngủ bù, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, gối bị đè hơi méo. Mái tóc đen mềm mại xõa trên trán, hàng mi cong rũ xuống mí mắt, đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở đẹp đến mức câu hồn đoạt phách. Lúc này, Lâm Phỉ Thạch trông đặc biệt toát ra khí chất của một thiếu niên.
Giang Bùi Di đặt đồ ngọt lên bàn, cúi mắt nhìn cậu một lúc, rồi ngồi xổm xuống mép giường, nhẹ giọng gọi: “Lâm Phỉ Thạch, dậy ăn trưa đi.”
Lâm Phỉ Thạch mơ màng “ừm” một tiếng, hai ngón tay dụi dụi mắt, lí nhí nói: “Anh về rồi à.”
“Ừ. Cảm thấy đỡ chút nào chưa? Có cần đưa đi bệnh viện tái khám không?”
Lâm Phỉ Thạch vẫn nằm nghiêng, cuộn người trong chăn không nhúc nhích, đôi mắt đào hoa đỏ hồng mở ra nhìn anh: “Không cần đâu, cũng không đau lắm.”
Dừng một chút, cậu bỗng như nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, anh còn nhớ Miêu Trân không? Nhân chứng của Triệu Đức Quốc ấy. Hôm nay cô ấy gọi cho tôi.”
Giang Bùi Di hỏi: “Cô ấy nói gì?”
Lâm Phỉ Thạch kể: “Cô ấy dọn khỏi Trọng Quang rồi, đã tìm được công việc ở chỗ mới. Cô ấy nói, trong phòng cũ, trong tủ vẫn còn bằng chứng, ga giường hôm đó chưa từng bị động vào. Cô ấy nhớ rõ, hôm đó có hai người vào phòng.”
“—— nếu, hai người trong số đó là kẻ tái phạm tại địa phương, dữ liệu DNA của hắn có thể đã được lưu trong cơ sở dữ liệu tội phạm ở Trọng Quang. Chúng ta chỉ cần đối chiếu mẫu dịch thể trên ga giường với cơ sở dữ liệu đó, chắc là sẽ biết được hai người đó là ai thôi, đúng không?”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm đội mềm mềm, muốn véo má quá trời.
Vụ án được kể trong một chương, chương sau sẽ có một cú "phản đòn" lớn.
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Sáng hôm sau, "em gái Lâm" yếu ớt bệnh tật quả nhiên lại vinh quang nằm bẹp trên giường. Hôm qua cậu vừa chạy vừa nhảy, còn bị nổ tung một trận, cơ thể vốn đã chẳng ra sao lại càng thêm thê thảm.
Giang Bùi Di tối qua ngủ đến giờ cũng không trả lời câu hỏi của cậu, chắc bản thân anh cũng chưa nghĩ xong. Lâm Phỉ Thạch đối với anh thì thích hơn là yêu, chỉ cần được nhìn thấy người này là cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt, nên cũng không vội, chẳng nhắc lại nữa.
Lâm Phỉ Thạch lưng còng khom người đứng bên bồn rửa đánh răng, còn Giang Bùi Di đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho cậu, anh không giỏi nấu nướng chỉ biết hấp trứng hoặc nấu sữa trứng, suốt gần một tháng nay, bữa sáng của đội trường Lâm toàn là mấy phần trứng được chế biến lòe loẹt các kiểu như thế.
Lúc này, điện thoại Giang Bùi Di để trên bàn đột nhiên vang lên. Lâm Phỉ Thạch lê thân thể không tiện lại gần, liếc mắt nhìn một cái, người gọi đến là “Pháp Y Thu tỷ tỷ”.
Chị Thu là pháp y kỳ cựu ở cục, không nói đến thái độ làm việc, nhưng từng giải phẫu qua vô số thi thể, tay nghề đương nhiên đã thành thạo, năng lực làm việc cũng đáng tin.
Lâm Phỉ Thạch lớn tiếng gọi: “Giang Giang, chị Thu gọi!”
Giang Bùi Di đáp từ trong bếp: “Cậu nghe đi.”
Lâm Phỉ Thạch dựa vào tường lết đến phòng bếp, bấm nút mở loa ngoài.
Từ điện thoại truyền ra giọng một người phụ nữ trung niên: “Đội phó Giang, hôm qua anh bảo tôi kiểm tra riêng mật độ γ-hydroxyl butyric trong cơ thể người chết, kết quả vừa ra rồi, đúng là vượt ngưỡng nghiêm trọng, hoàn toàn đạt đến mức gây tử vong. Tôi nghĩ nguyên nhân tử vong thật sự chính là chất này!”
Giang Bùi Di bình tĩnh đáp: “Tôi biết rồi.”
“Đội phó Giang còn gì muốn dặn nữa không?”
“Không có.”
Lâm Phỉ Thạch tiện miệng chen vào một câu: “Chị Thu, tạm biệt nhé!”
Đầu bên kia yên lặng một nhịp kỳ lạ, sau đó mới cúp máy.
—— Lúc này, hai người trong cuộc vẫn chưa biết, ngay sau cuộc gọi này, tin tức "Đội trường Lâm và Đội phó Giang sống chung" sắp như lửa cháy lan đồng, nhanh đến mức không ai kịp bịt tai, truyền khắp lỗ tai từng đồng chí trong cục cảnh sát, khiến quần chúng hóng hớt được dịp gặt bội dưa.
Lâm Phỉ Thạch dựa lưng vào khung cửa, giọng bệnh tật mà tò mò hỏi: “Khi nào anh bảo chị Thu kiểm tra cái này vậy?”
Giang Bùi Di rót sữa vào ly: “Hôm qua nhắn tin.”
“Nếu tôi đoán đúng thì Nhậm Chí Nghĩa không chết vì vết thương ngoài. Như vậy tức là có uẩn khúc. γ-hydroxyl butyric là một chất bị kiểm soát nghiêm ngặt, nếu cơ thể hấp thụ vượt ngưỡng sẽ gây hôn mê, thậm chí là tử vong.”
Lâm Phỉ Thạch hơi khó hiểu: “Nhưng mà, nếu là trúng độc chết, tại sao lần đầu khám nghiệm không phát hiện ra?”
“Y-hydroxyl butyric đúng là chất có thể gây tử vong,” Giang Bùi Di bình thản giải thích, “Nhưng vì cơ thể người vốn dĩ cũng có một chút loại hóa chất này, nên rất dễ làm sai lệch kết quả kiểm tra. Nếu không làm kiểm định mật độ chuyên sâu thì hoàn toàn không thể phát hiện. Trước đây nhiều hung thủ cũng lợi dụng kẽ hở này để che giấu nguyên nhân tử vong thực sự của nạn nhân.”
Lâm Phỉ Thạch cảm thán: “Anh biết nhiều thật đấy!”
“Cậu không phải là chuyên gia phân tích tâm lý ở khoa kỹ thuật Tỉnh sao?” Giang Bùi Di liếc cậu một cái, “Cái này mà cũng không biết?”
Lâm Phỉ Thạch hoàn toàn không thấy mất mặt, đáp luôn: “Mỗi ngành có một chuyên môn riêng mà. Lúc trước tôi học là tâm lý tội phạm, chuyên làm phác họa tâm lý cho tội phạm, thiên về lý luận học thuật hơn.”
—— Đây là lần thứ hai Giang Bùi Di cảm thấy quá khứ của Lâm Phỉ Thạch e là không đơn giản như vẻ bề ngoài. Anh hơi ngừng tay lại, nhìn chằm chằm cậu, chậm rãi nói: “Theo tôi biết, nghiên cứu tâm lý tội phạm đòi hỏi phải tiếp xúc gần, phân tích động cơ hành vi, thậm chí phải làm việc với rất nhiều tội phạm nguy hiểm. Không ngờ cậu lại có kiến thức rộng đến thế.”
Lâm Phỉ Thạch chớp chớp mắt, tùy cơ ứng biến: “Anh biết tôi làm bên văn phòng, mấy chuyện giao tiếp với tội phạm cũng không nhiều. Chắc là tôi có thiên phú đặc biệt ở mảng này thôi.”
Giang Bùi Di ánh mắt sắc như đèn pha nhìn chằm chằm cậu một lát, khiến Lâm Phỉ Thạch như bị kim châm sau lưng, rồi mới dời mắt đi: “Ăn sáng đi đã. Lát nữa tôi đi thẳng sang Vân Cẩm gặp Triệu Đình. Cậu cứ ở nhà, đừng chạy loạn.”
Lâm Phỉ Thạch uống một ngụm sữa tươi “đặc chế tình yêu” từ Giang đội, hỏi một cách lơ đãng: “Anh thấy Triệu Đình có khả năng là hung thủ không?”
“Tôi không chắc.” Giang Bùi Di vừa ăn bánh mì, vừa đứng dậy thay đồ, tiện miệng nói: “Chưa có chứng cứ thì mọi thứ chỉ là suy đoán, lúc nào cũng có thể thay đổi.”
Lâm nửa tàn trông như sắp xông pha trận địa: “Có cần tôi đi với anh không?”
Giang Bùi Di liếc cậu một cái: “Cậu á?”
Lâm Phỉ Thạch vừa nghe thấy phó đội Giang hỏi lại một câu, liền nhận ra trong đó có khinh thường, mỉa mai, lạnh lùng và cả chút đe dọa, liền im bặt ngay lập tức, giả vờ như lúc nãy mình chẳng hề buột miệng gì, cười cười tiễn anh ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài.
---
Giang Bùi Di đến nhà Triệu Đình vào lúc 9 giờ rưỡi sáng. Hôm qua Triệu Sương đã báo trước là cậu ta sẽ ở nhà chờ cảnh sát đến. Giang Bùi Di đứng trước cửa, gõ vài tiếng, chưa đầy nửa phút sau trong nhà đã có tiếng động, cánh cửa “kẹt” một tiếng mở ra.
Chàng trai 21 tuổi tên Triệu Đình đứng ngay cửa: “Anh là ai?”
Giang Bùi Di lấy thẻ ngành ra, đưa cho cậu ta xem một cái.
Triệu Đình chỉ liếc qua chứng nhận rồi lặng lẽ nhường đường cho anh vào.
—— Tuy là anh em ruột, nhưng diện mạo Triệu Đình lại đoan chính hơn anh trai Triệu Sương rất nhiều, có thể xem như một gương mặt đẹp trai. Chỉ có điều hắn có vẻ mặt âm trầm, làn da nhợt nhạt như người có bệnh, nhìn kỹ thì toát ra cảm giác thần kinh căng thẳng.
Thế nhưng thứ khiến Giang Bùi Di ấn tượng sâu sắc, lại không phải là gương mặt ấy, mà là căn nhà của hắn dường như Triệu Đình mắc chứng cưỡng chế. Một người đàn ông độc thân sống một mình mà nhà cửa không những không lộn xộn bừa bãi như ổ chuột, trái lại sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi, sàn nhà không có lấy một sợi tóc, tất cả đồ vật có đánh dấu đều được sắp xếp chỉnh tề tuyệt đối, giày trên kệ xếp sát nhau gọn gàng, sofa và bàn trà hoàn toàn song song, ly uống nước đều đặt ngay ngắn hướng ra ngoài, áo khoác treo trên giá không nhăn lấy một nếp.
Tóm lại là kiểu sạch sẽ đến mức khiến người khác nổi cáu cực đoan và cứng nhắc.
Giang Bùi Di hơi cau mày, gần như không nhận ra, rồi ngồi xuống sofa, hai chân dài hơi duỗi, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Cậu và Triệu Sương có quan hệ thế nào?”
Triệu Đình thờ ơ đáp: “Không liên lạc nhiều.”
Giang Bùi Di hỏi tiếp: “Sáu ngày trước, tức là tối thứ Tư tuần trước, cậu ở đâu?”
Triệu Đình đứng thẳng người, có vẻ hơi căng thẳng, hoặc có lẽ mang một phần ác cảm với cảnh sát, mỗi chữ hắn nói đều nhấn mạnh rõ ràng, giọng điệu căng cứng: “Giang cảnh sát, nếu anh đến để điều tra cái chết của Nhậm Chí Nghĩa, thì tôi không có liên quan. Tôi có bằng chứng chứng minh mình không có mặt ở hiện trường. Tối hôm đó tôi ở cùng mấy người bạn, họ đều có thể làm chứng cho tôi.”
Đồng tử Giang Bùi Di khẽ co lại, sau đó bình tĩnh nói: “Danh sách liên lạc của những người cậu ở cùng hôm đó, tôi cần cậu cung cấp toàn bộ. Vì sao quan hệ giữa cậu và Triệu Sương lại xấu?”
Nghe vậy, trên mặt Triệu Đình lộ vẻ khinh bỉ, chẳng thèm kiêng dè mà mỉa mai: “Anh ta là cái đồ đồng tính ghê tởm! Thứ tôi ghét nhất trên đời chính là bọn đồng tính!”
Giang Bùi Di hơi nhíu mày, hỏi tiếp: “Cậu và Nhậm Chí Nghĩa có quan hệ gì?”
Chỉ một câu “Nhậm Chí Nghĩa”, giống như cây kim độc đâm trúng dây thần kinh, Triệu Đình cả người giật nảy, ánh mắt đờ đẫn gần như chứa đầy oán độc. Giọng hắn lạnh lùng, sắc bén, gần như mất kiểm soát: “Cái thằng chết tiệt đó! Đáng chết từ lâu rồi! Nó là đồ rác rưởi! Giống y như anh tôi! Đều là lũ đồng tính ghê tởm! Nếu… nếu không có nó, anh tôi đã không ra nông nỗi này! Là nó hại anh tôi! Là nó biến anh ấy thành ra như bây giờ ——”
Giang Bùi Di có thể nhận ra rất rõ khi nhắc đến Triệu Sương, phản ứng của Triệu Đình là phản kháng, cứng ngắc; nhưng khi nhắc đến Nhậm Chí Nghĩa, hắn lại tràn đầy thù hận, phẫn nộ, như muốn hủy diệt người đó cho hả giận. Cách phản ứng cực đoan đến mức có chút không bình thường.
Là đang chột dạ sao?
Giang Bùi Di lặng lẽ quan sát Triệu Đình. Khuôn mặt vốn tái nhợt vì bệnh của hắn lúc này lại đỏ bừng vì phẫn nộ, phần ngực dưới áo sơmi phập phồng kịch liệt. Ánh mắt đầy thù hận khi nhắc đến Nhậm Chí Nghĩa rõ ràng không phải giả vờ. Triệu Đình thật sự có lý do để giết Nhậm Chí Nghĩa nhưng nếu hắn có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng lúc xảy ra án, vậy ngoài khả năng “..”, có thể tạm thời loại trừ nghi ngờ phạm tội của Triệu Đình.
Hơn nữa, theo lời Triệu Sương, quan hệ giữa anh ta và Nhậm Chí Nghĩa chỉ là “bạn bè bình thường”. Trong khi đó, Triệu Đình lại khẳng định chắc chắn giữa hai người họ có gì đó mờ ám. Rốt cuộc là ai đang nói dối?
Giang Bùi Di suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Cho dù giữa Triệu Sương và Nhậm Chí Nghĩa có quan hệ gì đi nữa, cũng không liên quan gì đến cậu. Sao cậu lại ghét họ đến vậy?”
Giọng Triệu Đình cứng ngắc: “Triệu Sương và thằng đó làm mấy chuyện bẩn thỉu ngay trong nhà, chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của tôi. Tôi đã nói với anh ta rồi, nhưng anh ta chẳng buồn để ý, cứ sống trơ trẽn như vậy. Cho nên tôi mới dọn ra ngoài ở riêng.”
Giang Bùi Di liếc nhìn xung quanh một lượt: “Cậu sống một mình?”
“Ừ. Tôi không thích ở chung với người khác.”
…
Vốn dĩ Giang Bùi Di là kiểu người làm việc nhanh gọn, ít lời, sau khi hỏi thêm vài câu và lấy được thông tin liên lạc của các nhân chứng không có mặt tại hiện trường, anh liền rời khỏi nhà Triệu Đình.
Trên đường trở lại thành phố, anh đi ngang qua một tiệm bánh ngọt đang khuyến mãi ở ven đường. Nhớ ra ở nhà có “một cục đường” đang dưỡng bệnh, anh tấp xe vào, mua một chiếc bánh kem phô mai, một bánh cuộn trà xanh và mấy hộp phô mai.
Lúc anh mang đồ về đến nhà thì đã giữa trưa. Trong phòng ngủ, Lâm Phỉ Thạch kéo rèm ngủ bù, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, gối bị đè hơi méo. Mái tóc đen mềm mại xõa trên trán, hàng mi cong rũ xuống mí mắt, đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở đẹp đến mức câu hồn đoạt phách. Lúc này, Lâm Phỉ Thạch trông đặc biệt toát ra khí chất của một thiếu niên.
Giang Bùi Di đặt đồ ngọt lên bàn, cúi mắt nhìn cậu một lúc, rồi ngồi xổm xuống mép giường, nhẹ giọng gọi: “Lâm Phỉ Thạch, dậy ăn trưa đi.”
Lâm Phỉ Thạch mơ màng “ừm” một tiếng, hai ngón tay dụi dụi mắt, lí nhí nói: “Anh về rồi à.”
“Ừ. Cảm thấy đỡ chút nào chưa? Có cần đưa đi bệnh viện tái khám không?”
Lâm Phỉ Thạch vẫn nằm nghiêng, cuộn người trong chăn không nhúc nhích, đôi mắt đào hoa đỏ hồng mở ra nhìn anh: “Không cần đâu, cũng không đau lắm.”
Dừng một chút, cậu bỗng như nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, anh còn nhớ Miêu Trân không? Nhân chứng của Triệu Đức Quốc ấy. Hôm nay cô ấy gọi cho tôi.”
Giang Bùi Di hỏi: “Cô ấy nói gì?”
Lâm Phỉ Thạch kể: “Cô ấy dọn khỏi Trọng Quang rồi, đã tìm được công việc ở chỗ mới. Cô ấy nói, trong phòng cũ, trong tủ vẫn còn bằng chứng, ga giường hôm đó chưa từng bị động vào. Cô ấy nhớ rõ, hôm đó có hai người vào phòng.”
“—— nếu, hai người trong số đó là kẻ tái phạm tại địa phương, dữ liệu DNA của hắn có thể đã được lưu trong cơ sở dữ liệu tội phạm ở Trọng Quang. Chúng ta chỉ cần đối chiếu mẫu dịch thể trên ga giường với cơ sở dữ liệu đó, chắc là sẽ biết được hai người đó là ai thôi, đúng không?”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm đội mềm mềm, muốn véo má quá trời.
Vụ án được kể trong một chương, chương sau sẽ có một cú "phản đòn" lớn.
Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Đánh giá:
Truyện Nghịch Lưu - Thương Nghiên
Story
Chương 45
10.0/10 từ 13 lượt.